Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 01

Tác giả: Nhược Thiện Khê

Vẫn luôn vô tình như thế
Nếu có người hỏi: Giữa nhan sắc mỹ miều và vẻ đẹp nội tâm, bạn chọn thứ nào? Dù những người khác trả lời ra sao, Diêm Tiểu Đóa cũng không do dự mà chọn nhan sắc. Bởi vì con dao thời gian đã cứa nát cô đến độ hồn bay phách lạc.
Những ngày tháng Năm ở Ô Trấn có đôi khi thoáng qua những cơn mưa nhẹ nhàng, mỏng tang, dệt thành tấm màn khói sương mờ ảo. Vùng non nước Giang Nam, cũng chỉ vào mùa này, những con đường lát đá xanh đắm mình trong làn hơi nước mới có được khoảnh khắc thanh bình yên ả..
Sớm tinh mơ, thanh âm êm ái của dòng nước hòa với bòng dáng xanh mướt của dòng sông cùng nhau chìm vào giấc mộng. Một nơi mềm mại dịu dàng đẹp tựa lụa là như thể chưa bao giờ thiếu vắng những câu chuyện lãng mạn hay bi thương, có chăng cũng chỉ là những nét điểm xuyết váo bức tranh gấm hoa mà thôi.
Trên cầu Quan âm cổ kính tĩnh lặng, người đàn ông tuấn tú tao nhã khoác chiếc áo dài ôm ngang chiếc eo thắt đáy lưng ong của người con gái. Họ nhìn nhau thật sâu, trong mắt chỉ có hình ảnh của nhau. Mưa bụi thấm ướt chiếc sườn xám gấm thêu của cô gái, làm đôi mắt cô càng long lanh mê ảo
“Ngài thực sự phải đi ư…”
“Lan Chi, đã bước lên con đường cách mạng chỉ còn cách dằn lòng từ bỏ tình ta thôi”.
Lan Chi nghe vậy, nhào vào vòng tay người đàn ông, anh ôm cô thật chặt.
Diêm Tiểu Đóa đứng sau Lan Chi, tay cầm chiếc ô nhỏ, thế nhưng món đạo cụ kém chất lượng đáng giá có năm tệ ấy đã thủng từ bao giờ, nước mưa tí tách nhỏ lên đỉnh đầu cô. Tóc mái ngang trán vốn bồng bềnh giờ biến thành mớ bòng bong, mềm oặt vắt trước trán.
Lan Chi và người đàn ông kia đã ôm nhau mười mấy giây rồi, Diêm Tiểu Đóa không tránh khỏi có chút khó chịu. Cô diễn viên đóng vai Lan Chi lại quên lời thoại rồi, bốn giờ rưỡi sáng đã thức giấc, mất cả buổi sáng quay cảnh trên cây cầu Quan âm này lúc nào mới đến lượt cô xuất hiện đây. Diêm Tiểu Đóa buồn bực bĩu môi, nhỏ giọng gầm gừ một câu thoại mơ hồ: “Nhưng mà, ngài là tất cả của đời em…”
Lan Chi cứng người, nháy mắt khôi phục như cũ: “Nhưng… nhưng mà ngài…”
“Cắt! Cắt! Cắt!”
Đạo diễn ra lệnh, bực dọc quẳng kịch bản trong tay xuống: “Cô mang đầu óc theo không hả? Có mỗi ba câu kịch bản thôi mà hỏng bao nhiêu lần rồi? Có biết hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở Ô Trấn không! Kinh phí quá dự toán các người tự chịu trách nhiệm nhé!”
Diêm Tiểu Đóa nhai một viên kẹo cao su, lắc lắc chiếc ô nhỏ trong tay, nhìn hai diễn viên chính đang bị mắng cho tối tăm mặt mũi, bỗng có cảm giác muốn cười trên tai họa của người khác. Đây là lần đầu tiên cô diễn viên chính này đóng phim, không phải là người trải qua trường lớp bài bản, cũng chẳng có kinh nghiệm gì cả, hoàn toàn là một diễn viên nghiệp dư, chẳng qua được nhà đầu tư đề cử nên mới được chọn vào vai này.
“Diêm Tiểu Đóa, còn cô nữa! Lúc nãy cô bĩu môi cái gì hả? Trong ống kính toàn cái mặt mẹt xấu mù của cô thôi đây này!”
Đạo diễn chĩa mũi dùi sang Diêm Tiểu Đóa, cô hoảng hốt đứng thẳng lưng, lẩm nhẩm niệm A di đà Phật, đạo diễn mắng rất hăng, may mà Diêm Tiểu Đóa có nội công thâm hậu, ở trong đoàn làm phim lâu ngày nên sớm đã tu luyện đến mức “toàn thân kim châm không thủng”, dù sao cũng có phải lần đầu tiên ăn mắng đâu, cô quen rồi.
Điều chỉnh lại máy quay đến vị trí thích hợp, quay lại một lần nữa, nữ diễn viên chính bị mắng đến tỉnh cả người, cuối cùng cũng suôn sẻ hoàn thành lời thoại của mình.
Theo kịch bản, sau đó là đến cảnh của Diêm Tiểu Đóa. Từ một con hẻm nhỏ có kẻ bắn lén một phát sung, vai diễn a hoàn của Diêm Tiểu Đóa sẽ lấy thân mình chặn phát súng ấy để cứu người đàn ông kia, rồi trong nhạc nền não nề, thân mình đầy thương tích sẽ chìm xuống dòng sông, lấy cái ૮ɦếƭ của mình để tác thành cho đôi tình nhân.
Diêm Tiểu Đóa chỉ cần nói một câu thoại duy nhất: “Tiên sinh, xin ngài chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Lúc bò từ dưới nước lên bờ, toàn thân cô run cầm cập. Hôm nay vô phúc thế nào lại đúng ngày “đèn đỏ”, giây phút rơi xuống nước, trong lòng Diêm Tiểu Đóa chợt dấy lên cảm giác bi ai. Diễn viên nữ chính cũng có cảnh rơi xuống nước, nhưng người ta có người đóng thế, chỉ cần lấy bình xịt làm ướt tóc là xong xuôi cả, nào có như cô, biết là chốn gian nguy, vẫn phải quên mình nhảy vào.
Cô lấy chiếc khăn lông lau mái tóc sũng nước, việc vui duy nhất của ngày hôm nay là cô đã “૮ɦếƭ” rồi, từ nay khỏi phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của lão đạo diễn hung dữ nữa.
Diêm Tiểu Đao uống hết hai bát canh gừng nóng hổi, cơ thể mới từ từ ấm lại. Thay một bộ quần áo sạch sẽ, Diêm Tiểu Đóa rời khỏi trường quay, tản bộ trên những ngõ hẻm của Ô Trấn. Bầu trời mới vừa rồi còn dày đặc mưa bụi, giờ đã thay sang một màu nắng vàng rực rờ diễm lệ, Ô Trấn yên tĩnh lại lần nữa nghênh đón một ngày ồn ào huyên náo.
Diểm Tiểu Đóa lôi cái ví lép kẹp còn có mỗi mười tệ của mình. Tuy rằng trong thẻ ATM vẫn còn chút tiền dự phòng nhưng đó là lộ phí về Bắc Kinh, cô không dám ᴆụng tới.
Mua hai xiên đậu phụ khô giá mười tệ, cô ngồi bên chiếc bàn cũ kĩ của quán ăn vặt, ngắm nhìn những chiếc thuyền gỗ mui đen chở những du khách đầy hứng khởi lướt qua. Diêm Tiểu Đóa hơi thẫn thờ. Nếu có một ngày cô kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, việc đầu tiên cô làm sẽ là mua một căn nhà ở Ô Trấn, mỗi khi không phải quay phim, cô sẽ ngồi nhàn tản tắm nắng mặt trời, mở một cửa hàng nho nhỏ làm ăn buôn bán, dệt cho cuộc đời mình đẹp tựa một giấc mơ.
Đang chìm vào những suy tư tươi đẹp, bụng cô đột nhiên đau buốt. Nếu sáng nay không phải nhảy xuống làn nước sông lạnh băng kia thì giờ chắc cô không đau đến thế. Người cô lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán tự bao giờ. Trong tay vẫn còn cầm chặt xiên đậu phụ khô, nhưng cô chẳng còn bụng dạ nào mà ăn nữa. Cô đau đến mức nằm bò ra bàn, tất cả hứng thú ban đầu bay biến sạch. Diêm Tiểu Đóa gọi một bát nước đường đỏ, uống xong tuy thấy đỡ hơn nhưng đầu vẫn còn váng vất. Quang cảnh đẹp đẽ bên ngoài kia dần trở nên mơ hồ tựa hư ảnh. Diểm Tiểu Đóa chẳng muốn để ý đến những thứ khác nữa, cô nhắm đôi mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, Diêm Tiểu Đóa bị một chuỗi thanh âm huyên náo đánh thức. Cô mơ màng ngước đầu lên mới phát hiện ra quán ăn vặt đã biến thành trường quay từ lúc nào, các nhân viên đã dựng máy quay, đang ghi hình tiết mục. Trước ống kính, người con trai đeo tai nghe chỉ lộ một bên mặt, tạo nên chiếc bóng ấm áp hắt ra dưới ánh mặt trời.
“Thưa quý vị khán giả, hôm nay Tiểu Nhất sẽ đưa các bạn tới thưởng thức món đậu phụ khô nổi tiếng của Ô Trấn! Tuy thoạt nhìn cửa tiệm này không bắt mắt chút nào, nhưng thực ra nó đã có đến mấy mươi năm lịch sử rồi đấy ạ…”
Giọng anh chàng rất dễ nghe, nét mặt rất đáng yêu, quan trọng nhất là trông mặt quen lắm. Diêm Tiểu Đóa chợt có linh cảm lạ lùng, tim đập loạn lên. Là cậu ấy, là người năm đó cũng xuất thân là ngôi sao thiếu nhi Cố Nặc Nhất.
Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng Diêm Tiểu Đóa chỉ vừa nhìn là đã nhận ra Cố Nặc Nhất. Chỉ sau một bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ mà Cố Nặc Nhất đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của một ngôi sao thiếu nhi. Giờ cậu ấy là ngôi sao trẻ đầy tiềm năng có đến hai triệu fan hâm mộ.
Thời gian vô tình như thế đấy, nó đẩy Diêm Tiểu Đóa vào địa ngục nhưng lại giữ Cố Nặc Nhất ở lại trong thiên đường ảo mộng kia.
Cố Nặc Nhất đang ghi hình, trên môi thường trực nụ cười mỉm nhè nhẹ, thân mình ngập tràn ánh nắng, cứ thế từng chút từng chút một làm trái tim Diêm Tiểu Đóa mềm nhũn. Cậu ấy chẳng thay đổi gì cả, mỗi khi cười vẫn khiến người ta ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt.
Chương trình của bọn họ quay xong rất nhanh, nụ cười trên môi Cố Nặc Nhất thoắt cái tan biến, làn môi mỏng cong lên nét mỏi mệt. Anh vuốt lại tóc mái che trước trán nhàn nhạt nói với nhân viên trường quay: “Các cậu cứ đi trước, tôi ở lại một chút.” Rồi thuận tay, anh đội chiếc mũ bóng chày, kéo sụp lưỡi trai xuống che đi khuôn mặt đẹp trai thanh tú.
Diêm Tiểu Đóa nghĩ, Cố Nặc Nhất tựa như một bức tranh lặng lẽ trải ra trong màn mưa bụi Giang nam. Giờ đã gần trưa rồi, người đến quán dần dần đông lên. Cô đấu tranh tư tưởng một phen, cuối cùng lấy hết dũng khí đến trước mặt Cố Nặc Nhất: “Bé Cưng phải không?”
Cố Nặc Nhất khẽ nhíu mày, nhìn sang phía phát ra tiếng nói. Anh chỉ thấy một gương mặt tròn xoe với nụ cười tươi tắn: “Không nhận ra tớ ư? Tớ là Tiểu Đóa, Diêm Tiểu Đóa đây mà.”
Vẻ mặt Cố Nặc Nhất vẫn không thay đổi, không nhìn ra anh đang vui mừng hay khó chịu. Lòng Diêm Tiểu Đóa lạnh dần đi. Tuy cậu ấy là trúc mã của cô, nhưng cậu ấy vốn đã sớm quên cô bạn thanh mai này rồi, quả nhiên vẫn chỉ có mình cô đa tình mà thôi.
“Tiểu Nhất, phải đi rồi!” Nhân viên trường quay đứng trên cây cầu phía xa đã gọi anh.
Cố Nặc Nhất uể oải vươn người đứng dậy. Anh rất cao chắc phải một mét tám lăm nhỉ! Dù có chút hụt hẫng, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn không quên đánh giá người con trai trước mặt một chút.
“Có 乃út không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Diêm Tiểu Đóa giật mình không kịp phản ứng: “Sao…sao cơ?”
“Tôi nói, cậu có 乃út không?”
Diêm Tiểu Đóa bới tung chiếc túi cô mang theo, may vẫn còn một chiếc 乃út đánh dấu. Cô đưa nó cho anh, nào ngờ Cố Nặc Nhất đã chìa ống tay áo ra: “Ghi số điện điện thoại của cậu lên đây.”
Cô ngớ người. Cậu ấy muốn lấy số điện thoại của cô ư? Vừa rồi mặt lạnh như tiền cơ mà, sao thái độ trước và sau lại khác nhau thế này?
Một lúc sau Diêm Tiểu Đóa mới hoàn hồn trở lại. Cố Nặc Nhất bất đắc dĩ nhận lấy cây 乃út, rồi kéo tay cô, viết lên mu bàn tay một dãy số: “Nhớ phải gọi điện cho tôi đấy, ngốc ạ.”
Diêm Tiểu Đóa nhìn đôi chân thon dài kia nhanh nhẹn bước qua bậc cửa quán ăn, mặt đỏ bừng. Cậu ấy vẫn nhớ cô là Bé Ngốc.
Nếu quay ngược thời gian lại mấy năm trước, cho dù đối phương có là Cố Nặc Nhất, cô cũng sẽ không dễ dàng lại gần chào hỏi như hôm nay. Cô không thể không thay đổi, nàng thiên nga cao ngạo cuối cùng cũng phải cúi cái cổ nho nhã của nó xuống. Thời gian đã thay đổi tất cả, khiến cô trở nên tự ti, khiêm nhường, luôn phấn đấu quên mình. Diêm Tiểu Đóa xoa nhẹ mu bàn tay, nét chữ hơi vội vã, nhưng vẫn có thể lờ mờ cảm thấy độ ấm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước giữa những ngón tay anh.
Khi về đến trường quay, mọi người đã thu dọn xong cả rồi. Ngày mai đoàn làm phim sẽ nhanh chóng lên đường đến Nam Kinh quay phim. Còn Diêm Tiểu Đóa cô đã đến lúc phải cút rồi. Cô bước đến trước mặt giám chế đời sống. “Việc đó… ngày mai tôi phải đi rồi.”
Giám chế đời sống hiểu ý Diêm Tiểu Đóa, đầu cũng chả thèm ngẩng lên nói với cô: “Phong bao ở bên chỗ đạo diễn Trần, ông ấy bảo cô qua đó lấy.”
Trong đoàn làm phim, bất kỳ diễn viên nào đóng vai người ૮ɦếƭ đều được nhận phong bao đỏ trừ tà. Tuy số tiền không nhiều, nhưng đối với Diêm Tiểu Đóa mà nói thì làm gì có chuyện không nhận. Chỉ có điều cô không ngờ đạo diễn Trần lại đích thân phát phong bao. Đứng bên ngoài phòng, nhớ đến gương mặt nung núc thịt của đạo diễn Trần da gà và mồ hôi lạnh của Diêm Tiểu Đóa cùng không hẹn mà dựng hết cả lên. Nhưng cô vẫn gõ cửa.
Trong phòng đầy mùi khói thuốc. Đạo diễn Trần đang xem kịch bản. Diêm Tiểu Đóa chưa kịp mở miệng thì phong bao đã được quẳng vào lòng cô. Diêm Tiểu Đóa vội vàng cười hì hì giữ chặt lấy: “Hì hì, cám ơn ông, đạo diễn Trần.”
Đạo diễn Trần không ngẩng đầu, thuận miệng đáp một câu: “Diêm Tiểu Đóa, ta dù gì cũng đã nhìn cháu lớn lên, nên ta khuyên cháu thêm lần nữa, cháu nên chọn con đường khác mà đi. Làm nghề gì cũng có thể kiếm kế sinh nhai được, không nhất thiết phải tự treo cổ mình trong cái nghiệp diễn viên này đâu.”
Diêm Tiểu Đóa thừa cơ liếc phong bao, tận 50 tệ. Cho dù đạo diễn Trần có nói những lời cay nghiệt đi nữa, thì nể mặt 50 tệ này, cô cũng mặc kệ: “Chú cứ nói thế, cháu vẫn đang đợi chú chọn cháu vào vai nữ chính mà!”
Đạo diễn Trần khẽ hừ mũi một tiếng, khoát khoát tay, Diêm Tiểu Đóa vội vàng chuồn ra khỏi cửa. Tuy rằng phong bao này phải tiêu hết trong ngày hôm nay mới may mắn, nhưng cô vẫn không nỡ.
“Ô, Tiểu Đóa, sao lại đứng ngoài cửa phòng đạo diễn Trần thế này?”
Cái giọng vừa nghe đã thấy ghét không chịu được ấy là của phó đạo diễn trong đoàn làm phim, cái gã chuyên đi ve vãn các nữ diễn viên. Diêm Tiểu Đóa nhét phong bao vào trong túi quần: “Việc gì đến anh.”
Cô rất muốn cứ thế ung dung rời đi, thế mà đằng sau lại vang lên một trận cười mai mỉa: “Vờ vịt gì nữa? Ngôi sao nhí thì oai lắm chắc? Giờ đi trên đường, còn ai nhận ra cô nữa đây! Cái mặt thì như cái mâm, còn mơ mộng làm nữ diễn viên chính, đầu óc có vấn đề rồi chứ gì?”
Điều mà Diêm Tiểu Đóa không thể chịu đựng được nhất chính là người khác đề cập đến dung nhan của mình: “Cái đồ Sở Khanh, để tôi nói cho anh biết, óc anh đã bị chó nó tha đi rồi, tôi cứ muốn làm nữ diễn viên chính đấy, anh cứ chờ đấy mà xem.”
Tên phó đạo diễn vẫn còn đang châm biếm ngoa ngoắt, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã bịt tai lại. Cô không muốn nghe, cũng không muốn để ý. Cô về phòng, thu dọn đồ đạc của mình, cũng chẳng có gì, chỉ có một chiếc ba lô nhỏ, một quyển nhật kí và một cái máy ảnh du lịch độ phân giải không cao lắm.
Khi bước ra khỏi khu nhà nghỉ mà đoàn làm phim đã bao trọn, sắc trời đã nhuốm màu ảm đạm. Những chiếc đèn Ⱡồ₦g đỏ rực được các hàng quán ven sông treo lên khẽ đung đưa trong gió nhẹ.
Diêm Tiểu Đóa nghĩ, cô sẽ còn trở lại, sẽ trở thành một nữ minh tinh thật sáng chói và mang về thật nhiều tiền.
Diêm Tiểu Đóa mua một chiếc vé cứng. Trong toa xe chật ních, cô ngồi thu lu một góc. Dưới ánh sáng khi mờ khi tỏ của cái đèn lắp ở trần toa, cô chỉ ngồi nhìn trân trân vào mu bàn tay. Những con số kết hợp một cách ngẫu nhiên được viết trên đó kéo theo suy nghĩ về một người khác, một người mà cô không hề ghét bỏ nhưng lại khiến cô cảm thấy vô cùng tự ti. Diêm Tiểu Đóa mở quyển nhật kí, trịnh trọng viết Ngày 13 tháng 5, Bé Cưng và Bé Ngốc tình cờ tái ngộ. Sau đó chép dòng số trên tay vào và không viết gì thêm nữa.
Diêm Tiểu Đóa rất khó khăn mới rời khỏi được chỗ ngồi để vào toilet. Sau khi khóa trái cửa, cô mở hé hé cửa sổ và thích thú để những luồng gió vi ✓út thổi tạt vào bộ óc đang choáng váng. Cô không nhớ rõ đã có bao nhiêu ngày trải qua trên tàu như thế này, nhưng cô biết rõ, chỉ cần cô không rời bỏ khỏi nghiệp diễn viên thì những ngày tháng như thế này sẽ còn là chu kì lặp đi lặp lại. Diêm Tiểu Đóa châm một điếu thuốc lá, ngắm nhìn làn khói chầm chậm bay lên rồi tan biến mất qua khe cửa sổ. Dung nhan của cô phản chiếu mồn một trên tấm kính ấy, hốc mắt sâu hoắm, gò má nhợt nhạt, và mái tóc rối bù vàng cháy. Đến bây giờ, liệu ai còn nhận ra cô là diễn viên nhí nổi đình nổi đám một thời mà ai gặp cũng yêu thích của mười mấy năm về trước? Người ta vẫn nói, con gái tuổi mười tám đẹp như một đóa hoa, nếu như vậy thì Diêm Tiểu Đóa chắc chắn là một đóa hoa chưa kịp nở đã vội úa tàn. Hồi nhỏ, cô thanh tú xinh xắn như một con 乃úp bê tây. Nhưng từ năm 15 tuổi trở đi, gương mặt càng ngày càng phình to ra, mũi ngày càng ngày càng dày thêm, đôi lông mày cũng dần dần thưa mỏng, những vai diễn mà cô nhận được cũng theo đó mà ngày càng ít đi. Cho tận đến năm 18 tuổi, cô mới miễn cưỡng chấp nhận cái sự thực khiến cô cảm thấy vô cùng bất an này: trông cô xấu xí đến thảm hại.
Diêm Tiểu Đóa đã ngồi lì trong trong toilet rất lâu, đến khi bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập, cô mới dập tắt đầu thuốc lá. Cả dãy người xếp hang dài chờ đi vệ sinh đều trừng mắt nhìn cô. Về đến toa xe, thấy chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm mất, nhưng vì Diêm Tiểu Đóa ngại lí luận đôi co, nên đã đứng trọn đêm ở khu vực hành lang nối giữa các toa tàu.
Tàu đã về đến bến cuối, đầu óc cô cứ quay mòng mòng. Ra khỏi ga Bắc Kinh, lúc phải đi tàu điện ngầm, Diêm Tiểu Đóa mới phát hiện ra ví tiền của cô đã không cánh mà bay. Giây phút lo lắng hoang mang đi qua, giờ cô chỉ còn lại cảm giác tê tái. Cô nhanh chóng hồi tưởng lại toàn bộ sự việc diễn ra trên tàu, thì ra là cô đã tự mình để quên ví ở bệ rửa tay trong nhà vệ sinh. Trong ví thực ra cũng chẳng có bao nhiêu, nhưng cô tiếc cái phong bao 50 tệ. Bây giờ, trên người cô, có lục khắp các túi quần áo, cũng không thể moi ra nổi một đồng xu nào.
Diêm Tiểu Đóa đành đi bộ từ nhà ga về nhà, đi bộ đúng ba tiếng đồng hồ. Lúc về đến nhà, hai chân đã đau nhức và mỏi nhừ. Căn phòng 50 mét vuông này là toàn bộ tài sản hiện có của cô, cô nén sự mỏi mệt rã rời để lau đi lớp bụi bám trên bệ cửa sổ, rồi tưới một chút nước cho chậu xương rồng duy nhất đặt ở đó, sau cùng bật máy tính lên.
Căn phòng tối om chỉ còn lại ánh sáng ra từ màn hình máy tính. Diêm Tiểu Đóa đang cùng một lúc đăng nhập mười tài khoản ở cùng một diễn đàn, chỉ cần tên tài khoản hiện ra ba chữ “Diêm Tiểu Đóa” là cô liền giống như một đấu sĩ anh dũng, thay đổi thân phận liên tục dưới mười nick ảo khác nhau để tranh luận không ngừng nghỉ với những kẻ xa lạ. Trong lòng cô không thể giả vờ tỏ ra không thèm quan tâm như vẻ bề ngoài mà cô đang cố thể hiện, cô đang rất để tâm, để tâm hơn bất cứ người nào khác. Cho dù đã trở thành nhân vật của công chúng nhiều năm rồi, nhưng đối diện với những nick từng nhục mạ mình, cô vẫn không thể giữ thái độ bình chân như vại được.
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã 4 rưỡi sáng rồi. Cô gấp chiếc laptop lại và thở ra một hơi dài não nề. Trước đây cô đã từng thề rằng sẽ đoạn tuyệt với internet, vậy mà toàn không thể kiềm chế được, lại mò lên mạng để tìm kiếm với từ khóa chính là tên mình. Mặc dù biết những lần như vậy đều khiến mình bực bội nhưng cô vẫn muốn tìm kiếm.
Ngả lưng lên giường, ánh sáng mong manh của buổi bình minh xuyên qua rèm cửa sổ. Diêm Tiểu Đóa ép mình phải ngủ, chỉ có ngủ rồi mới không cảm thấy phiền não. Giấc ngủ này không cần phải tranh thủ, cô ngủ một mạch xuyên ngày, lúc tỉnh dậy đã là 10 giờ tối. Bụng réo ầm ĩ, Tiểu Đóa vật lộn với cơn đói khá lâu mới chợt nhớ ra trong tủ lạnh còn hai quả trứng gà. Cô tiện tay bật ti vi, chỉnh đến kênh giải trí như thường lệ, vừa ăn món trứng luộc nước muối vừa lạnh lùng nhìn những gương mặt quen thuộc. Trên ti vi, những ngôi sao nhí của ngày xưa đã chẳng còn lại mấy người, vẫn có thể tiếp tục vòng hào quang ngày ấy thì đúng là đã ít lại càng ít. Cố Nặc Nhất có thể coi là một trong số ít ỏi đó. Ti vi đang phát sóng chương trình của anh ấy, bộ mặt dí dỏm, nụ cười đáng yêu, giống như những que kem mát lịm giữa ngày hè oi bức, làm cho người xem cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu. Diêm Tiểu Đóa thích nhất vẫn là đôi má lúm đồng tiền đó. Phía dưới màn hình có một dòng chữ: Người trong mộng của mọi thiếu nữ - thanh niên thông minh tuấn tú phi thường.
Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất…
Diêm Tiểu Đóa lẩm nhẩm cái tên đó, mắt ánh lên một tia sáng. Cô lục ba lô lấy ra quyển nhật kí, dán mắt vào dòng số điện thoại, nhưng lại một lần nữa phải nếm mùi của sự không may mắn, số điện thoại có 11 con số, mà cô lại chỉ ghi có 10.
Rốt cục phải nếm bao nhiêu cái không may mắn như thế nữa thì mới bị coi là đen đủi? Diêm Tiểu Đóa bật ra một tiếng cười đau khổ, nhưng vẫn không ngừng thử từng số điện thoại một, hết lần này đến lần khác. Lần lượt vọng lại từ đầu nghe bên kia, hết giọng nói mỏi mệt lại đến tiếng nói bực bội, nhưng đều không phải là của người mà cô cần tìm.
Di động đã sắp hết pin vì gọi liên tục trong thời gian dài, thân máy cũng đã nóng ran lên. Sắp đến 12 giờ đêm rồi, Diêm Tiểu Đóa mặt mày sầu thảm, cô nhất định phải vay được tiền. Ba ngày nữa sẽ có một bộ phim, cô không thể để vì không có lộ phí mà bỏ lỡ cơ hội đó được. Cố thêm một lần nữa, lần này nếu không phải cậu ấy thì cô sẽ từ bỏ. Diêm Tiểu Đóa chọn một dãy 11 số được ghép lại từ những con số có thể coi là số đẹp, lần này không có nhạc chờ, chỉ có những âm thanh đổ chuông dài dằng dặc. Một tiếng, hai tiếng… Diêm Tiểu Đóa đếm thầm trong đầu, đếm đến tiếng thứ bảy mới nghe thấy một tiếng “Alo” uể oải vọng lại.
Vốn đang rất mệt mỏi kèm với cảm giác lạnh lẽo, vậy mà chỉ cần một tiếng đáp đó, đã khiến cho con tim đang lạnh dần của cô nóng ấm trở lại. Cô kìm nén niềm hưng phấn đang nhảy múa trong đầu: “Bé…Bé Cưng phải không?”
Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng cất lời: “Cô là ai?”
“Tớ là Bé Ngốc đây!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc