Tích Ý Kéo Dài - Chương 57

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Giày cao gót bước trên thảm không tiếng động, nàng vốn bước nhanh đi được một đoạn bỗng nhiên ý thức được điều gì liền điều chỉnh cảm xúc, chân đi chậm lại, khẽ nhắm mắt lại để thanh tỉnh suy nghĩ, khẽ vịn vào tường thở nhẹ. Phía sau bỗng nhiên có người đặt tay lên vai nàng, theo phản xạ, nàng vung tay ra, cố gắng áp chế khó chịu trong lòng quay đầu lại chưa kịp nổi giận lại phát hiện là Vincent.
Vincent hơi hơi giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, nhìn tư thế cảnh giác cứng ngắc của nàng không thể nề hà, thở dài trêu chọc nói, “Dung tiểu tư, chỉ là chào hỏi mà thôi.” Nàng nhìn thấy bộ dáng có vẻ bừng bừng tức giận trong mắt anh của mình, khiến cho anh phải cân nhắc cẩn thận, “Tôi đã nói người phụ nữ như em không hề đơn giản, Dương Miễn, Lý Tịch… Đều là những người nổi danh đương thời. Cho tôi được thanh minh một chút, tôi tuyệt đối không có ác ý, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Chỉ là cảm thấy người phụ nữ như tôi đặt tên mình bên cạnh bọn họ là có thể nâng cao một bước, tôi có thể có cơ hội vào làm việc ở CCN, làm cấp dưới của anh, đều là vì làm “Ngủ mỹ nhân” mà được sao?” Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của nàng lấp lánh dưới ánh đèn, những lời như vậy nàng nói ra không có mùi thuốc S***g, chỉ có chút cúi đầu thở dài.
“Không phải, năng lực công tác của em đủ làm cho tôi tin phục, cho dù lúc trước có chút thành kiến đối với em, nhưng không thể không thừa nhận lúc trước thật là nhìn lầm người.” Anh và nàng là loại người giống nhau, vì mục tiêu của mình mà không ngừng cố gắng. Hơn nữa anh có một loại trực giác, một ngày nào đó nàng sẽ giữ vị trí quan trọng ở CCN.
Nàng cảm thấy buồn cười, nhìn ánh mắt nhấp nháy chân thành tha thiết của anh, nghe được thủ trưởng khen ngợi mình như vậy, có phải nên có cảm giác lâng lâng hay không? “Tôi cố gắng làm việc cho anh xem quả là có tác dụng…” Nàng thừa nhận lúc trước sở dĩ liều mạng chứng minh bản thân phần lớn là vì anh coi thường nàng.
“Chỉ là, tôi cảm thấy em căn bản không thích hợp với những nơi như thế này, không thích hợp với những người ở đây…” Vừa rồi nhìn nàng nói chuyện với người khác một cách cẩn thận, khi ngồi một mình có cảm giác cô tịch, chỉ cảm thấy không biết có phải nàng đang làm chính mình khó xử?
“Bình thường trong tình huống này, người đàn ông nói vậy sẽ tiếp tục rằng, “Chỉ có tôi mới biết được em thực sự muốn cái gì” đúng không? Nhưng người đàn ông này đã quên mất chính anh ta cũng là người không thuộc về nơi này.” Nàng nghe anh nói bật cười, mặt dần giãn ra, đáy lòng lại bởi vì bị anh nói trúng tâm tư mà thu nhanh lại.
Anh nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bàn tay đưa ra, bộ dáng mỏi mắt mong chờ, kỳ thật đêm nay anh cũng bất đắc dị bị gọi đến hầu hạ tổng giám đốc phân khu, nhìn vẻ mặt kháng cự của nàng cũng không nói thêm điều gì.
Tiếng nhạc trong yến hội bắt đầu vang lên, mọi người cũng lục tục đứng dậy, lúc nàng trở lại ngồi bên cạnh anh vẫn có điểm thất thần, anh liếc mắt nhìn đường cong duyên dáng nơi bờ vai nàng, nắm tay nàng hỏi, “Sao tay lạnh như vậy, em không thoải mái à?” Ánh mắt bình tĩnh mà thân thiết.
Nàng lắc đầu, những chuyện vừa xảy ra còn quanh quẩn trong lòng, không biếtd dùng biểu tình như thế nào để đối mặt với anh. Đối với chuyện của bọn họ nàng không biết không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả, công việc đầu tư vào các ngành sản xuất đều mang tính phiêu lưu, nàng thật sự không muốn nhìn thấy có chuyện gì không tốt phát sinh.
Anh huých nhẹ vào khuỷu tay nàng, dường như biết vì sao nàng như vậy, chỉ thấp giọng nói, “Chúng ta về thôi…”. Nàng ngẩng đầu nhìn nụ cười bao dung của anh, trong lòng nhất thời không biết cảm xúc của mình như thế nào.
Ở ngã tư, hàng cột đèn hai bên đường uốn cong duyên dáng, liên tục biến đổi, ngay cả ánh đèn cũng nhảy nhót đứng lên, nhìn vô cùng xinh đẹp. Nhân viên phục vụ mang xe đến tận cửa khách sạn cho anh, nàng chỉ lẳng lặng nhìn những chiếc xe đắt tiền hiếm gặp đỗ đầy bên đường, dưới ánh đèn khẽ phản quang ánh sáng nhạt. Mở cửa xe, hơi ấm từ điều hoà phả vào mặt, nàng hít thật sâu một hơi. Trong không gian yên tĩnh, hai người đều không nói gì, ngoài cửa sổ thoảng qua một cái xe đẩy đứng ven đường, thị lực của nàng không tốt nên không rõ ông già đó đang rao bán cái gì. Anh lại bỗng nhiên dừng xe, nàng bị động tác đột ngột của anh làm bừng tỉnh, “Sao vậy?”
“Đi mua đường sao hạt dẻ…” Anh nói xong liền mở cửa xe đi xuống, nàng cũng vội mở cửa xe đuổi theo, có chút nóng nảy, “Chỗ này là đường một chiều không cho phép dừng xe, hơn nữa nửa đêm rồi lấy đâu ra đường sao hạt dẻ chứ?” Huống chi Lý nhị thiếu chưa bao giờ ăn mấy thứ này, hôm nay là như thế nào đây?
“Anh vừa nhìn thấy xong… Không phải lần trước em nói chỉ có ăn ven đường mới là hương vị chính tông nhất sao?” Anh quay sang nhìn nàng vừa cười vừa giải thích, khoé miệng cong lên một đường ôn nhu rối tinh rối mù, đèn đường toả xuống một dải vàng óng ánh. Gió lạnh thấu xương, anh *** khoác choàng lên người nàng, lúc chiếc áo mang theo hơi ấm của anh chạm vào *** nàng, hốc mắt nàng đột nhiên nóng lên. Không biết là lần nào đó anh cùng nàng đi ăn cơm, đi ngang qua F đại nàng đột nhiên nhắc đến hồi học đại học thường không rời được quán đường sao hạt dẻ ven đường này, vừa thơm vừa mềm, mỗi lần đi ra ngoài đều mua hạt dẻ vừa đi vừa ăn về đến tận ký túc xá, đáng tiếc giờ khó mà tìm lại được món quà vặt yêu thích đó… Nàng còn nhớ rõ bộ dáng cười nhạt lúc đó của anh, không ngờ anh lại nhớ kỹ đến thế.
Hai người quay lại chục mét mới nhìn thấy ông già bán hạt dẻ, có một cặp đôi đang chọn lựa hồi lâu, lão bá bộ dáng đã thiếu kiên nhẫn, rốt cuộc là có mua hay không, nói, “Hạt dẻ nhà chúng tôi chỉ dùng mật để sao, không dùng đường hoá học hay parafin công nghiệp, không tìm được chỗ nào bán nữa đâu. Đừng nhìn hạt dẻ nhà khác sao xong đen bóng, bề ngoài thì đẹp thế mà bên trong lại tệ, ăn vào lại ảnh hưởng đến sức khoẻ. Bản tin vẫn hay nói, “Ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ lại gây biến chứng ở gan phổi” đó sao…” Dung Ý nghẹn cười, thầm than đầu năm nay ngay cả người bán hạt dẻ cũng đã trở thành chuyên gia y học rồi.
Mua mười đồng hạt dẻ, nàng bỏ cả bọc giấy vào trong túi áo khoác may thủ công ở Anh quốc của anh, cảm thấy anh thoáng giậm chân giận dữ, nhưng cảm giác ấm áp dễ chịu gần với cơ thể thật đúng là thoải mái. Kỳ thật hạt dẻ rất ngon, hạt nhỏ đều, dùng móng tay tách nhẹ là mở ra, còn phát ra tiếng xì nhè nhẹ, lớp da màu vàng sậm, vừa mềm vừa ngọt, nàng đưa lên miệng anh, anh cười nhẹ nhàng lắc đầu.
“Giả bộ đứng đắn, em không tin anh chưa từng ăn ở quán ven đường.” Nàng vừa say mê ăn, vừa chém tay vào không khí nói chắc nịch.
“Thật ra là đã từng ăn… Trước đây ở ngõ nhỏ bên cạnh trường học có một ông lão bán niêm cao, dùng xe đạp để chở một cái tủ kính, bên trong có từng chiếc niêm cao xếp ngay ngắn. Anh còn nhớ rõ bên trong nhân đường, ăn vào vừa lạnh, vừa mềm lại vừa dai.” Đó là khi tan học anh lén cùng Hứa Tuấn Hằng trốn đi ăn, cảm giác vô cùng mới mẻ mà K**h th**h.
Nàng thích nghe anh nhẹ nhàng kể chuyện ngày xưa, hai tay *** túi áo anh, tiến lên trước một bước nói, “Hôm nay, em xin lỗi… Em chỉ là không muốn gặp bọn họ.” Ánh mắt nàng nhìn anh áy náy.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, “Đã tiến bộ nhiều rồi…” Trầm ngâm chốc lát lại mở miệng nói, “Chỉ có điều anh không hy vọng em để ý đến bất cứ ai, chỉ đến khi nào em hoàn toàn không ngần ngại xuất hiện cùng một chỗ với người nào đó, mới là thực sự buông ta.” Anh nói lưu loát mang theo cả sự chờ mong hay là cường ngạnh.
“Anh có phải cũng quá độc đoán rồi hay không?” Nàng bật cười nhìn ánh mắt thẳng thắn thành khẩn của anh, tiến vào trong lòng anh nói, “Em chỉ muốn về sau không xuất hiện cùng nhau nữa là tốt rồi…” Dù sao cũng không có khả năng hết yêu trở thành bạn, rõ ràng là hoàn toàn không có chút liên quan nào sẽ tốt hơn.
“Sao nghe như có cảm giác cả đời không qua lại với nhau ấy nhỉ? Như vậy cũng quá vô tình đấy.” Ánh mắt anh hiện lên một tia cảm xúc khó gọi tên nhưng mau chóng chìm mất, muốn thực sự cả đời không qua lại với nhau, trò chơi sẽ không còn thú vị.
“Cả đời không qua lại với nhau càng tốt…” Nàng thấp giọng nỉ non, mặt sát vào *** anh lắng nghe nhịp tim quen thuộc ở nơi đó, chỉ hi vọng hết thảy bình an, vô ba vô lan.
Trên con phố Trường An thẳng tắp, hai bên đường ánh đèn rực rỡ như ngọc minh châu sắp xếp chỉnh tề thành hàng ngay ngắn, trải dài tít tắp. Lý Tịch chợt tỉnh lại có chút giật mình, ngồi xiêu vẹo ở ghế sau xoa xoa khoé mắt, nhìn đèn xe phía trước như dòng sông lũ lượt chảy qua, vừa rồi bị một đám người vây quanh chúc tụng, lúc này hơi thở đầy mùi R*ợ*u xông lên làm cho anh cảm thấy vô cớ phiền lòng. Giữa mùa đông, cả thủ đô đều bao phủ bởi băng tuyết trắng xoá, xe đã rẽ vào con hẻm nhỏ, mấy người lính gác đứng ven đường thở ra hơi trắng xoá sương mù, tiếng bánh xe lăn qua tuyết nghe rõ bên tai.
Anh giương mắt nhìn nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, cau mày nói với lái xe, “Đi về nhà trọ ở Thành Đông.” Một thân đầy mùi R*ợ*u thế này mà vào cửa, chắc chắn không tránh khỏi bị trách mắng.
“Nhưng Lý tiên sinh nói…” Giọng của lái xe rất thấp, nhưng vẫn kiên định, ở bên canh Lý Triều, mọi người đã sớm quen thuộc tính tình của anh ta, cho tới bây giờ đều nói một là một, nói hai là hai, cho dù vui hay buồn cũng không ai dám làm trái ý, không khác nào tính cách của lão gia tử nhà anh. Lý Tịch tuy rằng chán nản vẫn có chút bất đắc dĩ cười cười, tự nhiên có cảm giác sau khi trở về sẽ rơi vào tình trạng “Bởi vì dao thớt, ta vì thịt bò”.
Bên hồ, hàng liễu mong manh lay động trong gió lạnh, ở nhà trệt của tiểu viện, lại là lúc thanh tĩnh giữa đêm khuya nhưng vẫn kinh động đến người trong nhà. Lúc anh xuống xe, hơi R*ợ*u bốc lên chếnh choáng, phải vịn vào cửa xe mới đứng vững, nhìn thấy mẹ vẻ mặt ngái ngủ khoác áo khoác dài đứng ở hành lang, không khỏi áy náy, mở miệng hỏi, “Mẹ, sao mẹ lại ra đây? Đêm lạnh thế này, mẹ mau về phòng ngủ đi.”
Không biết là gió lướt qua làm giọng anh trở nên mơ hồ, hay là vì anh dẫu say chếnh choáng vẫn còn dẻo miệng, Cảnh phu nhân mặt mũi đang cứng nhắc cũng bị anh chọc nở nụ cười, chính mình say đến đứng không vững vẫn còn đi quan tâm đến người khác. Rốt cuộc vẫn là đau lòng, đi xuống bậc thang, nửa trách cứ nửa quan tâm nói, “Lúc nào cũng thế này sao? Đã 30 tuổi đầu rồi, nhìn con thế này không ai trách mắng mới là lạ…” Đứng sát bên cạnh anh, ngửi được mùi R*ợ*u nồng nặc trên người, khuôn mặt không chút nếp nhăn vì năm tháng của bà lại nhíu vào, “Đêm nay con cùng ai uống bao nhiêu R*ợ*u thế này? Đừng có giống như Hứa Tuấn Hằng kia suốt ngày làm loạn, không biết thế nào là đúng mực.” Trong giọng nói trách cứ có chút ý tứ hàm xúc, lại có vài phần nghiêm khắc của người mẹ.
“Mẹ… Không liên quan đến Hứa Tuấn Hằng, là con cùng lão đại của Lăng gia với vài bằng hữu…” Anh không kiên nhẫn trả lời cho có lệ liền chuyển đề tài để thay đổi sự chú ý của bà, lơ đãng hỏi câu, “Ba con đâu? Đang họp ạ?”
“Hôm nay mới đến cơ sở ở Quý Châu, gần đây ông ấy bận nhiều việc, lúc trở về con đừng chọc cho ông ấy tức giận nữa.” Bà nhịn không được dặn dò anh, biết hai người này không hợp một câu là lại căng thẳng, lão nhân hai năm nay thân thể cũng không được khoẻ như trước kia nữa. Sống trên đời, dù sao muốn quan tâm quá nhiều chuyện cũng chẳng có sức lực.
“Con chọc giận ba khi nào?” Anh bất mãn nói thầm, đèn ***g ở hành lang lay động trong gió, tuyết bay vào rơi xuống trên mặt anh, cảm giác đau đớn cùng lạnh lẽo làm cho anh chợt thanh tỉnh.
Nàng nhìn anh đi không được tự nhiên lắm, tư thế đi đường rõ ràng kém hơn lần trước trở về rất nhiều, không khỏi đau lòng gọi tên thân mật của anh, “Tịch Tử a, đợt này con mệt quá phải không? Nhìn xem con gầy như thế nào rồi? Lần này trở về dù thế nào đi nữa cũng phải ở lại nửa tháng, ở Thượng Hải suốt ngày vùi đầu vào công việc, không biết tĩnh dưỡng bản thân a!” Nếp nhăn trên trán càng sâu thêm.
“Mẹ, mẹ không biết sao, có mỹ nhân trước mắt… Con là “Vì y tiêu người tiều tuỵ, vạt áo tiệm khoan chung dứt khoát” a.” Anh vẫn miệng lưỡi trơn tru như thường, vừa nói còn vừa đánh tay vào không khí, Cảnh Thế Bình giận dữ nhéo vào tay anh đang khoác trên vai bà một cái, kỳ thật lực không hề lớn, anh lại giả bộ đau đớn như bị dùng đại hình hung hăng hít vào một hơi. Bà không nhịn được lại bật cười, không thể nề hà lại nhìn anh lướt qua hành lang đi về phía nam viện.
Có lẽ là do Lý Triều đã dặn dò a di rằng anh sẽ về nhà nên trong phòng đã mở sẵn điều hoà, không có chút không khí lạnh lẽo của tháng hai. Vừa vào cửa đổi đôi nạng, anh đi vào phòng tắm mở vòi nước đầu rồng trong bồn tắm lớn, nới lỏng caravat rồi cả người mệt mỏi ngồi ở sô pha, trong đầu như là thiết lập trình tự dường như tự động sàng lọc những tin tức biết được trong bàn R*ợ*u hôm nay, hơi nóng từ điều hoà quanh quẩn càng làm cho ý nghĩ trướng đau không thôi.
Cuối cùng vẫn là vì mệt mỏi quá mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng trưng, nắng sớm dừng lại trên mặt hồ đóng băng phản xạ vào trong nhà, có phần chói mắt. Anh đã thay áo ngủ như trên người vẫn quanh quẩn mùi R*ợ*u, nhớ tới hôm qua mình nằm trên ghế ngủ quên mất, bỗng dưng ngồi bật dậy, trên mặt nét buồn ngủ ௱ô** ௱ô** lung lung đã biến mất dạng, vội vàng đứng dậy tắm rửa một cái rồi thay quần áo đến thẳng nhà ăn.
Cảnh Thế Bình đứng sừng sững bên bình phong, bên trong ấm áp như mùa xuân, bà chỉ mặc một bộ sườn xám kiểu cũ cùng một cái áo choàng, nhìn cây bạch quả thụ trơ trụi lá trong viện, nơi này thật sự yên tĩnh, ngẫu nhiên nghe được tiếng tuyết bị giày xéo lên, vô cùng rõ ràng. Dáng dấp của bà giờ không còn phong nhã hào hoa như thời xuân sắc, nhưng khi lẳng lặng đứng như vậy lại có một cảm giác nhàn tĩnh tốt đẹp lắng đọng lại.
Nghe được tiếng gậy chống dừng lại ở bậc thang đã bị mài bóng loáng qua năm tháng, lại có tiếng Lý Tịch vấn an có chút không yên, “Mẹ, buổi sớm tốt lành.” Lúc xoay người gương mặt bìnht ĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn anh một cái, khẽ liếc mắt đầy ngụ ý, lại giống như chẳng có gì. Dù sao cũng đã qua những năm tháng mưa gió bão táp, cho dù không cần soi xét, bà cũng như đã nhìn thấy tâm tư của anh. Nhưng chưa kịp nghĩ lại, bà cũng đã mở miệng, trong giọng nói mang theo khiển trách, “Tối hôm qua nếu mẹ không lo lắng đi qua nhìn xem con như thế nào thì có lẽ phòng con đã ngập nước rồi…” Nhìn vẻ mặt không dám tái phạm, ngoan ngoãn thụ huấn của anh, ngữ khí của bà mới dịu lại, “Con lớn đầu như vậy rồi, vậy mà còn để cho ca ca nửa đêm xuống máy bay mệt đến đỏ cả mắt còn phải xuống thay quần áo cho…”
Anh nghe được là Lý Triều thay quần áo cho mình, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng thay đổi đề tài, “Mẹ, con đói rồi, có gì ăn không?” Quả nhiên, Cảnh Thế Bình giãn lông mày ra mang theo ý cười, giả bộ trừng mắt nhìn anh, “Chỉ biết có ăn thôi.”
Trong nồi là cháo hoa lạp lạp hầm vừa tới tuyệt hảo, vào đến miệng mềm nhuyễn, lại điểm thêm chút rau dưa, ngon đến mắc anh vốn không thèm ăn cũng phải vùi đầu vào, vừa mới ăn xong thìa cuối cùng, “Di” một tiếng từ trước mặt truyền đến, anh ngẩng đầu lên.
“Ai da, hôm nay là gió từ đâu thổi tới vậy a? Không chỉ có đại ca đã trở lại, anh cũng đã ngoan ngoãn ăn cháo ở đây rồi a?” Vẻ mặt thần bí kề sát vào mặt anh hỏi, “Nói mau, có phải gần đây anh lại làm chuyện gì chọc ba mất hứng nên mới trở về thỉnh tội hay không?” Lý Thấm hướng đến anh nói không lớn không nhỏ, thật vất vả mới có cơ hội chèn ép anh, làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ.
Lý Tịch làm bộ muốn cốc lên đầu cô một cái, bị cô linh hoạt tránh thoát, đang thè lưỡi trêu chọc, quay người lại, sắc mặt nhất thời ngưng lại, “Ca, buổi sáng tốt lành.” Lý Tịch khoé miệng có ý cười, ý bảo a di múc cho anh thêm một bát, ý cười trên mặt còn chưa kịp tràn ra, Lý Triều đã ngồi xuống đối diện anh, biểu tình thực thả lỏng, lại không nhìn ra được là chuyện tốt đẹp gì. Lý Tịch biết anh ấy vốn vui hay buồn đều không thể hiện ra mặt, đành phải tỏ vẻ quan tâm lấy lòng mở miệng, “Hôm qua anh thức đến gần sáng mới ngủ, sao hôm nay sớm như vậy đã dậy rồi?” Vừa mới biết được tối qua là Lý Triều thay quần áo giúp mình, anh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không để cho mẹ nhìn thấy vết sẹo trên đù* kia, rốt cuộc là giúp anh thoát khỏi một trận phong ba bão táp.
A di cũng bưng lên cho Lý Triều một bát cháo hoa, anh nói cảm ơn nhưng lại không tiếp tục suy nghĩ của Lý Tịch, thản nhiên mở miệng, “Cậu nghĩ mẹ không biết sao?” Thìa khuấy nhẹ trong chén cháo, động tác thật nhẹ nhàng. Lý Tịch buông mi xuống, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói, “Cậu đã trưởng thành rồi, đừng làm những chuyện khiến họ lo lắng nữa.” Nhẹ nhàng cảnh cáo bâng quơ lại khiến Lý Tịch bỗng dưng ngẩng đầu lên nhìn anh. Lý Triều ăn hai thìa cháo, xong mới nhìn Lý Tịch một cái, nói, “Chuyện công việc của cậu, tôi cũng không muốn hỏi tới, chỉ có điều dù sao cũng là người nhà Đan gia… Đừng ép người ta quá.”
Lý Tịch cũng không kinh ngạc chuyện anh mình có năng lực nắm bắt mọi chuyện trong tay, chỉ là nghe ngụ ý của anh tựa hồ có điểm tán thành thời điểm này đánh ngã Đan gia, anh càng khẳng định tối qua ăn cơm cùng Lăng Triệu Vân nghe được tin tức không sai, rốt cục đã muốn nổi gió thổi mây bay, khoé miệng gợi lên một nụ cười chờ mong.
Lý Thấm mắt xem mũi, mũi nhòm mồm, mồm xem tâm, tự cố tự ăn, mặc kệ hai người bọn họ, đợi khi ăn xong im ắng rời đi, thấy Cảnh Thế Bình đi tới liền gọi, “Mẹ, con chuẩn bị đi Singapore công tác hai tuần, ba có về thì mẹ nhắn ba rằng con rất nhớ ba nha!” Cầm lấy túi xách vội vã chạy ra ngoài, giống như sợ bị ai ngăn cản không cho đi vậy.
“Hết đứa này đến đứa khác đi, một hồi thì cả ngày không thấy bóng dáng ai, mới về ở được hai ba ngày đã đi rồi.” Bà có chút ảm đạm, nhưng cũng khôi phục lại trong nháy mắt, có điểm lo lắng hỏi, “Tiểu Thấm có phải đi hẹn hò với bạn trai đến mức cả ngày cứ ra ngoài suốt như vậy không? Hai con là anh mà cũng không biết sao?”
Lý Tịch đang ăn cháo, nghe được tiếng “Bạn trai” của bà liền sặc, ho khụ một cái, thật lâu sau mới dịu đi, nói, “Mẹ không cần lo lắng đâu, nó tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi, ra ngoài giao lưu với bạn bè cũng là chuyện bình thường mà.”
“Cả hai con nữa cũng đã trưởng thành rồi, hơn 30 tuổi đầu cũng không có ý yên bề gia thất, bảo mẹ làm thế nào mà an tâm được đây?”
Mắt thấy chiến hoả chuẩn bị thiêu đến người mình, Lý Tịch thông minh chuyển đến người đang ngồi im không rên một tiếng bên cạnh, “Anh nghe mẹ nói không? Mẹ có lẽ dạo này không được chị Vĩnh Tình dâng trà, mỗi ngày đều trông ngóng đấy.”
Lý Triều vốn chỉ vùi đầu ăn không định xen vào, lại nghe nhắc đến tên người con gái ấy, khuôn mặt lạnh nhạt đột nhiên vỡ tan lộ ra một tia manh mối, trong nháy mắt trở nên ảm đạm thật lâu không hồi phục.
…………………
Mây đen phủ kín bầu trời nơi phố thị, từ xa nhìn lại từng toà thấp cao ngất giống như chìm vào trong mây, cao xa không thể với tới. Đoàn người từ phòng họp đi ra giống như đàn ong vỡ tổ ùa vào văn phòng, ngay cả mặt bàn vung vãi tài liệu lung tung cũng thấy đáng yêu. Vốn tưởng rằng hoàn tђàภђ ђạng mục mới này là có thể nghỉ ngơi một lát, không ngờ bên tổng bộ đột nhiên cử một nhân vật bên Anh, mở hội nghĩ tên gọi mỹ miều là “Huấn luyện quản lý”. Lão nhân tóc vàng mũi lõ này nghe nói là CEO của tổng công ty bay tới để giảng giải, huấn luyện, thuyết trình, trong cuộc họp ánh mắt không ngừng truy quét khắp bốn phía, làm cho mọi người dẫu đã kiệt sức vẫn không thể không gắng gượng đối đáp. Thật vất vả mới kết thúc, phòng quan hệ xã hội vừa mới tiễn đại sư cất bước, mọi người đồng loạt nằm úp sấp hạ.
Trước hết là Jenny vừa càu nhàu vừa nũng nịu, bất chấp có bận rộn đến đâu vẫn luôn chải đầu cẩn thận, tỉ mỉ, đầu ngả vào vai Dung Ý, “Mình nghe nói công ty bên châu Âu, buổi sáng 10h đến công ty điểm danh, sau đó đến quán café dưới lầu ăn sáng, 11h mới quay lại văn phòng bắt đầu làm việc… Trời ạ, chúng ta so với bọn họ thì gọi là gì đây?”
Vincent vẻ mặt bình tĩnh đi ra, không cần biết có bao nhiêu mệt nhọc vẫn nở nụ cười, nói nửa đùa nửa thật, “Nếu hâm mộ cuộc sống bên kia như vậy thì tìm một cơ hội danh chính ngôn thuận điều qua bên đó là đến nơi.”
“Lão đại, em vẫn chỉ muốn đi theo ngài thôi ạ!” A Sam vẻ mặt nịnh nọt vỗ vỗ bả vai Vincent, ai nấy đều biết, chuyện thăng tiến của Vincent chỉ là sớm hay muộn thôi, còn không tranh thủ vuốt đuôi thì đợi đến khi nào chứ? Bộ dạng như lão anh em thân mật khiến mọi người xung quanh cười rộ lên.
Dung Ý cũng cười cười theo, nhưng không nói gì, chỉ chăm chú thu thập đồ đạc của mình. Ở trong này, ngày qua ngày công tác siêu bận rộn cùng tăng ca thường xuyên đã là chuyện nhỏ, buổi sáng 9h bắt đầu, buổi chiều 5h tan làm đã là vô vọng. Nhưng mỗi người vẫn làm việc hăng say điên cuồng, dù sao ai cũng lo sợ không phải bị giảm lương mà là giảm biên chế a. Con người, thật đúng là loại động vật thích tự ngược đãi mình.
Nàng sửa sang lại tài liệu sau đó đưa ra một bản báo cáo chi tiết tiến độ cùng từng hạng mục đưa cho Vincent, anh nhìn nàng mấy ngày gần đây liên tục tăng ca đến xanh xám mặt mày, không khỏi bật cười, “Đêm nay không cần tăng can, A Sam đã đặt chỗ ở sân tennis, mệt mỏi lâu như vậy kiểu gì cũng phải làm một trận, em có hứng thú không?”
Vừa rồi ở trong văn phòng nghe được anh đỏ mặt tía tai cùng quản lý của nhóm khác tranh luận thời hạn của hạng mục khác, deadline đã đến gần, cả hai người tranh luận gay gắt, sắc mặt bi phẫn tưởng chừng như chuẩn bị sắn tay áo lên làm một trận đến nơi.
Nàng nghĩ nghĩ thấy có chút khó xử liền nói, “Tôi không biết đánh, có đi cũng chỉ ngồi xem mà thôi.”
“Không sao, lần trước A May cũng là đi theo A Sam để học đó thôi.” Anh nhìn bộ dáng do dự của nàng liền chế nhạo, “Em yên tâm, tôi tuy rằng không phải giáo viên chính thống nhưng chắc là vẫn dạy được người mới nhập môn.”
Nàng cười cười, cũng không giả bộ đáp ứng. Dù sao tan tầm cũng không bận gì, từ sau khi chuyển nhà không cần mỗi ngày leo lên leo xuống 7 tầng lầu, ngoài việc thỉnh thoảng đến nhà Lý Tịch bơi lội thì vận động vô cùng ít, khiến cho mỗi ngày soi gương mặc quần áo sờ đến bụng đều cảm thấy hết hồn, thật là béo. Hơn nữa Lý nhị thiếu khẩu vị khó chiều, nàng lấy việc nấu canh bồi bổ cho anh làm niềm vui, chính mình cũng tự nhiên ăn nhiều, làm cho người vốn chưa bao giờ để ý đến vóc dáng như Dung Ý cũng ảo não một trận.
Sân tennis rất gần công ty, có thể là bởi vì ở chỗ đông đúc, thường xuyên có nhân viên các công ty đến đánh nên thường khó có chỗ trống. Hầu như mọi khi đi đến đó đều đã kín chỗ, may mà A Sam đã gọi điện từ sớm để đặt trước.
“Cổ chân thả lỏng, thân trên hơi cúi về phía trước, trọng tâm dồn nhẹ vào mũi chân…” Các động tác cơ bản chủ yếu đều buồn tẻ, không có gì thú vị, nắm, chụp, tư thế chuẩn bị, đập sau, vợt trước, đánh bóng… Vincent đều chỉ bảo cẩn thật, chỉ đáng thương là Dung Ý không nắm được trọng điểm, mỗi động tác đều lặp lại vô số lần mới có thể bắt chước được tư thế hơi hơi giống, ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng phải lắc đầu. Cuối cùng vẫn là A Sam vẻ mặt cười gian đi tới mời Vincent đánh một trận, nàng mới nhân cơ hội đó bảo muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trong phòng nghỉ không đông lắm, nàng khoác thêm 1 cái áo choàng ngồi uống nước, nhìn đại thúc bên cạnh mệt mỏi, mồ hôi rơi xuống thành giọt. Kỳ thật tennis là môn thể thao vận động tiêu hao nhiều thể lực nhất, đáng tiếc là việc học tư thế đứng phát bóng không thể hiện được uy lực của nó. Nhìn Vincent cùng Sam thành thạo điều khiển trái bóng trên sân, người mới như nàng cũng nóng lòng muốn đánh thử. Bên ngoài sân bóng là một loạt nữ đồng nghiệp háo sắc đang hò reo cổ vũ cho Vincent, không hẳn là vì nịnh hót thủ trưởng mà là năng lực của anh thật không tồi, tư thế hay điểm đánh bóng đều cực chuẩn, lực đánh, tốc độ, góc độ đều tốt, xem ra A Sam tiên sinh nhã nhặn kia khó có thể đánh bại được tuyển thủ Vincent này.
Nàng xoay nắp mở chai nước khoáng lên uống một ngụm, nhìn Vincent chạy tới chạy lui trên sân, lực từ gót chân đến thắt lưng rồi đến cánh tay, cuối cùng truyền đến cây vợt đều không hề tuỳ tiện. Nàng trong nháy mắt thoáng giật mình, nếu Lý Tịch cũng có thể giống như người đó, có thể tự do chạy đi chạy lại đổ mồ hôi….
“Có nghe tin gì không? Phó phòng tài nguyên quốc gia bị kết án… Mà những hạng mục ông ta nắm giữ đâu chỉ có một hai cái, xem ra lần này số người bị liên luỵ chắc chắn là không ít rồi.” Hai người ngồi đằng sau nàng vừa mới từ sân số 3 đi ra, vừa ngồi xuống lau mồ hôi vừa nói.
“Vụ án này bị khởi tố, hạng mục quảng trường Đông Hải của Đan Trữ cũng bị nghi lậu thuế 14 triệu, những hạng mục khác cũng phần lớn dính dáng đến Đan Trữ, ha, Dương Miễn này mới lên được vài ngày a? Thế mới biết những chỗ dễ dàng quá mức thì tất gây hoạ a!”
“Đan Trữ triệu tập cuộc họp không biết có việc gì, không phải là lãnh đạo của Đan gia đều xem xét sao?”
“Họ chỉ hỗ trợ, không trực tiếp quyết định, hơn nữa tổng hội cũng quyết định sớm thôi, cứ nhìn xem tình hình sẽ như thế nào…”
Nàng chỉ yên lặng ngồi, ngay cả khi Vincent đầm đìa mồ hôi đi tới ngồi bên cạnh cũng không để ý, “Nghĩ gì vậy?” Anh ngồi xổm xuống nhặt giúp nàng chai nước lên.
“Không có gì…” Nàng rút suy nghĩ về, lúc ngẩng đầu đã khôi phục sắc thái bình thường.
Buổi tối, lúc Vincent đưa nàng về nhà trời đã đổ mưa, nhiệt độ hạ xuống thấp lại càng lạnh lẽo hơn. Nàng về nhà bật điều hoà, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng mưa tí tách rơi vào cửa sổ, nàng tắm rửa xong liền lấy gạo vỡ cho vào nồi hầm cháo rồi lười biếng ghé vào ghế sô pha xem ti vi, tóc chưa sấy khô, dán vào mặt lạnh lạnh.
“Chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của vụ việc liên quan đến phòng điền sản thị trường, cổ phiếu của Đan Trữ có xu hướng giảm rõ rệt, mức độ giảm hàng ngày vượt qua 5%, các công ty tư vấn cũng khó lòng ngờ được… Hạng mục quảng trường Đông Hải của Đan Trữ bị nghi ngờ trốn thuế hàng triệu nhân dân tệ, các bên liên quan đã vào cuộc điều tra, nhiều lãnh đạo cấp cao bị…” Tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang dòng tin tức trên ti vi, mà nàng lại sửng sốt hồi lâu mới mở điện thoại.
“Sao vừa nãy em lại tắt máy?” Người nào đó giọng nói có chút nghi hoặc.
“Vừa rồi em cùng đồng nghiệp đi đánh tennis.” Nàng cầm điều khiển từ xa chỉnh tiếng ti vi nhỏ đi, thuận miệng hỏi, “Công việc bên kia xong rồi sao?”
“Ừ, cũng gần như vậy. Sao anh không biết là em biết đánh tennis nhỉ?”
“Nói đúng ra là đi học. Lại còn có giáo viên dạy miễn phí, không học thì thật là uổng phí. Đúng rồi, khi nào thì anh trở về?” Tiếng mưa gió vần vũ ở bên ngoài càng ngày càng lớn.
“Nhớ anh sao?” Giọng anh có ý cười, làm cho người ta không khỏi tưởng tượng đến bộ dáng anh khi cười rộ lên, mặt mày bay lên đầy vẻ đắc ý.
“Ân…” Nàng nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng thang máy “Đinh” một tiếng, khẽ cau mày hỏi, “Anh đang ở đâu vậy?”
“Rốt cuộc là có hay không?” Ý cười của anh càng đậm, nghe ngữ khí quỷ dị của anh, nàng chợt nhảy dựng lên, đi dép vào lao ra mở cửa.
Lý Tịch mặc áo gió màu xám đang khẽ dựa vào khung cửa, khuôn mặt tươi cười vẫn còn nhuốm vẻ mệt mỏi, “Ai da, sao em lại không ngạc nhiên nhỉ? Tốt xấu gì người ta cũng đội mưa đội gió từ kinh thành về…” Anh kéo nàng vào trong lòng, mũi kề sát vào gáy của nàng, hít hà thật sâu hương thơm của nàng.
Hai má lạnh lẽo của anh chạm vào *** nàng khiến nàng rùng mình, sờ sờ mái tóc ướt nhẹp của anh, cả giận đẩy ra, “Tóc ướt hết rồi, mau vào đi.” Lôi kéo anh đi vào căn phòng ấm áp mới phát hiện ra hôm nay anh chống nạng, lông mày càng nhíu chặt lại, “Thời tiết thế này mà anh còn về sao?”
“Anh nhớ em…” Anh vừa bị đẩy ra lại ngả người kề sát nàng, “Nhớ chỗ này, chỗ này, chỗ này…” Nụ hôn của anh như mưa như gió bên ngoài bao trùm lên nàng, từ vành tai xuống cằm, yết hầu, giọng nói khàn khàn mà mê hoặc, “Em thì sao? Có nhớ anh không?”
Nàng có điểm buồn cười, người này có đôi khi giống như đứa trẻ không chiều chuộng không được, vờ tức giận đẩy anh ra, bộ dáng hung tợn, “Không có rảnh mà nhớ với nhung đâu, bổn cô nương còn phải làm việc đến không kịp thở nữa kìa.” Rồi lại đẩy anh vào phòng tắm, “Mau đi tắm rửa đi, đừng để bị cảm lạnh.” Thuận tay đóng cửa buồng tắm lại rồi đi tìm quần áo cho anh thay, phớt lờ Lý Tịch đằng sau đang thể hiện khát vọng “Anh muốn được tắm cùng em”.
Tắm rửa xong đi ra thấy Dung Ý đang ngồi xếp bằng trên sô pha, không biết nghĩ ngợi gì mà hơi hơi xuất thần, tiếng ti vi rất nhỏ, đúng lúc đang phát bản tin tài chính và kinh tế. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, “Sao đột nhiên lại có hứng thú xem tin tức tài chính và kinh tế thế?”
“Không có gì hay để xem nên ngẫu nhiên chuyển tới kênh này thôi.” Nàng không yên lòng liền cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau tóc cho anh, anh xoay người một cái đem nàng áp xuống dưới, dùng đầu lưỡi khiêu khích xương quai xanh của nàng, từ một tia nhỏ dần dần tràn ngập sinh động tình tố, giống như con cún nhỏ ngửi tới ngửi lui trên người nàng, làm như thế nào cũng không thấy ghét, “Sao lại thơm như vậy chứ?”
Nàng hai tay chống vào *** anh đẩy nhẹ, “Đừng, hôm nay em hơi mệt…” Nàng hôm nay quả thật là mệt ૮ɦếƭ đi được, lại còn vận động nhiều, chỉ mong được ngủ một giấc thật say.
“Vậy để anh hầu hạ em thật tốt…” Miệng anh vẫn hàm hồ nói chuyện, cánh tay đã tự do di chuyển trên người nàng kéo kéo cổ áo ngủ, cơ thể càng ngày càng nóng bỏng bất chợt ngừng lại, ánh mắt rực lửa chậm rãi trở nên lạnh lẽo, nàng nằm trên sô pha ở góc độ vừa vặn nghiêng đầu có thể xem được ti vi, kháng cự không có hiệu quả, lúc màn hình hiện lên hình ảnh Dương Miễn nàng lại vừa vặn quay đầu sang.
Hưng trí mất đi, anh không một tiếng động rời khỏi người nàng đứng lên, chống nạng trở về phòng ngủ. Tức giận, nàng nhìn bóng dáng anh đi qua, thời tiết mù mịt như vậy trở về chắc chắn là rất khổ sở, mất ngủ, đau đớn lại khiến cho anh… Chỉ cần nghĩ đến đó, nàng nhất thời lại cảm thấy khó chịu.
Nàng tắt hết ti vi cùng đèn đi vào trong phòng, Lý Tịch tựa vào đầu giường cầm di động không biết đang xem cái gì, vẻ mặt chăm chú đến mức nàng đi vào cũng không ngẩng đầu lên, hoặc là cố tình không quan tâm đến nàng.
Dung Ý như chú cún nhỏ leo lên giường ôm lấy anh, “Em xin lỗi, không phải em cố ý chọc anh mất hứng…”
“…”
“Anh có mệt không? Để em mát xa cho anh nhé?”
“…”
Nàng xoa P0'p cho anh đến mỏi nhừ, tê rần cả tay mà anh vẫn giữ bộ dáng xa cách như cũ, không hẳn là tức giận mà giống như có gì đó ẩn nhẫn không phát. Dung Ý tin tưởng vững chắc chân thành mà kiên định vẫn cẩn thận tỉ mỉ phục vụ anh, từ mắt cá chân lên đầu gối đến đù*, cuối cùng tắt đèn đi, không e dè nhẹ nhàng vuốt ve tiểu nhị, nam nhân mà, không phải là loại động vật nghĩ bằng nửa *** sao?
Nhưng nàng không ngờ Lý Tịch lại giữ tay nàng lại, chỉ thản nhiên nhìn nàng, thật lâu sau mới thở dài hỏi, “Cuối cùng là em có biết vì sao mà anh tức giận không vậy?”
Lớp vỏ phòng vệ bị xé mở nứt ra, kế tiếp đương nhiên là thừa cơ tiến vào. Dung Ý không tiếp tục giở trò với anh nữa, nằm xuống bên cạnh anh ôm lấy thắt lưng anh, “Em không đủ chuyên tâm…” Nàng biết anh mất hứng vì nàng quá chú ý đến Dương Miễn, chỉ có điều mấy ngày nay nghe tin đồn xung quanh về việc này nhiều quá, nàng cảm thấy có gì đó có vẻ bất thường, vốn không hiểu sự cạnh tranh khốc liệt như chiến trường trên thương trường, Lý Tịch tuy rằng bề ngoài luôn tỏ vẻ thản nhiên, nhưng thực tế thủ đoạn cao cường hơn bất cứ người nào khác, không phải nàng không tin anh mà chỉ không hy vọng có bất cứ ai phải nhận hậu quả bi kịch.
Trong bóng đêm, anh nhẹ nhàng đùa bỡn mái tóc mềm mại của nàng, mười Ng'n t đan vào từng sợi tóc, môi dán vào trán nàng, “Anh không thích khi ở bên anh, em lại không yên lòng mà nghĩ về người đàn ông khác… Chỗ này…” Anh kéo tay nàng chạm vào *** mình, “cảm thấy rất khó chịu…” Giống như ngọn lửa thiêu đốt khiến cả thân thể đau đớn.
Đêm nay, anh hoàn toàn đem Dung Ý vùi trong địa ngục, hoàn toàn mất đi sự ôn nhu bình thường, không chút trói buộc đánh thẳng về phía trước thâm nhập vào chỗ sâu nhất. Động tác mãnh liệt khiến nàng đau đớn như con thú nhỏ, thân thể run rẩy hết lần này đến lần khác cầu xin anh tha thứ, cuối cùng cũng phát điên cào cấu lung tung trên người anh, như muốn trả lại cho anh sự đau đớn đó, thậm chí trong không khí có thể ngửi được mùi máu tươi.
Kỳ thật, đau đớn, cho tới bây giờ chính là biểu hiện sâu đậm nhất của tình yêu. Cho dù vẫn luôn sợ hãi loại đau đớn này, luôn làm đà điểu rúc đầu trốn tránh vẫn không thể ma diệt. Khi đã thật lòng đem trái tim mình giao cho người khác, loại đau đớn này người ta sẽ vui vẻ chịu đựng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc