Tích Ý Kéo Dài - Chương 12

Tác giả: Thủy Cổ Nguyệt

Sàn đá cẩm thạch đen bóng phản xạ một bóng dáng cao gầy, Dung Ý đứng ở thang máy công ty nhìn màn hình hiển thị số tầng, lại lôi di động ra nhìn nhìn đồng hồ, có vẻ mất kiên nhẫn. Cổ Duyệt nhìn nàng hỏi: “Không phải giờ nghỉ buổi chiều sao? Làm gì mà gấp vậy?”
“Còn nghỉ buổi chiều gì nữa? Vòi nước nhà mình bị hỏng, rỉ nước xuống tầng dưới, quản lý nhà sáng nay đã gọi điện cho mình nhưng mình không nghe máy, vừa rồi kiểm tra tin nhắn, có lẽ mọi người ở tầng dưới đã loạn hết cả lên rồi.” Cửa thang máy vừa mở ra, nàng đã vội vã đi vào.
Mặt trời chói chang bao phủ trên đỉnh đầu, nàng tuyệt vọng nhìn xuống đường, nàng tuyệt vọng nhìn đường, giờ không phải là giờ đi làm nên không thấy xe đâu, nàng mặc trang phục chỉnh tề đứng ở đây, thật là nhân vật quan trọng a. Buổi tối còn phải gặp khách hàng, giờ lại phải đi xuống chắc ૮ɦếƭ mất.
Đúng lúc nàng trên trán mồ hôi nhễ nhại, trang điểm lem luốc, một chiếc Lexus màu bạc đỗ ở trước mặt nàng, nàng lăng lăng nhìn ánh mặt trời chói mắt phản xạ từ thân xe, còn đang thắc mắc Lý nhị thiếu từ khi nào lại trở nên giản dị thế này, bỏ Aston Martin quen thuộc chuyển sang dùng loại xe danh dự tiết kiệm năng lượng này không biết.
“Lên xe đi.” Cửa xe mở ra, nàng nghe được giọng bên trong truyền ra, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, trên tránh mồ hôi rơi thành giọt lướt qua hai má, chỉ 1 câu đơn giản thôi nhưng lại làm mất đi phản ứng của nàng.
Quay đầu lại cảm thấy chính mình thật buồn cười, có phải người xa lạ đâu? Hơn nữa nàng lại đang rất vội, đành lên xe, không khí mát rượi thổi vào mặt, chỉ cảm thấy trong lòng cũng có cảm giác lạnh lẽo.
“Đi đâu đây?” Anh thực bình tĩnh, biểu tình nhu hoà, dường như coi nàng chẳng khác gì bạn học lâu ngày không gặp, ngữ khí bình thản.
Nàng cười cười, buột miệng: “Về nhà…” Nói xong lại cảm thấy mình thật ngốc, anh làm sao có thể biết nhà của nàng ở đâu? Có lẽ ngay cả nàng là anh cũng không nhớ rõ ràng, thời gian sao lại có thể tàn nhẫn đến thế? Những thứ từng nằm trong bàn tay, đều như hạt cát theo đầu ngón tay trôi mất.
Nàng cũng không có nhiều thời gian mà xấu hổ, bởi di động lại vang lên, nàng quay sang anh nói câu, “Xin lỗi” liền mở máy nghe điện. Là quản lý của tiếu khu nàng ở, trong giọng nói đã ẩn chứa bực dọc, mọi người ở tầng dưới đã muốn trách phạt nàng, nàng chỉ biết một câu lại một câu xin lỗi, giải thích mình đang cố gắng về nhanh, người bên cạnh cũng không đợi nàng nói địa chỉ nhà đã lái xe đi.
Thật vất vả mới dùng hết cách để trấn an quản lý, di động vừa buông xuống lại vang lên, là trợ lý của khách hàng nói quản lý đên này đột ngột thay đổi hàng trình muốn bay đến Hải Nam, nên muốn gặp mặt để đàm phán trước lúc 6h. Nàng vâng vâng dạ dạ, khúm núm nói không có vấn đề gì, khách hàng này nổi tiếng là khó tính nhưng lại là khách hàng lớn nhất, nàng không có cách nào khác, chỉ có thể liên tục vâng dạ. Đối phương cuối cùng nói đến mức nóng cả điện thoại của nàng lên mới cúp máy, nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Dương Miễn đưa cho nàng một chai nước, nàng theo thói quen mở nắp rồi đưa lại cho anh. Nguyên là từ hồi trung học, lần đầu tiên xem anh chơi bóng, giờ nghỉ giải lao nàng đưa cho anh chai nước, anh lại làm nũng đòi nàng mở nắp giúp, nàng quay đầu bước đi nói thầm: “Khát đến ૮ɦếƭ cũng chẳng liên quan đến mình.” Anh đứng đằng sau lại cười ra vẻ đáng thương: “Vừa chơi bóng xong trên tay rất nhiều vi khuẩn.” Vốn dĩ tràng vị của anh mẫn cảm, theo cách nói của nàng là “Trời sinh ra là mệnh thiếu gia”. Sau này cứ thế mãi cũng thành thói quen.
Anh nhìn động tác của nàng cũng chợt nhớ đến, khẽ nhếch môi cười, lại tức giận nói: “Em uống đi!”
Nàng lúc đó mới phát hiện chính mình ngốc nghếch, “Nga” một tiếng, lại cảm thấy nụ cười của anh dường như thiếu mất cái gì, thất thần. Cái răng khểnh như tiểu hổ của anh, không thấy nữa. Nàng uống một ngụm lớn, che giấu mất mát trong mắt.
Anh vẫn chuyên tâm lái xe, lại mở miệng hỏi: “Mệt à?”
“A?” Nàng liếc nhìn sườn mặt của anh, đường cong hấp dẫn, ngày xưa lúc cằm của anh lún phún mấy sợi râu, cả ngày vẫn ồn ào nói tại nàng cứ thích lấy tay sờ lên mặt nên huỷ hoại tuyệt thế dung nhan của anh. Nay chỉ còn lại một khoảng da bóng loáng, nhìn kỹ mới thấy một chút dấu vết thản nhiên màu xanh trên mặt.
“Làm việc mệt mỏi sao?”
Nàng thu hồi ánh mắt, ha ha cười gượng, “Tôi dựa vào mồm mép làm việc, sao lại mệt được a?”
Anh có điểm hoảng hốt, chỉ cảm thấy thời gian như quay trở lại lúc anh nắm tay Dung Ý nàng bước vào cổng đại học F năm đó, nàng giãy khỏi tay anh, chạy như điên dưới hàng cây xanh rợp bóng, miệng ồn ào: “Sau này mình sẽ trở thành người dựa vào mồm mép để kiếm cơn…”, “Cậu không phải dựa vào lời nói để kiếm cơm cũng không xong đấy chứ?” Anh không nhịn được cười nàng.
Nàng khi đó khuôn mặt tươi cười cùng ý cười tự giễu vừa rồi hoàn toàn bất đồng, khuôn mặt đỏ hồng say sưa sáng ngời đẹp mắt đã tự nhiên ςướק mất linh hồn anh, nay chỉ còn ảm đạm cùng bình tĩnh tự nhiên.
Nàng nhất thời không nhận ra, xe chạy đúng đến bên ngoài hàng rào tiểu khu nhà nàng, rõ ràng vừa rồi còn chưa hỏi nàng địa chỉ cơ mà? Vậy nhưng nàng cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, nhìn dòng nước róc rách chảy dọc cầu thang, tiếng mắng mỏ tức giận vang lên từ ngoài hiên, nàng chỉ cảm thấy đầu như to lên.
Nàng vừa xuống xe vội vã chạy lên lầu, không ngờ Dương Miễn cũng theo sau. Nhìn nàng đi gấp gáp như vậy, chỉ sợ nhà nàng có chuyện gì, nhìn thoáng qua thấy tiểu khu này cũ kỹ quá, nên theo nàng đi lên đến tầng 7.
Trong lúc đó, cầu thang lầu 6 và lầu 7 đã đầy người đứng, nàng chỉ liên tục một câu lại một câu xin lỗi rồi nhanh chóng mở cửa cho công nhân vào sửa chữa, nước theo phòng tắm róc rách chảy ra, nàng cúi đầu nhặt bảng biểu phân tích thị trường làm suốt đêm qua cùng một đống văn kiện, tư liệu quăng đầy trên đất, tất cả đều ướt sũng. Vừa ngồi xổm xuống lại bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đứng lên chạy vào phòng để đồ.
Ngay cả đèn cũng chưa kịp bật, nàng vội vàng tìm kiếm, một tay cầm lấy cái hộp, lại không ngờ hộp giấy vì gặp nước bị bong hết cả, khi nàng vừa nhấc lên, cái đế hộp bung ra, mấy quyển sách rơi xuống đất, ngập trong nước.
Dương Miễn ngồi xuống nhặt lên một quyển trong số đó, nàng phản xạ có điều kiện muốn ngăn tay anh lại, chạy nhanh nói: “Đều là những tư liệu vô dụng thôi mà, không cần xem đâu.” Có điều anh đã mở cuốn sách ra, là lịch sử truyền thông, môn học đã từng làm cho bao sinh viên ngủ gà ngủ gật, mà sách của Dung Ý thì chi chít chữ.
“Mình muốn đi cửa nam ăn gia sa băng a!!!!!!!” Dung Ý ngồi ở bàn thứ 2 đem sách giáo khoa đưa cho Dương Miễn, thuận tiện đá anh 1 cái. Đúng là muốn đòi mạng mà, đúng lúc cậu đang buồn ngủ.
“Đúng là họ Trư, chỉ biết có ăn thôi.” Người nào đó lòng đầy căm phẫn không chống cự được cơn buồn ngủ, chỉ có thể cùng nàng tiếp tục chuyện phiếm, “Tan học rồi cùng đi?”
“Còn phải làm kiêm chức a.”
“Không được đi, cậu không biết mệt à? Ngày mai còn phải nộp bài tập tin tức học khái luận, cậu làm chưa?”
“Tiểu cừu đáng ૮ɦếƭ, sao đến giờ mới nhắc mình a?”

Dấu vết thời gian phủ mờ, chữ viết trên giấy đã muốn mơ hồ, mà dấu vết trong trí nhớ biết lấy gì để phủ? Anh không có dũng khí đọc tiếp, đành yên lặng đưa tới trước mặt nàng.
“Có đôi khi vẫn còn dùng đến, nên vẫn không vứt đi…” Nàng cười ha ha nhận lấy, nhất thời lại không biết nói gì, cúi đầu nhìn đôi giày da bị dính nước ẩm ướt của anh, cầm quyển sách thấy giống như trái tim mình, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh.
Môi Dương Miễn giật giật, cái gì cũng không nói nên lời, phòng ở này vừa nóng vừa ngột ngạt, cảm thấy caravat như thít chặt vào cổ, không thể hít thở. Lại cúi đầu nhìn nhìn bảng biểu, nói: “Không phải em còn phải ra ngoài gặp khách hàng sao?”
“Nga, hôm nay cám ơn anh. Tôi…”
“Anh đưa em đi.” Anh đi thẳng ra cửa, cũng là sợ, sợ nhìn nàng cố gắng trấn định trả lời, cười đến quật cường nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng thê lương. Ngay cả 1 câu thực xin lỗi cũng không nói nên lời, cái gì cũng không thể nói, ngưng trệ ở trong lòng như nham thạch nặng ngàn cân, vĩnh viễn không được giải thoát.
Nơi gặp mặt khách hàng là một nhà hàng tinh xảo trang nhã, lúc đến cửa, anh xuống xe liền đến mở cửa cho nàng. Trước kia anh thật lười biếng, ngay cả quần áo cũng dồn đến cuối tuần nhờ nàng giặt, từ khi nào lại trở nên lịch sự thế này, đúng là đi nước ngoài rèn luyện có khác, đúng là ở cùng một chỗ với nàng sẽ khác.
Nàng vội vàng xoá sạch những suy nghĩ miên man của nàng, còn nhìn anh chân thành nói: “Hôm nay làm phiền anh quá, thực cảm ơn.” Nói xong liền xoay người đi vào, vì biết anh không có lời nào để nói.
Khách hàng thật khó tính, ngay cả đồ ăn cũng khó nuốt, rượu trắng cứ một ly tiếp một ly đổ vào trong bụng, bên kia quản lý vẫn hỏi nàng có phải đồ ăn không hợp khẩu vị hay không mà không thấy ᴆụng đũa. Nàng không thể nề hà, chỉ có thể găó một miếng cá hồi chấm mù tạt nuốt vào trong bụng, không ngờ lại khó ăn đến thế, mù tạt cay nồng xông thẳng lên mũi đến mắt, trong thoáng chốc nàng thấy mơ hồ. Một bên với khăn ăn lau nước mắt tràn qua khoé mắt, một bên còn phải tán thưởng đối tác thật tinh tường, nhà hàng này quả thực hết chỗ chê. Cuối cùng cơm no rượu say, quản lý khách hàng uống đến bất tỉnh nhân sự, mọi người cũng không khác gì, trợ lý mới nói: “Dung tiểu thư ngày mai mang hợp đồng đến công ty ký đi.” Nàng nhìn trợ lý cùng lái xe dìu quản lý uống say đến bất tỉnh ra ngoài, trong lòng không khỏi băn khoăn, bộ dạng đó còn có thể bay đi Hải Nam sao?
Nhà hàng này không nằm trên đường lớn, đi khá xa mới có xe, nàng chậm rãi thong thả đi từng bước, cũng không vội, xem ra tình hình nhà của nàng cũng phải đến đêm mới xong. Đường này lại yên tĩnh, trên cả con đường chỉ có bóng dáng cùng tiếng giày cao gót của nàng. Vừa ra đến đường ngoài, nàng lại nhìn thấy cái xe màu bạc kia, cùng ánh trăng từ xa nhìn dị thường hoà hợp.
Đèn xe phía trước phản chiếu bóng một người đang tựa vào, chỉ thấy rõ một bên sườn mặt anh, bên sáng bên tối. Đã từng có một thời gian dài giờ tan tầm nàng đứng nhìn hàng xe mờ mịt trên đường mở tưởng có một người, đúng lúc nàng mệt mỏi đến không chịu nổi, có thể đứng bên ngoài, mưa gió không thay đổi, chờ đợi nàng, thật là vô cùng hạnh phúc. Nhưng hiện tại nàng không nghĩ thế, nàng đã luyệhco mình đến mình đồng da sắt, kiên cường không chút ảo tưởng, anh có đến cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí còn làm cho nàng thấy có gánh nặng. Cho dù ngay cả chính nàng cũng không biết rốt cuộc nàng kiên cường đến như thế nào, vẫn đã muốn ૮ɦếƭ lặng.
Đến gần nhìn thấy một đống tàn thuốc, hẳn là đợi đã lâu, vừa mới nhìn thấy ánh lửa lập loè, hoá ra là anh hút thuốc, dưới ánh đèn làn khói tinh thế uốn lượn, ở trước mi anh vẽ ra một đường cong, tản ra, tiêu vong.
Anh đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói câu “Thật có lỗi” rồi đem tàn thuốc ném đi.
“Sao anh còn ở đây?”
“Bạn trai em không đến đón em sao?”
“Anh ấy đi công tác.” Trong lòng nghĩ đến Tịch thiếu nói câu thực xin lỗi, lại làm phiền hắn một lần đảm đương vai diễn. Hai người đứng thật gần, nàng ngửi được hương yên thảo tự nhiên trên người anh, khẽ nhíu mày. Lại nghĩ tới hương bạc hà tươi mát trên người Lý Tịch, hình như là anh ta không hút thuốc, từng có lần cùng anh ta đến khai trương quán bar Disco, bàn bên cạnh có công tử đưa qua một điếu xì gà, anh ta khẽ mỉm cười lắc đầu, không nhờ công tử kia lại ở trước mặt anh châm một điếu. Ngay lập tức đám người của Hằng thiếu tái mặt nhìn Lý Tịch không chớp mắt. Rõ ràng có thể kết luận, Lý nhị thiếu bản thân không hút thuốc lá, cũng không thích người khác ở trước mặt mình hút thuốc.
“Anh đưa em về.” Lời của anh vừa dứt, di động liền vang lên, anh nhìn di động do dự một chút, rốt cuộc vẫn bắt máy.
“Ân, ở bên ngoài.”
“Cùng bằng hữu.”
“Ngày mai rồi nói sau.”
“bye.”
Tắt máy xong, nhìn Dung Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích, lại nói một câu, “Lên xe, anh đưa em về.”
Anh nhìn khuôn mặt từng quen thuộc kia, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy xa lại, vết thương thời thanh xuân kia như gai độc cắm sâu trong lòng nàng, khó có thể khống chế nỗi đau.
“Anh về đi. Kỳ thật anh không nợ tôi cái gì cả, mọi thứ trước kia đều do tôi cam tâm tình nguyện, cũng chưa từng oán trách ai. Anh cứ như vậy xuất hiện chỉ làm cho tôi cảm thấy khó chịu, mà không chỉ có anh và tôi, còn có Đan Hiểu Uyển cũng vì mối quan hệ này mà cảm thấy ngại ngùng….”
Dương Miễn lại bỗng nhiên nghiêng đầu tới gần, chậm rãi hôn nàng, giống như nụ hôn đầu tiên dưới gốc cây ngọc lan ở trường học năm nào, hai người cái gì cũng chưa biết, cứng ngắc tới gần, môi chạm môi, trong trí nhớ chỉ còn lại hương ngọc lan nhẹ nhàng lan toả. Mà trên người anh giờ chỉ còn hương yên thảo, cái gì cũng không còn như xưa. Nàng dùng sức giãy, lại có một chút đáp lại, cả hai người đều rơi vào khát vọng tự đáy lòng, đều dùng hết khí lực để chứng minh những gì trong quá khứ chưa từng bị rêu xanh vùi lấp.
Ánh trăng yên tĩnh như làn lụa mỏng bao phủ rừng trúc, từng lớp lá cây ban ngày xanh tươi phản chiếu ánh mặt trời hiện tại chỉ giống một tầng xanh thản nhiện, bên trong là thuỳ hoa, bên ngoài là Tiếu Bạch hoa, mùi hương thơm ngát tràn ngập khắp sân.
Cánh cửa gỗ khắc hình hoa hồng nhẹ nhàng đẩy ra, lão gia tử ngồi trên ghế đọc sách nghe tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: “Nó làm sao vậy?” Ngữ khí vô ba vô lan, giống như bình thường chưa từng để trong lòng.
“Còn thế nào nữa? Cả đêm không ngủ sáng nay trở về phòng liền bắt đầu phát sốt, mơ mơ màng màng, người đầy mồ hôi, bác sĩ Lưu đến khám còn thở dài bảo làm sao mà không biết giữ gìn sức khoẻ thế không biết.” Buổi trưa không chịu đi ăn đã cảm thấy không ổn, buổi chiều đến phòng đã thấy cả người nóng hầm hập, gối ướt đẫm mồ hôi, còn an ủi bảo chính mình không sao, bà nhìn xem mà xót hết cả ruột.
“Bác sĩ Lưu nói như thế nào?” Khẽ nhíu mày, lực chú ý không hề tập trung trên trang sách.
“Vẫn là bệnh cũ tái phát, là do hôm đó mệt mỏi, bay tới bay lui đi công tác không nghỉ phút nào, vất vả trở về chưa kịp yên tĩnh một lát đã bị ông phạt đến thế.”
“Đều là do bà nuông chiều nó nên mới yếu ớt như thế, ba mươi tuổi đầu rồi còn giống như đứa trẻ con cố tình gây chuyện, nếu không khiển trách nó, sớm hay muộn cũng gặp chuyện chẳng lành.” Miệng nói chuyện nghiêm khắc nhưng mặt mày lộ vẻ lo lắng, trực tiếp bỏ quyển sách lại trên bàn.
“Trong nhà mỗi người mỗi tính, nó còn không phải giống ông sao, không chịu nhẫn nhịn một chút nào, thà rằng chịu phạt mệt mỏi.” Cảnh Thế Bình ngồi xuống ghế, “Lại nói nữa, nó không phải sợ ông quản sao, lúc trước ông bắt nó từ Mỹ về không phải là đã tính toán hết rồi sao? Tịch Tử tính cách không giống như Lý Triều, đôi khi làm việc có phần không quy củ cũng không có gì đáng trách, những chuyện không hay bên ngoài ông cũng biết rõ không phải do nó gây nên, sao lại chỉ biết đem trách nhiệm đổ lên đầu nó?” Cha nàng trước đây đã từng nói: “Thằng nhóc này phải đặt trong tình huống cần thiết mới chịu bộc lộ tài năng tiềm ẩn bên trong.” Nên mới mang Tịch Tử bên mình để chính mình rèn giũa. Trước đây vẫn luôn ỷ vào trí thông minh không ai bì nổi mà không ít lần bị giáo huấn, mấy năm gần đây mới biết tránh đi mũi nhọn, đến khi về nhà lại thiếu kiên nhẫn.
Ông nhìn vợ càng nói càng hăng, mới lại thở dài dỗ dành, “Là ai lúc trước nói thương nó một mình ở Mỹ, bảo tôi gọi nó về? Sao giờ lại toàn là lỗi của tôi thế?” Ông làm sao có thể không hiểu rõ tính cách của con mình, lúc trước khi MRG mới về nước gặp thất bại, áp lực cực lớn nhưng cũng chưa từng nói với ông, sau này Lý Triều nhắc tới ông mới biết sự tình. Trong lòng rõ ràng hiểu anh không phải dạng công tử bột ham chơi, không phải hạng người chỉ có danh hão nên mới có thể tránh khỏi thị phi ở nơi này. Nhưng chính vì như thế nên bên ngoài mới nhắm vào anh để lời ra tiếng vào, làm sao có thể ngăn được? Mà tính anh lại quá thẳng thắn,không phải không khiến người khác đau đầu.
“Dù sao mấy người cùng một nhà càng không làm cho tôi bớt lo lắng.” Bà dỗi, thật may mắn vì Lý Triều cùng Lý Thấm không giống Tịch Tử cùng lão gia nhà này, không thì nhà này làm bà phát điên mất.
“Đi thôi, qua thăm nó.” Ông đang chuẩn bị đứng dậy, lại bị Cảnh Thế Bình ngăn lại, “Sao thế?” Ông nhíu mày hỏi.
“Vĩnh Tình mới từ bệnh viện ghé qua, chắc là Lý Triều cũng trở lại, để cho bọn nó gặp nhau.” Giọng nói của bà có thoáng thở dài.
“Chân nó lại đau à?” Mày nhíu chặt làm nếp nhăn trên trán sâu thêm.
“Ông cho người canh bên ngoài, nó viết chữ cả đêm làm sao chịu nổi, huống chi…” Bà thở dài không nói tiếp, chuyển đề tài, “Còn bảo nó là trẻ con, chính ông già cả rồi mà vẫn không đứng đắn.” Bà phụng phịu, vừa rồi đến phòng giúp con trai uống thuốc, chỗ nào cũng đau, mặt trắng bệch như vôi, đau đến đổ mồ hôi lạnh cũng không kêu một tiếng. Anh từ nhỏ đã như vậy, bình thường nói luôn mồm không nghỉ, chỉ riêng lúc đau đớn vì bệnh tật là không nói câu nào, như vậy càng làm người ta đau lòng.

Đêm lạnh như nước, nàng lững thững đi trên con đường mòn, chỉ cảm thấy nơi này vẫn giống như trong ấn tượng trước đây, hết đến rồi đi, không biết có bao nhiêu gian, giống như cung điện, sân sau sân trước, hết hành lang này đến hành lang khác.
Hít thật sâu không khí tươi mát trong lành, chỉ cảm thấy nơi này so với bên ngoài không biết khác biệt bao nhiêu lần, vừa rồi phẫu thuật đến mười mấy tiếng đồng hồ, nàng mệt đến mức ngay cả chân đứng cũng đã tê rần. Cậu bé đó bị liệt cột sống bẩm sinh, 2 chân vô lực, cơ bắp đã bắt đầu héo rút, sinh ra ở vùng nông thôn Sơn Đông, cha mẹ đến Bắc Kinh làm thuê, để cậu lại ở nhà cho bà nội chăm sóc. Ở nông thôn vốn thiếu điều kiện chăm sóc sức khoẻ, đến tận lúc đến tuổi đi học cậu bé kia đi lại cà thọt mới phát hiện bệnh tình thật nghiêm trọng.
Lúc phẫu thuật xong đi ra nhìn cha đứa nhỏ đang chợp mắt, nàng chợt nhớ tới buổi tối hơn 10 năm trước, người đó nằm trên thảm cỏ ven hồ, vẻ mặt ảm đạm nói với nàng: “Nếu anh học y thật là tốt biết bao.” Nàng chưa từng nhìn thấy anh cô đơn như thế, trong trí nhớ đều cảm thấy anh trước giờ luôn phải bày mưu nghĩ kế, trong ánh mắt trầm tĩnh luôn lộ ra sự tự tin mạnh mẽ, ở trong vòng luẩn quẩn kia nàng cũng nghĩ rằng là do thực sự tự đáy lòng anh. Cũng không ngờ tới, người đó cũng có lúc anh vì bất lực mà đau lòng đến thế.
Nhẹ nhàng gõ cửa, nhớ tới vừa rồi Cảnh bá mẫu nói Lưu bá bá vừa qua tiêm cho cậu một mũi giảm đau, chắc là đang ngủ. Đẩy cửa bước vào, phòng không lớn, đồ đạc cũng bình dị, không giống phòng bên kia nghiêm túc mà trầm tĩnh. Lại ở bên cạnh hồ, ngọn đèn chiếu ánh sáng màu vàng như nước theo sàn chảy tới bên giường, chiếu sáng hơn nửa gian phòng.
Người nằm trên giường mơ mơ màng màng không biết nói gì, thân mình giật giật một chút rồi bình tĩnh trở lại. Nàng đi đến bên cửa sổ kéo chăn của cậu lên, một tay nâng thắt lưng, một tay đỡ đùi phải giúp cậu xoay người, tiểu tử này lúc ngủ không thoải mái là như vậy, năm đó khi nàng thực tập cả đêm phải giúp cậu dịch tới dịch lui, thế mà ca ca của cậu còn sợ nàng thô lỗ làm đệ đệ bảo bối của anh ta đau, gây chuyện ầm ỹ với nàng. Cuối cùng bị nàng nói cho một câu: “Cuối cùng là anh chuyên nghiệp hay tôi chuyên nghiệp?”, khiến anh ta không còn lời nào để nói. Nhớ tới Lý Triều kia là nàng đỏ mặt, khoé môi khẽ cong lên.
Người trên giường lại vì động tác của nàng mà thân mình trong thoáng chốc co lại một chút, mở to mắt, theo phản xạ kéo chăn che đến cổ, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại, “Tỷ…”, bộ dáng giật mình hoảng hốt.
Nàng nhìn cậu vẻ mặt buồn ngủ thật buồn cười, trên mặt ý cười dần dần dày, “Che cái gì mà che, có cái gì của cậu mà tôi chưa thấy qua, năm cậu năm tuổi còn cởi truồng trên tay tôi có sao đâu.” Cũng không phải cậu học sinh bé bỏng ngây thơ, thế mà lại xấu hổ trước mặt nàng.
“Tỷ… chưa được tôi đồng ý đã xông tới… Tỷ thật là…” Anh lắp bắp nói không nên lời.
“Tỷ cái gì mà tỷ, tôi còn không tình nguyện đến đây đâu. Vừa mới phẫu thuật xong liền chạy như điên tới đây hầu hạ nhị thiếu ngày đấy ạ.” Nàng thấy cậu đã tĩnh cũng không khách khí, nhấc chăn lên đặt tay cậu dọc bên hông, qua lần áo ngủ vẫn như trước có thể cảm giác cơ bắp cứng ngắc ngượng ngùng nơi đó.
“Ai lại cho phép chị làm bác sĩ không biết.” Anh trầm tĩnh lại, tức giận nhắm mắt một lần nữa.
“Ai cho tôi làm bác sỹ không phải do cậu quản lý.” Nàng ngồi xuống bên mép giường, tay vẫn tiếp tục động tác của mình.
“Ai da, chị cùng anh có chuyện gì cũng đừng trút lên đầu người vô tội là tôi chứ.” Nhìn nàng ngồi xuống bên giường, chán ghét ngằng mặt lên nói: “Chị mới từ bệnh viện về hả? Cũng không thể được….”
Nàng không để ý đến anh, chỉ nói: “Có gan thì cứ nói tiếp đi.” Tay chuyển đến eo sườn thắt lưng của anh, ý cười trên mặt anh đột nhiên ngưng lại, cổ họng ư một tiếng, sắc mặt trắng bệch. Nàng nhíu mày, “Bao lâu rồi cậu không châm cứu cùng mát xa? Trần đại phu hàng tuần đều dùng máy bay đến đón cậu đi Thượng Hải, cậu toàn cho người ta leo cây hả?” Nói xong có điểm kích động, tay ấn mạnh hơn nữa.
Thật sự đau đớn, anh nhíu mày hít thở, “Dạo này bận bịu nhiều việc!” Đúng là phiền phức, hết châm cứu mát xa lại đến kích thích điện khí, còn có hàng loạt bài vật lý trị liệu, hết ngày này đến ngày khác, kỳ thật anh đã sớm ૮ɦếƭ lặng.
“Vậy sao? Ở Disco ôm diễn viên thì có thời gian hả? Ở quán bar ôm người mẫu uống hồng rượu sẽ không bận bịu hả?” Ngón tay đặt trên cơ bắp của anh độ mạnh yếu thay đổi, nếu anh ta nhìn thấy bộ dáng này, chắc chắn sẽ nhíu mày. Không biết tại sao luôn nhớ tới anh ta, lúc chia tay cũng đâu có vậy, rõ ràng là không có cảm giác, sao lại như thế này?
“Thôi được rồi, chị nghe ai lời ra tiếng vào như thế?” Anh chống tay muốn ngồi xuống, Hà Vĩnh Tình đưa tay đỡ nách anh rồi thuận thế giúp đỡ, lại đặt thêm vào phía sau thắt lưng anh cái đệm.
“Cậu ở bên kia phá phách như thế nào bên này đều nghe được hết, cả đời này cậu cũng đừng mong chạy ra khỏi năm ngón tay như núi của bọn họ.” Nàng cười, nhìn thoáng qua tay phải xanh xao của anh ở trên giường, nửa thân mình tựa vào tấm đệm sau lưng, mới thôi cười, nói: “Cậu nói xem, cậu có thể yêu quý bản thân mình một chút ko?”
“Tôi có vận động nhiều mà.” Anh chống chế.
“Chắc hẳn là vận động trên giường đi?” Nàng trêu tức cười thành tiếng.
Anh không để ý nàng châm chọc, “Tỷ, cuối cùng là tỷ cùng ca có chuyện gì xảy ra?” Nhìn sắc mặt nàng bỗng nhiên ảm đạm đi xuống, không phải không xúc động.
“Chia tay là chia tay, còn có thể là như thế nào? Còn nữa, đừng có gọi ta một câu tỷ, hai câu tỷ, khiến ta già đi.” Nàng từ nhỏ đã không đồng ý cậu gọi như thế, còn vụng trộm uy Hi*p cậu. Tịch Tử gọi nàng là tỷ tỷ, gọi anh ta là ca ca, biến hai người bọn họ thành như anh em, nghe cũng không thuận.
Anh chẳng hề để ý, nói nhẹ: “Được thôi, có lẽ từ lâu nên gọi chị là chị dâu.” “Tôi thấy mấy người chính là bị ép buộc, đang tốt lành sao lại chia tay? Dù sao cũng toàn người lớn cả rồi…”
“Cậu còn lẩm bẩm nữa, tôi cam đoan tháng này cậu sẽ phải nghỉ phép ở đây đấy!” Nàng không nói chuyện vô nghĩa với anh, mát xa phần eo sau xong lại nâng đùi phải lên, thực ra đứng ở góc độ chuyên môn xem xét, chân của anh được chăm sóc cũng không đến nỗi nào, cơ bắp héo rút không rõ, chỉ có bàn chân có chút thay đổi không thể tránh được. Nàng tay trái nâng bụng chân, tay phải nắm bàn chân, nhẹ nhàng xoay lên xoay xuống, “Như vậy có cảm giác gì ko?”
“Cái gì?” Anh nhắm mắt lại, căn bản không biết nàng đang làm gì.
“Còn như thế này?” Nàng chậm rãi dùng sức đem đầu gối của anh hướng lên trên co vào иgự¢, bàn chân cũng bị nàng ép tạo thành góc 90 độ.
Trong nháy mắt cả cơ bắp cùng thần kinh đều đau đớn tột cùng, anh kinh hãi mở to hai mắt nhìn, cả đùi phải đều phản kháng lại, co rút. Anh đau đến gập người, nắm chặt mép giường, xanh cả mặt không nói nên lời.
Nàng cuối cùng chậm rãi buông tay giúp anh mát xa thật sâu, áo ngủ trên người ướt đẫm, nàng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Đây chắc chắn không phải lần đầu, thời gian này cậu uống bao nhiêu duy khả đinh?”
Anh điều chỉnh hô hấp lại mới nở nụ cười tái nhợt, “Chị nhân cơ hội trả thù hả?”
“Tự lo cho mình thật tốt đi, tôi cũng không thèm để ý đến cậu.” Nàng đứng lên đi về phía cửa phòng, còn không quên dặn lại một câu, “Thay quần áo đi rồi ngủ tiếp.”
Cũng không ngờ người phía sau lên tiếng làm cho nàng dừng bước, “Tiêm cho tôi một mũi đi.”
Giọng của anh bất đắc dĩ làm cho nàng nhớ tới khi anh mười lăm tuổi, ở trên giường bệnh giả bộ ngủ chờ cho Lý Triều đi rồi mới vụng trộm nói với nàng, “Tỷ, tiêm cho tôi một mũi đi.” Người này đau đớn đến ૮ɦếƭ cũng chưa từng kêu một tiếng, thật là đau không chịu nổi mới đề nghị như thế. Kỳ thật không riêng gì Lý Triều đau lòng, cho dù là nàng nhớ tới cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi ra liền ngửi được mùi bùn đất trong gió, mùi cỏ cùng các loại hoa ở bên hồ ẩm ướt thoảng qua trong không khí. Nàng theo đường cũ quay trở lại, muộn như vậy chắc Lý bá bá cùng bá mẫu đều đã ngủ, cho nên không định qua nhà chính bên kia. Đang mải suy nghĩ nên không thấy từ xa có người đi tới.
Một thân toàn mùi rượu, caravat nới lỏng trễ nải nhưng bộ dáng không giống như say, chắc là vừa đi ăn về. Nàng nhìn khuôn mặt ௱ôЛƓ lung của anh ta dưới ánh đèn trên đường, lướt qua sườn mặt, cũng không dám nghĩ gì, bình tĩnh chào hỏi, “Về rồi à?”
“Nó làm sao vậy?” Khuôn mặt thân thiết, vẫn là bóng dáng đó, bình thường vô cùng kiên trì nhẫn nại, nhưng hễ nhắc đến đệ đệ là thay đổi hẳn.
“Vừa rồi đau toát mồ hôi lạnh, đã tiêm 1 mũi, ngủ rồi.” Lời ít mà ý nhiều, giống như trả lời người nhà bệnh nhân ở bệnh viện.
“Tôi đưa em về!” Lý Triều định xoay người, lại dừng lại khi nàng lên tiếng.
“Không cần, tôi tự lái xe được.”
Anh thất thần, cảm thấy trong lòng mất mát, có cái gì đó tan biến không tìm lại được.
Nàng thấy anh không nói lời nào, lại mở miệng nói, “Anh đi khuyên nhủ cậu ấy, đừng có tâm lý tiêu cực với các biện pháp trị liệu, cho dù không thể làm cho chân của cậu ấy đi lại bình thường được nhưng cũng có tác dụng đối với toàn bộ cơ thể.” Kiên trì dùng gậy chống để di chuyển phải dùng lực ở eo kéo chân bên dưới, lâu dài càng ảnh hưởng nhiều đến cơ ở eo, mà tính tình cậu ta lại quật cường, ngoài Lý Triều ra ai nói cũng không nghe.
“Ấn”, Nhờ ánh đèn nhìn đôi mắt đen tuyền của nàng, tự nhiên lại cảm thấy đau lòng.
“Tôi về đây.” Xoay người đi được vài bước lại dừng lại, “Về sau uống rượu vào rồi đừng lái xe.” Mới lại cất bước rời đi.
Anh nhìn bóng nàng biến mất trong đêm, bình thường vẫn giữ khuôn mặt trầm tĩnh nhưng giờ nở nụ cười, không nói cho nàng biết vừa rồi kỳ thật là tài xế lái xe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc