Tiểu công chúa đáng yêu - Chương 40

Tác giả: enti ell

Nó nhăn nhó gãi đầu đi vào phòng. ૮ɦếƭ thật lão này lại bày trò gì nữa đây chán thế đấy!! thui kệ, mai tính tiếp, giờ đi ngủ cho khỏe cái đã….
Reeng………._tiếng chuông đồng hồ vang lên
Thay vì tắt đồng hồ kéo chăn ngủ thêm 5 phút vớt vát nữa thì nó cuốn cuồn bò dậy phóng nhanh và phòng thay đồ đi học. Thật ra thì nó chẳng siêng năng chi nhưng ……….
Khổ thân con mà_nó nhăn nhó chỉnh lại cái nón rồi rón rén bước ra cửa phòng
1 bước 2 bước này………..nó nhích từng bước hết sức nhẹ nhàng……
Có thể ăn trộm cũng không được như mình đâu hihi_nó tự phục bản thân
-cô đi đâu vậy khỉ_hắn bất ngờ xuất hiện phía sau…….
Nó giật thót, tim đập mạnh,mặt nhăn nhúm khổ sở nó quay đầu lại cười trừ
-đi học chứ đâu vậy cũng hỏi, thui tui đi trước nha_nó vẫy tay bỏ chạy thục mạng
-dừng lại tí,chạy đâu đó!! định trốn àh, hình như có người quên lời hứa của mình thì phải??_hắn vát ba lô trên vai chạy theo kéo lại
-haha ha, tui đâu biết
_nó ngây thơ
-vào phòng thay đồ mau_hắn ra lệnh
-hahhaha, ờ thay thì thay, anh đi học trước đi nhá_nó cười như mếu rôi lủi thủi về phòng
Trời ơi, ma ám con_nó vứt ba lô sang bên nằm dài ra giường
Muốn thấy tui mặc đồ này hả??? Muốn phá kế hoạch của tui hả??_nó bực dọc cầm bộ quần áo lên ngắm_còn khuya!!!
Thực ra con bé cũng phải trằn trọc mấy mười mí phút để suy nghĩ mình có nên mặc đồng phục. Và quyết định cuối cùng là không. Để bảo vệ an ninh quốc phòng và trật tự an toàn xã hội mà lị nó xinh quá đễ gây ùn tắc giao thông!! đẹp cũng là một cái tội
5 phút sau
Nó nhẹ nhàng mở cửa ló đầu ra ngoài
-ủa, chưa đi học nữa hả??_nó ngạc nhiên nhìn hắn
-ùh!!_hắn đáp nhẹ lưng dựa vào tường chờ dợi
Nó đóng cửa lại
-để xem anh đợi được bao lâu_nó lôi điện thoại ra chơi game
10 phút tiếp theo
Chắc chắn lần này anh ta đã đi rùi_nó lại tiếp tục rón rén đi ra cửa
Hắn vẫn đứng đấy. Hắn nhìn nó cười, mặt nó méo xẹo cười lại
Rầm_nó bước lại vào phòng. Mồ hôi vã ra như mưa tuôn mùa hạ……
-trời ơi, làm sao giờ làm sao giờ??_nó đi qua đi lại _chỉ cần anh ta đi ra khỏi cửa phòng mình là ok??_nó lẩm nhẩm_ah, hay là….._nó cười rất chi gian với cái ý tưởng rất chi thông ming của mình
Nhẹ nhành lấy diện thoại ra, vào danh sách và gọi…………
Bên dưới
Reeng….reng……_tiếng chuông điện thoại vang lên
-alo, nhà họ trần xin nghe_giọng bác Hoa vang lên trong máy
-alo, dạ chào bác hoa có anh Phong ở nhà không ạh_nó bịt mũi lại giả giọng ngọt ngào
-có, mà có chi không thưa cô
-dạ, bác cho cháu gặp anh Phong 1 tí ạh
-cô đợi máy tí
-cậu Phong ơi có người gọi câu_Bác Hoa gọi vọng lên
-bác hỏi ai dùm cháu với!! Cháu không xuống được_hắn nói vọng xuống vẫn không rời khỏi chỗ
Nó ở trong phòng ấm ức –sao anh không ૮ɦếƭ đi cho rùi_nó nghĩ
-cô tên gì??, để tui nói với cậu ấy_bác Hoa từ tốn
Trời ơi, Tên gì, tên gì_nó hốt hoảng nhìn quanh
-dạ con là …..là Điêu Thuyền ạh _con có việc gấp cần gặp Phong ạh
-cô Diêu Thuyền cần gặp cậu có việc gắp này, cậu xuống mau lên
Quả như mong đợi của nó, hắn đã lê bước ra khỏi pháo đài vừa đi vừa nghĩ
-mình quen ai tên Điêu Thuyền àh_hắn cố gắng lục lọi hết mọi ngóc ngách trong đầu
Chỉ chờ có thế nó phóng ngay xuống nhà và dẫn xe ra cổng
-alo, tôi Phong đây, cô cần gặp tui àh??_hắn cầm ống nghe
-vâng
-có việc gì không thưa cô, tui đang rất bận
-àh cũng không có chi tui chỉ muốn chúc anh buổi sang tốt lành thôi_nó cười trả lời bằng cái giọng hết sức trong trẻo
Hắn nhíu mày suy nghĩ
-cô đấy hả khỉ??_hắn nghi ngờ
-vâng,vâng , tui đây……chúc anh vui vẻ nha, tui đi trước hahaha_nói rồi nó phóng xe đi
Thầm cười hả hê trong bụng.
Một vố quá đã chắc anh chàng phải thấm tận xương.
Trong nhà có một người đang đứng bất động tại chỗ mơ mơ màng màng ngớ nga ngớn ngẫn trên tay vẫn cầm cái diện thoại cùng tiếng tít tít dài……….
Nó miên mang đạp tận hưởng cảm giác mát mẻ buổi sớm mai. Từng sợi nắng len lỏi qua những khóm mây dầy từ từ tràn xuống mặt đất. Sương chưa tan hẳn, gió thổi nhè nhẹ theo từng dòng người qua lại……ôi thích quá_nó cười tươi tăng tốc đến trường nào
ục ục_bụng nó réo. Mà cũng phải sáng giờ lo trốn chứ có ăn được gì. Liếc nhìn đồng hồ vẫn còn sớm chán, tấp vào lề ăn bậy tô hủ tiếu rùi đi….
Vác ba lô lên vai nó ung dung theo từng dãi cầu thang vào lớp. Giờ này sân trường đã trải đầy nắng, vài chú chim sẽ nô đùa trên ngọn cây mơn man cái giọng hót líu lo
Nó liết nhìn vào lớp rồi đưa tay lên xem lại đồng hồ, chỉ 10 phút nữa vào học mà hai bàn cuối trống trơn chỉ mỗi nhóc Trân đang chống càm suy tư nhìn ra cửa sổ. Nó bước vào cười chào mọi người, đến bàn nó đặt ba lô thật nhẹ xuống ghế, xích lại thật gần bé Trân, định vị hướng mắt con bé và nhìn theo.
Nó đang nhìn gì vậy nhĩ?? Đám mây hình quê kem trên trời hay 5, 6 con chim đang chụm đầu ríu rít trên cành cây kia hay gần hơn là khung cửa được làm bằng sắt sơn bóng_nó nghĩ ngợi
Một phút trôi qua, con bé vẫn bất động, nó giơ tay lên quơ quơ trước mặt Trân
-thui khỏi, bỏ tay ra chướng mắt quá đi_giọng Trân vang lên mắt vẫn nhìn đăm đăm chỗ cũ
-vậy mà ta tưởng mi bị đứng hình luôn rùi chứ_nó trêu
-không tâm trạng giỡn nữa_Trân quay lại nhìn nó_hôm nay Hạnh nó nghĩ rùi
-sao mi biết_nó ngạc nhiên
-đi thì nó đi từ sớm, không đợi đến giờ này đâu_Trân giảng giải
-không lẽ vì chuyện hôm qua
-không biết, chắc cũng một phần nào đó thui…..
-mà chuyện gì vậy, mi nói nó chờ ai là sao??_nó nhìu mày hỏi lại
-chuyện dài lắm……..
-là sao mi kể ta nghe đi mà……._nó nài nỉ
-lát ra chơi đi…….
-nhưng……._chưa nói hết câu ba anh chàng lon ton bước vào lớp. Nói là lon ton chứ nhìn tướng đi thì biết, hai kéo một người thì cứ cố thoát, thật hết biết. hạnh nó có đi học đâu.....
Hắn nhìn nó cái nhìn tóe lửa, nó ngoảng mặt đi không nói thêm lời nào nữa
-ủa Hạnh không đi học àh_Nhật nhíu mày nhìn khoảng trống giữa bàn
-uh……..nhìn là biết vậy cũng hỏi_Trân
-sao vậy, bệnh àh…….._Nhật hắn đặt anh bạn xuống ghế
-tui không biết……._Trân thở dài
Nó quan sát rất kĩ, từng cử chỉ trên mặt anh chàng Bảo khẽ nhìu lại suy tư, trầm ngăm hẳn, tội quá chắc hẳn anh ta cho mình là nguyên nhân đây mà………
Reeng………_tiếng chuông vào học cắt ngang suy nghĩ của nó
Dáng Hậu ung dung bước đi thấp thoáng trước cửa. Sao ngày nào cũng gặp Hậu nhùn hết chán ghê………
Úi_nó nhăn mắt quay lại. Tên ác ma kia kéo tóc nó
-anh làm gì đó, rãnh tay quá hả_nó đập tay xuống bàn
-cô hay lắm đó khỉ_hắn khoang hai tay lại mặt hình sự
Nó vội quay đầu lên, khẽ nhăn mặt kêu trời
-chưa xong chuyên mà định trốn hả_ hắn vỗ vai nó
-tui chưa tính sổ với anh là may rùi ở đó nhìu chuyện, thầy vô kìa, chuyện gì về nhà nói_nó lấy lại bình tĩnh đáng trống lãng
-uh, chuyện gì thì về nhà rui đóng cửa dạy bảo nhau ở đây bàn dân thiên hạ thấy hết_Nhật trêu chọc
Nó , hắn cùng đưa mắt hình viên đan liết anh chàng, làm anh một phen lạnh cả sống lưng.
-ahaha, hai anh chị làm gì nhìn em khiếp thế!!!!
Trân Bảo đang trầm tư suy nghĩ cũng phải lăng ra cười khúc khíp
Bốp bốp_tiếng thướt kẽ vang lên cùng giọng ngọt ngào của hậu
-trật tự!!!!_ánh mắt Hậu chíu xuống 2 bàn cuối bọn nó ngồi
Chẳng ai bảo ai, nó Trân lập tức quay đầu lên úp hai cuốn vở che mặt lại cười tiếp. Ba anh chàng thì vô tứ cười với Hậu như thể anh em một nhà
-năm em lên bảng ……gấp_tiếng Hậu ngân vang
Rồi đầy, có thế đấy !!! lại luật ‘rừng’
Năm đứa lon ton lên trình diện, mỗi em sử lý nắm phương trình trên bảng. Có thể vì ba chàng đây là con của người sang lập ra trường nên luôn có 3 không: không bị la, không bị đánh, không làm bảng kiềm điểm hay đại loại như vậy nhưng *** kiểu Tra t** đầu óc này là ác nhất………….
Đã được huấn luyện từ trước, nó liết nhanh và phóng tới phần bảng có bài dễ nhất…….và làm…….. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc