Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 112

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Không cần phải nói, có thể ở trong phủ đệ đặc cấp của thượng tướng có những hành động như thế này đối với cô, trừ Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, còn ai vào đây?
Giờ phút này, khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông hiện ra trước mặt cô, bàn tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, con mắt sắc trước sau như một vô cùng tĩnh mịch. Đầu lưỡi của anh hình như rất ưa thích khuấy động đầu lưỡi cô lúc hôn, chọc cho cả khoang miệng cô đều trở nên tê dại. Hơn nữa làm cho ***g *** vón dĩ bị anh đạp phải lại dội lên từng cơn đau đớn, càng thêm co quắp.
Ngủ mê man cùng tỉnh táo biểu hiện, dĩ nhiên là không đồng dạng như vậy. Mặc dù có qua rất nhiều kinh nghiệm bị anh khi phụ , cũng chịu đựng qua không ít trừng phạt, nhưng mà giờ phút này Thất Dạ, tâm huyết như cũ là hướng trên *** tuôn. Cô trợn to đôi mắt lạnh lùng ngưng mắt nhìn người đàn ông kia, nỗ lực đem đầu gối chống lên, hướng ***g *** anh liền đánh tới.
Nếu là quá khứ, những động tác này của cô, Gia Mậu tất nhiên là sẽ ra tay ngăn cản, cũng ngay sau một khắc dùng sức ngăn chận cô, sẽ tiến hành một vòng trừng phạt mới, chỉ là lần này, anh cũng không có động tác gì, chỉ mặc cho cô khuất tất hướng ***g *** của anh dùng sức đánh mạnh. Thậm chí, ở lúc trái tim cô đập mạnh và loạn nhịp, giơ tay hướng gương mặt của anh phẫn hận tát một cái,anh cũng không có né tránh.
Đầu óc của anh, có phải có vấn đề không?
Nhìn người đàn ông bị cô công kích, không tránh không né, trên mặt tuấn tú trồi lên nhàn nhạt sưng đỏ ấn ký, Thất Dạ nhướng mày, giương mắt lạnh lẽo nhìn anh.
Trước anh xuống tay đối với cô hình như là vô cùng sảng khoái, hôm nay chịu đựng được cũng là vô cùng thoải mái. Loại cảm giác này, làm Thất Dạ chỉ nghĩ tới một từ: chuộc tội!
Nếu biết rõ như vậy đối với cô là không đúng, tại sao an còn phải làm như vậy? Hơn nữa. . . . . . anh cho là lúc anh vui vẻ liền lấy cô tới trút giận, hết giận liền trêu chọc cô, để cho cô trả thù, chuyện là có thể thôi sao? Cô cũng không phải là món đồ chơi hay tượng gỗ, tại sao phải nhường anh muốn làm gì thì làm?
"Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, cái người này anh bị bệnh thần kinh àh!" Mắng anh không ngừng, gương mặt Thất Dạ cũng đỏ lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Như bây giờ là có ý gì? Anh cho rằng mặc cho tôi đánh anh mấy cái, cơn tức này sẽ tiêu mất sao?"
"Không ai muốn em tiêu tan cơn giận!" Gia Mậu lật người ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm cô: "Mã Đinh • Bác Phần đến xem qua em, anh ta nói em chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ lại bình thường thôi."
"Nếu sẽ xuống tay với tôi, tại sao còn muốn cho người đến cứu tôi? Một lần lại một lần khi dễ tôi, sau đó đem tôi cứu sống, chơi loại trò chơi này anh có mệt hay không? Anh không mệt mỏi, thì tôi cũng mệt mỏi. Tôi không phải là một món đồ của anh, thích hủy thì hủy đi, thích tặng ai thì đóng gói gửi đi." Bàn tay Thất Dạ đập mạnh xuống thành giường, thân thể thon gầy đứng lên, lạnh lùng nhìn anh : "Hơn nữa dù là quà tặng, muốn hủy thì cứ hủy luôn đi, cũng sẽ không đáng gì chứ? Xem bộ dáng tôi nửa ૮ɦếƭ nửa sống, có phải an rất vui vẻ không? Anh phải giày vò Y Toa Bối Lạp • Hi thì tự mình đi dày vò cô ấy đi tại sao lại còn muốn kéo tôi vào? Các ngươi. . . . . . Ừ. . . . . ."
Những lời nói lảm nhảm của cô còn chưa kịp tuôn ra, thân thể cao lớn của Gia Mậu cũng đã nghiêng về phía trước, dùng lưỡi môi linh hoạt, đem cái miệng nhỏ nhắn của cô chặn lại, khiến cô không thốt lên lời.
Thất Dạ sửng sốt, sau đó liền muốn đẩy anh ra. Chỉ là lần này, Gia Mậu không cho cô cơ hội, cánh tay dài của anh dùng sức đem bả vai cô kéo, đem thân thể mảnh khảnh áp đảo dưới thân thể, này khuôn mặt tuấn nhã của anh, dán chặt vào cô, bốn cánh môi, như Thiên Lôi Câu Địa Hỏa, đã gây ra tia lửa!
Đầu lưỡi người đàn ông, một tấc một tấc hướng khoang miệng cô gái xâm nhập, thẳng quét qua từng cái vị trí khoang miệng, lực lượng to lớn, không phải Thất Dạ có thể thừa nhận cậy mạnh. Cô vốn là khước từ của anh lòng bàn tay bởi vì anh càng gia tăng lực ôm sát thân thể cô, đã không có biện pháp làm ra bất luận động tác gì. Khi anh không ngừng xâm nhập hôn lưỡi của cô, thậm chí cô bởi vì đầu lưỡi đối phương ***ng phải cổ họng của cô mà phải hít thở không thông!
Vốn là thân thể yếu đuối bởi vì Gia Mậu cường hôn mà càng phát ra vô lực, hai cánh tay Thất Dạ đã rủ xuống ở trên giường. thân thể cao lớn của người đàn ông đè lên trên người cô, đầu ngón tay linh hoạt chạy loạn ở trên người cô, giống như mang theo ma lực, làm cô ức chế không ngừng run rẩy.
Trước *** cảm giác hơi lạnh làm Thất Dạ nhíu chặt lông mày, đôi mắt trợn to, muốn đi trừng đối phương tỏ vẻ giờ phút này cô kháng cự, nhưng Gia Mậu lại làm như không thấy, ngược lại càng phát ra suồng sã tứ phía sâu hơn nụ hôn kia, cho đến khi cả hai ngườicùng ***, mới nhàn nhạt cười cười, nói: "Nam Thất Dạ, chúng ta là thuộc về nhau đấy!"
"Anh đi luôn đi!" Thất Dạ đối với hành động trước đó của anh hận đến cắn răng nghiến lợi, cô cười lạnh một tiếng, mắt thấy ***g *** săn chắc củ người đàn ông hiện ra trước mắt, thấp xuy nói: "Gia Mậu, tôi với an cũng không phải là vợ chồng, sẽ không có chuyện đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa. Hơn nữa, căn bản anh cũng không hiểu được tôn trọng tôi. Tôi là người, không phải thật sự là cái loại nữ đày tớ gì đó mặc cho anh tùy tiện chà đạp! Anh nghĩ chơi cái loại đó thích liền chơi, không thích liền chấm dứt trò chơi, xin lỗi, tôi tuyệt đối không theo cùng!"
"Đó không phải là ý của anh!" Gia Mậu một tiếng thật thấp thở dài, đầu ngón tay vuốt gương mặt của cô, ôn thanh nói: "Thất Dạ, tha thứ cho anh!"
Thanh âm của anh, sao lại thanh nhã, giống như chuyện kia, thật cũng không phải là như cô đang nghĩ. Chỉ là. . . . . . Thất Dạ cũng sẽ không dễ dàng như vậy liền quên chính mình phải chịu đựng những khổ kia sở. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên, một lần lại một lần Địa Lang tới, ai còn có thể tin tưởng anh đây? .
Cho nên, đối với người đàn ông chủ động cầu hòa, cô chỉ là lạnh lùng phủi một cái môi, nói: "Không cần làm cái sắc mặt ghê tởm này cho tôi xem, tôi là Nam Thất Dạ, không phải Tạp Lạc Nhi • Hi càng không phải là Y Toa Bối Lạp • Hi, tôi sẽ không bởi vì loại người như anh nói một câu hữu ích liền khuất phục, mặc cho anh làm gì thì làm!"
"Anh hiểu biết rõ em không phả là loại con gái ấy." Gia Mậu cười nhạt, cặp mắt sắc màu đồng kia, có ánh sáng đầy thâm ý khẽ chuyển động. Tay của anh, ép nhẹ cằm Thất Dạ , nhỏ giọng nói: "Nam Thất Dạ, em nhìn anh, anh không muốn bởi vì một người con gái mà sẽ phá hỏng cả kế hoạch đã chuẩn bị suốt một thời gian dài. Em hãy cố nhịn một chút đi!"
Lời nói của anh, làm lòng Thất Dạ không khỏi run lên một cái. Cô chớp chớp con mắt, cảm thấy một vị trí trước *** đau nhói, liền lập tức cũng hít một hơi lãnh khí, chỉ cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, chân mày không khỏi thật chặt cau lại .
"Rất đau?" Lòng bàn tay che ở vị trí phiếm tím đen vết ứ đọng, ánh mắt Gia Mậu, yên lặng ngắm ánh mắt của cô gái, nói: "Đối với mấy cái này, anh rất xin lỗi!"
"Xin lỗi?" Thất Dạ cười, cả khuôn mặt đều là ánh sáng lạnh lẽo: "Sao tôi lại không biết, thì ra là trong tự điển của thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân , cư nhiên cũng có cái từ này? Tôi còn tưởng rằng, mọi người trong mắt anh, chỉ đều là đồ chơi tạo điều kiện cho anh phát ~ tiết thôi! Thích thì mang theo trên người vê hai cái, không thích là có thể tùy ý đánh chửi!"
Trước anh đã làm rất nhiều chuyện tổn thương chuyện cô, cô bị một lần lại một lần lấn áp làm cho cơ hồ cũng thở dốc không tới. Đang lúc cô đang nghĩ nên như thế nào đi đối phó anh, anh cư nhiên lại mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cứu cô, hơn nữa, cuối cùng vì cô mà bị thương. Sau anh lại thậm chí thuận ý của cô, làm một chút chuyện giúp đỡ cô. Cô vốn tưởng rằng, anh đã đối với cô có sựu chú ý, há có thể nghĩ đến, đó chỉ là tiết mục làm cho cuộc sống của anh bớt nhàm chán mà thôi. Nếu không, quan hệ của bọn họ vừa mới tốt lên một chút, anh lại vừa đáng vừa mắng chửi cô. Anh coi cô là cái gì? Chính là nuôi một con chó sao, ngay cả một con chó cũng không phải chịu thông khổ như cô đi! Vì vậy, anh nói với cô xin lỗi, quả thật chính là cứt chó, một chút ý nghĩa cũng không có!
"Nam Thất Dạ!" Nghe lời nói kích động của Thất Dạ, cảm xúc của Gia Mậu cũng không thay đổi mấy. Môi mỏng của cô ấy nhàn nhạt nhấp hạ xuống, nhỏ giọng nói: "Anh hiểu rõ em đang ở đây tức giận anh, chẳng qua anh chỉ mong em có khả năng hiểu, chúng ta đều sống ở trong thực tế, không thể lúc nào cũng tùy ý hành động được. Hơn nữa anh còn đang dứng ở vị trí cao hơn người, càng có nhiều lý do. . . Không thể làm theo ý mình!"
"Thế nào? Hiện tại thượng tướng đại nhân là muốn nói cho tôi biết, anh sống được có nhiều khổ sở lắm sao? Anh làm những chuyện này, hoàn toàn đều là bởi vì tôi mới làm hay sao? Thôi đi con mẹ nó thúi lắm!" Thất Dạ cực ít khi bạo thô, nhưng lúc này thật sự là nhịn không được rồi, quát: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, tôi mặc kệ anh có hay không nỗi khổ tâm, anh muốn làm cái gì, tóm lại những việc anh làm đôú với tôi, ૮ɦếƭ tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
"૮ɦếƭ cũng sẽ không?" Gia Mậu nghe vậy, sâu hếch mày, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo.
"Đúng!" Dù sao cùng anh đối kháng, cái dạng gì đắc tội đều nhận được rồi, Thất Dạ lúc này không sợ anh, Lãnh Ngạo nâng lên mặt, gằn từng chữ một: "Anh có bản lãnh, nghĩ hướng tôi làm cái gì thì tới đi! Tôi không sợ anh, cùng lắm thì không có một cái mạng này!"
"Chẳng lẽ em sẽ không sợ, cái mạng này không phải lập tức cũng không mất, mà là muốn vẫn luôn như vậy thừa nhận đau khổ, muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong?" Gia Mậu đột nhiên liền nhàn nhạt cười hạ xuống, nhìn khuôn mặt cả gan của cô gái kia, đưa tay hướng gương mặt của cô véo nhẹ.
Động tác của anh, khiến Thất Dạ cảm giác, ngược lại dẫn theo mấy phần cưng chìu. Chỉ là. . . . . . Này tất nhiên là hứng thú tệ hại của tên đàn ông kia đây! Thứ người như anh ta, thật là chó không đổi được ăn cứt, luôn cho là mình cao cao tại thượng, vài ba lời là có thể đem người khác thuyết phục. Nhưng rất xin lỗi, cô là Nam Thất Dạ, không phải cái loại người thiếu nữ ngây thơ sẽ bị anh dùng một chút xíu giả vờ liền mê hoặc!
Cô đưa tay đẩy ra cổ tay của người đàn ông, lạnh lùng nhìn anh, nói: "Tôi hiểu biết rõ, hơn nữa loại đau khổ này cũng không phải là lần đầu tiên tôi phải chịu đựng, yên tâm đi, tôi sớm cũng đã luyện thành bản lãnh có thể lần lượt chịu khổ đau. Tôi vốn xuất thânm chính là hộ vệ chuyện gì mà tôi không có trải qua? Tôi thậm chí còn đã ૮ɦếƭ qua lần thứ nhất, còn có cái gì không dám đối mặt? Gia Mậu, anh có gan để lại ***, bà đây không sợ anh!"
Lúc cô nói những lời này, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, giống như thật, vô luận xảy ra chuyện gì, đều có thể chịu được.
Ánh mắt Gia Mậu, dọc theo cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá, giống như là muốn phân biệt cô là đang nói lời thật hay không. Tiếp xúc được ánh mắt lạnh lùng mà kiêu ngạo của cô gái này, môi mỏng anh khẽ mân, đỉnh đầu nhẹ rũ xuống, hướng cánh môi cô gái nhẹ nhàng hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Anh hiểu biết rõ em không sợ hãi, nhưng anh sợ. . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc