Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 12

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Miệng bị nhét chặt, Thất Dạ tự nhiên không cách nào kêu ra tiếng, nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô lại giống như biết nói, chợt lóe một cái, tản ra ánh sáng vô cùng quật cường.
"Nhịn một chút!" Ánh mắt Gia Mậu như lướt qua mặt cô, bàn tay đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của cô, dùng lực đem tay nhỏ bé của cô hướng về phía mặt bàn bên cạnh hung hăng nện xuống.
"Ô ——"
Ngay cả miệng đã bị khăn tay nhét chặt rồi, nhưng Thất Dạ vẫn mơ hồ phát ra tiếng gào thét uất ức.
Gia Mậu dùng lực quá lớn, tay của cô bị anh ta ra sức trực tiếp đánh về phía cái bàn hình lăng giác, da thịt trong nháy mắt sưng đỏ, đau đớn đến tê dại, quả thật có thể tuyên bố bị phế bỏ ——
Cái trán đã sớm thấm đẫm những giọt mồ hôi to trong suốt, nổi bật dưới khúc xạ ánh mặt trời, tinh xảo đặc sắc, giống như châu báu thượng hạng, vô cùng có sức quyến rũ.
Nếu như khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không bị kéo thành hình dạng trái mướp đắng. . . . . .
Gia Mậu đưa tay giật ra cái khăn tay đang nhét trong miệng cô gái.
Cái miệng nhỏ nhắn của Thất Dạ mới có thể tự do, liền lập tức cắn răng nghiến lợi nguyền rủa: "Gia Mậu, cái tên khốn kiếp này, giày vò một cô gái như vậy, quả thật chính là lãnh khốc vô tình đến mất hết nhân tính! Mẹ nó, một ngày nào đó anh cũng sẽ bị tôi giày vò lại gấp nghìn lần như vậy!"
"Còn có hơi sức mắng chửi người?!" Đầu ngón tay Gia Mậu bỗng chốc nâng cằm Thất Dạ lên, đôi con ngươi màu hổ phách thâm thúy trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi mắt thuần túy xinh đẹp của cô: "Muốn đau hơn một chút?"
Tên đàn ông ૮ɦếƭ tiệt, muốn ức Hi*p cô. Mới vừa rồi, sao không thấy anh ta dũng mãnh như vậy, đối đầu với Tát Khắc Tốn một trận?
Thất Dạ cắn răng, môi anh đào phát ra lành lạnh châm biếm: "Chọn phụ nữ để ức Hi*p, con người thối nát!"
Nói ra những lời không sợ ૮ɦếƭ như vậy, thật ra thì nguyên nhân chính là bởi vì cô nhất thời nóng giận. Lời nói vừa dứt, mắt thấy con người màu mực của Gia Mậu càng phát ra tĩnh mịch, đáy lòng Thất Dạ liền bắt đầu ảo não.
Đáy mắt người đàn ông tản ra ánh sáng lành lạnh, giống như mãnh thú xua tan ánh ban mai mà đến, nguy hiểm mà âm trầm, giống như nước xoáy, tùy thời cũng sẽ cắn nuốt cô vào bên trong, khiến cho cô không còn chỗ trốn!
Nam Thất Dạ ngu ngốc, người ta là thượng tướng đại nhân cao cao tại thượng, ngươi bất quá chỉ là nô lệ anh ta mua về, anh ta muốn ngươi ૮ɦếƭ, so với Gi*t ૮ɦếƭ một con kiến còn đơn giản hơn nhiều, ở chỗ này thì có thể khoe khoang cái nỗi gì?
Nhưng lời đã nói ra, không có cách nào thu hồi lại ——
Giữa lúc Thất Dạ đang than thở hối tiếc, Gia Mậu lại từ từ mở miệng.
"Vậy, thì thế nào?"
Ngoài dự đoán của cô chính là, Gia Mậu cũng không có nổi giận, chỉ là ngón tay anh ta nắm xương hàm của cô thoáng tăng thêm chút lực, mặt mày tuấn lãng càng tiến lại gần cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp như dòng nước ấm của anh ta thổi lất phất đến bên lỗ tai của cô. Tư thế này, cực kỳ giống cùng với cô đang ** (đã được che dấu)!
Đầu lông mày Thất Dạ nhẹ nhàng nhăn lại, ánh mắt ᴆụng phải ánh mắt của anh ta.
Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, con ngươi có thể thấy được một tia thần sắc âm lãnh, khí thế bức người, không cần nói cũng biết.
"Không thế nào." Thất Dạ bị ánh mắt trực tiếp của anh ta nhìn chăm chú, đáy lòng run sợ, đáp lại người đàn ông cũng không có khuyến khích: "Tùy cô, thích làm cái gì thì làm cái đó, tôi không xen vào!"
"A!"
Mấy tiếng chê cười không thể nghe thấy từ môi mỏng của người đàn ông bật ra, làm trong không khí, tăng thêm vài phần áp lực.
Thất Dạ cảm giác tim của mình cũng sắp không chịu đựng được loại không khí này, sắp dừng lại hô hấp ——
Cố ý coi thường cảm giác về sự tồn tại của người đàn ông này, nhưng khi khóe mắt lơ đãng liếc về phía gương mặt tuấn lãng như điêu khắc, lạnh lùng rồi lại buồn rười rượi kia, trong lòng cô hoàn toàn luống cuống.
Cảm giác, chỉ cần ngón tay anh ta hơi nhúc nhích, cô tùy thời đều có thể sẽ bị anh ta Gi*t ૮ɦếƭ!
Ngón tay Gia Mậu quả thực động, nhưng cũng không phải là tăng thêm lực để Ϧóþ vỡ xương hàm Thất Dạ, mà là chợt nâng cổ tay của cô lên, ngón tay nắm lấy da thịt trên mu bàn tay của cô dùng lực nhéo cái.
"Nha ——"
Thất Dạ thở nhẹ ra một tiếng, thân thể vốn là mềm nhũn trong nháy mắt tiêu tán.
Trước mắt thoáng qua một đạo ánh sáng màu bạc, giữa kẽ ngón tay của người đàn ông, có ba cây châm lanh lảnh màu bạc.
"Đó là cái gì?" Không để ý da thịt tổn thương đau đớn do vừa rồi bị anh ta nhéo, lòng bàn tay Thất Dạ dùng sức đè một cái lên giường hẹp, thân thể chợt bắn lên, hai mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mấy cây châm bạc trong tay Gia Mậu, thanh âm khẽ phát run: "Độc châm?"
Con mắt sâu của Gia Mậu he hé, con ngươi xoẹt thoáng qua vẻ chế nhạo, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, môi mỏng mới miễn cưỡng khạc ra mấy chữ: "Tỏa tâm châm."
Không cần Gia Mậu giải thích nhiều, tên gọi như ý nghĩa Thất Dạ liền hiểu rõ, vật này hẳn là dùng để khống chế tâm của người khác ——
Cô chợt cảm thấy kinh hãi, hai vai thoáng chốc mềm nhũn xuống.
Khó trách, Gia Mậu ra tay ác như vậy. Thì ra là, anh ta muốn giúp cô bức tỏa tâm châm này ra ngoài. Anh ta, không muốn để Tát Khắc Tốn khống chế cô. . . . . . Nếu không, cô rất có thể sẽ thực sự trở thành mật thám của Tát Khắc Tốn đặt ở bên người anh ——
Đến lúc đó, Cô chắc chắn sẽ trở thành kẻ ngu đần đi bán mạng giúp Tát Khắc Tốn mà cũng không tự biết.
Con mắt dài hẹp của Gia Mậu đột nhiên nhướng lên, ánh mắt sâu thẳn như đại dương nhàn nhạt quanh quẩn ở trên người cô, môi mỏng như được đẽo gọt bằng dao nhấp nhẹ thành một đường cong hoàn mỹ.
Bộ dáng ngoài cười trong không cười này không những không khiến cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét, ngược lại đẹp mắt vô cùng!
Môi anh khẽ nhúc nhích, câu hỏi, không có mùi vị gì cả: "Muốn báo thù không?"
"Báo thù?" Thất Dạ sửng sốt, không rõ chân tướng.
"Kế tiếp, giờ đến phiên chúng ta lên sân khấu đạo diễn trò chơi rồi!" Gia Mậu cười, trên bờ môi hiện ra độ cong, con mắt sáng lạnh thâm thúy, càng phát ra tăm tối, lại không thể bao trùm, một ít ánh sáng lung linh nhanh chóng thoáng qua!
Thất Dạ thế nhưng cảm giác trái tim nhỏ run lên, không hiểu, trong lòng có một cảm giác kỳ diệu khó nói lên lời đang diễn tiến ——
Cảm giác, người đàn ông này, có thể tin!
"Anh muốn làm cái gì?" Đầu óc, chỉ cần mấy giây liền đưa ra quyết định.
Cô, đứng ở cùng phe với Gia Mậu!
Con mắt hẹp dài của Gia Mậu nhẹ nhàng híp lại, con ngươi đen như mực thâm thúy, ám quang chói mắt. Đôi môi mỏng như được đẽo gọt của anh ta, nhộn nhạo phát ra một nụ cười nhẹ ranh mãnh cao thâm, hướng về phía cô gái giơ tay, ngoắc ngoắc ngón trỏ: "Tới đây!"
Thất Dạ chỉ chần chờ như vậy một cái chớp mắt, thân thể liền đi về phía anh ta.
Cánh môi khêu gợi của Gia Mậu ghé vào bên tai cô, dùng thanh âm rất nhỏ không thể nghe thấy nói thầm vài câu.
Con ngươi trong suốt xinh đẹp bỗng chốc mở lớn, Thất Dạ nghiêng mắt, cặp mắt sâu kín nhìn chằm chằm Gia Mậu, cái miệng nhỏ mở lớn thành hình chữ O, trong nhất thời không cách nào khép lại.
Người đàn ông này, có phải quá ghê tởm hay không?!
Làm như vậy, quả thật so với để cho cô trực tiếp đi chịu ૮ɦếƭ không có gì khác nhau!
"Sợ ૮ɦếƭ?!" Gia Mậu không có xem nhẹ vẻ chán ghét trên mặt cô, ngón tay dài nâng cằm của cô lên, con ngươi màu hổ phách, lạnh lùng nhìn cô: "Tiểu quỷ nhát gan!"
Shit!
Trong lòng Thất Dạ oán thầm, đột nhiên nhếch môi, khóe miệng nhếch lên thành đường cong, nhẹ nhàng hừ nói: "Đây chính là việc thượng tướng đại nhân ngài giao phó cho tiểu nhân, muốn ૮ɦếƭ, trước tiên cũng không tới phiên tôi!"
"Thông minh!" Gia Mậu xoay ngược lại mu bàn tay dọc theo gò má trắng nõn mà mềm mại của cô gái nhẹ nhàng vỗ: "Tôi xem trọng cô!"
"Tôi có điều kiện." Thất Dạ ngẩng mặt lên, đôi mắt thẳng tắp đối diện với đôi mắt đang quét xuống của người đàn ông kia, không chịu thua mà nói: "Nếu như mà tôi đại nạn không ૮ɦếƭ, anh có thể đáp ứng tôi một điều kiện hay không?"
"À?!"
Một đơn âm tiết của Gia Mậu, âm điệu không mặn không nhạt, lại thật giống như tích chứa vô hạn khả năng.
Không nói có đồng ý hay không, chỉ là "À" một tiếng, rõ ràng chính là muốn trước hết nghe điều kiện của cô rồi mới quyết định!
Người đàn ông hư hỏng phúc hắc!
Thất Dạ cắn răng, khép mắt, hướng về phía người đàn ông trầm giọng mở miệng: "Tối hôm nay, tôi muốn đi Thành Tây Đoạn Kiều."
Thật ra thì, yêu cầu như thế là có chút quá phận. Cô dù sao cũng chỉ là nô lệ anh ta mua về, cũng không đủ năng lực nói điều kiện với anh ta. Chỉ là, khắc này, Gia Mậu lại không có lập tức đáp lại.
Anh ta trầm mặc, trong lòng Thất Dạ càng không nắm chắc, nhưng sâu trong nội tâm, vẫn có một tia rất nhỏ mong chờ.
Dung nhan anh tuấn của Gia Mậu chợt khẽ dựa vào gần gương mặt của cô, dung mạo trong sáng tuấn mỹ tuyệt luân phóng đại trong đôi đồng tử xinh đẹp của cô. Dưới ánh sáng, có thể thấy được con ngươi tĩnh mịch như đầm nước xanh thẳm không chút gợn sóng kia, nhưng lại mang theo hơi thở lẫm liệt bức người, như hàn tuyết lãnh sương, dường như muốn đông cứng cả thân thể cô ——
Trong lòng cô lo sợ, lại chợt nghe thanh âm của người đàn ông nhộn nhạo trong không khí: "Đi thành Tây Đoạn Kiều, muốn gặt gỡ Dung Thiên Đại?"
Đây là ước định của cô và Dung Thiên Đại vào lúc chạy trốn, làm sao, người đàn ông này lại biết được?
Chẳng lẽ là, anh ta biết thuật đọc nội tâm?
"Cô cho rằng, suy nghĩ trong lòng, có thể giấu diếm được tôi, hả?"
Đồ đần, chỉ chút mánh khóe đó của anh, tôi không thèm để vào mắt?
Đầu ngón tay thô ráp nâng cằm cô gái lên, đáy mắt Gia Mậu tà tuấn thoáng qua ám quang. Sâu trong con ngươi, hình ảnh sâu kín, ý vị sâu xa!
"Cô ấy thế nào?" Đầu lông mày nhỏ khẽ nhăn, thanh âm của Thất Dạ, khó nén tâm tình nóng nảy.
Dung Thiên Đại không phải là người có quan hệ gì với cô, chỉ là người xa lạ duy nhất ở trong quốc gia lạnh lẽo này đưa tay ra trợ giúp cô. Ở phòng bị giám sát, tại gian phòng VIP chí tôn ở đại điện Kaloka . . . . . . Một lần lại một lần, ở thời khắc cô bị giày vò, cô ấy đều giống như quỷ mị xuất hiện. Cho nên, Thất Dạ không cách nào, không để cô ấy ở trong lòng!
Họ ước định, chỉ cần còn sống, sẽ gặp mặt nhau ở thành Tây Đoạn Kiều.
Ít nhất, báo tin đã bình an cũng tốt!
Cô gái kia, sẽ không dễ dàng ra tay cứu người. Một khi cứu, cũng sẽ không dễ dàng như vậy buông tay.
Họ, rõ ràng xa lạ, rồi lại quen thuộc. Cho nên, hiểu nhau không cần nói!
Hôm nay, Gia Mậu nếu có thể kêu rõ tên họ của Dung Thiên Đại như vậy, tất nhiên cũng đã tìm hiểu rõ lai lịch của cô ấy. Cho nên, Thất Dạ cũng vì thế nóng lòng không dứt.
"Không việc gì." môi mỏng Gia Mậu hé mở, thời khắc Thất Dạ nghe vậy, đang muốn thở phào một hơi, anh ta lại sâu kín phun ra hai chữ: "Tạm thời!"
"Có ý gì?" Trong lòng Thất Dạ kinh hãi, đầu ngón tay níu lấy cánh tay áo của người đàn ông hỏi tới.
Cảnh tượng ngày hôm đó Thiên Đại bị Tư Á tổn thương rõ mồn một trước mắt, làm cho trái tim của cô cũng chợt đau nhói.
Tầm mắt của Gia Mậu, theo những ngón tay mảnh khảnh mà mượt mà trắng nõn của cô nhàn nhạt thoáng nhìn.
Thất Dạ vội vàng buông tay ra, hàng mi nhẹ nhàng rũ xuống, nhỏ giọng cầu xin: "Van cầu anh, để cho tôi gặp cô ấy một lần. . . . . ."
"Biệt thự Ngõa La Luân." Gia Mậu nắm được xương hàm cô gái đong đưa hai cái, thanh âm đạm bạc từ hai cánh môi mỏng tự nhiên khạc ra: "Biệt thự của Thượng tướng Tư Á • Kiều • Ngõa La Luân, sau khi xong việc, tôi sẽ dẫn cô đi!"
"Thật sự?" Mặt mày phủ một tầng vui thích, con mắt Thất Dạ, trong nháy mắt sự trong trẻo bừng sáng gấp trăm ngàn lần?
Con ngươi xinh đẹp, giống như ngọc lưu ly, lại tựa như ngôi sao sáng chói, rực rỡ, mê người, đầy mị hoặc!
Đây là lần đầu tiên, cô ở trước mặt anh trừ tức giận cùng kinh hoảng, biểu hiện ra một loại tâm tình khác.
Ánh mắt của Gia Mậu, nhẹ nhàng nheo lại, đáy mắt lóe lên ám quang, tất cả rơi vào trên người cô. Lực ở đầu ngón tay, đồng thời thoáng buông lỏng, lông mi dày nhàn nhạt rủ xuống, bày tỏ trả lời.
"Thành giao!" Thất Dạ bỗng chốc đưa tay nắm cổ tay Gia Mậu, đầu ngón út tay phải áp lên đầu ngón út của người đàn ông, ngón cái dọc theo ngón cái so với cô lớn hơn mội nửa ngón tay của người kia, đè ép một cái: "Con dấu có hiệu lực rồi !"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc