Thủy Tinh Trong Suốt - Chương 09

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Minh Hiểu Khê vội lấy quạt cho cô bé, hỏi: “Em từ khoa dữ liệu chạy đến đây à? Làm gì mà gấp gáp thế?”.
Hạo Tuyết đang ra sức thở hổn hển nên chỉ gật đầu. Một lúc sau đã lấy lại được hơi, cô bé lập tức cất tiếng vòi vĩnh: “Chị nhất định đưa em tới buổi biễu diễn của anh Triệt đấy nhé!”
Hạo Tuyết hơi ngạc nhiên: “Tại sao lại nhất định? Em không đi được một mình sao?”.
Hạo Tuyết xị mặt xuống, yếu xìu như cái bánh đá nhúng nước: “Vì anh Lưu Băng đi, nhất định con ma nữ Đồng kia cũng đi theo. Hừ chỉ cần cô ta tiếp cận anh Triệt, nhất định không hay rồi. Em không muốn thế tẹo nào, nhưng em không phải là đối thủ của cô ta. Hơn nữa, anh Triệt lúc nào cũng bênh cô ta chằm chặp. Nhưng…”. Hạo Tuyết chợt cười tươi roi rói: “Có chị đi cùng, chẳng ai dám bắt nạt em nữa”.
Hiểu Khê cười phá lên: “Gớm. Có em bắt nạt người khác ấy chứ!”.
Hạo Tuyết kéo tay cô, nằn nì: “Đi đi chị, em xin chị đấy!”.
Tiểu Tuyền cũng không bỏ lỡ dịp tốt này, càng ra sức giục giã: “Đi thôi. Vả lại Lưu Băng bạn trai cậu cũng đi nữa mà. Các cậu nhân dịp này hẹn hò luôn!”.
Hạo Tuyết hớn hở: “Đúng vậy”. Nhưng càng nhắc đến Lưu Băng, Hiểu Khê càng không muốn đi. Từ sau bữa tiệc mừng thọ, cả Học viện Quang Du lại càng khẳng định rằng anh ta đích thị là bạn trai cô.
Thấy Hiểu Khê ngần ngừ không quyết, Hạo Tuyết bắt đầu rơm rớm nước mắt. Cô bé quyết định dùng thứ VK này để đánh bại ý định của Hiểu Khê. Do không muốn gặp lại Lưu Băng, tránh những chuyện không hay, Hiểu Khê thoái thác với lý do:
“Thực lòng chị không còn tâm trí đi nghe nhạc đâu, sắp kiểm tra môn hình học rồi, phải tranh thủ ôn tập. Môn này chị học kém lắm”.
Hạo Tuyết lập tức nín khóc, mắt sáng rực: “Thế này nhé, chỉ cần chị đi với em, nhất định em sẽ giúp chị thi môn hình học thật tốt!”.
Hiểu Khê ngạc nhiên, chả lẽ Hạo Tuyết giỏi hình học đến vậy?
Thấy cô băn khoăn, Hạo Tuyết càng được thể bồi thêm: “Chị tin em đi mà, nhận lời với em đi. Nếu nói xạo, sau này chị không cần quan tâm em nữa!”. Hiểu Khê động lòng.
Buổi biểu diễn của Phong Giản Triệt được tổ chức tại sân khấu Hoàng Quán. Giá vé đắt kinh khủng tới mức Hiểu Khê không ngờ. Hiểu Khê và Hạo Tuyết may mắn được ngồi ở chỗ tốt. Tiếng đàn của Giản Triệt khiến tất thảy khán giả phải ngây ngất. Buổi biểu diễn đã diễn ra hết sức thành công.
Buổi biểu diễn này được tổ chức để chào mừng một ngài đại sứ nước nọ. Trước đây khi tình cờ nghe thấy tiếng đàn của Phong Giản Triệt, ông rất mê thích, nhưng lúc đó chưa được thưởng thức trọn buổi. Chỉ đợi đến hôm nay, dưới sự sắp xếp của ba mẹ Phong Giản Triệt mới có buổi biểu diễn đặc biệt này. Giản Triệt cùng ba mẹ cung kính tiễn ngài đại sứ ra về. Đông Hạo Tuyết cuống cả lên, ôm một bó hoa lớn đã tự tay chọn chạy theo Giản Triệt, chỉ sợ không được là người đầu tiên tặng hoa cho anh.
Minh Hiểu Khê lững thững theo sau. Cô nhìn thấy Đông Hạo Tuyết luôn miệng tán dương với một phụ nữ quyền quý rất đẹp: “Anh Triệt đàn hay tuyệt, con nghe mà mê mẩn cả người. Bác thật hạnh phúc vì có người con thiên tài như thế!”.
Đó chính là Phong phu nhân, bà mỉm cười đáp lễ. Đột nhiên Minh Hiểu Khê thấy mắt phu nhân hơi nheo lại, vẻ tươi tỉnh trên mặt đã hết.
Mục Lưu Băng đến trước mặt Phong Giản Triệt, cất tiếng: “Chúc mừng buổi biểu diễn thành công”.
Giản Triệt vỗ vai bạm cám ơn, rồi nhìn thấy Đồng đứng phía sau Lưu Băng, anh vui vẻ chào: “Đồng cũng đến ủng hộ sao? Cảm ơn em nhé!”.
Gương mặt quý phái của Phong phu nhân càng ngày càng cau có. Cuối cùng, không nhịn nổi, bà lớn tiếng mắng Đồng: “Kẻ tiện nhân như cô cũng đến nơi sang trọng này làm gì? Lại định ám sát ai sao?”.
Nụ cười trên gương mặt Đồng chợt vụt tắt, cô lạnh lùng đáp: “Xin phu nhân giữ ý cho”.
Phong phu nhân càng điên tiết: “Tiện nhân như ngươi mà cũng dám lên giọng với ta sao?”, rồi vung tay định tát vào mặt Đồng.
Hạo Tuyết kêu lên thất thanh. Giản Triệt, Lưu Băng và Hạo Nam mới đến đều đứng khá xa không kịp phản ứng, Đồng đứng yên bất động như sẵn sàng đón chờ cơn thịnh nộ của Phong phu nhân.
Bỗng một bàn tay thanh tú chợt nắm lấy tay Phong phu nhân đang giáng xuống, tránh cho Đồng một cái tát như trời giáng. Mọi người ngẩn ra nhìn. Đó chính là Hiểu Khê. Cô đang đứng ngay cạnh Đồng và Hạo Tuyết.
Phong phu nhân ngạc nhiên, tròn mắt nhìn kẻ phá đám, bà giằng tay ra, chỉnh sửa trang phục rồi hỏi: “Cô là ai?”.
Hiểu Khê trong bụng rủa thầm mình đúng là xui xẻo, chuyên dính phải chuyện rắc rối, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như hoa: “Bác ơi, cháu chỉ là người qua đường thôi. Bác đừng bận tâm”.
Hạo Nam vội vã lao tới giải thoát cho Hiểu Khê, “Bác à, chắc bác mệt lắm rồi, để cháu dìu bác lên xe về nghỉ ngơi nha”.
Giản Triệt áy náy nhìn Đồng, liền miệng nói: “Xin lỗi em, anh thay mẹ thành thật xin lỗi em”.
Đồng im lặng, không nói gì, chỉ nhìn anh không chớp. Mắt cô loang loáng nước, nom càng quyến rũ hơn. Lưu Băng vẫn lạnh lùng như vậy, anh chào Giản Triệt: “Mình về đây”, rồi quay về phía Hiểu Khê gật đầu một cái: “Tạm biệt!”.
Mục Lưu Băng và Đồng đã đi khuất. Chỉ còn lại Hạo Tuyết, Hiểu Khê và Giản Triệt thẫn thờ đứng nhìn theo. Không ai dám nhắc tới thái độ kỳ quặc của Phong phu nhân đối xử với Đồng.
Minh Hiểu Khê quan sát phòng của Phong Giản Triệt. So với nhà cô, quả thật khác xa một trời một vực. Nó ngăn nắp, sáng sủa, đẹp đẽ như con người của Giản Triệt vậy. Thì ra, lời bảo đảm về thi cử mà Hạo Tuyết nói, chính là nhờ Phong Giản Triệt phụ đạo cho Hiểu Khê môn hình học. Và tất nhiên cô bé đã sắp xếp kế hoạch này cốt để có cơ hội gặp riêng Giản Triệt. Thế nhưng, đến phút cuối Hạo Tuyết lại bị mẹ bắt đi dự tiệc. Học trò đến xin phụ đạo hôm nay chỉ có một mình Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê vùi đầu khổ luyện, cô chăm chỉ ghi nhớ lời giảng của Phong Giản Triệt, biến kiến thức của “thầy” thành của mình. Cô phát hiện thấy cách giảng bài của Giản Triệt thật mạch lạc, sống động, dễ hiểu. Nếu đi theo nghề giáo, Giản Triệt chắc chắn sẽ là một ông thầy giỏi.
Nhìn Hiểu Khê cắn Pu't chì, đăm chiêu trước cuốn vở, miệt mài suy nghĩ, Giản Triệt cười nói: “Em học tốt lắm, nghỉ giải lao đi nào!”.
Cô lắc đầu: “Không được, em phải giải xong bài này đã!”.
Giản Triệt đặt một ly nước giải khát trước mặt cô. Đang khát nước, cô uống cạn một hơi. Ngon tuyệt! Lành lạnh, chua chua, ngọt ngọt, đúng là nước ô mai Cửu Vĩ! Hiểu Khê thích thú hỏi: “Anh mua loại ô mai này ở đâu thế?”
Phong Giản Triệt lắc đầu, cười đáp: “Hàng độc đấy, không nơi nào bán đâu. Anh tự làm đó!”.
Hiểu Khê trầm trồ thán phục: “Tuyệt quá, đến cả nước giải khát, anh cũng làm được”.
Giản Triệt ngồi xuống trước mặt cô, giọng khá cảm động: “Hiểu Khê, hôm qua rất cám ơn em”.
Biết Giản Triệt cám ơn mình việc cứu Đồng, cô cười nói: “Không sao, chuyện nhỏ thôi. Cứu người lúc lâm nguy là trách nhiệm của em mà”.
Đây là câu nói mà cha cô đã dạy từ nhỏ, khiến cô luôn tâm niệm.
Giản Triệt vẫn băn khoan: “Sao hôm nay anh thấy em không vui? Em có chuyện gì sao”.
“Hả?”, Hiểu Khê hơi sững người, chả lẽ anh ấy cũng nhận ra? Cô cười gượng, đáp qua loa: “Ha ha, em đâu có gì không vui”.
Giản Triệt không tin, anh nâng cằm cô lên ngang tầm mặt, nhìn chăm chú vào mắt cô, hỏi: “Có phải vì buổi biểu diễn hôm qua khiến em mất vui không?”
Một chút ấm ức khiến cho mũi cô cay xè. Nỗi lòng của Hiểu Khê bắt đầu tuôn chảy, không ngừng nghỉ:
“Tiếng đàn của anh rất hay, nhưng hôm qua em nghe anh đàn mà vẫn không thấy vui. Em thấy chính anh không hề thích buổi biểu diễn hôm qua. Nếu anh không muốn diễn thì đừng diễn! Tại sao phải tổ chức biểu diễn vì ngài đại sứ kia? Bố mẹ anh muốn lấy lòng ông ta sao?”.
Giọng Hiểu Khê nghẹn ngào:
“Anh biết em nghĩ gì không? Anh khiến em nghĩ tới người đàn hát xưa được thuê tới các bữa tiệc của tụi giàu có để mua vui”.
Một lúc sau, Hiểu Khê đã dần bình tĩnh lại. Cô vội im bặt. Lúc nãy mình đã ba hoa những gì thế nhỉ? Tại sao mình nói gì mà trông anh Triệt đau đớn thế? Cô thầm hỏi.
Giản Triệt cứ ngồi thần ra đó sau khi nghe những lời của Hiểu Khê. Nom anh tĩnh lặng như một màn đêm. Hiểu Khê sợ hãi trước vẻ trầm ngâm của anh ta lúc này, và hối hận vì những gì đã nói:
“Anh Triệt… em… nói sai rồi… Anh đừng giận nhé!... Em không hề có ý gì đâu… anh đừng vậy nữa mà…”.
“Anh Triệt… em là con ngốc… lẽ ra em không nên nói”.
Cuối cùng Phong Giản Triệt cũng dứt khỏi cơn trầm ngâm tự dằn vặt mình. Anh nhìn cô, mỉm cười, nói với giọng không vui: “Em nhận ra rồi sao?”.
Hiểu Khê hơi hoang mang, không biết phải trả lời sao mới phải.
“Anh biết lẽ ra phải cẩn trọng hơn khi tổ chức biểu diễn”, giọng Giản Triệt khẽ khàng.
“Không phải thế đâu!”, Minh Hiểu Khê không nhịn nổi nữa, lại la lên, “Vì anh là người anh em tôn sùng nhất, do vậy em mới chịu không nổi! Em muốn anh luôn vui vẻ! Em muốn anh chỉ chơi đàn những khi anh thích”.
Hiểu Khê luống cuống, không biết diễn tả ra sao mới hết ý.
Giản Triệt ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ lên vai: “Được rồi, anh hiểu mà. Em đừng lo”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc