Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 15

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Lấp lánh yên vui, thao thức đêm thâu
Dù là lúc nào đi chăng nữa, sân bay thủ đô luôn đông đúc, người qua lại vội vàng, Diêm Tiểu Đóa đeo túi đi tới đi lui trong những cửa hàng ở sân bay. Trong những tủ kính trong suốt luôn có những món đồ thú vị mà các cô gái trẻ yêu thích. Thế nhưng Tiểu Đóa chỉ ngắm nhìn mà thôi.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay nhưng cô phấn khởi đến mức đến sân bay từ sớm. Con đường phía trước còn chưa biết ra sao, lòng cô dù hồi hộp nhưng vẫn ngập tràn hy vọng.
“Diêm Tiểu Đóa!” A Hoa vội vàng chạy về phía cô, “Mang theo visa chưa?”
Cô gật đầu: “Anh yên tâm đi, vật bất ly thân rồi.”
A Hoa cười hì hì, hốc mắt lại đỏ hoe. Anh ta vươn tay ôm Tiểu Đóa một cái thật chặt: “Mẹ Diêm thân yêu nhất định phải êm đẹp trở về đấy nhé.”
Diêm Tiểu Đóa vỗ vỗ vai A Hoa: “Được rồi, cứ yên tâm, em sẽ cố gắng mà.”
Diêm Tiểu Đóa vẫy tay với A Hoa rồi bị cuốn vào dòng người ở cửa kiểm tra an ninh. Thực lòng cô không biết phải làm sao để cảm ơn A Hoa, người đàn ông tuy đầy thói hư tật xấu, nhưng luôn không tiếc sức lực giúp đỡ cô hết mình. Khi A Hoa đặt tấm chi phiếu khoản vay 50 vạn tệ lãi suất cao 5 phần trăm vào tay Diêm Tiểu Đóa, cô cảm động vô cùng. A Hoa vỗ *** nói: “Tiểu Đóa, muốn chỉnh hình thì phải chỉnh cho đẹp nhất, chỉnh toàn bộ, phải khiến cho Cố Nặc Nhất yêu em như một con cún con, cho bọn công ty giải trí phải tranh nhau ký hợp đồng với em.”
Có 50 vạn này mới có tấm vé máy bay đi Seoul Hàn Quốc trong tay cô bây giờ. A Hoa vay lãi lớn như thế nên không thể rời khỏi Bắc Kinh, Diêm Tiểu Đóa đành một thân một mình bước vào cuộc hành trình. Ngồi trên máy bay, Diêm Tiểu Đóa không quên nhìn ngắm lần nữa bầu trời Bắc Kinh u ám. Cô hy vọng ngày trở về của ba tháng sau sẽ ngập tràn ánh nắng ấm áp khiến người ta lưu luyến không nỡ rời xa.
Trước khi tắt máy, Diêm Tiểu Đóa nhận được điện thoại Vi Vi gọi về từ Mỹ: “Tiểu Đóa, thật xin lỗi em. Việc ký hợp đồng sẽ không kết thúc như vậy đâu, chị sẽ nhờ sự trợ giúp từ các cấp lãnh đạo khác. Em nghỉ ngơi vui vẻ, đừng nghĩ nhiều quá nhé!”
Cúp máy, lòng Diêm Tiểu Đóa ấm lại. Cô vẫn còn rất may mắn, vẫn còn có nhiều người chịu giúp đỡ cô thế cơ mà. Trong điện thoại còn có một tin nhắn soạn sẵn từ thuở nào, Diêm Tiểu Đóa do dự mãi cuối cùng cũng ấn nút gửi. Trong thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời, cô vẫn luôn nghĩ đến Cố Nặc Nhất.
“Dù con đường sau này còn rất nhiều điều ngoài ý muốn, nhưng tớ vẫn luôn muốn được gần cậu hơn.”
Đó là lời cô muốn nói với Cố Nặc Nhất, tuy có hơi vô duyên, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn muốn cho anh biết.
Seoul, Hàn Quốc, thiên đường của phim thần tượng, thiên đường của phụ nữ yêu cái đẹp.
Đến phố Apgujeoung ở khu Gangnam, đâu đâu cũng gặp được những trào lưu thời thượng nhất, cho dù là các bà các cô trung tuổi trên đường cũng đều trang điểm cực kỳ sành điệu. Đây không chỉ là khu mua sắm nổi tiếng, mà còn là con phố phẫu thuật thẩm mỹ lừng danh. Chỉ mấy cây số ngắn ngủi từ đường Cheongdam đến Shinseung mà tập trung đến hơn một trăm bệnh viện chỉnh hình.
Diêm Tiểu Đóa đứng ở ngã tư đầu đường Apgujeoung, nhìn ngắm dòng người đi lại như mắc cửi, trong lòng dâng lên cảm giác hồi hộp rộn ràng. Dù trong tay có 50 vạn nhưng cô lại không nỡ tiêu. Số tiền A Hoa phải thế chấp căn nhà cũ để vay này, dù tiêu một xu, lòng cô cũng đau như dao cắt.
Hai giờ chiều là giờ hẹn, vị bác sĩ điều trị chính gương mặt ân cần nói thứ tiếng Hàn êm ái để người môi giới dịch lại ngắn gọn cho cô hiểu. Khi hợp đồng dày cộp được mang tới, dù đọc không hiểu nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn không hề do dự ký tên. Phẫu thuật được sắp xếp tiến hành vào ba ngày tới, bắt đầu từ nâng ***.
Nhân lúc nhàn rỗi, Diêm Tiểu Đóa dạo chơi khắp chốn mọi nơi. Trong dòng người nườm nượp qua lại, thỉnh thoảng lại gặp được khách du lịch nói tiếng Trung. Cô bưng ly hồng trà ngồi ở nơi đông đúc, thích thú ngắm nhìn những đôi chân thon đẹp, những gương mặt trang điểm tinh tế của các cô gái Hàn Quốc. Tuy vẻ ngoài của các cô không khác nhau là bao, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn rất thích.
Diêm Tiểu Đóa vẫn chưa gọi điện về báo bình an cho A Hoa, cô vừa mở máy chưa đến mười giây đã thấy có cuộc gọi tới, là Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa tự dưng hồi hộp, do dự rất lâu mới nhấc máy. Trong điện thoại là giọng nói lạnh như băng của Cố Nặc Nhất: “Cậu đang ở đâu?”
Diêm Tiểu Đóa cố trấn tĩnh: “Tớ đang đi nghỉ.”
“Rốt cuộc là đang ở đâu?”
Diêm Tiểu Đóa đờ ra, sao Cố Nặc Nhất lại nổi giận rồi: “Đã bảo với cậu là đi nghỉ rồi mà… A lô? A lô? Sao chẳng nghe rõ gì cả? Chậc… sóng kém quá!” Diêm Tiểu Đóa ấn nút “kết thúc cuộc gọi”, nhanh chóng tháo luôn pin ra.
Diêm Tiểu Đóa nghĩ mình chắc chắn là bị điên mất rồi, sao lại hoảng hốt như vậy cơ chứ, chẳng qua chỉ không nói cho Cố Nặc Nhất là cô đang ở Hàn Quốc thôi mà. Cô không muốn cho Cố Nặc Nhất biết quyết định của mình, cô muốn anh phải kinh ngạc. Ôm tâm nguyện đẹp đẽ ấy, dù có nằm mơ cô cũng mỉm cười. Trong mơ, cô nhớ Cố Nặc Nhất, nhớ “đóa hoa” của cô, nhớ cả cái gã Hà Trục chẳng xem cô ra gì kia nữa.
Ba ngày sau, Diêm Tiểu Đóa nằm dưới ngọn đèn không hắt bóng trong phòng phẫu thuật. Bệnh viện thẩm mỹ Hàn Quốc rất cẩn thận, họ sắp xếp y tá biết tiếng Trung làm phụ mổ. Khi thuốc tê ngấm vào cơ thể, cô không khỏi cảm thấy hồi hộp.
“Đừng lo, phẫu thuật sẽ xong nhanh thôi mà.” Nhìn nụ cười hiền hậu của cô y tá, Diêm Tiểu Đóa dần dần buông lỏng bàn tay đang nắm chặt.
Cô cũng mỉm cười với cô y tá, tuy là gây mê toàn phần, nhưng nhờ thuốc gây mê hiện đại nhất, bệnh nhân vẫn có thể duy trì trạng thái tỉnh táo. Bác sĩ nói sau khi làm xong phẫu thuật, khuôn *** của cô sẽ rất hoàn hảo, sau này sẽ nâng lên tận hai cup. Diêm Tiểu Đóa có thể cảm nhận được giây phút dao phẫu thuật xuyên vào dưới da, cảm giác ấy thực sự vừa hơi khủng khiếp, lại vừa phấn khích vô cùng.
Mi mắt Diêm Tiểu Đóa nặng dần, những hình ảnh trước mắt cứ nhạt nhòa, chồng chéo lên nhau, ý thức đang tỉnh táo bỗng trở nên mơ hồ, cuối cùng cô nhắm mắt lại. Cô nghĩ có lẽ là mình mệt rồi, thực sự rất mệt rồi, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ trở nên xinh đẹp mĩ miều như cô y tá kia thôi.
“Bác sĩ Kim! Nhịp tim và huyết áp của bệnh nhân không bình thường!”
Cô y tá nhìn máy đo, nhanh chóng báo cáo, cuộc phẫu thuật vừa mới bắt đầu đã buộc phải dừng lại.
“Ngừng phẫu thuật, tiến hành cấp cứu!”
Diêm Tiểu Đóa mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mơ cô thấy mình bay lơ lửng trong phòng phẫu thuật. Cô thấy cơ thể mình đang đeo mặt nạ ôxy lặng lẽ nằm yên nơi đó, còn những người khác trong phòng phẫu thuật đã trở nên vội vàng bận rộn tự bao giờ. Trước mắt Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiên xuất hiện một mảng trắng xóa mênh mang, tất cả bác sĩ và y tá đều biến mất. Cô chạy chân trần trên tuyết, thảm tuyết lẫn cả băng cứa vào chân cô như những mũi dao sắc nhọn, chảy máu đầm đìa, để lại một hàng dài dấu chân đỏ rực. Cô không biết đây là đâu, chỉ có thể từng bước tường bước tiến về phía trước. Rồi chẳng biết ai đẩy cô một cái, Diêm Tiểu Đóa rơi xuống vực sâu không đáy. Tim cô bị P0'p nghẹt đến nhói đau, đến mức không thở nổi. Không khí lạnh cóng tràn vào cổ họng, cô ho ra thành tiếng.
Diêm Tiểu Đóa cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh sáng yếu ớt bao phủ lên đôi mắt, lờ mờ nhưng lại rất dịu. Cô nghiêng đầu nhìn thấy bóng người lờ nhờ đó ở bên cửa sổ: “Nặc… Nhất?” Diêm Tiểu Đóa nghĩ, cô lại nằm mơ rồi, sao lại không có chút ý chí gì thế này, thật không ngờ yêu thầm nhớ trộm anh đến mức si mê nhường này.
Nhưng đây không phải là giấc mơ, anh mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng, đứng bên cửa sổ chợt lên tiếng: “Em tỉnh rồi à? Có biết rằng suýt chút nữa thì em mất mạng rồi không?”
Diêm Tiểu Đóa kinh hãi, cô muốn ngồi dậy nhưng lại không làm được: “Thực… thực sự là anh!”
“Đương nhiên là anh rồi, ngoài anh ra còn có ai đến để nhận xác cho em chứ?”
Qua lời chỉ trích trách mắng của Cố Nặc Nhất, Diêm Tiểu Đóa mới biết, mặc dù lúc trước đã tiêm thử phản ứng thuốc gây mê dưới da, nhưng lúc phẫu thuật vẫn xảy ra sự cố, suýt chút nữa thì đã bị mất mạng vì nghẹt thở. Diêm Tiểu Đóa cứ thế hôn mê cho đến tận bây giờ mới tỉnh, đã năm ngày năm đêm rồi.
Sống lưng Diêm Tiểu Đóa lạnh toát, cô vô cùng hoảng sợ, đâu phải là mình nằm mơ chứ, mà thực sự là đã dạo quanh một vòng quỷ môn quan. Bàn tay lạnh giá của Diêm Tiểu Đóa được đôi bàn tay nắm chặt, hơi ấm dần dần lan tỏa từ đầu ngón tay tới, khiến cô dần trấn tĩnh lại.
Cố Nặc Nhất lấy được thông tin chỗ ở của Diêm Tiểu Đóa từ A Hoa, bèn vội vàng bay đến Seoul, lúc đến nơi thì chỉ nhìn thấy Diêm Tiểu Đóa trên mình cắm đầy những dây rợ ở trong phòng bệnh. Cố Nặc Nhất vốn dĩ rất muốn mắng cho cô một trận, nhưng rồi lại chỉ biết thở dài. Anh đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô: “Em chịu khó nghỉ ngơi, rồi ngoan ngoãn về nước với anh.”
“Nặc Nhất…” Diêm Tiểu Đóa gọi tên anh.
Cố Nặc Nhất không trả lời, quay người bước ra khỏi phòng bệnh. Cô không nghĩ được gì nhiều, lại mơ màng nhắm mắt ngủ lịm đi.
Cho đến tận khi chắc chắn cô đã ngủ say, Cố Nặc Nhất đứng bên ngoài cửa sổ mới bước vào. Anh ngồi trên ghế sofa cạnh giường bệnh, dịu dàng vuốt ve mái tóc và khuôn mặt tròn trịa của Diêm Tiểu Đóa. Diêm Tiểu Đóa nắm lấy tay Cố Nặc Nhất, không chịu buông ra. Cố Nặc Nhất thấy bộ dạng Diêm Tiểu Đóa như vậy, trong lòng vô cùng xót xa. Tại sao đã bao năm trôi qua mà cô ấy vẫn cứ ngốc nghếch như thế chứ…
Cuộc phẫu thuật nâng *** không làm được, Diêm Tiểu Đóa nằm một tuần trên giường bệnh đã nhanh chóng bình phục. Cố Nặc Nhất xách ba lô của cô, nắm tay cô, bước thẳng ra khỏi bệnh viện. Hai người không quay trở lại khách sạn ban đầu Diêm Tiểu Đóa thuê, mà đi đến một khách sạn sang trọng khác.
Diêm Tiểu Đóa đứng trước cửa sổ kính sát đất, phía bên dưới là cảnh đường phố nhộn nhịp huyên náo. Thực ra, Seoul và Bắc Kinh không khác biệt nhau bao nhiêu, cũng đều là chốn phồn hoa đô hội, cũng đều đèn đuốc ngợp trời.
“Vé máy bay chiều về vào tuần sau.” Cố Nặc Nhất tắm gội xong vừa lau tóc ướt vừa nói chuyện với cô.
“Vâng.”
“Diêm Tiểu Đóa!”
Cô bèn quay người lại, Cố Nặc Nhất mỉm cười: “Đã đến đây rồi, thì không được lãng phí cơ hội này, chúng ta hãy vui chơi thỏa thuê một chuyến!”
Diêm Tiểu Đóa không có cơ hội để phát biểu ý kiến, ngày hôm sau bèn đi theo Cố Nặc Nhất khắp các đường phố Seoul. Cố Nặc Nhất nắm tay cô bước vào Cung Cảnh Phú của vương triều Joseon, đi thăm phường trà và sản phẩm thủ công truyền thống ở Insadong, còn đi cả đến khu trung tâm vui chơi giải trí đầy K**h th**h nữa chứ. Suốt cả một ngày, Diêm Tiểu Đóa đi theo sau Cố Nặc Nhất, thỉnh thoảng lại nhận được kẹo *** và que kem anh đưa cho, nghiêm chỉnh đeo đôi che tai bằng bông tơ mềm mại anh mua tặng. Nhìn vào má lúm đồng trinh của anh lúc anh cười, khóe môi Diêm Tiểu Đóa cũng cong lên. Trong nước, Cố Nặc Nhất không có cơ hội để đi dạo phố như thế này, nếu không, đã bị các fan hâm mộ cuồng nhiệt lao đến đè bẹp xuống đường rồi. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy lại là anh, trong lòng có thật nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen, nhưng lại đều bị thứ cảm giác hạnh phúc và cảm động bao trùm.
Buổi tối của Seoul vẫn vô cùng diễm lệ, họ ngồi trong một vườn hoa vắng vẻ, từ đây có thể nhìn thấy tháp Seoul nổi tiếng. Dưới bầu trời đêm, ánh đèn rực sáng trên ngọn tháp chiếu xuống tạo nên những cảnh tượng long lanh đẹp mắt. Họ vừa mới dùng bữa tối ở nhà hàng chuyển động ở trên ngọn tháp đó. Giá tiêu dùng ở Hàn Quốc rất đắt, nhưng bữa tối của họ rất thịnh soạn. Diêm Tiểu Đóa xoa xoa cái bụng no tròn, trong lòng chợt cảm thấy u buồn, không biết vì sao.
Cố Nặc Nhất ấn tay vào lòng bàn tay Diêm Tiểu Đóa, cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn cô đắm đuối, vốn định né tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt lại. Mái tóc dài của Diêm Tiểu Đóa quấn lấy cổ tay Cố Nặc Nhất, vô tình làm lay động trái tim anh. Đôi che tai trên đầu cô còn sáng lấp lánh, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Cố Nặc Nhất từ từ tiến lại gần, cho đến tận khi hai chỏm mũi chạm vào nhau. Hơi thở của Cố Nặc Nhất nóng rực, khiến trái tim cô trở nên mơ màng.
Vầng trán của hai người chạm vào nhau, Cố Nặc Nhất khẽ nói: “Bé ngốc, nhắm mắt lại!”
Diêm Tiểu Đóa lập tức nhắm mắt lại.
“Bé ngốc, bắt đầu từ hôm nay, em hãy làm bạn gái của anh nhé!”
“Đoàng” một tiếng, trí não của Diêm Tiểu Đóa đã biến thành một mớ hỗn độn, còn chưa kịp suy nghĩ gì, thì một nụ hôn nồng cháy đã áp tới. Lòng cô giống như một hồ nước đang có hàng nghìn vạn con cá đang bơi qua bơi lại, cứ thế đắm chìm trong vô thức. Cơ thể cứng đờ của cô dần thả lỏng, đôi tay bất giác ôm chặt lấy tấm lưng to rộng của anh, cảm thấy dễ chịu, ấm áp và thật an toàn.
Thân thể cứng đờ của cô dần dần buông lỏng, đôi tay không tự chủ được mà vòng lên ôm eo rộng của anh, thoải mái, ấm áp và an toàn biết mấy.
Cho dù một giây sau có ra sao, cô cũng chỉ muốn mê đắm say sưa trong giây phút này, dù có ૮ɦếƭ đi trong nỗi trầm mê ấy cũng không hề hối tiếc.
Chỉ khi hôn, Cố Nặc Nhất mới dịu dàng. Trong lòng Diêm Tiểu Đóa có chút vui mừng, ngoài cô ra, anh chưa từng hôn người con gái nào khác, sự dịu dàng này chỉ thuộc về một mình cô mà thôi. Nếu không phải bị ánh đèn pha từ xa rọi lại làm chói mắt thì hai người trên ghế đá vẫn còn quấn quýt không rời. Lúc Diêm Tiểu Đóa mở mắt ra, Cố Nặc Nhất vẫn nhìn cô dịu dàng như cũ. Anh vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, hừ mũi cười: “Rõ ràng là rất ghét hôn nhưng vẫn cứ làm, có phải anh rất buồn cười không.”
“Buồn… buồn cười á?” Diêm Tiểu Đóa lắp bắp, chẳng lẽ anh định bảo rằng anh hối hận rồi?
Cố Nặc Nhất kéo tay cô đứng lên, từ tháp Seoul, vô số vòng hoa ánh sáng kiều diễm rực rỡ thay đổi không ngừng, bừng sáng cả một khoảng trời đêm. Hai người đứng đối diện nhau, lúm đồng tiền bên má anh vẫn cứ mê hồn như thế: “Anh sẽ kiếm đủ tiền cho em, sẽ mua quần áo đẹp cho em. Đừng tự giày vò bản thân nữa, làm bạn gái anh đi, sau này, anh sẽ nuôi em.”
“Nặc… Nặc Nhất, anh vừa nói gì?...”
Điều đau khổ nhất trên đời này chính là tương tư từ một phía, điều hạnh phúc nhất chính là đôi bên tâm đầu ý hợp. Hạnh phúc đến quá nhanh khiến Diêm Tiểu Đóa chưa thể tiếp nhận, thậm chí cô còn không dám tin vào tai mình.
Cố Nặc Nhất cọ cọ vào sống mũi cô: “Từ hôm nay trở đi, tất cả của anh đều là của em. Hãy rời khỏi làng giải trí đi, anh sẽ ra sức kiếm tiền. Em không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi.”
Về đến khách sạn, Diêm Tiểu Đóa vẫn chưa thể tỉnh táo nổi. Cố Nặc Nhất ôm cả cô lẫn quần áo lên chiếc giường lớn hình tròn phủ màn sa tanh, thân thể cô cứng đờ cuộn lại không dám cử động. Nếu không phải vết thương chưa lành hẳn vẫn còn đang âm ỉ đau, chắc chắn Diêm Tiểu Đóa sẽ cho rằng tất cả những chuyện này đều không phải sự thật. Dạo này cô nằm mơ nhiều quá, sắp đến mức không phân biệt nổi đâu là hiện thực rồi.
Tuy họ đã cùng ăn rất nhiều món ngon, nhưng đặc sắc nhất vẫn là món bánh rán gạo bán ven đường. Trong quán căng vải bạt bày vài bộ bàn ghế đơn sơ, gọi một chai R*ợ*u trắng, thế là ăn đồ nướng rán lề đường thả phanh, thoải mái không kém gì khi còn ở trong nước.
Diêm Tiểu Đóa chưa từng thấy một Cố Nặc Nhất như vậy bao giờ, cắn một miếng bánh rồi lại uống một ngụm R*ợ*u, ánh mắt cũng linh hoạt đầy sức sống. Đang hăng hái ăn, Cố Nặc Nhất bỗng quay đầu lại, thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Diêm Tiểu Đóa liền rút ra một tờ giấy ăn lau nước tương dính trên miệng cô: “Sao em không ăn nữa?”
Diêm Tiểu Đóa lúc này mới hoàn hồn: “Ăn hết nổi rồi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, xâu bánh rán gạo trong tay đã bị anh ςướק mất. Cố Nặc Nhất mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng lại ăn đồ ăn thừa của cô, thế giới này hình như thay đổi quá nhanh thì phải. Đánh chén xong một bữa no nê, họ lại nắm tay nhau dạo bước trên vỉa hè như bao cặp đôi bình thường khác.
“Ngày kia phải về nước rồi mà anh vẫn thấy hơi lưu luyến. Bé Ngốc, đợi anh quay xong bộ phim này sẽ dẫn em đi nghỉ nhé, đến một nơi nào đó không có bóng người, đã rất lâu anh không có suy nghĩ này.”
Ngoài một tiếng “ừm” ra, Diêm Tiểu Đóa không thốt được lời nào nữa. Cô có thể nói gì đây? Cô còn gì mà không hài lòng nữa cơ chứ? Cô chỉ có thể đồng ý mà thôi.
Di động của Cố Nặc Nhất trong túi Diêm Tiểu Đóa rung lên, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình: “Nặc Nhất, là người quản lý của anh gọi kìa.”
Vẻ rạng ngời ấm áp trên gương mặt Cố Nặc Nhất tan đi trong chớp mắt, anh cực kỳ miễn cưỡng nhận điện thoại. Anh chỉ yên lặng lắng nghe, rất lâu sau mới nói một câu: “Tôi không đồng ý”. Rồi anh nhanh chóng tắt máy.
Nhìn vẻ mặt không vui của Cố Nặc Nhất, Diêm Tiểu Đóa thuận miệng hỏi: “Có phải có việc gấp không anh?”
Cô hiểu chứ, công ty muốn để Vi An dựa vào Cố Nặc Nhất mà nổi tiếng, ví dụ như tung tin đồn, ví dụ như cùng diễn phim giả tình thật.
“Sao em lại không vui rồi?”
Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên, cố gượng cười: “Làm… làm gì có.”
“Em biết không, vì quan tâm đến em nên anh mới từ chối, bên công ty rất không hài lòng, nhưng họ làm gì được chứ.”
Cuối cùng Diêm Tiểu Đóa cũng không nhịn được hỏi: “Tại sao lại chọn em làm bạn gái của anh? Còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp hơn, ưu tú hơn em mà.”
“Đừng nói nữa,” gương mặt vốn dịu dàng ấm áp của Cố Nặc Nhất lại trở nên lạnh tanh, “Coi như phần thưởng từ việc chăm sóc Bé Dưa đi.”
Phần thưởng từ việc chăm sóc Bé Dưa tốt vậy sao, ngoài những nụ hôn ngọt ngào, còn tặng kèm cả một anh bạn trai đẹp không tì vết. Diêm Tiểu Đóa mỉm cười, ý cười nhẹ tựa mây ấy phản chiếu vào trong mắt Cố Nặc Nhất, khiến vẻ lạnh lẽo của anh lại lần nữa tan ra.
Ngày kia đã phải về nước, vốn Diêm Tiểu Đóa chỉ có một cái túi du lịch, nhưng ai mà biết được Cố Nặc Nhất lại mua cho cô cơ man nào là đồ, quần áo trang sức nhiều đến không đựng hết, đành phải đi mua một cái va li da to hơn mang về. Diêm Tiểu Đóa phải tính toán không gian cẩn thận chi li lắm mới nhét đủ chỗ đồ đạc của mình vào va li.
“Anh đã ngắm được một căn biệt thự 400 mét vuông vị trí rất đẹp, nhưng chưa rảnh để sửa sang lại, em giúp anh trang trí được không? Bé Dưa dạo này hơi lười ăn, về nhà em bớt chút thời gian đưa nó đi bệnh viện kiểm tra nhé.”
Diêm Tiểu Đóa lôi cuốn sổ ghi chép ra, ra sức ghi lại những lời anh dặn, chỉ sợ bỏ sót mất điều gì.
“Về đến nơi anh sẽ chuyển máy bay bay thẳng đến Thanh Đảo luôn, bỏ đi mất một tuần lễ, e là đạo diễn đã phát điên mất rồi. Diêm Tiểu Đóa, anh vì em mà làm bao nhiêu việc khiến đoàn làm phim ghét bỏ, em phải nhớ kỹ anh tốt với em thế nào nghe chưa.”
Tay Diêm Tiểu Đóa run run, chữ đang viết bỗng xiêu xiêu vẹo vẹo. Cô nghẹn lời, như thể vừa phạm phải tội ác kinh thiên động địa: “Em… em xin lỗi…”
Cố Nặc Nhất cười cười bước lại gần, ngón tay gõ gõ vào cái trán trơn láng của cô: “Em đúng là ngốc.” Anh xòe tay ra trước mặt Diêm Tiểu Đóa: “Lấy điện thoại ra đi, trước khi về nước phải gọi điện cho Tiểu Nhã đã.”
Diêm Tiểu Đóa vội vàng lôi điện thoại của Cố Nặc Nhất từ trong túi mình ra. Sau tiếng mở máy nhẹ nhàng nhanh gọn, hàng loạt chuông tin nhắn dồn dập đổ tới, Cố Nặc Nhất đang chầm chậm lật xem bỗng dưng cau mày, trong một thoáng buông tay, điện thoại liền rơi xuống đất.
Diêm Tiểu Đóa vội cúi xuống nhặt giúp anh, may mà điện thoại rơi còn chưa vỡ. Cô vốn không định đọc tin nhắn của Cố Nặc Nhất, nhưng ánh mắt vẫn cứ vô tình lướt qua những ký tự trên màn hình: “Cố Tây Lương qua đời rồi, tang lễ ấn định vào ngày 15 tháng 8, luật sư của nhà họ Cố tìm anh…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc