Tích Ý Kéo Dài - Chương 47

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Nàng lấy 5 đồng ra thuê 1 chiếc ghế nhựa ngồi cả đêm, nhìn bầu trời dần dần sáng lên, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh, anh không chút dấu hiệu tự nhiên nói muốn xuất ngoại, Đan Hiểu Uyển chí khí tăng lên khuôn mặt tươi cười, anh nói cho dù nguyện ý đem chân tướng nói cho nàng, chỉ cầu xin nàng tha thứ, mỗi lần gặp mặt anh đều do dự, bộ dãng ẩn nhẫn cực kỳ bi ai…. Những hình ảnh mơ hồ được xâu thành một chuỗi, giống như máy chiếu phim kiểu cũ, thong thả mà thô ráp, kể lại câu chuyện như là bí mật không muốn ai biết.
Sáng hôm sau dượng từ Quảng Châu trở về, chưa kịp buông hành lý đã vội vàng đến bệnh viện. Khi đó bác cũng đã tỉnh, tinh thần cũng phục hồi một chút. Nàng gọt vỏ quả táo cho bác, lại không yên lòng, gọt xong hết đến nửa quả táo, chọc bác trừng mắt liếc nàng một cái, lãng phí.
“Vốn chỉ là việc nhỏ, già rồi thỉnh thoảng hoa mắt váng đầu cũng bình thường thôi mà. Hai người bay tới bay lui như vậy, có phải là ngại tiền không có chỗ tiêu hay không?” Buổi sáng nhìn thấy nàng và dượng cùng đền, liền lập tức nổi giận. Bà hận nhất chính là điều này, tiêu tiền không để ý gì cả, bình thường đi chợ mua đồ ăn chỉ vì mấy xu mà cũng tranh cãi với người bán đến đỏ mặt tía tai, nay nhìn thấy hai người này vì bà mà bỏ việc ba ba chạy về, giận đến phát điên.
Dượng hiểu rõ tính cách của bác, bị bác mắng đến giờ vẫn cúi đầu không phản đối, lúc này cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói, “Tôi về nhà nấu cho bà ít canh…” Mặt xám mày tro vô cùng mệt mỏi cầm lấy hành lý về nhà.
“Bác, bác đừng làm khó dễ dượng như vậy chứ, bác ấy vất vả chạy tới chạy lui như vậy có dễ dàng đâu? Không phải vì lo lắng cho bác nên mới cấp tốc bay về sao?” Tiễn dượng ra cửa, nàng xoa xoa bả vai của bác biện hộ cho dượng. Kỳ thật tính cách của dượng thật sự là luôn nhẫn nhịn, không phản đối. Người ta vẫn nói đàn ông chủ trì bên ngoài, đàn bà chủ trì bên trong (đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm), dượng thì trong ngoài đều là chủ. Bình thường bác lo việc bên xưởng, trong nhà từ trên xuống dưới đều một tay dượng lo, là tấm gương mẫu mực cho đám đàn ông Trung Quốc này.
“Cháu đừng vội biện hộ cho ông ấy, ta còn chưa nói tới cháu đâu, cứ như vậy chạy về, bỏ cả việc sao? Không phải bảo đến chỗ mới làm việc ngày nào cũng phải tăng ca sao? Nghỉ như thế này cấp trên có ý kiến gì không?” Bác vẫn giữ bộ dáng như trước, liên tục lải nhải các đề tài liên quan.
“Cháu xin nghỉ phép một ngày, thứ hai về luôn. Bác, bận việc của xưởng cũng phải giữ gìn thân thể của mình, đừng quan tâm đến những chuyện vụn vặt, thả lỏng một chút đi.” Quả thực so với đám công chức hay giới trí thức của Thượng Hải bác cũng chẳng có mấy cách biệt.
“Cháu không hiểu được đâu, chờ đến lúc cháu lập gia đình, có con rồi, làm sao có thể không quan tâm chứ? Hết bên này đến bên kia đòi tiền, mà dượng của cháu thì lúc nào cũng vậy, người ta nói mắng thế nào cũng vẫn mỉm cười. Ta không quan tâm thì ai quan tâm chứ. Ai, ta nói cho cháu nghe, tìm chồng trăm ngàn lần đừng tìm người như ông ấy.” Thở dài.
“Cháu lại thấy dượng rất tốt mà…” Kỳ thật bác cũng chỉ là nói miệng vậy thôi, xong là quên luôn. Quay đầu lại hưởng thụ sự chăm sóc của dượng, cười đến ngọt ngào.
“Không phải ta nhiều chuyện, nhưng cháu cũng trưởng thành rồi, khi nào thì mới kết hôn a? Đừng chỉ mải mê với công việc, nữ nhân a, cả đời chỉ có vài năm tươi đẹp, qua 30 tuổi là nan giải đấy!”
“Ở công ty của cháu, phụ nữ dưới 30 tuổi mà kết hôn thì gọi là tảo hôn đấy!” Nàng cười cười đấm lưng cho bác.
“Đừng có mà coi thường, đến lúc đó không tìm được ai lại đến khóc lóc với ta. Đúng rồi, hiện tại có đối tượng chưa?” Bà kéo kéo tay Dung Ý, không cho nàng trốn tránh, buộc nàng phải nói.
“Xem như là có rồi ạ…” Bác nói đối tượng nghĩa là phải chắc chắn lắm rồi. Nhưng việc kết hôn đối với nàng lúc này quả thật quá xa xôi. Không nghĩ ngợi nhiều nên chỉ có thể xem như có.
“Xem như là như thế nào? Mau nói cho ta nghe một chút đi, gia đình như thế nào? Làm nghề gì? Tiền lương bao nhiêu? Có nhà chưa? Khi nào thì mang về giới thiệu?” Nhắc tới việc này bác vô cùng hứng thú, hiện tại không có nửa điểm ốm yếu.
“Anh ấy làm quản lý tài chính ở Thượng Hải.” Nàng không nhớ bác vừa hỏi những gì, chỉ trả lời qua quýt.
“Tài chính à? Như vậy chắc là không đáng tin. Theo ta thấy tốt nhất là tìm một nhân viên công vụ, an ổn, nhàn nhã, người địa phương càng tốt, có thể nắm chắc mọi thứ. Tìm chồng a, không phải là tìm người có thể cùng mình an ổn sống cả đời sao?” Bác cảm xúc rất nhiều, Dung Ý chỉ cười cười ứng phó, đáy mắt chôn sâu cảm xúc trong lòng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thông báo phá bỏ và di chuyển địa điểm: Để phục vụ việc mở đường cải thiện giao thông của thị trấn, trường Trung học cũ đã được chuyển đến đường **, các công trình ở khu vực này sẽ được phá bỏ trong vòng ba tháng và chuyển đi nơi khác…” Lúc từ nhà bác đi qua trường học cũ, Dung Ý nhìn thấy thông báo như vậy ở cổng trường, nàng kinh ngạc đến độ quên cả bước đi.
Thời tiết không tốt, mây đen dầy đặc, bầu trời như sà thấp xuống. Nàng đút hai tay vào túi, ánh mắt lướt qua bức tường loang lổ, thấy thời gian như quay trở lại, thoáng giật mình, giống như ngày nào ngồi dưới cây ngọc lan đọc thơ, là “Ngu mỹ nhân” của Lý Dục: “ Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,/ Nhân sanh phồn hoa chi đa thiểu./ Tiểu lầu tạc dạ hữu đông phong,/ cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.” Có người nào đó gõ đầu nàng, bảo nàng đọc thế mà cũng đòi đọc…
Có lẽ thế giới này thực sự có những việc gọi là ma xui quỷ khiến, nàng chậm rãi thong thả đi quanh trường cũ một vòng, không hiểu sao lại đi đến khu tập thể giáo viên. Toà nhà xây dựng từ những năm 80 của thế kỷ trước, tường bao đã bong tróc không ít, nhiều chỗ không có người ở đã mọc đầy cỏ dại. Giày bước lên trên tuyết phát ra tiếng lao xao nhỏ. Nàng nhớ mang máng là phòng thứ 3 cùa tầng 2, bởi vì trước đây chỉ ghé qua một lần, lúc ấy nàng tập thể dục sơ ý bị rách quần, anh mang nàng về nhà. Đó là nhà bà nôi anh, nàng còn nhớ rõ mình đã kính cẩn “Xin chào Chu lão sư”. Kỳ thật đó là một phụ nữ vô cùng hiền hoà, vừa vào cửa đã lấy bánh quy ra cho nàng ăn, còn tủm tỉm cười hỏi tên nàng. Bà chưa từng dạy Dung Ý, chỉ là tối qua nghe được chuyện kia, không khỏi nhớ tới tình cảnh của bà.
Hàng hiên hẹp hòi mà âm u, nàng thầm nghĩ dạo một vòng sẽ đi, không ngờ trong phòng lại có người ở. Phía sau cánh cửa sắt rỉ sét chợt vang lên tiếng hỏi, “Cô tìm ai vậy?” Là giọng con gái, nghe có chút không vui.
“Xin hỏi Chu lão sư có ở đây không ạ?” Nàng vốn định không trả lời, nhưng nhìn qua cửa thấy bà lão ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha lại đáp lời.
“À, hoá ra là tìm Chu lão sư, cô là học trò cũ của bà phải không?” Người phụ nữ đó nhiệt tình mở cửa cho nàng vào. Trong phòng không rộng, nhẹ gọi một tiếng “Chu lão sư”, không thấy có phản ứng gì.
“Chu lão sư mấy năm trước bị bệnh nên giờ không nhận ra ai cả.” Nhìn Dung Ý nghi hoặc quan sát mình, người đó bật cười, “Tôi sống ở tầng trên, Chu lão sư không muốn chuyến đi chỗ khác nên con cháu đành phải tìm người đến chăm sóc bà. Tôi vốn là công nhân về hưu nên nhận trông nom bà ấy kiếm thêm ít tiền.” A di đó định đi pha trà, nàng bảo chỉ đến thăm lão sư một lát rồi đi. Xoay người chào a di đi ra lại nghe được tiếng bước chân, a di nhìn người phía sau nàng nói, “Không phải là cháu của Chu lão sư, Dương Miễn đó sao?”
Dương Miễn mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi lo tang sự của cha, hơn nữa lại đúng thời điểm khó khăn của Đan Trữ, đã sắp kiệt sức đến nơi. Đến nỗi ngẩng đầu nhìn thấy người nọ cảm thấy chính mình bỗng sinh ảo giác, ngoài hiên không có đèn, bên ngoài sắc trời lại u ám, hình bóng kia dưới ánh đèn chợt lung lay. Nhất thời anh không kịp phản ứng, bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
“Dương Miễn, lâu rồi không gặp.” Vẫn là nàng lên tiếng trước, “Tôi thấy ở cổng trường có thông báo phá bỏ và di chuyển nên thuận tiện ghé thăm Chu lão sư… Tôi đi trước.” Dung Ý nhìn anh bất động, nghiêng người tránh qua đi xuống dưới, sự việc đến lúc này không còn lời nào để nói. Quả nhiên thời gian có thể làm con người trở nên thanh tỉnh đến vô tình, cách thiên sơn vạn thuỷ, rốt cuộc cuối cùng nàng cũng biết nguyên do, tự nhiên có cảm giác như trút được gán***. Rốt cục thoát khỏi, kỳ thật đã sớm tỉnh mộng, chỉ là nàng chậm chạp không chịu luân hồi siêu sinh mà thôi.
thanh nho nhỏ, đầu óc của anh cơ hồ không kịp phản ứng đã đưa tay nhanh chóng cầm lấy cánh tay nàng, nắm chặt lại, giống như người sắp ૮ɦếƭ đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, nhất quyết không buông tay. Thấp giọng nói “Anh đưa em xuống.”
“Chuyện của Dương thúc thúc tôi có nghe nói… Xin chia buồn.” Nàng vốn là cúi đầu nhìn mũi chân, lúc này ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình thê lương trên mặt anh, không kịp rút tay về.
“Em chỉ có thể nói vậy thôi sao?” Anh cười hỏi một câu, quật cường nhìn nàng. Vẫn không cam lòng chờ mong. Anh chính là người ích kỷ như vậy, cho dù lúc khó khăn nhất, chỉ cần nghĩ đến có người vẫn đang chờ đợi mình mới có thể cảm thấy chính mình còn tồn tại, còn có thể hô hấp.
Nàng không nói chuyện, lại nhìn thoáng qua ánh mắt của anh, nơi đó từng rạng rỡ toả sáng như ngọc quý, thế nhưng đã sớm vì vàng đỏ nhọ lòng son mà biến mất. Anh muốn nghe nào nói gì? Biết rõ sự việc rồi nên không chút do dự trở về vòng tay của anh, giống như nữ nhân vật chính trong mấy phim tình cảm lúc 8h, hung hăng hỏi, “Sao anh ngốc vậy? Sao lúc trước không nói cho em biết?” Anh không phải là anh của ngày xưa, nàng cũng chẳng còn là Dung Ý chẳng hay biết gì vẫn vui vẻ chịu đựng giơ cao tấm biển “quyết yêu đến ૮ɦếƭ” nữa rồi.
Anh cũng ý thức được mình vừa thất thố, cố gắng cưỡng chế cảm xúc, “Em đi đâu? Để anh đưa em đi.”
“Không cần, tôi đến ga ngồi xe về nhà.” Về nhà của nàng tất nhiên là về trong núi, bác đã xuất viện, cũng có dượng chăm sóc. Nàng vất vả trở về một chuyến, tuy rằng hôm nay thời tiết không tốt nhưng vẫn muốn quay về.
“Lên xe, anh đưa em về.” Anh lái một chiếc Audi không cũ không mới, tuyết bùn bắn tung toé lên xe vô cùng bẩn. Nành nhìn trời, có lẽ sắp có bão tuyết, không tranh cãi với anh, lên xe.
Dọc đường đi gió càng ngày càng mạnh, tuyết rơi dày đặc, cần gạt nước khó khăn gạt đi lớp tuyết bám trên kính trước. May mắn sao lúc đến đầu thôn tuyết lại ngừng rơi. Nàng nói lời cảm ơn liền xuống xe, Dương Miễn cũng đi theo xuống dưới.
“Cho anh đưa em lần cuối cùng, được không?” Anh dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng, từng hơi thở tạo nên lớp sương trắng làm mơ hồ cả hình bóng. Nàng không có lời nào để nói, yên lặng đi, hai tay đút trong túi áo khoác, vẫn lạnh đến run rẩy. Vai đột nhiên trầm xuống, là anh *** khoác ra choàng lên người nàng. Nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sờ sờ túi, di động quên ở nhà bác không mang theo rồi.
“Anh cho tôi mượn điện thoại một chút được không?” Vào trong núi tín hiệu không tốt, lúc ra ngoài nàng bảo với bác là đi dạo, giờ sợ bác lo lắng nên gọi điện về báo.
“Dung Ý à, đừng đi. Đêm nay dự báo thời tiết nói có luồng không khí lạnh cùng bão tuyết, không ngừng không ngớt đâu, sợ là tuyết phủ khắp núi, con gái con đứa như cháu một mình trở về nguy hiểm lắm.” Bên kia điện thoại bác không ngừng lo lắng.
Nàng vừa nói vừa đùa an ủi bác, “Trước kia mùa đông ngày nào đến trường con chẳng đi trong tuyết, giờ chỉ là một luồng không khí lạnh thôi mà, chẳng lẽ càng lớn càng kém cỏi sao?” Cuối cùng vẫn trấn an làm cho bác yên tâm, tín hiệu đã càng ngày càng kém. Nàng đưa điện thoại trả lại cho anh, lại không cẩn thận vấp vào tảng đá, lảo đảo suýt ngã. Anh phản ứng kịp thời nắm lấy tay nàng. Nắm rồi không muốn buông ra, giống như mỗi lần đưa nàng về trước đây, cứ nắm thật chặt, thầm nghĩ không gì có thể chia cắt họ.
Lòng bàn tay anh rất ấm, mang theo chút mồ hôi ẩm ướt dán vào tay nàng, làm nàng muốn trốn tránh. Lúc này chợt nhớ tới tay một người, tuy lạnh lẽo nhưng lại khiến người ta an tâm, không thể phủ nhận là nàng thật sự rất muốn nắm tay người đó. Khi ở bên cạnh vẫn xem nhẹ, nhưng từng chút nhỏ vụn li ti đã tràn ngập trong lòng.
Anh cảm nhận được sự thất thần của nàng, càng nắm tay chặt hơn, nàng bướng bỉnh muốn thoát ra lại bất lực, nhìn thoáng qua bầu trời bắt đầu tối dần, ủ dột, “Chúng ta từ trước đến giờ đều đi dưới bầu trời đầy sao lấp lánh. Lần cuối cùng này, mây đen dầy đặc, không thấy được bầu trời… Dương Miễn, kỳ thật sớm nên buông tay.” Trước kia mỗi khi nhớ tới những lời tuyệt tình như vậy, nàng cảm thấy nhất định sẽ lệ nóng vòng quanh kích động không thôi, nhưng lúc nói ra rồi mới phát hiện, thật sự không có gì lớn lao, ngay cả ánh mắt cũng chẳng mơ hồ, bởi vì trong lòng đã có sự yên ổn.
***** Bài thơ “Ngu mỹ nhân” có bản dịch như thế này:
Trăng thu rồi lại hoa xuân
Bao giờ sẽ hết hỏi chừng ai hay
Đêm qua lầu nhỏ gió lay
Việc qua có được bao người biết chăng ?
Lòng nghe sao những bâng khuâng
Nước xưa ngoảnh lại dưới trăng bao lần
Còn nguyên bệ ngọc, thềm lan
Mà nay thay đổi dung nhan đã nhiều
Hỏi người sầu được bao nhiêu ?
Sông xuân vẫn chảy một chiều về đông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc