Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 12

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Hai người họ đều trịnh trọng nói vói Cố Bình An, sự kiên nhẫncủa bọn họ có hạn, hàm ý nhắc nhở cô, đừng có ngang bướng quá đáng. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa hề cầu xin bọn họ phải kiên nhẫn với cô, không phải sao? Cô biết bọn họ đều là nhân vật tài giỏi xuất chúng, không thiếu những người con gái bên cạnh, nhưng cô cũng không hề có ý định thay đổi cuộc sống của bọn họ, không phải sao? Cô thấy những người phụ nữ bên cạnh mình lúc nào cũng phải đoán suy nghĩ của những người đàn ông nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự chia ly, xa cách, giống như cô cố gắng giữ nguyên hiện trạng, vì thế lúc nào cũng tự nhắc nhở mình, đừng thay đổi chính mình vì bất kỳ ai.
Cô luôn như vậy, giống như Thẩm An Bình nói, côgiống như connhím lúc nào cũng xù lông, đừng bao giờ có ý định lại gần để vặt bỏ những chiếc gai trên người cô, cuối cùng chỉ dẫn đến một hậu quả thảm khốc. Lại một chuyến tàu điện ngầm nữa vào ga, người người lại ùa đến, ồn ào, náo nhiệt. Cố Bình An đứng giữa dòng người đông đúc, đầu óc trống rỗng, chỉ có cảm giác bất lực, khẽ mỉm cười, vẫn ngang ngạnh: “Tất Nhiễm, thực ra trước đây anh nói đúng, cả cuộc đời này chúng ta không nên gặp lại nhau.”
Cô nói nhẹ nhàng như không có gì, gương mặt gần như không hềthay đổi, cùng lúc đó, cô cũng chứng kiến sắc mặt Tất Nhiễm tối sầm một cách thỏa mãn. Cuối cùng, trong đôi mắt sâu hun hút, đen láy ấy chỉ còn lại cơn tức giận ngùn ngụt.
“Tùy em!” Tất Nhiễm quay người bước đi, không hề quay đầu lại,phong độ và tác phong ngày thường đều biến mất.
Cố Bình An vẫn đứng nguyên, nhìn hình bóng Tất Nhiễm dần khuấtxa, hơi nghiêng đầu, cô lặng im ngẫm nghĩ. Thực ra cô chưa từng rời bỏ trước, cho dù là Thẩm An Bình hay Tất Nhiễm, đều là do bọn họ tức tối rồi rời bỏ cô trước. Còn cô, đã quen với việc đứng nguyên tại điểm ban đầu, cho dù là ai quay lại, cô vẫn đứng ở đó. Cảm giác ấy thực sự là rất bất lực.
Trời chưa tối hẳn, Cố Bình An đã về đến nhà. Cô chẳng muốnăn cơm, nấu một bát mì ăn liền cho qua bữa. Cô kéo một chiếc ghế, ngồi gần ban công. Bầu trời nặng dần, những đám mây màu xanh thẫm lững lờ trôi đan vào nhau, cuối cùng che lấp nền trời xanh. Những đám mây u ám bao trùm cả thành phố, chẳng bao lâu sau, cơn mưa kéo đến. Cơn gió lạnh buốt mang theo những hạt mưa bay vào trong căn phòng, Cố Bình An nhìn những giọt nước trên sàn nhà, uể oải đóng cửa sổ. Rèm cửa vẫn chưa kéo, những hạt mưa li ti hắt vào khung cửa sổ kính, giống một tác phẩm nghệ thuật đương đại của một họa sĩ theo chủ nghĩa hậu hiện đại. Những tia chớp thi thoảng lại lóe lên phía xa xa trong cơn mưa hối hả, những tòa nhà xám xịt thoắt ẩn thoắt hiện, Cố Bình An chỉ cảm thấy phiền muộn trong lòng, cô im lặng ngồi đó, tận hưởng khung cảnh trời mưa tuyệt đẹp nhưng cũng buồn bã.
Khi Tất Nhiễm tức tối bỏ đi, vẫn chưa nói cho cô biết ThẩmAn Bình đã gặp chuyện gì. Thực ra Cố Bình An không tin có chuyện gì mà Thẩm An Bình không thể giải quyết được ổn thỏa, nhưng những lời Tất Nhiễm nói vẫn khiến cô không thể không nghĩ ngợi. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, cô vẫn quyết định rút điện thoại, gọi cho Quan Đại Bảo.
“Ối giời ơi, hôm nay có mưa màu đỏ à? Cố đại tiểu thư lại chủđộng gọi điện cho tiểu nhân.” Quan Đại Bảo có kiểu đùa cợt, trêu chọc giống hệt Quan Tiểu Bảo. Cố Bình An đã quá quen với điều đó, chẳng buồn quan tâm đến mấy lời châm chọc của anh, đi thẳng vào vấn đề. “Anh nói thật cho em biết, có phải Thẩm An Bình đã xảy ra chuyện gì rồi không?” .
Quan Đại Bảo hơi khựng lại, hắng giọng, nói với vẻ không đượctự nhiên: “Việc này phức tạp quá, không biết phải nói thế nào.”
“Không sao, anh cứ từ từ nói.”
“Em chẳng phải là đang làm khó anh sao? Em còn không hiểu rõcái thằng Thẩm An Bình đó? Chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện không hay.”
Cố Bình An nghe xong, lòng càng rối bời, sốt ruột. “Bảo anhnói thì anh nói, lắm lời linh tinh thế làm gì!”
Quan Đại Bảo đầu hàng: “Được rồi, được rồi, bà cô già, phụcem rồi đấy! Thẩm An Bình có chuyện gì cũng hỏi anh, anh là gì với nó cơ chứ? Đúng là...”
“Đừng có đánh trống lảng! Vào vấn đề chính đi!”
Quan Đại Bảo cầm điện thoại, nhớ lại điệu bộ rầu rĩ của ThẩmAn Bình mấy ngày qua, cộng với việc Cố Bình An không gọi trực tiếp cho Thẩm An Bình để hỏi, trong lòng cũng phần nào đoán được nguyên cớ. Ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nảy ra một ý, anh hắng hắng giọng, cố làm ra vẻ trầm ngâm, nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là...”

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Cố Bình An im lặng nghe, càng nghe lông mày càng nhíu chặt.
Công ty của Thẩm An Bình bị dính vào việc vay vốn không đúngquy định. Nhân vật chính của vụ này là một quan chức rất có máu mặt tại thành phố A, đang trong diện bị điều tra, Thẩm An Bình có liên quan đến ông ta, nếu không phải thì không sao, nhưng nếu đúng như vậy, ông bố nghiêm khắc nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Thẩm An Bình.
Cố Bình An không lo rằng anh không giải quyết được, cô chỉkhông ngờ anh và bố lại một lần nữa xảy ra xung đột.
Cô ngẫm nghĩ mãi xem có nên gọi điện cho Thẩm An Bình haykhông. Cô đứng trước ban công, suy nghĩ rất lâu mà vẫn chưa đưa ra được quyết định. Cô đứng lên, pha cho mình một cốc cà phê. Sau khi xé gói cà phê, Cố Bình An mới phát hiện nước trong bình đã hết từ bao giờ, cô cũng quên không gọi điện cho người mang đến, chỉ còn cách cầm bình đi đun nước. Bột cà phê hòa vào nước, hơi nóng bốc lên, quyện vào nhau, trở thành một thứ nước sẫm màu, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa, cả căn phòng dậy hương cà phê. Cà phê có vị hơi đắng, Cố Bình An cho thêm một thìa sữa.
Thẩm An Bình rất ghét kiểu tự ђàภђ ђạ bản thân này của cô. Mỗilần đến phòng cô, anh đều làm lộn xộn những thứ cô đã cất giữ cẩn thận.
Cố Bình An nhấc tách cà phê, đặt lên môi, hơi nóng nghi ngútlàm hình ảnh trước mắt cô mờ đi. Khẽ nhấp một ngụm cà phê, Cố Bình An cảm thấy cà phê cho thêm sữa mà vẫn đắng. Cô đứng thẳng lưng, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Cơn mưa u ám vẫn rơi, những hạt mưa khiến tầm nhìn bị hạn chế,ngọn đèn đường vàng vọt vừa lóe sáng cũng chìm trong làn mưa mờ ảo. Sự phồn hoa của thành phố bị che lấp trong làn mưa khiến người ta chẳng phân biệt được phương hướng. Tay trái cô cầm điện thoại, xoay qua xoay lại rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cô bấm nút gọi số máy đã quá quen thuộc ấy. Sau hơn mười hồi chuông mới có người nghe máy, quãng thời gian chờ đợi ấy như dài vô tận, đến mức đã có lúc Cố Bình An muốn tắt đi.
Lúc này, Thẩm An Bình đang nằm bò trên bàn làm việc, chợp mắt,cả ngày hôm nay anh phải dự sáu cuộc họp, lớn có, nhỏ có, mỗi giây trôi qua đều phải huy động sức làm việc của tất cả các dây thần kinh, sợ rằng mình sẽ nói nhầm. Anh không nhìn tên người gọi đến đã nhấc máy, giọng nói thể hiện sự mệt mỏi: “A lô?” Nói xong, anh liền giơ điện thoại ra xa để nhìn tên, sau đó nhíu mày, hỏi thăm dò: “Bình An à?”
Đầu Cố Bình An bỗng nóng bừng, muốn gọi cho anh nhưng khi đãgọi được rồi lại không biết phải nói gì, chỉ lắp lắp: “Không phải... Tôi gọi nhầm số.” Thẩm An Bìnhcàng nhíu mày, khóe miệng bỗng nhếch lên, anh cố kìm nén cảm giác trào đâng trong lòng, nói điềm đạm, nghiêm trang: “Cho em cơ hội để nói lại.” Cố Bình An lè lưỡi, tưởng tượng ra gương mặt của Thẩm An Bình lúc này, đương nhiên là đang chau mày tức giận rất đáng sợ nhưng vẫn kiên nhẫn bước ra chỗ cửa sổ, nơi tín hiệu tốt hơn một chút để nghe điện thoại của cô. Quan Tiểu Bảo trước đây thường nói, Thẩm An Bình đối xử với cô có thể gọi là dịu dàng hết mức. Cố Bình An nghe xong, chỉ thấy cảm giác ngọt ngào, ấm áp trào dâng trong lòng, cảm giác khiến cô muốn dừng lại cũng không được, không tiếc điều gì nhưng cũng sợ sẽ mất đi.
Cô nghĩ một lúc lâu rồi mới lí nhí hỏi: “Công ty anh có phảixảy ra chuyện rồi không?”
Giọng nói của Thẩm An Bình trầm xuống: “Ai nói thế?”
Cố Bình An rất biết nghĩa khí, ngay lập tức bán đứng Quan ĐạiBảo, nói rất thẳng thắn: “Quan Đại Bảo.”
Thẩm An Bình nói: “Lời của nó sao mà tin được, nói linhtinh, chỉ biết thêm mắm thêm muối.”
Cố Bình An cảm thấy yên tâm hơn một chút. “Thật không? Nhưngem nghe mọi người đang bàn tán kia kìa. Anh chắc chắn là không có chuyện gì chứ?”
Thẩm An Bình hơi vươn người về phía trước, lười nhác vỗ vỗlên phần vai hơi tê vì mệt mỏi của mình. “Không có chuyện gì nghiêm trọng, anh có thể giải quyết được.”
“Nhưng...”
“Không có nhưng nhị gì cả, chuyện của người lớn, trẻ con đừngcó tham gia.”
Cố Bình An nghe xong, lập tức cảm thấy lo lắng. Cô rất hiểuThẩm An Bình, chỉ cần là những vấn đề anh không thể giải thích hoặc không muốn đề cập sâu hơn, anh sẽ dùng cách nói này để trốn tránh, điều đó có nghĩa là, sự việc không hề đơn giản như anh nói. Thẩm An Bình trong ký ức của cô luôn là người cố tỏ ra mạnh mẽ đến cố chấp, có lẽ do tính cách vốn đã như vậy, anh chưa bao giờ cho phép mình thua cuộc, cũng chưa bao giờ để lộ điểm yếu của bản thân trước mặt người khác, cho dù là những lúc tiến thoái lưỡng nan khó khăn khôn cùng anh vẫn giữ bình tĩnh. Đây cũng là điều mà Cố Bình An không yên tâm nhất, với gia thế như anh, gặp phải chuyện như vậy, chỉ cần về nhà nhờ vảbố là có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng Thẩm An Bình lại là người ngang bướng đến mức mười con bò cũng không thể lay chuyển nổi, chỉ thích nói chuyện vui, không thích nhắc đến những việc không hay, đừng nói đến việc nhờ vả bố mẹ, đến khi sự việc truyền đến tai bác Thẩm, có lẽ sẽ lại là một sự đối đầu đáng sợ.
Đây không phải là điều Cố Bình An muốn chứng kiến. Cô ngẩnglên nhìn lịch treo tường, nói nhỏ: “Thẩm An Bình, tuần này anh và em cùng về nhà nhé!”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả.” Cố Bình An nhún vai. “Tự nhiên muốn làmmột đứa con gái có hiếu thôi.”
“Anh sẽ bảo tài xế đưa em về, anh còn có chút việc.”
Cố Bình An nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giọng nói có vẻ nứcnở: “Giữa chúng ta trở nên xa lạ như thế này từ bao giờ vậy?”
Thẩm An Bình im lặng, sau đó buông tiếng thở dài. “Đừng cónói khích anh, anh sẽ cùng em về.”
Thẩm An Bình mãi mãi không thể chiến thắng Cố Bình An, đâylà điều mà anh luôn hiểu rõ. Bất kể lúc nào, ở đâu, chỉ cần đôi mắt Cố Bình An đỏ hoe là Thẩm An Bình sẽ thấy xót ruột đến mức hận không thể quỳ xuống mà gọi cô bằng mẹ. Nhiều lúc, cái gọi là duyên phận chính là những khả năng bất khả thi nhất.
Anh vừa cúp máy thì Quan Đại Bảo gọi đến. Những người anh emđã mười mấy năm, chẳng cần chào hỏi khách khí, chẳng cần vòng vo.
“Sao rồi, Cố công chúa đã gọi cho cậu chưa?”
Thẩm An Bình uể oải chau mày, muốn trách móc nhưng cố kìmnén: “Cậu nói thật đi, cậu nói linh tinh cái gì thế hả?”
Quan Đại Bảo gật đầu, cười, nói: “Thôi, mình nói thật vậy,chỉ là nói lại chuyện hôm qua thôi mà.”
Thẩm An Bình cười vẻ nguy hiểm. “Cậu cứ ở đó mà nói linhlinh đi! Đến lúc mình gặp cậu thì đừng có trách!”
“Á à, qua cầu rút ván hả? Nếu không thì sao Cố công chúa phảigọi điện cho cậu? Đúng là cái đồ vô ơn bội nghĩa!”
“Thế à?”
Quan Đại Bảo chẳng thèm để ý đến sự đe dọa của anh, hạ thấpgiọng nói: “Thẩm thiếu gia phong lưu ngời ngời, đầu đội trời chân đạp đất lần này động lòng thật rồi à?”
Thẩm An Bình cười khẩy, ánh mắt hơi liếc ngang, gầm gừ mộttiếng duy nhất với người phía đầu máy bên kia: “Cút!”
Thống nhất cuối tuần sẽ về nhà, Cố Bình An không quên gọi điệncho mẹ. Mẹ cô thực ra luôn xót con gái, không muốn cô đi làm xa nhà, đứa con từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ở xa lắc xa lơ như thế, bà luôn cảm thấy trong lòng trống trải, mỗi lần cô gọi điện về, bà đều than thở, trách móc nhưng trong lòng lại rất vui. Bà nhất định không chịu nói nhẹ nhàng với con gái: “Sao thế, về xem chúng tôi đã ૮ɦếƭ chưa à?”
Cố Bình An mặt dày quen rồi, giở trò nũng nịu như cơm bữa:“Cũng có việc gì đâu ạ, con nhớ nhà thôi.”
“Ối giời!” Bà mỉa mai. “Tôi còn lâu mới tin!”
Cố Bình An chu môi, cố làm ra vẻ khó khăn: “Thế thì thôi vậy.Con muốn về nhà lắm nhưng mẹ không muốn con về thì con không về nữa vậy.” Nói xong, cô còn thở dài một tiếng não nề.
“Thích ૮ɦếƭ hả con bé này? Mày chỉ biết làm mẹ tức là giỏithôi! ૮ɦếƭ gí ở ngoài luôn đi! Mẹ đỡ được một phần của hồi môn.”
Cố Bình An cười ha hả. “Bố cuối tuần chắc ở nhà nhỉ?” Cômong rằng bố cô có thể ra tay can ngăn nếu bác Thẩm cho Thẩm An Bình một trận.
“Cái con bé đáng ghét này chỉ biết đến bố thôi! Mẹ đối vớimày tốt thế nào mà mày chỉ nhớ đến bố thế hả?”
“Mẹ đừng như thế nữa! Ai con cũng nhớ hết mà!”
“Thôi cô biến đi!” Bà Cố vẫn mắng mỏ con gái nhưng nụ cườiđã nở trên môi. Sau đó, như nhớ ra chuyện gì đó rất nhạy cảm, bà không tức giận nữa, hỏi một câu ý tứ rất sâu xa: “Bình An à, mấy năm vừa rồi con ra ngoài, có phải lúc nào cũng cảm thấy mẹ đáng ghét không?”
Nụ cười của Cố Bình An tắt ngúm, cô không muốn đề cập đến chủđề này, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Sao mẹ lại nhắc đến chuyện này rồi?” Cô chau mày. “Con quên từ lâu rồi!”
Bà Cố cảm thấy rất buồn, giọng nghẹn đi: “Con gái, đừng ghétmẹ nhé! Hãy nhớ rằng mẹ sinh ra, nuôi dưỡng con cũng không dễ dàng gì.”
“Con biết rồi.” Lòng Cố Bình An bỗng thắt lại, trong đầu côxuất hiện một dự cảm không lành. “Mẹ, mẹ cóchuyện gì vậy?”
Giọng bà Cố như chực khóc, hít một hơi, bà nói: “Bình An, lầnnày con về rồi, đừng đi xa nữa, con không ở cạnh mẹ, mẹ rất nhớ con!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
Bà Cố nghĩ, chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, bà hạ quyếttâm, nói: “Con bé Mạc Phi... ngày mai sẽ về nước...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc