Thuê Boss Làm Bạn Trai - Chương 02

Tác giả: Zumy

"Cái gì!" Cả người Tiếu Phù như nảy lên một cái.
Không thể nào, ông chủ còn nhớ rõ cái chủ đề tám trăm năm trước ?
"Còn cố ý viết hai chữ này to lên." Hắn lặp lại không sót một chữ cô vừa mới tự lẩm bẩm, khóe miệng mỉm cười hài hước.
Tiếu Phù kìm nén tinh thần bị kích động quá mức đến mức giống như ngừng thở.
Chính mình không thể tin được mình lại có vận mệnh như thế, đang nói lảm nhảm nhàm chán, lại có thể đúng lúc bị người lãnh đạo của mình trực tiếp nghe được, hơn nữa còn không sót một chữ?
Cô đột nhiên muốn dùng sức đập đầu vào tường. . . .
"Không có gì, chỉ là lời trên tờ quảng cáo mà em gái tôi gửi cho tôi, tôi không hiểu rõ ý của nó lắm, cho nên ——" Tiếu Phù ấp úng nói xong.
Ông trời làm ơn, để cho cái chủ đề này đến đây chấm dứt thôi.
Hiện tại nói chuyện với cô, không phải nói đùa cùng ai khác, mà là người lãnh đạo trực tiếp của cô. . . . . . Cô còn phải dựa vào anh ta để kiếm cơm. . . . . .
"Em gái cô kết hôn gửi thiệp cưới tới đây thì cũng rất dễ hiểu, nhưng sao lại gửi đơn quảng cáo tới?" Lăng Thiên Tước nhướng mày, không rõ sự thật hỏi.
"Nói ra thì rất dài dòng."Nụ cười nở rất nhanh, cô bắt đầu quanh co lòng vòng để gợi ý."Ông chủ, giờ làm việc đã đến, tôi. . . . . . Tôi sẽ lập tức cất những thứ đồ này đi."
"Tôi không muốn cô cất đi, lấy ra, tôi xem giúp cô một chút." Hắn đưa bàn tay về phía cô, tò mò rốt cuộc là cái đồ gì, lại có thể khiến hai gò má của thư ký Khang cứng nhắc đỏ hồng.
Hắn vốn không có nhiều hứng thú biết lắm, nhưng thấy dáng vẻ lúng túng của cô, ngược lại bây giờ, hắn rất hứng thú muốn biết.
"Không. . . . . . Không cần. . . . . . Rồi. . . . . ." Nhìn ông chủ vươn bàn tay về phía mình, Tiếu Phù gào khóc ở đáy lòng, trời ạ, có ai có thể tới đây cứu mình?
Đây không phải đơn quảng cáo bán đồ hộp, đồ dùng thanh khiết, mà kín hai tờ giấy là thông tin về phẩm chất của người đàn ông đi cùng, thậm chí phía trên còn có ——hình người đàn ông dũng mãnh.
Cô đột nhiên rất muốn dùng sức đập đầu vào tường.
Ngộ nhỡ bị ông chủ cho cô là loại phụ nữ đó, rồi chất vấn năng lực làm việc của cô, cô nên làm sao đây? Nhưng cô trong sạch nha!
Lăng Thiên Tước thu tay lại, nụ cười anh tuấn từ từ trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.
"Thư ký Khang?" Hắn lạnh lùng cất tiếng nói.
"Ông chủ..” Cô vẫn còn chưa muốn đưa.
Hắn không nói một câu, thái độ kiên quyết nhìn cô.
Tiếu Phù chán nản, mất hết ý chí nhìn anh ta một lúc lâu, cuối cùng cũng đủ dũng khí đầu hàng, bình thường mỗi khi ông chủ xuất hiện dáng vẻ mặt lạnh, chỉ thể hiện một chuyện —— tốt nhất là đi làm theo lời anh ta.
Cô rút tờ quảng cáo dưới xấp tài liệu ra,nhưng chỉ có một tờ, không có tờ có hình, cô cảm thấy có thêm hình tờ kia quá gian ác, cũng rất có hiệu quả làm thị giác rung động.
Lăng Thiên Tước nhận lấy đơn quảng cáo, cúi đầu nhìn mấy giây, mày rậm càng nhăn càng sâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, bộ mặt không hiểu nhìn về phía cô.
"Đây là quảng cáo tìm người đàn ông đi cùng." Nói thẳng.
"Vâng" Tiếu Phù cúi đầu.
"Cô tính tốn tiền ——" Đôi mày nhướng lên, Lăng Thiên Tước kinh ngạc nhìn cô thư ký cứng nhắc lại có "Nhu cầu" kiểu này?
"Vâng" Tiếu Phù nhanh miệng trả lời để tránh ông chủ nói nốt lời còn lại, nếu như nghe được từ trong miệng ông chủ những thứ kia, cô nhất định sẽ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
"Tại sao?" Hắn không có ý coi thường, ngược lại cảm thấy vô cùng thú vị.
"Do có một ít nguyên nhân riêng tư." Âm thanh nghe có vẻ than thở.
Đây mới là thư ký Khang cứng nhắc của hắn.
Lăng Thiên Tước nhếch miệng lên, phát hiện đầu cô thư ký cúi xuống thêm năm độ.
"Đã chọn được người đàn ông nào rồi sao?" Giọng trầm thấp nhưng nồng nặc ý giễu cợt.
"Không có… Ai. . . . . “.
Tiếu Phù rất hy vọng giờ phút này chỉ là cơn ác mộng, tỉnh lại có thể làm bộ không có việc gì.
"Có muốn cùng tôi thực hiện việc hỗ trợ lẫn nhau không?" Dáng vẻ tươi cười của hắn càng lúc càng rõ, ý châm biếm như tụ lại ở ***g *** hắn."Tôi có ánh mắt xem đàn ông rất chuẩn ."
"Ông chủ, thật ra nếu như tôi không thể đi nước Mĩ thì cũng không cần chọn một người đàn ông này đi tham dự tiệc cưới cùng tôi."
Có thể bỏ qua cho cô không? Đừng đi sâu vào chuyện này nữa.
Bây giờ,Tiếu Phù thật muốn chửi mình, tại sao mang loại vật này tới công ty để nghiên cứu.
"Thì ra là dùng để tham dự tiệc cưới." Lăng Thiên Tước hài lòng sờ sờ cằm.
Cho đến lúc này, Tiếu Phù mới đột nhiên giật mình, ông chủ đào hoa mới vừa rồi còn đang dò hỏi cô, không ngờ sau đó không thèm nhìn cô rồi cứ thế bỏ qua?
"Ông chủ, chuyện này tôi ——" Cô hít sâu một cái, sau đó lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên."Còn có công việc ——"
"Tôi không nói không cho cô đi nước Mĩ." Lăng Thiên Tước để đơn quảng cáo xuống , trong đầu cô còn đang suy nghĩ nhanh chóng hai chuyện."Cô muốn đi không?"
"Tôi là người thân duy nhất của em gái, nếu như tôi không đi tham gia đám cưới của nó, nó nhất định sẽ rất thất vọng." Tiếu Phù cười bất đắc dĩ.
"Nghe cô nói như vậy tức là có lý do không thể không đi." Hắn hơi nhếch mày.
"Nếu như ông chủ đồng ý cho tôi nghỉ mấy ngày, tôi có thể bay đi tham dự đám cưới của em gái." Trong nháy mắt, hai mắt Tiếu Phù sáng lên, sung sướng mong đợi nhìn về phía ông chủ.
"Tôi suy nghĩ đã." Giọng Lăng Thiên Tước trở lên dè dặt.
"Haiz…." Thất vọng.
"Nói cho tôi biết, tại sao cô nhất định phải tìm người đàn ông tham dự với cô?" Hắn chuyên chú, trong nháy mắt, tròng mắt đen trở nên sắc bén, trực giác cho thấy đây không phải chuyện đơn giản.
"Là em gái tôi đề nghị, bởi vì bạn trai cũ của tôi cũng sẽ có mặt." Cô ngoan ngoãn nói.
Nếu như cô không thành thực mọi việc, nhìn bên ngoài có vẻ thoải mái, ngỗ nhỡ ngày nào đó ông chủ thông minh giàu kinh nghiệm phát hiện ra chuyện thật, cô sẽ ૮ɦếƭ nhanh hơn.
"Sau đó hắn ta sẽ đi cùng bạn gái." Hắn khó hiểu.
"Ừ."
"Tại sao chia tay với tên kia?" Lăng Thiên Tước rất am hiểu, chỉ cần hỏi mấy vấn đề, có thể nắm bắt dễ dàng toàn bộ sự thật của câu chuyện.
"Anh ta và tôi hẹn nhau cùng ăn cơm, xong tôi lại quên, tôi gọi điện thoại cho anh ta, kết quả là một người con gái nhận, nói anh ta đang tắm, bảo tôi một chút nữa gọi lại, bởi vì bọn họ đang định muốn. . . . . . Muốn. . . . . ." Tiếu phù nhớ lại chuyện này, mặc dù không có cảm giác đau lòng, nhưng vẫn khó mở miệng.
"Ân ái." Hắn biết cô sẽ không dễ dàng nói ra.
"Không khác biệt lắm." Cô gật đầu một cái.
"Tôi nói với cô một việc, gần đây bà nội tôi bị bệnh, trùng hợp bà cũng ở nước Mĩ, muốn tôi và bạn gái trở về thăm bà." Lăng Thiên Tước quỷ quyệt chuyển đề tài, ban đầu ở trong đầu đang là hai chuyện, nhất thời tạo thành một chuyện tốt.
"Đúng rồi, bà nội quan tâm chuyện này nhất, ông chủ, anh nhất định phải đến đó lập tức, muốn tôi giúp anh tìm một thí sinh thích hợp từ trong danh sách không? Hay là muốn tôi giúp anh mua một chút đồ ăn vặt Đài Loan mà bà của anh thích ăn ?" Trực giác của Tiếu Phù cho thấy ông chủ nói chuyện này chắc hẳn có dụng ý.
"Trong danh sách không có ai thích hợp, nên mua đồ gì tôi sẽ tự mình xử lý, nhưng tôi phải bảo cô giúp chuẩn bị." Hắn mỉm cười quỷ quyệt với cô, lộ ra vẻ hài lòng.
Tiếu Phù không rõ sự thật nên rùng mình một cái.
"Tôi? Tại sao?" Cô có liên quan gì đến chuyện này.
Lăng Thiên Tước không trả lời thẳng vấn đề của cô, ngược lại nhìn cô, mặt bí hiểm mở miệng, "Bây giờ muốn xem cô muốn tham dự tiệc cưới của em gái bao nhiêu ?."
Hắn tự tin, mặc kệ như thế nào, cuối cùng cô nhất định sẽ đồng ý đề nghị của hắn, bởi vì từ trong mắt cô, hắn thấy rõ việc tham dự tiệc cưới đối với cô mà nói rất quan trọng.
Nói hắn hiểu chuyện rồi tùy cơ ứng biến cũng tốt, hoặc lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng được, chuyến đi đến nước Mĩ lần này, nhất định hai người bọn họ cùng đi rồi!
"Vẫn luôn rất muốn." Cô lập tức tỏ rõ.
Cho dù cô không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông thối đó, nhưng cô vẫn rất muốn đi.
Đối với cô mà nói, em gái kết hôn, nếu như cô không thể tự mình đi tới chúc phúc, nhất định sẽ trở thành một trong những tiếc nuối lớn nhất trong đời cô.
"Rất tốt, tôi muốn cô đi cùng tôi, bây giờ đi đăng kí vé máy bay vừa đi vừa về, theo thứ tự chuyến bay là ngày mai và quay lại là sau một tuần lễ." Lăng Thiên Tước khẽ thở dài, lần đầu tiên có cảm giác thật tốt khi giải quyết được hai chuyện tốt đẹp.
"Ông chủ, anh đồng ý để cho tôi nghỉ?" Tiếu Phù kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được ông chủ có thể nguyện ý cho cô đi.
"Không hoàn toàn đúng."
Hắn cười nhẹ nhõm một tiếng, nhìn tâm tư của Tiếu Phù .
"Tôi không hiểu." Cô lắc đầu một cái.
"Trừ phi cô đồng ý với tôi một phương án, nếu không thì không cần mua vé máy bay cho cô." Lăng Thiên Tước nói dứt khoát, giọng quả quyết giống như ở trên bàn đàm phán hiệp ước.
“Phương án?"Việc anh ta vừa nói sao?
"Cô làm bạn gái giả của tôi, theo tôi trở về dụ dỗ bà nội tôi vui vẻ, tôi sẽ làm bạn trai giả miễn phí, giúp cô giải quyết bạn trai cũ trong quá khứ.”
Kế hoạch hoàn mỹ, không ai được lợi của ai.
Hơn nữa, hắn hoàn toàn không lo lắng thư ký Khang có ý định"Tranh giành quyền lợi" đối với mình, trải qua mấy năm kinh nghiệm làm việc cùng nhau, hắn biết rõ thư ký Khang không có hứng thú với hắn.
Bằng vào một điểm này, cô chính là thí sinh làm“Bạn gái giả” giỏi nhất.
"Anh bảo tôi phải đi lừa bà nội anh" Tiếu Phù kêu lên.
Chỉ nghĩ không, cô cũng có dự cảm mình nhất định sẽ bị cảm giác tội ác ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ.
"Cô không muốn lừa em gái và mọi người ở tiệc cưới sao?" Lăng Thiên Tước không nhẹ không nặng lạnh lùng chỉ ra, khiến mặt cô cam chịu như đưa đám.
Hắn cảm thấy có chút buồn cười, tính cách của cô gái này thật đúng là"đơn thuần" , như vậy vừa đúng, bà nội nhất định sẽ thích.
"Nhưng em gái tôi biết chuyện thật sự." Quan trọng là từ đầu đến cuối đều là kế hoạch của em gái, còn cô vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ thôi.
Hơn nữa, lừa gạt người không quen so với lừa gạt bà nội là người yêu thương mình nhất —— khác nhau rất lớn, đúng không?
Tiếu Phù trách móc ông chủ mình.
"Điều này rất công bằng, bên cạnh tôi mọi người đều biết cô là giả, chỉ có bà nội ngoại lệ, nghiêm khắc mà nói lại, ở bên này nhiệm vụ của cô vẫn còn tương đối đơn giản." Lăng Thiên Tước cười cười tự tin.
Muốn thảo luận trò chơi này với hắn, hắn theo đến cùng.
Tuy nhiên, bây giờ so với bất luận ai khác thì cô phải biết rõ rằng không bao giờ hắn thua ở trên bàn đàm phán.
"Đơn giản?" Đỉnh đầu Tiếu Phù toát ra dấu chấm hỏi.
"Trừ cô và em gái ra, tôi phải lừa gạt mọi người mà cô chỉ cần chuyên tâm giải quyết bà nội tôi, mà những người khác cũng sẽ hết sức giúp đỡ cô." Trên mặt Lăng Thiên Tước tràn đầy nụ cười tươi sáng làm người ta choáng váng, ánh mắt sắc bén phóng ra áp lực vô cùng lớn vội vã hướng về phía cô."Bây giờ, quyền quyết định ở trong tay cô."
"Quyền quyết định?" Cô toát ra nhiều dấu chấm hỏi hơn.
Trải qua những gì anh ta vừa nói, không biết sao cô cảm thấy nếu như đồng ý anh ấy, mình ngược lại được lợi tương đối nhiều hơn đối phương?
Đáng sợ nhất là, nếu như cô không đồng ý, giống như "Biết rõ vật này là cổ phiếu bày ra cũng không dám mua" đó chính là rất ngốc nghếch.
"Giúp tôi mua vé máy bay, hoặc —— giúp chúng ta mua vé máy bay." Hắn thúc giục cô nhanh chóng xuống tiền đánh cuộc.
"Công việc thì làm sao đây?" Đột nhiên Tiếu Phù cảm thấy bất đắc dĩ có lỗi.
Hắn mỉm cười nhìn cô, lộ ra sự tán thưởng.
Khang Tiếu Phù đúng là thư kí có tài hiếm thấy, không hề mê luyến cấp trên, luôn để công việc lên hàng đầu, thái độ nghiêm túc, không có dã tâm, không tính toán so đo. . . . . .
Đúng là không có cô ấy, chuyện này không xong được.
"Tôi là ông chủ, tôi sẽ tự mình giải quyết." Hắn nghe thấy liền nói.
Thế giới này có thứ được gọi là"Hội nghị Chat webcam", làm việc thì cũng không cần thiết phải chăm chỉ đợi trong phòng làm việc.
Tiếu Phù thở dài thật lâu, thật ra thì không có nhiều lựa chọn nên liền mở miệng, "Được rồi."
Lăng Thiên Tước nhướng lông mày bên phải lên cao, không nói một câu rồi nhìn cô.
"Tôi sẽ mua vé máy bay cho chúng ta."
Nghe vậy, hắn cười nhàn nhạt hài lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc