Thượng Tá Không Quân Xấu Xa - Chương 118

Tác giả: Thỏ Thỏ Hồng Nhan Nhiễu

119 Khiêu Khích
Thời tiết đầu thu, luôn mang là cảm giác mát mẻ, mà bây giờ lại xen lẫn chút mưa phùn, lại làm cho một buổi chiều bình thường có thêm vài phần u buồn.
Quý Linh Linh mặc một cái áo che gió màu đen, chậm rãi đi ở trên lối đi bộ. Những giọt mưa nhẹ nhàng lưu vào trên tóc của cô, trên mặt, những hạt mưa gôm lại với nhau, từ từ theo gương mặt của cô chảy xuống.
Vào lúc này, cảm giác cô như người phụ nữ có thai nghèo túng, khuôn mặt tiều tụy, không một người đứng ra hỏi thăm một chút, làm ta cảm thấy xã hội này có chút lạnh lạnh nhạt.
Ởtrước một cửa hàng sang trọng, Quý Linh Linh đi đã cảm thấy thấm mệt, cô kéo lại áo khoác ngoài, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đã lạnh.
Một đôi mắt to,lúc này nhìn vào chỉ còn sự vô hồn. Cô dựa lưng vào cái ghế, ngưỡng mặt, mặc cho mưa phùn rơi vào khuôn mặt có vẻ hơi mỏi mệt. Ở thời điểm không thể gặp được Mộ Ly, cô đã suy nghĩ rất nhiều, anh sẽ xảy ra đủ loại. Tuy nhiên cái gì cũng không có, chỉ có cô là rơi vào đau khổ.
Cô ở thế giới này đã sống qua hai mươi mấy năm, Mộ Ly là người đã cho cô một tình yêu chân thật và sâu sắc nhất. Cô bây giờ mới phát hiện, thì ra cô là người sống nội tâm, nếu như có một người nguyệt ý cùng mình sống cả đời, đây là một việc hạnh phúc cỡ nào nhưng lại không dễ thực hiện.
Trước đó, cô đã bỏ lỡ Mộ Ly nhiều lần, trong lúc cô nghĩ có thể nắm kỹ được hiện tại, dùng tất cả mọt thứ tốt nhất của mình để đối tốt với Mộ Ly, ông trời lại đối với cô bày ra một chuyện buồn cười lớn như vậy.
Cô biết rất rõ, ở trong tâm của Mộ Ly, cái ૮ɦếƭ của người cha đã mất, người mẹ ૮ɦếƭ thảm, trong lòng của anh đã tạo ra bao nhiêu vết sẹo. Cho nên, cô càng rõ ràng hơn tại sao chính mình rơi vào tình trạng như bây giời. Anh không phải là không yêu cô, mà là không thể yêu nữa.
Đối với một đưa con gái của kẻ thù, anh đã bỏ ra bao nhiêu yêu thương,bảo anh làm sao có thể sử lý việc này?
Hiện tại cô còn phải xử lý số tiền hơn 2 nghìn vạn đã vay. Áp lực, thân thể không có bất kỳ chỗ nào không bị áp lúc đè nén.
Nước mắt theo gương mặt của cô, hòa lẫn với nước mưa rơi xuống. Lòng bàn tay chạm nhẹ vào bụng, còn có năm tháng, trước đó là một đoạn thời gian ngọt ngào, nhưng là bây giờ nghĩ lại, thời gian cũng đã khá dài.
"A di, lau một chút."
Đang mơ màng thì Quý Linh Linh bị một âm thanh non nớt kéo về thực tế.
Đập vào mi mắt là một cô bé nhỏ mặc một chiếc áo mưa màu hồng in hình hoạt hình, tuổi nho nhỏ.
"A di, lau một chút."
Cô bé, trong tay cầm khăn giấy, lại một lần nữa kêu một lần.
Quý Linh Linh trong bụng run lên, tay có chút run rẩy nhận lấy khăn giấy trong tay cô bé, cô giơ tay lên, lau một ít hạt mưa đang dính trên người đứa bé.
"Dì ơi, có phải có chuyện không vui?"Âm thanh non nớt của bé gái vang lên, làm cô nhất thời cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu của cô bé, "Bên ngoài đang mưa, trở về tìm mẹ thôi."
"Được ." Cô bé đáp một tiếng dài, "Bên ngoài ở mưa, dì cũng trở về nhà đi, bằng không, bảo bảo trong bụng người sẽ đau đó."
Quý Linh Linh theo bản năng liếc mắt nhìn bụng của mình, khóe miệng dâng lên cười khổ.
"Dì của con bụng cũng lớn như vậy, dì mất hứng, cũng một mình chạy đi, ngồi ở trên ghế ngẩn người. Nhưng mẹ nói với dì, không thể ngồi trên ghế trong thời gian dài, sẽ làm bị thương đến tiểu bảo bảo."
Quý Linh Linh hít mũi một cái, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu cô bé, "Ừ, dì biết."
"Dì à, con phải đi rồi, mẹ con đã chuẩn bị cho con bánh đậu với bánh trứng đó." Nói xong, cô bé liền chạy đi theo hướng con đường nhỏ.
Cô bé nhỏ, Tiểu Tiểu Tình, tiểu Tư Viễn, còn có bảo bảo đang trong bụng của cô, Quý Linh Linh việc ngươi cần làm còn có rất nhiều.
Nghĩ tới đây, cô chỉ cảm thấy phía dưới càng ngày càng lạnh, nàng tựa vào ghế dài, vừa định đứng dậy, ngang hông liền truyền đến một hồi đau đớn.
"Ô. . . . . ." Cô run rẩy vừa muốn ngã ngồi ở trên ghế dài, lại bị một đôi tay có lực ôm eo ếch.
Cái mùi này! Quý Linh Linh chợt xoay người, khi nhìn thấy người tới, nước mắt lại một lần nữa khống chế được tuột xuống.
Hương vị bạc hà nhàn nhạt, thân thể anh ấm áp. Anh ôm cô thật chặt, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Chỉ là con ngươi của anh trong trẻo nhưng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi cô không dám trực tiếp ôm chặt lấy anh. Cuống quít ở giữa, cô theo bản năng đẩy cánh tay của anh. Không biết là vì sao, cô không muốn dựa vào gần anh. Có lẽ là bởi vì sợ anh cảm thấy mâu thuẫn, có lẽ là bởi vì sợ anh lạnh lùng hù tới đứa bé trong bụng.
Vậy mà, điều cô không ngờ, thế nhưng anh lại thật chặt ôm thân thể cô. Xoay lại người cô, ôm thật chặt cô vào trong иgự¢. Hơi thở của anh cực kỳ nóng bỏng, ở cần cổ của cô quanh quẩn.
Quý Linh Linh trong lòng ngẩn ra, giờ phút này ngay cả nước mắt đều quên chảy xuống. Thân thể của anh đột nhiên đến gần, để cho thân thể lạnh lẽo của cô dần dần ấm áp.
Có lẽ là do bị lạnh, để cho ý thức của cô có chút mơ hồ, còn chưa chờ Mộ Ly buông tay, thân thể Quý Linh Linh liền vô lực bắt đầu tuột xuống.
"Không cần ngủ!" Âm thanh của Mộ Ly khẩn trương, khiến Quý Linh Linh mơ mơ màng màng lại lặng lẽ mở mắt. Nhìn mặt của anh đang tới gần mình, cô nở nụ cười khổ.
"Anh có bao nhiêu hận em, không cần ђàภђ ђạ em như vậy. . . . . ."
Mưa phùn làm cho tóc anh ướt nhẹp, vẻ mạt anh căng thẳng, lúc này có thêm chút một chút cương nghị, anh không nói gì, mà cởi bỏ áo khoác của mình, khoát lên trên người của cô, cúi người xuống liền bế cô lên.
"Không cần ngủ. . . . . ." Âm thanh của anh tựa như đơn khúc tuần hoàn giống nhau, ở bên tai của cô thật lâu không tản đi.
Theo bản năng, cô vòng tay thật chặt quanh cổ anh, đầu dính sát vào trong иgự¢ của anh. Có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể gần anh hơn.
"Ngụy tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không cần đợi Mộ tiên sinh rồi." Trong xe hai người, đồng loạt quang sát hết mọi sự việc bên ngoài.
Ngụy Như Lễ chậm rãi đem vật cầm trong tay dập tắt khói, biểu tình bình tĩnh mơ hồ lộ ra một nụ cười, "Ông nói bọn họ hiện tại đây là tội tình gì, cuối cùng còn không phải là tách ra sao?"
Lão Trung quay đầu lại liếc mắt nhìn, "Không chừng, nếu như Mộ tiên sinh trong lòng có thể mở ra, tất cả đều dễ nói chuyện. Dù sao ngài ấy và phu nhân. . . . . ."
"Ha ha, lão Trung, xem ra “phu nhân” kia của ông , thu mua ông rất triệt để." Ngụy Như Lễ trong giọng tràn đầy giễu cợt.
"Ngụy tiên sinh, không phải là một mình tôi, tất cả mọi người có thể nhìn được. Kể từ khi phu nhân tới, tiên sinh so bất cứ lúc nào cũng vui vẻ. . . . . ."
"Nhưng là, nếu như không có vị phu nhân này, anh ấy còn có thể như trước khi một bộ dạng thật yên lặng, nhưng là hiện tại cũng bị ngườii phụ nữ kia phá hủy." Ngụy Như Lễ mỉm cười nhìn.
Lão Trung ngẩn ra, trong bụng không biết nữa nên nói cái gì, "Chuyện này, không thể trách phu nhân !"
"Hả?Vậy phải trách Mộ Ly sao? Mười lăm năm trước cha của cô ta hại cả nhà của anh ấy, mười lăm năm sau, biết được cái kết quả này, anh ấy vì cô ta bệnh nặng một hồi, tôi còn phải cảm ơn cô ta sao?" Ngụy Như Lễthu lại tất cả ý cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước xe.
Vừa nghe lời của anh, lão Trung lập tức im lặng.
"Lái xe!" Ngụy Như Lễ tựa vào trên chỗ ngồi trước, tất cả tức giận cũng đều bị gợi lên.
"Vâng"
Xe chậm rãi mở xa, Mộ Ly cũng mang theo Quý Linh Linh đi bệnh viện. Nhưng cho dù ai cũng không có phát hiện, ở một góc nhỏ của lới đi, một ánh mắt sắc lạnh luôn luôn vụng trộm nhìn bọn họ.
"Quý Linh Linh, cô đừng mơ tưởng gần gũi với anh ấy!"
Thân thể của Mộ Ly khỏe mạnh ấm áp, môi của anh dán thất chặc lên bờ môi của cô, giống như khát vọng đã bị đè nén thật lâu. Bàn tay của anh phát ra nhiệt độ nóng bỏng, chậm rãi giống như là muốn ở trong lòng của cô in lên dấu ấn. Nhưng tại sao. . . . . . Tại sao chỉ là đến một nửa, ấm áp của anh liền rời đi.
Không cần đi, không cần đi!
Cô không muốn rời khỏi ánh mát nóng bỏng, cái ôm ấm áp của anh. Cô cần anh, cần anh ở bên cạnh chăm sóc cho cô một tấc cũng không rời.
Anh rời đi, không quay đầu lại, giống như là đã quyết định sẽ ly biệt ~
"Không cần đi!"
"Linh Linh, cậu đã tỉnh!"
"Hiểu. . . . . . Hiểu Phỉ, cậu. . . . . ."
Thẩm Hiểu Phỉ thấy cô tỉnh lại, lập tức thở dài một hơi. Nhìn mặt mũi của Quý Linh Linh tiều tụy,cô nghĩ mà sợ. Cô chỉ là rời đi một lát, cái người phụ nữ ngốc này liền đội mưa ra ngoài, may mà không có cảm.
"Quý Linh Linh, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Bên ngoài lạnh như vậy, trời mưalớn như vậy,cậu cố ý gây khó dễ cho bản thân phải không?" Thẩm Hiểu Phỉ vữa mở miệng thì mắng một trận. Cô ngốc này, chẳng lẽ vì một người đàn ông, ngay cả mạng cũng không cần sao?
Ánh mắt của Quý Linh Linh ảm đạm, anh đi, không đợi cùng mình nói mấy câu anh liền đi.
"Linh Linh, Linh Linh, cậu làm sao vậy?" Thẩm Hiểu Phỉ lo lắng kéo tay của cô.
"Cậu biết là ai đã đưa mình tới bệnh viện không?" Quý Linh Linh ngẩng đầu lên, trong hốc mắt tràn đầy mờ mịt hỏi.
"Có thể là người tốt bụng, bệnh viện gọi điện thoại cho mình,có phải là. . . . ."
Quý Linh Linh nhìn chằm chằm cô, làm Thẩm Hiểu Phỉ không thể không ngừng lại, cô không tin, anh ta không có lý do để làm vậy.
"Mộ Ly. . . . . ." Quý Linh Linh từ từ mở miệng, lại buông tầm mắt xuống. Là Mộ Ly, cô làm sao có thể quên ánh mắt của anh khi nhìn cô, tràn đầy đau lòng cùng không đành lòng.
"Anh ta. . . . . ."
"Hiểu Phỉ, tại sao mình lại là con gái của kẻ thù anh ấy? Tại sao hai người chúng tôi yêu nhau như vậy, lại không thể ở chung một chỗ? Mình đã làm sai điều gì, phải nhận hình phạt lớn như vậy?" Quý Linh Linh thật chặt lôi kéo tay của Thẩm Hiểu Phỉ, nước mắt rơi như mưa.
Vừa nghĩ tới Mộ Ly, cô càng thêm đau lòng. Anh ấy rõ ràng nói không muốn gặp lại cô, thế nhưng khi trời mưa, thế nhưng anh lại như một thiên thần đứng ở bên cạnh cô, ban cho cô ấm áp. . . . . .
"Đừng khóc, đừng khóc. Mình đi tới chỗ bác sĩ hỏi một chút, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, mình dẫn cậu về nhà." Thẩm Hiểu Phỉ nhất thời cũng không tìm được lời an ủi cô..., dù sao bản thân cũng không thể cho ấy trở về tìm Mộ Ly, cô chỉ có thể tìm một lý do vội vàng rời đi.
Tinh thần của Quý Linh Linh có chút hoảng hốt tựa vào trên giường bệnh, thân thể nhỏ cũng thật yên tĩnh, không tiếp tục gây ra phiền toái gì . Nhưng là, cô không muốn tìm phiền toái, cũng không có nghĩ, những người khác cũng không muốn để yên cho cô.
"Ha ha, thì ra là đứa bé vẫn còn, tôi còn tưởng rằng đã mất rồi!"
Quý Linh Linh chợt ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Tâm Giao tay mang túi xách, mang một đôi giày cao gót gần mười tấc, mặc một chiếc váy ngắn, trên mặt đầy vẻ hả hê đi về phía cô.
"Cô tới đây làm cái gì?"
"Ôi, tôi có thể tới đây để làm cái gì, tôi bất quá chỉ là tới đây xem, nó. . . . . . Tạp chủng, có ૮ɦếƭ mất hay không?" Tạp chủng, hai chữ, cô ta cố ý dùng khẩu ngữ gọi ra, "Không nghĩ tới, cô đồ tiện nhân này cái mạng đúng thật hạ tiện, có thể cứng đến như vậy. Bị dầm mưa thành như vậy, thậm chí cảm cũng không có!" Những lời này, thực tế là cô ta oán niệm, cô ta cho là ít nhất, Quý Linh Linh sẽ cảm, sau đó dùng thuốc làm mất đứa bé. . . . . .
Quý Linh Linh ngước mắt nhìn, "Cô nói đủ chưa? Nói xong, cút ngay."
"Ôi, tôi xem ra cô bây giờ còn có bản lãnh khác nữa, cái miệng này thật đủ xảo quyệt . Nhưng là, vậy thì thế nào đây? Cô bây giờ chỉ là một chiếc giày rách, mang theo tạp chủng giày rách!" Giang Tâm Giao khẽ nhếch khóe môi, nhìn bộ dáng yếu đuối của Quý Linh Linh, tâm tình của cô ta thật là tốt hơn nghìn lần vạn lần. Mới vừa rồi trong lòng không vui, cũng dần dần tản đi.
Coi như Mộ Ly đưa cô ta tới bệnh viện vậy thì như thế nào, chỉ có thể nói rõ tâm của Mộ Ly mềm, còn có thể nói rõ những thứ khác sao?
"Tôi cảnh cáo cô, còn dám nhục mạ đứa bé của tôi, tôi liền để cho cô. . . . . . Chịu không nổi!"
"Ha ha, để cho tôi chịu không nổi? Ha ha, tốt, tới đây, xem bộ dạng hiện tại này của cô, có phải hiện tại chỉ cần tôi đẩy nhẹ cô cũng đã gục? Quý Linh Linh, trước kia cô cao tay, đem Mộ Ly cùng Lãnh Dạ Hi cũng đêu say mê vây quanh, nhưng cô hiện tại chỉ còn là loại mặt hàng giá rẻ? Bây giờ tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ dựa vào sự đáng thương, dựa vào tạp chủng trong bụng cô, lòng tốt của Mộ Ly, cô dều không cần nghĩ!" Cô ta cắn răng cắn lợi nói, "Bởi vì rất nhanh, tôi liền sẽ có đứa bé của chúng tôi, hừ, cô đó, vì về sau để có thể gàn đàn ông, tốt nhất vẫn là đem tạp chủng này phá bỏ đi!" Cô ta nói xong lập tức lộ ra nét mặt tươi cười.
"Giang Tâm Giao, tôi khuyên cô tốt nhất là cút đi, nếu không. . . . . ."
"Nếu không cái gì? Quý Linh Linh cô nhìn lại cô xem bộ dạng bệnh hoạn như vậy , còn tưởng bây giờ giống như ban đầu khi còn ở ide sao? Ha ha, cô có muốn cũng không thể, Mộ Ly cũng đã sớm chơi chán cô. Tôi nói cho cô biết, tại sao tôi lại cùng cô làm cùng một công ty, chính là Mộ Ly vốn đã chán cô, để cho tôi tới cho cô một đả kích trầm trọng. Cô bây giờ vẫn còn ở ảo tưởng mình là Thượng tá phu nhân sao? Không biết thẹn!" Giang Tâm Giao hung hăng mắng chửi.
Quý Linh Linh siết chặt quả đắm, bụng bởi vì tức giận, cũng truyền tới cảm giác đau đớn.
"Còn cô, tốt nhất thức thời một chút . Về cô tốt nhất bớt xuất hiện ở trước mặt Mộ Ly đi, lần này anh ấy bỏ qua cho cô, cũng không có nghĩa lần sau cũng có thể bỏ qua cho cô. Cô cũng nên biết, Mộ Ly là loại người Gi*t người không chớp mắt, cô tốt nhất không nên chõ giận anh ấy! Về sau, thấy tôi cũng nên phải khách khách khí khí một chút, bởi vì. . . . . . Tôi lập tức sẽ trở thành Thượng tá phu nhân. Ha ha, ha ha ha ha. . . . . ." Giang Tâm Giao hài lòng khi nhìn thấy nét mặt thất bại của Quý Linh Linh, bại tướng dưới tay, cô có bao nhiên bản lĩnh mà muốn cùng cô ta tranh đoạt đàn ông.
"Giang Tâm Giao, tôi thấy cô là loại người thích tự làm mình mất mặt phải không?" Bỗng dưng, Thẩm Hiểu Phỉ xuất hiện ở tại cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc