Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi - Chương 01

Tác giả: Lưu Niên Vô Ngữ

Thời gian như cát chảy, chảy qua từng khe hở, là thứ duy nhất chúng ta không giữ được.
Cái thế giới này quá nhỏ, lòng của chúng ta lại quá lớn!
Cuối cùng, em cảm thấy thật may mắn, vì anh vẫn còn ở nơi này. . . .
Như thế, cũng đủ rồi! ———— By Nam Thất Dạ
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Ném vào!"
Tiếng vang lạnh lùng vang lên trên không, Nam Thất Dạ liền thấy thân thể của mình bị người ta quăng lên không, tiếng gió "Gào thét" bên tai, cô đã sắp chạm đất.
"Bịch ——"
"A. . . . . ."
௱ôЛƓ và cổ chạm đất, bên trong căn phòng mờ tối, tiếng cô rơi xuống đất và tiếng thét chói tai của một đám phụ nữ đồng thời nhộn nhạo lên, từng tiếng vang vọng về bên tai không dứt!
Ba ngày rồi, lần thứ tám cố gắng thoát đi, kết quả cuối cùng cũng như nhau: bị bắt trở về!
Sống lưng kề sát đất, một cảm giác lành lạnh từ mặt đất cứng rắn thấm vào cơ thể mỏng manh, cánh môi Nam Thất Dạ run run, lòng bàn tay mở ra áp trên mặt đất, nỗ lực mở đôi mắt mệt mỏi ra.
Nơi tầm mắt có thể nhìn đến, là một cái khuông sắt cách mặt đất 2, 3 mét, bây giờ sắp tới nửa đêm, nên có ánh trăng chiếu vào tô điểm thêm, càng tạo nên cảm giác thê lương khổ sở.
Trong lòng thở dài một tiếng: lại không có chạy thoát ——
"Chát! Chát! Chát!"
Roi da ✓út qua bắp chân, tiếng vang thanh thúy thật là dễ nghe, đau đớn tận xương khiến cho cô không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ buồn buồn.
Mỗi lần chạy trốn bị bắt trở về, thì roi hình hầu hạ trở thành trừng phạt đương nhiên.
"Đủ rồi, đánh nữa chân cô ấy sẽ gảy." Chợt, trước mắt có một bóng đen xẹt qua, một thanh âm trong trẻo giòn giã vang lên, có một cô gái xòe bàn tay vịn bả vai cô đỡ cô lên.
"Mày là ai?" Tên đó hừ lạnh, chỉ roi da trong tay về phía cô: "Mày cũng muốn ăn đòn đúng không?"
Mượn ánh sáng lờ mờ và ánh trăng, Nam Thất Dạ có thể mơ hồ thấy được mặt mũi khéo léo tinh xảo của cô gái, nếu không phải trên da có dính vệt bẩn đen, thì cô ấy cũng là một mỹ nhân thanh tú.
"Thôi, dù sao tối nay cũng mang họ đi đấu giá rồi, không nên làm họ bị thương quá nặng, gây ra chuyện thì tất cả mọi người đều không gánh nổi!" Một gã khác kéo gã đang nắm roi muốn đánh tiếp đi ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng cửa sắt lại.
"Đồ ~ chó ~ đẻ!" Cô gái khẽ nguyền rủa một tiếng, lật người, sóng vai ngồi ở bên cạnh Nam Thất Dạ, nhíu lông mày, hai mắt sâu kín nhìn chằm chằm vị trí khung cửa sổ.
"Cảm tạ." Nam Thất Dạ tựa đầu vào vách tường, tầm mắt liếc về phía cô gái, duỗi tay với cô ấy: "Nam Thất Dạ!"
"Dung Thiên Đại." Cô gái bắt tay cô, thanh âm nhàn nhạt: "Tôi là tù binh bại trận, cô thì sao?"
Nam Thất Dạ nhướng lông mày, trong mắt lộ vẻ mờ mịt: "Trước kia, tôi là bảo vệ cấp một thế giới."
Cô vốn sống ở Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, vì bảo vệ người chủ có tài sản hàng tỉ mà ૮ɦếƭ, không hiểu sao lại xuyên đến địa phương quỷ quái này, gặp cảnh uất ức trước nay chưa từng bị!
"Cấp một thế giới?" mặt mày Dung Thiên Đại run sợ, đáy mắt lộ ra ánh sáng.
"Trước kia mà thôi." Nam Thất Dạ nhún vai, hơi cam chịu: "Không phải ở thế giới này ."
"Có lẽ cô không tin, nhưng tôi cũng không thuộc về thế giới này."
Hai cô gái nhìn nhau, ngay sau đó đều cười một tiếng, trong mắt tràn ra ánh sáng long lanh.
"Các cô có nghe hay không, lúc nãy người đàn ông kia nói tối nay chúng ta sẽ bị đưa đi bán đấu giá."
"Tôi rất mong đợi, hi vọng tôi có thể được những người đàn ông cao cao tại thượng kia nhìn trúng, đừng nói là làm người hầu, dù là làm đối tượng cho bọn họ khinh nhờn, cũng tốt hơn ở lại xóm nghèo!"
"Nói cho các cô biết, cha tối biết tối nay là buổi đấu giá mỗi năm một lần có các nhà quý tộc tụ tập mới cố ý đưa tôi đến đây. Chỉ cần tôi trở thành món đồ chơi mà chủ nhân thích nhất thì tôi liền nở mày nở mặt ——"
". . . . . ."
Nghe cả đám phụ nữ thảo luận ồn ào, Nam Thất Dạ và Dung Thiên Đại liếc nhìn nhau, bên môi đều lộ ra nụ cười đắng chát.
Không cách nào trốn tránh được buổi đấu giá quý tộc này, báo trước vận mệnh của các cô sẽ vĩnh viễn không thể sửa đổi ——
Không, họ tuyệt đối sẽ chống lại đến cùng!
Dù là, tan xương nát thịt, cũng sẽ không tiếc !
Ánh trăng lan tỏa, thu lạnh như nước, ngọn đèn dầu Lưu Huỳnh, tỏa ánh sáng trùng trùng.
Mưa phùn lâm râm bay tán loạn, lại không ngăn cản được trong quảng trường rộng rãi trống trải người tới xe đi. Tòa đại điện chính Kaloka cao ✓út hoa lệ được quét một tầng ánh sáng màu vàng quất, cừa chính đại đường nhân viên bảo an (nhân viên an ninh) đang nghênh tiếp khách quý nườm nượp tiến vào nội đường.
"Trời ơi, nhìn kìa, là chuyên cơ hoàng tộc!"
Trong đám người, có thanh âm bén nhọn của một người nào đó vang lên, người khác đầu ngón tay chỉ lên giữa không trung máy bay trực thăng đang bay nhanh mà đến.
Một hàng ba chiếc, thân máy bay màu vàng, bảng hiệu đầu máy bay lấy chữ King mở đầu, là tượng trưng cho Quý tộc của tinh cầu Chafee.
Trong đám đông, mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao.
"King-999, không phải là chuyên cơ của hoang tử Phí Nhĩ Lạc sao? Còn có chuyên cơ 000 cùng 666, tôi nghĩ nhất định là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc và thượng tướng Ngõa La Luân đang hộ giá hoàng tử. Thì ra là tin đồn chuyện bọn họ tối nay sẽ tham dự buổi đấu giá Quý tộc là thật!"
"Trời ạ, có thể nhìn thấy bọn họ, tôi thật có ૮ɦếƭ cũng không tiếc ——"
". . . . . ."
Khi máy bay đáp xuống quảng trường, một đoàn nhân viên bảo an từ bốn phương tám phương bỗng chốc xuất hiện, ngăn lại vòng vây của đám người đang muốn đổ xô qua. Từ trong buồng máy bay dẫn đầu nhảy ra mấy tên đàn ông mặc quân trang, bọn họ đứng bốn phía quanh cabin, sống lưng thẳng tắp, tình trạng giới bị cao.
Từ trong buồng máy bay King-666 một người đàn ông thân hình to dài bước xuống, bộ áo choàng dài màu bạc bao bọc toàn thân, trong con ngươi thâm thúy xanh da trời, thoáng ngưng tụ thần thái lạnh nhạt. Người này dung nhan tuấn tú, màu vàng phát ra ở trong gió nhè nhẹ tung bay, có tư chất khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
"Đó chính là thượng tướng Tư Á - Kiều - Ngõa La Luân!"
"Nhìn kìa, thượng tướng Gia Mậu - Dương - A Nhĩ Bá Đặc cũng xuống máy bay rồi."
Theo phía sau cái thanh âm kia vang lên, tầm mắt của mọi người tập trung ở trong buồng máy bay King-000 người đàn ông đang giẫm chân xuống thang máy bay kia.
Anh ta có vẻ trẻ tuổi mà trầm ổn, từ đầu xuông đến ủng da, một thân màu đen. Về phần dung mạo, môi mỏng mũi thẳng, lông mày tựa như được đẽo gọt, con ngươi màu đen như chim ưng u tĩnh sâu thẳm, nháy như vô vàn tia sáng màu ngọc bích, ngũ quan chói mắt này, tạo thành phong cách lạnh lùng xa cách, không giận mà uy của anh ta!
Đang thời khắc đại chúng sợ hãi than lúc hai vị tướng lĩnh cao cao tại thượng này hiện thân, cửa khoang King-999, hoàng tử trẻ tuổi mặt thong dong nhàn nhã cất bước xuống máy bay.
Thân thể hắn mặc một bộ trang phục Quý tộc màu vàng, hình khối ngũ quan tuấn dật tà mị, con ngươi nâu thẫm, tĩnh lặng như mặt nước, không chút gợn sóng, mang theo loại hơi thở lành lạnh cao quý bao phủ không giấu diếm, giống như thần linh từ trên trời giáng xuống.
Tư Á và Gia Mậu hai người nhìn nhau, cũng hướng hoàng tử Phí Nhĩ Lạc - Y - An Đức Liệt đi tới, che cho hắn, dọc theo thảm đỏ ngoài cửa bên ngoài đại điện Kaloka, cất bước mà đi.
Ký giả nào đó bị nhân viên bảo an ngăn ở ngoài mới nghĩ giơ lên máy chụp hình trong tay, muốn đem dung mạo tuấn dật của bọn họ thu lại dưới ánh đèn flash sáng chói. Đáng tiếc, lại bị binh sĩ bảo hộ ở bên cạnh họ che mất!
Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, nhân viên bảo an mới đứng lại thành hàng lối. Nhưng muốn tìm kiếm bóng dáng những người kia, lúc này e là còn khó hơn lên trời rồi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ở dưới sự giám thị của mấy người phụ nữ hung ác, Nam Thất Dạ và Dung Thiên Đại bị bức ép tiến hành lễ rửa tội tắm rửa thay quần áo, lấy hình tượng hoàn toàn mới đối mặt lẫn nhau.
Hai cô gái thân hình cũng tương đối cao ráo mảnh mai, giống nhau là đều có một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mỹ. Màu da Nam Thất Dạ như tuyết, con ngươi trong suốt sáng ngời, phấn trang điểm xinh đẹp quyến rũ, như đóa hoa chớm nở, xinh đẹp đến chói mắt; mặt mày Dung Thiên Đại thanh tú, thanh lệ thoát tục, tựa như mặt trăng lạnh lùng vừa nhô lên, cao quý trong trẻo dịu dàng.
"Lập tức liền bắt đầu phiên bán đấu giá đồ chơi cưng chiều cho Quý tộc rồi, toàn bộ các ngươi tất cả đều chuẩn bị tốt cho ta!" Có một người phụ nữ cao lớn vén xốc rèm, ánh mắt quét qua một cái dọc theo cả đám cô gái, nói với hai người các cô: "Hai người bọn họ, xếp hạng áp giải lên sân khấu!"
Buổi đấu giá đồ chơi Quý tộc, tại tinh cầu Chafee, là một việc trọng đại mỗi năm một lần, cũng khó trách lúc này trong hành lang, cơ hồ tất cả quý tộc đều đã đến hiện trường.
Một trong các phòng VIP của đại điện chính Kaloka, là buồng chiêu đãi hoàng tộc. Ngồi ở bên trong, có thể xuyên thấu qua chất liệu thủy tinh đặc biệt thật dầy nhìn ra ngoài, quan sát được tình huống hiện trường buổi đấu giá.
Đương nhiên, người bên ngoài dĩ nhiên là không thể nhìn thấy được tình huống phía trong này.
Trên ghế sa lon mềm mại ở vị trí trung tâm, ba người đàn ông rải rác mà ngồi, tạo thành trạng thái hình tam giác thế chân vạc!
"Nếu không phải phụ vương yêu cầu tôi giúp ông ấy tìm kiếm nữ tỳ chăm sóc mẫu hậu, loại tụ hội nhàm chán này, tôi sẽ không tới." Phí Nhĩ Lạc lắc lắc ly thủy tinh R*ợ*u đỏ, khóe môi cong mang một vẻ nguội lạnh giương nhẹ, trong mi mắt, vẻ chán ghét không hề có chút nào che giấu.
Ở trước mặt Tư Á và Gia Mậu, hắn không cần giấu diếm con người thật của mình.
Ánh mắt Tư Á từ võ đài bán đấu giá thu về, con mắt chậm rãi liếc hắn ở bên một cái, khóe môi nhẹ nghiêng, cười như không cười nhìn hắn: "Phí Nhĩ Lạc, phụ vương của ngài thường nói, nhẫn nại vô địch!"
"Thế nào, cậu lại muốn cùng tôi thảo luận chuyện đề phòng Tát Khắc Tốn?" Phí Nhĩ Lạc mặt mày thẳng tưng, nghiêng mắt nhìn tầm mắt đông lạnh của anh ta, thanh âm càng thêm lẫm liệt rét buốt.
"Hắn dù sao cũng đường đường là chướng ngại vật lớn nhất cho việc lên ngôi của ngài!" con mắt sắc thâm u của Tư Á, nhìn hắn chăm chú: "Thật sự không lo lắng?"
Phí Nhĩ Lạc nhún nhún vai, gương mặt không sao cả.
Tầm mắt Tư Á liếc về phía Gia Mậu, cùng ánh mắt của anh ta chạm nhau, vẻ mặt người kia đạm bạc, hình như đối với đề tài này cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
"Phí Nhĩ Lạc." Tư Á không thể trông cậy vào sự giúp sức của Gia Mậu, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng lần nữa: "Chúng ta nên cẩn trọng bố trí tất cả."
"Chuyện này để sau lại bàn đi!" lông mày Phí Nhĩ Lạc nhíu chặt, đốt ngón tay xinh đẹp nắm ly R*ợ*u chậm rãi thu chặt lai, ánh sáng lạnh lẽo trong đáy mắt vụt sáng ngời.
Tư Á biết cấm kỵ của hắn, trong lòng thở dài một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
"Gia Mậu, cậu thấy thế nào?" tâm tình Phí Nhĩ Lạc vốn đã hơi cáu rất nhanh đã thở bình thường, con ngươi tà tà thoáng nhìn về phía Gia Mậu ở đầu kia: "Đấu với Tát Khắc Tốn, ta có bao nhiêu phần thắng?"
"Lấy binh lực nắm trong tay hiện nay của Tư Á và tôi, có thể cùng Điện hạ Tát Khắc Tốn nhất quyết một trận phân cao thấp." Vẻ mặt Gia Mậu lành lạnh, con ngươi mơ hồ như đang nhìn về xa xăm, câu trả lời, có vẻ như không chút để ý.
Môi tà tà của Phí Nhĩ Lạc khẽ nhếch, đáy mắt thoáng qua sắc thái vui mừng.
Nếu Gia Mậu có lòng tin, chuyện nhất định có thể thành!
"Phí Nhĩ Lạc đối với cậu càng ngày càng tin tưởng." Tư Á bắt chéo hai chân, nghiêng mắt nhìn Gia Mậu một cái, bờ môi mỉm cười mang theo vẻ lỗ mãng: "Sau này khi dưới một người, trên vạn người Đại Nguyên Soái, không được quên tôi đâu đấy."
Gia Mậu và Phí Nhĩ Lạc liếc mắt nhìn nhau, đều đem cái ly trong tay ném về phía trên người của anh ta.
Tư Á chếch thân tránh ra, cánh tay nâng lên giữa không trung vọt một cái, đem hai cái ly kia vững vàng để lên bàn, nhìn ánh mắt của hai người kia tràn đầy u oán.
"Tối nay, hình như không yên bình." Phí Nhĩ Lạc vốn là nghiêng dựa vào ghế sa lon đột nhiên sống lưng thẳng tắp, ngưng mắt nhìn bên ngoài cửa kính màu nâu đáy mắt thoáng lóe lên ánh sáng lạnh tinh nhuệ: "Các cậu nhìn xem!"
Tư Á vốn muốn đứng lên, Gia Mậu lại đưa tay ngăn chận cổ tay của anh ta: "Tư Á, cậu bảo hộ Phí Nhĩ lạc, tôi đi xử lý!"
"Cẩn thận một chút!" ánh mắt Tư Á liếc một cái dọc theo mu bàn tay anh ta, vẻ mặt so với cà lơ phất phơ lúc trước nghiêm túc rất nhiều.
Gia Mậu khe khẽ gật đầu.
Phí Nhĩ Lạc ngước mắt, thanh âm nhàn nhạt: "Gia Mậu, tôi chỉ muốn cậu bình an!"
"Ừ." Gia Mậu lạnh nhạt mở miệng, đứng dậy ra cửa.
Con ngươi Tư Á liếc về phía ngoài cửa sổ, mười ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, mặt mày nhăn lại thoáng qua âm nhu ánh sáng lạnh.
Phí Nhĩ Lạc khẽ ngửa cằm lên, ly R*ợ*u đang cầm trong tay dọc theo cánh môi nghiêng một cái, đem ly R*ợ*u dịch lăn tăn song sánh nuốt vào bụng!
Tát Khắc Tốn, ngươi cho rằng bằng vào chút tài mọn kia của ngươi, liền có thể đối phó với ta sao?
Nằm mơ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc