Tiểu công chúa đáng yêu - Chương 27

Tác giả: enti ell

Hội trường đông vui ghê, mọi học sinh ngồi chật kín được phân theo lớp rõ ràng, hầu như tất cả đều có mặt không chỉ riêng những người nhận thưởng, để chiêm ngưỡng những gương mặt ưu tú. Vẫn những thủ tục rờm rà phiền phức. Tới phần trao phần khen cho thầy cô giáo có thành tích suất sắc dẫn dắt học sinh đạt kết quả tốt…..tất nhiên Hậu nhùn nhận nhiều nhất có hai học sinh đạt điểm tiệt đối mà, vừa nhận thưởng vừa cười tít cả mắt. Rồi cũng đến phần bọn nó từng học sinh một lên bục nhận giải…..huy chương hẳn hoi bằng vàng 9999…..(trường giàu có khác). Riêng hai thí sinh dạt điểm tiệt đối thì nhận thêm hai laptop đời mới nhất hiện nay, sướng chưa ngoài ra lớp 12A còn đạt thêm một phần thưởng đạt biêt mà trước nay chưa từng có …….chính là một chuyến đi Thái Lan ba ngày bốn đêm…cả hội trường nháo động, hò hét, chúc mừng…..lớp trưởng Tuấn cười nhe cả hàm răng ……._năm đầu tiên có học sinh đoạt điểm tối đa lại hai người trong một lớp nữa_....tới phần gây cấn đây
-như đã hứa thầy tặng mỗi em năm quyển sách mà thầy đã nguyên cứu học hỏi nhiều năm nay_thầy trao mỗi đứa năm quyển sách
Nó chăm chú nhìn, bìa sách được bao rất cẩn thận, từng trang sách đã ngã màu vàng……mỗi quyển là một thứ tiếng khác nhau (pháp, đức mỹ gì đó)….có cả phần dịch thuật bằng tay nữa….được ghi bằng 乃út bi bên dưới…..chắc hẳn Hậu phải mất nhiều tâm huyết lắm
Cả hội trường chăm chú nhìn…..rồi lăn ra cười ầm âm…..
-không ngờ Hậu keo kiệt quá_một cậu học sinh
-tặng gì năm quyển sách cũ xì_một cậu khác
Hậu khó chịu mặt buồn hẳn ra…..bao tâm huyết mà chỉ đem lại trò cười cho lũ học trò…..
-cảm ơn thầy_nó hắn hơi cuối người cảm ơn_em sẽ sử dụng tốt nhất những cuốn sách mà thấy tặng_nó cười
Hậu cảm đồng cười mà như muốn khóc……hội trường im re…..không còn một tiếng cười cợt nào
-bốp………._tràng vỗ tay dài to rung rinh cả mặt đất
Ba thầy trò bước vào cánh gà nhường chỗ cho những học sinh khác.
Buổi lễ kết thúc, học sinh ùa ra khỏi hội trường, người bàn tán người cưới nói sôi nổi râm ran ồn ào……náo nhiệt(^^)…….sáu đứa từ từ bưng chòng quà, hoa cao nhập đầu ra về_ một số của nhà trường một số của các fan hâm mộ.
-anh gì ơi_tiếng ai quen quen
-ủa, Giang_nó ngơ ngác nhìn
-tặng anh này_Giang đưa nó một bó hồng to_anh học lớp 12A mà không nói (sao lại nhầm nữa rồi…..chắc hồi nãy bé này ngủ quên quá…..giờ nó đội nón rồi_đi với ba anh chàng nên dễ dàng biết được lớp nào)
-anh_năm nhóc ngỡ ngàng….bụm miệng cười
-anh đoạt giải gì, mà nhiều quà thế
-quán quân toán đấy nhóc, em cũng ở trong hội trường sao không biết_Trân xen vào
-woa, anh giỏi qúa_Giang cười tít mắt_nãy thấy anh mà đông quá em chạy theo không kịp, may giờ gặp lại
-cô chủ ơi_một ông trung niện gọi Giang từ xa
-em có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại anh_Giang nhón chân lên hôn vào má nó….chạy vụt đi
Năm đứa nhìn nó ngơ ngác, ngạt nhiên……….ngay cả nó cũng muốn hóa đá tại chỗ sau cái mi bất ngờ
-cô bé đó là ai vậy_Hạnh hỏi
-tên Giang học lớp mười
-sao nó gọi mi bắng anh, sao mi quen nó_Trân
-ta cứu nó lúc bị mấy tên nào đó ςướק đồ, còn nó tự nhiên gọi ta bằng anh soa ta biết được
-cô có nói cô là con gái không khỉ_hắn
-không_nó thật thà
-vậy phải rồi_năm đứa đồng thanh nhìn nó
-tội mi rùi, nhóc đó thích mi đấy, chắc luôn_Hạnh vỗ vai nó
-hả, sao thế được_nó
-sao không, cô bé tưởng nhầm bi là con trai đấy, giải thích đi không muộn đấy_Hạnh
-uh, phiền quá, mai phải nói rõ mới được_nó thở dài_về thôi ta mệt rùi
Bọn nhóc mang đám quà ra xe chất lên……đạp về nhà
Về đến nhà là bị mẹ hắn lôi đi shopping, muốn xỉu luôn. Mẹ hắn quan tâm ba đứa nó lắm như con gái vậy. bà đâu có con gái tự nhiên trời ban cho ….sướng ૮ɦếƭ đi được…..làm đẹp cho con gái cũng là thú vui lớn của mẹ mà. Làm nó cũng đỡ nhớ mẹ hơn …..mặc dù ngày nào mẹ nó cũng gọi điện thoại cho nó….
Hôm nay nó nhất định phải giải thích rõ ràng với Giang, không thì tội cô bé lắm. Khỏi tìm đâu xa vừa bước lên lớp đã thấy bóng dáng bé bé xinh xinh của Giang trước cửa. Cô bé cười tươi vẫy tay chào nó. Nó sót sa lắm. Vẫn còn sớm nó cất cặp xong dẫn giang xuống gốc cây dưới trường nói chuyện tránh ánh mắt mọi người
-em ngồi đi_nó kéo gian ngồi xuống hàng ghế đá
-có chuyện gì mà nhìn mặt anh căn thẳng thế_Giang nhìn nó
-hình như em hiểu lầm rồi_nó đưa tay gỡ nón xuống, mái tóc dài tung ra
Giang nhìn nó khó hiểu…….ngơ ngát….bàng hoàng
-chị không phải là con trai nhóc ah_nó nhẹ nhàng
-anh…..không chị……quá đáng lắm_Giang òa khóc nức nở…..bỏ chạy
Tình cảm đầu đời của cô bé…..tình cảm trong sáng của nó phút chốc đã tan vỡ…..mới hôm qua thôi nó còn vui mừng khi tìm được người nó thích….thì giờ đây nó mong sao đây chỉ là giất mơ….người cứu nó, người nó thích không phải là con gái…..không phải đâu….
-mi không đuổi theo cô bé àh_năm người kia từ đâu xuất hiện
-mấy người nghe lén đấy hả_nó thở dài_để cô bé bình tâm trở lại đã, đuổi theo chỉ làm nó khóc nhiều hơn thôi,
-đừng lo quá, cô bé sẽ hiểu mà_hắn động viên nó
-mong sao là vậy, thôi vào học_nó đứng lên vào lớp
Giờ ngồi học cũng chẳng yên lo cho Giang quá_nó nghĩ….mắt cứ hướng vế ô cửa sổ
Giờ nghĩ trưa
Thấy bóng dáng cô bé lấp ló phía sau bức tướng dãy phòng học. Nó chay lại ngay
-chào nhóc_nó cười tươi khom người xuống nhìn mặt Giang
-anh….ah không chị….cho Giang xin lỗi nãy Giang lỡ lời_Giang cuối mặt xuống đất
-gì mà xin lỗi hả nhóc, chị phải xin lỗi nhóc nữa ấy chứ, nhóc khóc nhìu lắm ah_nó nhìn Giang mắt đỏ hoe
-dạ một tí thôi ạh, Giang không cố ý nói vậy đâu, mọi chuyện do Giang mà ra cả
-nè, nhóc……em không có lỗi gì cả, đừng buồn nhé, chị cũng thương Giang lắm, chỉ cần Giang hiểu là chị vui rồi, Giang đừng buồn nữa nhé, rồi sẽ có người yêu nhóc_nó xoa đầu Giang
-chị_Giang sụt sùi_em cũng thương chị lắm_Giang ôm nó
-nè đừng khóc chứ xấu lắm ngoan chị dẫn đi ăn kẹo_nó chọc
-chị này_cô bé đang khóc cũng phải bật cười
-thôi hai chị em đi ăn nào bọn tui đói rùi_năm đứa kia đứng xem nãy giờ
-ok_sáu àh quên bảy đứa hí ha hí hứng xuống canteen chén một trận no nê
Từ nay nhóm đã có thêm một nhóc dễ thương nữa rồi……
Hôm nay bọn nhóc sẽ lên đường đi Thái Lan chơi. Ba chị em nó hí hửng chuẩn bị từ tối, đây đâu phải lần đầu nó đến Thái lan nhưng cũng vui lắm_Đại Nguyện có vài công ty về du lịch ở Thái Lan nó có dịp theo ông qua công tác vài lần. Bọn nó tập trung đầy đủ ở sân bay …… 1 2 3 4…..30 đủ rùi, sau khi lớp trưởng Tuấn báo cáo sỉ số, cả đoàn lên đường……
Chuyến bay đáp xuống phi trường, trời Thái đã chập chờn tối, cả lớp được đưa đến khác sạn lớn nhất ở trung tâm thủ đô Bangkok. Phân chia phòng hợp lý, vác va ly vào phòng, tắm rửa, ba nhóc ở chung một phòng cho vui
7h30’ pm tại thái lan
-nhanh nhanh nào ra tập họp_nó hối hai cô bạn
-từ từ_Hạnh cột tóc lên lấy chùm chìa khóa chạy ra khỏi phòng
-ok, đủ rồi, giờ chúng ta lên xe đi trung tâm mua sắm, sẵn tiện ghé ăn tối luôn_Lớp trưởng đọc tờ chỉ dẫn
Các cô cậu trong bộ đồ thường xinh đẹp hẳn ra….áo áo váy váy đủ màu sắc……
Chiếc xe đùng lại tại một khu mua sắm rất hoành tráng…..lớn kinh khủng…….
-đúng 10h tập họp trước cổng, ai trễ tự đón xe về nhà_lớp trường
-ok_cả đám đồng thanh tản vào khu mua sắm….
Ba nhóc đi dọc các gian hàng bầy bán từ tầng này sang tầng khác…..đủ các loại hàng hóa vô cùng đa dạng…quần áo dày dép đồ trang sức đều có cả….mẫu mã phong phú bắt mắt….giá cả thì cũng khá vừa túi tiền….đi qua mới ba tấng lầu…mà chân đã muốn rụng rời….đi hết cái trung tâm này chắc hết cả ngày chứ chẳng chơi…..ghế qua khu food park làm một trận linh đình luôn….từ món tay đến món ta….từ món thái đến món việt ăn mệt xỉu…..ghế qua khu lưu niệm…..đầy đủ các loại tha hồ lựa chọn….cái hộp nhạc tim đễ thương này phải mua tặng bé Giang mới được_nó nghĩ bập hộp lên liên tục….nhạc nghe rất vui tai…trước lúc đi con bé còn đe dạo nếu không có quà Thái thì không thèm nhìn mặt nữa_bó tay luôn….chọn liên tục cả chục món quà bọn nó mới rời khỏi hàng….lang thang tiếp các dãy còn lại…..chưa đến 10h trên tay người nào người náy đều đã nặng trịt đồ đạt. Đi bộ dần ra cũng là vừa…..
-phù,10h rồi_nó ngồi bệt xuống v**** hè
-đâu hết rồi nhỉ_Hạnh nhìn xung quanh
-kìa, ra rồi kìa_Trân chỉ
-mà sao họ đi chung àh, sao đông thế_Hạnh thắc mắc
-có ba đứa mình tách ra thôi, ở đâu có ba anh chàng kia thì ở đó người đi theo nườm nượp_nó thở dài nhìn ra đường….phố xá nhộn …. Xe cộ qua lại tấp nập…nhấn kèn in ỏi
Về đến khách sạn cất đồ đạt gọn gàng chỉ có một việc duy nhất là ngủ……lấy sức…..mai đi tham quan tiếp
Ngày thứ nhất
8h sáng có mặt tại đại sảnh khách sạn, ăn sáng tại nhà hàng trong khách sạn…..rồi lên đường đến thiền viện Dhamma Kaya nằm ở tỉnh Pathum Thani cách trung tâm thủ đô Bangkok chừng 28km
Chiếc xe 50 chỗ ngồi dừng lại, một hướng dẫn viên người Việt bắt đầu dẫn cả lớp tham quan thiền viện. Vớichất giọng rất Việt hướng dẫn viên hướng dẫn rất cụ thể về nơi này. Khu vực thiền viện rộng 316 ha với những công viên, hồ nước, nhà để xe, nhiều kiến trúc lớn nhỏ khác nhau. Đáng chú ý là ngôi đền Dhamma Kaya Cetiya (còn gọi là Memorial Hall), được xây dựng để tưởng niệm người đã sáng lập ra giáo phái Dhamma Kaya - nhà sư Monkol Thepmuni. Tuy là thiền đường Phật giáo nhưng nó có hình dáng như tàu vũ trụ hoặc đĩa bay.
Thiền đường này cũng là một “Tàng kinh các” lưu giữ các sách vở, di tích, di vật có liên quan đến lịch sử Phật giáo Thái Lan. Nét đặc biệt nhất của kiến trúc ở đây là mái vòm được lợp bằng một triệu viên ngói đúc bằng đồng thau. Trên mỗi viên ngói có khắc phù điêu một tượng Phật, ngồi thiền trong tư thế kiết già, đôi mắt nhắm nghiền với nét mặt thanh thản, tạo ra quang cảnh một triệu mặt Phật quay về bốn phương tám hướng.
Thiền đường Cetiya cũng là nơi các cao tăng thuyết giảng Phật pháp và cách hành thiền.. Các thiền đường đều xây hai tầng, có sức chứa 600.000 người. Khoảng sân trống ở bên trong có thể chứa 400.000 người. Trong những ngày đại lễ, thiền viện có thể thu nhận một triệu tín đồ đến ngồi thiền cùng một lúc.
Ở đây có nhiều nhà sư nước ngoài đến thiền định, chủ yếu là người ở các nước phương Tây, có người mặc áo trắng, có người mặc áo vàng Và đây cũng chính là thiền viện lớn nhất thế giới hiện nay.
Rời thiền viện cả lớp tiến về khu làng người Việt Nam tại Thái Lan. Dưới sự tiếp đón rất nồng hậu của kiều bào, bọn nó hòa mình vào bầu không khí Thái việt rất vui vẻ. Trẻ em ở đây nói tiếng việt cũng rất sỏi….chủ yếu là được dạy từ ba mẹ.
Lên xe trở về khách sạn …… bỏ lại bao tiết nuối…..ở một nơi xa xôi như Thái Lan đôi lúc thấy người Việt cũng cảm thấy vui lạ
Kết thúc ngày thứ nhất
Ngày thứ hai
Hôm nay là ngày giành cho những hoạt động tự do. Muốn đi đâu thì đi, sắm sẵn trong mình vài cuốn hướng dẫn du lịch. Tham quan các con đường trong trung tâm thủ đô bằng tuk tuk cho đúng chất thái lan cũng mất hơn nữa ngày. Đến trưa thì trèo thẳng lên du thuyền ăn buffet ngon tiệt. Chiều tối sau khi ghế ăn tại một quán lẩu thái khá nổi tiếng trong hướng dẫn……ngon thì rất ngon đậm đà chất thái….ớt cay nồng….muốn sé lưỡi luôn…uống cả mất lít nước để hạ hỏa, mon men theo con đường đêm rợp ánh đèn, lặn lội qua các khu phố nghề…..hàng hóa rẻ hơn nhìu so với trung tâm….lại thêm hàng tá đồ được sách về. Hôm nay bọn nó có osin rinh đồ miễn phí ai bảo các anh cứ nằng nặt đòi đi theo ráng chịu. Rời phố nghề tiến về khu chợ lớn của bangkok ở đây có đủ mọi thứ giày dép mủ nón đồ trang sức teen…..đi mỏi nhừ cả chân may mà không lạt nhờ trí nhớ tốt, thứ sáu cuối tuần nên chợ đông người náo nhiệt hơn hẳn với những ánh đèn xanh đỏ đủ màu sắc. theo hướng dẫn thì vào Cung điện và Chùa Vàng ngắm cảnh là tuyệt nhất….mua thêm vài vé open tour đi chợ nổi đủ mọi loại trái cây ngọn tuyệt, mua một hồi sáu đứa sách cũng không nổi…..và tất cả đều được thanh toán bằng tiền thái ….đã được đổi trước khi đi. Người thái bán hàng đa số nói tiếng Anh rất chạy, nên việc giao tiếp không quá khó khăn………
Về khách sạn…..vừa đúng 10h (giờ giới nghiêm)
Ngày thứ hai kết thúc.
Ngày thứ ba
Đáp máy bay về khu vực phía bắc, theo sự chỉ dẫn của hướng dẫn viên bọn nó vào thăm một dân tộc ít người cảu vùng núi phía bắc sống bằng nghề nông, không phát triển như thành thị, người dân sống trong các nhà sàn trồng chè hoặc cà phê trên đồi….làm ruộng theo nương rẫy bật thang….cây cối còn khá um tùm sum suê…..với đầy đủ các loài hoa lạ….ngôi làng nhỏ thấp thoáng trong hàng cây dừa cao ngất….mất 1h đi đường rừng mới tới nơi….người dân mặc áo dân tộc của họ trong cũng khá xinh xắn….nhìn giống thổ cẩm dệt bằng tay….trên đầu một số người còn đội một chiếc nón nhiều màu( đối với các cô gái) có dây tua xuống mặt
-woa, mệt quá_Hạnh ngồi bệt xuống mỏm đá bên cạnh
-ở đây đẹp thật nhỉ_nó nhìn xung quanh_hoa này màu lạ quá _nó hái bông cúc dại cạnh mỏm đá
-không biết nhóm con Diễm My đi đâu rồi, cùng một nhóm mà tách ra kì cục quá_Trân
-mi đi với nó mà không cãi nhau mới lạ, lớp trưởng nghĩ sao mà sắp vào cùng một nhóm vậy trời_nó than thở
-ghét của nào trới trao của đó_Hạnh rút chai nước trong balo ra …uống
-ê Nguyên nhìn kìa_Trân chỉ tay lên cây dừa bên cạnh_thấy gì không
-thấy, cây đừa vậy cũng hỏi
-dưới cây dừa ấy
-thì lá dừa
-trời ơi, dưới lá dừa
-thân dừa_nó ngây ngô
-sac ngoài mấy cái đó mi không thấy gì nữa hả, nhìn kĩ kìa thấy mấy quả dừa to kia không
-thấy, àh……..muốn uống nước dừa hả_nó cười gian
-uh, ném đá lên đi_Trân đưa nó một cục đá bằng bàn tay
-đâu có sẵn vậy, sao mi không ném_nó nhận lấy cục đá nheo mắt lại định hướng ném
-ta không mạnh như mi
-được rùi nhìn bản cô nương ra tay đây
Bốp………ào…….bụp …….é …é……._ba đứa ngơ ngát…….dừa đâu không thấy….nhưng hình như cục đá trúng con gì đó, nó kêu ré lên….chạy vòng vòng sợ quá….làm ba nhóc chạy bán mạng
-phù, phù……mi ném giỏi quá_Trân thở_ba đứa cùng ngồi dựa vào thân cân to
-hahahahah_ba đứa cùng cười
-ta ném trúng chứ bộ, có điều không trúng cái cuốn, quả dừa lủng một lỗ nước chảy ra ào ào đấy thôi_nó nháy mắt
-uh mi giỏi, trúng con gì vậy, nghe nó la thê thảm quá_Hạnh
-theo phân tích sơ bộ là con heo còn gọi là lợn ở miền bắc_nó giải thích
-ta biết không cần mi nói lợn là heo con nít cũng biết_Trân trề môi
-nói thì nói cho đầy đủ chứ, đi thôi_nó đứng dậy nhưng lại ngồi xuống
-gì vậy_Trân Hạnh thắc mắc khi bị nó kéo ngồi xuống
-giờ mi muốn đi hướng nào_nó hỏi
-hường nào chả được_Trân Hạnh đồng thanh nhìn nó
-chắc không nhìn xung quanh đi_nó nhăn nhó
-hả_Hai đứa sock quá nép vào nó hơn
-đứa nào chọn chỗ này mà ngồi đó_Trân bực mình
-mi chứ ai_nó hạnh đồng thanh cùng chỉ tay về phía Trân
-ủa vậy hả, ta quên_Trân gãi đầu
-ạc, vậy muốn đi hướng nào phía trước tổ tắc kè bông, bên phải hai tổ ong đi qua chắc chắn không cẩn thận **ng đầu….theo ta thấy là ong vò vẻ…..bên trái là hai ổ kiếm lửa loại lớn bị cắn là sưng to lắm đấy…chọn hướng nào_nó nhìn hai cô bạn
-biểu quyết đi_Hạnh đề nghị
-ok, ta chọn kiến lửa_bọn nó đồng thanh cùng ngồi cười
Bọn nhóc bị bao vây tứ phía ở đây cái tổ nào cũng vừa to vừa bự không biết bọn nó đi cách nào mà vào ngay chính giữa nhưng không làm kinh động cái tổ nào hết, mấy con tắc kè nằm tắm nắng trên tổ to bằng cả bàn tay mắt lồi ra đảo qua đảo lại nhìn thấy ớn ……..nhưng giờ thì làm sao mà ra…
-ok, ta đếm một hai ba là bay qua nhé_nó đứng dậy chuẩn bị……..hên là môn nhảy cao của nó rất tốt…tổ kiến dài chừng 1,5m
-1 2 3_phót ba đứa nhảy qua….chẳng may Hanh đạp phải một phần của tổ….kiến tủa ra khắp nơi đen kịt….chai nước trên ba lo Hạnh rơi xuống đất
-bỏ đi, kiến nó đốt bây giờ_nó hét
Sau khi an toàn …bọn nó trở về làng tập họp ăn cơm trưa giao lưu với dân bản địa…..ở đây người dân không nói tiếng Anh chỉ học tiếng dân tộc và tiếng Thái nên hướng dẫn viên dịch muốn xỉu.
Buổi chiều cả lớp được đến khu hái chè. Mỗi người một giỏ, từng nhóm phân công một khu vực làm cùng người dân. Họ chỉ dẫn rất tận tình….hái chỗ nào…cắt chỗ nào sẽ được lá chè ngon nhất. Loay hoay đến chiều cũng được một giỏ đầy….mệt nhưng vui người ở đây vừa làm vừa hát…..nghe rất hay, một dãy chè lớn vang lên tiếng ò ơi.
-sao giờ này chưa thấy ai gọi về nhỉ_nó thắt mắt nhìn quanh sao không thấy bóng dáng nhóm nó đâu cũng 5h chiều rồi
-My nó chưa báo về mà (các nhóm trưởng được phát bộ đàm vì sóng điện thoại ở đây không có)_Hạnh
-thôi ta lo lắm về làng đi_nó kéo hai đứa bạn về làng
Không thấy bóng dáng ai làm bọn nó lo lắng sốt vó cả lên…..chạy thẳng theo con đường vào lúc sáng mất 1h nó ra tới đường lộ…..trời chập chờn tối….chiếc xe đã mất hút không thấy đâu….ba đứa ngồi bệt xuống đường …. Chờ mãi nhưng cũng không thấy có một chiếc xe nào qua lại cho đi nhờ….bật điện thoại lên…nhìn dãy sóng bằng không càng làm nó nản hơn…..đành quay lại làng….may là trong ba lo của nó đã dự phòng sẵn đèn pin, dò theo con đường cũ….ở lại làng còn hơn ở ngoài đường
Bọn Diễm My đã không gọi bọn nó, chính xác là như vậy để mặc bọn nó ở một nơi xa lạ, không hề quen biết bất đồng cả về ngôn ngữ. Từng đoàn lên xe một lớp trưởng Tuấn chỉ dựa vào sự báo cáo của nhóm trường ……. Chứ không kiểm soát được sỉ số vì đi hai xe riêng biệt….chỉ đến khi về tới khách sạn thì bọn hắn mới phát hiện nhưng quá muộn. Giờ vào lại rất nguy hiểm không thể quay lại được…..
-cô là nhóm trường mà thiếu tới ba người cô không biết àh_bọn hắn kéo Diễm My ra một góc
-em……em thật sự không biết, lúc đó thấy họ đi theo sau rồi àm_My khóc
Bọn hắn buông My ra sợ nước mắt con gái quá. Tạm tha cho nó ….. bật điện thoại lên …..thì điện thoại không nhận được tính hiệu…..không có bất cứ một liên lạc nào…..chờ mãi đến nữa đêm bọn nhóc cũng chưa về…..ba anh bắt đầu đứng ngồi không yên….. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc