Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 09

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Bên ngoài gầm lên một vài tiếng sấm khan, liền ngay sau đó là những giọt mưa hắt vào cửa kính, tí tách tí tách kêu, nghe rất êm tai. Diêm Tiểu Đóa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm càng ngày càng trở nên mờ mịt, đây là trận mưa đầu tiên trong năm nay của Bắc Kinh.
Sau khi dập máy, Cố Nặc Nhất ngồi tĩnh lặng trong chiếc xe thể thao, điện thoại thông báo nhận được hai tin nhắn xin lỗi của Ngôn Na, nhưng anh đến nhìn cũng không thèm nhìn đã xóa hết đi. Anh cứ như vậy khóa mình lại bên trong xe, chiếc cần gạt nước ở đầu xe không ngừng chuyển động, nhưng trước tấm kính chắn gió vẫn là một màn mờ mờ ảo ảo. Cố Nặc Nhất ngồi trong bóng tối, mắt nhìn chằm chằm về hướng Vi Vi cũng đang đứng trong bóng tối như vậy, ánh mắt không hề lay chuyển. Hai người bọn họ đã thi gan với nhau như vậy được hai tiếng đồng hồ rồi, Vi Vi cứ đứng ở trước đầu xe mím chặt đôi môi nhìn anh. Mấy nhân viên vệ sĩ định che ô cho Vi Vi, nhưng đều bị cô kiên quyết gặt phăng ra. Nước mưa đã thấm đẫm chiếc váy làm bằng lụa của cô. Cố Nặc Nhất trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, anh bước xuống xe, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng đã bị Vi Vi chặn lại. Nước mưa lạnh buốt tạt vào mái tóc của Cố Nặc Nhất, chỉ trong chốc lát đã chảy thành dòng. Cuối cùng thì anh cũng mở miệng nói, nhưng lời nói còn lạnh lùng hơn cả nước mưa buốt giá: “Rốt cục là bà định làm cái gì?”
Vi Vi nhất quyết nắm lấy cánh tay của Cố Nặc Nhất mà không chịu nới lỏng, trong đôi mắt lóe lên một sự đau khổ vô biên: “Con vẫn thật là vô tình. Nói thế nào đi chăng nữa thì lần trước cũng là đã giúp con cứu bạn từ trong tù ra, con làm sao có thể trở mặt không thừa nhận nhanh vậy được?”
Giữa khoảng im lặng kéo dài như vô tận, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào. Vi Vi biết rõ tính cách của Cố Nặc Nhất nhưng cô không muốn từ bỏ: “Mẹ đã theo con đến tận đây rồi, chẳng lẽ lại không mời mẹ lên trên ngồi một lúc sao?”
Cố Nặc Nhất khẽ chau mày, bàn tay đang bám chặt lấy cánh tay của anh đang không ngừng run rẩy, thời tiết mưa gió như vậy mà bị dính mưa ướt nhẹp thì thật là không dễ chịu chút nào. Anh không nói năng gì, nhất chân bước lên lầu. Vi Vi thở phào một cách nhẹ nhõm rồi bám sát theo anh.
Anh thản nhiên một mình bước vào cửa, không thèm đoái hoài gì đến Vi Vi. Vi Vi lau nước mưa còn đọng lại trên má, nói với mấy nhân viên an ninh đang đi theo sau: “Các anh về trước đi, tôi muốn ở lại với con trai một tối.”
Mặc dù vô cùng cẩn thận, nhưng những giọt nước mưa trên chiếc váy của Vi Vi vẫn nhỏ giọt trên sàn nhà. Cố Nặc Nhất nhin những hàng nước mưa đang thi nhau chảy xuống, đành bất đắc dĩ ném cho cô một cái khăn tắm sạch, sau đó quay người đi vào phòng tắm. Dưới vòi hoa sen chảy rào rào, anh đứng lặng một chỗ, hơi nước mờ mịt bốc lên dày đặc, dần dần choáng hết cái không gian nhỏ hẹp đó.
Đã bốn, năm năm rồi, anh cố tình đoạn tuyệt với các phương tiện thông tin đại chúng, từ đó đến nay đều không xem bất kì chương trình ti vi có cáp nào, cũng không lên mạng, tất cả chỉ vì muốn xóa sạch, xóa triệt để mọi hình ảnh, mọi kí ức của Vi Vi ra khỏi trí nhớ của mình. Nếu không phải là vì muốn giúp Diêm Tiểu Đóa thì có lẽ anh sẽ không bao giờ cho Vi Vi tìm được bất cứ lí do gì để có thể tiếp cận được anh...
Đêm mưa lạnh lẽo cũng làm cho cõi lòng của Diêm Tiểu Đóa bình thản được một chút. Đã là 11 giờ trưa rồi, nhưng cô vẫn chưa muốn ra khỏi giường. Nghĩ đến cuộc điện thoại gọi cho Cố Nặc Nhất trong lúc xúc động nhất thời tối hôm qua, bộ mặt vừa xấu hổ vừa thê lương của Diêm Tiểu Đóa càng lúc càng thê thảm. Cố Nặc Nhất cung cấp những bức ảnh đó, chẳng qua là vì hiệu quả của chương trình, cô xúc động lung tung vớ vẩn cái gì chứ. Gọi điện một cách vô duyên cũng đã đành, sao lại còn chủ động đề cập đến vấn đề tiền nong chứ? Đấy chẳng phải là tự mình nhảy vào miệng núi lửa sao? Cô cứ như thế mà đẩy bản thân mình vào vực thẳm của tuyệt vọng một cách không hề báo trước, cũng không hề suy nghĩ xem có con đường sống nào không.
Đúng lúc đó thì A Hoa đến đập cửa, anh ta còn không ngừng hét to: “Anh Hoa đến đưa tiền cho cô đây!”
Diêm Tiểu Đóa mở cánh cửa, hỏi với giọng uể oải: “Tiền đâu?”
“Không có.”
“Thế tức là liên hệ được vai diễn rồi?”
“Cũng không phải.”
Ngọn lửa trong lòng Diêm Tiểu Đóa vội bùng lên cháy dữ dội: “Không tiền cũng không việc, vậy anh đến đây làm cái gì?”
A Hoa cười hề hề, tiến đến ngồi cạnh Diêm Tiểu Đóa trên ghế sofa: “Không nói như vậy thì cô có mở cửa không? Người anh em à, tôi vắt óc suy nghĩ hết nước hết cái mấy hôm nay rồi, cuối cùng cũng vạch ra được một kế hoạch để giúp cô có thể tái xuất giang hồ.”
Diêm Tiểu Đóa cười hừm hừm hai tiếng khô khốc, kế hoạch cái gì chứ, chắc chắn là trong lúc ngồi trên tàu điện ngầm, bị cánh cửa kẹp phải đầu nên mới nảy ra được. Diêm Tiểu Đóa buộc gọn lại mái tóc dài, uể oải đi về phia toilet để rửa mặt mũi. A Hoa vội chạy theo sau, đứng tựa vào cánh cửa nhà vệ sinh nói: “Chúng ta phải cởi thôi! Quần áo mà mặc ít đi một chút thì có hiệu quả hơn bất cứ chiêu trò gì. Cô còn nhớ cái nhóm nhạc Thịnh Hạ đó không? Hai cô gái thuần khiết chân chất như thế, chẳng phải là cũng đã cởi rồi đấy sao?”
Nghe đến đó, Diêm Tiểu Đóa bị sặc bọt kem đánh răng, ho sặc ho sụa không ngớt, A Hoa thấy cô khổ sở như vậy lại đứng bên ngoài tỏ vẻ khoái chí: “Ái chà! Xem cô kìa, có đến mức phải xúc động như thế không?”
Diêm Tiểu Đóa vắt chiếc khăn mặt vừa dùng để lau miệng lên mắc rồi quay ra hỏi vặc lại A Hoa: “Thế theo anh, tôi cởi đồ ra thì có tác dụng gì?” A Hoa cứ vòng vo tam quốc, né đi thẳng vào vấn đề mãi: “Kể ra nói vậy thì cũng đúng, cô *** nghiếc chả khe chả rãnh, có cởi ra thì cũng chả ăn thua gì. Mặc dù chân cẳng trông thì cũng ngon lành đấy, nhưng chúng ta không thể cứ mãi bịt kín mặt lại rồi ngày nào cũng vén chân ra khoe được.”
Vã nước lạnh lên mặt, Diêm Tiểu Đóa rùng mình một cái. Lời đề nghị của A Hoa không phải là cô chưa từng suy nghĩ đến, mặc dù cô sở hữu giọng hát rất hay, nhưng bây giờ biểu diễn thì lại lấy “diễn” làm chính. Tính riêng trong cái giới showbiz này, lại cộng thêm với những diễn viên xuất thân *** chúng, thì có đến ba trăm bốn trăm nghìn người, nhưng hàng năm, số lượng người có thể xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng thì vét hết nước hết cái cũng chỉ vọn vẹn chưa đến mười nghìn người. Vì vậy những chiêu trò để giành giật được cơ hội tiến thân xuất hiện nhiều vô kể như nấm sau mưa, cách thức cũng càng ngày càng tinh vi khó lường, cái kiểu tụt váy lộ *** này coi như cũng là cách thức đường cùng rồi.
“Cô cứ nói một tiếng đi, tôi sẽ bỏ công bỏ sức ra chuẩn bị một cách thật chuyên nghiệp, thật kĩ càng cho động thái tiếp theo của cô. May mắn cho cô vì cô là ân nhân của tôi, tôi sẽ báo đáp lại thật hậu hĩnh!”
Diêm Tiểu Đóa không nói năng gì, chỉ tiếp tục cuộn tròn người lại trên chiếc ghế sofa để xem ti vi. Cô chuyển kênh ti vi như một cái máy, một hồi im lặng nặng nề sau mới mở miệng nói, kèm theo một tiếng thở dài thườn thượt: “Làm như vậy liệu trụ được bao lâu? Ngộ nhỡ cởi ra rồi mà lại chả phất lên được mấy ngày, thế thì có phải là tôi sẽ bị thiệt thòi không.”
A Hoa nghe xong liền quay ra trấn an, lấy hai tay đập bôm bốp vào ***g ***: “Cái này cô cứ yên tâm đi, A Hoa tôi đây làm sao có thể làm hại Tiểu Đóa được chứ?”
Diêm Tiểu Đóa chỉ cười cười, tiện tay cầm hộp TL ở trên bàn nước lên, nhưng trống rỗng. A Hoa vội vàng rút nửa hộp TL còn lại từ trong người ra rồi đưa cho cô: “Sau này nổi tiếng rồi, tôi sẽ là người quản lí của cô đấy nhé, không được tìm người khác đâu đấy nhé.”
Mùi vị của TL luôn luôn là như vậy, hít vào là một hơi cô đơn, nhả ra lại là một hơi sầu thảm. Liệu còn có thể phất lên được nữa không? Diêm Tiểu Đóa không hề chắc chắn. Nhưng nếu không vùng vẫy, tranh đấu một thời gian như thế này thì trái tim tràn ngập sự tội lỗi tột cùng của cô sẽ không bao giờ được giải thoát.
A Hoa cuối cùng cũng ra về. Cô nấu đại một bát mì tôm, mới ăn được một nửa thì Cố Nặc Nhất gọi điện đến. Diêm Tiểu Đóa nhìn chiếc di động đang nhấp nháy ánh đèn mà trong lòng vô cùng rối bời, thật đúng là trốn không thoát được cái nghiệp chướng mà chính mình tạo ra. Cô bấm phím nghe điện thoại mà tim đập thình thịch: “A lô, ai vậy?”
“Đi đón Bé Dưa về đây.”
Lại dập điện thoại ngay được. Diêm Tiểu Đóa mím môi lại, quả nhiên là cái suy nghĩ tối hôm qua của cô đã bị rơi vào cái vòng xoáy không thể tự thoát ra được của sự ngượng ngùng và cảm giác xa lạ, Cố Nặc Nhất làm sao có thể thích cô được chứ, đòi nhan sắc lộng lẫy, cô không có, đòi thân hình gợi cảm, cô cũng không có nốt, cậu ta đối với cô chỉ có lòng thương hại kèm theo tí ti một thứ tình cảm bố thí mà thôi.
Nhưng dù sao thì có thể gặp lại Bé Dưa một lần nữa cũng là một chuyện rất hạnh phúc rồi. Bé Dưa cuộn tròn trong chiếc ba lô của Diêm Tiểu Đóa một cách sung sướng rồi ngáy o o, chốc chốc lại kêu lên mấy tiếng ọ ẹ ọ ẹ, Diêm Tiểu Đóa bỗng thấy lòng mình khởi sắc lên rất nhiều. Những khóm hoa hồng phía dưới tòa nhà mà Cố Nặc Nhất đang ở đã nở rộ từ rất lâu rồi, điểm xuyết xen lẫn vào đám lá xanh rì, càng khiến cho màu xanh của lá thêm nổi bật. Diêm Tiểu Đóa thích nhất là mùa hè, bởi vì có người đã từng nói với cô rằng, vẻ đẹp của mùa hạ là tuyệt đối, cho dù cho thể ngước mắt vươn tới tận thiên đường đi chăng nữa thì cũng chỉ đến vậy thôi.
Ngước mắt vươn tới được thiên đường thì cũng chỉ như vậy thôi, trong lòng Diêm Tiểu Đóa chợt cảm thấy một tia đau đớn nhè nhẹ. Câu nói này như loài cỏ gai *** gốc rễ vào mảnh đất trái tim, đan kết chặt vào nhau mà sinh sôi, nảy nở, không thể nào diệt trừ được, không thể nào quên lãng được.
Diêm Tiểu Đóa nhấc Bé Dưa từ trong ba lô ra, đem đặt nó vào lòng: “Sắp về tới nhà rồi.”
Diêm Tiểu Đóa bấm chiếc chuông cửa quen thuộc, vào đúng cái lúc mà cánh cửa mở ra, cô đã tròn xoe mắt ngạc nhiên, không ngờ lại là Vi Vi, người phụ nữ này cho dù đang mặc tạp dề thì trông cũng vẫn rất nho nhã thanh thoát. Vi Vi mỉm cười nhẹ nhàng chào cô, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy đôi chút xấu hổ. Một tiếng mèo kêu meo meo đã phá vỡ tan tành cái bầu không khí như bị lắng đọng đó.
“Á!” Đôi mắt của Vi Vi ánh lên một vẻ vô cùng sợ hãi, cô bất giác nhảy lùi lại ra sau mấy bước.
Diêm Tiểu Đóa đầu óc rối bời, không hiểu gì cả, cô vội tiến gần lại mấy bước: “Chị Vi Vi, chị bị làm sao vậy?”
Vi Vi dựa lưng vào bức tường, xua xua tay về phía Diêm Tiểu Đóa: “Đừng tiến gần lại đây, chị sợ mèo.”
“Cậu đến rồi à?”
Cố Nặc Nhất từ chiếc cầu thang cuốn tự động ở tầng hai điềm nhiên bình tĩnh đi xuống, làm như không hề nghe thấy tiếng thét chói tai của Vi Vi. Vi Vi hai tay ôm ngang ***, quay lưng đi vào trong bếp: “Để mẹ đi nấu cơm.”
Diêm Tiểu Đóa đứng như trời trồng trước cửa, không dám động đậy lung tung. ✓út một tiếng, Bé Dưa đã nhảy trọn vào lòng của Cố Nặc Nhất, để lại một vệt xước nhỏ đang rớm máu trên cánh tay của Diêm Tiểu Đóa, và cả cảm giác đau rát khó chịu nữa.
Diêm Tiểu Đóa đóng cửa, đi theo sau Cố Nặc Nhất. Cô đặt chiếc ba lô xuống, nhẹ nhàng phủi phủi tay, nói: “Để mình đi giúp chị Vi Vi.”
“Ngồi xuống, không được đi đâu hết.”
Mặc dù cảm thấy không phải một chút nào, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn nghe lời của Cố Nặc Nhất. Một tiếng đồng hồ sau, đồ ăn đã được dọn lên bàn.
Cố Nặc Nhất ngồi ở vị trí mà anh vẫn thường ngồi. Diêm Tiểu Đóa vẫn muốn ngồi sang vị trí đối diện với anh, nhưng đã bị Cố Nặc Nhất kéo lại ngồi ngay bên cạnh mình, Diêm Tiểu Đóa muốn đứng dậy nhưng không thể thoát được tay anh. Vi Vi không chú ý đến chuyện đó, chỉ xúc hai bát cơm rồi đưa đến để trước mặt hai người.
Trên bàn bày hai món mặn hai món rau, đều là những món thức ăn thông thường. Cố Nặc Nhất chỉ gắp một miếng trứng rán rồi nuốt xuống mà không hề phát ra âm thanh gì, sau đó anh nói một câu: “Đến hôm nay bà cũng biết nấu cơm rồi đấy.”
Vi Vi cảm thấy đôi chút ngượng ngùng, vội gắp vào bát của Cố Nặc Nhất một miếng sườn: “Mẹ cố gắng học là vì con đấy.”
Diêm Tiểu Đóa cúi gằm mặt xuống và cơm, cảm nhận thấy bầu không khí càng thêm nặng nề và thật bất an. Đoạn hội thoại tưởng chừng rất đỗi bình thường giữa hai mẹ con lại khiến cho người ta cảm thấy khó nghe như vậy, không hiểu hố sâu khoảng cách giữa hai mẹ con họ rốt cục là sâu bao nhiêu? Diêm Tiểu Đóa có thể nghe thấy một tiếng cười khẩy nho nhỏ phát ra từ mũi của Cố Nặc Nhất, miếng sườn đó liền được chuyển ngay sang bát của cô: “Mau ăn đi, gầy thế này rồi.”
Diêm Tiểu Đóa xém suýt nữa thì vục mặt vào trong bát cơm. Cậu ấy rốt cục là muốn làm gì vậy? Có lẽ nào là muốn đem cô ra làm tấm bia đỡ đạn? Cô liền cười hì hì một cách ngớ ngẩn với Vi Vi: “Ôi, ngon quá, em chưa từng được ăn món ngon thế này.”
Vi Vi nghe xong, trên gương mặt biểu lộ ra toàn bộ sự ấm áp: “Thích ăn là tốt rồi, sau này thường xuyên đến chơi nhé, chị sẽ làm cho em ăn.”
“Sao bà vẫn còn chưa về nhà? Đã đi lấy chồng rồi mà ngày nào cũng không ở nhà, chồng bà không quản lí bà sao?” Bầu không khí ấm cúng lại một lần nữa bị Cố Nặc Nhất phá hoại, khuôn mặt của Vi Vi càng ngày càng trở nên thê thảm hơn.
Diêm Tiểu Đóa có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông, mắt liếc đảo liên hồi, cuối cùng cau có mặt mày ***: “Ối, ối, đau bụng quá.”
Đi vệ sinh luôn luôn là lí do hoàn hảo cho kế chuồn là thượng sách, cô đóng cánh cửa toilet lại, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện lầm rầm ở bên ngoài. Cố Nặc Nhất cứ như một chậu xương rồng gai góc, cho dù Vi Vi có cố gắng dịu dàng ấm áp thế nào đi chăng nữa, thì những gì cô nhận được vẫn chỉ là những chiếc gai sắc nhọn.
Từ đầu đến cuối đều là những lời giải thích nhẹ nhàng của Vi Vi. Tiếng ồn ào ở bên ngoài dần dần lắng xuống, Diêm Tiểu Đóa bước ra khỏi toilet. Ở trong phòng khách, Vi Vi đã khoác xong áo khoác, còn Cố Nặc Nhất thì không biết đã lại đi đâu rồi. Vi Vi nở một nụ cười với Diêm Tiểu Đóa: “Tiểu Đóa à, chị phải đi rồi, hôm khác gặp lại nhé.”
Diêm Tiểu Đóa tiễn Vi Vi ra cửa, không khỏi thở ra một tiếng dài thườn thượt, ngồi ăn bữa cơm này còn khổ sở hơn là ngồi tù.
“Mau mau đi rửa bát đi, còn đứng thừ người ra đó làm cái gì?”
Cố Nặc Nhất tựa người vào cánh cửa bếp, cao giọng trịnh thượng ra lệnh cho cô. Diêm Tiểu Đóa sẵn trong lòng đã cảm thấy vô cùng khó chịu rồi, cô đi vào trong với bộ dạng không lấy gì làm thích thú: “Mình đâu phải là người giúp việc của cậu, làm sao mà cậu phải hung dữ thế hả? Chẳng qua cũng chỉ là vay cậu mấy đồng tiền thôi, cũng chưa đến mức phải Bán th*n làm nô lệ đấy chứ?”
Nghe Diêm Tiểu Đóa nói vậy, hai khóe môi của Cố Nặc Nhất khẽ hiện ra một tia cười mong manh: “Cậu nợ tôi quá nhiều rồi, vì vậy cậu bắt buộc phải hạ giọng cúi mình để lấy lòng tôi.”
Diêm Tiểu Đóa trợn trừng mắt lên rồi đi vào bếp. Thời buổi này, có tiền có nghĩa là có thể làm vương làm tướng, ai bảo cô không có bản lĩnh kiếm ra tiền, bây giờ phải chịu sự sai bảo của người ta mà cũng không thể kháng cự được. Bé Dưa vui đùa thân mật ới Cố Nặc Nhất một lúc rồi lại quay trở về bên cạnh Diêm Tiểu Đóa, Cố Nặc Nhất kéo tai Bé Dưa lên rồi quay ra trách móc cô: “Mình từ trước đến nay không bao giờ cho Bé Dưa leo lên giường ngủ, bây giờ nó cứ nửa đêm là lén lút nhảy lên giường, đều là tại cậu, làm cho nó không còn kỉ cương phép tắc gì nữa.”
Diêm Tiểu Đóa bĩu đôi môi lại, mặc kệ cậu ta thích nói gì thì nói, cứ giả câm giả điếc không hề nghe thấy là được.
“Buổi tối mình đưa cậu về nhà lấy đồ đạc, từ ngày mai cậu hãy đến ở nhà mình.”
Tay cô bỗng nhiên bị trượt, chiếc bát rơi tõm xuống chậu nước, cạch một tiếng, xém tí nữa thì vỡ tan: “Mình không làm người giúp việc đâu, mình còn phải ra ngoài đóng phim nữa chứ.”
“Cứ coi như cậu giúp mình một chút, nếu không thì Bé Dưa sẽ phải đem đi cho mất.”
Thì ra Cố Nặc Nhất cũng biết nói chuyện với cô một cách nhẹ nhàng tình cảm cơ đấy, hơn nữa còn khiến cho Diêm Tiểu Đóa trở nên mềm lòng, không có cách nào nhẫn tâm được. Cố Nặc Nhất thấy cô không từ chối nữa mới ôm Bé Dưa đi vào phòng khách với một thái độ vô cùng hài lòng.
Diêm Tiểu Đóa chẳng có đồ vật gì quí giá cả, vẫn là chiếc ba lô ấy, chiếc máy ảnh du lịch ấy, quyển nhật kí ấy, có chăng thì cũng chỉ là thêm một chiếc hộp nhựa nhét mấy tấm bưu thiếp. Những đồ còn lại đều để lại nhà, chỉ có những thứ này là không thể nào rời xa được.
Cô vẫn ở gian phòng ngủ mà trước đây cô đã từng ở, căn phòng đó quay về hướng mặt trời, rộng rãi thoáng mát, đứng ở ban công trước cửa sổ có thể nhìn thấy cả một mảng lớn tràn ngập hoa hồng, lại còn có thể ngắm nhìn ánh trăng màu bàng bạc. Diêm Tiểu Đóa để bàn chải đánh răng của mình vào cùng chỗ với cái của Cố Nặc Nhất, trong lòng chợt lóe lên một cảm giác rất tuyệt vời. Trên bồn rửa mặt có để một lọ nước hoa chưa hề mở nắp, một dung dịch màu vàng được đặt trong một chiếc lọ có tạo hình rất độc đáo, Diêm Tiểu Đóa nhận ra ngay đó là loại sản phẩm sản xuất có giới hạn của thương hiệu Armani. Cô cầm lên ngắm nghía một chút, không ngờ bị Cố Nặc Nhất giật lấy, rồi tiện tay quẳng thẳng vào trong thùng rác.
“Cái đó... đắt lắm đấy, sao cậu lại vứt đi?”
“Chẳng lẽ cậu có thể chịu được mùi nước hoa rồi sao?”
Trong lòng cô lại bị chấn động một cách mạnh mẽ, chẳng lẽ là vì nguyên nhân đó mà vứt đi sao? Vậy thì, cả một hàng dài nước hoa xếp trên bồn rửa mặt này trước kia cũng vì nguyên nhân này mà bị biến mất sao? Tim Diêm Tiểu Đóa đột nhiên đập thình thịch, đập nhanh một cách lạ lùng, từ sau lần gặp cậu ấy ở Hải Nam, trên người Cố Nặc Nhất không hề ngửi thấy mùi nước hoa nữa. Nhưng, mãi cho đến tận hôm nay cô mới phát hiện ra, có phải là hơi muộn không?
“Đừng có nghĩ linh tinh nữa, là của người đàn bà đó tặng, vì vậy mình không muốn dùng.”
Diêm Tiểu Đóa đưa hai tay lên sờ vào hai bên má, đỏ bừng, nóng rực. Thật là xấu hổ quá mức, cô đã thể hiện hết cả tâm tư ruột gan lên mặt thế kia, thảo nào mà Cố Nặc Nhất bảo cô đừng có nghĩ lung tung. Diêm Tiểu Đóa vặn vòi nước, liên tục táp nước lạnh lên mặt, cho đến khi cảm giác nóng bừng đó tiêu tan. Cô mở nắp thùng rác, nhặt lại chai nước hoa Armani đó. Nếu... nếu đem bình nước hoa này rao bán trên trang web chính thức của câu lạc bộ các fan hâm mộ Cố Nặc Nhất thì không biết chừng có thể bán được đến hai mươi nghìn nhân dân tệ.
Diêm Tiểu Đóa vừa nghĩ vừa chạy vào phòng khách, xí xa xí xớn ngồi sát lại bên cạnh Cố Nặc Nhất: “Tiểu Nhất à, cậu ký cho mình một chữ, có được không?”
Cố Nặc Nhất cong đôi môi lại một cách khinh khỉnh: “Để làm gì?”
“Ký lên trên lọ nước hoa này, mình muốn giữ nó lại để làm kỷ niệm mãi mãi.”
“Cậu không phải là muốn bán nó đi đấy chứ?”
Cố Nặc Nhất đã nhìn thấu âm mưu của Diêm Tiểu Đóa, nhưng cô vụng chèo khéo chống, vẫn tìm mọi cách chống chế, cười nói: “Xem cậu nói kìa, mình sao lại là loại người như vậy được chứ?”
Trong lúc đang nói chuyện, Cố Nặc Nhất đã giật lấy lại chai nước hoa Armani đó, nâng nâng trên tay, nói: “Có biết vì sao mình không thuê người giúp việc không? Đồ dùng trong nhà mình cứ không cánh mà bay dần bay mòn một cách khó hiểu, sau đó tự dưng lại thấy được rao bán trên trang web chính thức của câu lạc bộ các fan hâm mộ. Cậu cũng là người trong cái giới này, làm những việc như vậy không cảm thấy mất giá sao? Có giữ lại nó cũng chỉ toàn đem lại những chuyện xui xẻo, tốt nhất là bây giờ xử lí luôn.”
Lời nói còn chưa dứt, Cố Nặc Nhất đã đứng dậy đi về phía cửa sổ. Trái tim Diêm Tiểu Đóa chợt nhói thót lên một cái, trời đất ơi, chẳng lẽ lọ nước hoa mấy nghìn tệ ấy sẽ bị vứt từ cửa sổ xuống sao?
“Tiểu Nhất à, lọ nước hoa đó mà rơi xuống thì uy lực có lẽ cũng tương tự với viên đạn ấy chứ, nhỡ rơi trúng phải người nào đó thì sao?”
Cố Nặc Nhất làm như không nghe thấy, anh mở cửa sổ rồi lùi lại mấy bước, vươn cánh tay xương dài ra làm một động tác ném xuống. Trong lòng Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật xót xa, hai mươi nghìn nhân dân tệ của cô đã không còn nữa rồi, nước mắt như đang tuôn trào nhưng chảy ngược vào trong.
Nhưng lọ Armani vẫn còn chưa rời tay thì đã nghe thấy một tiếng một vật gì đó rất nặng nề đổ ập xuống, Cố Nặc Nhất đã ngã nghiêng người, sõng xoài trên ban công. Tiếng vỡ vụn chói tai bật ngược lên từ sàn đất, mùi nước hoa nồng nặc xâm chiếm hết mọi góc. Diêm Tiểu Đóa khẽ chay mày, ngay sau đó cô không thể kiềm chế được cảm giác trào ngược ra từ trong dạ dày.
Cố Nặc Nhất cố dùng cánh tay bám vào cánh cửa sổ bằng kính, nhưng toàn thân không ngừng bị tuột xuống. Mười ngón tay anh như muốn tóm lấy cái gì đó, nhưng cuối cùng thì chẳng có cái gì cả.
“Nặc... Nặc Nhất!” Diêm Tiểu Đóa bỗng cảm thấy sợ ૮ɦếƭ khiếp, cô nén cảm giác khó chịu ở dạ dày, vội vàng chạy đến bên Cố Nặc Nhất, tiện tay mở toang cánh cửa sổ, mùi nước hoa liền bat tán bớt ra màn đêm tối om om.
Cố Nặc Nhất với tay ôm chặt Diêm Tiểu Đóa vào lòng, dựa vào tấm thân nhỏ bé và yếu ớt của cô để có chút điểm tựa, anh cố hết sức hổn hển nói: “Đỡ mình vào phòng, chậm một chút, mắt mình nhìn không rõ nữa rồi.”
Diêm Tiểu Đóa biết Cố Nặc Nhất bị chứng đau nửa đầu, nhưng không thể ngờ được là lại nghiêm trọng đến nông nỗi này rồi.
Cố Nặc Nhất nhắm tịt hai mắt lại, chiếc cằm gục trên mái tóc suôn dài của Diêm Tiểu Đóa, mùi chanh sả nhẹ nhàng thoang thoảng tỏa ra, xông thẳng vào mũi, anh bất giác ôm cô chặt thêm một chút. Khó khăn lắm mới rờ rẫm vào được đến phòng ngủ, Cố Nặc Nhất liền cúi gập người xuống tựa vào đầu giường: “Tầng trên cùng của ngăn kéo có thuốc.”
Diêm Tiểu Đóa bưng đến một cốc nước ấm, Cố Nặc Nhất uống liền hai viên giảm đau nhưng không thấy tác dụng gì, trên trán anh dần dần toát ra những giọt mồ hôi lấm tấm. Thì ra, cứ tưởng rằng bản thân đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, thì có thể bất khả chiến bại, nhưng không ngờ một trận đau đầu nho nhỏ như vậy, lại có thể đánh gục được anh, ngay vào lúc này đây, anh bỗng dưng lại trở nên không còn chút sức lực nào cả.
Những trận đau đầu dữ dội trong quá khứ thường đến vô cùng bất ngờ, làm anh trở tay không kịp, mấy lần gần đây coi như là có dấu hiệu báo trước, chính là thị lực bị suy giảm điểm nhìn trở nên nhòe nhoẹt. Hơn nữa, thuốc giảm đau cũng không còn tác dụng nữa, ngoài việc âm thầm chịu đựng ra thì không còn cách nào khác.
“Nặc Nhất, cậu nằm xuống đây!”
Diêm Tiểu Đóa nhẹ nhàng nâng đầu của anh lên, Cố Nặc Nhất liền đổ gục xuống đùi của cô, trông giống như một ngọn cỏ biị đổ rạp. Diêm Tiểu Đóa luồn mười đầu ngón tay thon dài vào trong tóc của anh, đầu ngón tay lúc mạnh luc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, liên tục nhấn nhá, ấn vào da đầu: “Mẹ mình cũng hay bị đau đầu, chịu khó mát xa một chút thì sẽ dễ chịu hơn nhiều đấy.”
Mười đầu ngón tay của cô như có dòng điện chạy qua, khi tiếp xúc với da đầu anh thì lan tỏa ra khắp nơi một cảm giác tê tê, rất dễ chịu.
“Có muốn nghe mình hát không? Mình sẽ hát cho cậu nghe bài Nước vong tình nhé.”
Diêm Tiểu Đóa không ngừng hát khe khẽ bên tai Cố Nặc Nhất. Không biết từ lúc nào, những giọt mồ hôi trên trán anh đã biến mất. Trận đau đầu đến u mê đầu óc chỉ còn lại một chút xíu cảm giác đau đau, khoảng mờ mịt trước mắt cuối cùng cũng đã tan biến, anh nhẹ nhàng thoải mái nhắm hai mắt lại, thông qua khe mắt chỉ còn nhìn thấy đôi môi đang cong lên nhè nhẹ của Diêm Tiểu Đóa, và nhìn thấy cả đôi mắt biết cười của cô nữa.
Cố Nặc Nhất cứ gối đầu lên chân Diêm Tiểu Đóa như thế mà ngủ mất. Bé Dưa khẽ khàng nhảy lên giường, yên lặng rúc vào bên cạnh Diêm Tiểu Đóa. Diêm Tiểu Đóa kéo mấy sợi râu của nó, trừng mắt lên rồi keh khẽ dọa nạt: “Còn không mau nhảy xuống đi!”
Bé Dưa không thèm đếm xỉa đến hành động của Diêm Tiểu Đóa, chỉ thè *** dài dài ra mà ngáp to mấy cái, sau đó cuộn tròn người lại ngủ ngon lành. Những người mắc chứng đau nửa đầu thường sợ ánh sáng, Diêm Tiểu Đóa liền với tay tắt đèn đi. Ánh trăng vằng vặc soi sáng khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú của Cố Nặc Nhất, ngay cả khi chìm sâu vào giấc mơ, Cố Nặc Nhất cũng không biết cười. Diêm Tiểu Đóa ngắm anh một cách ngờ nghệch, anh bắt đầu từ khi nào thành ra thế này nhỉ? Mười bảy mười tám tuổi, hay là năm, sáu tuổi? Trong trí nhớ của cô, Cố Nặc Nhất hình như lúc nào cũng như thế này, chỉ có trước ống kính, cậu ấy mới cười thật rạng rỡ, cười đến mức khiến cho người ta phải tan chảy, cười đến mức giả tạo như vậy.
Lúc Diêm Tiểu Đóa tỉnh dậy thì trên chiếc giường rộng hai mét đó chỉ còn lại cô và Bé Dưa. Tuy nhiên, cô đang nằm gối trên một chiếc gối và còn đắp một chiếc chăn mỏng nữa. Cô tìm khắp lầu trên lầu dưới một lượt, Cố Nặc Nhất lại biến mất rồi. Cô cầm di động bấm gọi số điện thoại quen thuộc đó, điện thoại lần này rất nhanh đã liên lạc được âm thanh giống như đang ở sân bay.
Lần này là Cố Nặc Nhất mở lời trước: “Tỉnh rồi à?”
“Ừ, tại sao cậu lại đi thế? Phải chú ý nghỉ ngơi đã chứ.”
Đầu kia điện thoại vang lên một tiếng cười khe khẽ, khe khẽ đến nổi chỉ cần hơi không để ý một chút là không thể nào nắm bắt được: “Lại phải cày cuốc rồi. Dưới gối là thẻ ngân hàng, cậu cầm cẩn thận. Nhắc lại một lần nữa, không được để cho A Hoa động đến số tiền đó. Còn nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc Bé Dưa.”
Cậu ấy nói lời cảm ơn với cô, thật là một dịp hiếm có, nhưng Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào. Sau một hồi im lặng trong phút chốc, Cố Nặc Nhất bèn nói: “Thôi được rồi, máy bay sắp cất cánh rồi, tạm biệt.”
Diêm Tiểu Đóa chợt tỉnh cả người: “Ừ, tạm biệt nhé.”
Ngắt điện thoại, hai mắt Cố Nặc Nhất ngắm chăm chú vào bức ảnh trên màn hình di động đến thất thần. Bức ảnh này là do sáng nay anh đã chụp trộm được, ánh nắng mặt trời dịu dàng nhẹ nhàng nhuộm vàng đuôi tóc của Diêm Tiểu Đóa, còn Bé Dưa thì nằm lăn kềnh phía trên đầu cô. Trông cả hai đều thật đáng ghét, nhìn mà chỉ muốn véo vào đôi má mũm mĩm của cô một cái, cấu vào mấy thớ thịt tròn lẳn trên người nó một cái. Chiếc máy bay nhẹ nhàng cất cánh bay về phía mây xanh, lại một lần nữa phải rời xa Bắc Kinh rồi. Cố Nặc Nhất kéo kín tấm che nắng ở cửa sổ lại, cho dù là đi đâu chăng nữa thì anh cũng đã có một nơi mà trái tim luôn mong ngóng quay về...
Trái tim của Diêm Tiểu Đóa như đang có một con chim sẻ trú ngụ, cả ngày cảm thấy rộn ràng vui vẻ, chẳng biết phải như thế nào mới ổn. Cô quì xuống lau chùi sàn nhà cho đến khi bóng loáng, từ tầng một lên tầng hai, sau đó cẩn thận kì cọ từng ngóc ngách một. Vào những ngày tràn ngập ánh nắng rực rỡ, cô đem tất cả áo sơ mi trắng của Cố Nặc Nhất ra giặt, rồi mang ra phơi khô ở ban công, sau đó lại tỉ mỉ là lượt phẳng phiu. Bé Dưa cả ngày chả làm gì, chỉ thủng thẳng vẫy vẫy đuôi đi theo sát sau lưng cô. Thời gian như bị ngưng động lại, mỗi ngày trôi qua đều thật chậm chạp. Thi thoảng cô có nhận được tin nhắn của Cố Nặc Nhất, những tin nhắn đó đã không còn lạnh lùng như trước nữa.
Bé Dưa sau một tuần ăn thức ăn cho mèo, cuối cùng đã kiên quyết tuyệt thực. Mặc dù Cố Nặc Nhất đã dặn dò, ngoài dịp sinh nhật ra thì không được phép mua cho nó mấy món đồ ăn sẵn cho thú cưng Diệu Tiên Bao, nhưng Diêm Tiểu Đóa toàn không nỡ nhẫn tâm. Cô cảm thấy có chút gì đó thật khó hiểu, Bé Dưa tỏ vẻ hiền lành, ngoan ngoãn trước mặt Cố Nặc Nhất là vậy, sao trước mặt cô lại biến thành một con mèo hoang dại khó dạy bảo thế này.
Bước chân ra khỏi tòa nha, Diêm Tiểu Đóa ngoái đầu lại ngước nhìn lên cửa sổ của phòng khách, quả nhiên là Bé Dưa đang nhìn theo cô. Diêm Tiểu Đóa cười rồi lắc lắc đầu, đúng là cái đồ tham ăn. Đứng trước quầy thức ăn cho mèo trong siêu thị, cô nhìn mà hoa hết cả mắt, thì ra làm kiếp mèo cũng có thể được hưởng hạnh phúc như vậy. Cô chọn đại một hộp bánh quy có nhân hương vị thịt bò, nghĩ răng Bé Dưa chắc sẽ thích thú với món này.
Diêm Tiểu Đóa đẩy chiếc xe hàng đến khu vực đám đông đang chờ đợi thanh toán. Trên kệ bày một hộp đầy những que kẹo *** sặc sỡ, bên trên in hình một khuôn mặt của Cố Nặc Nhất, cô cầm lên tay ngắm nhìn, rất muốn mua về một hộp. Chiếc di động trong túi quần bỗng không ngừng rung lên, màn hình hiện thị người gọi đến là Tiểu Nhã.
Diêm Tiểu Đóa dần dần di chuyển lên theo dòng người, vừa đi vừa nghe điện thoại: “Chị Tiểu Nhã à, chị gọi em có việc gì thế ạ?”
“Diêm Tiểu Đóa, coi như ngày trước tôi đã nhìn nhầm cô.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc