Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 36

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Gió đêm dịu nhẹ, Cố Bình An co người lại, lúc này cô nhớ Thẩm An Bình đến phát điên. Từ trước tới nay, cô chưa từng nhớ nhung anh như vậy. Cô muốn cùng anh đi leo núi, đứng trên đỉnh núi, ngây thơ giả vờ có thể hái sao trên trời. Cô muốn cùng anh đi du lịch, tới biển Égée lãng mạn, đi Ai Cập cổ đại, tới mọi nơi mà họ có thể đi, giơ Ng'n t hình chữ V trẻ trung để chụp ảnh. Cô muốn... Cô muốn...
Khi ở bên anh, cô chẳng muốn điều gì, mặc cho cả ngày lẫn đêm bị giày vò, nhưng hiện tại không thể ở bên anh, cô mới thấy mỗi giây mỗi phút bên nhau sao mà quý giá đến vậy.
Cô không oán hận bất kỳ ai, nói cho cùng chẳng phải tất cả đều là tự tay cô gây nên sao? Nếu không phải trước kia cô thu xếp cho Thẩm An Bình làm chuyện thất đức đó thì nay Mạc Phi đâu thể bám lấy Thẩm An Bình? Nếu như không phải trước kia cô buông thả như vậy, vô số lần thể hiện mình căm ghét Mạc Phi thì bố mẹ cô cũng không cần cẩn trọng bảo vệ cái bí mật này đến thế...
Quá khứ ơi quá khứ, hiện thực ơi hiện thực...
Nhân trước quả sau. Chữ nghĩa Trung Quốc mới uyên bác, thâm sâu làm sao!
Cố Bình An cười khổ. Vốn dĩ mọi thứ đều do một tay cô gây nên. Cô chẳng qua chỉ là tự nhận quả ác. Hiện tại cô không còn sự lựa chọn nào khác, bởi cô đã đưa ra quyết định cuối cùng, vì thế dù cho lựa chọn này có là sai, cô cũng đành cứng rắn kiên trì chịu đựng. Có lẽ đằng sau cái phồn hoa luôn ẩn chứa sự bi thương thê lương. Có lẽ đằng sau những nụ cười luôn ẩn chứa những giọt nước mắt. Ai biết được?
Hai tay chống xuống đù* đến tê buốt, cô đứng dậy. Nếu cô đoán không nhầm, chắc anh vẫn đang ở ngoài bệnh viện. Phải đối mặt với việc trước sau cũng phải đối diện, cô quyết định sẽ không chạy trốn. Những ký ức ấm áp cuối cùng cũng chỉ như chiếc chuông thời gian, vọng lên tiếng vang sâu nhất trong tâm trí.
Cô bước rất chậm, từng bước chân nặng nề như đeo đá. Nhưng bệnh viện thực sự không hề rộng, cho dù có đi chậm hơn nữa, cuối cùng cô cũng phải tới nơi.
Đuôi biển số xe trùng với ngày sinh của cô, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hình ảnh mới khi nãy cô còn cảm thấy mơ hồ bỗng trở nên rõ nét. Cô không nhìn rõ mặt anh, một tay anh gác trên cửa sổ xe, dưới cửa xe đầy tàn thuốc, tàn thuốc rơi vãi bị gió cuốn ngổn ngang, hoàn toàn không khó đoán được tâm trạng anh đang hoảng loạn như thế nào. Quý ông Thẩm An Bình trước giờ luôn điềm đạm, ôn tồn, lúc này lại luống cuống như một đứa trẻ không biết phải làm sao. Nhìn thấy hình bóng người con gái mình ngày đêm nhung nhớ qua gương chiếu hậu, anh liền mở cửa xe, vội vàng bước tới trước mặt cô. Anh không giấu nổi niềm vui sướng trong ánh mắt, nhưng đôi mắt cô chỉ như mặt nước tĩnh lặng như tờ.
“Sao anh lại theo đến đây? Không phải em đã nói anh đừng đến sao?” Nét mặt Cố Bình An lạnh nhạt. Thẩm An Bình như muốn lấy tay dụi mắt, hoài nghi không biết trước mặt mình lúc này có phải là ảo ay không?
Anh giống đứa trẻ mắc lỗi, dè dặt trả lời: “Anh lo cho em.”
Nét mặt Cố Bình An vẫn không thay đổi. Cô im lặng một lúc, khẽ thở dài, từ từ nói: “Thẩm An Bình à, chúng ta đến trong vui vẻ và hãy chia tay trong vui vẻ, hoàn cảnh của em hiện giờ anh thấy cả rồi đấy, em không thể nào kết hôn với anh được nữa.”
“Vậy thì tạm thời chúng ta có thể không kết hôn, khi nào cũng được, cũng không nhất thiết phải là bây giờ.” Anh thấp thỏm không yên, tiếp tục nhượng bộ.
“Em không còn thời gian. Em không muốn nguyền rủa mẹ mình, vì thế em không biết ngày đó là ngày nào. Còn rất nhiều người con gái khác phù hợp với anh. Cố Bình An em chắc chắn không phải là người duy nhất.”
“Đúng, em không phải là người duy nhất, nhưng chỉ có duy nhất một Cố Bình An, mà anh chỉ muốn con người duy nhất ấy thôi!”
Cuối cùng, trên gương mặt Cố Bình An cũng có chút biểu cảm. Cô không thể kiềm chế nổi nữa, giơ tay đấm vào *** anh, nhưng anh chẳng hề cảm thấy đau đớn, cũng không nắm lấy tay cô, để mặc cô trút giận.
“Bình An à, có việc gì chúng ta cùng nói chuyện, cùng giải quyết, không có gì là không thể giải quyết.”
“Thẩm An Bình, con người anh sao mà phiền phức vậy? Cứ phải để cho người ta nói lời tàn nhẫn, đúng không? Anh biết vì sao em muốn ở bên anh không? Đó là vì em muốn chọc tức Mạc Phi, anh hiểu không? Em ghét cô ta cho nên cái mà cô ta muốn, em sẽ ςướק hết. Em đáng khinh như vậy anh còn bám lấy em làm gì? Anh có còn chút sĩ diện của đàn ông nữa không? Sự phóng khoáng trước đây của anh biến đâu hết rồi?”
Thẩm An Bình chẳng nói chẳng rằng. Anh chỉ cảm thấy từ đáy lòng trào lên niềm vui, sự lo lắng, đau đớn, thương xót, tất cả như nước biển dâng trào, ào ạt lắng xuống cho đến khi không nhìn thấy gì nữa.
Giọng anh trầm xuống, khàn khàn: “Anh không quan tâm!” Đây là thay đổi cuối cùng của anh. Anh không giỏi thay đổi, anh là tên ςướק trời sinh, bày mưu tính kế mới là phong cách của anh, toàn bộ cục diện đều mất kiểm soát như lúc này không nằm trong khả năng xử lý của anh.
Như chiếc máy được lập trình sẵn, anh nhắc lại một lần nữa: “Bất luận lý do gì, anh cũng không quan tâm.”
“Anh không quan tâm nhưng em quan tâm. Thẩm An Bình, anh nghe đây! Mạc Phi, cô ấy không thích em cho nên không muốn thấy hai chúng ta bên nhau. Mạc Phi bây giờ là mấu chốt ảnh hưởng đến tâm trạng của mẹ em. Em không muốn châm chọc cô ta, anh hiểu chứ? Em buộc phải rời xa anh, nếu không, em sẽ khiến cô ta không vui, rồi cô ta sẽ làm mẹ em không vui. Mẹ em thường ngày đối xử với anh rất tốt, anh hãy rủ lòng thương con người sắp nằm dưới ba tấc đất này, có được không? Để bà yên ổn một chút, vui vẻ một chút được không?”
“Cố Bình An!” Thẩm An Bình ngước đôi mắt tĩnh lặng nhìn Cố Bình An. “Em chắc chắn chứ?”
Cố Bình An ngây ra, cắn răng nói: “Em chắc chắn!”
“Hy sinh anh để lấy lòng Mạc Phi?” Thẩm An Bình cười giễu. “Cố Bình An, cách xử lý sự việc của em quả thật rất đặc biệt.”
“Đúng! Em ngu xuẩn như vậy đó, chỉ có cách như vậy thôi, anh coi như đồng ý với em, được không? Thẩm An Bình, chẳng phải anh vẫn nói yêu em sao? Anh yêu em thì hãy để cho em sống tốt một chút, được không?” Cố Bình An hơi quay đầu, giọng nói dần trầm xuống: “Giờ đây chúng ta vui vẻ bên nhau, nhưng sau này thì sao? Anh muốn em mấy chục năm sau này phải sống trong áy náy sao? Mẹ em giờ nằm trong bệnh viện, chẳng còn sống được bao lâu nữa, em có thể ích kỷ cả đời nhưng lần này thì không thể.”
Thẩm An Bình thấy những lời nói thẳng thắn nghiêm túc của cô như đang mỉa mai, anh cười khẩy, hỏi cô: “Em bây giờ không phải là rất ích kỷ sao? Mọi việc em đều lên kế hoạch hoàn hảo rồi, chỉ là không có anh.”
“Đúng vậy! Xin lỗi! Là em ích kỷ, loại phụ nữ ích kỷ như em khó tìm trong đời, anh đừng bao giờ ghi nhớ trong lòng.”
“Cố Bình An, nhớ những lời em nói hôm nay đó, mãi mãi đừng bao giờ hối hận.”
“Em vĩnh viễn không bao giờ hối hận.”
“Được! Anh đồng ý với em!”
“Đúng, em không phải là người duy nhất, nhưng chỉ có duy nhất một Cố Bình An, mà anh chỉ muốn con người duy nhất ấy thôi!”
Nghĩ lâu thế rồi, tự động viên mình lâu thế rồi, cho rằng không thể mềm lòng nữa, nhưng cái thời khắc đó vẫn đau đớn như xé tim xé phổi. Cố Bình An đau buồn nhìn Thẩm An Bình, thầm nghĩ, Thẩm An Bình, Cố Bình An duy nhất trong lòng anh, anh có biết rằng trái tim cô giờ đây đang đau đớn tột cùng như chịu hàng ngàn vết đâm không?
Cố Bình An nắm chặt tay, những móng tay sắc nhọn cắm vào *** cảm giác đau đớn dần thay thế sự yếu đuối kéo dài miên man. Cô hít một hơi thật sâu, lấy sức nói tiếp: “Thẩm An Bình, con người anh sao mà phiền phức vậy? Cứ phải để người ta nói lời tàn nhẫn, đúng không? Anh biết vì sao em muốn ở bên anh không? Đó là vì em muốn chọc tức Mạc Phi, anh hiểu không? Em ghét cô ta cho nên cái mà cô ta muốn, em sẽ ςướק hết. Em đáng khinh như vậy, anh còn bám lấy em làm gì? Anh có còn chút sĩ diện của đàn ông nữa không? Sự phóng khoáng trước đây của anh biến đâu hết rồi?”
Đúng vậy, Thẩm An Bình, người mà chỉ cần vung tay ký một tấm chi phiếu là có thể đá văng người ta biến đâu mất rồi? Thẩm An Bình, người mà mỗi lần tức giận là lại khăng khăng kéo cô đến để lên lớp đâu rồi? Người đàn ông tuyệt vọng, chán chường không còn chút sức lực trước mắt thực sự là người mà cô yêu sao? Là chính cô biến anh trở thành như vậy sao? Mọi tội lỗi đều không thấy nữa, mọi sự thản nhiên đều biến mất, trở thành một con người phàm tục đến vậy.
Trái tim cô đau đớn quá!
Ánh mắt Thẩm An Bình lúc đó buồn thương đến thế, nhưng anh vẫn nói: “Anh không quan tâm.”
Giống như có chiếc Pu'a ngàn cân ra sức đập vào tim cô. Cô cảm thấy mình thất bại thảm hại. Cô không biết mình đã phải dũng cảm nhường nào để có thể nói tiếp những lời cay đắng ấy, cho đến khi trái tim anh hóa thành tro bụi, cho đến khi anh nói: “Được! Anh đồng ý với em!”
Nhìn theo bóng hình Thẩm An Bình cương quyết rời bỏ, Cố Bình An tự động viên mình, Cố Bình An, mày làm rất tốt! Để cho anh ấy hận mày đi. Cứ như thế còn hơn khiến anh ấy cũng đau khổ giống mình, kết cục vẫn là chia tay, hà cớ gì phải kéo dài sự đau khổ? Người con gái như mình không phù hợp với thứ tình yêu cố chấp của anh ấy.
Tiếng bước chân của anh nhẹ nhàng một cách lạ thường, anh không hề quay đầu lại. Họ đều ép buộc chính mình từ biệt quá khứ. Sợi tơ se duyên gắn kết họ trong vận mệnh cuối cùng cũng đứt phựt. Có lẽ gặp gỡ và chia ly vốn giao nhau tại một điểm nào đó, một khi đã vụt mất thì vĩnh viễn bắt không kịp. Họ không thể đi đến đích, cho nên chỉ có thể càng đi càng xa, cuối cùng chẳng ai gặp lại ai, chỉ để lại những dấu chân ngổn ngang trong số mệnh không có đường thoát.
Cô nghĩ rằng mình đã đóng kịch đủ tốt rồi, cô muốn vỗ tay hoan hô những cảm xúc không chút sơ hở của mình. Nhưng tại sao cô không hề cảm thấy vui vẻ?
Không cần biết rồi cô có hối hận hay không, cô không còn con đường nào khác để đi. Cô hơi cúi đầu, khẽ cất tiếng: “Thẩm An Bình, tạm biệt!”
Thẩm An Bình đã bỏ đi hồi lâu, cô mới di chuyển đôi chân tê dại của mình.
Lý Bích Hoa(1) nói, có những tình cảm như móng tay, cắt đi rồi vẫn có thể mọc lại, không hề đau đớn, nhưng có những tình cảm lại như răng lợi khiến người ta không thể tự nhổ mà không làm đau mình.
(1) Nữ nhà văn Trung Quốc với những tác phẩm tiêu biểu như: Bá vương biệt cơ, Thanh xà, Cây cầu sinh tử...
Trái tim như bị ai đó cầm dao khoét một mảng, đau đớn, trống trải, dường như bị gió luồn thổi tới, vết thương dai dẳng khó lành.
Như vậy đi, để cho nước mắt mặn chát, tự trách suốt đời kết thúc mộng cảnh hoa lệ đẹp đẽ kỳ lạ này. Một cuốn sách luôn có hỷ nộ ai lạc, đau thương có đến chừng nào, lật trang sách qua, liền chuyển sang một khung cảnh khác. Kết cục câu chuyện của cô khiến người ta buồn thương. Kết thúc truyện, anh rời bỏ trong tình tiết bi tình, còn cô biến mất trong biển người mênh ௱ô**.
Cô cho rằng thời gian sẽ khiến dấu vết của anh mờ nhạt nhưng không nghĩ từ giây phút anh ra đi, diện mạo của anh cùng ký ức mạnh mẽ càng thêm rõ nét. Anh đi rồi, cương quyết quay đi, hòa vào biển người, cô không tìm ra anh nữa rồi, trái tim chân thành mà anh dành cho cô đã bị chính cô ném bỏ và chà đạp, mặc dù cả cô và anh cùng đau đớn.
Nếu như gió ngừng đưa tiếng hát du dương, chỉ còn lưu lại dư vị nhàn nhạt, hồi ức đau buồn có phải cũng theo gió tĩnh lặng mà dừng lại? Nếu như hồi ức không lan theo thủy triều, chỉ để lại sự khô cạn, sự lưu luyến trong đáy lòng có phải cũng theo ký ức khô kiệt mà tiêu tan mãi mãi?
Vẫn ổn, vẫn ổn, cô thầm an ủi mình, mọi thứ vẫn ổn, trái tim cô vẫn còn đây, chỉ là có một khoảng trống không thể lấp đầy.
Những ngày sau đó quả thực vẫn ổn. Hằng ngày, cô đều tất bật với công việc và bệnh viện, chỉ có bốn tiếng để ngủ. Cô để mình bận đến không muốn nghĩ đến điều gì, toàn thân rã rời, vừa đặt mình xuống giường là ngủ thiếp đi sự mệt mỏi khiến cô ngủ không chút mộng mị. Cô và mẹ ngày càng khó chia sẻ, tâm sự. Có những vướng mắc trong lòng không sao có thể giải tỏa được, cô không nói không có nghĩa là không hận, có những nỗi hận không thể mở lời với người khác.
Mẹ cô bện*** cũng không còn sức nói chuyện nhiều với cô. Lúc tinh thần ổn định, bà thường thích kể chuyện hồi nhỏ cho cô nghe, có những chuyện bà nhớ, có những chuyện bà không nhớ, cứ lẩm bẩm kể y hệt một bà lão.
Cố Bình An dùng nước ấm lau người cho bà, bà thấy rất dễ chịu, cười tít mắt như đứa trẻ tham lam. Bà vẫn không muốn làm phẫu thuật, mới đầu chỉ đồng ý phối hợp trị liệu sau đó tóc bà bắt đầu rụng, bà quật cường chịu đựng mọi sự trị liệu. Bà ngang bướng y như một đứa trẻ. “Bình An à, mẹ không muốn lúc mẹ ૮ɦếƭ thì một cọng tóc cũng không còn, con thứ lỗi cho mẹ, có được không?”
Cố Bình An nước mắt lưng tròng. Bác sĩ nói tế bào ung thư của bà đã di căn sang tuyến bạch huyết ở nách, cô nhất định phải duy trì tâm trạng tốt của bà. Cô cũng thừa lúc tâm trạng bà vui vẻ, khuyên bà trị liệu nhưng vừa nói tới điều này, mặt bà liền biến sắc. Nhiều lúc tức giận quá, Cố Bình An cũng vứt đồ đạc, bỏ đi. Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh là cô khóc, khóc xong lại bước vào.
Mạc Phi rất trọng lời hứa. Hằng ngày, cô ta và Cố Bình An đều luân phiên vào chăm mẹ. Cô ta luôn gọi mẹ cô là mẹ nuôi nhưng có thể nhận ra như thế, mẹ cô đã mãn nguyện lắm rồi. Mỗi lần họ gặp mặt khi giao ca, Mạc Phi luôn cao ngạo ngẩng đầu rời khỏi, còn cô thì cúi mặt đi vào.
Cái cách che đậy trong hòa bình không chút tì vết này, chỉ có một người vui mừng mà thôi. Ngoài ra, tất cả mọi người phải dốc toàn tâm toàn lực diễn xuất chẳng qua cũng là để một người vui vẻ.
Có lần, Mạc Phi gọi cô lại: “Cố Bình An!” Cô lúng túng quay đầu, kinh ngạc nhìn Mạc Phi. Cô ta nói: “Cậu biết “định luật Murphy” chứ? Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra. Đừng xem thường tôi, cậu không đủ tư cách.” Nói xong, cô ta liền rời khỏi.
Dõi theo bóng dáng thướt tha của cô ta, Cố Bình An thở dài một tiếng. “Đây chỉ là cái cớ. Mạc Phi! Cậu có cảm thấy vui không?”
Sống lưng Mạc Phi cứng lại, cô dừng bước, không quay đầu. “Tôi không cần vui vẻ, chỉ muốn mọi người không vui vẻ như tôi.”
Nói xong, cô ta cười lớn tiếng. Cố Bình An nhận ra nỗi cô độc và tuyệt vọng trong tiếng cười đó. Cô đột nhiên không thấy hận cô ta nữa, không một chút nào.
Cố Bình An nghĩ cô thực sự không thể khóc thêm nữa. Chẳng nói gì cả, bên cô lặng lẽ mất đi một người. Con người luôn túc trực bên cô bỗng mất hết mọi dấu vết. Anh thực sự đã bị cô làm cho tổn thương ư? Cô cũng đau lòng giống như anh. Cô làm anh bị tổn thương, có nghĩa cũng sẽ khiến mình đau đớn.
Bố cô hỏi: “Con thực sự đã chia tay Thẩm An Bình?”
Cố Bình An gật gật đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Giống như con lạc đà, cô chỉ muốn vùi đầu vào cát.
Hai con người quyết định sẽ đính hôn bỗng trở thành xa lạ, bạn bè không ngừng gọi điện hỏi han:
“Cố Bình An, mày điên rồi à? Thẩm An Bình mà mày cũng không cần nữa ư?”
“Bọn mày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không thể nói chuyện để giải quyết được sao? Đã tới bước đính hôn rồi, sao nói chia tay là chia tay luôn vậy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phải chăng là có sự hiểu lầm?”
Cô sử dụng chiến thuật im lặng với mọi người, không nói, không trả lời, không giải thích, cuối cùng chẳng ai còn hứng hỏi nữa. Cô cũng không cần bất kỳ ai an ủi, sự thống khổ, mỗi lần hồi tưởng lại là một lần bị giày vò.
Thời gian giống như một lưỡi dao nhưng cũng là một liều thuốc tốt làm lắng đọng mọi chuyện vô căn cứ. Ban đầu, mọi người đều hứng thú với “tin tức lá cải” này, nhưng sau đó tất cả cũng dần tiêu tan theo thời gian.
Bố cô vì bệnh tình của mẹ cô mà bận tối mắt tối mũi, cũng chỉ còn biết than thở: “Là bố mẹ có lỗi với con.”
Cố Bình An im lặng lắc đầu. “Đó là do con tự nguyện.”
“Bình An à, đừng hận mẹ con nhé! Khi bà nội đem cho Mạc Phi đi, mẹ con đã một mực phản kháng, cuối cùng là do bố thuyết phục bà ấy. Mười mấy năm nay, bà ấy luôn muốn nói cho con biết, nhưng bà ấy sợ con không chịu nổi nên mới thôi. Cả đời này, việc bà ấy hối tiếc nhất là không thể cùng nuôi dưỡng hai con khôn lớn.”
“Con hiểu, con không hận mẹ.” Cô không hận bà, cô hận bản thân mình, hận số phận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc