Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 18

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Im lặng, dường như mọi âm thanh trên thế giới đều dừng lại,bốn bề yên đến đáng sợ. Thẩm An Bình đứng im, từng cơn gió khẽ lùa vào mái tóc anh. Cố Bình An nhìn trân trân về phía anh, cô có cảm giác mắt mình như hoa lên, đầu óc choáng váng, hỗn loạn. Cô không thể xác định được cảm giác của mình này, những ấm ức trong lòng không thể giải tỏa, quá nhiều sự việc phát sinh mà cô không hề mong muốn. Sống mũi cay cay, hai mắt nhòa đi, cô chỉ có một cảm giác duy nhất: choáng váng.
Cô chưa bao giờ bình tĩnh như lúc này, đến mức ngay cả bảnthân cô cũng không thể tưởng tượng nổi. Hai bàn tay nắm thật chặt, giọng cô run run, không hiểu do lạnh hay bởi trong lòng đang buồn bã. “Em ỷ vào anh yêu em?” Giọng cô thể hiện sự ngạc nhiên rồi kích động, u uất. “Anh yêu em? Từ trước đến giờ em chưa bao giờ cảm nhận được là anh yêu em. Anh yêu em, yêu ở chỗ nào chứ? Anh yêu em, tại sao anh lại lên giường với người con gái khác?... Thẩm An Bình, anh coi em là đồ ngốc đúng không? Anh cho rằng anh nói bất cứ điều gì thì em đều tin anh hay sao? Anh nghĩ em giống những cô gái vẫn qua lại với anh sao? Anh nghĩ mình là ai? Anh muốn lập tam cung lục viện, sau đó anh lập em làm chính cung nương nương thì em phải biết ơn anh sao?” Mắt mở to, cô thở thật mạnh. “Thẩm An Bình, tình yêu của anh quá là “Vụ Lý Khán Hoa(1)” rồi, tình yêu của anh giống như người ta ngắm hoa trong sương mù vậy, mà mắt của em thì lại nhìn không rõ.”
(1) Có nghĩa là cảm giác không chân thực.
Cố Bình An đứng đó, mọi vật trước mắt cô đều trở nên mờ ảo,thậm chí ngay cả Thẩm An Bình cũng trở nên mơ hồ. Rất lâu sau cô mới phát hiện ra, là do cô đang khóc. Cô cũng không thể hiểu được tại sao mình lại khóc. Môi mím chặt, cô không muốn tiếng khóc bật ra, cô không hề muốn Thẩm An Bình nghe thấy cô đang khóc.
Thẩm An Bình ngước lên bầu trời, mặt trăng ẩn hiện sau nhữngđám mây. “Cố Bình An! Hai mươi mấy năm qua em đã làm những gì vậy? Em không thích như vậy, tại sao không chịu nói ra? Những điều em vừa nói là do chúng ta không chịu hiểu nhau. Từ giờ về sau anh nghĩ chúng ta cứ như trước đây vậy!”
Cố Bình An nghe xong, cảm giác như màng nhĩ của mình bị aiđó chọc thủng, môi vẫn cố mím chặt, cô muốn kìm nén cảm xúc trống rỗng trong lòng nhưng không thể, nước mắt cứ lã chã rơi.
Thẩm An Bình khẽ thở dài. Trăng khuyết rồi trăng lại tròn,em vẫn nhớ câu này của chúng ta chứ? Em không cảm nhận được cũng tốt, bởi vì những tình cảm anh dành cho em có lẽ cũng chỉ đến lúc này thôi!”
Sau khi Thẩm An Bình rời đi, Cố Bình An òa khóc nức nở, toànthân như không còn chút sức lực, cô khuỵu xuống, nước mắt tuôn trào. Cô chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này, chưa bao giờ có cảm giác bị tổn thương như lúc này. Cô cũng không biết mình đã khóc bao lâu, có lẽ là rất lâu. Sau đó cô đứng dậy, xoay một vòng nhìn xung quanh, màn đêm mờ mịt, trời càng về khuya gió càng lạnh. Cô khẽ cử động, toàn thân đau rã rời. Lúc này cô giống một con gà trống bại trận, xơ xác, tả tơi, từng bước mò về nhà.
Cố lão gia và Cố phu nhân vẫn chưa ngủ. Vừa nhìn thấy cô bướcvào cửa, Cố phu nhân rơm rớm nước mắt. Có lẽ mẹ cô đã bắt đầu có triệu chứng ở người có tuổi rồi, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy thái hậu như vậy.
“Điện thoại không nghe, đi đâu cũng không nói một lời! CốBình An, mẹ nuôi con lớn từng này rồi, con xem con đối với mẹ như thế nào? Con có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Con không biết là mẹ lo lắng cho con sao?” Cố phu nhân tiếp tục nghẹn ngào: “Cho dù bây giờ mẹ có nói gì chăng nữa thì con cũng không hiểu bởi con chưa làm mẹ. Không có người mẹ nào lại không yêu thương con mình cả, con có hiểu không?”
Cố Bình An lúc này hoàn toàn không có tâm trạng trả lời, côuể oải vừa bước lên cầu thang vừa nói: “Điện thoại của con lúc ra ngoài bị rơi mất. Con mệt. Con đi ngủ đây!”
Cố Bình An nằm trằn trọc rất lâu, không sao ngủ được, đến gầnsáng vì mệt quá, cô mới thi*p đi. Đến khi thức dậy, cô thấy đầu nặng trịch, toàn thân ê ẩm, cổ họng đau buốt. Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy cô đã bị cảm.
Cô kéo rèm cửa sổ, ngoài trời đang mưa như trút nước. Nhữnghạt mưa đập vào khung cửa sổ, đan chéo bầu trời. Tưởng tượng ra bộ dạng của mình lúc này, Cố Bình An không đủ dũng khí để nhìn vào gương, cô xả nước lạnh, vã lên mặt. Mắt nhắm tịt, cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy gương mặt mình lúc này.
Trước đây, Cố Bình An đã từng nói, Thẩm An Bình cả đời nàycũng không thể nổi cáu với cô, nếu không, nhất định là đất trời có biến. Lúc dó, anh đương nhiên không tin, nhưng những sự việc xảy đến vô cùng trùng hợp, có cảm giác như ông trời sắp đặt vậy, mỗi lần như vậy trời đều mưa rất to. Ngày hôm nay cũng vậy, trời mưa cũng thật trùng hợp, Cố Bình An ngô nghê nghĩ, liệu có phải Thẩm An Bình lúc này cũng đang nghĩ đến câu chuyện đó hay không?
Cố lão gia và Cố phu nhân dường như đã bỏ qua chuyện xảy rađêm qua, cả nhà cùng nhau ngồi ăn sáng. Cố phu nhân nhìn bọng mắt sưng như hai trái đào của Cố Bình An, lắc đầu, thở dài.
Ăn sáng xong, lái xe của Cố lão gia đưa cô quay về thành phố.Từ trước đến giờ cô vốn không thích sự thăm sóc đặc biệt của gia đình, đặc biệt không thích ngồi cùng xe với bố cô. Đương nhiên là do cô cảm thấy như vậy quá khoa trương, nhưng lúc này cô cũng không để tâm đến chuyện đó. Bác lái xe theo phục vụ Cố lão gia hơn mười năm, đã rất quen thuộc với Cố Bình An, coi cô như con gái, thấy cô có vẻ không vui, suốt quãng đường đi cũng không hề làm phiền. Lúc Cố Bình An xuống xe, bác có đặt vào tay cô một viên kẹo, giống như hồi cô còn nhỏ. Cố Bình An trong lòng cảm thấy ấm áp, vui vẻ cầm viên kẹo, bước về phía cái ổ nhỏ của mình.
Cố Bình An rất biết chăm sóc cho sức khỏe của mình, vì sứckhỏe của cô chính là thứ νũ кнí lợi hại nhất có thể lấy ra để bắt nạt Thẩm An Bình. Mỗi lần ốm nặng hay chỉ cần có triệu chứng đầu quay quay, hơi sốt, cô chỉ cần nói với Thẩm An Bình là anh lập tức có mặt. Nhưng thái độ lạnh nhạt của anh ngày hôm qua khiến cô không muốn liên lạc với anh nữa.
Cô suy nghĩ rất lâu. Liệu có phải Thẩm An Bình mệt mỏi quákhông? Nhưng cô cũng đang rất mệt mỏi mà. Anh hỏi cô tại sao suốt hai mươi mấy năm qua không chịu nói ra. Nhưng câu hỏi đó, cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nhớ lại lúc còn nhỏ, khi chơi trò chơi, đám trẻ con ồn ào,huyên náo, Thẩm An Bình lúc nào cũng như ông cụ non, kinh thường những trò chơi đó. Trò chơi gia đình của đám trẻ, không bao giờ anh tham gia, trừ phi mời anh làm chú rể, còn cô dâu là Cố Bình An. Bao nhiêu năm như vậy, Cố Bình An dường như đã quen với việc anh chính là chú rể của cô. Thẩm An Bình thuộc về cô, giống như chiếc boomerang vậy, điểm bắt đầu chính là cô, cho dù anh có bay xa đến đâu, cô vẫn tin cuối cùng anh cũng sẽ quay về bên cô. Nhưng cô quên mất rằng, boomerang cũng có thể mất đi. Cố Bình An không thể hiểu nói, lúc đó, liệu có phải cô đã đánh mất đi chiếc boomerang của mình hay không, có phải Thẩm An Bình sẽ càng đi càng rời xa cô không...
Trái đất này có thiếu mất một người thì cũng không thể ngừngquay, mặt trời vẫn ngày ngày mọc ở đằng đông. Cho dù có là ai thì cũng không phải ngoại lệ, hằng ngày vẫn phải tiếp tục cuộc sống, vẫn phải làm việc, vẫn phải ăn cơm, nghỉ ngơi. Cố Bình An cũng như vậy.
Cố Bình An đến công ty trong khi trạng thái tinh thần vẫnchưa hoàn toàn bình thường, làm việc gì cũng lóng ngóng, một buổi sáng mà làm hỏng việc đến vài lần. Tất Nhiễm nhìn cô cũng có thể đoán ra vài phần nguyên do, anh không trách móc cô một câu, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở rồi bảo cô làm lại.
Giờ nghỉ trưa, Quan Tiểu Bảo bưng một cốc cà phê nóng đi đến,dò hỏi: “Nghe nói cậu với Thẩm An Bình cãi nhau hả?”
Cố Bình An đang mệt mỏi, không thừa hơi để ý đến Tiểu Bảo liềnquay sang cáu cẳn: “Hừ! Cậu cút đi ngay cho mình! Mình đang rất bận.”
Quan Tiểu Bảo đương nhiên không chịu khuất phục trước kẻ địchnguy hiểm, vẫn kiên trì bám sát Cố Bình An, gẩy gẩy móng tay, giả vờ lơ đãng đánh tiếng: “Mình nghe nói hôm trước Thẩm An Bình uống rượu say mèm, đánh cho thiếu gia nhà họ Lý nằm bẹp như một con lợn. Anh Đại Bảo nhà mình nói chắc chắn do hai người cậu cãi nhau nên mới như vậy, anh ấy bảo mình đến hỏi thăm cậu đấy, cậu không cần phải khách khí đâu. Nào, nói cho chị đây nghe, có chuyện gì xảy ra? Để xem lời Đại Bảo có đáng tin không nào!”
Cố Bình An nghe thấy chuyện Thẩm An Bình uống say lại cònđánh nhau, trong lòng hơi lo lắng. Cô nghiêng người nhìn Tiểu Bảo, khẽ cười. “Quan Đại Bảo nói đương nhiên là đáng tin, mình nói cho cậu biết, mình và Thẩm An Bình từ giờ tuyệt giao! Như vậy đó!”
Cô nhún vai, tự an ủi mình, Thẩm An Bình chắc cũng chỉ là nhấtthời tức giận với cô mà thôi, nếu như cô cứ gan lì hơn, mặc kệ anh ta thì chắc trước sau gì anh ta cũng chịu thua thôi. Bởi vì từ trước đến nay anh ta vẫn luôn như vậy, chỉ có cô mới có thể trừng trị được anh ta.
Đầu giờ chiều, thư ký của Thẩm An Bình mang đến chỗ cô mộtchiếc điện thoại mới, còn anh không hề lộ diện, cũng không gọi điện, thậm chí không có bất kỳ lời nhắn. Nhìn chiếc điện thoại đắt tiền, không hiểu sao tự nhiên cô cảm thấy vô cùng tức giận. Cô cầm chiếc điện thoại, bấm dãy số quen thuộc của Thẩm An Bình.
Con người đó không hiểu đang bận chuyện gì mà quyết tâmkhông nghe điện thoại của cô. Không thể kiềm chế được nữa, Cố Bình An quay sang nói với cô thư ký: “Đồ đạc của tên họ Thẩm đó, đem đi ngay cho khuất mắt tôi!”
Cô quay gót bước đi. Nộ khí trong người hừng hực. Đi đượcvài bước, cô bắt gặp Tất Nhiễm đang đứng trong sảnh. Nếu là trước lúc gặp thư ký của Thẩm An Bình, có lẽ Cố Bình An cũng đã dừng lại, nói với anh ta vài câu, nhưng hiện giờ, tâm trạng của cô không được vui vẻ, ai động vào cô thì coi như người ấy gặp hạn. Lúc này trong cô giống một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Đi qua Tất Nhiễm, cô dừng lại một chút. “Tất Nhiễm, khuyênthật anh, lúc này đừng có động đến em, nếu không, anh sẽ hối hận đấy!” .
Cố Bình An coi như vẫn là người có chút lương tâm.
Tất Nhiễm nhìn cô, nheo mắt cười. “Anh biết chứ, Cố côngchúa đang cáu giận. Anh chẳng phải cố ý đứng đây để làm chỗ trút giận cho em hay sao?”
Cố Bình An chau mày. Anh cũng mặt dày gớm! Trước đây, lúcchúng ta nói chia tay, nói thật là em cũng cảm thấy anh có chí khí lắm, nói sẽ không gặp nữa là không thấy đâu thật, lần này thì sao, anh cố ý quay lại để cười vào mặt em, đúng không?”
Tất Nhiễm nghe xong những lời đay nghiến của Cố Bình An, tuyệtnhiên không hề tức giận, còn nở một nụ cười mê hồn. “Em đúng là có tài nhìn thấu tâm can người khác, mục đích của anh đã sớm bị em vạch trần. Vậy lúc này chắc em đang không vui, đúng không? Chắc chắn là như vậy. Nếu không, mục đích của anh coi như thất bại thảm hại!”
Cố Bình An đảo đảo mắt, không biết có phải do Tất Nhiễm nóinhiều hay do cô muốn mắng người cho xả bớt con tức giận trong người: “Mời em ăn cơm đi! Ngay bây giờ! Còn không thì anh cút ngay cho em!”
Tính cách của Cố Bình An, Tất Nhiễm hiểu khá rõ. Cô to tiếngquát tháo nhưng anh không hề tức giận, kiên nhẫn đưa Cố Bình An đi ăn, ăn xong còn đưa cô đi dạo phố. Trời dần tối, từng cơn gió mát lạnh thổi tới, hai người họ vẫn rong ruổi hết con phố này qua con phố khác.
Trên phố, một tòa nhà xây kiểu như một tháp nước, không gianđược trang trí theo phong cách truyền thống, tầng hai có một hành lang dài vươn ra ngoài, trên đó có một người đàn ông đang thổi saxophone. Màn đêm tĩnh lặng, gió thổi nhẹ nhẹ, tiếng saxophone dìu dịu, da diết. Cố Bình An không hề uống rượu nhưng đầu óc choáng váng, mơ hồ như thể đang say. Cảm thấy hơi mệt, cô quyết định dừng lại ở đài quan sát nghỉ ngơi, hai tay nắm lấy lan can, nhìn xa xăm. Im lặng một lúc lâu, cô lên tiếng: “Tất Nhiễm, tại sao anh lại quay về?”
Tất Nhiễm quay sang nhìn cô cười dịu dàng, nụ cười của anhlúc này giống như mặt trời buổi sáng làm tan màn sương huyền ảo.
“Có lẽ giống như em nói ấy, có vẻ mặt anh hơi dày.”
Cố Bình An chưa bao giờ thấy giọng điệu của anh lại có vẻsuy tư, âu sầu như vậy.
“Tất Nhiễm, quên em đi! Em không thể đáp lại tình cảm củaanh!”
Tất Nhiễm vẫn cười trả lời cô: “Được!” Từ “được” như thất chứangàn lời muốn nói nhưng lại như không có gì. Cố Bình An cảm thấy mình dường như không hiểu hết từ “được” ấy của anh.
Buổi tối, Tất Nhiễm đưa cô về nhà, anh ga lăng vươn tay càidây an toàn cho cô rồi khởi động xe. Hai bàn tay anh nắm chặt tay lái, vừa lái xe anh vừa nói chuyện với Cố Bình An.
Cho đến thời điểm này, Cố Bình An vẫn không thể xác định rõđã từng lúc nào mình có tình cảm với Từ Nhiễm hay chưa. Cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, chiếc hôn đầu tiên, tất cả đều là cùng Tất Nhiễm, nhưng từ trước đến nay, cô không cảm thấy những việc đó có gì đặc biệt.
Tất cả những lần đầu tiên của Thẩm An Bình đều không liênquan đến cô, do vậy cô cảm thấy những việc cô làm không có gì là không đúng. Cô không muốn mình trong mắt Thẩm An Bình quá trong sáng, quá hoàn mỹ, bởi từ trước đến nay, Thẩm An Bình không bao giờ chạm vào những thứ quá thuần khiết, anh cảm thấy làm như vậy là thiếu tôn trọng.
Lần kỷ niệm tròn một năm quen nhau của cô và Tất Nhiễm, anhđưa cô đi ngồi cáp treo qua sông. Ánh đèn hai bên bờ sông sáng lấp lánh. Tất Nhiễm khẽ ghé vào tai Cố Bình An, hỏi nhỏ: “Tối nay em có về nhà không?”
Cố Bình An nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trên bầu trờicó hàng ngàn ánh sao đêm lấp lánh, cô hờ hững trả lời: “Không!”
Tất Nhiễm lúc đó cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn, nghe lờixui khiến của đám bạn đưa Cố Bình An đến một nơi đáng lẽ không nên đến. Cố Bình An lúc đó cũng đi theo Tất Nhiễm, trong lòng không một chút sợ hãi.
Buổi tối hôm đó, Tất Nhiễm rất lóng ngóng, đến nơi nụ hôncũng không còn tự nhiên. Ôm Cố Bình An trong lòng, hai bàn tay run rẩy từ từ cởi từng chiếc cúc áo của cô. Cố Bình An lúc đó bật khóc nức nở, cô cũng không hiểu tại sao mình lại khóc.
Mặc dù là khóc nhưng Tất Nhiễm tốt với cô như vậy, hết mựcyêu thương, chiều chuộng, vậy mà cô lại không hề muốn sự việc phát triển thêm nữa. Cô đột ngột hét lên: “Tất Nhiễm, dừng lại!”
Rất nhiều năm sau, nghĩ lại buổi tối ngày hôm đó, Cố Bình Anvẫn cảm thấy lòng thổn thức. Một người đàn ông đến cởi bỏ y phục trên người một cô gái, hai bàn tay vẫn còn run rẩy, vậy mà cô lại không muốn trao cả cuộc đời mình cho người ấy. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời cô chịu đầu hàng, lần đầu tiên cô không bất chấp để ngang ngạnh đến cùng. Cô bắt đầu tin rằng, nếu như trên đời này cô đem lòng yêu một ai đó thì nhất định cô sẽ đợi, sẽ dành tất cả cho người ấy, cho dù người ấy có xấu xa đến đâu, có tồi tệ ra sao nhưng vẫn không thể thiếu được trong cuộc sống của cô.
Tất Nhiễm nhìn khuôn mặt mơ màng của cô, khẽ mỉm cười, hỏi:“Tâm trạng của em đã tốt lên chút nào chưa vậy?”
Cố Bình An có vẻ ngạc nhiên. Thực ra, cảm giác của cô đối vớiTất Nhiễm chẳng phải là thật lòng nhưng cũng không hề giả dối và cũng không có cảm giác thân thuộc, ấm áp. Lúc này, anh quan tâm đến cô như vậy khiến cô bỗng nhớ lại hình ảnh của anh nhiều năm trước, giống như một ảo giác. Cô cứng giọng: “Trước giờ vẫn rất tốt!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc