Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần - Chương 18

Tác giả: Chấp Loạn

Thời điểm cơm tối
Liễu Uyển Nhi cảm giác ánh mắt nóng bỏng của Tô Lực Hằng mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chằm chằm vào cô,làm cho cô chỉ có thể cúi đầu ăn cơm không dám ngẩng đầu,rất sợ nhìn thấy mắt của hắn.
“Tiểu Tiểu,cháu ăn từ từ thôi sẽ không ai đoạt của cháu.” Dì Trương nghĩ thầm đứa nhỏ này nhất định buổi chưa ăn chưa no,nhìn xem đói thành như vậy.
“Đúng vậy,ăn từ từ,nếu không sẽ không thể tiêu hóa.” Tô Lực Hằng ra vẻ quan tâm nói,thật ra hắn làm sao không biết Liễu Uyển Nhi tại sao lại như vậy.
Trời ạ,hắn lại bắt đầu,Liễu Uyển Nhi khẩn trương tim thắt lại càng chặt hơn.
“Tôi ăn no rồi.” Lúc này Đao Nhân bên cạnh để xuống bát đũa”Đại ca,dì Trương,các người chậm rãi ăn,tôi lên lầu trước.”
“Cháu cũng vậy no rồi.” Liễu Uyển Nhi nhìn thấy thời cơ lập tức đứng lên,nói với Đao Nhân: “Bác sĩ Đao,tôi với anh đi xem anh Thiểu Đình.”
“Tiểu Tiểu,con còn chưa ăn xong đây này.” Dì Trương thấy trong chén còn còn dư lại cơm,nhìn cô theo sát Đao Nhân nói.
“Không ăn nữa, no rồi.” Liễu Uyển Nhi không dám quay đầu lại,túm áo Đao Nhân biến mất trong tầm mắt mọi người.
Nhìn cô cùng Đao Nhân rời đi,lại nghĩ tới cảnh hôm qua trong vườn hoa,Tô Lực Hằng nheo lại ánh mắt nguy hiểm,không phải Vu Thiểu Đình mới bị thương,nhóc con ấy liền cùng Đao Nhân cảo thượng chứ? Nhóc con đó đúng là không rỗi rãnh!
Càng nghĩ càng bất an,không được,Vu Thiểu Đình nằm trên giường cái gì cũng không biết,cô và Đao Nhân lại ở riêng trong một phòng,lỡ như xảy ra chuyện vượt rào thì làm sao bây giờ?Hắn phải đi xem một chút.
Nghĩ xong liền buông xuống bát đũa: “Dì Trương,ta ăn no rồi,ta lên lầu xem Thiểu Đình một chút.”
“Được,được,cậu đi đi.” Dì Trương nói
Tử Quyên vẫn chú ý đến Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi,tới giờ cơm tối nghi ngờ sáng nay chẳng những không tiêu tán ngược lại tăng thêm,khi thấy sắc mặt Tô Lực Hằng tái mét nhìn Liễu Uyển Nhi cùng Đao Nhân lên lầu, lòng của cô rầm một cái chìm xuống đáy cốc,không được cô không thể để chuyện này tiếp tục xảy ra.
“Cháu cũng ăn no rồi,muốn lên xem Thiểu Đình một chút,dì Trương dì cứ từ từ ăn.” Dứt lời Tử Quyên cũng vội vã lên lầu.
Nhìn một người cuối cùng cũng lên lầu,dì Trương có chút cảm động,tình cảm của bọn họ thật tốt.
Tầng cao nhất
Ngồi bên giường Vu Thiểu Đình,tâm trạng Liễu Uyển Nhi vô cùng phức tạp,ngày hôm qua cô và Vu Thiểu Đình còn có thể có tương lai nhưng hôm nay cô có tư cách gì hy vọng xa vời.
Thấy khuôn mặt cô phiền muộn,Đao Nhân cho rằng vì lo lắng cho bệnh tình Vu Thiểu Đình,tận tình an ủi: “Tiểu Tiểu,em yên tâm đi,anh nhất định sẽ làm cho Thiểu Đình tỉnh lại .”
Lời của hắn khiến Liễu Uyển Nhi càng thêm khổ sở,hiện tại cô còn dám tới thăm hắn,một khi hắn tỉnh cô làm sao đối mặt với hắn?
Nhớ tới những thứ này,Liễu Uyển Nhi viền mắt cũng đỏ.
Vừa thấy cô muốn rơi nước mắt,Đao Nhân lúng túng,hắn sợ nhìn thấy nước mắt của cô,hắn sẽ không biết làm sao.
“Tiểu Tiểu,em ngàn vạn đừng khóc,em phải tin tưởng y thuật của anh.” Vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô dịu dàng an ủi.
Tô Lực Hằng vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng như vậy,siết chặt quả đấm quả nhiên bị hắn đoán trúng,Tô Tiểu Tiểu cô giỏi lắm,dám đeo hắn còn quen với ba bốn người khác!Để xem hắn làm sao dạy dỗ cô.
“Đao Nhân,đã trải qua nhiều ngày tại sao Thiểu Đình một chút phản ứng cũng không có,có phải y thuật của cậu không giỏi?”
Tô Lực Hằng vừa nói lập tức khiến Đao Nhân giơ chân: “Đại ca,anh có thể sỉ nhục nhân cách của em nhưng không thể sỉ nhục y thuật của em,nghĩ lại em Đao Nhân là sinh viên tài cao tại Mỹ,chỉ cần em nguyện ý có bệnh gì chữa không khỏi!”
“Vậy cậu chữa khỏi Thiểu Đình cho tôi xem.” Tô Lực Hằng quăng cho hắn một ánh mắt hoài nghi.
“Chờ đó cho em.” Đao Nhân dứt lời liền xông ào vào nội thất,thật ra thì hắn đã tìm được phương pháp chỉ thiếu một bước nghiệm chứng cuối cùng.
Đao Nhân vừa đi trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi,còn có Vu Thiểu Đình nằm cũng không nhúc nhích.
Thời điểm Liễu Uyển Nhi không biết nên thế nào cho phải,Tử Quyên đột nhiên xuất hiện.
Nhìn vẻ mặt Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm,Tô Lực Hằng rất khó chịu,cô cho rằng chỉ với một Tử Quyên là có thể cứu cô sao?
“Tiểu Tiểu,thời gian không còn sớm,cháu còn phải làm bài tập mau cùng chú xuống lầu.” Tô Lực Hằng ra lệnh.
Nhìn hắn đi tới phía mình,Liễu Uyển Nhi vội vả đổ mồ hôi,làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Có rồi!
“Bài tập hôm nay cháu đã làm xong.” Liễu Uyển Nhi ngược lại quay sang Tử Quyên nói, “Tử Quyên tỷ,hai ngày này em luôn nằm ác mộng,nửa đêm tỉnh lại rất sợ,buổi tối chị có thể đến ngủ với em không?”
Thật ra Tử Quyên tuyệt không tin lời cô,nhưng ý thức được cô đang trốn Tô Lực Hằng liền vui vẻ đồng ý.
Nhận được Tử Quyên đồng ý, Liễu Uyển Nhi lập tức đi về phía cô muốn cùng cô rời đi.
Tốt,còn học xong giả bộ,Tô Lực Hằng trong lòng oán hận nói,cho rằng như vậy là có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn sao? Thật quá xem thường hắn.
“Tử Quyên vậy tối nay phải chăm sóc kỹ Tiểu Tiểu.” Tô Lực Hằng vừa giao cho Tử Quyên,vừa nhích tới gần Liễu Uyển Nhi, khuôn mặt hiền lương”Buổi tối không nên nói chuyện quá muộn ảnh hưởng tới Tử Quyên nghỉ ngơi .”
Bỗng nhiên hắn mỉm cười tránh ánh mắt của Tử Quyên,dùng giọng chỉ có Liễu Uyển Nhi mới nghe thấy: “Anh ở trong phòng chờ em,nếu như không đến sáng mai anh sẽ hôn em trước mặt mọi người.”
Nghe vậy Liễu Uyển Nhi hít vào một hơi,hắn tại sao có thể uy hiếp mình,nhìn hắn giống như không có chuyện gì ngồi xuống bên giường Vu Thiểu Đình,trong lòng âm thầm mắng,bỉ ổi hèn hạ.
Cùng Tử Quyên vừa đến cửa phòng,Liễu Uyển Nhi bỗng nhiên dừng bước: “Tử Quyên tỷ,em vừa nhớ còn một bài tập còn chưa làm xong, tối nay không thể quấy rầy chị.”
Nhìn bóng người cô vội vã rời đi,Tử Quyên cau mày,cô có thể khẳng định cô nhóc bỗng nhiên thay đổi chủ ý nhất định liên quan đến Tô Lực Hằng .
Gõ cửa phòng Tô Lực Hằng lại phát hiện cửa không có khóa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào,chỉ thấy hắn đang nằm trên giường giả vờ ngủ say,dưới ánh đèn nhu hòa chiếu rõ ra góc cạnh trên gương mặt tuấn tú mặc dù không bá đạo ngang tàn như ban ngày nhưng vẫn không mất khí phách,làm Liễu Uyển Nhi nhìn lòng hoảng loạn
Bỗng nhiên cặp con ngươi sắc bén mở ra,bắt lấy dáng người nhỏ nhắn của Liễu Uyển Nhi,khiến cô không biết né tránh chỗ nào.
“Đóng cửa lại.” Giọng lạnh lùng không mang theo một chút cảm tình.
Nghe theo đóng cửa lại,lại nghe hắn nói: “Đến bên này.”
Có chút không tình nguyện đi chuyển bước chân,trong lòng sợ cử động kế tiếp của hắn.
Nhìn dáng vẻ muốn ૮ɦếƭ của cô, Tô Lực Hằng bỗng chốc mất hết kiên nhẫn.
Vươn ra cánh tay kéo cô vào trong lòng mình.
Một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống,trong nháy mắt nuốt lấy tất cả tiếng của Liễu Uyển Nhi.
Ừ ~ mùi vị của cô thật đúng là ૮ɦếƭ tiệt quá tốt,Tô Lực Hằng không thể phủ nhận hắn khát vọng cô suốt một ngày.
Thời điểm Liễu Uyển Nhi sắp hít thở không thông,miệng rốt cục được tự do,từng ngụm từng ngụm hút không khí vào,hắn ghét cô vậy sao,chiếm trinh tiết thì thôi,giờ còn muốn lấy mạng cô.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô,Tô Lực Hằng nhíu lông mày thật chặt: “૮ɦếƭ tiệt,lúc hôn em không biết thở sao.”
Thấy cô khôi phục bình thường lo lắng trong lòng Tô Lực Hằng rốt cục giảm bớt,nhớ tới cô ba lần bốn lượt trốn tránh mình, hắn cảm thấy cần phải quản lý nghiêm túc cô để tránh xảy ra chuyện này lần nữa.
“Nhìn vào mắt ta.”
Liễu Uyển Nhi sợ hãi ngẩng đầu,thật đáng sợ,ánh mắt của hắn giống như muốn ăn thịt người.
“Đầu tiên,sau này không cho cho phép trốn ta,có nghe không? Nếu không bị ta bắt được sẽ lột da em.” Tô Lực Hằng nói tàn bạo,thật ra hắn làm sao nỡ đánh cô.
Liễu Uyển Nhi gật đầu thật mạnh,cô chấp nhận,dù sao đến cuối cùng cũng bị bắt được.
“Thứ hai,sau này không thể động một chút là rơi nước mắt.” Dáng vẻ lúc nào cũng ngấn nước đáng thương,cô muốn dụ tên nào nữa?
Nước mắt không phải cô có thể không chế,ai bảo hắn luôn ức hiếp cô,nhưng sợ quyền uy của hắn Liễu Uyển Nhi cũng chỉ có thể gật đầu.
Tô Lực Hằng rất hài lòng cô nghe lời,lại nói: “Thứ ba,sau này không thể ở chung với tên đàn ông khác cùng một chỗ,càng không thể cho người đàn ông khác ***ng em,tay cũng không được!”
Điểm này thật khó,thầy dạy học,thầy thể dục cũng là nam,với lại thầy sửa đúng động tác của cô cũng phải ***ng vào,không thể vì vậy mà bỏ học.
“Cháu,cháu làm không được.” Câu trả lời rụt rè nhỏ như muỗi kêu.
“Cái gì?Em nói lại xem!” Đỉnh đầu vang lên tiếng rống giận như sấm,nước mắt Liễu Uyển Nhi thoáng cái dồn đến khóe mắt.
Tô Lực Hằng phát hỏa: “Muốn lấy nước mắt để tranh thủ đồng tình phải không?Thu hồi cho ta!”
Tiếng nức nở vừa tới khóe miệng bị cứng rắng nuốt trở lại bụng,nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt,mắt thấy sắp rơi xuống.
“Hít sâu,dùng sức hít sâu,đem nước mắt rút về cho ta!” Tô Lực Hằng ra lệnh .
Nhận lấy chỉ thị của hắn,Liễu Uyển Nhi liều mạng hít sâu,cuối cùng đem nước mắt một lần nữa nhét vào trong đôi mắt.
Tô Lực Hằng hài lòng gật gật đầu: “Thấy em ngoan ngoan như vậy,điều thứ ba anh sẽ sửa đổi một chút,sau này không thể thân mật cùng đàn ông khác,em đã là người của anh,sau này chỉ có mình anh… biết không.”
Liễu Uyển Nhi gật đầu,cô dĩ nhiên sẽ không để cho người đàn ông khác ***ng mình,cô không quên lời mẫu thân đã dạy mình, nhưng . . . . . .
“Nhưng chú là chú,chúng ta như vậy không được .” Dù có sợ hãi cô cũng phải nói.
Đồ ngốc này,nếu như em là cháu ruột của hắn,hắn làm sao có thể ***ng cô,bất quá bây giờ hắn chưa muốn nói cho cô biết.
“Anh nói có thể là có thể,nếu đã biết anh là chú của em thì em phải nghe lời anh.”
Hắn không khỏi quá bá đạo đi,cưỡng từ đoạt lý,nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của hắn cô căn bản không có dũng khí phản kháng.
“Tốt lắm,hiện tại lặp lại ba quy định của anh.” Tô Lực Hằng ra lệnh.
“Thứ nhất,không thể trốn;thứ hai, không thể khóc;thứ ba,không thể thân mật cùng đàn ông khác.” Liễu Uyển Nhi từng chút từng chút nói lại quy định của hắn.
“Rất tốt,phải nhớ kỹ cho anh.” Tô Lực Hằng tương đối hài lòng,sau khi tuyên bố hoàn quy định quản lý,nên bắt đầu làm việc chính,khóe miệng của hắn lộ ra tia tà ác”Kế tiếp,để anh ăn em.”
Đang muốn nhào tới,người trong *** bỗng nhiên từ nhảy lên,muốn chạy trốn.
Tô Lực Hằng đưa tay liền kéo được cô.
Liễu Uyển Nhi sợ hãi vô cùng,cô biết chú hận cô muốn mạng của cô,ôm đầu của mình lên tiếng cầu khẩn: “Chú buông tha cháu đi,chú nói gì cháu cũng nghe theo,thịt của cháu ăn không ngon đâu,chú đừng có ăn cháu.”
Tô Lực Hằng im lặng ngẩn đầu hỏi ông trời,khó trách thành tích của cô kém như thế,một chút năng lực hiểu biết cũng không có.
Cái gì cũng không nói,ôm lấy cô trực tiếp đè lên trên giường.
Ừ nha nha,cảm giác như bị thiêu đốt,Liễu Uyển Nhi mơ hồ có chút hiểu,lần này ăn không phải là ăn kia. . . . . .
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng Liễu Uyển Nhi,gian phòng trống trơn chứng thực suy đoán trong lòng Tử Quyên, chuyện đáng sợ rốt cục đã xảy ra,cô nên làm sao bây giờ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc