Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Chương 133

Tác giả: Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

Kết cục của họ
"Cô... Cô..." Lục Vân Thiên trợn to mắt nhìn Giang Tâm Dao, thấy cảnh như vậy làm cô không thể nói được rõ ràng, cũng khiến chân cô mềm nhũn. Thân thể mất khống chế run rẩy không ngừng, trên trán rỉ ra lớp lớp mồ hôi.
Giang Tâm Dao vỗ tay, giống như trên tay dính cái gì đó không sạch sẽ.
"Cô... ***! Đây... Đây..." Cảm xúc của Lục Vân Thiên lúc này đã căng thẳng đến cực điểm, cô chưa bao giờ biết, thì ra giết một người đơn giản như thế. Giang Tâm Dao chỉ đẩy nhẹ... không còn gì nữa.
"Ha ha, ***? Con mắt nào của cô thấy tôi ***? Cô ta tự trượt chân rồi ngã xuống. Ở chung cư này gần như không có ai, cô nghĩ muốn để ai đó phát hiện ra cô ta sẽ mất bao nhiêu lâu? Ha ha." Giang Tâm Dao coi như không, đối với cái ૮ɦếƭ của Lâm Tư Kỳ, cô ta sớm đã nghĩ rồi, hoàn toàn không để bụng.
"Cô... Cô gọi tôi tới, rốt cuộc muốn làm gì?" Theo bản năng, Lục Vân Thiên vuốt lên bụng, đỡ lấy mép tầng, lùi về phía sau.
"Ha ha, còn có thể làm gì? Cô từng nghe nợ bố con trả chưa? Cô là con gái duy nhất của Lục Chính Hạo, bây giờ chúng ta cũng nên tính toán nợ nần rồi." Giang Tâm Dao vừa nói vừa đưa tay vào trong áo khoác, lấy ra một con dao, "Tôi khuyên cô, không nên chạy, nếu không... Ha ha."
Nghe Giang Tâm Dao nói, Lục Vân Thiên sợ tới mức không dám cử động, cô ta làm tổn thương mình không sao, nhưng còn đứa bé trong bụng.
"Giang Tâm Dao, cô... cô *** nhân của bố tôi, hại ૮ɦếƭ mẹ tôi, gián tiếp khiến nhà chúng tôi tan cửa nát nhà, bây giờ bố tôi đã bị bắt, cô còn muốn thế nào?" Trong lòng Lục Vân Thiên đan xen căm phẫn, nếu đổi lại trước kia cô nhất định sẽ liều mạng với cô ta, nhưng giờ cô chỉ muốn sinh con rồi sống yên ổn cùng Nghiêm Tử Tuấn. Vì sao Giang Tâm Dao còn muốn dồn ép cô như thế?
"*** nhân của bố cô? Hay là ông bố sắc quỷ kia của cô nhìn trúng tướng mạo và thân thể tôi, lão già đó, ông ta lại để tôi lấy được tài liệu giả, hại tôi bị Mộ Ly ghét, về sau lại còn để mười mấy người đàn ông luân gian tôi, hại tôi thanh bại danh liệt, một tháng không dám ra ngoài gặp ai. Trước khi ông ta bị bắt, tặng tôi món quà lớn như thế, cô nói tôi có nên \'báo đáp\' ông ta không?" Giang Tâm Dao tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lục Vân Thiên, giống như Lục Vân Thiên chính là bản thân Lục Chính Hạo.
Một tháng trước, cô ta bị người của Lục Chính Hạo luân gian, sau đó công bố ảnh trần trụi của cô ta lên mạng, như vậy còn chưa đủ, tập đoàn Hắc Diễm lại có thể phái người âm thầm bám theo cô ta, cô ta đi cầu sự giúp đỡ của Tư Kỳ Nại Mỹ, nhưng không ngờ lại nhận được sự châm chọc của Tư Kỳ Nại Mỹ và Lâm Tư Kỳ.
Cuối cùng không có cách nào, cô ta đành phải trốn trong một căn phòng ở chung cư Nghênh Hoa.
Sau đó có tin tức tập đoàn Hắc Diễm cùng quân đội bao vây tập đoàn Tư Kỳ, không còn người bám theo cô ta, may mắn để cho cô ta một mạng.
Tất cả đều là chuyện tốt của Lục Chính Hạo, nếu không phải ông ta, bản thân sao có thể suy bại đến nước này!
"Lục Vân Thiên, tôi đi đến bước này, đều do lão già bố cô làm. Khi tôi mười tám tuổi, ông ta thấy tôi đã muốn bao nuôi tôi, cô nói xem một sinh viên không có bối cảnh gì như tôi, có thể lấy gì để phản kháng lại ông ta?" Giang Tâm Dao đỏ mắt hét lên.
Lục Vân Thiên nhìn cô ta, thân thể run run, một câu cũng không nói nên lời.
"Lục Chính Hạo, một kẻ dối trá cỡ nào, trước mặt người khác ông ta là thị trưởng thân thiện, nhưng sau lưng người ta, ông ta là ác ma biến thái, máu lạnh vô tình. Mẹ cô chính là thí dụ tốt nhất! Còn nữa, ông ta từng nói, nếu có cơ hội sẽ *** đứa con gái bất hiếu cô đấy, ha ha, Lục Vân Thiên chắc cô không biết, bố cô, thật ra là một con quỷ mất hết tính người. Ông ta vì lợi ích, vì *** mà có thể *** tất cả mọi người!"
"Cô im miệng! Không thể nào, không thể nào, bố tôi ông ấy... không thể nào!" Lục Vân Thiên nghe cô ta nói xong, giọng nói có chút cuồng loạn. Làm sao có thể, tuy cô biết bên ngoài bố có nhân tình, nhưng đàn ông có quyền không phải đều vậy ư? Quan hệ của ông ấy với mẹ luôn không tốt, mới có thể để Giang Tâm Dao thừa dịp chen vào, cô trước giờ chưa từng nghĩ, bố mình lại muốn giết mình!
"Ha ha, có phải rất khó tin không? Thật ra tôi cũng không tin, tôi *** nhân của ông ta nhiều năm như thế, ông ta nói hủy hoại tôi liền hủy hoại, không để lại chút tình cảm nào. Còn cô, Lục Vân Thiên, cô đáng thương cỡ nào, theo đuổi Mộ Ly không thành, ngược lại khiến chồng mình không còn gì, không có ông già cô chống đỡ, chỉ còn vỏ bọc rỗng với thân phận Nghiêm phu nhân. Lục Vân Thiên, không phải trước kia cô rất ngạo mạn sao? Vì sao bây giờ có thể kiềm chế cơn giận, bằng lòng chỉ làm cô vợ nhỏ bên cạnh Nghiêm Tử Tuấn?" Giang Tâm Dao nhìn Lục Vân Thiên, cô ta nhìn cô với tư thế người chiến thắng, trên mặt còn xuất hiện vẻ dương dương đắc ý.
"Bởi vì tôi yêu anh ấy, cho nên tôi bằng lòng làm tất cả vì anh ấy."
"Ha ha, đây đúng là chuyện nực cười? Cô yêu Nghiêm Tử Tuấn? Ha ha, nếu cô không phải có cái danh thiên kim thị trưởng, cô cho rằng Nghiêm Tử Tuấn sẽ kết hôn với cô sao? Lục Vân Thiên, đến giờ cô còn chưa thấy rõ thân phận của mình hả, đúng là ngu ngốc! Bây giờ Mộ Ly ૮ɦếƭ rồi, cô đoán xem Nghiêm Tử Tuấn có thể đi tìm Quý Linh Linh không, lúc trước họ từng yêu nhau đấy." Giang Tâm Dao làm như e sợ thiên hạ không loạn, cố ý nói những lời kích động Lục Vân Thiên.
Lục Vân Thiên nghe vậy, không giải thích nhiều, chỉ đưa tay lên lau nước mắt, sau đó cô cười, "Đó là tự do của anh ấy, tôi sẽ không trói buộc anh ấy."
Giang Tâm Dao cả kinh, Lục Vân Thiên quả nhiên đã thay đổi, như vậy mà cô ta cũng có thể nhượng bộ? Không thể nào, xấu xa chính là xấu xa, sao có thể thay đổi!
"Giang Tâm Dao, cô nghĩ nhiều quá."
Lục Vân Thiên nói xong, xoay người liền trông thấy Quý Linh Linh đi cầu thang lên.
"Hóa ra một tháng qua cô đều trốn ở đây, tôi đã nói loại người thích tác loạn như cô sao có thể tránh né không gặp ai?" Quý Linh Linh chậm rãi đi về phía họ, khí thế không chút thua kém Giang Tâm Dao.
"Quý Linh Linh, lá gan cô không nhỏ, còn dám tới gặp tôi!" Giang Tâm Dao cắn răng, trên mặt ngưng tụ nụ cười đắc ý.
"Gặp cô? Có gì không dám, cô có thể ăn tôi sao?" Quý Linh Linh đứng bên cạnh Lục Vân Thiên, tầm nhìn rơi xuống cái bụng đủ tháng của cô ấy, cô không nghĩ ra vì sao Lục Vân Thiên cũng tới đây.
"Ha ha, khẩu khí cô lớn thật đấy. Mộ Ly ૮ɦếƭ rồi, giờ không còn ai bao bọc cô, cô còn có cái gan gì!"
Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng cô ta, hơi nhíu mày, nghe cái tên "Mộ Ly" từ miệng cô ta, trong lòng có chút không thoải mái.
"Cho dù Mộ Ly đã ૮ɦếƭ, anh ấy cũng sẽ bảo vệ tôi, cô có tin hay không?" Quý Linh Linh ung dung nói.
"Cô..." Giang Tâm Dao rùng mình, Quý Linh Linh đáng ૮ɦếƭ này, cô ta dám dùng anh em của Mộ Ly để uy *** mình!
"Giang Tâm Dao, chuyện xấu mà cô làm đã đến tận cùng, nếu tôi là cô thì đã lén lút đến một thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới, mà không phải gặp chúng tôi ở đây." Quý Linh Linh đang khuyên cô ta. Bây giờ chỉ với một mình Giang Tâm Dao đã không làm được gì nữa rồi.
"Cô ta không đi được, cô ta đã ***!" Lục Vân Thiên đứng bên cạnh Quý Linh Linh lên tiếng.
Quý Linh Linh không hiểu lời cô ấy, quay sang nhìn cô ấy.
"Cô ta vừa đẩy Lâm Tư Kỳ từ đây xuống." Lục Vân Thiên giơ tay chỉ về phía Giang Tâm Dao.
"Cái gì!" Như vậy tiếng động cô nghe được ban nãy là... Quý Linh Linh không thể tin được nhìn Giang Tâm Dao, cô ta thật to gan, lại dám làm chuyện như vậy!
"Ha ha, sao hả? Quý Linh Linh, cô sợ ư? Chẳng phải cô không sợ trời không sợ đất sao? Như thế nào nghe thấy tôi ***, cô đã sợ rồi, ha ha, tôi nói cho các cô biết, hôm nay tôi hẹn các cô tới đây, chính là... muốn mạng các cô!" Giang Tâm Dao lại bắt đầu cười khanh khách, hai con đàn bà ngu ngốc, cô ta chi tùy tiện gọi điện, tất cả chúng nó đều đến đây.
"Cô ta..." Lục Vân Thiên sợ hãi lui về phía sau từng bước, cô không thể ૮ɦếƭ được, cô còn chưa sinh con, không thể ૮ɦếƭ được!
"Giang Tâm Dao, cô giết chúng tôi thì có lợi gì với cô?" Quý Linh Linh lúc này vẫn giữ tỉnh táo như trước, ૮ɦếƭ, cô có gì phải sợ, biết đâu cô ૮ɦếƭ rồi, có thể gặp được anh, người một nhà đoàn viên không có gì không tốt cả.
"Lợi ích? Lợi ích chính là tôi thấy thoải mái. Cô!" Cô ta chỉ vào Lục Vân Thiên, "Con gái của lão già đáng ૮ɦếƭ đó, ông ta nợ tôi, cô sẽ phải trả lại!"
"Cô!" Cô ta lại chỉ về phía Quý Linh Linh, "Cô đoạt đi toàn bộ hạnh phúc trong tay tôi, nếu không có cô, mọi thứ của Mộ Ly đều là của tôi! Đều do cô hại tôi thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ!" Cô ta cắn chặt răng, trong ánh mắt tràn đầy hận thù.
"Giang Tâm Dao, đến tận bây giờ cô còn u mê không tỉnh ngộ." Quý Linh Linh nhìn cô ta với ánh mắt đồng tình, "Nếu quả thật Mộ Ly yêu cô, sao anh ấy lại ở bên tôi? Cô vì chiếm đoạt Mộ Ly, không tiếc hãm hại tôi, hãm hại cả gia đình tôi. Bản thân cô muốn vinh hoa phú quý, *** nhân cho thị trưởng, cuối cùng lại đòi hỏi Mộ Ly biết ơn cô. Vì đẩy tôi vào chỗ ૮ɦếƭ, biến mẹ tôi thành người thực vật. Đây chính là yêu mà cô nói sao? Cô không biết tình yêu của cô, đáng sợ thế nào sao?"
"Không phải tôi cho người đâm mẹ cô, là Tư Kỳ Nại Mỹ! Là cô ta muốn mạng của cô, không có liên quan tới tôi!" Giang Tâm Dao vội bào chữa, "Tôi có thể *** nhân cho thị trưởng, tôi làm vì Mộ Ly, tất cả vì anh ấy! Tất cả là làm vì anh ấy! Nhưng mà... anh ấy... anh ấy vẫn không cảm kích, anh ấy luôn coi tôi là người phụ nữ có thể lợi dụng, rõ ràng không có chút tình cảm nào với tôi!" Trên mặt Giang Tâm Dao xuất hiện sự đau khổ, "Tại cô! Đều tại cô! Quý Linh Linh đều tại cô, cô ςướק đi toàn bộ tình yêu của Mộ Ly, hại anh ấy không thể yêu tôi, một chút tình cảm cũng không cho tôi!"
Giang Tâm Dao lập tức giơ con dao nhỏ, lao về phía hai người các cô.
Lục Vân Thiên cả kinh, lo lắng nắm lấy cánh tay Quý Linh Linh lui về sau.
Quý Linh Linh nhíu chặt mày, cuống quýt lùi về, Giang Tâm Dao lúc này đã điên rồi!
"Quý Linh Linh, tôi muốn cô ૮ɦếƭ, cũng muốn đứa tạp chủng trong bụng cô ૮ɦếƭ! Tôi không muốn trên đời này có bất kỳ thứ gì có liên quan tới Mộ Ly, anh ấy đã ૮ɦếƭ, chỉ cần tôi thanh lý sạch sẽ \'thứ đó\' của anh ấy, tôi cũng sẽ đi tìm anh ấy! Ha ha, ha ha!" Giang Tâm Dao cười như điên.
"Linh Linh, bây giờ tinh thần của Giang Tâm Dao như có vấn đề, tôi... chúng ta nghĩ cách bỏ chạy!" Lục Vân Thiên nắm thật chặt cánh tay Quý Linh Linh, lúc này cô đã sợ hãi tới cực điểm.
"Không cần lo, lát nữa có thời cơ, tôi sẽ ngăn cô ta lại, cô nhanh chóng chạy thoát, biết chưa?" Quý Linh Linh thấp giọng dặn dò cô ấy.
Một người có thể chạy thoát, so với việc hai người cùng ૮ɦếƭ ở đây thì tốt hơn.
"Vì sao?" Lục Vân Thiên vì lời cô nói mà sững sờ.
Quý Linh Linh quay đầu mỉm cười với cô ấy, "Cô còn phải sinh con, còn phải sống tốt cùng Nghiêm Tử Tuấn." Còn cô, trừ đứa bé ra thì không còn gì nữa.
Vành mắt Lục Vân Thiên nóng lên, "Cô cũng phải sinh mà."
"Ha ha, không còn quan trọng nữa, bây giờ phải thoát khỏi Giang Tâm Dao trước!" Quý Linh Linh quay đầu, không muốn nói tiếp cùng cô ấy.
Hai người họ đều mang thai, một người còn tháng nữa mới snh, một người thì nửa tháng sau sẽ sinh, họ có bản lĩnh lớn hơn cũng không thể đối phó được một người phụ nữ gần như phát điên.
"Hai người các cô đang nói gì? Di ngôn trước khi ૮ɦếƭ sao? Ha ha, không cần gấp, tôi cho các cô thời gian, cứ từ từ mà nói!" Giang Tâm Dao nhìn Quý Linh Linh và Lục Vân Thiên, trong lòng không có chút cảm giác đe dọa.
Quý Linh Linh và Lục Vân Thiên lùi về sau, với tình hình trước mắt, nếu họ muốn chạy trốn là điều không thể, trừ phi có người tới cứu họ.
"Ting ting..." Tiếng điện thoại rung lên.
Lục Vân Thiên nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra, là một tin nhắn.
"Chiều nay anh và em cùng đi khám thai. Tuấn."
Bỗng, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình. Cô chờ được rồi, đã chờ được rồi, cuối cùng Nghiêm Tử Tuấn đã đồng ý cùng cô đi khám thai rồi. Lục Vân Thiên siết chặt điện thoại, nước mắt không ngăn được.
Có thể có những lời này của Nghiêm Tử Tuấn, cô không còn sợ gì nữa.
"Lục Vân Thiên, cô cầm điện thoại định cầu cứu sao? Ha ha, cô đã không chờ được như thế thì cũng đừng trách tôi!" Giang Tâm Dao nói xong, cầm con dao đâm về phía hai người.
"Cẩn thận!" Lục Vân Thiên kéo Quý Linh Linh, vội vàng quăng điện thoại đi.
"Quý Linh Linh, trước kia tôi có lỗi với cô, bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô!" Lục Vân Thiên lớn tiếng nói, đẩy Quý Linh Linh về sau, bản thân thì chạy về phía Giang Tâm Dao, "Quý Linh Linh, cô chạy mau!"
"Đáng ૮ɦếƭ!" Giang Tâm Dao chửi một tiếng, nhưng không đợi cô ta ra tay, tay cô ta đã bị Lục Vân Thiên bắt được.
"Giang Tâm Dao, cô muốn cùng ૮ɦếƭ phải không? Được, bây giờ hai cái mạng này của tôi đổi cho cô một mạng! Cô hại tôi tan cửa nát nhà, bây giờ tôi cũng muốn cô nợ máu trả bằng máu!" Lục Vân Thiên đã hết hy vọng, cô không thể để Quý Linh Linh bị thương tổn, mà cách tốt nhất chính là đồng quy vu tận!
"Lục Vân Thiên, chỉ bằng cô mà cũng muốn cùng ૮ɦếƭ với tôi!" Trong giọng nói của Giang Tâm Dao tràn đầy sự khinh thường, cô ta nhấc chân đá vào đầu gối Lục Vân Thiên.
"A!" Đột nhiên bị đánh bất ngờ, Lục Vân Thiên chỉ cảm thấy đầu gối đau nhói, cô lập tức quỳ xuống.
"Lục Vân Thiên, tôi lấy mạng của cô trước!" Giang Tâm Dao dùng sức thu tay lại.
"A!" Hai tay Lục Vân Thiên bị dao cứa, máu lập tức chảy ra.
"Đi ૮ɦếƭ đi!" Giang Tâm Dao cắn răng, vung dao về phía Lục Vân Thiên!
"Tránh ra!"
Một tiếng phập vang lên, con dao chui vào ***g ***.
Lục Vân Thiên nằm trên mặt đất mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Giang Tâm Dao trực tiếp cầm dao đâm vào *** trái Quý Linh Linh!
"Linh Linh..."
Quý Linh Linh nắm chặt hai tay Giang Tâm Dao, mặt cô lập tức không còn chút máu, cô lên tiếng, "Giang Tâm Dao, chừng nào cô mới biết mình sai?"
Máu, xuôi theo con dao chảy xuống.
Giang Tâm Dao thật không ngờ tốc độ của Quý Linh Linh nhanh như vậy, rõ ràng có thể ngăn cản thay cho Lục Vân Thiên. Cô ta nên vui mừng mới phải, phải vui vẻ như phát điên lên ấy, nhưng vì sao khi thấy gương mặt bình tĩnh của Quý Linh Linh, cô ta lại thấy... sợ hãi.
"Giang Tâm Dao, cám ơn cô... cuối cùng tôi đã có thể đi gặp Mộ Ly rồi..." Nói xong, cơ thể cô chậm rãi trượt xuống.
"Linh Linh!"
"Giang Tâm Dao, cô đáng ૮ɦếƭ!"
Lãnh Dạ Hi thình lình xuất hiện, phía sau anh còn một nhóm người mặc áo đen.
"Anh... Các anh..." Giang Tâm Dao thấy những người này xuất hiện, cô ta sợ hãi.
Lãnh Dạ Hi nhanh chóng ôm lấy Quý Linh Linh, con dao phát ra ánh sáng chói mắt, "Không được ૮ɦếƭ, không được ૮ɦếƭ, anh sẽ cứu em!" Giọng anh lập tức trở nên khàn khàn.
Quý Linh Linh chậm rãi mở mắt ra, bỗng nở nụ cười, "Mộ Ly... em... em vẫn luôn đợi anh!"
Thì ra, cô nhìn nhầm Lãnh Dạ Hi thành Mộ Ly.
"Anh là Mộ Ly! Quý Linh Linh, anh ra lệnh cho em không được ૮ɦếƭ!" Lãnh Dạ Hi ôm lấy cô, "Không được để người phụ nữ này xuất hiện trước mắt tôi!" Anh ra lệnh với những người phía sau, ôm Quý Linh Linh vội vã rời đi.
"Anh... không thể nào, không thể nào, tại sao có thể có người đến đây, tại sao lại có người đến!" Giang Tâm Dao lắc đầu, cô ta còn chưa *** bọn họ, sao bọn họ lại!
"Cô dám ***ng đến người phụ nữ của Mộ Thiếu thì nên nghĩ đến kết quả của mình!" Một người đàn ông trong đó lạnh lùng lên tiếng.
Giang Tâm Dao k*** sợ nhìn bọn họ, chẳng lẽ họ cũng giống như người của Lục Chính Hạo... Không, cô ta không muốn!
Cô ta bỗng nhiên nhảy lên thành lan can, "Không... Tôi không muốn, cho dù tôi ૮ɦếƭ, cũng sẽ không tiện nghi cho các người!" Nói xong, người đàn ông còn chưa ra tay, cô ta đã nhảy xuống!
"Làm sao bây giờ? Tự cô ta nhảy lầu." Một người hỏi.
"Vừa hay, bớt chuyện cho chúng ta. Tiện nghi cho chúng ta? Loại người như cô ta, chúng ta cần sao?" Một người khác trả lời, trong giọng nói tràn đầy vẻ trào phúng.
Lục Vân Thiên chưa hết kinh hoảng, nhưng khi thấy Giang Tâm Dao nhảy lầu, trái tim căng thẳng lập tức được thả lỏng. Nhưng mà...
"A... Cứu tôi với, tôi... bụng tôi đau quá..." Cô kêu lên khiến người khác bừng tỉnh, mới phát hiện còn có một người phụ nữ mang thai.
"Cô ta chảy máu rồi!" Không biết ai thốt lên.
Phía dưới Lục Vân Thiên đã chảy ra một vũng máu.
"Cứu người trước!" Ra lệnh một tiếng, một người đàn ông chạy tới bế Lục Vân Thiên lên/
Trong lúc vội vàng, một hồi chuông điện thoại vang.
Người đàn ông đi cuối cùng nhặt chiếc điện thoại lên.
"Alo."
"Alo? Anh là ai? Vợ tôi đâu?"
"Vợ anh bị thương, hình như sẽ sinh, người của chúng tôi đã đưa cô ấy đến bệnh viện!"
"Tút tút..."
Sau đó là một loạt âm thanh tút tút.
Người đàn ông có chút khó hiểu nhìn điện thoại, ngay cả vợ mình cũng không trông nổi, giờ gấp gáp có ích gì?
***
Trong bệnh viện.
"Anh là trưởng khoa Nghiêm? Tình huống của vợ anh bây giờ rất khẩn cấp!"
Nghiêm Tử Tuấn vừa đưa người tới bệnh viện đã chạm mặt bác sĩ điều trị chính.
"Vợ tôi đâu?" Anh ta cũng không biết giọng nói mình run rẩy thế nào.
"Trong phòng sinh!"
Sau đó đoàn người vội vàng chạy về phía phòng sinh.
Trong phòng sinh, Lục Vân Thiên hấp hối, tóc bết lại vì mồ hôi, *** sớm đã bị máu thấm ướt.
Nghiêm Tử Tuấn lao vào phòng sinh, thấy dáng vẻ này của cô, không khỏi sợ ngây người.
"Cô ấy... Cô ấy bị làm sao?" Nghiêm Tử Tuấn căng thẳng chạy đến, nắm chặt tay Lục Vân Thiên.
"Cô ấy bị lực bên ngoài tác động mạnh, dẫn đến sinh non, bây giờ chúng tôi chỉ chờ câu nói của anh, bảo vệ người lớn hay bảo vệ đứa trẻ?"
Lúc này Lục Vân Thiên hơi mở mắt, "Tử... Tuấn..."
"Vân Thiên! Không cần nói, không cần nói, em sẽ không có chuyện gì!" Nghiêm Tử Tuấn xoa nhẹ gương mặt cô, cảm giác cô sẽ đi xa cứ đè nặng trái tim anh ta, khiến anh ta không thở nổi.
"Bảo vệ... đứa bé." Lục Vân Thiên chậm rãi nói ra mấy từ.
"Không! Bảo vệ người lớn, bảo vệ người lớn! Có nghe không, tôi không muốn cô ấy có chuyện gì cả! Tôi không cần đứa bé!" Nghiêm Tử Tuấn lập tức hét lên, "Nhất định phải bảo vệ người lớn!"
Nước mắt Lục Vân Thiên rơi xuống, đồ ngốc, chính cô rõ ràng cơ thể mình nhất, bây giờ điều cô có thể làm duy nhất chính là lưu lại đứa bé cho anh.
"Tử Tuấn... Em xin lỗi... Linh Linh, sau này anh phải thay em báo... báo đáp cô ấy..."
"Không nên nói nữa, chờ em khỏe lại rồi kể mọi chuyện với anh. Vân Thiên, anh yêu em, anh yêu em, không phải vì em là con gái thị trưởng, em phải cố gắng lên, phải sống, sau này chúng ta sẽ lại sinh con!" Nghiêm Tử Tuấn gấp đến độ vành mắt đỏ lừ.
Lục Vân Thiên khẽ cười cười, nhẹ gật đầu.
Quý Linh Linh, cám ơn cô, cám ơn cô đã cho tôi một người đàn ông như thế, cám ơn cô đã cứu con của tôi, sự áy náy của tôi chỉ có thể để người đàn ông và con tôi từ từ báo đáp cô...
"Trưởng khoa Nghiêm, vậy mời anh ra ngoài trước, chúng tôi lập tức chuẩn bị phẫu thuật!"
"Bảo vệ người lớn!" Ra bên ngoài, anh ta nhắc lại lần nữa.
"Chúng tôi biết rồi!" Người chịu trách nhiệm bệnh viện đáp, nhưng gương mặt khó xử.
Nghiêm Tử Tuấn, anh ta bắt cá hai tay với Quý Linh Linh, nói với cô, là vì coi trọng của cải và thế lực của Lục Vân Thiên, anh ta trở thành tiểu nhân bị người người khinh bỉ. Có lẽ, ngay từ đầu, anh ta vì lòng tự ái của đàn ông, giữa Quý Linh Linh và Lục Vân Thiên lựa chọn người sau, nhưng trong lòng thì ôm ác cảm rất lớn với Lục Vân Thiên.
Sau khi kết hôn với Lục Vân Thiên, anh ta chịu đựng tính khí đại tiểu thư của cô, rồi lại chịu đựng khi cô có tình cảm quang minh chính đại với Mộ Ly. Cho nên khi đó, sâu trong trái tim anh ta quyết định, nhất định phải củng cố địa vị của mình, sau đó rời bỏ Lục Vân Thiên, đến với Quý Linh Linh.
Rồi địa vị của anh ta vững chắc, trở thành Trưởng khoa có triển vọng nhất năm, thậm chí anh ta không cần dựa vào thế lực của bố vợ mình. Nhưng khi anh ta nói với Quý Linh Linh, anh ta có thể chăm sóc cho cô, trong lòng không còn chút nhiệt tình xưa kia. Anh ta biết rõ, anh ta chỉ áy náy với cô.
Anh ta không rung động? Không nhận ra? Không thể nào, anh ta cũng là một người bình thường, chỉ vì lòng tự tôn mãnh liệt quấy phá, anh ta không thể đối tốt với Lục Vân Thiên, chỉ có thể im lặng nhận tình cảm của cô.
Khi thấy dáng vẻ hấp hối của cô, anh ta đã không thể che giấu nội tâm của mình. Anh ta yêu cô, cô là vợ anh ta, cô là mẹ của con anh ta. Gia đình ba người của anh ta, không thể thiếu cô.
Đúng như Lục Vân Thiên nói với anh ta, sau này cả nhà bọn họ phải từ từ bù đắp cho Quý Linh Linh. May ra, làm như vậy, cô mới có thể tha thứ cho anh ta...
Mười phút, hai mươi phút, cho đến một tiếng sau, đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật mới tắt.
Anh ta đứng bật dậy, lo lắng đứng trước cửa.
Cánh cửa được đẩy ra, Nghiêm Tử Tuấn kéo cánh tay bác sĩ.
"Vợ tôi thế nào?" Nét mặt lo lắng, chèn ép bác sĩ gần như không thể nói.
"Trưởng... Trưởng khoa Nghiêm, sinh được một bé trai..."
"Con trai!"
"Nhưng, vợ anh đã qua đời..." Bác sĩ nói xong liền cúi thấp đầu xuống.
"Cái gì? Anh nói cái gì? Qua đời? Không phải đã bảo các anh bảo vệ người lớn sao? Vì sao cô ấy ૮ɦếƭ, vì sao?" Nghiêm Tử Tuấn giống như phát điên kéo bác sĩ.
"Trưởng khoa, trưởng khoa phải bình tĩnh." Người đứng sau anh ta vội kéo anh ta lại.
"Tại sao lại ૮ɦếƭ? Vì sao sinh con rồi có thể ૮ɦếƭ, tôi đã nói bảo vệ người lớn... Cô ấy cũng biết... Vì sao..." Nghiêm Tử Tuấn khuỵu xuống, hai hàng nước mắt chảy dài.
Bác sĩ đau đớn nhìn người đàn ông quỳ dưới đất.
Anh ta cũng không muốn vậy, nhưng lúc phẫu thuật, trong miệng cô Nghiêm luôn thì thào, "Bảo vệ đứa trẻ, bảo vệ đứa trẻ..."
Ngay cả thuốc mê cũng không có tác dụng.
Khi anh ta nói với cô, sẽ cố gắng bảo vệ mạng sống của cô, trái tim cô lập tức tăng tốc, khiến mọi người trong đó đều hoảng sợ.
Cuối cùng, bọn họ mới biết, cô muốn cứu sống đứa bé...
Khi anh ta nói với cô, đứa bé đã bình an, trái tim cô lập tức ổn định trở lần, dần dần... dần dần mất nhịp...
***
"Quý Linh Linh, em không thể ૮ɦếƭ được, nghìn vạn lần không thể ૮ɦếƭ được, anh van xin em, nghìn vạn lần không được ૮ɦếƭ!" Trên bàn mổ, Quý Linh Linh hé nửa mắt, không còn sinh khí nhìn đèn phẫu thuật.
Máu đã thấm ướt trước *** cô.
Vương Cẩm Hân lôi kéo Lãnh Dạ Hi, nước mắt rơi xuống.
"Quý Linh Linh, Quý Linh Linh, em không được ૮ɦếƭ! Xin lỗi, xin lỗi, anh không thể bảo vệ cho em, xin lỗi!" Lãnh Dạ Hi nghẹn ngào quỳ trên mặt đất.
"Dạ Hi, anh đừng nên như vậy..." Vương Cẩm Hân giữ anh.
"Anh... Anh không thực hiện được lời hứa với cậu ấy, anh không làm được..." Lãnh Dạ Hi liên tục tự trách.
"Lãnh thiếu, hình như bệnh nhân nói gì đó, cô ấy luôn há miệng."
Lãnh Dạ Hi lập tức đứng dậy, vội vàng đến bên cạnh Quý Linh Linh.
"Em muốn nói gì? Nói cho anh biết."
Vương Cẩm Hân thấy Lãnh Dạ Hi mất bình tĩnh, cô giữ anh lại, "Để em nghe."
Nói xong cô bước đến gần.
Hai mắt Quý Linh Linh nhìn thẳng, há miệng, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
"Cô ấy đang nói gì?" Lãnh Dạ Hi vội vàng hỏi.
Vương Cẩm Hân rơi nước mắt nhiều hơn, cô nhìn Lãnh Dạ Hi, "Cô ấy luôn gọi tên Mộ Ly."
Bác sĩ nhìn Quý Linh Linh, không khỏi nhíu mày.
"Lãnh thiếu, máu trên người bệnh nhân tuy đã ngừng chảy, nhưng con dao đã làm tổn thương tâm mạch của cô ấy, hơn nữa hiện tại bệnh nhân không còn ý chí muốn sống, tôi sợ..."
"Im miệng! Cô ấy sẽ không sao hết!" Lãnh Dạ Hi như con sư tử xù lông, lớn tiếng hét.
"Cẩm Hân, cô ấy luôn gọi tên Mộ Ly sao?"
Vương Cẩm Hân gật đầu, trong vô thức Quý Linh Linh liên tục gọi tên Mộ Ly...
"Quý Linh Linh, bây giờ anh nói cho em biết, Mộ Ly không ૮ɦếƭ!" Lãnh Dạ Hi nói xong, người ở đây không nhịn được đều ngơ ngác, Thượng tá Mộ hi sinh vì nhiệm vụ, điều đó ai cũng biết.
"Mộ Ly chỉ bị S***g bắn trúng đầu, bây giờ cậu ấy đang bí mật chữa trị ở nước ngoài. Cậu ấy vì bảo vệ em mới bảo anh đưa ra tin tức cậu ấy ૮ɦếƭ. Tư Kỳ Nại Mỹ đã cho người theo cậu ấy ra nước ngoài, nên trong nước em được an toàn." Đúng vậy, bọn họ đều cho rằng Quý Linh Linh đã an toàn, chỉ cần nhóm thế lực còn sót lại đó của Tư Kỳ Nại Mỹ không ở trong nước, tất cả đều an ổn, nhưng anh lại quên mất còn một kẻ điên Giang Tâm Dao.
"Nếu em muốn gặp lại Mộ Ly, thì phải khỏe lại cho anh! Bây giờ anh lập tức sắp xếp người đón Mộ Ly từ nước ngoài về. Chỉ cần hai tháng... Chỉ cần hai tháng là cậu ấy có thể tỉnh lại, rồi chờ con của hai người sinh ra, cả nhà em có thể được đoàn viên!" Lãnh Dạ Hi cầm nước mắt, lớn tiếng nói.
"Lãnh... Lãnh thiếu, anh hãy sắp xếp người đưa Thượng tá Mộ về đi!"
Lãnh Dạ Hi nghi hoặc nhìn về phía bác sĩ.
"Bệnh... Bệnh nhân có dấu hiệu sống rồi!" Giọng nói bác sĩ có chút kích động, một người sắp ૮ɦếƭ, mạch đập lại có thể đột nhiên phục hồi.
Vương Cẩm Hân và Lãnh Dạ Hi sửng sốt, Mộ Ly không ở đây, chỉ là tên của anh đã có thể tạo ra tác dụng lớn như thế!
"Quý Linh Linh, em nhớ kỹ lời anh nói, anh sẽ lập tức liên lạc với bên kia, ngày mai hai người có thể gặp lại nhau!" Lãnh Dạ Hi cũng kích động, cám ơn trời đất Quý Linh Linh không có chuyện gì, cuối cùng anh đã không phụ sự giao phó của anh em.
"Cẩm Hân, cô ấy nhờ em đó!" Lãnh Dạ Hi vội vàng nói.
"Anh mau đi đi." Tâm tình Vương Cẩm Hân lập tức nới lỏng, tình yêu, thật sự...
"Bác sĩ Vương, bây giờ bệnh nhân còn cần kiểm tra toàn diện, tâm trạng cô ấy hiện giờ không ổn định, cô phải kể chuyện về Thượng tá Mộ bên tai cô ấy nhiều hơn." Bác sĩ nói.
"Ừ." Vương Cẩm Hân cầm bàn tay Quý Linh Linh, "Cô phải cố gắng lên, Mộ Ly cũng đang cố gắng, chỉ cần hai người cố gắng, sau này... sẽ không còn ai chia rẽ được hai người." Dứt lời, Vương Náo Náo lại rơi nước mắt. Tình yêu của họ vượt qua biết bao đau khổ, biết bao mệt mỏi mới có thể ở bên nhau.
Nếu không phải Lãnh Dạ Hi nói, cô cũng không tin Mộ Ly còn sống.
Nhớ lại lúc khi Quý Linh Linh biết tin Mộ Ly qua đời, cô ấy như một cái xác biết đi, không bộc lộ cảm xúc, không có phản ứng, để mặc bản thân khóc đến chảy máu... Nếu không phải vì cô ấy còn biết trong bụng mình còn có con, họ cũng không thể tưởng tượng cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
"Linh Linh, cô và Mộ Ly gặp quá nhiều cản trở, bây giờ hai người vẫn có thể ở bên nhau, chỉ cần vượt qua, tất cả mọi thứ đều sẽ tốt." Vương Cẩm Hân xoa nhẹ tay cô.
Mộ Ly bị S***g bắn trúng đầu, anh phải trở về thế nào?
"Linh Linh, trong bụng cô còn có một sinh mạng nhỏ, nó là minh chứng tốt nhất cho tình yêu của cô và Mộ Ly, đừng để Mộ Ly lại một mình."
Đừng để Mộ Ly lại một mình...
"Chờ anh một tuần, một tuần sau, anh sẽ đưa em về nhà"
Cô đang đợi, một tuần, hai tuần... Cô đã nghe thấy Lãnh Dạ Hi nói, cô không thể ૮ɦếƭ được, bởi vì ૮ɦếƭ rồi thì vĩnh viễn không thể gặp lại anh.
Mộ Ly, anh mau tới đi, em sắp không chờ được nữa rồi, em muốn ***g *** của anh, muốn đi cùng anh...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc