Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 107

Tác giả: Mạc Oanh

Chiếc nhẫn
Lâm An Kiệt có chút bất ngờ khi gặp phải Cố An Nhiên ở bệnh viện.
Thật ra thì sau khi gặp gỡ Cố An Nhiên, anh ta cũng lần lượt xem mắt mấy nữ sinh, đều trẻ tuổi hơn Cố An Nhiên, có xinh đẹp hơn, có không xinh bằng. Trẻ hơn và xinh hơn An Nhiên thì công việc lại không tốt, chỉ là một viên chức nho nhỏ, hộ khẩu là ở ngoại ô, người có công việc tốt hơn, ổn định hơn, nhưng mà lại không xinh đẹp như An Nhiên, thế nào cũng thấy không hợp, quay đi quay lại chỉ thấy Cố An Nhiên là tổng hợp các điều kiện vượt trội nhất.
Không ngờ hai người còn có thể gặp mặt ở đây, gần đây trong nhà thúc giục mau chóng, có lẽ Cố An Nhiên này là đối tượng kết hôn vừa vặn nhất, mặc dù tính cách có chút bảo thủ cùng lớn tuổi, nhưng công việc danh giá, người cũng xem như xinh đẹp.
Gặp phải Lâm An Kiệt ở nơi này cũng khiến An Nhiên có chút bất ngờ, nhưng mà trước đây từng có chuyện không thoải mái, An Nhiên cũng không có thiện cảm với người này. Chỉ khẽ gật đầu với anh ta.
Quyết định chú ý rồi, Lâm An Kiệt đi về phía cô, lôi kéo làm quen nói: "Thật trùng hợp a, đến thăm người?"
An Nhiên cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, lấy cớ nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước."
"Hả, An Nhiên, cô chờ một chút." Thấy cô muốn đi, Lâm An Kiệt vội vàng gọi.
"Xin hỏi còn có chuyện gì sao?" An Nhiên có chút không kiên nhẫn nói, giọng nói lãnh đạm, vẻ mặt xa cách, hễ là người có mắt đều nhìn ra sự không vui trên mặt cô lúc này.
Nhưng mà Lâm An Kiệt cũng không phải là người bình thường, anh ta như là cực phẩm, thậm chí vô cùng tự luyến, cảm giác mình rất siêu việt.
Cười nói với An Nhiên: "trước đây tôi nghĩ mọi người có chút hiểu lầm nhỏ, lần trước là tôi quá kích động rồi, đừng để trong lòng."
Nghe vậy, An Nhiên nhàn nhạt nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi nói: "chuyện đã qua, tôi đã không nhớ rõ rồi." Nếu hôm nay anh ta không gọi cô lại, thì cô căn bản là không nhận ra anh ta, có một số việc căn bản là không có ý nghĩa, cho nên cô sẽ không tốn công đi nhớ.
Nhưng mà câu trả lời của cô như thế hiển nhiên đã khiến Lâm An Kiệt hiểu lầm, tưởng là cô cũng có ý với mình, vội vàng cười nói: "Cô còn chưa có đối tượng sao, thật ra thì trong khoảng thời gian này tôi cũng xem mắt mấy người, nhưng mà quay đi quay lại tố chất cũng không cao, tôi cảm thấy được chúng ta có thể thử lại với nhau."
An Nhiên thoáng cái sửng sốt, mới nghe ra ý anh ta, người đàn ông này có phần quá khôi hài đi, anh ta lấy đâu ra tự tin cho là qua chuyện lần trước người khác còn có thể tiếp nhận anh ta?
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn, tôi nghĩ anh tìm sai người rồi." An Nhiên nhìn anh ta một cái, xoay người liền muốn rời đi.
Lâm An Kiệt sửng sốt, lại thấy tay cô trống không, cười: "tôi biết cô vào cái tuổi này đúng là sốt ruột muốn kết hôn rồi, đó cũng không thành vấn đề , tôi không ngại chúng ta lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để gặp gỡ."
Đưa lưng về phía anh ta, An Nhiên vô lực đảo cặp mắt trắng dã, người đàn ông này không khỏi quá đề cao bản thân sao.
Thấy cô không nói, Lâm An Kiệt cho là bị mình nói trúng, tiếp tục nói: "mặc dù cô có công việc không tồi, coi như là xinh đẹp, nhưng mà hơi lớn tuổi một chút, có lẽ mấy năm trước còn có thể đòi hỏi cao hơn, nhưng mà bây giờ cô đã gần ba mươi rồi, hơn nữa phụ nữ già nhanh hơn đàn ông, mà đàn ông càng già càng hấp dẫn, cho nên những kẻ giàu có kia mới tìm người trẻ tuổi khắp nơi, già như cô thế này thì quá xấu hổ rồi." Nói rồi đi về phía cô: "mặc dù điều kiện của tôi không tính là quá tốt, nhưng mà có nhà có xe ở Giang Thành cũng không tính là quá kém, tôi không để ý tuổi tác của cô, bởi vì tôi coi trọng bản chất, bề ngoài mười mấy năm sau còn không như thế chứ. Nếu cô muốn mau chóng kết hôn thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì lúc đầu chúng ta xem mắt chính là để gấp rút kết hôn đi, sớm muộn đều giống nhau, cô nói đúng không."
An Nhiên thật sự bị sự tự tin mạnh mẽ của anh ta đánh bại: "thật xin lỗi Lâm tiên sinh, vừa rồi anh không nghe thấy tôi nói đã kết hôn rồi sao?"
"Cô không đeo nhẫn kết hôn." Lâm An Kiệt nhìn cô chằm chằm nói, khẳng định chắc chắc cô còn chưa kết hôn.
An Nhiên sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình một chút, quả thật không có nhẫn cưới, bởi vì hồi đó kết hôn vội vàng, cô và Tô Dịch Thừa căn bản không chuẩn bị nhẫn cưới, dần dà cũng quên mất, vẫn chưa đi mua nhẫn cưới về đeo.
"Nhưng mà cô ấy đã có chồng." Vào lúc An Nhiên đang hoảng hốt, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói nam tính trầm thấp giàu từ tính.
Nghe vậy, Lâm An Kiệt ngẩng đầu, thấy Tô Dịch Thừa đi tới từ phía sau An Nhiên, cực kỳ tự nhiên khoác vai cô, nhàn nhạt nhìn anh ta, cúi đầu ôn nhu nhìn An Nhiên, hỏi: "sao lại tới bệnh viện?"
An Nhiên sững sờ nhìn anh, hơi bất ngờ anh xuất hiện lúc này: "sao anh lại ở đây?"
"Gần đây Trương thư ký có chút không khỏe, nằm viện này, cho nên nhân giờ nghỉ trưa đến đây tăm ông ấy." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nói, đưa tay vén vén sợi tóc tán loạn của cô.
Mà nhìn lại Lâm An Kiệt bên cạnh, đã sớm khi*p sợ không nói ra lời, cả người nhìn trừng trừng Tô Dịch Thừa, anh ta nhận ra Tô Dịch Thừa, bởi vì thỉnh thoảng Tô Dịch Thừa sẽ xuống cơ sở khảo sát, mà anh còn từng tiếp đón anh! Chỉ là thế nào anh cũng không ngờ được anh lại là ông xã của Cố An Nhiên!
Một lúc lâu Lâm An Kiệt mới phục hồi tinh thần lại, nhìn Tô Dịch Thừa lúng túng cười: "Tô, Tô trợ lý. . . . . ."
Tô Dịch Thừa nhàn nhạt nhìn anh ta, cũng không mở miệng, thư ký Trịnh bên cạnh đã đi lên, nhìn Lâm An Kiệt cười lạnh tốt bụng nhắc nhở: "hiện tại hẳn phải gọi là Tô phó thị trưởng mới đúng."
Lâm An Kiệt run lên, khóe miệng co quắp, nụ cười kia còn khó coi hơn khóc.
Tô Dịch Thừa căn bản là không nhìn anh ta, càng không rảnh đáp lại anh ta, nhìn An Nhiên hỏi: "sao em đến bệnh viện? Thân thể không thoải mái?"
An Nhiên lắc đầu, lúc này mới lên tiếng: "là mẹ, khi đang làm việc thì đột nhiên ngất xỉu."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, hỏi: "mẹ thế nào rồi?"
An Nhiên cười cười với anh: "bác sĩ nói chẳng qua là mệt mỏi, cũng không có gì đáng ngại, nhưng mà để an toàn, giữ mẹ lại bệnh viện theo dõi mấy ngày, thuận tiện tiến hành kiểm tra toàn thân."
Nghe vậy, lúc này Tô Dịch Thừa mới nới lỏng chân mày, nói: "anh cùng em đến thăm mẹ đi."
"Em định đến siêu thị mua chút vật dụng sinh hoạt cho mẹ." Cơ bản nhất cần có khăn mặt chậu thau gì đó.
Tô Dịch Thừa gật đầu, nói: "anh đi cùng em." Lại xoay người, dặn dò thư ký Trịnh bên cạnh: "nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, chiều nay tôi sẽ không đến phòng làm việc rồi, mặc khác cậu cũng cần chú ý chuyện mời thầu, thông báo cho bọn họ, mười giờ sáng mai chúng ta mở cuộc họp nhỏ."
Thư ký Trịnh gật đầu, trịnh trọng trả lời: "được, tôi biết rồi."
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta, không nói gì thêm nữa, xoay người dắt tay An Nhiên đi đến siêu thị ngoài bệnh viện.
Khi hai người xách đồ từ đồ lại từ siêu thị trở lại phòng bệnh thời điểm, Cố Hằng Văn ngồi ở trước giường bệnh đang nói gì đó với Lâm Tiểu Phân, thấy bọn họ đi vào, vội vàng ngậm miệng, như là sợ bị An Nhiên nghe được.
Lại nhìn đến Tô Dịch Thừa bên cạnh An Nhiên, hai người đều sửng sốt, Lâm Tiểu Phân nhìn An Nhiên trách cứ, nói: "sao con còn gọi a Thừa tới, mẹ không sao rồi. A Thừa bận bịu như thế, bỏ đi thế này mang tiếng đó."
"Đúng vậy a, An Nhiên, chúng ta không thể làm chậm trễ công việc của Dịch Thừa." Cha Cố cũng nói như thế. Từ khi hai nhà ăn cơm với nhau lần trước, bọn họ mới biết Tô Dịch Thừa căn bản không phải là đi làm ở công ty kinh doanh nào đó, mà là thuộc ban lãnh đạo trẻ tuổi của thị ủy, được coi là quan lớn. Nhận thức này khiến họ không khỏi sửng sốt, bọn họ chưa từng mong muốn con rể mình phải tốt thế nào, thân phận cao bao nhiêu, chỉ cần anh đối xử tốt với An Nhiên là được, không ngờ vô tình thế mà lại trở thành thông gia với người quyền quý, cảm giác như thế có hơi mờ ảo, khiến người ta thấy không thực.
Nhưng mà cũng may trừ công việc có chút đặc thù, những cái khác Tô Dịch Thừa không có gì đặc biệt, không như những con cháu cán bộ kia, quần áo là lượt, đối xử với An Nhiên với bọn họ tốt khỏi phải nói, như thế bọn họ cũng yên lòng rồi.
An Nhiên liếc nhìn Tô Dịch Thừa, vẻ mặt kia có chút đắc ý, giống như là đang nói: ‘xem đi, em biết mà. ’
Thật ra thì vừa rồi trên đường về, An Nhiên đánh cuộc với anh, nói Lâm Tiểu Phân nhìn thấy anh đến nhất định sẽ không vui, Tô Dịch Thừa không tin, khăng khăng bất đồng ý kiến, nói Lâm Tiểu Phân nhìn thấy anh đến nhất định sẽ cười toe toét.
"Cha mẹ, đừng trách An Nhiên, đúng lúc con cũng tới bệnh viện thăm một vị lãnh đạo, gặp An Nhiên ở đại sảnh bệnh viện." Tô Dịch Thừa để đồ trên tay vào trong phòng, sau đó đi tới trước mặt Lâm Tiểu Phân nói: "mẹ, cho dù hôm nay con không gặp An Nhiên ở đây, mẹ và cha cũng không thể giấu diếm con, dù sao con cũng là con rể của hai người, mẹ thấy khó chịu sao có thể không cho con biết chứ."
Lâm Tiểu Phân thở dài nói: "công việc của con đặc thù, vả lại mẹ cũng không sao, vì mẹ mà làm chậm trễ công việc của con là không được, con phục vụ nhân dân, đương nhiên là vì quyền lợi của mọi người mới quan trọng."
Tô Dịch Thừa cười khẽ, tiến lên kéo tay Lâm Tiểu Phân, nhìn bà với vẻ mặt thành thật nói: "mẹ, con là đầy tớ của nhân dân, nhưng cũng là chồng của An Nhiên, là con rể của ngài và cha, người xưa nói con rể là con, con không chỉ coi ngài và cha là nửa cha mẹ con, mà con sẽ đối xử với ngài và cha giống như cha mẹ của con vậy, biết ngài và cha đều khỏe mạnh, thì ở bên ngoài con mới có thể mưu cầu lợi ích cho nhân dân, hai người là là hậu thuẫn mạnh mẽ của con a."
Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân nhìn anh chằm chằm, bị lời nói của anh khiến cho cảm động suýt rơi nước mắt. Đột nhiên bà cảm thấy trời cao đối đãi với bà và An Nhiên không tệ, đều cho họ những người đàn ông tốt như thế.
"Ai, mẹ sợ làm phiền con." Lâm Tiểu Phân vỗ vỗ tay anh.
Tô Dịch Thừa cười nhạt, nói: "nào có con cái nào sẽ cảm thấy cha mẹ mình phiền hà chứ."
Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười mãn nguyện.
Chương 107.2
Lúc xế chiều Tô Dịch Thừa gọi điện thoại liên hệ viện trưởng bệnh viện, để ông ta sắp xếp bác sĩ giỏi nhất tới làm kiểm tra toàn diện cho Lâm Tiểu Phân. Cuối cùng phía bệnh viện khẳng định ngày mai bắt đầu kiểm tra toàn diện, cũng bố trí bác sĩ và y tá giỏi nhất của bệnh viện.
Mà An Nhiên Hòa Tô Dịch Thừa ở bệnh viện đến buổi tối mới trở về, vốn An Nhiên còn muốn ở lại cả đêm, nhưng mà Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn đều không đồng ý, nói ngày mai bọn họ còn phải đi làm, đuổi bọn họ về sớm nghỉ ngơi. An Nhiên bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể theo Tô Dịch Thừa rời đi, trước khi đi còn không ngừng nhắc nhở Lâm Tiểu Phân chú ý nghỉ ngơi, dặn Cố Hằng Văn có chuyện gì nhất định phải gọi điện nói cho cô biết.
Hai người không lái xe, thật ra thì thời gian cũng coi như sớm, mới chưa tới 7 giờ, trên bầu trời mặt trời vẫn còn sáng leo lắt, lúc này sắc trời lờ mờ còn chưa đen kịt.
Không lập tức đón xe đi về, hai người dắt tay nhau chậm rãi đi dọc theo con đường trước bệnh viện, An Nhiên quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng.
Tô Dịch Thừa nghiêng người nhìn cô một chút, buồn cười hỏi, "sao thế, sao lại vui vẻ như vậy?"
An Nhiên cười, ý cười trên mặt càng nhiều hơn, nhìn thẳng phía trước, không nói lời nào.
"Hử?" Tô Dịch Thừa cố ý lấy tay gãi gãi lòng bàn tay cô, nhìn cô chằm chằm, như là nhất định phải hỏi ra được lý do.
An Nhiên dừng bước, nhìn anh cười nói: "em phát hiện anh rất thích hợp làm lãnh đạo, luôn biết làm thế nào để nói lời hay ho nhất, biết nói thế nào để khiến người ta xúc động tận đáy lòng." Rõ ràng không phải là lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng mà lời lẽ càng bình thường, càng ấm lòng, càng xúc động lòng người, càng khiến người ta không thể chống cự.
Tô Dịch Thừa nhéo nhéo cái mũi của cô, nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, vừa nói: "anh chính là nói thật, mà lời nói thật luôn dễ nghe."
An Nhiên bĩu môi: "anh là người lão luyện, đã sớm nhìn thấu mọi người rồi, người nào nói đó, không cần suy nghĩ là anh có thể mở miệng nói ra."
Tô Dịch Thừa cười to, cũng không phủ nhận, bởi vì quả thật như An Nhiên nói, anh đã sớm nhìn thấu mọi người rồi, người nào nói đó, nhưng mà người đáng để anh hay cũng không nhiều, anh không đi lấy lòng người khác, nhưng mà lại muốn lấy lòng cha mẹ cô.
Cũng không đi sâu vào vấn đề này nữa, Tô Dịch Thừa thay đổi đề tài nói: "chuyện công ty xử lý thế nào rồi, rất khó giải quyết sao?"
Nói cái này, ý cười trên khóe miệng An Nhiên từ từ tắt ngấm, im lặng hẳn.
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn cô, tất nhiên nhìn ra sự khác thường của cô, chỉ nhà nhạt nói: "bằng lòng nói cho anh một chút không, mặc dù không hẳn sẽ giúp được em, nhưng ít ra là anh là một người nghe không tồi."
An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên, một lúc lâu mới mở miệng nói: "dự án trang viên thể thao, hỏng rồi."
Tô Dịch Thừa ngẩn người, anh nghe cô nói qua về hạng mục này, là dự án cô vẫn bận bịu gần đây.
"Phòng mẫu đột nhiên bị sập rồi, ngay cả bản thiết kế bị đánh cắp, thậm chí cả người trợ lý vừa theo em thực tập cũng bỗng nhiên biến mất." An Nhiên tiếp tục nói: "đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi." Dừng bước nhìn anh chằm chằm, hỏi: "Dịch Thừa, anh nói có phải là em quá thất bại rồi không, trừ Lâm Lệ, dường như không tìm ra được người bạn nào nữa, nhân duyên của em hình như thật tồi tệ."
Tô Dịch Thừa cười, đưa thay sờ sờ đầu cô, nói: "là bọn họ không tinh mắt, tất nhiên không phải ai cũng có con mắt tinh đời như anh."
"Phốc ——!" An Nhiên bị độ tự kỷ của anh chọc cho buồn cười, nhìn anh hỏi: "Tô lãnh đạo, xin hỏi anh đây là đang khen anh hay là cả ngợi bản thân mình?"
"Đương nhiên là đang ca ngợi ánh mắt tinh tường của mình!" Tô Dịch Thừa đương nhiên nói. Bộ dạng nghiêm túc kia khiến An Nhiên cười không ngừng, sự phiền muộn và mệt mỏi vừa rồi hoàn toàn biến mất. Tô Dịch Thừa nhìn An Nhiên cười vui vẻ như vậy, anh thích cô như thế, nụ cười trên khuôn mặt cô rất đẹp, cô cười rộ lên đẹp hơn so với khi không cười, cô phù hợp vời cười, u buồn và không vui không hề thích hợp với khuôn mặt cô.
Sau khi cười xong, tâm tình An Nhiên dường như khá hơn rất nhiều, nhìn thẳng phía trước, vừa đi vừa nói: "Hoàng Đức Hưng bảo em tìm anh, bảo em giành mấy hạng mục bên ban khoa học kỹ thuật thành phố từ chỗ anh, coi như là lấy công chuộc tội."
Tô Dịch Thừa hiểu rõ, cho nên buổi sáng khi anh gọi điện thoại cho cô, cô mới nói như thế.
An Nhiên tiếp tục nói: "anh nói có nực cười không, mất trộm, sụp đổ, thế mà công ty không hề phản ứng, không báo cảnh sát, thậm chí cũng không điều tra, dường như ông ta hoàn toàn không bất ngờ với sự cố lần này, thật giống như là đã có chuẩn bị." Bây giờ nghĩ lại, Hoàng Đức Hưng phản ứng quá bình thản rồi, bình thản đến mức khiến người ta cảm thấy khó tin.
Tô Dịch Thừa không nói lời nào, chỉ lắng nghe, cũng không cho ý kiến, nhưng nắm tay cô càng ngày càng chặt, như là đang tiếp sức lực cho cô.
"Em không thông minh, nhưng mà em cũng không ngốc, không tranh luận chẳng qua là không muốn thôi, nhưng mà hình như làm thế lại khiến người ta coi em là kẻ ngu si để đùa giỡn." An Nhiên hơi tự giễu nói.
Đột nhiên Tô Dịch Thừa dừng bước, xoay người đưa tay cầm tay cô, nhìn cô chăm chú nói: "An Nhiên, muốn về để anh nuôi không?"
An Nhiên cũng bình tĩnh nhìn lại anh, cô hiểu ý anh, nhưng mà dù sao đã ở ‘Chân Thành’ gần 7 năm rồi, từ khi mới tốt nghiệp ra đã ở lại đó, cho dù có xấu xa thế nào thì ở lâu cũng có tình cảm, thật muốn đi, thật cũng có điêm không nỡ, không hạ được quyết tâm.
Tô Dịch Thừa cũng không ép cô quyết định ngay, đưa tay sờ sờ mặt cô, một lần nữa dắt tay cô: "đi thôi, dẫn em đến chỗ này." Không đợi An Nhiên trả lời, kéo tay cô đi thẳng đến khu phố xá sầm uất.
"Đi đâu?" An Nhiên khó hiểu hỏi.
Tô Dịch Thừa không quay đầu lại, cười nhạt nói: "đến thì biết."
Chợ đêm đã bắt đầu, trên đường rất nhiều người đi lại, để tùy ý Tô Dịch Thừa nắm tay cô đi xuyên qua đám người.
An Nhiên nhìn gò má của anh, gò má anh nhìn nghiêng còn đẹp mắt hơn so với chính diện, đường nét cương nghị,chân mày thâm thúy, thấy thế nào cũng rất mê người. Thật ra thì không muốn nghĩ gì cả, cảm giác được anh nắm thế này quả thật rất tốt, như là hai người bọn họ là người yêu đã lâu. Tay anh rất tot, một bàn tay có thể bao trọng tay cô, cảm giác thật kỳ diệu.
Trong lúc An Nhiên còn đang ngẩn người đắm chìm trong cảm xúc của mình, Tô Dịch Thừa đã dừng bước. An Nhiên không hề chú ý, suýt nữa đâm vào anh, cũng may Tô Dịch Thừa nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, buồn cười chế nhạo cô: "sao lại giống như đứa trẻ vậy, em đi không nhìn đường sao?"
An Nhiên thè lè lưỡi, hỏi, "đã tới chưa?" Vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn, thấy lúc này hai người đang dừng lại trước cửa hàng trang sức, hơi khó hiểu quay đầu nhìn anh: "sao anh lại dẫn em tới đây?"
Tô Dịch Thừa giơ tay cô lên, nhìn ngón tay trống trơn kia, nói: "anh cảm thấy anh hẳn là nên mua chiếc nhẫn giữ lấy em đồng thời có thể cảnh cáo những người đàn ông khác, em là hoa đã có chủ, đừng nghĩ lung tung."
An Nhiên sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng anh nói đến cái gì, nhớ lại chuyện hai người gặp phải Lâm An Kiệt ở bệnh viện lúc chiều: "em có thể hiểu biểu hiện của anh lúc này là đang ghen không?"
Tô Dịch Thừa dứt khoát gật đầu: "tất nhiên!"
An Nhiên bị sự nghiêm túc của anh chọc người, đưa tay cầm ngược lại tay anh, nhìn ngón áp út cũng trống không, nói: "vậy anh nói có phải là em cũng nên mua chiếc nhẫn giữ anh không, nếu không em sợ là sẽ có người mơ ước ông xã thâи áι của em."
"Thật vinh hạnh." Tô Dịch Thừa cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt dịu dàng.
Mười ngón tay hai người đan xen nhau, đi vào cửa hàng trang sức, bên trong có rất nhiều nhẫn, đủ loại vàng, kim cương, đá quý nguyên chất đều có đủ, kiểu dáng phong phú, nhưng mà cuối cùng hai người chỉ chọn lấy một đôi nhẫn bạc rất bình thường, kiểu dáng đơn giản, không phô trương, nhưng mà hai người đều rất thích.
Chọn nhẫn, mua nhẫn đều thuận lợi, nhưng mà đến khi trả tiền có chút hí kịch.
"Giả vờ tách riêng ra a, chúng ta phải tách ra thanh toán." Nhìn người bán hàng định gói hai chiếc nhẫn lại, An Nhiên mở miệng nói như thế.
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, buồn cười nhìn cô.
"Ách." An Nhiên yêu cần như thế khiến nhân viên cửa hàng không khỏi sửng sốt, cười khan hơi lúng túng nói: "thật xin lỗi, thưa cô, đây là nhẫn đôi, vẫn luôn bán kèm nhau, chưa từng bán lẻ."
An Nhiên nhíu nhíu mày, lùi một bước thỏa hiệp nói: "vậy có thể quét thẻ hai lần chứ."
Khóe miệng nhân viên cửa hàng trang sức kia không khỏi co quắp, mua một thứ, quét hai lần thẻ, thế có khác gì…………….., làm điều thừa sao!
"An Nhiên, đừng làm khó dễ người ta, cứ để anh trả tiền trước, rồi về nhà em đưa tiền cho anh có được không." Tô Dịch Thừa thương lượng nói.
An Nhiên nhìn anh, lời lẽ nghiêm khắc từ chối: "không được, khi về nhà anh nhất định sẽ nói chúng ta là vợ chồng, không phân biệt em và anh, của anh là của em, em nói không được anh, hôm nay dù thế nào nhẫn của anh phải để em thanh toán, nếu không nhẫn cũng là anh tự trả tiền, thì em làm sao dùng nhẫn giữ anh!"
Tô Dịch Thừa cười to, đưa tay sờ sờ đầu cô, của nàng, nữa xoay người đối diện với người bán hàng kia nói: "bà xã tôi cố chấp thế, vậy chỉ có thể làm phiền các vị."
Khách hàng khăng khăng như thế, dù sao mở cửa làm ăn, đồ vẫn muốn bán, nhân viên bán hàng kia miemr cười chuyên nghiệp, gật đầu với bọn họ: "không phiền." Nói xong liền lấy ra hai túi giấy từ phía dưới quầy hàng, chia thành hai hộp nhẫn cho vào túi giấy sau đó đẩy hai túi tới trước mặt hai người.
An Nhiên rất dễ chịu lấy thẻ từ trong túi ra tới thanh toán, Tô Dịch Thừa cười khẽ lắc đầu, cũng quét thẻ trả tiền.
An Nhiên lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi giấy ra, mở ra lấy chiếc nhẫn, trở trước mặt mọi người trong cửa hàng, mặt ửng đỏ, kéo tay anh, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên cho anh, từ nay về sau sẽ theo người đàn ông này trọn đời. Thời khắc thế này dường như trở nên rất thiêng liêng, vẻ măt An Nhiên rất thẹn thùng, nhưng vô cùng chân thành.
Sau khi đeo nhẫn cho anh xong, An Nhiên mới ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng , nói: "anh đeo lên cho em chứ?"
"Vô cùng nguyện ý." Tô Dịch Thừa cười, cũng lấy nhẫn ra, từ từ đeo lên ngón áp út của cô. Động tác rất đơn giản, nhưng anh làm rất nhẹ, rất chậm, đủ để thấy anh coi trọng giờ khắc này.
Vào lúc An Nhiên thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn đột nhiên xuất hiện trên tay mình, cửa hàng vốn im phăng phắc không tiếng động đột nheine tuôn ra tràng pháo tay nhiệt liệt, thậm chí có người bắt đầu ồn ào hô lên.
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! . . . . . ."
Trong tiếng hô hào và vỗ tay như thế, cả cửa hàng trở nên sôi động, thậm chí thu hút không ít người đi đường không rõ chuyện cũng vây quanh xem.
An Nhiên đỏ bừng mặt lên, ngượng ngùng chôn đầu trong lòng Tô Dịch Thừa.
Rốt cuộc đã từng gặp phải những cảnh như thế này, dù thế, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười khó nén, không có chút nào mất tự nhiên và khó chịu, giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, sau đó đưa tay nâng mặt An Nhiên lên, bình tĩnh nhìn cô nói: "mặc dù anh cũng không quen làm động tác thân mật trước mặt nhiều người như vậy, nhưng mà lúc này anh thật sự muốn hôn em." Nói xong, căn bản là không để cho An Nhiên có cơ hội mở miệng phản bác hoặc từ chối, liền nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Sau đó một lần nữa hiện trường lại tuôn ra tràng pháo tay nhiệt liệt cùng với tiếng hoan hô, mọi người làm chứng giờ phút này cho bọn họ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay