Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 29

Tác giả: Chấp Loạn

“Lực Hằng,anh đừng gấp,tôi đã phái người tìm chung quanh.”
Inge an ủi bạn tốt hắn như con kiến bò trên chảo lửa nóng,thật ra hắn cũng có chút lo lắng,mấy năm nay có nhiều chuyện không tốt xảy ra đa phần nhằm vào du khách ngoại quốc.
Tô Lực Hằng cau mày đứng ngồi không yên,hắn đã tìm lần cả bờ biển nhưng không thấy bóng dáng của cô,cô không quen địa hình nơi này không biết đã đi đâu rồi?
Không phải gặp phải nguy hiểm gì chứ? Bị sóng cuốn đi? Rơi vách đá? Bị bắt cóc? Tô Lực Hằng càng nghĩ càng sợ.
“Không được,tôi phải đi tìm lại.” Dứt lời người đã xông ra ngoài.
Haizzz~ xem ra bạn tốt của hắn đã rơi sâu vào lưới tình,Inge không khỏi cảm thán.
Liễu Uyển Nhi không biết mình làm sao đi đến đây,khi cô phát hiện lạc đường chung quanh đã không thấy một ánh đèn,cát dưới chân cũng chuyển sang màu đen, bờ cát mênh ௱ôЛƓ chỉ còn lại mình cô.
Lúc này mặt biển vốn bình tĩnh bắt đầu nổi sóng.
Gió biển điên cuồng gào thét bên tai,sóng lớn cao ba bốn thước giống như ác ma giương miệng to như chậu máu phủ tới phía cô,Liễu Uyển Nhi bị dọa sợ đến chạy khỏi bờ biển,lại bị vách đá phía sau chặn lại đường đi.
Ánh trăng mờ mờ loáng thoáng có thể thấy được vách đá dử tợn trước mặt,giống như nơi quái thú núp tùy thời bổ nhào ra cắn.
Liễu Uyển Nhi sợ hãi ngồi xổm người xuống,ôm chặc lấy mình,trong lòng hô lớn:Hằng,anh đang ở đâu? Mau tới cứu em!
Lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến mấy giọng đàn ông.
Liễu Uyển Nhi cẩn thận ngẩng đầu phát hiện là ba người đàn ông vừa đen vừa gầy.
Bọn họ cũng phát hiện cô,chít chít (zhitsss) nói những tiếng cô hoàn toàn nghe không hiểu.
Bất luận như thế nào cũng muốn nhìn thấy người,Liễu Uyển Nhi kích động đi tới phía bọn họ,chợt phát hiện ánh mắt nhìn mình có gì khác lạ,trong tham lam mang theo một tia công kích.
Liễu Uyển Nhi theo bản năng xoay người bỏ chạy,lại bị một người đàn ông trong đó kéo lấy vạt áo.
Ba người đàn ông đồng loạt đi lên,điên cuồng sờ mó người Liễu Uyển Nhi.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Ánh mắt tham lam,dùng lực xé rách,sợ hãi trước nay chưa có bao phủ Liễu Uyển Nhi,muốn chạy trốn lại không có lực tránh thoát..
Khi Tô Lực Hằng thấy màn trước mắt,ngọn lửa tức giận trong nháy mắt đốt đỏ mắt hắn.
Xông qua đẩy ba người đàn ông kia,kéo Liễu Uyển Nhi giấu vào trong lòng.
Ba người đàn ông vừa thấy có người xuất hiện,trong mắt lập tức mắt lộ ra hung quang,từ bên hông móc ra con dao đâm về phía Tô Lực Hằng.
“Tiểu Tiểu,em hãy trốn thật xa.”
Đẩy Liễu Uyển Nhi ra xa,Tô Lực Hằng một cái quét chân khiến người đàn ông chạy đến ngã trên mặt đất.
Một cái nghiêng người tránh thoát con dao đâm về phía hắn,lại tung một quyền hung mãnh đánh bại người đàn ông muốn xông đến.
Người đàn ông thứ ba thấy hai đồng bọn mình lần lượt ngã xuống,bước chân nhất thời có chút e sợ.
Hai người đó lại đứng lên,ba người cùng nhau triển khai một đợt tấn công mới với Tô Lực Hằng .
Trải qua mấy hiệp,ba người đàn ông đã bị đánh cho sưng mặt sưng mũi nhưng không hề tổn thương nữa phần trên người Tô Lực Hằng.
Thấy tình thế không ổn,một gã đàn trong đó bỗng nhiên đem con dao chuyển hướng sang Liễu Uyển Nhi đứng bên cạnh.
Tô Lực Hằng phát hiện cử động của hắn,trong lòng hoảng sợ nhanh chóng di động bước chân,nháy mắt đã chạy đến bên cạnh Liễu Uyển Nhi,đưa tay cầm lưỡi dao sắc bén đưa đến trước mắt cô.
Nhìn máu rỉ ra từ lòng bàn tay nắm chặt con dao,từng giọt từng giọt nhỏ ra thoáng cái rút đi linh hồn Liễu Uyển Nhi,sững sờ đứng im không biết nhúc nhích.
Lại dám công kích phụ nữ của hắn,lửa giận xông thẳng lên иgự¢,bàn tay Tô Lực Hằng cầm đao càng thêm dùng sức,chỉ nghe ‘ kẽo kẹt ’ một tiếng,ngay sau đó người đàn ông kia thét thảm như heo bị Gi*t.
Tô Lực Hằng buông lỏng bàn tay cằm dao.
Hai người khác cũng bị cảnh trước mắt làm sợ ngây người.
“Beat it, I’ll kill you!” Tô Lực Hằng gầm lên giận dữ, ba tên đó lập tức hoảng sợ chạy trốn.
“Hằng,anh không sao chứ? !” Liễu Uyển Nhi lúc này mới hết hoảng sợ,vọt tới bên cạnh hắn,run rẩy nâng lên bàn tay bị thương,trong lòng bàn tay có hai vết dao thật sâu nhìn thấy mà giật mình,máu tươi đang chảy ra ngoài,thấy vậy trong lòng cô như bị xé rách vô cùng đau đớn.
“Đều do em không tốt liên lụy anh bị thương .” Nước mắt to như hạt đậu ngăn không được chảy ra ngoài.
“Không có chuyện gì,em đừng khóc.”
Hắn an ủi không có chút tác dụng,ngược lại làm cho nước mắt của Liễu Uyển Nhi càng ngày càng nhiều.
Tô Lực Hằng đối mặt kẻ bắt cóc tĩnh táo dị thường,lúc này lại luống cuống tay chân.
“Trời ạ ~ Lực Hằng,tại sao cậu bị thương thành như vậy? !” Inge thét một tiếng thét chói tai.
Khi Tô Lực Hằng đưa Liễu Uyển Nhi trở lại câu lạc bộ,mọi người lo lắng đợi chờ thấy tay hắn đầy máu tươi lập tức như ong vỡ tổ chạy đến.
“Tránh ra,tránh ra,để tôi bôi thuốc cho Anh Lực Hằng.” Chỉ thấy Nhị Anh đang cầm một chén đen như mực,muốn bôi lên vết thương trên tay Tô Lực Hằng.
“Đây,đây là vật gì?” Liễu Uyển Nhi không yên lòng hỏi.
“Hừ! Cô có ý gì,tôi sẽ hại anh Lực Hằng sao ? !” Nhị Anh bất mãn liếc Liễu Uyển Nhi một cái.
“Không,không,tôi không phải có ý đó.” Liễu Uyển Nhi vội vàng lắc đầu,sợ cô ta hiểu lầm.
“Tiểu Tiểu,mẹ Nhị Anh ở trong một bộ lạc y học tại châu phi,thảo dược trong bộ tộc cô ấy trị liệu vết đao vô cùng hiệu quả.” Tô Lực Hằng giải thích.
Hắn giải thích khiến Liễu Uyển Nhi rốt cục yên tâm,nhìn lại Nhị Anh thật tình bôi thuốc cho Tô Lực Hằng,bỗng nhiên phát giác cô ấy ngoài làn da đen bên ngoài còn có một trái tim dịu dàng.
Tứ Anh nhìn vết thương trên tay Tô Lực Hằng thật sâu,vô cùng đau lòng,trong miệng phun ra lời hung dữ: “Anh Lực Hằng,là ai đả thương tay anh thành như vậy ? Em sẽ bắt bọn họ chôn sống.”
Mẹ Tứ Anh là quý tộcMalaysia còn quen biết với người xu-đan.
Lời cô ấy nói khiến Liễu Uyển Nhi giật mình,sợ hãi nhìn sang cô ta,cô ấy thật quá bạo lực giọng nói lại có chút giống Anh Khinh Vân.
“A, anh đã dạy dỗ bọn họ.” Tô Lực Hằng cười dịu dàng với Tứ Anh,cảm ơn cô đã có ý bảo vệ hắn.
Bốn chị em vây quanh người Tô Lực Hằng quan tâm vết thương của hắn,Liễu Uyển Nhi thì bị chèn ép bên ngoài,chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn một màn sao vây quanh trăng.
Mặc dù bị bốn chị em vây quanh,nhưng lúc này trong lòng Tô Lực Hằng chỉ quan tâm cô gái đứng cách mình rất xa,mới vừa rồi cô nhất định rất hoảng sợ, hắn muốn ôm cô vào lòng.
Qua một lúc Tô Lực Hằng đứng lên nói: “Bốn vị tiểu thư,tôi có chút mệt mỏi,có thể để tôi trở về khách sạn nghỉ ngơi không?”
“Đừng nha,anh bị thương,hay tối nay cứ ở chỗ này.” Tam Anh nắm chặt áo của hắn.
Nhìn lại ba cô gái khác vẻ mặt tràn đầy hi vọng.
Tô Lực Hằng quăng ánh mắt cầu cứu về phía Inge.
Inge cười một tiếng nói với các em của hắn: “Em gái của anh,anh sẽ hết sứ thuyết phục Hằng ở lại,trong các em ai dọn phòng cho hắn nào?”
Bốn cô gái nghe vậy giống như gió lốc thoáng cái biến mất trước mắt Liễu Uyển Nhi.
“Cám ơn.” Vội vã bỏ lại một câu với Inge,sau kéo Liễu Uyển Nhi còn đang ngẩn người”Chúng ta đi mau.”
Nhìn bạn tốt đi giống như bỏ chạy,Inge trong lòng buồn rầu,chút nữa hắn làm sao ứng phó với bốn cô em hung dữ chủa mình đây? Haizz,nhức đầu quá.
“Tay đau không?” Rốt cục chỉ còn hai người bọn họ,Liễu Uyển Nhi hỏi ra lo lắng giấu trong lòng.
“Vết thương nhỏ này không coi vào đâu.” Tô Lực Hằng nói thật nhẹ nhàng.
Thấy mắt cô lần nữa hồng lên,Tô Lực Hằng lập tức nói: “Em quên quy định của anh ư,điều thứ hai là cái gì?”
“Không thể khóc.” Giọng có chút nghẹn ngào,cố gắng bị đè nén nước mắt muốn chảy ra.
Thấy vẻ mặt cô dần dần khôi phục bình thường,Tô Lực Hằng rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mới là cô gái tốt.”
Bởi vì mới vừa rồi đánh nhau bây giờ trên người Tô Lực Hằng toàn là cát và vết máu.
Pha xong nước tắm Liễu Uyển Nhi đang chuẩn bị rời khỏi phòng tắm,thân thể bỗng nhiên bị vòng vào Ⱡồ₦g иgự¢ quen thuộc, phía sau truyền đến giọng nói đáng thương của hắn: “Anh chỉ có một bàn tay,làm sao tắm?”
Nhìn tay phải hắn bôi đầy thuốc,xem ra vết thương vô cùng nghiêm trọng,suy nghĩ một chút Liễu Uyển Nhi ngượng ngùng nói: “Em giúp anh được không.”
“Nhìn em có thành ý thế,anh đành miễn cưỡng đồng ý để em làm.” Tô Lực Hằng vẻ mặt được tiện nghi còn khoe mã.
Liễu Uyển Nhi giúp hắn cỡi áo cùng quần trên người,đến khi còn sót lại ҨЦầЛ ŁóŤ trên người,bàn tay nhỏ bé dừng lại,hai gò má đó hồng,hai con mắt tránh trái tránh phải,trời ơi ~ còn cần tiếp tục nữa không?
“Tiểu Tiểu,em đợi nước lạnh rồi mới tắm cho anh sao?” Nhìn cô bé xấu hổ, Tô Lực Hằng cười xấu xa.
Không quản được nhiều,Liễu Uyển Nhi nhắm mắt,không suy nghĩ gì từng chút kéo vật còn sót lại che đậy trên người hắn.
“Tiểu thư thô lỗ quá giống như cường bạo trẻ con?” Tô Lực Hằng tỏ dáng vẻ sợ hãi,nhưng giọng điệu mang theo trêu chọc.
Liễu Uyển Nhi nghe vậy,cả khuôn mặt thoáng cái đỏ hồng,không biết nên trả lời ra sao,lại không dám nhìn thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ của hắn.
Rơi vào thế khó xử cô bỗng nhiên dùng lực đẩy ra người đàn ông đắc ý trước mắt.
Tô Lực Hằng theo bản năng cùng lúc bắt được Liễu Uyển Nhi.
“A ~” một tiếng thét sợ hãi,hai người thẳng tắp ngã xuống bồn tắm lớn.
Nước nhanh chóng phủ lên mặt Liễu Uyển Nhi,cô cố gắng vùng vẫy bò dậy,bàn tay nhỏ bé vừa lúc chạm phải vị trí quan trọng trên người Tô Lực Hằng.
“Đừng động!” Một tiếng rống,Liễu Uyển Nhi hoảng sợ phản ứng.
“Nhóc con ૮ɦếƭ tiệt,em muốn mưu sát hạnh phúc của mình sao?”
Vật khác thường trong tay khiến Liễu Uyển Nhi hiểu hàm ý trong lời hắn,ngẩn người sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt,cử động nhẹ cũng không dám.
Ánh mắt hoảng sợ giống như nai con,đáng yêu làm người ta thích thú.
Nhếch nhẹ lông mi treo giọt nước trong suốt,hơi thở nặng nề động lòng người.
Tô Lực Hằng hô hấp càng ngày càng dồn dập,trong bụng bắt đầu khởi động một ngọn lửa hung mãnh.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt Liễu Uyển Nhi,cảm giác món đồ trong tay đang biến hóa,cô bối rối muốn buông tay mình ra,lại bị hắn đưa tay đè lại.
“Chúng ta cùng nhau tắm.” giọng nói mang theo trêu chọc.
Không đợi cô kịp phản ứng,Tô Lực Hằng đã kéo cô ấn vào trong nước.
“Không nên a ~” Thật mắt cỡ quá đi.
Cô bé kháng nghị bị nụ hôn mạnh mẽ của phái nam bao phủ.
Nước gợn nhộn nhạo,đàn ông thở gấp,phụ nữ rên rĩ,thiên cổ không thay đổi vận luật lay động lòng người. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc