Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 08

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

“Không biết tự lương sức mình.”
Bốn chữ nhàn nhạt bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông như đao gọt nước, Thất Dạ rơi xuống hành lang vang lên từng trận tiếng thét chói tai rất the lương.
Thì ra, Gia Mậu lấy tốc độ sét đánh không kịp nhấc cô lên khẽ dùng sức ném ném về vách tường phía trước.
Vòng eo đúng lúc ***ng phải góc cạnh của vách tường, cảm giác đầu óc Thất Dạ run lên, đau đớn rất nhanh tri phối cô, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến từng điểm mẫm cảm trên người, trong nháy mắt cô cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, “bốp” một tiếng ngã xuống trên thảm.
Điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, thảm vừa dầy lại mềm, lúc cô ngã xuống, cũng không có đau khổ lắm.
Nhưng phần eo đau đớn cũng làm cho cô không còn bất kỳ hơi sức nào để làm gì dù chỉ là chút phản kháng.
Thân thể cao lớn của người đàn ông đã sớm tới gần, con ngươi u ám khép hờ, ánh sáng lạnh nơi đáy mắt nhiều hứng thú sững sờ liếc xéo ở trên người cô.
Anh gióng như vua của các loài thú cao cao tại thượng, mà cô là tiểu Bạch thỏ đáng yêu anh đang săn.
Cô giãy giụa, nhìn anh đùa giỡn.
Đầu óc rơi vào trạng thái hốn độn, Thất Dạ chỉ có dùng sức lắc lắc, cố gắng duy trì tỉnh táo. Cô cắn chặt hàm răng, liều mạng để cho tinh thần mình tập trung, thời điểm nâng mí mắt, đáy mắt tản ra ánh sáng không chịu thua, thanh u đông lạnh.
Quật cường thà ૮ɦếƭ cũng không chịu khuất phục.
Gia Mậu hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng khom lưng nắm một cánh tay của cô, kéo cô vào không gian phía sau cánh cửa mở rộng.
Khốn kiếp, có cần phải *** như vậy hay không?
Bị năm ngón tay anh liều mạng nắm chặt, Thất Dạ đau đến miệng cũng rút ra khí lạnh. Nhưng, cô đang trong trạng thái hốn loạn, trong lòng cũng không quên liều mạng nguyền rủa người đàn ông này, nhân tiện còn hỏi thăm tổ tông mười tám đời của anh ta.
Rất nhanh, ngay sau đó thân thể bị ném lên sàn nhà lạnh lẽo, một trận hơi thở âm hàn xân nhập vào *** liền cứng nhắc, Thất Dạ giật mình rùng mình một cái.
Thì ra, bây giờ người cô đang ở trên một cái ban công to như vậy.
Phóng mắt nhìn đi, bốn phía đều là phòng cảnh đẹp đẽ, gió nhẹ lướt qua, tóc cô lay động, cũng có cảm giác mấy phần sảng khoái.
Nếu như không phải nhìn xuống một cái, nơi đây phải nói cách xa mặt đất phải đến 2, 3 trượng...
Da đầu Thất Dạ run lên, lập tức cuộn bả vai mình lại, hướng cửa sổ sát đất làm bằng chất liệu thủy tinh mà bò đi.
Trước mặt bỗng xuất hiện một đôi ủng da màu đen.
Dừng lại động tác bò, cô chậm rãi nâng mặt, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm của Gia Mậu.
Môi mỏng của anh khẽ mím, khóe miệng kia tà tà phác họa độ cong tuyệt đối không phải là nếp nhăn trên mặt khi cười, mà là một biểu tượng mỉa mai, khuôn mặt của anh hết sức u tối, đáy mắt tản ánh sáng ra ngoài, trầm lạnh như sương, buồn rười rượi giống như âm hồn từ địa ngục.
Cả người cũng nổi lên da gà, hai cánh môi trắng bệch khẽ lay động, đầu ngón tay Thất Dạ bám dọc theo cửa sổ thủy tinh, cắn răng đứng lên.
“Không muốn ૮ɦếƭ chứ?”
Đôi tay cắt ở phía sau lưng, lưng Gia Mậu thẳng tắp, trừ bỏ cố ý nhấn mạnh từ “૮ɦếƭ”, lấy giọng nhàn nhạt hỏi thăm.
Đây không phải là nói nhảm sao?
Thất Dạ oán thầm, trầm mặc không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm Gia Mậu, cắn răng nghiến lợi.
Cánh tay dài của Gia Mậu đè một bên bả vai của cô, đem cô hướng ra ngoài ban công dùng sức đẩy, để cho đầu cô ra ngoài hàng rào bảo vệ.
Gần mười mét dưới đất, là một bãi cỏ xanh lớn, ánh đèn bao phủ xuống, có vầng sáng nhàn nhạt dâng lên, tự nhiên sản sinh vài phần cảm giác điêu tàn lạnh bạc.
“Không ...”
Thất Dạ sợ độ cao, chăm chú nhìn khoảng cách mặt đất như thế, tự nhiên phát ra tiếng vang kháng cự bén nhọn.
“Không ?” Gia Mậu cười nhẹ một tiếng, ngôn ngữ lạnh lẽo ẩn ẩn phun ra: “Cô không có tư cách nói chữ này.”
Một giây sau, hai tay anh dọc theo nách của Thất Dạ nâng cả người cô nên, rồi dùng sức ném ra ngoài ban công.
Thân mình bay vào giữa không trung, Thất Dạ cảm giác trái tim mình như ngừng đập.
Coi như phía dưới là sân cỏ, nhưng bị ném bay xuống như thế, dù cô mạng lớn không ૮ɦếƭ cũng trở thành tàn phế.
Chỉ là, thân thể của cô cũng không nhanh như vậy mà chạm đất, bởi vì người đàn ông kia cho dù ném cô ra ngoài, nhưng hai tay nắm dưới nách của cô vẫn không buông lỏng, có sức lực của anh giữa lại, thân thể của cô tung bay ở giữa không trung hồi lâu, sau đó được dừng lại.
Thì ra là mũi chân của cô chống đỡ ở vị trí nhỏ hẹp ở bên ngoài hàng rào. Tình huống như thế, người cô căn bản là không có biện pháp đứng vững. Biết phía sau là độ cao 2, 3 trượng so với mặt đất, theo phản xạ cô dùng lực thật chặt níu lấy vai áo Gia Mậu, khi ánh mắt tiếp xúc được con mắt của anh nhất thời kéo xuống ánh sang tà ác, trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét, không nói lời gì liền mở rộng hai cánh ta, dùng sức ôm lấy cổ của anh.
Quả nhiên, một giây sau, hai tay Gia Mâu đỡ nách cô liền buông lỏng, rất có nghi ngờ lùi bước chân về phía sau.
Nếu không phải cô có dự kiền trước, lúc này chỉ sợ đã té ngã xuống tan xương nát thịt.
“Này, không cần đi...” Thất Dạ cong lên cái ௱o^ЛƓ nhỏ, cách một cái hàng rào ban công, cơ thể cơ hồ không có khoảng cách nào dán gần ***g *** nở nang của anh, môi mỏng bật ra âm thanh, khẽ run.
Sớm đoán được cô sẽ có phản ứng này, mặt Gia mâu xanh sẫm con ngươi u ám khẽ híp một cái, môi mỏng vẽ ra nụ cười như có như không.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động đến gần anh, mặc dù nguyên nhân là sợ độ cao, nhưng ôn hương nhuyễn ngọc trong ***, ngược lại anh thuận theo ý của cô, không có lùi về sau, bàn tay lại nhẹ nhàng vươn ra ngoài hàng rào ban công.
Hai chân Thất Dạ lay động, đôi mắt khép lại thật chặt, trái tim kích động hoảng loạn, đã dùng hết toàn lực ôm eo lưng gầy gò to lớn của người đàn ông này, khớp hàm đánh “khanh khách” vào cơ thể.
Cái gì cô cũng không sợ, lại cố tình có chứng sợ độ cao, uy hiếp này lại để cho anh nhận ra, cho nên...
“Chỉ cần tôi lui về phía sau một bước, cô sẽ “hô” một tiếng... té xuống.”
Cố ý kéo dài âm cuối, trong môi mỏng của anh bật ra lời nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, giữa thành phần dọa dẫm, không nói mà rõ ràng.
Thời khắc này anh cùng với cô đối địch, thật giống như một ác ma phúc hắc dang trêu một đứa bé ngây thơ.
“Chớ đi.”
Thất Dạ sợ đến nỗi thân thể phát run, liều mạng dùng sức hai cánh tay ôm chặt eo lưng của anh. Mười ngón tay của anh bắt chéo ngang lưng anh, nghiêng thân thể tựa vào *** anh, hoàn toàn lệ thuộc vào anh.
Từ xa nhìn lại, cô gái mảnh mai cùng người đàn ông to lớn tọ thành đối lập rõ rệt, ở bầu trời đêmvới vô số anh sao làm đẹp, tạo thành một bức phong cảnh đẹp đẽ, đẹp đến làm cho người ta thở dài.
Gió đêm thổi tới, phất nâng sợi tóc cô mềm mại như tảo biển, mùi thơm nhẹ của hoa nhài bồng bềnh mà vào lỗ mũi, thấm vào tim gan Gia Mậu, làm lông mày tuấn lãng của anh, nhàn nhạt vừa nhíu.
Hương vị rất quen thuộc.
“Cầu xin anh, không cần đi...” Giọng nói yếu đuối mà trơn mềm có thể nổi trên mặt nước, Thất Dạ cọ cái trán vào ***g *** Gia Mậu, một lần nữa nhẹ giọng nỉ non: “Không cần đi...”
Hai mắt cô gái khép chặt, dáng dấp đôi lông mi cong lay động, giống như những cánh ve mỏng đang bay, linh động dịu dàng, đem bộ dáng mảnh mai mà điềm đạm đáng yêu của cô, tôn lên càng khiến người ta động lòng.
Không thích bộ dáng như vậy của cô, con mât Gia Mâu trầm xuống, ***g mày vặn ra một đạo nếp nhăn, cánh tay dài chợt lướt qua hàng rào ban công, khẽ P0'p eo nhỏ nhắn của cô, đêm thân thể mềm mại đó đỡ dậy, ôm cô trở lại.
Bàn chân dán vào mặt đất ngoài ban công, cơ thể bị cánh tay mạnh mẽ của Gia Mậu nhốt chặt, sự sợ hại của Thất Dạ không có hoàn toàn biến mất, nhưng dần dần tâm trạng cũng ổn định lại.
Khóe mắt vẫn có thể thấy được phong cảnh xa không thể chạm, nội tâm của cô mâu thuẫn giùng giằng rốt cuộc có cần đối nghịch với người đàn ông này vì tôn nghiêm của mình không. Nhưng, đôi tay thon trắng nõn như ngọc của cô, lại luôn vòng chặt eo của anh. Thậm chí, gương mặt cũng dính vào trong bộ *** của anh.
Gia Mậu thẳng eo, tư thái ưu nhã, vẻ mặt đạm bạc mà bình tĩnh, giống như một pho tượng thần được người thờ phụng, cao quý bất phàm. Cánh tay dài của anh khoác lên bờ eo mảnh mai của cô, đáy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, bộ dáng khoan thai tự đắc, không thể nhìn ra người đàn ông ghê tởm uy hiếp Thất Dạ lúc nãy chính là anh!
Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng rủ xuống, khóe mắt đuôi mày bị ánh sáng trầm lạnh bao phủ, đầu ngón tay anh bỗng nâng cái cằm khéo léo tinh xảo của Thất Dạ lên, nhìn chăm chú qua, khóe miệng anh nhếch lên, bờ môi xẹt qua nụ cười lạnh nhạt chỉ đẹp vẻ ngoài: "Về sau, có muốn đối nghịch với tôi nữa không?"
Anh hỏi, là "Có muốn hay không" mà không phải là "Có dám hay không"!
Thất Dạ hiểu rõ trong lòng, nghe bốn chữ này, cũng đã biết được anh ta nhìn thấu tính tình và tư tưởng của mình, trong lòng trầm xuống.
Hôm nay tình huống này, dù cô là người ở dưới mái hiên, há có lý không cúi đầu?
Khẽ cắn răng, cô hạ quyết tâm, lạnh lẽo nói: "Nếu như anh thích thắng không cần dùng võ, như vậy tôi không lời nào để nói!"
Lúc nói, mặt mày cũng lạnh lùng, đủ thấy trong lòng cô không phục cỡ nào.
Lông mày ngọn núi của Gia Mậu tràn ra nhiều ánh sáng lạnh, đôi mắt hẹp dài, từ từ nguy hiểm nheo lại, đầu ngón tay nắm cằm cô, cũng buộc chặt từng chút.
Đau đớn làm cô gái quật cường nhếch khóe miệng lên, cô không tự chủ được nhếch hai cánh môi xinh đẹp như hoa lài lên, đầu lông mày nhíu chặt, có thể thấy được vẻ mặt khổ sở.
Mặt của cô rất nhỏ, mắt lại lớn, và long lanh, như hai viên đá đen vừa được mài ra, vây quanh một đóa hoa sen lúm đồng tiền nở ra đẹp nhất lúc sáng sớm, đẹp đến say lòng người.
Cô thật mảnh mai, mặc dù dáng dấp rất là cao, đáng tiếc lại hơi thon gầy, hình dáng cao gầy đường cong lả lướt, đươc thân hình cao lớn của Gia Mậu tôn lên, càngcó vẻ nhu nhược, làm cho người ta không đành lòng làm ra chuyện gì tổn thương cô!
Nhưng, người cô ***ng phải, dù sao cũng là thượng tướng từ trước đều dùng sự lạnh lùng vô tình để nổi tiếng.
Trong mắt anh, vô luận đàn ông, phụ nữ, đều đối xử như nhau, sẽ không đối đãi đặc biệt!
Vì vậy, Thất Dạ cảm thấy ba ngón tay anh nắm cằm mình, sức lực to lớn, cơ hồ có thể P0'p vụn xương dưới *** cô ——
Cô đau đến hốc mắt đỏ lên, hơi nước quanh quẩn ở đáy mắt, nếu cô nháy mắt, thì sẽ rớt xuống!
Cho nên, cô vẫn không nháy mắt.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh của cô, bị từng tầng nước trong trẻo bao phủ, mới nhìn qua, rất là quyến rũ, sáng trong như ngôi sao, càng nhìn càng thấy đẹp.
"Kết quả như tôi mong muốn, thì có phải thắng không cần dùng võ không, cung không có kém!" Gia Mậu bĩu nhẹ môi mỏng, gương mặt tuấn tú như phong cảnh trước mưa bão, tích lũy nhiều tầng mây đen không tan, giống như tùy thời đều sẽ đưa thế giới này vào trong sự âm u!
Thất Dạ còn chưa nghĩ ra từ ngữ trả lời, Gia Mậu đã mở rộng đầu ngón tay nắm cằm cô ra, đổi thành níu lấy bả vai của cô, dùng sức ngắt mạnh một cái.
"Rắc rắc ——"
Tiếng cánh tay trật khớp vang lên thanh thúy trong không khí, sắc mặt của Thất Dạ, trong nháy mắt vì sự đau đớn đó mà không còn chút máu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc