Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 20

Tác giả: Chấp Loạn

Nhìn một nhóm lại một nhóm học sinh ra khỏi cửa trường nhưng không thấy bóng dáng Liễu Uyển Nhi,Tử Quyên trong lòng bắt đầu sốt ruột.
Qua một hồi lâu học sinh còn lại trong trường đã không nhiều lắm,Tử Quyên rốt cục không nhịn được chạy tới phòng học Liễu Uyển Nhi,chỉ thấy còn có hai học sinh đang quét dọn vệ sinh.
“Hai em có thấy Tô Tiểu Tiểu ?” Không có trong phòng học cũng không ra khỏi trường,cô bé đi đâu rồi?
“Tan học,cô ấy liền về.” Trong đó một nữ sinh trả lời.
Đi? Cô tại sao không có nhìn thấy cô ấy?Trong lòng càng thêm bất an,trời ạ,hi vọng cô đừng xảy ra chuyện gì.
Phòng ăn,thao trường,thư viện,sân vận động,phòng vệ sinh nữ. . . . . . Tất cả nơi có thể đi cô đều đi,nhưng vẫn không thấy xuất hiện bóng dáng người kia,vừa gọi điện thoại về nhà,được đáp án dĩ nhiên cô bé vẫn chưa trở về,đành chịu gọi điện cho Tô Lực Hằng.
“Đại ca,không thấy Tiểu Tiểu.”
“Cái gì? !” Không quan tâm người trong công ty đang báo cáo,Tô Lực Hằng vội vã ra khỏi phòng làm việc, “Tìm khắp trường học chưa?”
“Đã tìm hết,vẫn không thấy bóng dáng.” Tử Quyên tâm tính thiện lương,lỡ như Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn,cô làm sao khai báo với đại ca.
“Lập tức gọi cho Khinh Vân,gọi các anh em ra ngoài tìm.” Suy nghĩ một chút Tô Lực Hằng đột nhiên cảm giác được không ổn, “Trước không nên động đến các đàn em,cô và Khinh Vân đi ra ngoài tìm,trọng điểm phải đến Lâm gia.”
Cúp điện thoại Tô Lực Hằng trong lòng lo sợ bất an,sở dĩ không lập tức phái đám anh em của hắn ra tìm,vì không muốn những tên bụng dạ khó lường chú ý,hắn không thể để cô chịu một chút nguy hiểm,hiện tại hắn hi vọng là người họ Lâm đưa cô đi.
Lúc này,phía sau trường học.
Liễu Uyển Nhi nhìn tường rào cao hơn mình,hết sức nhức đầu,nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định bất cứ giá nào cũng thử một lần.
Trước tiên ném túi sách ra ngoài,kết quả sức quá yếu nên không thể ném túi sách ra ngoài.
Không sao,chờ mình leo lên,sẽ ném túi sách xuống.
Dời mấy cục đá lớn đến,đứng lên trên,kiễng chân,vẫn không đủ leo qua tường.
Đang ở Liễu Uyển Nhi không biết làm thế nào cho phải,một giọng nói đột nhiên truyền vào lỗ tai của cô: “Tiểu Tiểu,em đang làm gì?”
Là Lý Thư Đằng,nhìn thùng rác trong tay hắn,hẳn vừa quét dọn xong định đi đổ rác.
“Em,em . . . . .” Muốn nói cho hắn biết mình bỏ trốn khỏi nhà sao?
Thấy túi sách treo trên tường,Lý Thư Đằng hiểu : “Em muốn trốn đi?”
Gật đầu,bị đoán được.
“Cãi lộn với bạn trai hay chú mắng em sao?” Lý Thư Đằng nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ ra hai lý do này.
Lắc đầu,Liễu Uyển Nhi đánh ૮ɦếƭ cũng không nói giữa mình và Tô Lực Hằng có‘ gian tình ’.
“Có chuyện gì cũng nên về nhà nói rõ cùng mọi người.” Lý Thư Đằng khuyên nhủ.
Kiên quyết lắc đầu,cô không muốn trở về,cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống bình thường!
Thấy cô kiên trì Lý Thư Đằng có chút bó tay,nhưng cũng không thể nhìn cô bỏ nhà ra đi,nghĩ thầm có nên báo với người nhà cô không.
Thật giống như biết hắn đang nghĩ gì,Liễu Uyển Nhi khẩn trương nói: “Anh không được gọi cho chú,nếu không em không để ý tới anh nữa.”
“Được rồi,anh không nói.” Vậy phải làm thế nào đây? Bỗng nhiên Lý Thư Đằng có chủ ý,”Nếu không em về nhà cùng anh.”
Liễu Uyển Nhi do dự,cô không muốn về nhà hắn nhưng tường này cao quá cô trèo ra không được,cho nên thỏa hiệp nói: “Anh sẽ đưa em về nhưng không thể để cho cha mẹ anh biết.”
Không để cho cha mẹ biết giấu một người sống trong nhà,ý kiến này hình như không tốt lắm? Nhưng thấy vẻ mặt cô như hắn không đồng ý cô sẽ không đi,Lý Thư Đằng gật đầu,cách là do người nghĩ để hắn thử xem sao.
Dưới sự giúp đở của Lý Thư Đằng,Liễu Uyển Nhi thành công vượt qua tường rào.
Đi tới nhà Lý Thư Đằng,vừa lúc cha của hắn còn chưa tan sỡ,Liễu Uyển Nhi thuận lợi trốn vào phòng của hắn.
Trong phòng ngủ bày đầy sách,Liễu Uyển Nhi nhìn trên bàn sách thấy được một tấm ảnh Lý Thư Đằng chụp cùng Tô Tiểu Tiểu.
Nhìn cô nhìn chăm chú vào hình,Lý Thư Đằng có chút ngượng ngừng giải thích: “Chưa rãnh cất đi.”
Lời của hắn làm Liễu Uyển Nhi đau lòng,nếu như ban đầu trở lại chính là Tô Tiểu Tiểu,vậy bọn họ hiện tại hẳn rất hạnh phúc .
“Thật xin lỗi.” Câu này nói xin lỗi là vì cô đoạt thân thể Tô Tiểu Tiểu.
“Không sao,tình cảm không thể miễn cưỡng.” Nghe vào lỗ tai Lý Thư Đằng,trở thành xin lỗi vì cô đã yêu người khác.
Lời của hắn càng khiến Liễu Uyển Nhi thấy áy náy.
Không muốn cô tự trách nữa, Lý Thư Đằng thay đổi chủ đề: “Em đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì không?”
Bị hắn hỏi cô mới nhớ vừa rồi leo lên tường,giờ cô thật đói bụng.
Vui vẻ ăn bánh ngọt Lý Thư Đằng đem vào,Liễu Uyển Nhi căn bản không biết Tô Lực Hằng đang điên cuồng đi tìm cô.
“Cái gì?Không thấy Tiểu Tiểu.” Lâm Cẩm Quyền sốt ruột nói,”Ta đã nói rồi nhất định bị cái tên Tô Lực Hằng xã hội đen hại, làm gì không làm lại làm xã hội đen hiện tại liên lụy Tiểu Tiểu đáng thương của ta bị bắt cóc.”
“Lão gia,hiện tại chỉ mất tích không nhất định bị bắt cóc.” LưuThanh Sơn có chút xấu hổ,bỗng nhiên hối hận nói cho Lâm Cẩm Quyền biết chuyện này,ông ấy chỉ cần nghe đến chuyện cháu gái mình thì vô cùng khẩn trương….
“Làm sao bây giờ?” Lâm Cẩm Quyền suy tư một lát,sau nhìn Lưu Thanh Sơn nói, “Cậu nhanh phái người đi tìm,chuẩn bị xong tiền lỡ như bị bắt cóc hãy lập tức đưa tiền chuộc người.”
Vừa dứt lời tiếng chuông cửa vang lên,chỉ thấy người giúp việc vừa mới mở cửa,mấy người đàn ông vạm vỡ bỗng nhiên xông vào người giúp việc bị dọa sợ đến trốn vào trong.Người dẫn đầu không là ai khác,chính là Khinh Vân.
“Các ngươi muốn làm gì?” Lưu Thanh Sơn nhìn thôi đã nhận ra bọn họ là người trước đó canh giữ ngoài phòng bệnh Liễu Uyển Nhi.
“Lâm chủ tịch,chúng tôi không muốn tổn thương các người,chẳng qua đến tìm người,tìm được sẽ đi.” Khinh Vân phất tay,đoàn người xông về tất cả gian phòng,bắt đầu lục soát khắp nơi.
“Tô Lực Hằng đáng ૮ɦếƭ,quá vô pháp vô thiên,các ngươi cũng cút ra ngoài cho ta.” Lâm Cẩm Quyền giận cả khuôn mặt đỏ bừng,gõ thật mạnh cây gậy lên nền đất.
Không đồng nhất một lát sau tất cả mọi người lần nữa trở lại bên cạnh Khinh Vân : “Đường chủ,tiểu thư không có ở đây.”
“Đi,đi khỏi biệt thự Lâm gia.” Giống như lúc đến một nhóm người hỗn loạn rời đi.
“Tức ૮ɦếƭ ta,thực không có ai dạy,trong mắt bọn chúng không có người sao!” Lâm Cẩm Quyền giận đến cả người phát run,hai chân bũn rũn chống không nổi thân thể ngã ngồi trên ghế sa lon.
“Lão gia,ngài không sao chứ.” Lưu Thanh Sơn khẩn trương đi đến hỏi thăm.
“Ta không sao,Thanh Sơn cậu lập tức phái người đi tìm,nhất định phải tìm được Tiểu Tiểu trước Tô Lực Hằng,không thể để Tiểu Tiểu sống cùng đám người này nữa,cho dù có thể an toàn tương lai cũng sẽ biến thành người tàn ác.” Lâm Cẩm Quyền không cách nào tưởng tượng cháu gái đáng yêu của hắn bị biến thành người trong xã hội đen.
“Dạ,dạ,lão gia tôi lập tức đi tìm,ngài đừng vội.” Lưu Thanh Sơn vội vã cầm lấy điện thoại,dặn dò mọi người.
“Cái gì,tìm khắp Lâm gia mà không thấy bóng dáng Tiểu Tiểu.” Khinh Vân báo cáo khiến tim Tô Lực Hằng rơi xuống đáy cốc, con bé bình thường ngoại trừ ở nhà thì ở trường học,nếu như không phải Lâm Cẩm Quyền đưa con bé đi,vậy nhóc con đó ở nơi nào? Hi vọng đừng xảy ra chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất.
“Khinh Vân,báo cho đồn công an nhất định phải tìm được Tiểu Tiểu.Với lại giám sát những bang phái có xung đột với chúng ta,phát hiện có chỗ gì khác lạ lập tức báo cho ta.” Dứt lời cúp điện thoại.
Nhóc con,em rốt cuộc đang ở đâu? Nhìn ánh trăng đã sớm treo cao trên bầu trời đêm,tim Tô Lực Hằng nhíu chặt chung một chỗ.
Lúc này,trong phòng Lý Thư Đằng.
“Tiểu Tiểu,em mệt thì ngủ trước đi.” Nhìn cô cố gắng mở mí mắt,Lý Thư Đằng nói.
“Không sao,em không ngủ.” Cô quyết định suốt đêm này sẽ không ngủ,đợi ngày mai Lý Thư Đằng đi học cô sẽ ngủ bù,dù sao trường học cô cũng không thể đến.
Ánh mắt muốn nhắm lại còn cố không ngủ,Lý Thư Đằng biết cô đang lo lắng chuyện gì,cười cười nói: “Em ngủ giường,tối nay anh ngủ trên mặt đất.”
“Không,em không ngủ,anh ngủ trước đi.” Hắn chứa chấp mình đã rất tốt,cô làm sao có thể chiếm giường của hắn.
“Tiểu Tiểu,nếu như em không ngủ anh cũng sẽ không ngủ.” Biết cô cố chấp,Lý Thư Đằng không thể làm gì khác hơn dùng tuyệt chiêu.
“Được rồi.” Thật ra cô đã không chống nỗi thấy Lý Thư Đằng nói như vậy liền bò lên giường.
Thấy cô vừa nằm lên gối,lập tức tiến vào mộng đẹp,Lý Thư Đằng cười,từ trong tủ quần áo lấy ra cái thảm,trải xuống mặt đất gần cửa,mặc nguyên áo nằm xuống.
Nhìn cô bé trong mộng một trận thương cảm nổi lên trong đầu hắn,nếu như cô không bị mất trí nhớ có lẽ hiện tại hắn sẽ rất vui vẻ.
Tô Lực Hằng cả đêm không chợp mắt .
“Như thế nào,tìm được rồi sao?” Nhìn bọn người Khinh Vân đẩy cửa vào,vội vàng hỏi.
Khinh Vân lắc đầu thật không đành lòng thấy vẻ mặt Tô Lực Hằng lần nữa thất vọng,nhưng bọn họ gần như tìm khắp thành phố,chỉ thiếu không có vào từng nhà lục soát nhưng không phát hiện bất kỳ tin gì.
“Đại ca,anh có muốn nghỉ ngơi một chút trước.” Tử Quyên nhìn gương mặt tiều tụy trước mặt,con ngươi đen u ám,đau lòng không thôi.
Bộ dạng chật vật của hắn cô lần đầu tiên nhìn thấy,hắn tiêu hao tất cả vì một người phụ nữ khác hỏi sao cô chịu nổi.
“Không được,nếu các người mệt mỏi thì cứ nghĩ trước. Đúng rồi,chuyện này không nên để dì Trương biết,trước gạt dì ấy để tránh dì lo lắng.”
Vừa dứt lời một bóng người chen vào: “Cậu cho rằng Tử Quyên nói một câu ngủ ở nhà bạn học là có thể dấu được dì sao?”
Thật ra ngay từ đêm hôm qua Tử Quyên gọi điện thoại về nhà hỏi Tiểu Tiểu có về nhà hay chưa,bà đã cảm thấy không được bình thường,sau lại lại thấy bọn họ gấp rút ra ra vào vào,bà đã đoán được Tiểu Tiểu đã xảy ra chuyện,chẳng qua không muốn quấy rầy bọn họ,nên vẫn không mở miệng hỏi.
“Lực Hằng,cậu đi ăn chút gì đi,đã mệt mỏi cả buổi tối.”Dì Trương khuyên nhủ.
“Ta không có khẩu vị,các ngươi ăn đi.” Không có tin tức của cô hắn làm sao nuốt trôi cơm.
“Cậu đứng lại cho tôi!” Dì Trương phát hỏa,hắn tại sao không lo sức khỏe của mình”Cậu cho rằng chỉ một mình cậu lo lắng thôi à,đừng để Tiểu Tiểu chưa trở về,cậu trước đã suy sụp.”
Kéo mạnh Tô Lực Hằng xuống lầu,cứng rắn ép hắn ngồi trước bàn cơm.
“Khinh Vân,Tử Quyên,các người cũng ngồi xuống ăn chút gì đi,à,gọi cả cái người tên Đao Nhân suốt ngày ở trên tầng cao nhất xuống,thật là làm việc cũng nên ăn no.”
Khinh Vân một cú điện thoại thúc dục đi tới, rất nhanh Đao Nhân tựu ra phát hiện ra.
“Ừm ~ Tử Quyên,hôm nay cô tại sao không đưa Tiểu Tiểu đi học?” Hắn sáng sớm hôm qua đã nhốt mình trong phòng thí nghiệm cho tới bây giờ mới xuống lầu,nên căn bản không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Tiểu mất tích.” Tử Quyên mang bộ mặt sầu thảm.
“Biết đâu cô bé đến nhà bạn chơi,dù sao cũng còn nhỏ mà.”
Một câu nói vô tâm của Đao Nhân lại làm Tô Lực Hằng hiểu ra: “Khinh Vân,lập tức đến nhà Lý Thư Đằng,Tiểu Tiểu quan hệ rất tốt với hắn,nếu như không phải bị bắt cóc có khả năng ở nhà tên nhóc đó.”
“Dạ.” Để xuống bát đũa, Khinh Vân lập tức đứng dậy rời đi.
“Vân ,ăn cơm trước.”Tiếng la dì Trương vừa hét lên đã không thấy bóng dáng người đó.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lý Thư Đằng phải đi học nhưng trước khi đi đã len lén lấy một ít bánh bao và nước cho Liễu Uyển Nhi.
Nhàm chán gục trước cửa sổ nhìn cha mẹ Lý Thư Đằng lần lượt rời nhà đi,Liễu Uyển Nhi suy nghĩ bước kế tiếp của mình,tiếp theo cô nên làm gì? Cũng không thể cứ ở mãi chỗ này,đối mặt thế giới xa lạ này,cô có thể đi nơi nào,với lại làm gì nuôi sống mình. Nếu như có anh Thiểu Đình ở bên thì tốt biết mấy,hắn nhất định có thể nói cho cô biết đáp án.
Bỗng nhiên một chiếc xe BMW màu đen quen thuộc xuất hiện đầu đường,Liễu Uyển Nhi lập tức ngồi xổm người xuống không xong chú đã biết cô trốn chỗ này, làm sao bây giờ?
Hiện tại đi ra ngoài nhất định sẽ bị bọn họ bắt nhưng ở đây cũng sẽ bị bắt,đang lúc cô tiến thoái lưỡng nan‘ rầm ’ là tiếng động cửa sổ,Liễu Uyển Nhi biết bọn họ muốn leo lên.
Cô khẩn trương lập tức xông ào tủ treo quần áo.
Đám người Khinh Vân leo từ cửa sổ vào,sau bắt đầu cẩn thật lục soát từng căn phòng.
Bỗng nhiên hắn phát hiện Liễu Uyển Nhi có thể núp trong quần áo,đồng thời nhích tới gần,nghe được có tiếng bước chân nhích lại gần mình,Liễu Uyển Nhi trong lòng căng thẳng,xong đời,nếu như lúc này cửa tủ bị mở ra,cô sẽ hoàn toàn bại lộ,nhìn bên cạnh treo đầy quần áo,có,cô có thể núp sau lớp quần áo dày cộm này.
Quả nhiên tủ treo quần áo bị mở ra,Khinh Vân thấy chỉ có quần áo liền đóng cửa lại.
Phía sau lớp quần áo Liễu Uyển Nhi thở dài một hơi,rốt cục tránh được một kiếp,cảm ơn Phật tổ phù hộ.
Lục soát không có kết quả,sau đó đám người Khinh Vân rời khỏi nhà Lý Thư Đằng.
Qua một hồi,Liễu Uyển Nhi mới dám ra khỏi tủ quần áo.
Xem ra nơi này không thể ở lâu.
Gửi lại tờ giấy cho Lý Thư Đằng,Liễu Uyển Nhi lặng lẽ rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay