Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 51

Tác giả: Chấp Loạn

Một giây đóng lại cửa phòng Liễu Uyển Nhi cố nén nước mắt rốt cục vỡ đê.
Trong đầu tất cả đều là cảnh Tô Lực Hằng ôm hôn Tử Quyên,nếu không yêu cô tại sao còn muốn dây dưa ?
Lúc này chỉ có nước mắt mới có thể xoa dịu nổi khổ trong lòng cô.
“Uyển Nhi.” Một tiếng hô nhỏ,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng ngẩng đầu,là ai gọi tên thật của cô?
Chỉ thấy cửa sổ đứng một người chính là Vu Thiểu Đình.
“Anh Thiểu Đình.”Giọng có chút kích động,hắn có biết khi cô đang đau lòng,gọi tên Uyển Nhi đối với cô mà nói là rất an ủi.
Nước mắt của cô khiến Thiểu Đình đau lòng: “Hắn đã làm gì em?”
Cô không muốn nói,không muốn nói hình ảnh khiến cô đau,vọt tới trước mặt của hắn: “Chúng ta đi thôi,rời xa nơi này,không bao giờ … trở về đây nữa.”
“Ừ.” Giống như năm năm trước,Vu Thiểu Đình ôm lấy Liễu Uyển Nhi đứng trên cửa sổ.
“Các ngươi cho rằng còn có thể chạy trốn sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói từ chỗ tối truyền đến,nhanh chóng quay đầu lại,Tô Lực Hằng đã đứng phía sau bọn họ.
Lúc này Tô Lực Hằng trong lòng tê liệt đau đớn,cô lại muốn phản bội mình giống như năm năm trước cùng người đàn ông này chạy trốn.
“Anh Thiểu Đình chúng ta đi.” Liễu Uyển Nhi gọi làm Thiểu Đình lấy lại tinh thần,lúc này mới phát hiện sắc mặt cô bé trong иgự¢ kiên định lạnh lùng dị thường , trong lòng run lên,hắn nhạy cảm lập tức phát hiện có chuyện không bình thường.
Nhưng lúc này không quan tâm được nhiều,sau khi hắn tỉnh lại Lâm Cẩm Quyền đã kể cho hắn nghe tất cả chuyện xảy ra, ý nghĩ đầu tiên chính là tới Tô gia cứu cô,mà hắn cũng lập tức làm như vậy, hiện tại chỉ cần rời khỏi cửa sổ này bọn họ có thể vĩnh viễn cao bay xa chạy.
Vẻ mặt lạnh lùng của cô làm Tô Lực Hằng tâm lạnh như băng,vốn còn tưởng rằng cô có chút tình cảm với mình,bây giờ nhìn lại tất cả đều là ảo giác,là hắn tự mình đa tình.
Tô Lực Hằng siết chặt quả đấm: “Các người không thể đi.”
Vu Thiểu Đình cảnh giác nhìn người đàn ông nguy hiểm trước mắt,đơn đả độc đấu mình chưa chắc thắng được hắn,huống chi còn mang theo Liễu Uyển Nhi.
Nhưng việc đã đến nước này,vô luận thế nào hắn cũng muốn thử một lần,lui về phía sau hai bước,quay người lại đang chuẩn bị nhảy lên cửa sổ,bỗng nhiên nhìn thấy trong sân đã đứng đầy đàn em trong Lưu Xuyên Đường.
Liễu Uyển Nhi cũng nhìn thấy,tim nhất thời nguội.
Nhìn hai người họ cứng ngắc Tô Lực Hằng biết bọn họ đã thấy rõ hoàn cảnh.
“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Đây không phải thỉnh cầu mà là ra lệnh.
Do dự một chút vẫn thoát khỏi lòng иgự¢ hắn,không nhìn tới ánh mắt bảo “đừng” của Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi không muốn liên lụy hắn,bởi vì cô biết người đứng ở trước mặt bọn họ đã hóa thành ma quỷ,hắn bây giờ chuyện gì cũng làm được.
Đi tới trước mặt của hắn,tay lập tức bị một lực lượng mạnh mẽ kéo,xương giống như sẽ bị Ϧóþ nát,cố nén đau đớn,giống như cánh tay không thuộc về cô,cô không muốn …bị hắn thao túng.
“Hôn anh.” Tô Lực Hằng vô cùng bất mãn trên người cô tản mát ra sự xa cách,đồng thời muốn biểu thị công khai chủ quyền trước mặt Vu Thiểu Đình,cô bé này là vợ hắn,đừng hòng ςướק đi cô.
Giống như không nghe được lời hắn,ánh mắt Liễu Uyển Nhi dần dần rời rạc.
Tô Lực Hằng nhìn không thấy tức giận trong mắt cô,cô trước mắt giống như chỉ là một 乃úp bê vải,乃úp bê vải không có linh hồn,trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng.
“Hôn anh.”
Lần nữa ra lệnh trong giọng nói ngoại trừ cường thế còn có chút khẩn trương.
Liễu Uyển Nhi giống như không nghe được giọng của hắn,ngơ ngác đứng trước mặt hắn,ánh mắt mơ màng không biết nhìn về hướng nào.
“Tiểu Tiểu.” Vu Thiểu Đình cũng phát hiện cô khác thường,không khỏi có chút lo lắng,muốn nhích tới gần cô lại bị Tô Lực Hằng ngăn cản.
“Cô ấy là vợ tôi!”
Thân phận này giống như một tiếng sấm chấn động màn nhĩ Vu Thiểu Đình,muốn liều lĩnh kéo cô bên cạnh hắn đi cũng thấy được kiên định như bàn thạch trong mắt Tô Lực Hằng : “Trước đó tôi thả các người đi nhưng bây giờ cô ấy là vợ tôi,vĩnh viễn không thể chia cách,tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi tôi nửa bước.”
Vu Thiểu Đình bỗng nhiên nhớ lại hiểu lầm năm năm trước,nếu như không phải hiểu lầm cô ấy hiện tại hoàn toàn chịu theo hắn đi sao?
Hiện tại thử nghĩ rốt cuộc là Tô Lực Hằng đoạt đi cô dâu của hắn,hay chính hắn đoạt đi cô gái vốn thuộc về đại ca?
Mà ai mới là tình yêu đích thực trong lòng cô ấy?
Cô lệ thuộc vào hắn,tin tưởng hắn,nhưng ở trong mắt cô hắn chưa từng thấy qua ngọn lửa kích tình.
Giữa bọn họ chung ᴆụng luôn dịu dàng thắm thiết rồi lại bình thản như nước,đó cũng là nguyên nhân mỗi khi đứng trước mặt Tô Lực Hằng cảm thấy hoảng loạn, nói cho cùng hắn không có chút lòng tin tình cảm cô dành cho hắn.
Nhìn cô bối rối,thất thần,tức giận,ha ha không có yêu lấy đâu ra oán hận cùng thất vọng.
Mình đưa đã ςướק đi cô năm năm đã đến lúc trả lại cho hắn.
Rũ xuống hai mắt xoay người đi.
Tự nói với mình không được quay đầu lại,cô bé kia đã tìm được cảng chân chính,có lẽ bão có thể gầm thét nhưng có cảng che chở,tất cả cũng sẽ trời cao biển rộng.
Ánh mắt Tô Lực Hằng vẫn dán chặt trên người Liễu Uyển Nhi.
Nhìn cô thật lâu không có phản ứng,không nhịn được hỏi: “Em đang giận anh sao?”
Vẫn hờ hững.
Tô Lực Hằng ôm cô đặt lên trên giường,đắp chăn cho cô.
Nhẹ xoa lông mày trên trán,trong lòng thở dài một hơi,cho dù trong lòng em không có anh,anh vẫn giữ em bên mình,ai bảo cuộc đời anh đã không thể không có em.
“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi xuống lầu,chỉ thấy một chiến đàn Piano Steinway màu trắng tao nhã đứng sửng trong phòng khách.
“Thích không?” Tô Lực Hằng mong đợi nhìn cô.
Kể từ khi ngày đó Liễu Uyển Nhi giống như biến thành một 乃úp bê vải không có hồn phách,không khóc không cười không ầm ĩ,mỗi ngày lẳng lặng ngồi trong phòng,bất luận Tô Lực Hằng nói với cô điều gì cô đều lờ đi không để ý.
Vì để cô mở miệng hắn lao lực lao tâm,mỗi ngày bảo Khinh Vân cùng Tử Quyên thay phiên nói chuyện với cô,biết cô thích âm nhạc liền mua cho cô một đống đồ cô thích nhưng người đó vẫn thờ ơ.
Liễu Uyển Nhi nhìn sang Piano,ngay sau đó rũ mắt xuống,Tô Lực Hằng trong lòng có chút mất mác nhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha.
Kéo cô ngồi xuống trước bàn Piano,cầm tay cô.
Mười ngón tay giao nhau,chạm vào phím đàn màu trắng,đờn ra một ca khúc sôi nổi.
Là bản 《your smile》,giai điệu nhẹ nhàng . . . . . .
Đè xuống một âm phù,Tô Lực Hằng ôm lấy cô bé phong lấy lòng mình,nếu như đây là trừng phạt em dành cho anh,em đã thành công bởi vì anh đã mất đi hạnh phúc.
Ngón tay vẫn dừng trên bàn phím màu trắng,Liễu Uyển Nhi tim khẽ co rút,tại sao là 《your smile》?
Nhìn thấy anh cùng cô gái khác ôm hôn,bị anh tổn thương,anh còn hi vọng tôi nở nụ cười chống đở sao?
Nếu như nhất định phải dây dưa cả đời,vậy cô lựa chọn không vùng vẫy nữa.
Lẳng lặng ngồi trước đàn Piano,lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau,hai trái tim dây dưa,càng ra vẻ bình tĩnh càng nén chịu thì càng khổ sở. . . . . .
Đúng lúc này,cửa lớn bị đẩy ra,một một giọng nói tức giận truyền đến.
“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi,gạt ta đi châu Úc du lịch,kết quả chạy về nước bắt nạt Tiểu Tiểu.” Là dì Trương,mà phía sau cô còn có Đao Nhân cùng Tiểu Do.
“Dì Trương.” Tô Lực Hằng gọi người trưởng bối khiến hắn đau đầu,ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn Đao Nhân cùng Tiểu Do đứng phía sau,bảo bọn họ xem chừng Dì Trương nhưng vẫn bị bà phát hiện.
Dì Dương vừa nhìn thấy Liễu Uyển Nhi lập tức lao đến,đưa tay kéo cô bé vào trong иgự¢ mình.
“Nhóc con tàn nhẫn,tại sao rời khỏi,tin tức hoàn toàn không có,cháu có biết dì Trương rất lo lắng không.” Đang nói chuyện nước mắt đã rớt xuống.
“Dì Trương.” Liễu Uyển Nhi rốt cục nói ra câu đầu tiên trong nhiều ngày,quay lại ôm lấy dì Trương,hồi ức năm năm trước từng chút từng chút trở lại trong đầu, bà tựa như mẹ ruột quan tâm lo lắng cho cô,ban đầu rời đi làm cho cô không nỡ bỏ nhất là dì Trương,nghĩ tới đây Liễu Uyển Nhi cũng rớt nước mắt.
Nhìn thấy cô rốt cục có phản ứng,Tô Lực Hằng tim căng thẳng mấy ngày nay rốt cuộc có thể thả lỏng,có lẽ dì Trương trở lại chưa chắc không phải chuyện tốt.
Tất cả giống như trở lại năm năm trước chẳng qua trong nhà thiếu một Vu Thiểu Đình,nhiều hơn một người giúp việc.
Thời gian dùng cơm tối
“Tiểu tử thúi này,chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói với ta một tiếng,hại ngay cả hôn lễ của các ngươi ta cũng thể tham dự!” Dì Trương nói xong nghiến răng nghiến lợi,còn thiếu không đem chén trong tay đập xuống.
“Dì Trương.” Trong giọng nói Tô Lực Hằng mang theo cầu khẩn,lão nhân gia trở lại lại bắt đầu quở trách hắn,chưa từng ngừng lại hắn làm gì phạm nhiều sai lầm, khiến hắn không có chút uy trước mặt đàn em.
“Tiểu Tiểu,cháu ăn nhiều một chút,xem cháu gầy chưa kìa.”Dì Trương gắp thức ăn cho Liễu Uyển Nhi.
“Cám ơn.” Liễu Uyển Nhi thản nhiên nói.
Tô Lực Hằng cũng gắp cho cô một miếng cá,chờ mong nghe cô cảm ơn lại không nghe được cảm thấy có chút mất mác.
Sau khi dì Trương trở về,cô đã mở miệng nói chuyện nhưng vẫn không để ý tới hắn.
“Tiểu Tiểu,cháu phải dưỡng thân thể thật tốt,như vậy tương lai sinh ra con mới có thể khỏe mạnh.” Dì Trương vừa nói,bàn tay Liễu Uyển Nhi cầm chiếc đũa cứng một chút,vốn định nói với dì Trương cô và Tô Lực Hằng đã ly hôn nhưng nghĩ lại thì thôi,không nên giải thích,lão nhân gia nhất định không thể tiếp nhận chuyện bọn họ ly hôn,biết đâu đến lúc đó nga cả cô cũng bị trách.
Thật ra thì cả Tô gia trừ Liễu Uyển Nhi những người khác đều biết thật ra bọn họ không ly hôn,mà Tô Lực Hằng cũng đã nói cho cô biết,hiệp nghị ly hôn của bọn họ đã sớm biến thành đồ bỏ chôn xuống mặt đất mà cô hình như không nghe thấy.
Cẩn thận quan sát bà xã của mình,Tô Lực Hằng cảm thấy dì Trương nói rất có lý,mặc dù hắn không có kinh nghiệm về phương diện này nhưng biết người mẹ khỏe mạnh liên quan đến đứa con khỏe mạnh,xem ra hắn phải giúp cô bồi bổ thân thể,chuẩn bị kế hoạch tạo người của hắn.
Tô Lực Hằng hành động nhanh chóng ,buổi tối người giúp việc mua một đống đồ bổ từ ngoài vào,từ đầu bổ đến chân đem vào trong phòng Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi.
“Những thứ này cho em,sau này mỗi ngày đều phải uống đấy.” Tô Lực Hằng nói.
Không thèm nhìn đến đống đồ đó một lần,Liễu Uyển Nhi bò thẳng lên giường mình,đắp lên chăn,ánh mắt khép lại,ngủ.
“Bà xã,em đừng ngủ sớm như vậy,anh phải nói với em những món đồ này làm sao uống.”
Người này thật là mặt dày,đã ly hôn ai là bà xã của hắn! Liễu Uyển Nhi mắng thầm trong lòng,ngoài mặt một chút phản ứng cũng không có.
“Bà xã,em đừng ngủ.” Bất kể Tô Lực Hằng gọi cô thế nào,Liễu Uyển Nhi đều không để ý hắn.
Một người đơn độc Tô Lực Hằng rốt cục biết cô quyết tâm không chú ý đến mình,xem ra hắn phải thay đổi phương pháp.
Từ một đống đồ lặt vặt chọn ra một thứ hắn thấy rất quan trọng,xé đi nhãn ngoài,nhìn người trên giường nói: “Tô Tiểu Tiểu,em đứng lên cho anh.”
Bất động đúng không? Trực tiếp kéo cô ngồi dậy.
Bị buộc ngồi dậy Liễu Uyển Nhi rốt cục mở mắt,mặt không chút thay đổi nhìn hắn.
Nhét cái hộp vào trong tay cô: “Đây là hộp Tђยốς tгáภђ tђคเ ,sau này mỗi ngày uống một viên cho anh,đừng hòng muốn lén có con với anh!”
Dứt lời tắt đèn,nằm ૮ɦếƭ dí trên giường.Tô Lực Hằng trong lòng có chút đắc ý,những vật khác không sao ngày mai bắt đầu bảo dì Trương mỗi ngày nấu món bổ cho cô,để dì Trương dụ cô ăn.
Thả hộp thuốc‘ Tђยốς tгáภђ tђคเ ’ lên đầu giường,Liễu Uyển Nhi nằm xuống đưa lưng về phía Tô Lực Hằng,mặc dù biết hắn không thích mình nhưng tim vẫn có chút đau nhói,nếu như ghét cô tại sao không cho cô rời đi?
Không được rơi nước mắt,không được để hắn biết mình rất để ý,yên lặng tự nói với mình,cố gắng nhịn đi
Tô Lực Hằng len lén đi vào phòng bếp,lãnh giáo dì Trương những điều cần thiết trước khi mang thai.
Sau khi giải thích rõ ràng,Tô Lực Hằng mới phát hiện thì ra mang thai sinh con là chuyện không hề dễ dàng,thử nghĩ xem Liễu Uyển Nhi vóc người mảnh mai yếu ớt,không hỏi khiến hắn bận tâm cô có chịu được cơn đau trong lúc sinh con không.
“Dì Trương,vậy làm sao mới có thể giúp Tiểu Tiểu mập thêm một chút?” Tô Lực Hằng hỏi.
“Cậu cho rằng mập có thể sinh con sao?Xem ra cậu ngày thường thông minh ngay thời điểm mấu chốt lại ngớ ngẩn.”Dì Trương nói.
Tô Lực Hằng phát hiện lúc này trong mắt dì Trương lóe tia thông minh hiểu rõ tất cả,chợt mới ý thức lời của bà có hàm ý khác.
“Dì,dì có lời gì cứ nói.” Tô Lực Hằng gọn gàng dứt khoát,đối phương đã giống như mẹ ruột hắn,giữa bọn họ không có gì không thể nói.
“Cậu và Tiểu Tiểu đã xảy ra chuyện gì?” Dì Trương trực tiếp đặt câu hỏi.
Xem ra cô ra chiến tranh lạnh với hắn mọi người đều biết.
Tô Lực Hằng thở dài một hơi: “Tôi cũng không biết đắt tội cô ấy ở chỗ nào,cô ấy đã rất lâu không để ý đến tôi,dụ dỗ sao cũng không chịu.”
“Ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết cô ấy làm sao có thể tha thứ cậu.” Dì Trương liếc hắn .
“Tôi không sai.” Vừa bắt đầu chính cô phản bội hắn,mà hắn đã không tính chuyện lúc trước tha thứ cô,hơn nữa sau khi cưới còn tha cho Ngạo Thông,nhưng thật ra chỉ vì không muốn cô ngày ngày lo lắng cho Lâm Cẩm Quyền và Vu Thiểu Đình,không hy vọng trong lòng cô quan tâm người đàn ông khác nhiều hơn hắn,nếu không hắn sẽ không nhân từ như vậy.
Lời của hắn khiến dì Trương cau mày: “Lực Hằng,có khi cậu cũng phải đứng trên góc độ Tiểu Tiểu nhìn vấn đề,chuyện cậu thấy đương nhiên chưa chắc cô ấy thấy đúng,làm gì có chuyện như cậu mong muốn.Cậu không được hoài nghi cô ấy,quan hệ giữa vợ chồng phải thăng bằng một chút.”
Hắn có như vậy không? Nói xong hắn cảm giác mình thật bá đạo,Tô Lực Hằng nhớ lại những hành vi trước đó của mình.
“Nhất là về phương diện tình cảm,dì thấy cậu nên tìm bữa nào rãnh rỗi nói chuyện cùng Tiểu Tiểu, sau này các người còn con đường rất dài phải đi,phải học được làm sao thông hiểu lẫn nhau.”
“Nhưng trước đó dì Trương có thể giúp ta nói những lời tốt.” Liên tục mấy ngày vấp phải trắc trở khiến lòng tự tin kiên cường của Tô Lực Hằng cũng bắt đầu có dấu hiệu sụp đổ.
“Ha ha.” Dì Trương hiểu ý cười, “Biết tác dụng của dì thì sau này đừng cho ta bên ngoài,nếu không sau này có việc đừng đến cầu xin ta.”
Tô Lực Hằng cười khúc khích bị lão nhân gia bắt được,không hổ là trưởng bối duy nhất có thể trách hắn.
“Tuân lệnh!” Ôm dì Trương hôn trên mặt bà một cái”Vậy thì làm phiền dì rồi.”
Đang lúc Tô Lực Hằng mơ mộng cuộc sống tốt đẹp giữa hắn và Liễu Uyển Nhi,chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Có khách đến Tô gia,là ai đây?
Nghe được tiếng chuông người giúp việc đi đến mở cửa, Tô Lực Hằng cùng dì Trương cũng ra khỏi phòng bếp,nhìn thấy ba bóng người quen thuộc đi qua vườn hoa nối đuôi nhau vào.
Thì ra là ba anh em Inge cùng Nhị Anh,Tứ Anh.
“Anh Lực Hằng.” Vừa thấy được Tô Lực Hằng,Nhị Anh và Tứ Anh lập tức lao đến.
“Các người tại sao đến đây?” Sự xuất hiện của bọn họ thật làm Tô Lực Hằng bất ngờ.
“Chúng ta là khách du lịch thuận tiện tới thăm cậu một chút.” Đang nói chuyện đã khoác một cánh tay lên hắn.
Hai năm trước Nhất Anh và Tam Anh lần lượt kết hôn,cho nên nhà năm anh em giờ chỉ còn ba anh em tự do.
“Inge,hoan nghênh các người.” Ở Singapore năm năm dị Trương đã gặp được bọn người Inge mấy lần,tự nhiên biết bọn họ.
Nhưng thấy Nhị Anh và Tứ Anh quá thân mật với Tô Lực Hằng,không khỏi nhíu mày.Tô Lực Hằng cũng ý thức được hành vi của các cô hơi quá lố, hiện tại hắn là người đã có vợ,đặc biệt là thời điểm bà xã đại nhân còn đang giận hắn .
Nhẹ nhàng kéo tay các cô xuống,uyển chuyển nói: “Các tiểu thư,tôi đã kết hôn,hiện tại trừ bàn tay ra những nơi khác đều là khu cấm.”
Ba anh em nghe vậy cũng mở to hai mắt nhìn,qua một hồi lâu là Inge mở miệng trước: “Anh không đợi Tiểu Tiểu sao?”
Người anh em của hắn đã chờ đợi cùng tìm kiếm suốt năm năm qua,hắn rốt cục buông tay sao?
“Bà xã của ta chính là Tiểu Tiểu.” Trong lời nói Tô Lực Hằng lộ ra một tia ngọt ngào.
“Chúc mừng.” Nhìn tình cảm bạn tốt rốt cục có kết quả,Inge thật lòng vui cho hắn”Cô dâu đâu? Mau cho chúng ta trông thấy.”
“Đúng vậy,cô ấy đâu?” Nhị Anh cùng Tứ Anh trề môi,các cô muốn tìm cô ta tính sổ,lại dám bắt anh Lực Hằng bọn họ chờ lâu như vậy.
“Nói với phu nhân nhà có khách,bảo cô ấy xuống đây.” Tô Lực Hằng vừa căn dặn người giúp việc,vừa ngồi xuống nói chuyện cùng Inge.
“Các người uống cà phê hay trà?”Dì Trương hỏi.
“Cà phê.” Ba anh em trăm miệng một lời.
Theo dì Trương đi vào phòng bếp,trong phòng khách chỉ còn lại ba anh em cùng Tô Lực Hằng,Inge mở miệng: “Lần này chúng ta mang một vật đến cho cậu.”
“Hả?” Thật ra Tô Lực Hằng cũng đoán được bọn họ không đơn thuần đến đây mà có việc khác.
Chỉ thấy Inge từ trong túi tiền móc ra một món đồ được khăn bao lại giao cho Tô Lực Hằng.
“Anh Lực Hằng,anh cũng phải cẩn thận.” Nhị Anh chân thành nói.
“Có gì cần cứ mở miệng với chúng em.” Tứ Anh vẻ mặt nghĩa khí,tất cả kẻ đối nghịch với Tô Lực Hằng đều là kẻ địch của cô.
Tô Lực Hằng mở ra khăn tay nhìn thoáng qua vật kia sau lập tức gói lại cầm trong tay: “Các người làm sao có nó?”
“Ở trên máy bay trộm trên người một tay sắc lang.” Tứ Anh nghịch ngợm trừng mắt nhìn Tô Lực Hằng.
“Xem ra em có tiềm chất làm trộm.” Tô Lực Hằng cười nói,cô mượn gió bẻ măng giúp đỡ hắn được chuyện lớn, “Chi phí các người đến Trung Quốc du lịch ta sẽ bao hết toàn bộ.”
Đây xem như cảm ơn mọi người.
“Vậy anh có thể cùng chúng em đi chơi,cùng chúng ta ăn cơm, cùng chúng ta đổ máu.” Hai Anh mắt sáng lên tràn đầy mong đợi,Tứ Anh nghe vậy cũng dựng lỗ tai chờ câu trả lời của hắn.
“Xin lỗi,bản thân ta không thể theo phục vụ ba người.” Tô Lực Hằng dùng giọng khàn khàn cự tuyệt yêu cầu của các cô,hắn là người đàn ông kiên trinh.
Lúc này,một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ thang lầu truyền đến,ngay sau đó một bóng dáng dịu dàng xuất hiện trong tầm mắt mọi người,là Liễu Uyển Nhi.
“Tiểu Tiểu.” Inge vừa thấy Liễu Uyển Nhi,trên mặt lập tức lộ ra nụ cười mừng như điên chạy về phía thang lầu,đưa tay ôm lấy cô,hôn mạnh lên mặt cô một cái.
Nếu đổi lại năm năm trước Liễu Uyển Nhi nhất định không thể tiếp nhận phương thức chào hỏi thế này,nhưng sống ở nước Áo năm năm,cô đối với thái độ nhiệt tình đã có thể vui vẻ tiếp nhận.
Nhìn Inge cười nhạt: “Anh khỏe chứ.”
Vẫn nụ cười tao nhã,so với cô bé năm năm trước ở Langwiki,hôm nay cô thêm một phần thành thục quyến rũ,Inge tự đáy lòng khen ngợi: “Em càng ngày càng đẹp.”
Nhìn hai người bọn họ thân mật,Tô Lực Hằng trong lòng hết sức khó chịu,luôn dùng mặt lạnh với hắn còn với người đàn ông khác thì nhiệt tình,vừa ôm vừa hôn quả thực không để ông xã như hắn vào mắt.
Trong lòng bá đạo cùng chuyên chế xông ra,lúc này lời dì Trương đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây.
Tô Lực Hằng đè nén cơn giận trong lòng,đi đến thang lầu,nghiêng người xen giữa hai người tách hai bọn họ ra,một tay cầm Liễu Uyển Nhi,mỉm cười dùng sức nhắc nhở cô chú ý thân phận hiện nay của mình.
Inge lập tức nghe ra bạn thân đang ghen,trêu chọc nói: “Tiểu tử cậu cũng quá hẹp hòi đi,người khác ᴆụng vào bà xã một chút cũng không được.”
“Nào có,ta chỉ đến đỡ cô ấy xuống.” Tô Lực Hằng lập tức bắn ngược,hắn đường đường là đại trượng phu không được nói hắn là người hay ghen .
Vì chứng minh mình không thèm để ý,Tô Lực Hằng buông ra Liễu Uyển Nhi,ngồi trở lại trên ghế,lẩm bẩm : “Các ngươi bất quá chỉ chào hỏi,ta cần gì để ý .”
“Thật không?” Ánh mắt trêu đùa Inge bay về hướng hắn.
“Anh Lực Hằng,anh thực sự không ăn giấm?” Nhị Anh cùng Tứ Anh nhìn ra hắn đang ghen,nên rất hoài nghi lời hắn vừa nói.
“Trong từ điển của ta chưa từng có từ ‘ ghen ’.” Tô Lực Hằng mạnh miệng nói.
“Tốt,vậy để cho Tiểu Tiểu cùng ta ra ngoài mua vài thứ?” Inge cố ý nói lời mời.
“Dĩ nhiên không thành vấn đề.” Tô Lực Hằng ra vẻ không câu chấp.
“Tiểu Tiểu,có thể không?” Inge ngược lại hỏi ý kiến Liễu Uyển Nhi,nghịch ngợm trừng to hai mắt nhìn cô.
Liễu Uyển Nhi không có hiểu dụng ý của hắn,đơn thuần cho rằng hắn muốn cô đi cùng mua đồ,khẽ mỉm cười: “Tôi sẳn lòng.”
Nghe vậy trong dạ dày Tô Lực Hằng ứa ra dịch chua,âm thầm cắn chặt răng,nhóc con ૮ɦếƭ tiệt,trước mặt mọi người cùng người đàn ông khác liếc mắt đưa tình,xem ông xã này đã ૮ɦếƭ phải không?
Chờ bọn người Inge đi,hắn nhất định phải dạy dỗ cô!
“Lực Hằng,vậy chúng ta ra ngoài trước,hai em gái của tôi nhờ anh chăm sóc.” Inge dứt lời liền nắm tay Liễu Uyển Nhi.
Tô Lực Hằng phất phất tay,nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn bọn họ,sợ nhìn hai người thân mật hắn sẽ hộc máu mà ૮ɦếƭ.
Kể từ lúc Liễu Uyển Nhi cùng Inge rời đi,Tô Lực Hằng vẫn đứng ngồi không yên,thỉnh thoảng còn nhìn ra ngoài cửa lớn.
Qua nhiều tiếng đồng hồ,rốt cục nhìn thấy một đôi nam nữ vừa nói vừa cười đẩy cửa vào.
Nhìn thấy thân thể bọn họ gần sát,ánh mắt đan vào nhau,vẻ mặt vui vẻ,sau khoảng thời gian dài đợi chờ xen lẫn nôn nóng cuối cùng nồng đậm ghen tức hoàn toàn bộc phát.
Vọt tới trước mặt Liễu Uyển Nhi,kéo tay cô qua: “Em còn biết trở về sao!”
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện chỉ trích Liễu Uyển Nhi có chút luống cuống,không phải hắn đồng ý cho cô ra ngoài rồi à?
“Trở về phòng cho anh!” Hắn muốn giấu cô đi,không cho cô ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Lực Hằng,chúng tôi bất quá đi thêm mấy nơi,cậu cũng không cần giận như vậy.” Inge thấy hắn không giống bình thường vô cùng buồn cười,bạn tốt của hắn quả nhiên là thùng dấm.
“Chuyện vợ chồng chúng tôi không cần cậu quan tâm.” Inge bảo vệ Liễu Uyển Nhi làm Tô Lực Hằng bắt đầu phỏng đoán,hắn không phải thích cô ấy đã lâu? Nhớ năm năm trước ở LangWiki hắn từng có ý với cô.
Nghĩ đến đây,không khỏi nhìn Inge hét lên: “Cậu cách bà xã tôi xa một chút.”
“Lực Hằng,cậu quá không lễ phép với khác.” Dì Trương bưng trái cây đã cắt đi vào phòng khách,liếc mắt nhìn hắn trợn mắt,thật là người đàn ông nhỏ mọn.
“Đúng vậy,anh Lực Hằng,anh của em vừa rồi không làm gì cả.” Tứ Anh cũng nhìn không nổi nữa,lên tiếng bảo vệ anh trai của mình.
Nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ bảo vệ‘ tình địch ’của hắn,Tô Lực Hằng trong lòng bất mãn thoáng cái dâng cao.
Nhìn trái nhìn phải nhìn,cuối cùng nhắm về phía Dì Trương gầm lên: “Dì cũng đừng có quản!”
Dứt lời kéo mạnh Liễu Uyển Nhi lên lầu.
Nhìn hắn thô lỗ vô lễ,Inge lắc đầu không nhịn được khuyên nhủ: “Lực Hằng,cậu nhẹ chút không được tổn thương Tiểu Tiểu.”
Nói chưa dứt lời,nhưng đã làm Tô Lực Hằng càng khẳng định hắn có ý với Liễu Uyển Nhi.
Nheo con ngươi thu hút nhìn kỹ bạn tốt:”Cô ấy là bà xã của tôi,cậu làm gì quan tâm thế?”
Inge bị hắn hỏi,không biết trả lời thế nào,lúng túng đứng yên.
“Đủ rồi !” Dì Trương phát hỏa đi tới bên cạnh Tô Lực Hằng,đưa tay lên níu lấy lỗ tai của hắn “Tiểu tử ngươi có hết nóng chưa? Bắt nạt Tiểu Tiểu thì thôi,giờ còn vô lễ với khách,bộ cậu cho rằng trong nhà không có người lớn sao hả!”
“Dì Trương!” Tô Lực Hằng vội vàng kéo tay bà xuống,hắn cũng ba mươi tuổi,bà tại sao còn giống như lúc bé nhéo lỗ tai hắn,hơn nữa còn làm trò trước mặt nhiều người,khiến hắn thật mất mặt.
“Cậu cũng biết mất mặt sao? Vậy tại sao không chừa mặt mũi cho người khác!” Dù sao Inge cũng không phải người ngoài.
Tức ૮ɦếƭ hắn,dì không giúp hắn thì thôi giờ còn giáo huấn hắn,nhưng lại không thể nổi dóa với dì Trương,bất quá Tô Lực Hằng vung tay tông cửa bỏ đi.
Liễu Uyển Nhi nghe tiếng đóng cửa mạnh sợ hết hồn,đây là tình trạng gì đây?
“Anh Lực Hằng!” Nhị Anh vội vàng gọi hắn.
“Hắn không sao chứ?” Inge có chút lo lắng.
“Không có chuyện gì,tức giận một chút thôi.”vẻ mặt dì Trương mụ không sao cả,khi còn bé cũng vậy,tức giận bỏ chạy ra ngoài bụng đói thì biết điều trở lại thôi.
Vừa dứt lời chỉ thấy người đàn ông nổi giận đùng đùng quay trở lại,đưa tay kéo Liễu Uyển Nhi giận giữ chạy ra khỏi phòng.
“Cậu mang Tiểu Tiểu đi đâu?”Dì Trương nhìn bóng lưng hắn hô ta.
“Không được xen vào!” Tô Lực Hằng quát,tại sao phải để bà xã lại cho bọn họ.
Dì không phải rất thích bao che Inge,vậy hãy để cho Inge ở bên cạnh dì vậy.
Nhét Liễu Uyển Nhi vào trong xe,Tô Lực Hằng giẫm chân ga lái xe xông ra ngoài.
Sợ hãi bám vào tay vịn trên cửa sổ xe,Liễu Uyển Nhi lo lắng hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Bàn tay đang cầm tay lái run rẩy,hắn không nghe lầm chứ,cô đang nói chuyện với hắn?
Tô Lực Hằng quay đầu,khẩn trương ngó chừng cô gái kia: “Em đang hỏi anh sao?”
Liễu Uyển Nhi bị nhìn chằm chằm có chút lúng túng,gật gật đầu.
Cô rốt cục mở miệng nói chuyện với hắn,Tô Lực Hằng thân thể nghiêng qua,kích động hôn lên môi cô một cái,thật vui vẻ a.
“Anh,anh hãy chuyên tâm lái xe.” Lái xe không nhìn phía trước cũng quá nguy hiểm,Liễu Uyển Nhi phải nhắc nhở hắn.
Đây là câu thứ hai,Tô Lực Hằng vui vẻ muốn hét to.
“Kỹ thuật của anh em cứ yên tâm.” Tiếng nói vừa dứt lái xe càng nhanh hơn,bởi vì … thế cô mới nói chuyện với hắn.
Nhìn chiếc xe vượt qua từng chiếc xe trên đường, Liễu Uyển Nhi khẩn trương muốn ૮ɦếƭ.
“Anh lái chậm thôi.”
Cô càng nói Tô Lực Hằng lái xe càng nhanh,trong lòng rất thoải máu,giọng bà xã hắn dễ nghe hơn tiếng trời.
Không đầy một lát,xe ngừng lại trước cửa khách sạn.
Mở cửa xe,Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi đi vào trong khách sạn,hắn muốn ôm cô,muốn chúc mừng bọn họ hết thúc chiến tranh lạnh.
Người làm thủ tục nhìn bọn họ nói: “Tiên sinh,mấy người vào ở?”
“Hai người.”
“Dạ.” Cô gái nhập số khách vào máy tính,thỉnh thoảng liếc trộm Liễu Uyển Nhi bên cạnh Tô Lực Hằng.
Liễu Uyển Nhi bị nhìn đến lúng túng,cô ta không cho mình là nghề đó chứ?
Nghĩ tới đây vội vàng buông tay Tô Lực Hằng.
Tô Lực Hằng cũng phát hiện ánh mắt bất thường của cô gái này,lại thấy thái độ Liễu Uyển Nhi giữ khoảng cách với mình,trong lòng tỏa ra bất mãn,đưa tay ôm chầm cô nhìn cô gái trước mặt nói: “Tôi đưa bà xã của mình đi mướn phòng có gì không đúng sao?”
“Không có không có,tiên sinh xin đừng hiểu lầm.” Cô gái đại sảnh vội vàng giải thích,cô chẳng qua thấy cô gái bên cạnh hắn thật quen mắt giống như từng xuất hiện trên ti vi nhưng lại không nhớ nỗi.
Việc Tô Lực Hằng mở miệng một tiếng bà xã,Liễu Uyển Nhi có chút bất mãn,cô nhiều lắm chỉ là vợ trước của hắn,tại sao hắn luôn nói với người ngoài cô là vợ hắn, thật là không có mặt mũi.
Cô gái đó rất nhanh đưa chìa khóa phòng cho Tô Lực Hằng.
Nhận lấy chìa khóa,ôm Liễu Uyển Nhi đi vào thang máy.
‘Ting ’ một tiếng,cửa thang máy mở ra,Tô Lực Hằng cuối xuống ôm lấy Liễu Uyển Nhi,một cước đá lên cửa phòng,chạy thẳng tới giường lớn.
Không chờ Liễu Uyển Nhi kịp phản ứng,người đã rơi xuống giường,tiếp theo thân hình cao lớn phủ lên.
Cảm giác bàn tay to không an phận của hắn đã đưa vào bên trong áo,Liễu Uyển Nhi khẩn trương hét: “Hôm nay em chưa uống Tђยốς tгáภђ tђคเ.”
“Không sao,bác sĩ nói uống ít một ngày không sao cả.” Tô Lực Hằng nói nhăng nói cuội,vị bác sĩ này chính là hắn.
Thật không sao? Liễu Uyển Nhi có chút không xác định,bất quá cô cũng không hiểu rõ Tђยốς tгáภђ tђคเ có tác dụng gì,thôi thì tất cả ý kiến trước đều biết từ nơi Tô Lực Hằng,hắn nói như thế nào cô làm như thế đó,nếu hắn nói không sao thì hẳn không sao.
Mà Tô Lực Hằng đương nhiên biết không sao,uống ít một ngày thuốc bổ không sao cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc