Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 34

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Thực sự có như mẹ cô nói không, còn rất nhiều đàn ông? Trước khi Thẩm An Bình trở về, cô không ngừng tự ép buộc chính mình, Thẩm An Bình chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông bình thường, những ưu điểm mà người đàn ông khác có, anh đều có, nhưng những nhược điểm mà những người đàn ông khác mắc phải, anh cũng không hề thiếu.
Cô liên tục vỗ vỗ vào *** mình, vẫn ổn, không vấn đề gì, không được sợ.
Cô nghĩ tình yêu thực sự cho dù không có kết quả cũng nên để lại cho người ta chút hoài niệm, cho nên thà đau một chốc còn hơn kéo dài dai dẳng. Cô nói: “Thẩm An Bình, chúng ta đừng đính hôn nữa, có được không?”
Nhưng câu trả lời của Thẩm An Bình chỉ là sự im lặng. Cánh tay đang ôm chặt cô cũng trở nên cứng cáp hơn. Chỉ là anh không ngờ rằng, anh vượt đường sá xa xôi về chỉ để nghe cô nói những lời này.
Anh vẫn không trả lời, cô lại không thể im lặng, bèn tiếp tục: “Chuyện em và Mạc Phi nói hôm đó, anh đã nghe thấy hết, phải không? Nhưng anh một mục giả vờ như không hề nghe thấy. Anh không hỏi em bất cứ điều gì, cũng không nói gì, anh đối với em và cả anh nữa, đều không còn niềm tin, đúng không?”
Anh bỗng ôm chặt Cố Bình An, ngăn không cho cô nói tiếp, nhưng cô lại không chịu nghe, một mực muốn phơi bày những điều xấu xa.
“Không cần phải lừa gạt bản thân mình nữa! Thẩm An Bình à, trong trái tim của hai ta đều có nút thắt miễn cưỡng đi tiếp cũng không thể hạnh phúc được.”
Mặc cho cô nói, Thẩm An Bình vẫn không hề buông tay. Anh ôm cô thật chặt, phản bác: “Miễn cưỡng đi tiếp có hạnh phúc hay không anh không cần biết, anh chỉ biết rằng nếu không miễn cưỡng, nhất định sẽ không hạnh phúc. Bình An à, anh có thể làm ngơ như chưa hề nghe thấy gì, bất luận là lý do gì, chẳng phải bây giờ em đang ở bên anh sao? Anh cảm ơn Mạc Phi, nếu như không vì cô ấy, em sẽ không chạy đến bên anh nhanh như vậy. Em nghĩ rằng anh có thể để em ra đi sao?” Anh dừng lại rồi tự trả lời: “Anh không thể để em ra đi, Bình An à!”
Thẩm An Bình cười tẻ ngắt, nụ cười nhuốm đầy khổ đau. Lòng Cố Bình An đau thắt. Đau thương đổ xuống như long trời lở đất, cô khó mà chống đỡ nổi. Cô nức nở không thành tiếng. Hồi lâu sau, cô như chìm trong nước mắt không sao dừng lại được.
“Em cho rằng mình vẫn có thể kiên trì.” Giọng cô nức nở. “Thẩm An Bình à, em cho rằng chúng mình có thể dễ dàng chia tay, em cho rằng em cũng không yêu anh đến vậy. Nhưng không hiểu sao, tim em lại nhói đau đến thế này...”
Đau như thế trái tim cô bị một bàn tay P0'p chặt, hơi thở cũng bị ςướק mất.
Cô túm chặt lấy cổ áo của Thẩm An Bình. “Bọn mình không thể như thế này, anh biết không? Bọn mình buộc phải chia tay. Em muốn mẹ của em, em cần gia đình em.”
Thẩm An Bình xoa đầu cô, an ủi: “Chẳng gì có thể chia rẽ được hai ta, có việc gì anh cũng sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Không!” Cố Bình An kêu. “Anh không thể giải quyết được! Mạc Phi tự sát rồi anh biết không? Mẹ em bị ung thư rồi, anh biết không? Anh có thể giải quyết được chứ? Anh làm sao mà giải quyết nổi đây?”
Ánh mắt Thẩm An Bình bỗng ngập tràn sự phẫn nộ, anh xoay mạnh đầu Cố Bình An, bốn mắt nhìn nhau. Trong đôi mắt sâu không đáy của anh ngập tràn sự kiên quyết không thể cưỡng lại được, chỉ nghe thấy anh nói: “Anh không quan tâm ai muốn sống, muốn ૮ɦếƭ. Anh chỉ cần em, em hiểu không? Anh ích kỷ như vậy đó, cho nên em đừng hòng rời bỏ anh, em hiểu không?”
“Em không...” Cố Bình An vẫn chưa nói hết câu, Thẩm An Bình đã mãnh liệt chặn môi cô, ςướק đi hơi thở của cô. Anh *** xé toạc áo cô, tóc cô do vùng vẫy mà tuột ra, rối bời vương trên chiếc gối trắng.
Thẩm An Bình vồn vã như muốn nghiền nát cô, anh kéo toạc khiến khuy áo của Cố Bình An rơi hết. Cô không mặc nội y, bàn tay anh đằng đằng nộ khí vân du trên *** cô, cô kịch liệt xoay người cho dù Thẩm An Bình xâm nhập mạnh mẽ. Anh ra sức giày vò đôi môi cô, đó không đơn giản chỉ là hôn, đến răng Cố Bình An cũng bị va đập đến đau điếng, trong đầu cô vang lên những tiếng ù ù, những trái bóng bay màu hồng trên trần nhà im lặng như không hề hay biết, cảnh tượng lúc đó hòa hợp mà mỹ lệ, nhưng chủ nhân của chúng lại như con dã thú đang xé vụn Cố Bình An.
Cố Bình An cắn mạnh môi Thẩm An Bình, mùi máu tanh tức khắc tràn ngập trong khoang miệng, cô thực sự muốn nôn. Thẩm An Bình chịu đau buông môi cô, ý hận trong đáy mắt anh lại càng rõ. Anh ngừng kiềm chế, lần đầu tiên trong đời, anh muốn đem cái thứ không biết quý trọng *** mình tha hồ phóng đãng, xé người con gái anh thương yêu thành từng mảnh vụn. Nhưng càng tiến sâu, anh càng oán hận chính mình, vô số lần tìm kiếm, vô số lần thay thế, anh lại không sao quên được người con gái đó, anh nhìn cô vẻ oán hận, chẳng qua là hai con mắt một chiếc mũi, tại sao cô có thể quyết liệt chiếm trọn trái tim anh như thế? Anh hận trái tim mình không biết linh hoạt ứng biến. Hận! Hận! Hận!
Anh cúi đầu, mãnh liệt cắn lên chiếc cổ trắng mịn của cô. Nhịp đập của trái tim ấm áp đó khiến anh thèm khát muốn một nhát xé nát.
*** lạ lùng thống trị họ. Toàn thân Cố Bình An mất kiểm soát, co giật run rẩy, giọng cô yếu ớt, ý thức cũng dần mất đi. An Bình, đừng bắt em phải hận anh!”
Thẩm An Bình vẫn không hề quan tâm, anh dùng sức chôn sâu mình trong thân thể vẫn cố gượng gạo của cô, *** như cơn cuồng phong khống chế anh, tất cả ngũ quan tràn đầy *** trở nên mãnh liệt, anh dần cảm nhận được sự phối hợp của cô. Khi lên tới tột đỉnh, anh khom người nói với cô: “Nói là em sẽ không rời bỏ anh đi!”
Cô mơ hồ tóm chặt lấy hai vai anh đang run run lay động như một con thuyền lạc hướng chao đảo trên biển cả mênh ௱o^ЛƓ. Trước mắt cô chỉ là một màu ảm đạm, một làn sương bao bọc, cô cắn chặt răng, không để *** nhục nhã nuốt chửng lấy mình, cô nói từng từ trong oán hận: “Thẩm An Bình, em sẽ rời bỏ anh! Chúng ta nhất định sẽ phải xa nhau!”
Khi con người mất đi lý trí thì rất dễ rơi vào phẫn nộ, lời nói của Cố Bình An giống như chất xúc tác mãnh liệt khiến động tác của Thẩm An Bình càng ***, anh cười khẩy. “Từ lâu anh đã biết mình quá nuông chiều em nên em không biết thế nào là lễ độ.”
Anh cố vùi mình vào thân thể Cố Bình An, quyến luyến từng giây, từng phút ấm áp, *** cô mềm mượt, thơm tho, đẹp tới mức anh không màng tất cả, chỉ muốn hủy diệt cô.
Người con gái này như một con dao hai lưỡi, bất luận kề bên nào cũng đều bị cứa đến đau đớn.
Anh không nên mềm lòng, anh tự nhủ.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn vang lên tiếng thở nặng nề, giây phút Thẩm An Bình dừng lại, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng nhẹn ngào khe khẽ của Cố Bình An. Giống như có một luồng điện vừa chạy qua, anh bỗng bình tĩnh lại. Anh ôm chặt lấy thân thể yếu mềm của cô, nói từng tiếng: “Xin lỗi, Bình An à, anh xin lỗi, anh sai rồi...”
Cố Bình An khóc nức nở, đầu vùi sâu vào khuỷu tay anh.
Không khí vừa nãy cuồng nhiệt, nóng bừng là thế, giờ đây, hai con người sa vào phóng đãng lại như không hẹn mà cùng tỉnh lại.
Thẩm An Bình chỉ mặc áo mỏng, ngồi bên đầu giường, nét mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, môi mím chặt. Từ khi trưởng thành tới giờ anh chưa từng bối rối như vậy, lúc này, anh không biết nên làm thế nào để đối diện với người con gái mà anh muốn đem cả tính mạng ra để bảo vệ. Anh hung hãn làm tổn thương cô, cũng ra sức làm tổn thương chính mình. Tiếng khóc của cô như mũi dao nhọn đâm nhiều nhát vào trái tim anh. Anh không biết phải làm sao, thậm chí còn không dám lại gần cô.
Điếu thuốc trên tay anh đang cháy, tàn thuốc rơi rớt trong chiếc gạt tàn. Làn khói từ mẩu thuốc đã tàn khiến trong phòng như có mây mù, lúc ẩn lúc hiện.
Thẩm An Bình chỉ cảm thấy bờ vai run run của Cố Bình An sao mà gầy gò đến thế, dường như một trận gió thổi qua cũng có thể khiến cô bay mất.
“Thẩm An Bình...” Giọng Cố Bình An mang âm mũi nồng nồng, cô mệt mỏi ngẩng đầu, đôi mắt khóc sưng đỏ trông thật khổ sở, đáng thương.
“Thẩm An Bình... Mạc Phi uống rất nhiều thuốc ngủ. Mẹ cô ấy mất rồi, anh lại sắp kết hôn, cô ấy không chịu nổi cho nên đã uống rất nhiều thuốc ngủ, anh có biết không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng mà đau đớn của Cố Bình An khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh. Thẩm An Bình và Cố Bình An, mỗi người đứng ở một góc phòng. Tấm rèm cửa sổ dày thế cũng không ngăn nổi ánh mặt trời ấm áp tràn vào phòng, mà lòng người, dưới ánh mặt trời rực rỡ ấy, lại chẳng có chốn nào mà nương náu.
Thẩm An Bình im lặng rít một hơi thuốc, mùi vị K**h th**h của TL lưu chuyển trong phổi anh, sau đó thì tan biến. Anh chỉ cảm thấy mơ màng, không biết nên nói gì, làm gì, dường như thế nào cũng không đúng.
Hồi lâu sau anh mới bị giọng nói của Cố Bình An làm cho bừng tỉnh từ trong sự tĩnh mịch như ૮ɦếƭ chóc.
“Mạc Phi là chị gái ruột của em. Em và cô ta sinh cùng ngày, cùng một nhóm máu, em phải sớm đoán ra mới đúng. Song sinh khác trứng, giống như trong phim vậy.” Cô cười khẩy, tự chế giễu. “Mẹ của em, à không, mẹ của em và cô ta, bà bị ung thư, bà sắp ૮ɦếƭ rồi, nguyện vọng của bà trước khi ૮ɦếƭ là được thấy bọn em đoàn tụ. Nhưng Mạc Phi vì quan hệ của anh và em mà không chấp nhận điều đó. Anh có hiểu không Thẩm An Bình? Chúng mình buộc phải chia tay!”
Tim anh nhói đau. Anh không lập dị, trong chuyện tình cảm, anh là một người kiên quyết, có thể là do môi trường trưởng thành. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn bị bố răn đe. Ông là một quân nhân, chỉ biết trắng và đen, vĩnh viễn không tồn tại màu xám, cho nên đối với anh cũng rất cứng rắn. Gậy sắt, roi da, thụ hưởng những hậu đãi vật chất, đắm chìm trong vinh quang, thực ra so với những đứa trẻ trong gia đình bình thường khác, anh chịu sự giáo dục nghiêm khắc hơn.
Yêu cầu của anh với bản thân cũng rất cao. Anh cố gắng hết mình để trở thành người ưu tú nhất, đạt được những gì mình muốn, bao gồm cả lời khen ngợi ít ỏi của cha anh. Duy chỉ có Cố Bình An, dù anh có cố gắng đến mấy vẫn cảm thấy chưa đủ, thậm chí lấy dây trói cô lại bên mình, cô cũng có thể tháo chạy.
Anh đập tắt ***, đi về phía cô, bất lực như không chịu nổi một đòn, khóa chặt cô trong vòng tay. Cô gầy guộc, lúc ăn kiêng lại càng như không cần đến mạng sống của mình. Hiện tại, cô gầy guộc như vậy, ôm cô trong vòng tay có cảm giác rất cứng. Không cần hỏi anh cũng biết khoảng thời gian không có anh, cô đã trải qua bao nỗi niềm ngổn ngang trong lòng.
Anh dường như chưa từng thực sự yêu ai đó, ngoại trừ Cố Bình An. Anh đã từng chứng kiến những cuộc tình nực cười của những người anh em bên mình, những người có hoàn cảnh như họ luôn khó tìm được những người tâm đầu ý hợp. Trong thế giới riêng của họ chỉ toàn gặp những thứ liên quan tới lợi ích, tình cảm không còn thuần túy nữa. Không chung một thế giới nhưng lại ở cùng nhau một khoảng thời gian dài, do vô số nguyên nhân phát sinh, đủ sự mâu thuẫn, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác đau đớn trong tim. Anh luôn vui mừng, Cố Bình An dưới sự bảo vệ cẩn mực của anh vẫn giữ được tâm tính thuần khiết. Anh luôn cảm kích cái tính cách ngạo nghễ và tự do của cô, chính vì không ai chịu nổi mới tốt, như vậy cô chỉ có thể là của riêng anh.
Nhưng như vậy thôi chưa đủ, anh vẫn không giữ nổi, anh giữ được cái thuần khiết của cô nhưng anh lại không biết rằng vị trí của anh xếp sau cùng trong trái tim thuần khiết đó. Cảm giác bất lực khiến anh không biết phải làm sao, nhưng anh vẫn giãy giụa trước cái ૮ɦếƭ cận kề.
“Bình An à, chẳng có việc gì là không giải quyết được cả, rồi họ cũng sẽ hiểu thôi.”
Cố Bình An vẫn khóc. “Ai hiểu đây? Ai có thể hiểu đây?” Cô không khống chế nổi mình, bám chặt lấy vai của Thẩm An Bình, lay lay. “Anh nói đi! Anh nói đi!”
Thẩm An Bình chau mày, nhìn cô vẻ mất kiểm soát, như cuồng như loạn. Anh càng căm hận mình bất lực, giọng anh nhẹ nhàng tranh luận: “Không thử thì làm sao em dám chắc là không thế? Tin anh đi, anh có thể khiến nhiều thứ dường như không thể thành có thể.”
“Em muốn tin nhưng em biết làm thế nào cũng vô tác dụng bởi so với anh, em càng không thể đánh mất gia đình mình.” Cố Bình An bất lực ngả vào lòng anh, nước mắt thấm ướt *** áo anh. Cảm giác ấm nóng thấm qua áo, tràn vào *** anh, như chỉ cách một bức tường trong tim anh. Cảm giác đó khiến anh run rẩy.
“Hãy đồng ý với em, cả cuộc đời này em chỉ muốn một lần được làm đứa con có hiếu.”
Giọng nói của Cố Bình An tràn đầy tuyệt vọng. Chẳng phải cô đã đưa ra lựa chọn rồi sao?
Nhưng đồng ý với cô thì Thẩm An Bình không làm nổi.
“Anh không thể làm được thì sao? Bình An à, anh sẽ không đồng ý với em đâu.” Anh như phát điên ôm chặt lấy cô, cảm giác đau khổ lại dần bùng phát.
Lần này Cố Bình An không còn giãy giụa phản kháng, để mình đắm chìm trong hơi ấm của bờ vai anh. Có lẽ bọn họ đều mệt mỏi rồi, chẳng ai muốn nghĩ đến phút sau sẽ ra sao, bởi vì sự ấm áp này chẳng ai muốn từ bỏ.
Họ như loài thú dựa vào nhau mà sinh tồn, không ai biết rời khỏi đối phương thì sẽ ra sao. Bao năm qua, cho dù họ có gặp bao nhiêu chướng ngại cũng không giống như bây giờ, cảm giác mãnh liệt như nỗi đau lìa da rách thịt.
Tim đau nhói đến mức hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Cố Bình An vẫn nức nở khóc, giọng nói nhỏ dần, sau đó đến tiếng khóc cũng nhỏ dần. Cô rầu rĩ ôm chặt lấy Thẩm An Bình, cả cơ thể dựa vào hơi ấm của anh.
Nếu có thể, cô thực sự muốn cùng anh trốn đến một nơi mà không ai hay biết. Bất chấp hiện thực, cũng bất chấp ai sống ai ૮ɦếƭ, chẳng ai liên quan tới cô thì càng tốt. Nhưng hiện thực vĩnh viễn tàn khốc như vậy, không để cô do đự, không để cô quyến luyến, thậm chí không để cô cáo biệt...
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan sự hòa hợp giữa họ. Cố Bình An ngỡ ngàng nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói lo âu của ông Cố, giọng nói của ông rất bình tĩnh, tay Cố Bình An cũng không ngừng run lên, chỉ nghe ông nói: “Bình An à, con mau về đi! Mẹ con ngất rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc