Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Chương 98

Tác giả: Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

Ở bữa tiệc sinh nhât của thị trưởng Lục, trên đường trở về, còn chưa về tới nhà, Quý Linh Linh lên tiếng xuống xe ở đây, muốn đi bộ về. Dù sao nơi này cách nhà cũng không xa, cho nên Mộ Ly đồng ý.
Mộ Ly đuổi Lão Trung đi chỗ khác, rồi dắt tay cô đi trên con đường lớn.
"Em chưa tỉnh ngủ à? Đã trễ thế này rồi mà con muốn đi." Mộ Ly nhìn chóp mũi đỏ hồng của Quý Linh Linh, càm ràm cô mấy câu, rồi lấy áo khoác choàng lên vai cô.
Quý Linh Linh nắm chặt ngón tay: "Anh không cảm thấy hai người đi dạo như thế nào rất lãng mạn à?"
Một câu nói khiến Mộ Ly im lặng, có lẽ đây chính là lãng mạn.
Quý Linh Linh đi ở trước kéo tay anh: "Tay anh vừa lớn vừa ấm, rất giống tay ba em."
Nghe câu nói của cô..., Mộ Ly tự nhiên muốn rút tay về, anh làm sao có thể nói với cô nàng này chuyện cô tưởng tượng quá giỏi đây.
"Mộ Ly, sao anh không lên tiếng?" CÔ chợt kéo bàn tay anh.
"Gió đêm lạnh thật đấy, nếu em bị cảm thì làm sao giờ?"
"Đồ ngốc, xem anh kìa!" Quý Linh Linh dừng bước chân, đi tới trước mặt anh, nhón chân lên, dùng ngón tay xoa nhẹ nếp nhăn trên trán anh:"Cứ như ông già."
Mộ Cách chợt bắt lấy tay cô: "Anh sớm đã bị em giày vò đến ૮ɦếƭ rồi." Nói xong, anh nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
"Nào có! Em chỉ muốn ở cùng với anh nhiều một chút thôi, lưu giữ một chút kỹ niểm để sau này còn nhớ lại." Quý Linh Linh khoác tay anh, "Anh nghĩ đi, sau này lúc hai chúng ta già cả, anh không nhúc nhích được nữa, em sẽ ở bân cạnh anh, kể từng câu chuyện chúng ta đã trải qua như thế nào, loại cảm giác này anh có cảm thấy nó vô cùng tuyệt vời hay không?" Vừa nói chuyện, cồ vừa tỏ vẻ kích động.
Thì ra bản thân cô đã muốn cùng anh thiên trường địa cửu.
"Tại sao anh không đi được?" Mộ Ly hỏi đúng trọng tâm.
Truyện♥ được★ đăng♡ tại diễn☼ đàn ™Lê Quý Đôn™ bởi Ngạn Nhi™
Éc. . . . . .
"Đàn ông chắc vậy thôi, phụ nữ thường sống lâu mà." Quý Linh Linh thuận miệng nhả ra một câu như vậy.
"Vậy hỏi câu này nhé, nếu như có một ngày anh ૮ɦếƭ trước, em sẽ như thế nào?" Mộ Ly nghiêng đầu nhìn cô, trong giọng nói không biết là ý đùa giỡn hay nghiêm túc.
Anh đang chờ đợi câu trả lời của cô, mà Quý Linh Linh thì chậm rãi cuối đầu xuống, tay cũng nắm thật chặt lấy áo anh.
"Thế nào?" Mơ hồ có tiếng nức nở. Mộ Ly dùng tay nâng cằm cô lên, vô tình nhìn thấy nước mắt trên mặt cô: "Ha ha, đồ ngốc, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi." Nói xong, anh cười ngượng, rồi lấy tay lâu nước mắt cô đi.
Quý Linh Linh một phen bắt lấy tay anh, nhìn thẳng vào anh: "Nếu quả thật có ngày đó, am sẽ cố gắng sống tốt hơn nữa, vì anh mà sống, em sẽ nhớ đến thời gian anh còn sống, và cho đến kh em ૮ɦếƭ đi." Truyện♥ được★ đăng♡ tại diễn☼ đàn ™Lê Quý Đôn™ bởi Ngạn Nhi™
Mộ Ly mấy máy đôi môi, cái đồ ngốc này, không biết cô đang nói gì nữa.
"Nhưng mà bây giờ em có một yêu cầu." Quý Linh Linh lại mở miệng nói.
"Nói anh nghe."
"Nếu như một ngày kia, anh mất trí nhớ, ai cũng có thể quên nhưng không được quên em!" Quý Linh Linh hơi ngước đầu, trong giọng nói mang theo vẻ bướng bỉnh.
"Ha ha, Tiểu Linh Linh ngốc à, nếu quả thật có ngày đó, anh hy vọng em không vì vậy và bỏ đi, vĩnh viễn đều không cần như thế, phải khiến anh nhớ lại!" Anh đưa tay vuốt ve mái tóc cô.
"Em biết rồi, mỗi ngày anh sẽ kể cho anh nghe một lần, em là người con gái anh thích nhất. cực kỳ thích!"
"Ha ha, được. Nhưng nếu như em mất trí nhớ, em quên đi anh, rồi thích người khác, anh phải làm thế nào đây?" Mộ Ly xoa gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Sẽ không đâu! Mãi mãi sẽ không có ngày đó." Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn bởi Ngạn Nhi
"Tại sao?"
"Bởi vì anh sẽ không để cho em tổn thương một chút nào cả, em tin anh!" Quý Linh Linh dùng ánh mắt kiên định nhìn anh.
Mộ Ly đầu tiên là giật mình, ngay sau thì mặt giãn ra, cánh tay giang rộng ôm trọn cô vào lòng.
"Tiểu Linh linh, thế nào mà anh phát hiện hiện anh yêu em không đủ vậy nhỉ?"
Quý Linh Linh tựa trước иgự¢ anh: "Cái này là dễ làm nhất rồi đó, ngoan ngoãn yêu em đi, yêu nhiều vào, vĩnh vĩnh viễn viễn cũng không được ngừng."
Hương thơm trên tóc cô bay vào khoang mũi anh, anh nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô.
"Đi thôi, bắp chân em co rút gân lại rồi."
"Rút gân? Nghiêm trọng không?" Còn chưa chờ Quý Linh Linh nói thêm cái gì, Mộ Ly vội ngồi xổm xuống, lấy tay xoa xoa bắp chân thay cô.
Nhiệt độ từ bàn tay anh bất ngờ phủ lên bắp chân cô, một tấc rồi một tấc truyền đến trái tim cô, khiến nó ấm áp.
"Có khá hơn chút nào chưa?" Mộ Ly ngẩng đầu lên hỏi.
Khóe miệng Quý Linh Linh khẽ nhếch, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh.
Lúc này Mộ Ly đã đừng lên, lại vươn tay xoa nắn khuôn mặt cô: "Ở đó cười làm gì hả? Chân còn đau không?"
Quý Linh Linh vốn định đi lên trước hai bước để cho anh hay, mình không có vấn đề, nhưng vừa mới đứng lên, đôi chân cô lại chùn xuống . Truyện♥ được★ đăng♡ tại diễn☼ đàn ™Lê Quý Đôn™ bởi Ngạn Nhi™
"Ôi. . . . . ."
"Sao vậy?" Mộ Ly lo lắng nhìn vẻ đau đớn trên mặt cô: "Trời đêm lạnh quá, chúng ta về nhà thôi."
"Nhưng. . . . . .không gọi điện thoại cho Lão Trung à?"
"Không cần."
Còn chưa chờ Quý Linh Linh chuẩn bị xon, Mộ Ly tặng cho cô cái ôm công chúa ( thích à nha … hố hố) : "Nhưng. . . . . . A!"
Mộ Ly cười nói: "Như thế này dễ dàng mà mau lẹ."
"Đường đi còn một đoạn nữa đó, anh không mệt hả?" Quý Linh Linh vòng tay ôm lấy cô anh.
“Em chỉ cần an phận, vấn đề nào cũng không có thì anh cũng không mệt."
Cô muốn kháng nghị:"Đồ ngốc, sao thấy em giống một con nhóc gây họa vậy nhỉ?"
"Nếu không phải em đòi đi dạo bộ trễ như thế này, thì chân sẽ bị rút gân à? Xem ra cơ thể em không đầy đủ dinh dưỡng, về nhà anh bổ sung canxi cho em."
"Em không phải trẻ con!"
"Em là đứa trẻ của anh!" Truyện được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn bởi Ngạn Nhi
"Em mới không phải!"
"Em phải!"
"Em không phải!"
"Em phải!"
. . . . . .
Cứ như vậy hai hướng đối chấp, một cô gái cứ cố chấp tranh giành, cuối cùng người con trai phải dùng phương pháp bình thường nhất khiến cô im lặng, trực tiếp hôn lên môi cô!
Chuyện nam nữ gay gổ như thế này, thật ra thì bình thường người đàn ông hơi khó xử, bởi vì khi cãi nhau với con gái, dù bọn họ làm thế nào cũng không thể thắng nổi, nếu không phải bức đến mức họ dụng hành động, thì chốt là cũng là nhận lỗi về phía mình mà thôi.
Mộ Ly với Quý Linh Linh cũng dính vào tình trạng như thế này, mỗi lần hai người xuất hiện vấn đề, thì ai nấy đều phật ý. Nhưng thơi điểm có chuyện khiến hai bên cãi nhau, Mộ Ly đều sử dụng cái chiêu này, nhiều lần cũng hơi khó chịu.
Sau khi trở về nhà, chuyện thứ nhất Mộ Ly làm là mang cô đi tắm nước nóng.
Quý Linh Linh ngồi trên ghế sa lon, nhìn Mộ Ly khác hẳn người bình thường, ôm mình đình một đường mà bản thân anh lại tim không đập nhanh mặt không đỏ, thân thể của anh rốt cuộc khỏe cỡ nào nhỉ? Chậc, chẳng lẽ lúc trên giường lại không biết?
"Chúng ta đi tắm."
"À? Không cần, tự em đi, chân em không can hệ gì, tự em. . . . . ." Giọng nói đột nhiên ngừng lại. Quý Linh Linh kinh ngạc nhìn Mộ Ly, vậy. . . . . . đôi mắt quá lộ liễu, hình như hơi quen quen.
"Không được lộn xộn nữa." Trong giọng nói tràn đầy cảnh cáo. Truyện♥ được★ đăng♡ tại diễn☼ đàn ™Lê Quý Đôn™ bởi Ngạn Nhi™
Quý Linh Linh sững sờ nhìn anh, thật sự là sắp thay lãnh đạo rồi đây, lúc trở lại rõ ràng vẫn bình thường, nhưng mới chỉ đi vào nhà tắm mà dáng vẻ lại thay đổi hoàn toàn, nghe âm thanh trầm ᴆục của anh, cô biết mình nên an phận thì hơn, có trời mới biết anh nghĩ gì làm gì.
"À À. . . . . .Anh. . . . . . Nếu như anh không thoải mái, tự em đi tắm vậy." Nói gì vậy chứ, bình thường cũng chính cô tự tắm mà.
"Anh muốn luyện tập."
"Cái gì?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc