Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Chương 73

Tác giả: Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

Cưỡng Hôn! Mạnh Hơn Đi ! (Có Thịt, Thịt Heo Con Nguyên Chất )
"Linh Linh, lúc xế chiều con đi tới khách sạn nhé, sáng sớm ngày mai em trai con dẫn theo bạn gái đến đấy."
Quý Linh Linh đang làm thiết kế đồ, Trang Mỹ Cầm gọi điện thoại qua thông báo.
"Thật sao? Được, lát nữa con làm xong công việc rồi qua đó nhé." Giọng nói của Quý Linh Linh ngập tràn H**g phấn, suốt mấy ngày gần đây cô mới cười tươi được như vậy.
"Không cần gấp vậy đâu, tan việc rồi con qua cũng được, Thần Thiên với Lam Lam không mong muốn con để lỡ công việc đâu." Giọng bà Trang Mỹ Cầm mang theo chút bất mãn.
"Ôi chao, mẹ đừng có thể vui như vậy được không, mới đấy mà mẹ gọi người ta là Lam Lam rồi kìa, người khác tưởng mẹ chuẩn bị uống R*ợ*u mừng đấy." Quý Linh Linh thay mẹ tạo tâm lý vui mừng cho bà.
"Con nhỏ thối, được rồi, sau khi tan việc thì tới Long Duyệt ."
"Mẹ, thế mà chịu rồi cơ đấy, tới Long Duyệt luôn kìa." Xem ra mẹ cô rất thích cái cô con dâu tương lai này lắm đây, nếu không thì sao bà ấy lại lấy tiền tiết kiệm đi ăn ở Long Duyệt được chứ.
"Được rồi, đừng cười mẹ nữa, tới đây mau đi. "
"Dạ vâng ạ, con đi ngay ." Quý Linh Linh dứt lời, cúp điện thoại.
Mà cái nét mặt nhẹ nhõm của cô đã rơi hoàn toàn vào trong mắt Lãnh Dạ Hi, anh mới vừa bước vào cửa thì nhìn thấy ngay dáng vẻ này của cô.
Nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười của cô, khiến mối lo lắng trong lòng anh vơi đi một chút.
" Tổng giám đốc Lãnh?"
"Hả?"
Giang Tâm Dao vừa mới từ chỗ máy in quay trở về, đã thấy Lãnh Dạ Hi đứng ngay tại cửa, và không có ý định đi vào trong.
Quý Linh Linh nghe tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu lên, đem sự cứng ngắc của Lãnh Dạ Hi vào trong mắt.
"Tổng giám đốc Lãnh, có chuyện gì không?" Câu này vẫn là của Giang Tâm Dao.
"Không có chuyện gì."
Quý Linh Linh không mở miệng nói chuyện, Lãnh Dạ Hi tới đây giám sát sao? Làm việc như vậy chắc hơi vụng về rồi đây.
"Không lẽ Tổng giám đốc Lãnh lo lắng tôi có làm tốt công việc của mình không à?" Quý Linh Linh hỏi ngược lại.
Lúc này, gương mặt Giang Tâm Dao có chút gì đó không hiểu nổi, tại sao cô lại có cảm giác ông chủ hông giống như ngày thường vậy nhỉ?.
"Bản thist kế của cô có chút vấn đề, đến tìm cô thảo luận lại." Lãnh Dạ Hi là người từng trải, cho dù bị bắt bài, anh bình tĩnh vẫn như cũ, không để lại chút sở hở nào.
"A, được." Quý Linh Linh đứng lên.
Giang Tâm Dao nói thầm trong bụng, có điện thoại, không có thư ký cũng có trợ lý, cần gì ông chủ phải tới đây một chuyến chứ? Không hiểu, tương đối không hiểu.
Lãnh Dạ Hi không nói gì thêm, xoay người bước đi trước, Quý Linh Linh cũng vội vã đi theo.
Hai người một trước một sau, mặc dù không nói chuyện, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết họ rất xứng đôi.
"Ngồi đi." Sau khi vào phòng làm việc, Lãnh Dạ Hi liền bảo Quý Linh Linh ngồi xuống ghế salon.
Thấy dáng vẻ khó khăn của Lãnh Dạ Hi, Quý Linh Linh cũng không dám nói gì thêm, rồi nghe lời anh ngồi lên ghế.
Đúng lúc Lãnh Dạ Hi cầm bản thiết kế đi tới chỗ Quý Linh Linh, anh trực tiếp ngồi bên cạnh Quý Linh Linh.
"Nhìn chỗ này đi." Bởi vì Lãnh Dạ Hi vào vấn đề ngya lập tức, nên ánh mắt Quý Linh Linh trực tiếp đặt lên bản thiết kế, không chú ý đến khoảng cách giữa hai người như thế nào.
"Chỗ nào là miệng giếng, nhưng căn cứ vào số liệu thực tế cho thấy, khoảng cách ở đây không hợp lý." Lãnh Dạ Hi vừa chỉ vào bản thiết kế vừa nói.
Quý Linh Linh nghe lời của anh, vừa cẩn thận nhìn toàn bộ bản thiết kế, "Tôi nhìn một chút."
Nói xong, cô cầm lấy bản thiết kế trên tay anh, duỗi ngón út ra, để trước mặt đo lường khoảng cách trên đó.
"Thiếu nửa đoạn?" Quý Linh Linh kinh ngạc nhìn số liệu mình vừa đo, cự ly thiếu nữa ngón tay út, loại này sai lầm cấp thấp này mà cô lại mắc phải.
"Thật xin lỗi, tổng giám đốc Lãnh, là do sai sót của tôi. Trên thực tế thì tôi đã tính được cự ly cho phép, nhưng lúc làm thì lại nhớ sai số liệu. Thật ngại, hi vọng không bởi vì khuyết điểm này mà dẫn đến sai xót." Quý Linh Linh không còn lạnh lùng như lúc trước, mà là cúi đầu, như một đứa bé làm chuyện sai vậy.
Lãnh Dạ Hi không lên tiếng, nhưng anh im lặng nhìn ngót tay út đó.
Thấy Lãnh Dạ Hi không trả lời, trong lòng Quý Linh Linh cảm thấy bất an, chẳng lẽ vấn đề chưa hết? Khoảng cách giữa giếng và tầng lầu quá gần, rất có thể về sau sẽ khiến cho tầng lầu bị sụp, nếu như bây giờ đã tiến hành xây dựng bên kia, vậy sẽ gây phiền phức cho bên tổ chức.
"Cô đều lấy ngón út để đo đạt?" Phương pháp đo đạc đặc biệt này của Quý Linh Linh, thật đúng là rất ít thấy, trong ngàng kiến trúc xay dựng thì hiếm ai sử dụng loại này để đo lường cự ly.
"Ừ, lúc còn nhở khi thiết kế thì tôi luôn dùng ngón út để đo, đoi lúc cũng sử dụng thêm mấy cây thước, như vậy, tác phẩm hoàn thành cũng không sai biệt bao nhiêu, với lại đây là thói quen nên cũng khó bỏ được." Khó có được lúc Quý Linh Linh tâm sự cũng với tồng giám đốc Lãnh.
"Ở trong ấn tượng của tôi, có một kiến trúc sư cũng dùng phương pháp này để đo đạc, ông ta cũng họ Quý, không biết cô có biết người đó hay không nữa." Trong giọng nói của Lãnh Dạ Hi mang theo vào tia nghi hoặc.
"Hả? Có người này nữa ư, tôi không biết. Lần đầu tiên sử dụng thước thì hơi có chướng ngại, nên tôi không thích dùng nữa, tự nghĩ luôn phương pháp khác cho mình."
"Theo lý mà nói, dùng thước thì sẽ đúng tiêu chuẩn hơn, nhưng dùng ngón tay thì sẽ có sai biệt rất nhỏ, làm sao cô có thể đảm bảo bản thiết kế của mình không có sai số được chứ?"
"Sai số, bây giờ còn chưa có một thứ đồ nào có sự chính xác đến từng chút một, nếu có thể thì nó phải rất tinh vi, cho dù dùng thước thì chỉ giảm sự sai số xuống mức thấp hơn mà thôi. Tôi dùng ngón tay để đo sự sai số ấy, chẳng qua là do trực giác của chính mình." Quý Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn về phía anh ta, là trực giác của cô, từ nhỏ cô đã cực kỳ nhạy bén với mấy bản thiết kế, tất cả đều được cô dùng ngón tay út để đo, chỉ mỗi khi buông lỏng thì mới gây ra sai số, có lẽ chính là thiên phú mà người khác không thể nào có được.
"Tôi nghĩ người bình thường thì không thể làm được loại này, cô sửa lại bản thiết kế đo." Nói xong, Lãnh Dạ Hi đứng lên đi về phía bàn làm việc của mình.
Quý Linh Linh liếc mắt nhìn bóng lưng của anh ta, không nói gì nữa, cầm Pu't nhẹ nhàng vẽ lại bản thiết kế. Mấy cái loại sai sót cấp thấp này không nên xuất hiện lại lần nữa.
Nhưng lúc cô đăng sửa chữa thì, cô phát hiện thêm mấy vấn đề trong bản thiết kế của mình. Ông trời, sao có thể thành ra vậy chứ, nếu cô không biết thì chắc lần này đã gây ra một tai họa lớn cho công ty rồi, hơn nữa còn là một công trình trọng yếu ở thành phố! Ôi . . . . . May nhờ Lãnh Dạ Hi tra ra được, nếu không. . . . . .
Nghĩ đến đầy thì cô ngẩng đầu nhìn cái người lạnh lùng Lãnh Dạ Hi bên kia, ôi. . . . . . Sai lầm cấp quá thấp rồi.
Vừa nhìn thiết kế của mình toàn lỗi sai, trong lòng Quý Linh Linh như đang kêu oan, ban đầu rõ ràng tự nhận đây là bản thiết kế hoàn hảo nhất của mình, nhưng nhìn lại thì lại ra cái kết như vậy, có lẽ thời gian qua không ổn định về tinh thần mới khiến cho thành quả như bây giờ.
Quý Linh Linh, đừng như vậy nữa, nếu không thì tai họa ập vào người mày đấy!
Nhưng khi nhìn thiết kế của mình, cô vẫn có chút là lạ, làm sao có thể xảy ra sai lầm cấp thấp như vậy. Ai. . . . . . Chỉ có thể ngồi đó nhíu mày rồi sửa lại bản thiết kế.
Mà lúc này Lãnh Dạ Hi, ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Quý Linh Linh, biểu tình lạnh nhạt tăng lên thành nụ cười chiến thắng, lúc này anh cũng chuyển qua nghiêm túc làm việc, nhưng đối với Quý Linh Linh thì anh nghiêm túc cái nỗi gì chứ.
Nhìn kế hoạch của mình kìa, trời ạ, hai bản thiết kế giống nhau như đúc!
Nhìn qua thì có vẻ Lãnh Dạ Hi đang coi công việc trên bàn, nhìn lại thì thấy rõ nụ cười trên khóe môi anh, nụ cười thể hiện gian kế đã thành công!
Nhìn mình ép khô Quý Linh Linh bên kia, vùi lấp luôn cái tự trách bên trong lòng mình, xem ra con cá nhỏ ấy đã sập bẫy vô điều kiện rồi!
Một người như nhận được giải thiết kế quốc tế Quý Linh Linh, thì làm sao xuất hiện nhưng lỗi sai nhỏ nhặt như vậy, duy nhất chỉ có một lý do, có người cố ý vẽ y chang bản thiết kế của cô rồi sửa lại một số chi tiết nhỏ trên đó, nhưng người nào có thể làm được hai cái giống nhau, ngoại trừ ông chủ của IDE thì còn ai có bản lĩnh như vậy đây?
Xem ra, quả nhiên là vậy, ai có thể nhìn ra một núi băng lạnh như Lãnh Dạ Hi, cho dù ai cũng nghĩ tới, nhưng cũng không nghĩ anh ta lại nhỏ mọn như vậy.
"Nào, chúng ta cạn một ly đi, thật vui quá đi, Lam Lam và Lãnh tiên sinh, mong sớm làm người một nhà để ăn cơm cùng với nhua như thế này nữa nhé." Trang Mỹ Cầm giơ ly đồ uống trong tay lên, thật ra thì bà muốn nói người một nhà ngay bây giờ nhưng có lẽ quá sớm, vì vậy bà đổi lời.
"Bác gái à, gọi con là Dạ Hi được rồi, Lãnh tiên sinh thì quá khách sáo." Lãnh Dạ Hi giơ ly R*ợ*u, dáng vẻ bây giờ giống như muốn nói đừng coi anh là người ngoài.
Quý Linh Linh liếc anh ta một cái, lúc nào cũng coi mình là tổng giám đóc tìa ba, mà giờ có người lại muốn người ta gọi mình là ‘Dạ Hi’ cơ đấy?
"Cạn ly!"
Nói tới năm người bên trong này, buồn bực nhất là ai, chắc chỉ có mình Quý Linh Linh, cho tới lúc này cô cũng chưa từng nghĩ rằng, mang Lạnh Dạ Hi tới đây lại biến thành cái tình huống như bây giờ. Tất cả mọi người coi anh ta như một miếng mồi ngon, bọn họ có phải đã quên nhân vật chính của ngày hôm nay là Tiểu Lam Lam hay không?.
Trong bữa tiệc, Quý Linh Linh luôn từng mắt với Quý Thần Thiên, nên kiếm đại một lý do đi ra ngoài, Quý Thần Thiên cũng hiểu rõ ý của chị mình nên đứng dậy đi theo.
"Bà chị à, chị thật tuyệt vời mà, như vậy mà có thể tìm được một người ưu tú như vậy, nhìn anh ta với cái tên hị Nghiêm kia kìa, khác nhau một trời một vực."
"Câm miệng!" Quý Linh Linh túm lấy cái cà vạt trên cổ Quý Thần Thiên, không để ý đến hình tượng thục nữ, kéo cậu ta đến góc tường.
“Bà chị ơi. . . . . . Hình tượng, hình tượng!" Quý Thần Thiên nhỏ giọng kêu cô.
"Quý Thần Thiên, em bị điên phải không? Cả bữa cơm, cứ lạnh nhạt với bạn gái của mình, chẳng lẽ em không sợ người ta tức giận à?" Quý Linh Linh nâng giọng dạy dỗ thằng em của mình.
"Bà chị à, thì ra chị vì chuyện này. Thoải mái đi mà, lúc chị với anh rể chưa tới, mẹ với Lam Lam đã hợp nhau lắm rồi, em nghĩ tình cảm giữa họ cũng tăng thêm mấy phần đấy nhé. Hơn nữa lần đầu anh rể tới chơi, em cũng không thể lạnh lùng với người ta được. " Quý Thần Thiên chớp chớp đôi mắt nhìn Quý Linh Linh.
"Nghiêm túc một chút đi! CHị cảnh cáo em, đừng gọi anh ta là anh rể nữa, anh ta chỉ là ông chủ của chị, ngoài ra chẳng có tý quan hệ nào nữa đâu! Nhớ rõ!" Quý Linh Linh hung ác nói.
"Ha ha, chị à, chị chớ giả bộ làm gì, chị xem mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai cũng đâu làm việc chi xấu. Nhìn ánh mắt anh rể là biết quan hệ của hai người tới mức nào rồi kìa, chị còn gạt em, không cần thiết làm thế..., chúng ta thấy rõ." Quý Thần Thiên không để ý đến lời nói của Quý Linh Linh.
"Nói cái gì?Anh ta. . . . . .Chẳng qua là lấy đại cục lòng trọng, không muốn khiến chị mất thể diện thôi, đừng ở đó mà nói tầm bậy. " Thật sự Quý Linh Linh không nghĩ ra lý do gì thê, mặc kệ Lãnh Dạ Hi có suy nghĩ như thế nào, thi bây giờ cô cũng không thể để cho anh ta nói gì thêm.
"Lấy đại cục làm trọng? Chị gái à, chị có hiểu khi nào một người đàn ông lấy đại cục lòng trọng không?" Nhìn dáng vẻ mập mờ của Quý Thần Thiên như vậy, Quý Linh Linh biết rõ chính mìnhđã bị đánh bại bởi thằng em nhiều chuyện này.
"Đứa con nít như em thì biết cái gì? Không hiểu thì đừng nói bậy!"
"Em tất nhiên là hiểu rồi.., không chỉ có em hiểu, Lam Lam cũng hiểu, mẹ cũng hiểu, mọi người đều nhìn rõ sự yêu mến qua biểu hiện anh rể mà, chịu đựng đôi mắt lạnh lùng của chị, dáng vẻ khó chịu của chị, em nhìn ra tính tình anh rể rất tốt đấy, nếu như đổi lại là một tên đàn ông khác, thì họ sớm đã lật bàn bỏ đi rồi chị à."
“Anh ta làm cái gì cho mày, mà sao mày nói vậy hả?" I lặng giùm cái đi.
"Chị à, bây giờ chị là người trong cuộc nên không nhìn rõ thôi."
Người trong cuộc mơ hồ, còn được hơn cái người không trong cuộc mà hôn mê!
"Này!"
"Chị à, chị ở đây suy nghĩ cho kỹ đi, em đi vào trước với bọn họ."
"Tiểu tử thúi!"
Quý Linh Linh nhíu hàng lông mày, người trong cuộc mơ hồ? Bọn họ mới bị Lãnh Dạ Hi cho uống thuốc mê, nhìn thủ đoạn cao siêu của Lãnh Dạ Hi kìa, chỉ cần anh ta dùng cái bàn tay nhỏ kia đi câu, thì chắc chắn người nào cũng bị kéo lên thuyền, rõ là. . . . . . Không tầm thường!
"Quý Linh Linh? ? ?"
Quý Linh Linh đang ở chỗ cầu thang, nghe nghe tiếng người gọi thì quay lại, vừa đúng nhìn thấy Mộ Ly đang đi lên lầu.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Quý Linh Linh không suy nghĩ nhiều, cũng không để ý đến anh ta, nhấc chân bước đi.
"Quý Linh Linh!" Thấy cô không để ý tới mình, Mô Ly bước thật dài chạy vọt lên, kéo tay cô lại "Bé à, tại sao không nhìn anh? Lại còn chạy nữa?" Nói xong, Mộ Ly dùng ngón tay nhéo một cái lên mũi cô, như cưng chiều thú cưng vậy.
Quý Linh Linh không có chút khách sáo tránh bàn tay anh, "Mộ tiên sinh, muốn làm gì đây?" Cô nói lời này xong, tự nhiên bước lui về phía sau.
. . . . . .
Mộ Ly nhìn cái dáng vẻ xa lánh của Quý Linh Linh, trong bụng nóng nảy, vốn tưởng rằng để cho cô bình tĩnh mẫy ngày, nhưng mà, hình như anh đã nghĩ sai rồi. Không những không có sự dịu dàng mà cô lại càng ngày cô càng xa lánh anh hơn.
"Quý Linh Linh, em làm sao vậy?"
"Tôi rất khỏe, không có chuyện gì thì tôi đi trước." Nói xong, Quý Linh Linh lại muốn đi, nhưng cô vẫn bị Mộ Ly kéo cánh tay.
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, chống chọi lại ánh mắt của anh, vì tình huống này mà khoảng cách giữa hai người được rút ngắn, khiến cô cực kỳ khó chịu.
"Buông tay!"
"Không thả!" Mộ Ly không bỏ cuộc, "Lần này, em không đưa ra cho anh một lý do hợp lý, anh sẽ không buông tay!"
"Tai sao anh muốn lý do cơ chứ? Anh căn bản là một Thượng tá không quân, lại công khai đùa giỡn với phụ nữ trong khách sạn, thanh danh bị đồn đại bậy bạ thì lafmt hế nào?" Quý Linh Linh lạnh lùng nhắc nhở anh.
"Được lắm, anh lại hi vọng tin tức của chúng ta được truyện đi hết mọi nơi, đến lúc đó anh sẽ bảo toàn soạn sửa nhan đề bài báo thành: Thượng tá Mộ với người yêu chim cá tình thâm, đi dự tiệc!" Mộ Ly đơn giản phá hủy chiêu thức của cô.
"Anh buông tay ra, cô không rãnh ở đây lãnh phí thời gian với nhà anh!" Trong lòng Quý Linh Linh tức giận vô cùng, tuy nhiên bắt đầu dĩ..
"Anh có thời gian cả đời cho em lãng phí."
"A, Thượng tá, anh nên dùng cái điệu bộ bay giờ đi lừa gạt thêm mấy cô nữa đi kìa, cái này chẳng gây hứng thú cho tôi đâu!" Quý Linh Linh thật sự không nhìn nỗi cái người đang xem mình như thánh nhân bên kia, không giống như toàn bộ phụ nữ trên thế giới nay đều mê mẩn anh ta, dáng vẻ thông mình sắc sảo!
"Linh Linh!" Mộ Ly nhìn biểu tình Linh Linh đang ngày lạnh nhạt với mình, trong bụng càng ngày càng nhanh nóng nảy, nếu như bởi vì ngày đó anh kích động, cô đang tức giận, anh hiểu, nhưng đã qua mấy ngày, cô cũng nên bớt giận, trước đây bọn họ cũng từng như vậy, nhưng cô cũng chưa giận dôi bao giờ " Rốt cuộc em bị sao vậy, em giận vì cái gì? Anh cũng đã nói xin lỗi vì chuyện hôm đó rồi, nhưng tại sao đến bây giờ em vẫn chưa chịu giữ mặt mũi cho anh, tha thứ cho anh?"
"Cho anh mặt mũi? Tha thứ cho anh? Thượng tá Mộ à, hình như anh đã hiểu lầm, giữa chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì, tội gì phải hỏi tôi cho anh thể diện với mặt mũi? Làm sao lại hỏi tôi tha thứ cho anh hay không? Thân phận tôi đây, đâu dám trèo cao thêm, cũng không xứng với anh được." Đối với cái người như Mộ Ly, Quý Linh Linh hoàn toàn biến thành, không ăn được nhưng lòng thì nhớ thương.
Nhưng ngày ấy, cô chủ động *** áo, anh không cần, một cơ hội đã trôi qua, thì lần thứ hai sẽ không bao giờ đến!
"Quý Linh Linh, anh . . . . ."
"Mộ Ly?"
Ánh mắt của hai người đồng thời nhìn về phía người đang đi tới. Vu Uyển Tinh, cả người là bộ đồ quân nhân, nhưng lúc cô ta gọi tên Mộ Ly, dịu dàng tựa như nước.
Bận rộn một ngày, buổi tối Quý Linh Linh tắm xong, cũng không nói chuyện nhiều với mọi người trong nhà, thì về phòng ngủ của mình ngay, chuẩn bị ngủ một giấc.
"Xẹt…." đột nhiên có một tia chớp xẹt ngang qua.
"A!" Quý Linh Linh sợ hãi nhảy lên một cái.
"Chị à, bị sao vậy?"
"Không có. . . . . . Không có việc gì, tự nhiên có chớp, nên giật mình thôi, em đi ngủ trước đi."
"Ừ."
Quý Linh Linh xoay người đi đóng cửa sổ, ban ngày vẫn còn tốt mà, bây giờ thì mây đen giăng kín cả bầu trời, ngột ngạt mấy ngày, kiểu này chắc trời sẽ mưa đây.
Quả nhiên, Quý Linh Linh mới nằm xuống giường, đột nhiên một tiếng sấm vang lên, sau đó cơn mưa rơi xuống như trút nước.
"Ôi. . . . . . Mưa mà cũng lớn tiếng nữa chứ, dọa ૮ɦếƭ người ta." Quý Linh Linh ôm thật chặt cái chăn, che lỗ tai của mình, trời sinhh đã sợ sét đánh, thật sự là không có cách nào.
Đang tính chui vào trong chăn, ngoan ngoãn ngủ một giấc, nhưng bất đắc dĩ tiếng sấm quá lớn, khiến cho trái tim cô như bị chấn động, thật sự không ngủ được .
Không còn cách nào, chỉ có thể nằm im trên giường lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cứ như vậy, không biết được bao lâu, cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Reng reng. . . . . . Reng reng. . . . ." Điện thoại di động ở bên người vang lên.
Bởi vì sự tác động của sấm, Quý Linh Linh bị dọa đến mức tỉnh lại, vừa nhìn thấy điện thoại reo lên thì hàng lông mày trên trán chợt nhíu "Vào giờ này mà còn gọi . . . . ." CÔ mơ mơ màng màng lầm bầm một câu, trực tiếp bắt điện thoại.
"Alo, xin chào."
Cuộc điện thoại được kết nối, nhưng cô lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
"Alo . . . . . Xin hỏi ai vậy ạ?" Quý Linh Linh nằm lỳ trên giường, híp mắt nói.
Vẫn không có âm thanh, chán thật, đã nửa đêm rồi, cố gắng lắm mới ngủ được tí, còn có người tới quấy rầy, cúp thôi.
"Rầm Rầm. . . . . ." Đột nhiên âm thanh sấm nổi dậy truyền đén, Quý Linh Linh hốt hoảng, mình rõ ràng đã đóng cửa sổ, sao âm thanh lại lớn như vậy? Cô liếc cửa sổ một cái, đã đóng rồi, vậy. . . . .
Lúc này, Quý Linh Linh tỉnh táo , mới nhớ tới cái tên trong màn hình điện thoại, Mộ Ly!
Tiếng sấm này. . . . . .
"Anh điên rồi hả? Bên ngoài đang mưa to, đứng bên ngoài mà gọi điện thoại hả? Sấm chớp nhiều như vậy, thì anh sẽ hút nó đấy!" Quý Linh Linh lập tức ngồi dậy, mắng to vào loa nghe điện thoại.
Lúc này, đối phương cũng lên tiếng.
"Nhìn đèn trong nhà em vẫn còn sáng, tưởng rằng em chưa ngủ, xin lỗi, đã quấy rầy giấc ngủ của em." Giọng nói đùa giỡn từng có của Mộ Ly đã vơi đi tương đối, giờ đây chỉ là âm thanh khàn khàn già nua.
"Vậy thì cúp đi!" Quý Linh Linh không biết sự tức giận bắt nguồn từ đâu, trực tiếp cúp điện thoại.
Cô có ngủ hay không thì liên quan gì tới anh ta chứ? Ngủ? Đèn?
Quý Linh Linh đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức vén lên chăn, mang dép, dù cũng không cầm theo, vội vã chạy xuống lầu.
Nhà của anh ấy đâu ở chỗ này, trừ khi anh ấy đang đứng dưới nhà mình, như thế anh ấy mới nhìn thấy đèn sáng trong nhà mình đúng không?
Tên Mộ Ly khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì đây? Đùa với cô như vậy còn chưa đủ sao? Bây giờ mưa to mà còn dám mạo hiểm, đứng ở dưới lầu nhà cô, phía bên dưới khu chung cư này chỉ có một cây đại thụ lớn để tránh mưa, nghĩ đến việc anh ấy gọi điện thoại dưới trời mưa, chắc anh ấy chẳng biết đứng dưới cây giữa trời mưa có thể hấp thụ sấm sét!
Quý Linh Linh lao ra khỏi nhà, rồi ngừng lại.
Hoàn toàn nhìn thấy anh, không đứng dưới bòng cây, nhưng bây giờ, dưới chân của anh cũng có một vũng nước lớn dưới đó, có thể tưởng tượng anh ấy bị nước mưa dội thành cái dạng gì rồi.
"Anh là thằng ngu à? Trời mưa lớn như vậy còn đứng ở đây, định chứng minh ý chí của anh chắc?" Quý Linh Linh trong lòng tức giận vô cùng, chạy tới, bắt lấy cánh tay anh, lớn tiếng mắng."Mộ Ly, anh đến cùng vô sỉ cỡ nào hả, rõ ràng chính là anh đa tình, anh không đến với tôi, còn ђàภђ ђạ tôi như vậy? Lòng của anh rốt cuộc sâu hiểm bao nhiêu hả? Tôi thừa nhận, tôi chơi anh, nhưng tôi đấu không lại anh, tôi nhận thua, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, xin anh đấy!"
Bởi vì nước mưa hắt vào người, Quý Linh Linh nói xong mấy câu, rồi bỗng tắt tiếng.
Nước mắt hòa với giọt mưa chảy xuống, khiến cho đôi mắt cô không thể mở ra hoàn toàn.
"Anh đã có mấy cô kia, vậy còn tới tim tôi làm gì? Không phải anh muốn chinh phục tôi sao? Tôi hiểu anh, tôi hoàn toàn hiểu con người anh, nhưng ngày hôm đó sao anh không giữ tôi lại, sau khi anh thỏa mãn rồi, không phải anh sẽ hết hứng thú với tôi sao? Tại sao anh không làm vậy, tại sao hả?" Giờ này cô như kẻ cuồng loạn trong cơn mưa.
Tay của cô buông cánh tay Mộ Ly ra, tiện thể nâng cánh tay, Một cái tát năng nề rơi cái ‘Bốp’ lên mặt Mộ Ly.
"Rốt cuộ anh muốn tôi nên làm gì đây hả? Cái người vĩ địa như anh, tại sao không thể bỏ qua cho cái thân phận thấp hèn như tôi đây? Tại sao không hủy hoại tôi ngay từ đầu, tại sao hả?" Quý Linh Linh đã khóc rống lên, nhìn dáng vẻ không nhúc nhích của Mộ Ly, cô chẳng biết tại sao, trong lòng rất đau, cơn đau này vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Cô vốn không nên kích động thế này, nhưng khi thấy Mộ Ly cô đơn đứng dưới màn mưa , trên tay còn cầm điện thoại di động, không biết tại sao, cô đã không khống chế được cơn kích động của bản thân và sự bình tĩnh ban đầu đã tan biến đi đâu mất rồi.
"Xin lỗi em. " Mộ Ly nhìn Quý Linh Linh gào khóc đến đáng thương, cuối cùng mở miệng, " Anh yêu Em."
Bên môi vẫn còn vết máu khi Quý Linh Linh tát, nhưng ánh mắt của anh vẫn kiên định như cũ, nhìn người con gái bé nhỏ anh muốn chế ngự.
"Anh không yêu tôi, anh căn bản không yêu tôi, anh chỉ là muốn đoạt lấy, hoàn toàn đoạt lấy tôi, khiến tôi không cách nào phản khán mà đoạt lấy!" Quý Linh Linh dùng âm thanh khàn khàn phản bác anh.
Giữa màn mưa, một nam một nữ cứ như vậy nhìn nhau.
Trên mặt anh vẫn còn sự mệt mỏi, khi thấy cô không quản mưa to chạy đến đây, trong lòng anh đã mềm nhũn rồi, thiếu một chút nữa anh đã chạy qua dó, ôm cô vào ***g *** ấm áp, nhưng anh còn chưa làm thì Quý Linh Linh đã chạy vọt lên.
Nghe sự buồn bực trong lời nói của cô, anh biết cô hiểu lầm anh, và anh lại không biết nguyên nhân, đoạn sau, có lẽ anh biết mình nên làm thế nào rồi.
Bàn tay to của anh khẽ vuốt ve khuôn mặt cô: "Bây giờ anh sẽ chứng minh, anh có yêu em không." Dứt lời, anh tiện tay xe áo, hàng nút trên áo chợt bung ra, Quý Linh Linh vẫn chưa biết anh đang làm cái gì, thì anh cũng đã *** sơ mi khoác lên trên đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên, muốn xem anh làm gì, nhưng đôi môi nóng bỏng của MỘ LY trực tiếp đè lên môi cô.
Bởi vì cô tránh né, Mộ Ly cắn nhẹ lên môi cô, lần này, mặc kệ cô nói cái gì nữa, anh sẽ không bao giờ trốn tránh, anh muốn cô biết tình yêu của anh dành cho cô, khiến cô biết rằng, cái hôn, cái yêu, cái va chạm, đều là vì cô!
Mà giờ phút này, Quý Linh Linh cũng không yếu thế, trực tiếp cắn ngược lại, nhưng lòng Quý Linh Linh lại độc ác hơn Mộ Ly rất nhiều, trực tiếp dùng sức cắn môi anh, máu tanh tràn ngập trong khoang miệng của hai người.
Vị ngọt này đột nhiên mà đến, lập tức khiến Quý Linh Linh hoảng hốt, cô đang làm gì, cô muốn biết rõ điều gì? Nhưng Mộ Ly không cho cô thêm bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp thu cánh tay lại, trực tiếp dùng lưỡi bao bọc lấy khoang miệng của hai người.
Đôi môi mỏng như có thính xâm lượt, đoạt lấy từng tấc đất trên miệng cô.
Cắn, gặm, ***, môi và lưỡi tương giao, nước miếng cùng với máu tươi hòa quyện trong miệng họ.
Cái cuồng nhiệt được Quý Linh Linh đè nén trông lòng cũng dần chạy thoát khỏi đó, cô nâng tay vòng lấy cái hông rắn chắc của anh, ôm thật chặt, đùa lưỡi truyền đến từng trận đau nhói, không thể để cho cô dùng bàn tay nhỏ nhắn bám chặt người anh, mà dùng móng tay nhọn hoắc cắm sâu vào lớp da săn chắc của anh, nhưng Mộ Ly vẫn không bị động tác này dừng lịa, nó càng khơi dậy bản chất nguyên thủy trong người anh nhiều hơn.
Anh hôm lên môi cô, như muốn đêm hết toàn bộ *** trên đo hít vào bụng, động tác mạnh mẽ nhưng không khiến hai người thiếu đi cảm giác quay cuồng. Cảm thấy bên hông đau đớn, Mộ Ly thả tay xuống, ôm lấy hông cô, trực tiếp bế cô lên, hai chân Quý Linh Linh tự nhiên vòng lấy hông Mộ Ly.
Bởi vì trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ, cảm nhận được động tác của Quý Linh Linh, Mộ Ly giống như được khích lệ mà cuồng phong nỗi bão, cách một lớp áo ngủ, điên cuồng vừa hôn vừa gặm cái cổ trắng nõn của cô. Động tác tới quá đột ngột, khiến Quý Linh Linh không thể chịu nổi, cô ôm lấy đầu anh, ngẩng đầu, nước mưa theo viền áo ngủ chảy hết vào bên trong, thấm vào *** cô.
Nụ hốn nóng bóng của Mộ Ly vô cùng kịch liệt, không muốn dừng lại, hơn nữa duy trì động tác cuồng dã thưởng thức cơ thể xinh đẹp của cô, bàn tay ở phía dưới cũng *** cái ௱o^ЛƓ đẫy đà của cô, bởi vì váy ngủ không đủ dài, động tác như thế, trực tiếp giúp anh chạm lên *** của cô, tuy cách nó nhưng anh vẫn cảm nhận được cái nơi ấm áp của cô.
Bàn tay ma sát, mang cho Quý Linh Linh một trận ***, trên người là cơn lạnh của nước mứa, nhưng bàn tay to lớn của anh khiến cô cảm nhận được hơi ấm nồng nhiệt đang bao quanh cơ thể.
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ." Vì cô bị động để Mộ Ly làm gì thì làm, nên vào lúc này cô thấy mình trống rỗng.
Nhưng bàn tay của anh lại thêm một lần nứa K**h th**h cô, để cho cả người cô run rẩy.
Khi bàn tay chạm tới nơi ấm áp kia, cách một lớp vải mỏng manh, lại gần anh, "Không được. . . . . ."
Mộ Ly ở nơi này còn có thể khống chế được ý thức của bản thân mình, giọng nói trầm bổng, "Hôn anh!" Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho anh phân tán sự chú ý, mới sẽ khiến anh khống chế nỗi H*m mu*n với cô.
Nghe giọng nói của anh, Quý Linh Linh ôm đầu anh, hôn lên đôi môi mỏng.
Lại một lần nữa, môi lươi hai người kết hợp.
Giờ khắc này, trái tim bị thương của Mộ Ly đã lành, lấy được cái an ủi ngắn ngủi, mà Quý Linh Linh thì lại quên mất, anh đang có dã tâm, quên đi mấy ả phụ nữ bên cạnh anh trước đây. Bây giờ cô chỉ biết rằng, ở bên cạnh anh, chỉ có một mình Quý Linh Linh cô đây, mà Mộ Ly đang điên cuồng cùng với cô!
Sau mấy phút đồng hồ hôn hít, Quý Linh Linh chủ động buông lỏng đôi môi, cô khẽ nâng đầu lên, nhìn anh ở khoảng cách gần nhất, dù bị nước mưa thấm ướt cả người, nhưng vẫn làm anh lộ ra vẻ đẹp trai đến chói mắt. Một người đàn ông ưu tú như vậy, nếu như anh có thể toàn tâm toàn ý yêu cô thì tốt biets bao nhiêu?
Nghĩ tới đây, nước mắt trong hốc mắt chợt tuôn ra.
Mà cô lại chủ động hôn lên đôi mắt của anh, hiện tại ai cũng không cần, trong mắt của anh , chỉ có một mình em là được!
Cô tự ti, cô đau lòng, cô bị dáng vẻ đứng dưới mưa của Mộ Cách làm rung động.
Tim của anh, giờ đây như hòa tan vào mưa, tới lúc này anh mới biết Quý Linh Linh cũng có thể nhiệt tình như thế, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, hôm nay anh không muốn đến nhưng lại đứng dưới cửa sổ chờ mong cô, mặc cho những suy nghĩ về cô, tuy nhiên chưa từng nghĩ, cô lại có thể chạy xuống dưới lầu tìm anh.
Quý Linh Linh, cái người này, em cũng như anh phải không? Em cũng yêu anh phải không? Anh hy vọng em cũng yêu anh giống như anh yêu em vậy.. Anh chỉ hy vọng trong lòng em, sẽ không từ chối anh nữa.
Mộ Ly nhắm mắt lại, mặc cho đôi môi nhỏ nhắn của cô ấy, hôn trên trán anh, lấy sự trấn an từ cô, trái tim anh đang dần hồi phục, anh nghĩ mình không nên nhắc lại mọi thứ.
Lần này, anh mặc kệ, dù trong lòng cô có người đàn ông khác, anh sẽ đuổi tất cả đi, Quý Linh Linh, vĩnh viễn là người con gái của anh, vĩnh viễn, cho đến vĩnh viễn!
Khi Quý Linh Linh dừng động tác, Mộ Ly chậm rãi mở miệng, "Cùng anh về nhà."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bọn họ đều có sự kiên định trong người.
Quý Linh Linh không trả lời mà thay bằng cái ôm thật chặt, lọng Mộ Ly cảm thấy an tâm, cô không từ chối anh! Cô thật sự không từ chối anh, cảm tạ trời xanh đã ưu ái với anh, không khiến người con gái trong lòng anh từ chối thêm một lần nữa.
Trong mưa, mọi nơi đều bao bọc bởi tiếng mưa rơi, ngay cả đèn đường cũng có vẻ yên tĩnh. Người đàn ông *** thân trên, ôm thật chặt một người con gái không thấy rõ mặt, trong đôi mắt là sự kiên định, cứ như vậy họ bước đi tìm mục đích của mình.
Có lẽ người khác khi thấy cảnh này, thì chí ít cũng thấy lãng mạng.
Khi Mộ Ly đặt cô vào trong xe, cô đã ngủ say.
Mộ Ly ở trên xe cầm khăn lau người cho cô, nhìn cô gái đã ngủ say, trong tim của của dâng lên một thứ ngọt ngòa, "Cái người con gái này, anh nên làm gì với em bây giờ? Em không để ý anh thì lòng anh khó chịu, nhưng khi em dùng lời nói lạnh lùng với anh thì anh chỉ muốn mạnh mẽ hôn lấy em, không để cho em khiến anh tổn thương, vậy mà trưa hôm nay, anh đã nghĩ muốn khiêng em đi khỏi đó, không để cho em gặp mấy tên đàn ông khác, cho em vào vòng cấm của riêng anh, cho dù em không yêu anh, nhưng anh cũng sẽ khiến em yêu lại anh, song anh lại không làm được như vậy, anh không thể làm chuyện tổn thương đến em. Quý Linh Linh, anh nên làm như thế nào đây?" Đôi môi Mộ Ly khô nứt, nhìn Quý Linh Linh, khuôn mặt ngập tràn bi thương.
"Em có thể không yêu anh, nhưng không dùng cái giọng lạnh lùng đó nói chuyện với anh. Đau lòng, tiếp tục như vậy nữa, anh biết mình sẽ sống không nổi." Mộ Ly lau xong cho cô, để cô yên ổn trên ghế, lái xe, vội vã đi.
Sau khi quay về biệt thự, Mộ Ly sợ nước mưa ngấm vào khiến Quý Linh Linh bị cảm, liền vội vã ngâm nước nóng cho cô.
"Linh Linh, Linh Linh?" Mộ Ly ngồi trong bồn tắm, còn Quý Linh Linh thì ngồi lên người anh, cái đầu nhỏ tựa vào vòm *** anh "Tỉnh lại đi nào, tắm nước ấm xong rồi em ngủ lại nhé"
Tay của anh hơi ôm chặt lấy vai cô, không dám chút mạnh tay.
Lúc này hai người cách nhau không xa, mà người cô dính sát vào thân thể nóng bỏng của anh, anh sợ cô cử động thì anh sẽ khống chế không được.
Yết hầu Mộ Ly giật giật, "Linh Linh, Linh Linh tỉnh lại đi nào."
"Hả?" Cảm thấy cơ thể mình đang bị người khác ôm, Quý Linh Linh không muốn tỉnh lại.
"Anh muốn giúp em tắm, tỉnh đi nào." Bởi vì đè nén ***, khiến cho giọng nói của Mộ Ly khàn khàn.
"Hả?" Lúc này Quý Linh Linh mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy ***g *** đang phô bày của anh, cô ngẩng đầu lên, khẽ cau mày, nhìn Mộ Ly, "Tôi đang ở đâu?"
Âm thanh của cô rất nhẹ, rất nhỏ.
Mộ Ly trìu mến hôn lên cái trán của cô một cái "Ở nhà anh. . . . . . trong bồn tắm."
Quý Linh Linh lại chậm rãi cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy cả người mình *** ngồi trong *** anh, trong lòng hốt hoảng không thôi, chuẩn bị giơ tay lên đánh, tuy nhiên bởi vì nói mới ngất xỉu cho nên không còn một chút sức lực nào cả.
"Em làm sao vậy?" Mộ Ly tóm lấy cánh tay cô, hỏi han ân cần.
“Anh. . . . . . Làm sao anh có thể. . . . . ."
"Chúng mình đều mắc mưa, như vậy mới không ngã bệnh." Mộ Ly cười nhưng xảo trá, điều này không chỉ không thể ngã bệnh, còn có thể thỏa mãn anh, một việc nhưng hai cái lợi.
"Nhưng bên dưới của anh, chạm vào tôi. . . . . Không thoải mái. . . . . ." Người xấu xa, anh ta lại dám để cho hai chân cô tự nhiên kẹp một thứ, hơn nữa hình như nó còn có thể động đậy, hữu ý vô ý trêu chọc chỗ đó của cô. Nói xong, cô xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
"Cái này à, anh cũng không còn cách nào, anh muốn ôm em, nếu như không đặt nó ở chỗ này, thì anh cũng không thể thu nó về được đâu." Gương mặt Mộ ly đáng thương đến nhiệt tình, lo lắng cô chưa tỉnh lại thì ngấm phải nước mưa, cho nên cả đoạn đường anh đều ôm cô.
Một cái tay của Quý Linh Linh đặt trước *** của anh, không chờ Mộ Ly phản ứng thì đã dùng miệng cắn lên *** anh.
"Á. . . . ." Răng cô cắn người thật sự rất đâu, môi anh giờ này cũng sưng lên rồi này.
"Bây giờ đầu tôi rất choáng, không. . . . . . Không được chạm vào tôi. . . . . ." Sau khi Quý Linh Linh cắn ai kia đó, trong lòng như có ngọn lửa tức giận, chưa nói hết câu đã chìm vào giấc ngủ.
"Đầu choáng?" Lúc này, Mộ Ly bừng tỉnh , mới phát hiện người cô rất nóng.
"Quý Linh Linh, Quý Linh Linh?" Đôi tay Mộ Ly đỡ lấy người cô, toàn thân cô đều đỏ ửng, nhiệt độ trên ấy truyền qua lòng bàn tay cô.
Anh nhích trán mình lại gần, khiến trán hai người kề sát vào nhau, nóng quá!
Mộ Ly gấp gáp, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp ôm Quý Linh Linh ra khỏi buồng tắm, đáng ૮ɦếƭ, tại sao lại nóng như vậy?
Đáng ૮ɦếƭ, mình thật đáng ૮ɦếƭ, anh lại có thể bỏ qua nhiệt độ của cô. Thân thể cô gán chặt vào người anh, nhiệt độ trên người cô, khiến anh không chịu nổi.
"Tôi. . . . . . Tôi nóng quá. . . . . ." Quý Linh Linh phun ra mấy chữ. Đối với cái người đang nóng rực, khiến cô không tự chủ ôm lất người Mộ Ly, muốn mượn cơ thể của anh tiêu trừ nhiệt độ nóng nực này.
Nhưng mà, dù Quý Linh Linh cô có bị phát sốt thì cũng không thể đối xử với Thượng tá Mộ như vậy được, bàn tay chộp ngay cái gì gì đó của người ta, cô muốn làm gì?
Trời ạ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc