Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 38

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Mạc Phi so vai, cũng chẳng nói gì nữa, đăm chiêu nhìn Cố Bình An một cái rồi lại nhìn Thẩm An Bình, cuối cùng che ô đi khỏi.
Sau khi Mạc Phi rời khỏi, Thẩm An Bình im lặng đưa ô cho cô, lặng lẽ dặn dò: “Tự về nhà đi!”
Cô Bình An chỉ cảm thấy như có trăm nghìn mũi dao nhọn đâm vào tim mình, đau đến không thể nói thành lời. Cô không nhấc tay đón lấy chiếc ô đó, nắm chặt bàn tay. Cô cắn chặt môi, cuối cùng không nói gì, quay người bước đi.
Cô mới đi được vài bước, Thẩm An Bình liền đuổi theo, cương quyết nhét ô vào tay cô. “Cố Bình An, đừng dằn vặt mình nữa, như thế này không có nghĩa lý gì cả.”
Cố Bình An căm giận vung tay ra khỏi tay anh, nhìn anh chằm chằm, dường như muốn đâm thủng gương mặt anh. “Vậy hành động bây giờ của anh thì sao? Anh cảm thấy có ý nghĩa chứ?”
Câu nói của cô như chạm vào phần nhạy cảm nhất trên người anh. Hai mắt anh trợn trừng rồi vội vàng thu nhỏ lại, cả người anh toát lên một sự hung hãn. Anh nghiến chặt răng, nói: “Cố Bình An, em có biết không? Em là người đàn bà máu lạnh nhất mà anh từng gặp.”
Cố Bình An ngây ra. Từ trước tới nay Thẩm An Bình chưa từng nói với cô những lời như vậy, cho nên mỗi khi anh nói những lời làm tổn thương cô, cô đều ghi nhớ rất lâu. Cô đứng đó, tỉ mỉ hồi tưởng, đúng rồi, Thẩm An Bình muốn làm gì, Cố Bình An cô đâu còn tư cách quản? Là cô kiên quyết chia tay kia mà! Nhưng tại sao cô lại cảm thấy đau buồn đến mức này? Nước mưa thấm vào người, cô không hề thấy lạnh, gió tạt bên mặt, cô cũng không thấy đau, dường như chỉ có trái tim là có cảm giác đau đớn khiến tứ chi run rẩy.
“Chưa từng gặp sao? Đây chưa hẳn là điều hay nhất đâu, bây giờ thì anh đã gặp rồi đấy, nhìn thấy hết rồi, đã mãn nguyện chưa?” Cố Bình An quay người, không muốn ngoảnh đầu lại, cô sẽ tìm một nơi không có người, khóc một trận thật to, như vậy ít nhất cũng đỡ mất mặt, chẳng phải sao?
Nhưng Thẩm An Bình không để cô được toại nguyện. “Bây giờ em như thế này thì có ý nghĩa gì?” Ngữ điệu lạnh lùng của anh nghe sao mà xa lạ quá. “Chẳng phải là muốn lấy lòng cô ta ư, muốn dựa vào cô ta để duy trì tâm trạng của mẹ em? Bây giờ anh giúp em cùng lấy lòng cô ta, chẳng phải sẽ càng tốt sao?” Nói xong, anh cười, tự giễu: “Nếu không phải là Cố Bình An em, anh thật không phát hiện ra bản thân mình còn có khả năng này!”
Cố Bình An nắm chặt tay, lúc này cô rất muốn quay đầu lại, ôm chặt lấy người mà bao ngày qua cô ngày đêm mong nhớ. Nhưng chưa kịp biến điều đó thành sự thật thì con người ấy đã cầm một lưỡi dao vô hình, vô tình đâm vào trái tim cô...
“Sao vậy? Cảm thấy anh nên giữ em cả cuộc đời mới được gọi là Thẩm An Bình sao? Cảm thấy anh bỗng nhiên trở nên rất giận dữ à? Cố Bình An, em thử đặt tay lên *** mình tự hỏi xem, những hành động của em thì được gọi là gì?”
Chuyện bi ai nhất trên đời này cũng chỉ đến vậy thôi? Người mà cô gửi gắm trái tim cuối cùng lại hoàn toàn phủ nhận tình cảm của cô.
Cố Bình An cảm thấy mình thất bại thảm hại. Cô cắn môi để không phát ra tiếng nấc nghẹn, cô sợ mình sẽ không thể kiềm chế nổi mà khóc òa.
Nhưng Thẩm An Bình càng nói càng tức giận, cương quyết xoay người Cố Bình An lại, bắt cô đứng dưới ô. Cố Bình An cố chấp ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt vô cùng rắn rỏi. Cô luôn luôn là như vậy, càng đuối lý cô lại càng không chịu nhận sai, cho dù có thảm hại hơn, cô cũng không bao giờ nhượng bộ, cúi đầu.
“Cố Bình An! Em nói đi, vì sao em lại xuất hiện như thế này? Rời xa anh rồi, chẳng phải em nên sống tốt hơn sao? Tại sao lại xuất hiện thê thảm như thế này? Có bản lĩnh thì em hãy sống tốt đi! Còn không có bản lĩnh thì tại sao không cố gắng chờ đợi?” Thẩm An Bình nhíu mày nhưng cô không thể tìm thấy chút cảm xúc nào trong đôi mắt anh. Dường như anh thật sự không thể là Thẩm An Bình cả đời ở bên cô nữa.
Cố Bình An có chút hoảng hốt, mắt ươn ướt, nước mắt lã chã tuôn rơi. Cô không muốn phơi bày sự yếu đuối của mình trước mặt anh nhưng cô không sao kìm nén nổi. Thời gian dài như vậy, cô chỉ vô lý cãi nhau mà chẳng cần nể nang, nhưng hiện tại, cô lại đánh mất con người ấy mà chẳng hề hay biết.
Lúc này, cô như chú cún con đi lạc không nơi nương tựa, run lên bần bật, giọng nhỏ dần, đến nỗi bản thân cô cũng không nghe rõ: “Thẩm An Bình, đừng ở bên cô ta có được không? Em đau lòng lắm!” Đây là sự nhỏ mọn cuối cùng nơi đáy lòng cô, cô tự bóc mẽ cho anh thấy, nhưng anh lại không hề cảm kích mà giẫm đạp lên sự mềm yếu của cô như giẫm lên bùn.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
“Đau lòng?” Thẩm An Bình nhìn cô, châm chọc. “Lại muốn dùng cái chiêu này phải không? Biến anh thành thằng ngốc từ đầu đến cuối. Cố Bình An, anh không phải là công cụ để em lôi ra dùng mỗi khi muốn đả kích, báo thù. Cố Bình An, thứ tình cảm này của em không phải là tình yêu, hoàn toàn không phải...” Thời khắc ấy, Thẩm An Bình do dự, trong mắt anh nhuốm màu đau buồn, nhưng chỉ là tạm thời mà thôi. “Em giẫm đạp lên tim anh hết lần này đến lần khác thì em cũng sẽ bị đau.” Anh nói xong, nhét ô vào tay cô, quay người đi ra xe, bước đi nhanh chóng, không hề lưu luyến.
Cố Bình An ngờ nghệch cầm lấy chiếc ô vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ tay Thẩm An Bình. Ngẩn ngơ nhìn anh chui vào trong xe, chiếc xế hộp màu đen như bức tường ngăn cách anh và cô thành hai nửa thế giới. Rõ ràng mưa không rơi xuống người nhưng cô cảm thấy còn lạnh hơn so với bị thấm nước mưa.
Cố Bình An đứng im, nhìn về phía chiếc xe của Thẩm An Bình. Biển số xe vẫn là ngày sinh của cô, mà không, là ngày sinh của bọn họ. Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đã không còn như trước kia.
Thẩm An Bình nói tình cảm cô dành cho anh không phải là tình yêu. Cô nghi hoặc thầm nghĩ, nếu không phải là yêu, vậy cảm giác ngày đêm nhớ mong đó là gì? Nếu không phải là yêu, vậy mỗi giây, mỗi phút đến hít thở cô cũng thấy đau là sao? Nếu không phải là yêu, vậy từng giờ, từng khắc cô muốn đi tìm anh, nghe giọng nói của anh, nhớ đến sắp phát điên là vì lý do gì?
Thẩm An Bình nói: “Cố Bình An, thứ tình cảm đó của em không phải là tình yêu, hoàn toàn không phải.”
Vậy ai nói cho cô biết, nếu không phải là yêu thì đó rốt cuộc là thứ gì?
Cô muốn giải thích, cô muốn nói với Thẩm An Bình, không phải, không phải như anh nghĩ đâu. Nhưng sau khi giải thích thì sao? Cố Bình An cô có thể cho anh điều gì? Cô còn có thể đem lại cho anh điều gì?
Đúng vậy, từ trước đến nay Cố Bình An vốn chẳng phải là công chúa. Không có sự cưng chiều không giới hạn của Thẩm An Bình, không có sự quan tâm săn sóc vô bờ bến của bố mẹ. Cố Bình An cô thực ra cũng chẳng là gì.
Cố Bình An cười tự giễu, thất thần ngắm nhìn những giọt mưa bụi lất phất bay dưới ánh đèn. Rất lâu sau đó cô mới giương ô, chầm chậm mà tê dại quay người đi, bước chân rất nặng nề nhưng cô lại cảm thấy mình như đang bay vậy. Toàn thân không một chút trọng lượng, vô định.
Thời tiết khắc nghiệt khiến những người đi đường cũng thưa dần. Thi thoảng, một, hai người về nhà muộn cũng che túi xách lên đầu, bước vội như bay. Chỉ có Cố Bình An cầm một chiếc ô màu đen, bước đi chầm chậm. Cô không ngừng khóc, nức nở từng tiếng. Cô đột nhiên muốn cảm ơn thời tiết xấu này, tiếng mưa rơi tí tách làm cô có thể khóc to, chẳng cần phải giấu giếm điều gì.
Cô cũng không biết mình đã bước đi như vậy bao lâu, cũng không biết mình đã khóc bao lâu, trong cơn mưa lớn, cô chui vào một cửa hàng tạp hóa mở cửa 24/24. Nhân viên trực đêm mệt mỏi ngủ gật, nhìn thấy Cố Bình An đi vào mới mơ màng tỉnh dậy.
“Chào cô, cô muốn mua gì?” Giọng nói của người đó vì mới tỉnh ngủ nên hơi khàn nhưng không hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của anh ta.
Cố Bình An không trả lời, tiếp tục đi về phía tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng.
Cô đờ người nhìn con mèo chiêu tài chân không ngừng đung đưa trên quầy tính tiền. Anh ta thành thục đưa chai nước lên chiếc máy quét, một tiếng “píp” vang lên. Anh ta nhẹ nhàng gõ vài cái, nói với Cố Bình An: “Ba tệ.”
Ánh mắt Cố Bình An thực sự rã rời, cô cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngơ ngẩn nhìn một chỗ cho đến khi anh ta tốt bụng lay cô một cái.
“Cô ơi, ba tệ.”
Cố Bình An “ờ” một tiếng, thẹn thùng đưa ra tờ mười tệ. Không chờ anh ta trả lại tiền, cô xách chai nước, bước đi.
Cô vừa ra khỏi cửa hàng bách hóa, anh nhân viên liền kêu một tiếng: “Cô ơi!”
Cố Bình An nhăn mày nghi hoặc, quay đầu nhìn anh ta.
“Điện thoại của cô...” Anh ta chỉ chỉ vào túi áo cô. “Đang kêu!”
Cố Bình An giờ mới phản ứng kịp, thì ra điện thoại của cô đang rung lên.
Vội vàng cảm ơn, cô nhanh tay móc điện thoại ra, là Quan Tiểu Bảo gọi.
“Đại tiểu thư, cậu đang ở đâu thế? Có tiện đến đây uống vài ly không?”
Cố Bình An im lặng một lúc, bỗng thấy ý kiến này của Quan Tiểu bảo vô cùng hay ho. Bây giờ cô thực sự muốn có chút men để làm tê liệt suy nghĩ của mình, cô cảm thấy mình không thể tự kiểm soát nổi. Cô nhanh chóng đồng ý lời mời của Quan Tiểu Bảo, chạy tới bên đường, vẫy taxi.
“Cậu đang ở đâu?”
“Số XX, đường XX, lần trước chúng ta đã đến đó rồi.”
Đứng ở một góc xa khán đài, trước mặt Quan Tiểu Bảo là bức điêu khắc theo phong cách của chủ nghĩa hậu hiện đại, bị dáng vóc nhỏ nửa. Cô cầm điện thoại, chóng cằm, nét mặt đăm chiêu nhìn những bộ mặt quen thuộc đang ngồi góc đằng xa, suy nghĩ xem nếu Cố Bình An đến rồi nhìn thấy cảnh tượng này không biết có làm mưa làm gió ngay tại trận rồi đuổi người đi không?
Cô nhìn nhìn Thẩm An Bình ngồi cạnh Quan Đại Bảo. Một mình ngồi một bên uống R*ợ*u, yên lặng đến bất ngờ, gương mặt anh đẹp như thần tiên. Mạc Phi ngồi bên cạnh anh, trái lại rất thành thục, các trò giải trí đều tinh thông, như thể rất trải đời. Thi thoảng Mạc Phi cúi đầu, thì thầm với anh, Thẩm An Bình cũng chỉ cười khách sáo, không quá thân mật.
Thấy lâu mà Quan Tiểu Bảo chưa quay lại, Quan Đại Bảo ra ngoài tìm cô. Người phục vụ kính cẩn dẫn anh tới trước mặt cô rồi mới cúi người rời đi.
Quan Đại Bảo hễ uống R*ợ*u là mặt ửng đỏ.
“Tại sao gọi một cú điện thoại rồi mất mặt vậy?”
Quan Tiểu Bảo lườm anh một cái, hờ hững trả lời: “Em đi gọi điện cho Cố Bình An.”
Quan Đại Bảo khựng lại, trừng mắt nhìn Quan Tiểu Bảo. “Em gái à, em có bị điên không? Không định cho anh sống sót trở về à?”
Quan Tiểu Bảo gằn giọng: “Oẹ! Em phải xử lý anh! Chỉ mình anh được phép nói chuyện nghĩa khí với bạn bè anh, còn tình cảm giữa bọn em là trò đùa chắc?”
Quan Đại Bảo ôm đầu, vẻ mặt hết sức khổ sở. “Ôi giời ơi, bà nội của tôi ơi, sớm biết thế thì hôm nay đã không gọi vị Bồ Tát em đến rồi, toàn gây rắc rối cho anh thôi!” Anh bất ngờ ngưng lại, hai mắt long lanh nhìn Quan Tiểu Bảo. “Em gái, em là em gái ruột của anh, em tự vào đi, rồi nói anh trong người không được khỏe nên về trước!”
“Oẹ! Nhìn cái điệu bộ của anh kìa! Thật không muốn nhận anh là anh trai của em nữa.”
Quan Đại Bảo vừa bị em gái ruột coi thường, lập tức ưỡn ***, vỗ vỗ, nói: “Vì câu nói này của em, ông đây không đi nữa! Ông đây muốn xem xem Cố Bình An kiên nhẫn đến mức nào! Thẩm thiếu gia bây giờ không còn hứng thú gì với cô ta nữa, biết không hả? Em có gọi cô ta đến cũng chỉ khiến cô ta xấu hổ mà thôi!”
“Sặc!” Quan Tiểu Bảo điên tiết. “Mẹ kiếp, anh nói ai đấy hả? Thích ăn đòn phải không?”
Quan Đại Bảo lèo nhèo thêm vài câu: “Đúng là chưa bao giờ nhìn thấy em như thế này, em gái ạ, vì bạn bè mà hét lên với anh trai, anh đau lòng quá!” Nói xong, anh quay người bước vào trong, vừa đi vừa lắc đầu rồi vẫn chưa chịu ngừng: “Đúng là phí tiền mua xe cho em, cho em nhiều tiền thế, lại còn thay em chịu đòn.”
“Sặc!” Quan Tiểu Bảo mặt tối sầm, nhìn về phía anh trai, không nói thêm gì nữa. Những suy nghĩ của Đại Bảo cũng có lý, nhìn điệu bộ chán chường của anh bây giờ, cô bỗng nghi ngờ quyết định của mình. Nhưng cô lại nghĩ, dựa vào sự bị động của Cố Bình An, e là Thẩm An Bình có sinh một đống con thì cô cũng không nói năng gì, tự mình chịu đựng. Nhưng cô nào biết, chỉ vài tiếng đồng hồ trước, Cố Bình An và Thẩm An Bình vẫn còn đang chiến tranh bùng nổ, đao kiếm rợp trời...
Trở về ghế ngồi, đám công tử con ông cháu cha lập tức trêu chọc Quan Tiểu Bảo: “Em G.i g.i điện thoại cho ai mà phải trốn đi xa thế, không nói cho các anh ở đây nghe được sao? Không phải là con trai đấy chứ? Em gái, em nói cho anh nghe, anh hiểu đàn ông hơn em, nào nào, là lạc đà hay ngựa, thả ra đi dạo đi!”
Người này vừa dứt lời, tất thảy đều cười ồ lên.
Quan Tiểu Bảo từ trước đến giờ không quen phong lưu cùng Quan Đại Bảo. Quan Đại Bảo cũng không thích đưa cô em gái xinh đẹp của mình đi theo cùng mấy tên hùm báo này. Nếu là ngày thường, kẻ nào dám dùng khẩu khí này nói chuyện với Quan Tiểu Bảo, Quan Đại Bảo đã cho hắn một chai vào đầu từ lâu rồi, nhưng hôm nay trong lòng anh bị tổn thương ghê gớm, ngồi thu lu một góc, không nói lời nào.
Nhưng Quan Tiểu Bảo cũng không phải tay vừa, cô không thích giao du với những tên bạn của anh trai mình, vì thế đối với cô đám người địa vị cao sang này chẳng qua cũng chỉ là một lũ hai mắt một mũi, à mà không phải, bọn họ đều bị mục ruỗng và bốc mùi hôi thối hơn những người khác. Vì thế đương nhiên cô cũng không vui vẻ gì.
“Sao có thể thế được, trước mặt mấy anh, nhưng người tàn hoa bại liễu mà tôi quen đâu đủ tự tin để đưa đến! Tôi gọi điện cho một người bạn gái, hẹn cô ấy đến đây cùng uống R*ợ*u.”
Vừa nghe đến con gái, lập tức có người reo lên: “Có xinh không? Có bạn trai chưa?”
Quan Tiểu Bảo cười tít mắt, nhấc ly R*ợ*u, uống một ngụm, nhìn về phía Thẩm An Bình như nghĩ ngợi điều gì đó. “Xinh lắm! Chưa có bạn trai.”
Lời cô vừa dứt, mấy tên háo sắc càng thêm hứng thú, còn Thẩm An Bình đang ngồi một góc vẫn uống R*ợ*u rất thản nhiên. Anh mặc chiếc áo jacket màu đen, cơ thể toát ra khí độ phi phàm, so với sự âm u của Quan Đại Bảo thì có phần không giống, cũng không giống vẻ nho nhã của Tất Nhiễm, anh luôn khiến người khác chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra anh trong đám người.
Quan Tiểu Bảo xoa xoa cằm rồi như đang nghĩ ngợi điều gì, có lẽ có được tình yêu của một người đàn ông như thế, là họa hay là phúc hãy còn chưa biết.
Cả một bàn người uống R*ợ*u rất khí thế, có người đang mong chờ người một lát nữa sẽ tới, có người đã quên chuyện đó từ lâu, tiếp tục trò chơi của mình.
Tấm màn màu R*ợ*u đỏ trên sân khấu được dựng lên chính giữa quán bar dần dần được kéo lên, ánh đèn trong căn phòng mờ dần, âm nhạc bắt đầu nổi lên, ở giữa sân khấu có người đang đứng hát, không khí trong cả quán R*ợ*u như nóng dần lên. Mọi người đều nâng cốc, chạm cốc theo tiếng nhạc, hết sức náo nhiệt.
Quan Tiểu Bảo cảm thấy mùi R*ợ*u ngập tràn trong không khí, cô cầm ly R*ợ*u, nheo mắt nhìn bốn xung quanh, trong bóng lờ mờ cô dường như nhìn thấy một ánh mắt đang huớng về phía mình, bất giác ngẩng lên theo phản xạ, gặp ngay ánh mắt của Thẩm An Bình. Anh vẫn giữ gương mặt không chút cảm xúc, nhìn hết sức ngạo nghễ, nhưng sâu trong đôi mắt thấp thoáng sự tinh ranh, ánh mắt anh có một sức mạnh như có thể nhìn thấu mọi thứ khiến Quan Tiểu Bảo cảm thấy bồn chồn, bàn tay cầm ly R*ợ*u cũng nắm chặt hơn.
Bất ngờ, Thẩm An Bình mỉm cười, cầm ly R*ợ*u trước mặt lên, chạm ly qua không khí với Quan Tiểu Bảo, cũng chẳng đợi cho Quan Tiểu Bảo kịp phản ứng lại, anh đã uống một ngụm, động tác rất quyết đoán, nhanh nhẹn khiến Quan Tiểu Bảo cảm thấy đầu óc mụ mị.
Quan Tiểu Bảo vỗ vỗ đầu mình, tự nhủ: Thôi vậy, cuộc đối thoại vô thanh giữa những người thông minh, cứ đợi Cố Bình An đến rồi tự mình giải mã vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc