Tiệc Báo Thù - Chương 21

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Tai họa khủng k*** cũng có cái hay của nó. Tối nay Lương Tiểu Đồng không ra ngoài chơi bời. Một điều hay hơn nữa là còn ăn cơm ở nhà.
Nhưng có lẽ trên đời này chỉ mình Lâm Thục Tĩnh nghĩ vậy. Cho đến ngày cậu con trai có vợ. Nhưng các cô gái thời nay có phù hợp để làm vợ không? Là bạn vui chơi thì được, làm vợ thì phải biết cống hiến, hy sinh, họ có biết không?
Lâm Thục Tĩnh chưa già như một thứ đồ cổ không hiểu thế nào là tuổi trẻ lãng mạn, bà chưa đến sáu mươi, biết chăm sóc thẩm mỹ, nên người ngoài nhìn vào cho rằng bà mới là thiếu phụ, có người nói bà là chị gái Lương Tiểu Đồng. Bà biết, không ít người dưới trướng Lương Quân có ý nịnh nọt, chẳng rõ họ nói thế là thực bụng hay không nhưng nhìn người trong gương hoặc nhìn ảnh, chính bà cũng tự cho rằng mình còn trẻ hơn cả Lưu Hiểu Khánh, người vẫn được coi là “mỹ nhân không tuổi”.
Điều bà lo lắng là thiếu nữ ngày nay không biết ứng xử với mọi người cho phải, họ không tốt như bà tốt với Lương Quân và Lương Tiểu Đồng bao năm nay. Như thế thì không được. Bà thầm thở dài. Không ít các cô gái rất thân với Lương Tiểu Đồng, nhưng họ chủ yếu đều nhằm vào vị thế của nhà này, thậm chí nhằm vào mấy chiếc xe “khốn kiếp”. Lamborghini và Ferrari vốn không “khốn kiếp”, nhưng bà rất hận loại xe thể thao hễ lao đi là xì khói đen và bánh xe rít lên. Lương Tiểu Đồng đã gặp tai nạn, gãy một tay, thậm chí suýt mất mạng trên một trong những chiếc xe ấy, khiến bà phải đau xót nhiều đêm liền mất ngủ.
Vụ tai nạn xe cộ ấy là một đại hạn, trưa nay cũng thế. Bà tin lời cổ nhân nói, rằng ông trời muốn giao trọng trách cho ai thì trước tiên sẽ thử thách người ấy. Tiểu Đồng là đứa rất thông minh, mà gặp tai ương hết lần này đến lần khác, âu cũng là những dấu hiệu cho thấy sẽ thành công như cha nó, thậm chí còn thành công hơn.
Đúng thế, sau tai nạn hôm nay, nó đã chín chắn hơn nhiều, ở lại bệnh viện mấy tiếng đồng hồ, nó cho đó là cơ hội rèn luyện nhân cách. Về đến nhà cũng không vội gọi điện cho mấy đứa bạn gái nửa vời, mà gọi cho luật sư, kế toán, gọi cho người phụ trách quầy lễ tân của Tiêu Tương. Và gọi cho ai đó, nói rất khẽ, nghiêm túc chứ không chớt nhả cười cợt như với đám con gái. Cũng là sự chín chắn!
Tiếc rằng Lương Quân chồng bà không nhận ra những tiến bộ rõ rệt của đứa con. Lâm Thục Tĩnh biết chồng mình chỉ tránh không muốn thấy thôi. Chẳng rõ ông ấy đã biến thành một doanh nhân máu lạnh từ bao giờ, không đầm ấm, không lãng mạn, không tin ở những kỳ tích nữa. Chắc là tại tình hình sức khỏe, hầu như ngày nào cũng đối mặt với những thử thách hiểm nghèo bế tắc, mấy ai đã biết cho ông ấy?
Gần nửa năm nay Lương Quân yếu hẳn đi, phần lớn thời gian đều ngồi làm việc ở nhà, từ chối hầu hết các buổi tiệc tùng nâng cốc. Lẽ ra tối nay Lương Quân sẽ đến Tiêu Tương dự tiệc khai trương, nhưng bây giờ thì hết chuyện. Cũng tốt, cả nhà có dịp yên ổn ngồi ăn bên nhau.
Lâm Thục Tĩnh vào bếp, tự tay nấu món cá diếc hấp, gà giò hầm khoai lang và vài món yêu thích của con trai, xong xuôi bày ra bàn, Lương Tiểu Đồng theo mùi thơm đi ra, lộ vẻ vui thích, ngồi xuống ngắm nghía bàn ăn thịnh soạn. Lâm Thục Tĩnh xúc động rơm rớm nước mắt, như được trở lại hồi mười lăm hai mươi năm trước.
Lương Tiểu Đồng cầm đũa gắp mấy sợi cá mực vàng hoe. Bà mẹ tặc lưỡi trách, “Sao lại thế? Phải chờ cha con đã chứ!”
“Vâng, mẹ ơi! Trưa nay con chỉ ăn qua loa, tại sao thì ai cũng biết rồi, đúng không? Lúc này bụng con đói meo!” Lương Tiểu Đồng vẫn là con ngoan, bị nhắc nhở thì dừng tay luôn. Ngẩng đầu lên, thấy Lương Quân đang chống ba toong bước vào.
Sự xuất hiện của chồng khiến Lâm Thục Tĩnh thấy ấm lòng, nhưng cũng lo hai cha con sẽ lại va chạm nhau.
Cha con họ Lương va chạm nhau như cơm bữa, còn hơn cả cơm bữa.
Lúc chiều về đến nhà, Lương Tiểu Đồng đã vào phòng Lương Quân đến nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thục Tĩnh có cảm giác nửa tiếng ấy dài như nửa năm. Bà nghe vọng ra lời qua tiếng lại, tuy không phải cãi nhau ầm ĩ nhà cửa nhưng rõ ràng là hai cha con bất đồng ý kiến gay gắt nên mới cùng tốn hơi tốn sức lâu như vậy.
Bà đỡ Lương Quân ngồi xuống, ông cau mày nhìn con trai, lắc đầu, “Cha không hiểu nổi tại sao vào lúc này mà con vẫn hớn hở được!”
Lương Tiểu Đồng cười nhạt, “Buồn phiền rầu rĩ thì giải quyết được vấn đề à? Mặt nhăn như bị là có thể xây lại được lầu chính Tiêu Tương chắc?”
“Nếu con có đầu óc một chút thì hôm nay sẽ không bị động như thế.” Lương Quân than thở.
“Cha và con có thể trao đổi ý kiến với thái độ xây dựng hơn không?” Thật ra Lương Tiểu Đồng cũng không biết nên giao lưu với ông già như thế nào, nếu không vì cần ông ấy trợ giúp thì anh ta không đời nào nhẫn nhịn đến mức này.
“Hai cha con cần nói gì thì nên nhẹ nhàng thôi.” Mối lo ngại của Lâm Thục Tĩnh đã thành sự thật, bà đành đối diện vậy.
Sau một lúc im lặng ngồi yên, cũng không ăn món gì hết, Lương Quân hỏi, “Lúc nãy con gọi điện, hiệu quả ra sao?”
“Hiệu quả ra sao, đâu thể nhìn thấy ngay? Cần dặn dò điều gì con đã dặn dò cả rồi, luật sư Lý sẵn sàng bắt tay vào, người trong nội bộ cảnh sát hình sự sẽ giúp chúng ta theo dõi tình thế diễn biến. Cho đến lúc này Na Lan vẫn chưa phục hồi trí nhớ, Pu't lục của các con tin khác căn bản giống hệt nhau, tức là hiện giờ tất cả đều thuận lợi.” Lương Tiểu Đồng đáp trôi chảy như đọc thuộc lòng, sau đó chuyển sang đề tài khác, giọng sôi nổi hơn. “Con và luật sư Mã phụ trách Tiêu Tương đã rà soát lại chi tiết hợp đồng, nếu chúng ta hành động quyết đoán, bà vợ góa của Đới Hướng Dương đang đau buồn không kịp động não, nhân đây chúng ta mua lại cổ phần ban đầu của Đới Hướng Dương, đoán rằng bà ta không thể ngờ giá trị của ba tòa lầu Ba Khắc đã tăng lên ít nhất 15% và cũng không tính toán chi ly về những khoản đầu tư giai đoạn vừa rồi. Con được biết Đới Hướng Dương chi tiền cho giai đoạn này đều lấy từ tài khoản rối tinh rối mù của tập đoàn, người phụ trách các việc cụ thể là Yên Vệ Bình cũng vừa mất mạng, chẳng còn mấy ai biết rõ Hâm Viễn đã chi vào Tiêu Tương bao nhiêu tiền. Con tin rằng chúng ta sẽ không cần thanh toán các khoản đó nếu kịp thời mua đứt cổ phần của Đới Hướng Dương.” Lương Tiểu Đồng nhấn mạnh hai chữ “kịp thời”.
Lương Quân hầu như không cần suy nghĩ, nói luôn, “Nghe đi nghe lại, thì hình như con rất hào hứng với những món lợi bằng cái móng tay! Con đã nghĩ chưa: nếu mua nốt 60% cổ phần tức là con sẽ đơn độc đối mặt với rủi ro, giai đoạn này rủi ro đối với các hội quán kiểu nhà hàng đang rất lớn đấy.”
“Nhưng cha nên nhớ: rủi ro lớn hay nhỏ, hội quán có kiếm được tiền hay không còn tùy vào cách kinh doanh!” Lương Tiểu Đồng gần như tuyệt vọng bởi suy nghĩ tiêu cực của cha.
“Và, bài tính của con thật ấu trĩ, nên nhớ rằng người vợ góa của Đới Hướng Dương, con cũng gặp rồi, bà ấy có phải hạng đầu đất ngu ngơ không? Họ còn có cô cháu gái nữa, nó có đần độn không? Cha nghe nói cô bé cực thông minh, Đới Hướng Dương vốn có ý định giao cho cô ta cả doanh nghiệp, vấn đề chỉ tại cô ta chấp nhận làm một kế toán viên chứ không mấy hứng thú với kinh doanh.” Lương Quân nhấn mạnh hai chữ “kế toán”. “Là một kế toán viên, nó không hiểu sổ sách tiền bạc hay sao? Dù rối tinh rối mù nó cũng nắm bắt được.”
Bà Lâm Thục Tĩnh đã chờ đến lúc có thể bèn nói xen vào, “Hai cha con ăn xong rồi hãy bàn bạc, thức ăn nguội hết cả rồi.”
Lương Quân cứ như không nghe thấy, tiếp tục chỉ trích, “Con vừa nói, muốn cha có thái độ xây dựng, vậy cha hỏi con: sau đây định làm gì?”
Lương Tiểu Đồng nhai xong cái đùi gà, rồi mới nói, “Một là, cha nên huy động các mối quan hệ ở Bắc Kinh… Sở Công an có người của con nhưng sức ảnh hưởng chưa đủ, điều chúng ta cần là Sở Công an phải kết thúc vụ án một cách tròn trịa. Tiếp đó cha cử một chuyên gia tài chính gặp gỡ người của Tiêu Tương, đối chiếu sổ sách, đạt được sự đồng thuận về các khoản tiền. Bước tiếp theo, để cho họ tổng hợp vốn lại…”
“Cha hỏi, sau đây con định làm gì, chứ không hỏi cha phải làm gì?” Lương Quân nổi giận, cứ như sắp cầm đĩa thịt gà hắt vào mặt con trai.
“Con…” Lương Tiểu Đồng hừ một tiếng, gắp miếng cá nhai thật kỹ, rồi ngước mắt nhìn Lương Quân, nghiêm chỉnh nói, “Nhiệm vụ của con còn khó khăn hơn: con muốn mời Na Lan đi ăn cơm.”
Khoảng sáu tiếng năm mươi phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng hồi sức ICU bệnh viện Nhân dân số 6 thành phố Giang Kinh.
“Tớ nghe nói cậu đã bị bán đứng.” Đào Tử nói. Cô là bạn chí thân của Na Lan ở đại học Giang Kinh, và cũng là bạn cùng phòng ký túc xá. Không lâu sau khi vụ án xảy ra, Đào Tử đã xuất hiện, đồng thời thay mặt cho bà mẹ Na Lan đang ở quê, vào đây thăm cô. Lúc đó cô còn đang hôn mê. Lần này vào, Đào Tử cầm cho cô một chiếc di động mới. Lúc này trong buồng bệnh yên tĩnh hơn hẳn mọi khi, Đào Tử khẽ nói, “Bằng đẹp trai đã bán đứng cậu!”
Được gặp Đào Tử, Na Lan thấy nhẹ nhõm, đỡ hẳn nhức đầu. Đào Tử còn mang cho cô một suất ăn ngon lành và một bó hoa cẩm chướng nở rộ. Đào Tử thực tháo vát, cô mượn người bạn là nghiên cứu sinh ở Viện Y học chiếc thẻ từ của nhà ăn viện 6 để mua cơm. Na Lan mỉm cười, “Việc trừng phạt anh ta, tớ giao cho cậu!”
“Thế không được.” Đào Tử nói. “Tớ là hoa thơm đã có chủ, không nên để anh ta tưởng bở, ngộ nhận rằng tớ có tình cảm sâu đậm với anh ta.”
Na Lan cười, “Dễ thôi mà: cậu cầm theo đăng ký kết hôn của cậu, đến nơi giơ ra như kiểu FBI trong phim Mỹ gí vào mặt anh ta, thế là miễn hiểu lầm!”
Đào Tử cười khanh khách, rồi nghiêm chỉnh nói, “Thấy cậu có thể nói đùa vui vẻ thì tớ rất yên tâm rồi. Lúc trước vào đây cậu đang hôn mê, làm tớ sợ hết hồn, sau đó phải hỏi chị bác sĩ phụ trách, rắc rối tệ! À, nhắc đến chị bác sĩ… tớ có tin sốt dẻo cho cậu đây. Lúc nãy ở nhà ăn tớ nhìn thấy chị ta trò chuyện rất phởn với ai, cậu đoán xem?”
Na Lan tò mò, “Với ai, tớ có quen không?”
“Có quen.”
“Chịu, không đoán được.”
Đào Tử cười bí hiểm, “Đội trưởng Ba Du Sinh.”
Na Lan hơi sửng sốt, nghĩ ngợi rồi nói, “Chị ấy trông rất được, tác phong sắc sảo, sẽ hợp với tính cách mềm mỏng phải chăng của Ba Du Sinh.”
“Thế à? Cậu nghĩ Ba Du Sinh đã lên mấy?” Đào Tử trở nên nghiêm túc.
“Ba tuổi rưỡi.”
“Tớ nói nghiêm chỉnh, chắc anh ấy cũng phải ba nhăm, ba sáu tuổi rồi? Nghe đồn cô người yêu mất tích đã mười mấy năm trước, từ đó đời sống tình cảm của anh ấy dường như con số không, và cũng không bận tâm đến phái yếu nữa… nhưng chắc không phải là người… có chuyện chứ?”
Na Lan lại mỉm cười, “Tin đồn thường nảy sinh như thế. Cho nên mới có câu: lúc nhà tâm lý học suy nghĩ thì thượng đế cũng phải đau đầu.”
Cửa phòng bỗng mở ra, Ba Du Sinh tay bưng hộp cơm bước vào, nhìn thấy Đào Tử liền mỉm cười gật đầu, “Chào Đào Tử!” Nhận ra trên giường cũng có một hộp cơm, anh áy náy cười, “Thế là trùng mất rồi! Na Lan sẽ chọn ăn cơm của ai đây, lựa chọn khó khăn đấy?”
Đào Tử nhún vai, “Nếu anh đến sớm một chút…”
Na Lan đã nghe ra Đào Tử muốn dẫn dắt câu chuyện tới đâu, sợ khó xử, vội thò chân ra đá bạn. Đào Tử giả vờ không hiểu ý, tiếp tục nói, “Nhưng các anh còn bận thẩm vấn nhiều nhân chứng thì cũng không thể làm chủ thời gian, đúng không?” Na Lan thở phào.
Ba Du Sinh nhận ra ẩn ý của Đào Tử, anh lặp lại câu nói muôn thuở, “Không phải thẩm vấn, mà là tìm hiểu.” Rồi anh nhíu mày, lẩm bẩm như nói cho mình nghe, “Tôi rất mong có người để mà thẩm vấn, nhưng nghi phạm đã ૮ɦếƭ trong vụ nổ hoặc đã trốn khỏi hiện trường. Na Lan là trung gian thương lượng mà bọn ςướק yêu cầu, nhưng vụ nổ bất ngờ xảy ra khiến hai bên chưa thỏa thuận được các điều kiện, tôi đang rất muốn biết bọn ςướק có tiếp tục liên lạc với Na Lan nữa không.”
Đào Tử đã hiểu ra, cô hít sâu một hơi, “Na Lan nghe rõ chưa, câu này cảnh báo cậu: những tên ςướק còn sống sẽ tìm cậu!”
Na Lan không bận tâm. “Tìm tớ cũng vô ích. Một là tớ không nhận ra hắn, hai là tớ không nhớ hắn đưa điều kiện gì, ba là cảnh sát vẫn theo dõi. Nếu tên ςướק ‘có hoài bão có lý tưởng’ thì hắn sẽ tìm cách khác để đạt được mục đích.”
Đào Tử nói, “Mất trí nhớ, quá hay! Tớ mong sao mỗi lần yêu đương thất bại tớ sẽ mất trí nhớ!” Thật ra còn lâu mới đến ngày Đào Tử có thể đăng ký kết hôn, hai năm qua cô yêu hai lần đều không thành công, một lần sắp đến đích nhưng cô chấm hết vì nhận ra tín hiệu đối phương cũng mắc cái tật mê gái đa tình phổ biến của nam giới.
Cửa buồng bệnh lại mở ra lần nữa, một y tá đẩy xe vào, nhưng Na Lan ngạc nhiên hết cỡ vì trên xe không có thuốc men hay dụng cụ y tế mà là lẵng hoa to gồm cẩm chướng, uất kim hương, oải hương, hoa hồng và còn có một cái khay to đựng bốn món mặn một món canh nữa.
Cô y tá đẩy xe đến bên giường, đưa cho Na Lan một phong bì màu tím nhạt, nói, “Một nhân vật bí hiểm nhờ tôi chuyển cho cô. Đồ ăn đang nóng, nên dùng luôn đi kẻo nguội thì mất ngon.”
Ba Du Sinh đứng dậy mỉm cười, “Tốt rồi! Bây giờ cô rất dễ lựa chọn nên ăn của ai.”
Na Lan mở phong bì, đọc lướt nhanh, mặt cô bỗng biến sắc.
Mười lăm ngày trước khi xảy ra vụ án, tại một căn hộ ở khu dân cư Phú Lạc xã Ninh Hồ ngoại thành Giang Kinh.
Sau hôm thám thính trở về, cả ba tên ςướק lại hội ý. “Còn hai điểm khó cần phải giải quyết.” Tên ςướק A nói, lại mở sơ đồ mặt bằng các tầng lầu chính Tiêu Tương trải lên bàn. “Hai điểm khó xử này đều nằm ở tầng trệt. Một là nhà bếp. Cách đây mấy hôm chúng ta đã tính rồi, trưa ngày khai trương dù lầu chính không đông khách thì nhà bếp cũng có ít nhất một bếp trưởng, khả năng là có thêm hai bếp chính mới và độ hai ba phụ bếp. May mắn lắm thì cũng có một đầu bếp, một phụ bếp và một hai gã học việc. Nói cách khác, riêng gian bếp đã có bốn năm người cần đối phó. Vấn đề là một trong ba chúng ta có đối phó nổi họ không?”
Tên B nói luôn không cần suy nghĩ, “Không thể!”
Tên A, “Cho nên vấn đề nằm ở đây. Cần ít nhất hai người mới khống chế nổi tầng hai đông khách khứa và đám phục vụ, nên chỉ còn một người vào bếp lùa cả bọn nhà bếp lên tầng hai.”
“Quá khó! Vì theo sơ đồ này, gian bếp rất rộng, sẽ có rất nhiều soong nồi dụng cụ, dao kéo dễ biến thành VK. Nếu bọn nhà bếp chống cự thì một khẩu S***g không thể địch nổi.” Nói xong, tên B đăm chiêu, miệng mím chặt.
Tên A hỏi, “Có phương án nào không?”
“Nghỉ cho khỏe vậy!” Tên B nói.
Tên C từ nãy im lặng, bây giờ mới nói, “Đã chuẩn bị đến đây rồi, S***g còng đã đủ, đâu thể bỏ cuộc?”
Tên B, “Ý tao là, nếu không nghĩ ra nổi phương án thì thôi đi! Tao không nghĩ nổi, đại ca cũng không nghĩ ra, cho nên tao mới nói là thôi đi!”
Tên C cười khẩy, “Ai cũng có đôi tai đúng không? Sao tao chưa nghe thấy đại ca nói là hết cách rồi? Đại ca xưa nay vẫn thế: nêu câu hỏi để bàn bạc, thật ra đại ca đã nghĩ được cách rồi!”
Tên B và tên C cùng nhìn tên A. Tên A nói, “Tao bế tắc thực sự.”
Cả ba tiu nghỉu ngồi nghệt ra trên chiếc đi văng cũ kỹ đã thòi lòi cả lõi ***, muốn uống bia nhưng tủ lạnh trống không, cả ba đều rất mệt mỏi sau một ngày đi làm, không tên nào chủ động nói rằng nên ra siêu thị cách đây hơn một cây số để mua.
Tên B nói, “Bây giờ nói điểm khó thứ hai xem?”
“Bảo vệ.” Tên A nói đúng hai chữ, rồi hắn trầm ngâm, nhắm mắt cứ như đã ngủ, hình như hắn muốn giao trọng trách này cho hai tên đồng bọn.
Hồi lâu sau, tên C hỏi, “Thì sao?”
Tên B, “Nếu chúng ta cùng xông vào đại sảnh khống chế đám người đang ăn, rồi để một người xuống bếp lấy sức một chọi mười để kiểm soát bọn đầu bếp thì không thể phân thân mà đối phó với bảo vệ nữa, họ sẽ đủ thời gian để báo cảnh sát…”
Tên C ngớ ra “ừ nhỉ”, rồi nghĩ ngợi. “Thế thì chúng ta bắt đầu từ tầng trệt, khống chế bảo vệ trước, sau đó cùng vào khống chế bọn nhà bếp, sau đó mới xông lên tầng hai…”
Tên B, “Mày không thấy rằng sau ngần ấy động tác, bọn người trên tầng hai dù đần đến mấy cũng nhận ra chuyện bất ổn à? Mặt khác, nhiệm vụ của bảo vệ là gì? Là phải xông ra khi có tình huống nguy hiểm! Đã đành rằng không có nhiều tên bảo vệ dại dột như thế nhưng ai dám chắc chúng ta không gặp phải những tên dám húc đầu vào tường? Trước họng S***g nếu hắn cứ không nghe không thỏa hiệp thì sao? Cho hắn phát đạn à? Ngoài ra, rất dễ có những đứa phục vụ bưng bê các đồ ăn uống đi qua đi lại, họ sẽ phát hiện ra chúng ta. Người trên tầng hai báo cảnh sát thì chúng ta đi đời, không kịp làm bất cứ việc gì nữa.”
Tên A, “Trừ khi chúng ta ra tay cực nhanh.”
Tên B và tên C cùng nhìn tên A, tên A nói tiếp, “Tức là chúng ta phải xử lý tên bảo vệ và bọn nhà bếp trong thời gian ngắn nhất, ví dụ, không cho tên bảo vệ kịp ra tay.”
Tên C rùng mình, “Hình như tao đã cảm nhận ra ý đồ của đại ca. Ý đại ca là gì?”
Tên B cười khẩy, “Ý tứ cái quái gì nữa? Khử luôn tên bảo vệ!”
Khoảng tám tiếng mười lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng theo dõi hồi sức bệnh viện Nhân Dân số 6 Giang Kinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc