Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 29

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Chiếc đồng hồ treo tường vẫn dịch chuyển theo quy luật, trong căn phòng hết sức yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng “tích tắc… tích tắc,” nhẹ nhàng vọng lại, giống như tiếng đập nhịp nhàng của trái tim anh và trái tim cô lúc này.
Những bóng cây khẽ đu đưa ngoài cửa sổ, ánh trăng như dát bạc giống một tấm khăn mỏng manh, nhẹ nhàng dang tay ôm trọn cả thành phố vào lòng, ánh sáng chiếu lung linh, khẽ sà mình xuống bên bệ cửa sổ, tạo thành một khung cảnh mỹ lệ, kỳ ảo, mọi thứ đều im lìm giống như một góc quay đổi cảnh trong phim, tự nhiên mà hòa hợp.
Những giây phút im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim mình luôn khiến cho con người ta muốn hồi tưởng một cách kỳ lạ. Cô đương nhiên cũng không phải ngoại lệ. Cô bất giác nhớ lại đoạn nói chuyện điện thoại nghe được trước đó không lâu.
“Là mẹ có lỗi với con, tất cả đều là lỗi của mẹ, con đừng nên trách móc bản thân mình.”
“Phi Phi, hãy tha lỗi cho mẹ, nếu như cho mẹ một cơ hội lựa chọn lại từ đầu, mẹ nhất định có ૮ɦếƭ cũng sẽ giữ các con lại bên mình.”
“Trong lòng mẹ, con và Bình An đều như nhau.”
“Hãy cho mẹ một cơ hợi để chuộc lỗi, mọi lỗi lầm, sai trái đều do mẹ gây nên.”
Thực ra cô muốn về nhà sớm hơn một ngày nhưng lo bố sẽ cho Thẩm An Bình một trận. Thực tế, cô còn có một suy nghĩ ích kỷ, cô thấy sợ, cô vẫn chưa muốn kết hôn. Cô luôn cảm thấy mọi việc tiến triển theo hướng khiến cô không kiểm soát được, cô muốn bình tĩnh hơn, vì thế cô đã lựa chọn trở về nhà. Nhưng cô không thể ngờ sẽ bắt gặp mẹ lén lút gọi điện thoại như vậy, cô càng không thể ngờ mình sẽ bắt gặp một hoàn cảnh như thế này. Chiếc gai lúc nào cũng nằm trong lòng cô không ngờ lại phát triển theo chiều hướng nằm ngoài mọi dự liệu của cô, cô phải đối mặt với nó như thế nào đây?
Cô ôm chặt chiếc túi xách, loạng choạng ngồi xuống vườn cây cách nhà mình không xa, toàn thân mệt mỏi, mềm nhũn không muốn cử động.
Gần đây cư dân mạng thường thích trêu đùa rằng thời gian là một con dao chọc tiết lợn. Trước kia, cô luôn cảm thấy điều đó thật buồn cười, nhưng vào giây phút ấy, cô lại cảm thấy những lời đó thật chí lý. Con dao ấy chọc sâu vào *** khiến trái tim đau tan nát.
Cô cảm thấy mình luôn trốn chạy đến mức nực cười. Cô cố chạy thật xa, không muốn đối diện với mẹ mình, không hề chất vấn, không hề trách móc, chỉ trốn chạy theo bản năng, cô cũng không biết bản thân mình đang chạy trốn điều gì và có trốn được không, tất cả đều đã quá rõ ràng rồi, không phải sao?
Cho dù Mạc Phi có phải là con của mẹ đi chăng nữa, mẹ cũng đã nói rồi, trong lòng mẹ, cô và Mạc Phi luôn luôn ngang hàng.
Cô chua xót bật cười thành tiếng.
Tại sao cô lại cười chứ? Vốn dĩ cô nghĩ rằng sẽ khóc một trận thật lớn cơ. Nhưng sự đau đớn trong lòng cô không hề vỡ òa theo đoạn đối thoại trong điện thoại khi nãy của mẹ và cô ta. Cô bình tĩnh đến mức chính cô cũng cảm thấy bất ngờ.
Buổi tối hôm ấy, cô ngủ rất say, ngày hôm sau lại cùng Quan Tiểu Bảo trở về nhà.
Cô không phủ nhận bất cứ sự châm chọc nào của người khác, cũng không muốn nhắc đến việc không muốn sống cùng Thẩm An Bình với mẹ hoặc bố mình.
Khi thái hậu đang rửa bát, Cố Bình An hỏi bà: “Có phải mẹ không muốn con và Thẩm An Bình ở bên nhau không?” Cô ngủ suốt một đêm, nghĩ ngợi ௱o^ЛƓ lung cũng suốt một đêm, cuối cùng cô muốn đánh cược một ván, đánh cược vị trí của bản thân mình trong lòng thái hậu.
Câu trả lời của thái hậu đã không làm cô thất vọng. Cô cảm thấy sung sướng. Giữa cô và Mạc Phi, cuối cùng thái hậu đã lựa chọn cô.
Cô là người đã cá cược là sẽ thắng nhưng cô lại cảm thấy có lỗi. Cô cúi đầu, mò mẫm tìm bờ vai Thẩm An Bình trong bóng tối, với tay kéo anh vào lòng, giống tư thế người mẹ ôm con.
Nếu như Thẩm An Bình tỉnh lại, chắc chắn sẽ không để cho cô ôm anh như thế này, anh là người có hơi hướng theo chủ nghĩa đại nam nhân, trong mắt anh, Cố Bình An chẳng qua chỉ là một đứa trẻ đang lớn. Anh không hề biết rằng Cố Bình An từ lâu đã trưởng thành, cô giống như tất thảy mọi người thành niên khác, rất biết cách giả vờ.
Cô biết rõ, người con trai này yêu cô.
Hai người ở bên nhau, người kia có yêu mình hay không, trong lòng chắc chắn sẽ cảm nhận được. Chẳng qua cô vì sợ đạt được rồi sẽ mất đi nên mới hết lần này đến lần khác phủ định tình cảm của anh mà thôi.
Cô chưa khi nào cảm thấy mình quá đáng. Cho dù Thẩm An Bình có làm nhiều điều hơn nữa thì cô cũng không cảm thấy quá đáng nhưng lần này cô thực sự cảm thấy rất tội lỗi. Tình cảm anh dành cho cô là chân thành, thế mà cô lại lợi dụng điều đó.
Cô cúi đầu hôn lên trán Thẩm An Bình. Anh ngủ rất say, vẫn không hề cử động. Cô chợt cảm thấy lòng chua xót đến rơi nước mắt.
Cố Bình An cảm thấy hoang mang. Kéo cả Thẩm An Bình vào trong vở kịch này, rốt cuộc có nên hay không?
Cố Bình An cũng chẳng nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Khi cô tỉnh giấc, Thẩm An Bình đã thức dậy từ lâu. Đặc điểm lớn nhất của con người Thẩm An Bình chính là rất có trách nhiệm, rất coi trọng thời gian, sự tín nhiệm.
Ngày hôm trước anh còn ngâm mình trong nước lạnh, cả đêm bị cảm nằm chịu đựng, vậy mà sáng hôm sau anh vẫn nhớ mình còn công việc, phải đi họp. Nhiều khi Cố Bình An cảm thấy Thẩm An Bình giống một cỗ máy, bị người khác định sẵn thời gian làm việc.
Trên bàn bày sẵn đồ ăn sáng. Cháo rau củ, trứng gà, sữa tươi và một tờ giấy anh để lại. Cố Bình An uống một ngụm sữa, cúi đầu đọc tờ giấy để trên bàn. Một dòng chữ rắn rỏi: “Buổi sáng anh có cuộc họp, em nhớ ăn sáng, buổi tối mình đi mua nhẫn.” Lời nhắn ngắn gọn đó đã diễn tả hành trình ngày hôm nay của cô.
Ăn sáng xong, cô cầm túi, ra khỏi nhà. Cuối năm nên công ty bận tối mắt tối mũi, nhưng sau khi tin tức về lễ đính hôn được truyền đi, cô lại trở nên nhàn hạ. Cô là thư ký của Tất Nhiễm, anh đi công tác không yêu cầu cô đi theo nên cô được các phòng ban khác mượn qua mượn lại, nhưng chỉ là những công việc lặt vặt, chẳng cần mất quá nhiều thời gian.
Mỗi khi rảnh rang, không có việc gì làm cô lại nhìn ngắm một lượt văn phòng làm việc của Tất Nhiễm. Cửa sổ kéo rèm, ai cũng có thể nhìn thấy phòng làm việc của anh, cực kỳ gọn gàng, ngăn nắp, giống con người anh, lúc nào cũng nghiêm túc, quả quyết, nghiêm nghị.
Dường như rất lâu rồi anh không xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cũng không biết vì sao cô bỗng cảm thấy thất vọng. Có lẽ là do bệnh công chúa quá nghiêm trọng. Người thích mình, cho dù ngoài miệng nói rằng anh ta đừng thích mình nữa, nhưng nếu anh ta quả thực không thích nữa, trong lòng lại trông vắng, khó chịu.
Buổi tối, Thẩm An Bình lái xe đến đón cô đi mua nhẫn cưới.
Cô chưa từng kết hôn, đến phù dâu cũng chưa bao giờ làm, vì thế khi Thẩm An Bình cho cô biết muốn cầu hôn cần phải mua nhẫn kim cương, kết hôn cần phải mua nhẫn đôi, cô đều cảm thấy rất lạ lẫm.
Thẩm An Bình đưa cô tới mấy cửa hàng trang sức có giá khiến người ta lắc đầu, lè lưỡi. Những tiệm này đều bài trí hết sức cao quý, trang nhã, nhưng lúc nào cũng khiến người khác có cảm giác hơi người quá ít, quá âm u. Những món đồ quý giá, những món đồ được đặt làm riêng, tất thảy đều không lọt vào đôi mắt của Cố Bình An. Cô nàng tiểu yêu nghiệt này giở trò, bắt phải mua nhẫn bằng vàng ta.
“Em muốn nhẫn bằng vàng ta, đơn giản thôi, làm theo kiểu vuông vuông ấy.” Cố Bình An cố miêu tả hình dạng chiếc nhẫn cưới của ông bà ngoại cô, khoa chân múa tay, chỉ còn thiếu nước dùng Pu't vẽ lại.
Thẩm An Bình từ trước đến nay luôn nghe theo cô, nhưng lần này cần mua nhẫn cưới, vì thế anh tò mò hỏi một câu: “Vì sao phải là vàng ta?”
“Vì vàng ta rất đẹp, vàng ta giữ được giá trị.” Cô cười tít mắt, nói. “Ông bà ngoại em đeo loại nhẫn ấy, đến tuổi này rồi vẫn tay trong tay đi dạo phố. Tình cảm của những người già mới thuần khiết làm sao, em cũng muốn giống như ông bà.” Cố Bình An nói thật chậm rãi nhưng tràn đầy niềm hy vọng, giọng điệu ấy khiến Thẩm An Bình cảm thấy rất hay. Anh không nói gì, chỉ mỉm cười rồi đưa tay xoa xoa mái tóc của Cố Bình An như một thói quen, tự nhiên mà thân mật.
Cố Bình An cầm tay anh, đặt lên vai mình, ngẩng lên, hai đứa trẻ sinh đôi đáng yêu xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Hai đứa trẻ đang ghé sát mặt vào tấm kính nhìn hình Hello Kitty bằng bạch kim phiên bản số lượng có hạn bên trong chiếc tủ. Chiếc miệng nhỏ chúm chím hồng hào tì lên tấm kính, gương mặt biến dạng do ép lên kính. Đôi mắt long lanh sáng ngời ấy chớp chớp, toát ra một thứ như linh khí, thuần khiết, trong sáng. Hai đứa trẻ không hề cử động, mãi đến khi mẹ chúng bế chúng rời đi.
Cố Bình An nhìn theo hai đứa trẻ hiếu động mãi đến khi chúng khuất hẳn, bỗng nhiên mỉm cười tít mắt hỏi Thẩm An Bình: “Anh có thích trẻ con không?”
Thẩm An Bình đang chuyên tâm nhìn cuốn catalogue giới thiệu sản phẩm, ánh đèn mờ ảo trong cửa hàng trang sức phản chiếu trên gương mặt Thẩm An Bình, anh nhất thời im lìm giống như nhân vật trong một bức họa khiến người khác không nỡ làm phiền.
“Anh không thích.” Thẩm An Bình liếc nhìn Cố Bình An, nửa cười nửa không. “Trẻ con ồn ào lắm!”
Cố Bình An chu môi, giống như cô vừa nhớ ra điều gì đó, bật cười. “Thôi bỏ đi, không cần sinh con nữa, em cũng sợ đau lắm, lần trước chị họ của Quan Tiểu Bảo sinh con xong, em đi thăm chị ấy, cứ nghĩ là sinh tự nhiên thì hồi phục rất nhanh, ai biết được sinh con còn phải rạch bên dưới, nghĩ đến em đã thấy đau rồi.” Cô nhớ lại khung cảnh đáng sợ ấy, lè lưỡi, tuy người chị họ ấy và chồng đều tỏ ra hết sức hạnh phúc nhưng những người xung quanh chứng kiến đều cảm thấy sợ hãi.
“Thẩm An Bình!” Cố Bình An ngoan ngoãn khoác cánh tay Thẩm An Bình, khẽ gõ gõ lên đôi vai rộng lớn của anh. “Về sau chúng mình nhận con nuôi nhé!”
Thẩm An Bình “ừ” một tiếng, coi như trả lời.
“A!” Mắt Cố Bình An bỗng sáng bừng. “Hay là chúng mình nhận luôn một đứa hơn hai mươi tuổi ấy, vừa hay có thể dưỡng lão.”
Nhân viên bán hàng luôn tức trực bên cạnh hai người bọn họ lúc này không kìm được phì cười. Tuy cô ta rất kiềm chế nhưng hai người đang đứng đó vẫn có thể nghe được.
Thẩm An Bình sầm mặt, trừng mắt nhìn Cố Bình An, khóe miệng nở một nụ cười rất đáng ngờ, anh đưa tay véo véo hai má cô, dịu dàng nói: “Em đúng là điên rồi!”
Cố Bình An cười dịu dàng, ngăn bàn tay anh lại, nắm chặt trong bàn tay mình.
Lòng bàn tay Thẩm An Bình rất lớn, vân tay rất rõ ràng, đường sinh mệnh, đường công danh, đường tình yêu, hết sức rõ ràng, đường chính rất sâu, đường phụ nhỏ nhắn, không giống với Cố Bình An, ba đường giao nhau, đứt đoạn, nếu có nhìn thấy, nhất định thầy bói sẽ chau mày.
“Đường chỉ tay của anh nhìn đẹp thật đấy. Đường nét rõ ràng, nhưng...” Thầy bói xem voi Cố Bình An còn chưa kịp bình luận xong, điện thoại bất ngờ đổ chuông. Cô buông tay Thẩm An Bình, lần tìm điện thoại. Vừa móc điện thoại ra, cô đã nhìn thấy số của con người đáng ghét Quan Tiểu Bảo.
“Tìm chị có việc gì đấy?” Cố Bình An chỉ cần nói chuyện với Quan Tiểu Bảo là khẩu khí sẽ giống một nữ lưu manh, thành thói quen rồi nên cô cũng không muốn kiềm chế. Giọng nói ở đầu máy bên kia của Quan Tiểu Bảo hơi khàn: “Đang làm gì đấy?”
“Đang chọn nhẫn cưới.”
“Sặc!” Quan Tiểu Bảo lớn tiếng. “Cậu đang đắc ý trước mặt ai đấy? Buồn nôn quá đi!”
Cố Bình An cười một cách vô lại. “Trước mặt cậu đấy, người khác muốn mình đắc ý mình còn không thích ấy chứ! Có giỏi thì cậu cũng kết hôn đi!”
“Biến đi! Đừng có mà nhắc đến chuyện kết hôn với mình, gần đây mình cứ nghe đến kết hôn là bị tiêu chảy.”
Cố Bình An phì cười. “Cậu cũng gần gũi với phân lắm đấy, mở miệng hay ngậm miệng đều không rời được.”
“Mình đâu có bị táo bón, mỗi ngày gặp một lần tất nhiên phải thân thiết rồi.” Thôi rồi, lôi mấy chuyện tởm lợm ra làm trò, chỉ có thể là Quan Tiểu Bảo thôi, Cố Bình An không nói gì thêm.
Quan Tiểu Bảo phía đầu máy bên kia bắt đầu kể lể.
“Mấy ngày nay suốt ngày mình bị mẹ bắt đi xem mặt. Tất cả đều là do cậu hại đấy! Mẹ kiếp, cậu sắp kết hôn rồi, mẹ mình suốt ngày ***g lộn lên với mình vì chuyện này!”
“Tất nhiên rồi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì mà cậu chẳng ***g lộn lên, mẹ cậu cũng phải dạy dỗ cậu đi chứ! Cậu ấy, đúng là được nuông chiều quá!”
Quan Tiểu Bảo chẳng buồn đoái hoài đến câu nói móc của Cố Bình An, cô bỗng nhớ ra điều gì đó, “ê” một tiếng lớn.
Cố Bình An nổi da gà vì tiếng kêu ấy của Quan Tiểu Bảo, trực giác mách bảo cô không phải điềm lành, thận trọng hỏi: “Làm gì đấy?”
“Việc đính hôn, cậu có nói cho Tất Nhiễm biết không?”
Vừa nhắc đến cái tên Tất Nhiễm, Cố Bình An liền đưa mắt liếc nhìn Thẩm An Bình theo phản xạ. Cũng không hiểu sao cô bỗng thấy chột dạ.
“Có cần phải nói không? Cả công ty đều biết rồi!”
“Thế cậu có mời anh ấy dự đám cưới không?” Tiểu vũ trụ của Quan Tiểu Bảo lại bùng nổ. Cố Bình An cảm thấy thật phiền phức.
“Điều này phải hỏi anh ấy, dù sao mình cũng nên gửi thiếp mời, đương nhiên sẽ mời từng người một trong công ty.”
“Này này này, bạn gái cũ sắp kết hôn, chú rể không phải là mình, nỗi đau đớn này, mình cảm thấy có thể lên facebook mà đăng status rồi đấy!”
“Sao nhạt nhẽo thế?”
Quan Tiểu Bảo gọi điện cho Cố Bình An liền mười phút. Cô đương nhiên đã quên mất câu cô định nói với Thẩm An Bình khi cầm tay anh ban nãy. Thẩm An Bình, đường chỉ tay của anh đẹp quá, rất rõ ràng, chỉ có điều đường tình duyên của anh bị đứt một đoạn nhỏ ở giữa, bị một đường nhỏ khác đè lên, có phải tình duyên sẽ không suôn sẻ không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc