Tích Ý Kéo Dài - Chương 64

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Lúc chiếc máy bay khổng lồ đáp xuống sân bay thủ đô thì trời đã tối đen. Lỗ tai nàng vẫn còn vang vọng tiếng gầm rú, vừa đi ra cabin, gió thổi tung bay cái áo khoác mỏng manh của nàng, nàng khẽ rùng mình một cái. Bắc Kinh khô lạnh, gió mang theo rất ít hơi ẩm quất vào trên mặt, cảm giác lạnh hơn so với Thượng Hải rất nhiều. Nàng không mang theo hành lý gì, Hà Vĩnh Tình trong điện thoại bảo nàng đến thẳng sân bay, nàng không kịp nghĩ gì, chỉ sợ chậm chỉ một phần nghìn giây thôi, càng không dám hỏi anh như thế nào, sợ chính mình không chịu nổi.
Có người chờ nàng ở cửa cabin, dẫn nàng đến chỗ xe cách đó không xa. Hình như là rất xa, xe uốn lượn qua thành phố, đúng lúc tan tầm, đường tắc nghẽn, rối tinh rối mù như lòng nàng vậy. Hoàng thành rộng rãi bề thế, ánh sáng màu ngọc bao trùm quang cảnh rộng lớn, tất cả đều không lọt vào mắt nàng.
Xe chạy lên đường núi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đều là cây cối rậm rạp giống như trong rừng thẳm. Cuối cùng xe dừng lại trước căn biệt thự cổ kính thoáng nhìn đã thấy dấu vết thời gian, cửa có người đứng chờ, có lẽ là thư ký, xe vừa dừng lại liền lập tức tiến lên mở cửa, cung kính nói, “Dung tiểu thư, mời đi bên này.”
Nội thất trong phòng đều mang vẻ cổ xưa, phòng khách không rộng, lò sưởi sát tường còn đang cháy, đi vào cảm giác như đến chỗ ở cũ của danh nhân nào đó, tuy rằng cảm giác lạnh lùng nhưng hơi ấm cũng dần dần theo vào. Trên vách tường cạnh cầu thang treo một loạt ảnh chụp sắp xếp chỉnh tề, nàng không có tâm trí đâu để ngắm nhìn, vội vàng lên lầu. Ở chỗ cầu thang, loáng thoáng nghe được có người thấp giọng nói chuyện, dường như đang tranh cãi gì đó.
Cả đoạn hành lang rộng thênh thang chỉ có ngọn đèn màu da cam, mắt nàng thâm quầng, khuôn mặt buổi sáng trang điểm qua loa giờ đã nhợt nhạt, lúc ở sân bay rửa mặt, ăn tạm bát mì sợi, trông vô cùng tiều tuỵ. Chỉ nghe thấy người đưa nàng lên khẽ gọi “Lý tiên sinh”. Người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc áo khoác màu đen đứng bên cửa sổ quay đầu lại, nhìn thẳng qua.
Nàng kinh ngạc đứng ở đó, nhìn hai người đứng ở ban công. Hai người dường như đang giằng co gì đó, cuối cùng vẫn là anh ta mở miệng trước, “Em xem xét rồi làm.” Lạnh lùng không có cảm tình mà đầy áp lực. Lúc lướt qua bên cạnh Dung Ý, tuy rằng chỉ liếc nàng một cái, nàng cũng không thể không nhận ra ánh mắt như chim ưng của anh ta, cảm giác như bị nhìn xuyên thấu khiến nàng sợ hãi, càng đáng sợ hơn khi trong ánh mắt hỗn loạn đó dường như còn có cả sự phẫn nộ.
Khuôn mặt cùng khí thế tương tự, nàng dù ngốc nghếch cũng biết anh ta là ai. Chỉ có điều nàng chưa có cơ hội chào hỏi, Lý Triều đã coi nàng như vô hình mà bước đi.
Hà Vĩnh Tình cười khổ một tiếng, thấp giọng tự nhủ, “Anh vẫn còn là như thế này, tự cho là có thể nắm giữ mọi chuyện không ai bì nổi…” Nhưng không có cách nào dự đoán được, thế giới này vốn càng để ý càng không thể tự mình khống chế. Tự giễu xong ngẩng đầu lên, nhìn Dung Ý trong ánh mắt lại có chút hâm mộ, nhẹ nhàng an ủi nàng, “Tiểu tử kia vẫn ổn, ít nhất vẫn còn sống.”
Dung Ý nghe được câu đó như cất được tảng đá nặng trong đầu, hốc mắt nóng lên, lăng lăng đứng ở kia, không nói nên lời.
Nàng thở dài nói, “Tôi không biết hai người phát sinh chuyện gì, Tịch Tử tuy rằng bình thường có vẻ không đứng đắn, nhưng có thể đùa đến chừng nào thì cậu ấy hiểu rõ, lão gia tử nhà họ rất nghiêm khắc, cậu ấy không dám tuỳ tiện chọc giận, bình thường có lái xe đi cũng phải có người đi theo bảo vệ, hôm đó say như vậy mà không để lái xe đưa về, tôi biết chắc chắn là có chuyện… Em đừng sợ khi thấy sắc mặt Lý Triều vừa rồi như vậy, anh ấy tuy rằng trước giờ gặp chuyện gì cũng giữ nguyên vẻ mặt băng giá không đổi như vậy, nhưng anh ấy thực sự thương yêu Lý Tịch. Tối hôm trước anh ấy đến phòng trực ban của bệnh viện lôi tôi ra sân bay, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, “Tịch Tử xảy ra chuyện.” Gần đây trong nhà càng ngày càng nhiều việc, thân thể lão gia tử cũng không khoẻ, không thể để trong nhà biết chuyện, đành phải phong toả mọi tin tức…”
“Tịch Tử đua xe với người ta bị tông vào đuôi xe, đang phóng tốc độ cao lại lao vào dải phân cách, toàn bộ đầu xe đều biến dạng, may mà túi khí bảo hộ mở ra… Nếu không sao có thể may mắn chỉ gãy vài cái xương như vậy…” Hà Vĩnh Tình thấy nàng đang cố nén khóc chịu đựng, không nghĩ rằng mình càng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy càng làm cho nàng lo lắng, tiếp tục an ủi nói, “Chính là tay trái và đù* phải bị gãy xương, hai cái xương sườn bị chặt đứt, cộng thêm chấn động não một chút… Nhưng phiền toái nhất chính là cái đinh cố định vị trí ở cột sống năm đó giải phẫu giờ bị lệch vị trí, lại phải làm lại…” Kỳ thật trong mắt cô, đó không phải là vấn đề lớn, một năm cô gặp không biết bao nhiêu bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, Lý Tịch vẫn chưa phải là bị nặng nhất, cô giống như bác sĩ bình tĩnh phân tích tình trạng bệnh nhân, lại không biết Dung Ý trong lòng đã khó chịu muốn ૮ɦếƭ.
“Em vào thăm cậu ấy đi…” Hà Vĩnh Tình xoay người muốn xuống lầu, lại nghe thấy Dung Ý trong đêm tối thấp giọng mở miệng, “Vĩnh Tình tỷ… Em không biết là mình không đúng ở đâu, mỗi lần anh ấy gặp chuyện không may em đều hoàn toàn không hay biết… Anh ấy bị hen suyễn em không biết, anh ấy phải đóng đinh ở cột sống em không biết, anh ấy từng hít độc dược em cũng càng không biết… Em không biết trong lòng anh ấy em là gì nữa, em thật sự chán ghét cảm giác mờ mịt này, nhưng em lại không có cách nào, không biết làm thế nào để đến gần anh ấy hơn nữa…”
Cô dừng chân lại, bàn tay nắm chặt lan can gỗ, vừa do dự lại vừa quyết tâm, khó khăn mở miệng, “Là u cột sống…” Thanh âm xuyên qua màn đêm yên tĩnh, trong không gian rộng lớn như vậy giống như có tiếng vọng, Dung Ý cảm thấy chính mình bắt đầu xuất hiện ảo giác, trong nhát mắt không thể tiếp nhận nhiều sự thật như vậy, chỉ có thể ngơ ngác đứng bên cửa sổ, giống như đánh mất linh hồn.
“Chuyện này vốn nên để chính cậu ấy nói với em, hiện tại em không thể nhận thấy là vì cậu ấy không muốn em thấy, cho nên có rất nhiều chuyện cậu ấy giữ ở trong lòng không nói với em. Em có nhìn thấy những bức ảnh dưới nhà không? Từng có một cậu bé dù gầy ốm nằm trong bệnh viện vẫn quật cường cười nói, sau khi lớn lên muốn làm được những việc thật lớn lao như ông ngoại thời trẻ… Sau này kiểm tra lại, không xác định được vị trí u, các chuyên gia hàng đầu cũng không dám tuỳ tiện phẫu thuật, chẩn họp hết lần này đến lần khác. Cuối cùng chính khối u này gây ra biến chứng, cũng là lúc ông ngoại rời đi… Chúng tôi đều luôn yên tâm về cậu ấy, cảm thấy cậu ấy đủ kiên cường, dù thân thể ốm đau, người thân ra đi, nghĩ rằng cậu ấy chỉ cần thời gian để thích ứng, không nghĩ tới cậu ấy vẫn chỉ là đứa nhỏ 15 tuổi… Chuyện cậu ấy hít thuốc phiện ở bên Mỹ là Hứa Tuấn Hằng lén nói cho Lý Triều. Lý bá bá cùng bá mẫu từ nhỏ đã không ở bên cạnh Tịch Tử, anh trai thay cha, người hiểu em trai nhất chính là anh ấy. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đánh Tịch Tử, ánh mắt đỏ quạch nắm cổ áo cậu ấy mà hét lên, “Cậu có phải muốn tự sát hay không? Chi bằng trở về bảo cha bắn ૮ɦếƭ luôn đi…” Cô như rơi vào trong ký ức, hốc mắt bất giác cũng đỏ lên.
“Dung Ý, sinh ra trong gia tộc hiển hách thế này không phải lỗi của chúng tôi, rất nhiều chuyện chua xót không thể nói với người khác. Nếu Tịch Tử chưa từng nói cho em biết những khó khăn vất vả, không phải vì cậu ấy không thương em, mà là anh ấy không muốn em nhìn thấy những lo lắng của mình.”
Bên ngoài như có tuyết rơi, dưới đèn đường tất cả đều trở nên mơ hồ. Nàng như một u hồn đi vào phòng của anh, trong phòng thiết kế đơn giản, ngoài cái giường lớn kiểu Tây Ban Nha ra, ngay cả ghế tựa cũng không có, chiếc giường để ở giữa có vẻ cô liêu. Người trên giường đầu băng đầy gạc trắng, hai má hơi hóp lại, so với bộ dáng nghiêm trang bình thường của anh thì thật buồn cười, khiến cho hốc mắt nàng nóng lên mà vẫn muốn bật cười. Nữ nhân vẫn ngu ngốc như vậy, trong lòng có buồn phiền về một người đến đâu đi nữa vẫn tâm tâm niệm niệm muốn gặp người đó, chấp nhất, quật cường vẫn là không nề hà vướng bận.
Nàng không biết cứ nhìn như vậy bao lâu, người trên giường rốt cục giật giật, có lẽ là đau đến mức ngủ cũng không thoải mái, tay phải vô thức đưa ra bên ngoài chăn, quơ quơ lên một chút. Nàng đưa tay anh vào lại trong chăn, nắm lấy bàn tay lành lạnh, tái nhợt mà gầy gò, làm cho lòng nàng phiền muộn.
Thuốc tê đã hết, anh đau không ngủ được, cả người xương cốt như bị tháo ra lắp lại, vô cùng khó chịu. Khẽ chớp chớp mắt, nửa nhắm nửa mở, trong phòng lại tối, anh mơ mơ hồ hồ một hồi lâu mới nhìn rõ xung quanh, biểu tình bình tĩnh không chút gợn sóng, ánh mắt màu hổ phách trong suốt, kinh ngạc nhìn nàng, thật lâu sau mới yếu ớt hỏi câu, “Cô là ai?” Như là hoàn toàn không biết nàng.
“Em là Dung Ý.” Nàng thốt ra một câu đáp lời, còn chưa kịp phản ứng lại những lời anh nói là có ý gì, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, quên mất nên phản ứng như thế nào.
Anh vốn định chọc xem phản ứng của nàng như thế nào, không ngờ nàng lại ngây ngốc trả lời một câu như vậy, không nén nổi bật cười, khuôn mặt đang bị thương đau đến xuýt xoa. Thấy nàng vẫn hoàn toàn không phản ứng, không khỏi có chút tội nghiệp hỏi, “Sao em lại đến đây?”
“Tiện đường thì tới thôi….” Nàng hồ ngôn loạn ngữ, cắn môi nén nước mắt.
“Anh còn tưởng rằng em là đặc biệt vì anh mà đến chứ?” Anh có điểm thất vọng tỏ vẻ mếu máo, phảng phất như tự nhủ nói, “Mỗi lần anh ngàn dặm xa xôi đuổi theo em đều nghĩ có khi nào em cũng có thể tìm kiếm anh không… Nhưng mà không sao, tiện đường mà đến cũng còn tốt hơn là không đến… Nhớ kỹ rằng em còn thiếu anh một lần đấy!” Anh không dám tươi cười sợ ảnh hưởng đến vết thương, nàng nhìn thấy rõ, lại nghĩ đến những lời Hà Vĩnh Tình vừa nói với nàng, cảm giác khó chịu quả thực làm cho nàng không thể hít thở nổi.
Nàng cúi gập thắt lưng nhẹ nhàng vuốt ve má phải của anh, đặt một nụ hôn lên cái trán trơn bóng của anh, giọng run run nói, “Lý Tịch, anh quả là ngốc nghếch!” Nước mắt của nàng rơi xuống môi anh, anh *** ***, tư vị khôn kể.
CHƯƠNG 75
“Jenny, tối nay cô chuẩn bị toàn bộ tài liệu để đàm phán với khách hàng sáng mai cho tốt rồi gửi đến hòm thư của tôi… Mặt khác, phòng tài vụ hạch toán chi phí cho hạng mục lần này đè ép rất nhiều, như vậy không có cách nào để triển khai…” Vincent vừa gọi điện thoại nội bộ, vừa gõ gõ Pu't lên mặt bàn, một đống việc chồng chất lên nhau, không khỏi cảm thấy phiền lòng.
Vừa mới buông điện thoại, tiếng chuông lại vang lên, nhìn nhìn số máy hiển thị, là tổng giám đốc nhân sự của toàn bộ khu vực Trung Hoa, trong lòng anh lại thầm than một tiếng.
“Vincent, phòng nhân sự bên Mỹ đã thúc giục, anh nhanh chóng xác định người được ghi tên đi. Lần trước nói chuyện với anh thấy anh có vẻ đã chắc chắn, sao giờ lại do dự?”
“Không có gì, bên này tạm thời nhiều việc quá nên chưa kịp làm… Terry nhất định bắt tôi phải giành được hạng mục lần này, không phải khiến cho tôi sứt đầu mẻ trán rồi sao?”
“Lần trước nghe ai đó nói, bên cạnh anh chẳng phải có nữ thư ký vừa xinh đẹp lại vừa tài năng đó sao? Cô ấy chắc hẳn là chia sẻ với cậu không ít đi!”
“Cô ấy là thành viên trong nhóm chúng tôi, không phải là thư ký.” Huống chi người đó lại đang xin nghỉ phép, nhân sự trong nhóm vốn đã không đủ, nay dưỡng thai, mai xin phép, không phải không đau đầu. Cuối cùng vẫn là đối đáp qua loa rồi cúp máy, trong đầu có điểm phiền chán không thể gọi tên làm cho anh cũng nhận ra mình hình như đang trở nên kỳ quái.
Cây trên núi trơ trụi, không còn chút lá, một mảnh tiêu điều. Tối qua có tuyết rơi, bên trên vẫn mù sương. Vầng thái dương ấm áp chiếu vào hành lang, sắc vàng thản nhiên. Nàng cầm di động kiểm tra tin nhắn, hơi thở tạo một màn sương trắng bên cửa sổ. Tuy rằng mùa đông Bắc Kinh lạnh lẽo hanh khô, nhưng cả ngày ở bên trong, điều hoà ấm áp, cảm giác còn tốt hơn cả phía Nam.
Nàng rón ra rón rén mở cửa đi vào phòng anh, rèm cửa sổ đều buông xuống, tầm mắt quanh quẩn trong phạm vi ảm đạm. Anh vừa uống thuốc xong, có lẽ là do tác dụng của thuốc nên giờ buồn ngủ. Còn phải hơn nửa tháng nữa mới được xuống giường, lại không thể ***ng chạm vào miệng vết thương phía sau lưng, tay chân lại bó bột, không thể nào động đậy, nàng chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi. Trên thực tế, nàng đến đây đã mấy ngày nay, nửa đêm thấy anh luôn bị sốt nhẹ, vô cùng đau đớn lại không dám lộn xộn, y tá cả ngày ra ra vào vào, bắt anh chịu nhiều ép buộc.
Anh còn chưa ngủ, hé mắt nhìn về phía nàng, nàng đi đến mép giường ngồi xuống, “Không phải vừa rồi anh ồn ào kêu mệt, vội vàng đuổi y tá đi, sao giờ lại không ngủ vậy?” Giường của anh không hề mềm chút nào, vô cùng cứng, có lẽ vì phải hỗ trợ cho xương sống, nghĩ đến người nào đó phải ngủ ở đây cả tháng, tự nhiên lại thấy khó chịu.
“Không có việc gì, cả ngày ở trong phòng lải nhải, phiền muốn ૮ɦếƭ.” Anh quả thực rất nghẹn khuất, y tá là do Lý Triều cùng Hà Vĩnh Tình tìm đến, việc xảy ra tai nạn đã bị Lý Triều chỉnh cho một hồi, có lẽ là còn chưa hết tức giận nên mới tìm loại y tá cái gì cũng “không cho phép” như thế đến trị anh.
Nàng bật cười thành tiếng, “Như vậy không phải để cho đại lão gia có thể cùng cô nương kia bầu bạn tâm tình sao? Nói những chuyện không đầu không cuối, dào dạt đắc ý, tình cảm say mê…”
Anh mất hứng, nhướng mày nhìn chằm chằm vào nàng, “Anh phóng đãng như lời em nói sao?” Quay đầu nghĩ lại, tỏ vẻ hứng thú hỏi câu, “Em nói xem ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy anh là gì?”
Nàng suy ngẫm một hồi mới nghiêm trang nói, “Ân, ấn tượng không được tốt lắm, đại khái là cảm thấy anh không phải phá hoại gia tộc thì cũng là phá gia chi tử, ỷ vào trong nhà có quyền thế mà hoành hành ngang ngược, tính tình khó hầu hạ, lại kiêu ngạo, mắt cao hơn đỉnh…”
Anh không phục, “Anh nào có giống như em nói vậy a?” Sắc mặt ảm đạm xuống.
Nàng nén cười nhìn phản ứng của anh, cuối cùng vẫn không đành lòng, nhéo nhéo má phải của anh, “Em nói đùa thôi… Lý Tịch, anh nhỏ mọn như vậy sao, chẳng khác gì đứa con nít cả, quả thực xứng danh Lý cục cưng.”
Anh không tức giận, nhưng lại cầm lấy bàn tay nàng đang vuốt ve mặt anh, bàn tay hơi lạnh, ngón tay thon dài ấm áp của anh bao quanh tay nàng, chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Bắc Kinh có lạnh không?”
Nàng lắc đầu, “Bắc Kinh phòng nào cũng có máy sưởi nên không lạnh. Em còn nhớ lúc mới vào công ty kia, vì tiết kiệm tiền nên công ty tổ chức một lần đi thăm quan thủ đô. Giữa mùa đông lạnh lẽo cả đoàn người như bị đóng thành bánh chưng đùng đùng nổi giận, chỉ có đi quán Bar với đi suối nước nóng… Hướng dẫn viên du lịch vừa dẫn mọi người vào chỗ suối nước nóng vừa thản nhiên tự đắc nói, “Mọi người hãy tưởng tượng như đang ở Nhật Bản, sẽ cảm thấy chuyến đi này không tệ chút nào…” Thực là muốn chọc ૮ɦếƭ người ta.”
Anh tỏ vẻ chê cười nàng nói, “Bắc Kinh có nhiều chỗ đẹp để xem mà, chỉ cần em chọn đúng chỗ mà đi thôi.”
Nàng vuốt ve ngón tay anh, gật đầu chân thành, “Ân, chờ anh khoẻ, chúng ta cùng đi Vạn Lý trường thành.”
Anh không lên tiếng trả lời, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ý bảo nàng nằm xuống, nàng liếc về phía cửa, sợ sệt nói, “Như thế này lỡ y tá vào…”
“Không phải mới vừa đuổi cô ta ra ngoài sao?”
“Lỡ lại ***ng tới miệng vết thương của anh….” Dung cô nương tiếp tục rối rắm, liếc liếc mắt lại sợ hãi Nhị gia, cuối cùng cũng rón rén lên giường. Kỳ thật giường rất cứng, không thoải mái chút nào, trên người anh có mùi thuốc sát trùng, không có hôn môi, chỉ nhẹ nhàng ôm mà nàng lại cảm thấy yên tĩnh, an nhàn hơn bao giờ hết.
Tay trái đặt lên đù* phải gầy yếu của anh, nàng nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve, “Sau đêm anh gặp chuyện không may đó, em đã gặp một cơn ác mộng thật đáng sợ…” Trong mộng, ống quần anh trống trơn, vô cùng chân thật, đáng sợ đến mức làm cho nàng giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi, đáy lòng nhịn không được run lên.
Tay phải của anh đặt xuống dưới đầu nàng, câu được câu không, khoé miệng có một tia cười như có như không, “Ngay lúc túi khí an toàn “Oành” một tiếng mở ra, trong nháy mắt anh mất đi ý thức, đầu trống rỗng, mọi chuyện đều giống như thước phim cũ tua đi thật nhanh… Đến cuối cùng trở lại lúc sơ sinh nằm trong ***g kính, thấy mình mới chào đời, ông ngoại ở bên cạnh nói, “Tịch Tử, con khó khăn như vậy mới bước vào cuộc sống này, sao có thể dễ dàng buông xuôi sinh mệnh…” Kỳ thật có một khắc thực sự sợ hãi, nhớ tới cha, tới mẹ, nhớ tới ca ca cùng Lý Thấm, Vĩnh Tình, thậm chí là Hứa Tuấn Hằng, chỉ là có một phần nào đó trong lòng mà nghĩ mãi không ra…”
Nàng nắm cả cánh tay anh, đặt tay anh lên *** mình, chậm rãi nói, “Lý Tịch, có đôi khi em cảm thấy hai chúng ta đặc biệt ngây thơ, mặc áo giáp thật dàu mà đối diện nhau, vĩnh viễn không học được cách mở rộng lòng mình mà thu nạp đối phương, lại không thể nào tách ra được. Có lẽ loại tình yêu này giống như thứ đồ chơi làm bằng đường dính lại với nhau, dính nhau không rời nhưng cũng không hoà tan thành một khối… Một đường đau, một đường yêu…” Thật lâu sau mới nỉ non, “Giống như là em yêu anh, đau và yêu…”s
Về sau nghe tiếng anh nhẹ nhàng hít thở, cánh tay ôm trên người nàng hơi trĩu xuống, nàng chỉ cười cười.
Hoàng thành ban đêm phồn hoa lạ thường, ngoài cửa sổ xe là phố Trường An thẳng tắp, Hà Vĩnh Tình vừa lái xe vừa nhìn tình hình giao thông trêu ghẹo nàng nói, “Dỗ vị đại gia kia bao lâu mới có cơ hội đi ra?”
” “Làm gì có chuyện đó, mấy hôm trước em đi vội quá nên giờ thuận tiện đi mua vài thứ đồ dùng.” Nàng lúc đó vội vội vàng vàng chẳng kịp mang gì, hiện tại quần áo nàng mặc đều là do Hà Vĩnh Tình cẩn thận cho người đưa tới.
“Tiểu tử này hiếm khi dễ dãi thế, tôi cũng thuận tiện chiếm lấy tiện nghi. Hôm nay ở bệnh viện có chút mâu thuẫn, thiếu chút nữa là cùng với chủ nhiệm mới tới cãi nhau to…” Hà Vĩnh Tình vừa đảo xe quay đầu, vừa tức giận nói, “Hôm nay tôi phải chiếm bảo mẫu của Lý Tịch đến tối mới được…” Quay đầu lại nói với Dung Ý, “Yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ thay cậu ta làm chủ tận tình, mang em đi nếm thử mọi thứ mỹ thực của kinh thành.”
Nàng đã sớm thích thú với tính cách sang sảng của Hà Vĩnh Tình, nhưng không ngờ sau khi đến các cửa hàng mua đồ xong, cô liền lái xe quẹo trái quẹo phải, đến khi đầu óc nàng choáng váng lại xuống xe đi bộ hơn mười phút, hoá ra là mang nàng đi ăn vặt ở vỉa hè.
Trong ngõ nhỏ chỉ đủ chỗ cho hai, ba người là một quán thịt dê nướng, mọi người ngồi vây quanh bếp than hoa, chăm chú thưởng thức từng xâu thịt dê nướng nóng hôi hổi. Nơi này không có tiếng động lớn nào cả, không cần ý tứ, hai cô gái mặc áo choàng hàng hiệu há miệng như hổ đói cắn từng miếng thịt dê, ngay cà khi bị khói xông thẳng vào mũi cũng không để ý. Nói theo cách của Hà Vình Tình là, “Nếu Tịch Tử làm hướng dẫn viên du lịch, không chừng lại đem em đến chỗ dành riêng cho hội viên câu lạc bộ nào đó, làm sao có thể thưởng thức những mỹ thực này chứ?” Dung Ý chỉ có thể vừa ăn vừa gật đầu, hết sức tán thành.
“Việc kia em đã nghĩ kỹ chưa?” Ngồi bên bàn ở quán ngoài trời, Hà Vĩnh Tình vừa húp miếng cháo hoa nóng bỏng vừa hỏi.
Dung Ý cũng đang ăn đến toát mồ hôi, khẽ hít vào, nghe được câu hỏi của cô, thìa trong tay thả xuống, lặng im một lúc, “Vẫn chưa.”
“Giữa trưa em gửi tin nhắn hỏi chị, chị còn sửng sốt hồi lâu. Kỳ thật em cũng không nhất thiết phải vì…”
“Không phải vì hứa hẹn với ai cả, em chỉ là muốn ra đi xem… Em lớn lên từ nơi rừng núi, từ nhỏ đến lớn luôn có nguyện vọng muốn đi ra xem thế giới này rốt cuộc là thế nào. Nhưng sau này lại xảy ra rất nhiều chuyện làm cho em cảm thấy cuộc sống con người có lẽ chỉ cần yên lặng mà thôi… Hiện tại có thể có cơ hội, em không muốn buông tha…”
“Em đã có quyết định, sao còn hỏi chị làm gì?” Vẻ mặt cô giãn ra, giống như chẳng có chuyện gì lớn.
“Nhưng em lại không biết mở miệng ra nói với anh ấy như thế nào…” Dung Ý vẻ mặt khó xử, tay khoắng khoắng cái thìa thấp giọng nói.
“Yên tâm đi, cậu ta không yếu ớt như em tưởng đâu. Huống chi, đây chính là cơ hội thử thách cả hai người, em đưng bỏ lỡ…”
Dung Ý buồn bã, hai người bọn họ còn chưa đủ thử thách hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc