Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 12

Tác giả: Nhược Thiện Khê

"Không ở nhà đợi, lại chạy đến chỗ này làm cái gì?"
Diêm Tiểu Đóa giật bắn mình, lúc đó mới phát hiện ra Cố Nặc Nhất đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào: "À... chỉ là làm một người đi cùng tạm thời thôi mà, không có gì cả. Trời đất, làm sao thế nhỉ, tự dưng lại thấy đau bụng..."
Diêm Tiểu Đóa lấy tay ôm bụng rồi chạy vào toilet. Cô trốn trong một buồng vệ sinh rồi khóa trái cửa lại, chưa thể trấn tĩnh được. Từng lượt người cứ đi ra đi vào toilet, Diêm Tiểu Đóa buồn chán, chả biết phải làm gì, đành ngồi trên nắp bồn cầu gấp hạc giấy bằng giấy vệ sinh, gấp xong con nào là ném con đấy vào trong thùng rác.
"Đã nhìn thấy chưa? Cô gái đi bên cạnh tổng giám đốc Hà chính là Diêm Tiểu Đóa."
"Hả? Chính là cô ta sao? Trông mặt mũi tầm thường quá. Mấy bức ảnh trên mạng trông nóng bỏng như vậy cơ mà, thực tế sao lại khác xa nhau nhiều thế?"
"Cô nói đúng quá đi, cô ta rốt cục có điểm nào xứng với Cố Nặc Nhất cơ chứ? Từ trong ra ngoài đều chẳng cân xứng gì hết."
Đôi bàn tay của Diêm Tiểu Đóa run run, con hạc giấy gấp bằng giấy vệ sinh bị rách ra làm đôi. Cho đến khi những âm thanh ở bên ngoài biến mất, Diêm Tiểu Đóa mới từ trong buồng vệ sinh bước ra. Cuộc tán gẫu của họ rất ngẫu nhiên, tùy hứng, nhưng câu nào câu nấy như những con dao găm đâm vào trái tim cô. Diêm Tiểu Đóa đứng trước gương, thẫn thờ chạm vào khuôn mặt mình, mặc dù câu chuyện tình ái giữa họ chỉ là tin đồ nhảm nhí, nhưng chẳng lẽ cô đúng là không xứng với anh sao?
Cho dù có trang điểm kỹ càng thêm bao nhiêu đi chăng nữa, cô và anh vẫn khác nhau quá nhiều. Cô lặng lẽ tê tái bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng bị một ai đó đứng ngoài cửa làm cho giật nảy mình. Hà Trục đang đứng tựa vào một bên cửa đợi cô. Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, chỉ có góc này là yên tĩnh thôi.
"Chúng ta đi thôi, có nán ở lại thêm cũng chẳng có gì thú vị, hay ho cả."
Hà Trục kéo bàn tay của cô, hai người đi xuyên qua cả một đám đông như lúc mới đến, đi xuyên qua đại sảnh đường, cùng nhau bước lên chiếc xe Rolls Royce lúc trước. Nhưng Diêm Tiểu Đóa âm thầm cảm thấy, giữa cô và Hà Trục, có một cái gì đó đã thay đổi.
Cô nhoài người, gí sát mặt vào cửa sổ xe, nhìn cái khách sạn long lanh tráng lệ đang dần dần lùi về phía sau càng lúc càng xa, cuối cùng, cô dốc hết can đảm, nở một nụ cười tươi tắn tiến sát đến bên cạnh Hà Trục: "Woa, không ngờ anh lại là một người tài giỏi đến vậy! Sao ngày trước anh không nói ra?"
Hà Trục đưa mắt nhìn một tòa nhà cao tầng bị vụt lướt qua bên ngoài cửa sổ, bâng quơ trả lời cô: "Nói rồi thì cô sẽ không ghét tôi nữa à?"
Diêm Tiểu Đóa có đôi chút lưỡng lự, đôi mắt nhỏ dài trên gương mặt nhìn nghiêng hoàn hảo không tì vết của anh hơi hơi nhíu lên, không rõ là vui hay buồn. Cô vặn vẹo đôi tay của mình với một tâm trạng bất an, có thế nghe ra được những lời nói vừa rồi hàm chứa rất nhiều gai nhọn. Nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn vét hết chút rạng rỡ tự nhiên còn lại để thể hiện vào khuôn mặt: "Sao lại có thể thế chứ? Tôi làm sao lại có thể ghét anh được chứ?"
Hà Trục nghe xong khẽ mím chặt môi lại, Diêm Tiểu Đóa ngay sau đó vội vàng vòng tay qua cánh tay của Hà Trục: "Công ty của các anh đã có những nghệ sĩ nào rồi?"
Hà Trục ngáp một cái rất dài: "Tôi và tổng giám đốc Lưu có mối quan hệ rất tốt đẹp với nhau, vì vậy lần đầu tư này chủ yếu là góp cổ phần. Ngoài chuyện cổ phiếu sắp lên sàn giao dịch ra, thì tất cả những chuyện khác tôi đều không quan tâm."
"Vậy thì... Anh ký hợp đồng với tôi đi."
Hà Trục quay hẳn đầu sang một bên khẽ nhướn mày: "Cô ư? Tôi sao lại phải ký hợp đồng với cô?"
"Chẳng phải là anh rất thích nghe tôi hát đấy sao? Anh ký hợp đồng với tôi, tôi sẽ hát cho anh nghe."
Hà Trục bỗng cất tiếng cười rất lớn: "Nhưng bây giờ tôi không còn thích nghe cô hát nữa, những bài hát đó giờ trở nên quá trẻ con rồi."
Từng xô từng xô nước đá đổ ập lên con tim đang nóng ran của cô, chẳng mấy chốc trái tim đã bị đóng thành băng. Diêm Tiểu Đóa buông cánh tay của Hà Trục ra, trở về trạng thái ngồi ngay ngắn như lúc đầu. Hà Trục đâu phải là tên ngốc, tại sao phải ký hợp đồng với cô chứ? Bữa tiệc hôm nay có nhiều ngôi sao đến tham dự như vậy, phải đến tám phần trong đó đã bị Phi Thiên Entertainment hớp hồn,lung lay đến tận gốc rồi. Xe đã dừng lại trước cửa, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn đang bần thần chạy theo dòng suy nghĩ . Hà Trục lôi chiếc giá vẽ từ dưới ghế ngồi ra, rút bức vẽ phác thảo đó ra: "Diêm Tiểu Đóa à, ký cho tôi một chữ đi."
Diêm Tiểu Đóa nhìn những chiếc đèn đường ở phía bên ngoài tòa nhà, ngượng ngùng bối rối nói: "Anh đã không thích nghe tôi hát rồi, thì còn đòi tôi kí tên làm cái gì nữa?"
"Trông cô kìa, đúng là xanh vỏ đỏ lòng kìa. Không biết chừng một hôm nào đấy, đầu óc tôi bị đơ đơ hôm đó tôi sẽ ký hợp đồng với cô."
Diêm Tiểu Đóa trợn mắt trừng trừng, miệng khẽ lẩm bẩm: "Bỡn cợt tôi, chẳng lẽ thú vị lắm sao..."
Anh lái xe bật đèn trong xe lên, dưới ánh sáng chan hòa của đèn xe, cô ngắm bức phác thảo kia một cách ngẩn ngơ. Hà Trục vẽ quả thực là rất đẹp, nhưng có chút gì đó không giống cô bây giờ, có lẽ là lúc cô mười mấy tuổi, đôi mắt to tròn ngây thơ.
Diêm Tiểu Đóa ký xong vội xuống xe chạy lon ton về phía cửa tòa nhà, nhưng Hà Trục lại gấp bức tranh đó lại, miệng lẩm bẩm rất khẽ: "Bức thứ ba rồi..."
"Anh về nhà chứ ạ?" Người lái xe hỏi Hà Trục.
Hà Trục bỗng trả lời một cách thất thần: "Không, đến phòng tranh."
Diêm Tiểu Đóa lao lên lầu, nhưng cứ đứng ở bên ngoài cửa không dám đi vào, bởi vì cô đã nhìn thấy chiếc xe thể thao của Cố Nặc Nhất đỗ ở tầng dưới, vậy là anh ấy đã về nhà rồi. Cô lo lắng đi đi lại lại trong hành lang hồi lâu, chút ít dũng khí còn lại đã bị tiêu tan đi đâu hết. Cô nhìn đồng hồ trên tay, đã 11 giờ đêm rồi. Không còn cách nào khác, cô đành cắn chặt răng bấm chuông cửa.
Chuông cửa vừa vang lên thì cánh cửa đã lập tức mở ra, chỉ nghe thấy tiếng "cộc" một tiếng, trán của Diêm Tiểu Đóa đã bị va vào cánh cửa. Cố Nặc Nhất đứng ngay ở cửa, nhìn Diêm Tiểu Đóa đang đưa tay lên xoa xoa trán, không nói một lời.
"Hì hì, cậu về nhà sớm quá nhỉ..."
Ngoài nhoẻn miệng cười khì khì ra thì cô không còn biết làm gì nữa. Diêm Tiểu Đóa đi lướt qua cánh cửa vào trong nhà, vết sưng đổ trên trán nóng phừng phừng. Cô quả thực nghi ngờ là Cố Nặc Nhất đã đứng ở trước cửa từ rất lâu rồi, chỉ đợi cô về gõ cửa. Cố Nặc Nhất đứng phía ngoài ban công ở phòng khách, những cơn gió nhẹ luồn vào, thổi tốc những sợ tóc mai không dài lắm của anh. Diêm Tiểu Đóa chỉ muốn lặng lẽ chuồn vào phòng ngủ của mình, không lường được là Cố Nặc Nhất lại mở lời trước: "Cảm giác ngồi trên xe Rolls Royce thích thú chứ?"
Diêm Tiểu Đóa cảm giác như đầu óc đang dần tê dại: "Cái... cái gì?"
Mũi của Cố Nặc Nhất thở hắt ra mấy tiếng cười khẩy, cái điệu cười này khiến cho Diêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùng không thoải mái. Cô dùng ngón tay rút rút, kéo cẳng phần chân váy, giống y như một đứa trẻ phạm lỗi đang chờ đợi sự khiển trách của bố mẹ.
"Giới hạn của cậu là gì?"
Đứng dưới ánh trăng nhìn xa xăm, câu nói của Cố Nặc Nhất làm cho người ta cảm thấy hoang mang bất an vô cùng, cô mấp máy môi, hết há miệng ra lại ngậm miệng lại, nhưng rốt cục không thốt ra được lời nào, bởi vì cô không biết phải trả lời thế nào thì mới hợp ý với Cố Nặc Nhất.
"Là qua đêm với người ta, hay đóng phim cấp ba hả? Hay là cậu vốn dĩ không hề có giới hạn gì cả, chỉ cần có cơ hội tiến thân, kiếm được tiền, thì cho dù có bảo cậu phải *** trước cổng Thiên An Môn thì cậu cũng làm?"
Một lời nói của anh như có hàng ngàn hàng vạn mũi kiếm sắc nhọn được vung ra, vun vút đâm xuyên *** cô. Trái tim Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiên cảm thấy nhói đau, mỗi một nhịp đập đều cảm nhận được nỗi đau như xé gan ruột: "Cậu đừng nói như vậy..."
"Cậu làm gương mặt đại diện cho hãng xe kéo, tung ảnh hở hàng thiếu vải lên mạng, thậm chí còn lôi cả mình vào, bước tiếp theo là ăn bám đại gia đấy nhỉ? Cái tay tối hôm nay cũng được đấy, có phải là ngày mai cậu sẽ chuyển đến ở chung với hắn ta hay không?"
"Không phải, thật sự là không phải như vậy đâu..." Diêm Tiểu Đóa rất muốn giải thích, nhưng cô chợt phát hiện ra ngôn ngữ của mình lại lúc này lại nghèo nàn đến vậy.
"Trong mắt cậu, mình chỉ có giá trị lợi dụng thôi sao?"
Đôi mắt của Diêm Tiểu Đóa đỏ hoe. Cô không sợ bị những lời nói cay độc tấn công, cũng không sợ bị chế giễu khinh cười, càng không sợ những tin đồn nhảm nhí của giới truyền thông, nhưng cố rất sợ Cố Nặc Nhất hiểu lầm cô, Diêm Tiểu Đóa cô chỉ sợ mỗi điều đó. Cô chẳng qua chỉ là một quả cầu khí lửng lơ giữa không trung, còn Cố Nặc Nhất chính là ngôi sao rực rỡ nhất trên bầu trời, mới nhìn thì có vẻ rất gần rất gần, nhưng thực tế là không thể nào với tới được, cũng không thể nào chạm tới được.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
"Cậu tại sao lại biến thành thế này, Diêm Tiểu Đóa của ngày xưa đã đi đâu mất rồi?"
Cố Nặc Nhất thốt ra câu nói đó xong thì quay người bước vào phòng ngủ. Diêm Tiểu Đóa nhìn tấm lưng di chuyển của anh mà cảm thấy toàn bộ trời đất như sụp đổ, Diêm Tiểu Đóa của ngày trước đã đi đâu mất rồi... Đây là lần thứ hai cậu ấy nói câu này.
Cô sải chân một cách vụng về, đuổi theo Cố Nặc Nhất mà không cần suy nghĩ gì: "Cho dù mình có lợi dụng tất cả mọi người trên thế giới này thì mình cũng không lợi dụng cậu. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, mình biết dù có giải thích cũng không thể hết được. Nhưng cậu nên nhớ rằng, mình không như vậy, nhất định sẽ không bao giờ làm như vậy."
Đôi mắt sâu như nước hồ thăm thẳm của Cố Nặc Nhất nhìn chăm chú vào Diêm Tiểu Đóa, rất lâu sau, anh mới nói: "Những lời nói hôm nay, mình chỉ nói một lần thôi, cậu nghe cho rõ. Cái thẻ ngân hàng một trăm nghìn nhân dân tệ đó mình không cần nữa, cậu có thể dùng nó mà bán sách, hay là mở một cửa hàng nhỏ. Cậu chỉ cần phải làm một việc, đó là đừng bao giờ hạ nhục bản thân một lần nào nữa."
Hạ nhục? Lần đầu tiên nghe được cái từ này, nước mắt của cô đã không thể cầm được cứ tuôn ra xối xả, thì ra bàn thân cô trong mắt anh chỉ là một kẻ chuyên làm những việc hạ lưu, đê tiện, không hơn không kém. Hơi lạnh từ chân bốc lên đã truyền đến tận đỉnh đầu, hướng mắt theo Cố Nặc Nhất đơn độc bước về phòng ngủ, Diêm Tiểu Đóa chỉ biết đứng nhìn trân trân. Cũng không biết là đã đứng như vậy trong bao lâu, chỉ cảm thấy rằng đôi chân đi giày cao gót cả tối của cô đang rất đau đớn.
Cô lấy tay quẹt nước mắt một cách loạn xạ, sau đó đờ đẫn bước về phía phòng ngủ dành cho khác. Cô thu dọn lại đồ đạc của mình, từng thứ từng thứ một, cũng vẫn chỉ có một chiếc ba lô đó. Diêm Tiểu Đóa mở quyển nhật kí, lấy chiếc thẻ ngân hàng đang kẹp trong đó ra. Mặc dù như vậy là không được lịch sự cho lắm, nhưng cô vẫn tự động đẩy cánh cửa phòng ngủ chính. Cố Nặc Nhất đang nằm trên giướng, vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa đọc tạp chí. Thấy cô bước vào, anh thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
Diêm Tiểu Đóa để chiếc thẻ ngân hàng lên trên mặt tủ cạnh đầu giường, ánh đèn huyền ảo tỏa ra dưới ***g đèn ngủ khảm trai phản chiếu lên trên cái thẻ, lóng lánh vô cùng. Nhưng anh vẫn không thèm liếc nhìn cô đến một cái, cả căn phòng chìm trong yên lặng ngột ngạt, chỉ có tiếng lật giở tạp chí sột soạt. Cô cố gắng vỗ về, trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng nói vẫn đôi chút nghẹn ngào: “Tiền là của cậu, cứ cho là cậu thương hại mình, thì mình cũng không thể nhận được. Mặc dù tất cả những việc mình làm đều khiến cậu cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn chưa đến cái mức đê tiện.”
Lúc Cố Nặc Nhất ngẩng đầu lên thì Diêm Tiểu Đóa đã bỏ chạy ra đến cửa. Anh vơ vội lấy cái thẻ rồi vụt đuổi theo. Diêm Tiểu Đóa đang đi đến cạnh của thì bị ép vào thành tường: “Cậu làm bộ làm tịch cái gì thế hả? Mới nói có mấy câu mà đã không vui rồi. Mình đã bảo với cậu từ rất lâu rồi, đừng có lăn lộn trong cái giới này nữa. Cứ khăng khăng đâm đầu vào vạc lửa, để rồi đến khi bị cháy thành tro thì cậu mới chịu thôi hay sao. hả?” Anh nói xong, nhét chiếc thẻ ngân hàng vào trong lòng bàn tay của Diêm Tiểu Đóa: “Giữ cẩn thận nhé, không được trả lại cho mình lần nữa đâu đấy.”
Diêm Tiểu Đóa nhìn như dán mắt vào chiếc thẻ ngân hàng, nhưng cuối cùng đưa lại cho anh: “Mình quả thật là không cần.”
Cố Nặc Nhất bất ngờ trở nên vô cùng kích động: “Sao vậy? Cảm thấy làm như vậy thì sẽ giữ được thể diện và lòng tự tôn, phải không?”
Diêm Tiểu Đóa nhìn Cố Nặc Nhất đang nổi giận đùng đùng, trong lòng bỗng dậy lên từng đợt sóng lón: “Vì nhan sắc của mình không xứng với cậu, chiều cao của mình không xứng với cậu, học vấn cũng không xứng với cậu, trong khi đó, một trăm nghìn nhân dân tệ này sẽ làm mình càng ngày càng cách xa cậu hơn!”
Tất cả lại yên lặng, yên lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy âm thanh vút lên vút xuống của những cơn gió. Nhìn cái thái độ ngạc nhiên đến há hốc miệng của Cố Nặc Nhất, đầu óc Diêm Tiểu Đóa như muốn nổ tung: “Mình có lẽ... đã thích cậu mất rồi.”
“Cậu...”
Diêm Tiểu Đóa nén dòng nước mắt cứ chực tuôn ào ra vào trong: “Có phải là cậu thấy rất buồn cười đúng không? Nhưng... chính là như vậy đó, mình đã không còn cách nào đối mặt với cậu một cách bình thường nữa rồi, bởi vì mình rất tự ti, lúc nào cũng cảm thấy tự ti.”
Diêm Tiểu Đóa cúi đầu xuống, xoa xoa nhẹ vào cái đầu của Bé Dưa béo núc ních, sau đó đi ra khỏi cửa. Cánh cửa thang máy vừa khép lại, cô trượt phịch xuống sàn như không còn hơi sức gì nữa rồi khóc nức nở đến nấc nghẹn.
Cho đến khi nhân viên của phòng kiểm soát an ninh đến kiểm tra, Diêm Tiểu Đóa mới chui từ trong thang máy ra, ôm lấy ba lô rồi đi ra khỏi khu vực khuôn viên tòa nhà. Chuông di động kêu liên hồi, Diêm Tiểu Đóa tê tái bấm nút nhận điện thoại. Đầu bên kia vọng lại giọng nói líu la líu lo của A Hoa: “Mẹ trẻ Diêm của tôi à, mẹ đang bận cái gì thế?”
Nghe thấy giọng nói của A Hoa, cô liền quỳ xuống bên dưới cột đèn cao áp mà khóc rưng rức: “Anh ૮ɦếƭ ở cái xó nào rồi hả? Anh mau đến đón tôi đi.”
Trong một phòng hát nhỏ ở quán karaoke Bellagio, tổng cộng 20 chai bia nhỏ được xếp ngổn ngang trên chiếc bàn uống nước, tất cả đều đã khui nắp và uống cạn tới đáy, Diêm Tiểu Đóa khóc lóc đến đỏ hoe cả hai mắt: “A Hoa, gọi thêm 10 chai nữa đi.”
“Ối trời đất ơi, mẹ trẻ kiềm chế một chút cho con nhờ. Mẹ tưởng là đang uống nước lã hay sao đấy hả? Có biết là mỗi một cái chai bé tẹo này là ba mươi tệ không? Mẹ đã uống hết 600 nhân dân tệ rồi đấy!” A Hoa giằng lấy chai bia chỉ còn lại phân nửa trong tay của Diêm Tiểu Đóa, sau đó tu một hơi cạn sạch: “Mẹ trẻ à, mau đi thôi, tôi chỉ còn lại 100 tệ thôi đấy.”
“Đến anh cũng khinh thường tôi sao, có phải không? Diêm Tiểu Đóa tôi đây bây giờ đã bị mọi người ghét bỏ rồi...”
A Hoa vò đầu bứt tai, chẳng còn cách nào khách đành thỏ thẻ sờ nhẹ vào cặp đù* của cô em út đang ngồi hầu R*ợ*u: “Em gái của anh à, lấy thêm cho anh ba chai nữa, à không... lấy thêm một chai nữa là đủ rồi.”
Cả căn phòng ngập ngụa mùi bia R*ợ*u nồng nặc, A Hoa bỏ trốn ra ngoài hút một ***. Anh ta ngó ngang ngó dọc tứ phía, sau đó cầm di động lên nhanh chóng bấm gọi điện thoại: “Anh đã đi tới đâu rồi? Đến rồi à? À à, vậy thì tốt, tốt quá rồi!”
A Hoa đúng ở bên ngoài thêm vài phút nữa mới đợi được Cố Nặc Nhất đang vội vội vàng vàng lao tới. Anh ta vội vàng chạy ra đón: “Tiểu Đóa cả buổi cứ gọi tên anh, cũng không rõ là làm sao nữa.”
Cố Nặc Nhất không trả lời, chỉ tiện tay mở toang cánh cửa phòng hát. Diêm Tiểu Đóa nằm ngang người trên chiếc sofa, đã ngủ ngon lành từ bao giờ, chiếc ghế sofa hơi thấp, mái tóc dài của cô rủ xuống chạm đất. Cố Nặc Nhất tốn rất nhiều sức lực mới có thể ỡ chai R*ợ*u trong tay Diêm Tiểu Đóa ra: “Cô ấy rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi?”
“Trên mặt bàn có bao nhiêu thì tức là đã uống bấy nhiêu đấy. Anh và Diêm Tiểu Đóa rốt cục làm sao thế? Cô ấy từ trước đến nay chưa bao giờ buồn khổ như thế này.”
Cố Nặc Nhất không trả lời, chỉ cúi thấp người xuống ôm lấy cô, tiện thể vén lại mái tóc dài cho cô. Mùi R*ợ*u nồng nặc từ hơi thở Diêm Tiểu Đóa phả vào mặt anh, Cố Nặc Nhất ghê người tránh mặt qua một bên. Chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ vừa mới thay đã bị cô ấy hủy hoại như thế đó.
Hai người đàn ông vất vả lắm mới có thể đưa được Diêm Tiểu Đóa về nhà. Cố Nặc Nhất thắp đèn lên, đứng bên cạnh giường ngắm nhìn Diêm Tiểu Đóa đang chìm trong giấc ngủ say. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô chốc chốc lại khẽ chay mày lại. Cố Nặc Nhất thở ra một hơi thật dài, đóng cánh cửa lại rồi lui ra ngoài.
Trong phòng khách, A Hoa vẫn đang cố đợi anh: “Tôi phải về trước đây, anh cứ ở đây nhé.”
Cố Nặc Nhất suy tư một hồi rất lâu rồi mới mở miệng nói: “Tốt nhất là tôi nên về, đừng nói với cô ấy là tôi đã đến.”
A Hoa vội chạy ra mở cửa cho Cố Nặc Nhất: “Vậy thì anh đi đường cẩn thận nhé.”
Cố Nặc Nhất bước vào trong thang máy, A Hoa bỗng sực nhớ ra điều gì đó, than trời một câu rồi vỗ bôm bốp vào trán mình, vội vàng đuổi theo: “Cố... Cố Nặc Nhất, chẳng là, có thể cho chúng tôi mượn một ít tiền được không? Tối nay mời Diêm Tiểu Đóa uống R*ợ*u, trên người đã không còn đồng nào nữa rồi.”
“Trên xe của tôi vẫn còn hai vạn tệ, xuống dưới lấy đi.”
Ở dưới tầng, Cố Nặc Nhất ném cả cọc nhân dân tệ còn nguyên đai nguyên kiện vào lòng A Hoa. A Hoa mừng rỡ đến mức hai má hồng nhuận cả lên: “Cảm ơn anh nhé! Trời đã khuya lắm rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!”
Cố Nặc Nhất nhìn vào khoảng không được chiếc đèn pha chiếu rọi, dặn dò A Hoa: “Sau này tôi sẽ thường xuyên gọi điện cho anh, hết tiền thì cứ liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào.”
Cố Nặc Nhất đạp chân ga một cái, chiếc xe liền lướt khỏi khu nhà mà Diêm Tiểu Đóa sinh sống. Bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, ngoài những bọn đua xe cứ thi thoảng lại vụt phóng qua ra thì ngoài đường đã vắng bóng xe cộ. Anh lái xe rất chậm, trước mặt đều tràn ngập hình ảnh Diêm Tiểu Đóa với đôi mắt sưng hút đỏ hoe và đôi má nhạt nhòa đầy nước mắt.
“Một trăm nghìn nhân dân tệ này sẽ làm mình càng ngày càng cách xa cậu hơn...”
“Nhan sắc của mình không xứng với cậu, chiều cao của mình không xứng với cậu, học vấn cũng không xứng với cậu...”
Cố Nặc Nhất kéo kéo vành tai mấy cái thì những lời nói đó của Diêm Tiểu Đóa mới biến mất hoàn toàn khỏi bên tai. Anh nhìn chiếc đèn tín hiệu ở phía trước, thì thầm với bản thân mình: “Diêm Tiểu Đóa, đúng là Bé Ngốc, chẳng thông minh thêm được tí nào cả...”
Khi tỉnh dậy Diêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùng đau đầu, loạng choạng ngồi thẳng dậy trên giường, chợt ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng của cơm trắng đang bay tới. Chưa đợi xuống khỏi giường, A Hoa đã bưng một nồi cháo đến bên cạnh: “Tiểu Đóa, mau xuống ăn đi, cháo bào ngư, ngon tuyệt hảo luôn.”
Diêm Tiểu Đóa vẫn đầu đau như Pu'a bổ, tối qua cô đã uống nhiều R*ợ*u như vậy, bây giờ dạ dày cảm thấy rất khó chịu. A Hoa lúc này đã mặc chiếc tạp dề, dùng thìa nguấy đảo liên tục nồi cháo rừng rực, nói: “Tiểu Đóa, cô cứ nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay chịu khó nghri ngơi cho khỏe, mấy hôm nữa phải tham gia ghi hình cho một chương trình giải trí, cát sê lên hình không thấp đâu.”
A Hoa cứ liến thoắng như S***g liên thanh, Diêm Tiểu Đóa phải hạ lệnh trục xuất khách thì lỗ tai mới được thoải mái một chút. Cô ngồi khoanh tròn chân trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường dây điện đã bị nhuốm màu hoàng hôn, chỉ có một con chim sẻ duy nhất cô đơn trơ trọi đậu. Diêm Tiểu Đóa nhìn rất lâu, cho đến khi con chim sẻ đó bay đi.
Nồi cháo bào ngư bên cạnh giường đã nguội tanh, cô cho thêm một chút nước nóng. Sau khi tỉnh dậy, trong lòng lại cảm thấy càng buồn khổ hơn, từng giọt nước mắt rơi lã chã vào nồi cháo, hòa lẫn với tâm trạng thê lương, cô xúc từng thìa từng thìa rồi nuốt xuống. Cố Nặc Nhất không nhắn tin cho cô, cũng không gọi điện thoại cho cô. Bản thân tại sao lại ngu ngốc, ngớ ngẩn đến mức tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình cơ chứ? Cố Nặc Nhất nói rất đúng, Diêm Tiểu Đóa của ngày trước đi đâu mất rồi? Diêm Tiểu Đóa của ngày xưa không bao giờ tùy tiện biểu lộ tình cảm, cho dù có là đang đứng đối diện với người mình thích.
Bát cháo đó, cô cứ ăn cho đến khi muốn nên ra mới thôi, cô đi đi lại lại trên sàn nhà, lòng vòng cho đến tận mười giờ đêm, nhưng trong lòng vẫn rối bời bất an. Diêm Tiểu Đóa rất muốn chạy trốn, trốn khỏi Bắc Kinh, đến một nơi không hề có bóng dáng của bất kì ai. Đây là lần đầu tiên sau khi cô đến Bắc Kinh mà muốn chạy trốn khỏi nơi đây, bởi vì cô không biết nếu cứ ngoan cố kiên trì thì còn ý nghĩa gì nữa không.
Đêm qua, Cố Nặc Nhất cũng bị mất ngủ, đến tận 4h sáng mới đặt người xuống. Nhưng chứng đau nửa đầu lại phát tác, anh mơ mơ màng màng ngủ đến tận 9 giờ, bị Bé Dưa đang đói meo kêu ầm ĩ gọi dậy. Cố Nặc Nhất uể oải xuống giường làm một ít đồ ăn cho mèo, nhưng Bé Dưa không hiểu sao đột nhiên trở nên trái tính trái nết, nó vươn một bên vuốt ra đạp đổ tứ tung đĩa thức ăn cho mèo ra nền đất, từng hạt từng hạt đồ ăn cho mèo vương vãi khắp nơi. Cố Nặc Nhất rất muốn nổi cáu lên, nhưng vẫn kiềm chế, nhẫn nhịn. Anh đứng dậy đến bên tủ lạnh tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra mấy túi Diệu Tiên Bao. Bé Dưa được ăn Diệu Tiên Bao nên vui vẻ sung sướng đến nỗi cứ rên ư ử không ngớt, Cố Nặc Nhất bất đắc dĩ véo lấy một bên tai của Bé Dưa: “Tao mới đi có mấy ngày mà mày đã nảy sinh ra bao nhiêu là tật xấu rồi, đều tại cô ấy đã nuông chiều mày quá.”
Hai tiếng “cô ấy” vừa thoát ra, tim Cố Nặc Nhất như thót lên một cái, bắt đầu cảm thấy đau. Anh bước vào căn phòng ngủ mà Diêm Tiểu Đóa từng ở, ngoài chiếc đệm còn vương lại chút nếp nhăn, ngoài ra không còn lưu lại thêm bất kì dấu vết gì nữa. Anh nằm trên chiếc giường đó, hết xoay bên trái lại trở mình sang bên kia. Bên ngoài chợt vọng lại tiếng chuông cửa, Cố Nặc Nhất vội bật dậy rồi xông ra, nhưng ngoài cửa không phải là người anh muốn gặp, “Chị Nhược Lan.”
“Đến Phi Thiên Entertainment một chuyến đi. Vi Vi sợ cậu không đi, nên đã đặc biệt bảo tôi đến mời cậu.”
Cố Nặc Nhất biết rằng, nếu như cậu từ chối thì Nhược Lan sẽ cứ đứng ở ngoài cửa đợi. Không còn cách nào khác, anh đành đi cùng Nhược Lan đến Phi Thiên Entertainment. Trụ sở của công ty nằm tịa khu vực tấc đất tấc vàng của Bắc Kinh, thuê trọn hai tầng lầu, nội thất trang trí cũng vô cùng xa hoa. Nhược Lan dừng bước trước cánh cửa văn phòng phó tổng giám đốc ở trong cùng hành lang. Cố Nặc Nhất tiện tay đẩy cửa vào, Vi Vi đang đứng quay lưng lại để hướng mắt qua cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, Vi Vi vội quay người lại: “Ngồi đi.”
Cố Nặc Nhất vẫn đứng bất động không hề di chuyển: “Vẫn là chuyện về bộ phim lần trước sao? Tôi đã từng nói rồi, sẽ không đồng ý diễn.”
Ánh mắt của Vi Vi vẫn vô cùng hiền từ, hẳn là cô đã quá quen thuộc với cái thái độ trước nay vẫn vậy của con trai: “Không phải con vẫn muốn có thể thay đổi hình ảnh hay sao? Bộ phim này không tồi đâu, mẹ cảm thấy con diễn là hơp nhất đấy. Nếu như con còn e ngại việc liên quan đến công ty Kinh Kì, thì cứ yên tâm đi, công ty sẽ giúp con tìm một luật sư để cắt đứt hợp đồng. Nếu như quả thực là không được, thì việc mua lại cái công ty Kinh Kì đó cũng không phải là không thể làm được.”
“Bà có biết là tôi ghét nhất cái gì ở bà không? Ghét nhất những chủ trương quá xâm phạm quyền cá nhân của tôi, ghét tất cả những sự sắp đặt của bà.”
Ánh mắt của Vi Vi hơi thấm đượm chút u ám: “Bé Cưng à, mẹ rốt cục phải làm thế nào thì con mới có thể tha thứ cho mẹ đây?”
Cố Nặc Nhất đứng cạnh ở cạnh cửa, chỉ để cho người phụ nữa đó nhìn thấy tấm lưng của mình: “Sự ấm áp, tôi chỉ muốn có được sự ấm áp. Nhưng thứ đó bà không cho được, những thứ bà cho tôi chỉ là sự nhục nhã mà thôi.”
Trái tim của anh đã đóng băng phong tỏa rất lâu rồi, tại sao lại có thể dễ dàng để cho Vi Vi bước vào thêm một lần nữa như vậy chứ. Trong hành lang rộng thênh thang, chỉ có một mình anh rảo bước tiến về phía trước, nhưng nhịp chân vội vã không thể không dừng lại, bởi một người đang từ phía trước mặt đi tới.
Hà Trục đang mặc một chiếc áo chuyên dụng cho lái xe môtô, trên tay xách chiếc mũ bảo hiểm, mái tóc dài màu hạt dẻ được buộc lại một cách tùy tiện đằng sau gáy, trên đôi bốt dính loang lổ không ít bụi đường, hình như chiếc xe Harley đã chở anh ta đến một nơi rất xa. Hà Trục nhìn thấy anh thì mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó chìa bàn tay của mình ra: “Cố Nặc Nhất, thần tượng đang sốt xình xịch bây giờ đây rồi, đúng là nghe danh đã lâu mà hôm nay mới được gặp.”
Bàn tay buông thõng một bên của Cố Nặc Nhất hơi hơi siết lại, nụ cười của Hà Trục hết mức dịu dàng, không thể được thoải mái. Để lịch sự, Cố Nặc Nhất cũng đã nâng cánh tay của mình lên. Hai bàn tay nắm vào nhau, nhưng đều siết chặt thêm mấy phần.
Chỉ nói chuyện qua lại đơn giản mấy câu như vậy rồi hai người vội lướt qua nhau. Cố Nặc Nhất nhận cuộc điện thoại của A Hoa gọi đến, trong hành lang vang vọng tiếng trả lời của anh: “A Hoa, anh nói từ từ thôi, Tiểu Đóa sao rồi?”
Cố Nặc Nhất đợi đến khi nghe rõ ràng mạch lạc xong thì không còn cách nào trấn tĩnh, bình chân như vại lại được nữa: “Anh cứ đợi đấy, tôi bây giờ sẽ đến tìm anh ngay.”
Trong hành lang Phi Thiên Entertainment giờ chỉ còn Hà Trục đang nhìn chăm chú vào tấm lưng của Cố Nặc Nhất. Sau một khoảng chốc lát khựng lại, Hà Trục cũng sải từng bước lớn vội vàng đi ra phía cửa. Nhưng, không hề có ai để ý tới cái bóng dáng khuất lập sau khúc cua. Vi Vi đứng tựa vào bên cạnh cửa sổ, trong lòng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại hai tiếng: ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc