Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Chương 45

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Nhạc mẫu đại nhân không dễ đối phó.
Lữ Nghị sợ mẹ vợ là bắt đầu từ cái ngày kết hôn với Nại Nại
Lúc còn đi học anh đã nghe Nại Nại kể lể không biết bao nhiêu lần về mẹ cô, rằng thì mẹ Nại Nại đã vất vả như thế nào khi phải gánh vác 1 mình, vừa phải nuôi con gài vừa phải kiếm tiền. Tuy bắt đầu từ ngày Nại Nại tốt nghiệp bà đã tuyên bố nghỉ hưu, nhưng phong độ bao năm nay của bà vẫn còn đó. Cô nói nhiều đến nỗi mỗi lần đến nhà Nại Nại anh đều sợ hãi, ban đầu, khuôn mặt tươi cười và sự ăn bận khá bình thường của người phụ nữ trung niên quả thực cũng khiến anh thoải mái đôi chút, cho đến…cho đến ngày mà Nại Nại kết hôn, bộ dạng lương thiện giả tạo của bà đã hoàn toàn tan vỡ.
Ngày diễn ra hôn lễ, mẹ Nại Nại bắt Lữ Nghị đợi ở bên ngoài đúng 2 tiếng đồng hồ mới mở cửa, cái cách 1 tay giao giấy bảo đảm, 1 tay giao con gái của bà khiến tất cả những người đưa dâu đón dâu đều phì cười, trong khi đó tân lang Lữ Nghị thì nếm đủ mùi đau khổ.
Lúc đó anh đã nghĩ, may mà nhà họ Tần chỉ có 1 cô con gái, cũng chỉ gả con gái 1 lần, bằng không, thật không biết sẽ có thêm người đàn ông xui xẻo nào lại đến gõ cửa chịu tội!
Lúc quay về nhà, Nại Nại còn tưởng mẹ đang chuẩn bị phong ba bão táp sắp sẵn đợi mình, cho dù không mắng thì ít nhất cũng làm mặt lạnh không nói chuyện vài ngày. Ai ngờ, vừa chớp mắt đã ngót 1 tuần, chẳng có động tĩnh nào hết. Càng như vậy, ngược lại cô càng cảm thấy bất an, thà cứ bị mắng 1 trận nên thên còn thấy an tâm hơn. Thế nên cô lặng lẽ tìm mọi cách lấy lòng mẹ, nhưng hiển nhiên là bà không chịu rồi.
Sáng sớm, Nại Nại cùng mẹ ra chợ mua thức ăn, đứng giữa 1 nhóm các bà thím, cô nổi bật hơn hẳn với mái tóc cột cao. Thế nên những mẩu chuyện tán gẫu linh tinh cũng đều xoay quanh cô.
“Con nhà bác năm nay hai mấy rồi?” Thím Lý hỏi
“Đã ba mươi rồi đấy” Sắc mặt mẹ Nại Nại rõ ràng vẫn chưa có xu thế chuyển biến. Nại Nại chỉ dám thận trọng xách túi đi theo sau, không dám nói lời nào
“KHÔNG giống chút nào, trông thế này nhiều người thích lắm, mắt mũi mồm miệng đều giống chị” Mỗi khi thím Lý khen ai là không có nương tình
“Thực ra, nó giống bố hơn” Tuy đẩy công lao cho người khác, nhưng trong lòng mẹ Nại Nại vẫn rất vui, miệng khẽ nhếch lên
Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, vội vã niệm a di đà phật, may mà thím Lý khéo ăn nói, không thì không biết mặt mẹ còn sầm đến bao giờ.
Hôm đó, sau khi cô gọi được đt về nhà chứng minh mẹ mình chỉ đang tán gẫu chuyện phiếm với chị họ về chú cún con, chứ không phải nộ khí xung thiên báo cảnh sát, Nại Nại không dám nấn ná, liền bị LÔI KÌNH lái xe hộ tống về nhà
Nói anh chở cô về chi bằng nói bốn chiếc xe ô tô cùng lúc hộ tống cô về. Dưới trận thế lớn vậy, biểu cảm đầu tiên của mẹ Nại Nại khi mở cửa đó là sắc mặt chuyển từ nhiều mưa sang giông tố trong chớp mắt.
May mà LÔI KÌNH có việc không lên lầu, nếu không chắc chắn đã dính chưởng, chỉ có điều lần này trên tay mẹ cô là chiếc muôi!!!
Từ hôm đó trở đi, không khí trong nhà quái lạ khác thường. Dù tin rằng không động tĩnh gì là tốt, nhưng cái tình trạng dự báo mưa gió bão bùng sắp ập tới vẫn khiến người ta sợ hãi bất an
“Có người yêu chưa?” Thím Trần xông xáo góp vui: “Nhà tôi có đứa cháu được lắm”
Nại Nại khựng lại, đang định quay người giả bộ mua đồ không nghe thấy, thì tiếng nói sang sảng của mẹ như muốn thuchút tất cả ánh mắt về phía cô: “Có rồi! Nghe nói là một…có mở 1 công ty”
Nại Nại nhẹ nhõm, biết mẹ cô phải khó khắn lắm mới dằn 3 chữ ‘xã hội đen’ không nói ra. Với cảm giác tội lỗi, Nại Nại vội vã lấy 1 nải chuối chạy đến bên cạnh mẹ nói: “Mẹ, mẹ thích ăn cái này, con mua nhiều 1 chút”
Thím Trần ngó qua gỏ đi chợ rồi tán thưởng: “Bà xem con gái hiếu thảo chưa kìa, mua chuối cũng chọn quả to đẹp”
Híc! Nại Nại không biết nên khóc hay nên cười, vội và ghé sát người mẹ lỏn lẻn cười trừ.
“Thế lúc nào kết hôn?” Thím Trần không nén được tò mò, tiếp tục hỏi thăm
Mẹ Nại Nại cau mày lại, quay sang nhìn cô: “Bà hỏi nó xem, tôi còn chưa thấy người đâu”
Nại Nại lí nhí trách móc: “Cái này sao trách con được, sắc mặt mẹ mấy hôm nay tệ như thế, con nào dám đưa về nhà”
Mẹ Nại Nại lườm cô 1 cái, phía sau lưng cũng không còn câu hỏi nào nữa. Cô cúi đầu xách túi thức ăn, lẽo đẽo theo sau mẹ, giống như nàng dâu chịu uất ức, chẳng dám lên tiếng
Bỗng vang lên tiếng gọi: “Nại Nại”
Nại Nại giật mình quay đầu lại, thì thấy Lâm Trị với bộ quần áo thể thao
“Sao cậu lại ở đây?” Nại Nại không thèm quan tâm tới bộ mặt phụng phịu sau khi bị mẹ mắng vừa rồi, cười toe toét lên tiếng hỏi
“Tôi hả? Đang tập thể dục buổi sáng, nhà tôi ở gần đây!” Anh vừa nở nụ cười là lộ ra cả hàm răng trắng sáng, khiến Nại Nại không ngớt trầm trồ, tuổi trẻ thật là tốt, đến nụ cười cũng thoải mái hơn LÔI KÌNH
Nụ cười của LÔI KÌNH, phải nói sao nhỉ, luôn có ít nhiều cảm giác không an toàn, khiến người ta cảm thấy chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị thiệt thòi gì đó, nhưng cùng 1 nụ cười khi hiện trên gương mặt của Lâm Trị thì lại cảm thấy vô hại
Thấy Lâm Trị định tới giúp mình xách túi, cô liền chần chừ, sợ người xung quanh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “KHÔNG cần đâu, chúng tôi sắp về đến nhà rồi”
Lâm Trị cười nói: “Đừng hiểu lầm, nhà bạn gái tôi cùng tòa nhà với chị”
“Thật không ? Sao cậu lại biết” Nại Nại ngạc nhiên hỏi
“Hôm đưa bạn gái về, tôi thấy bạn trai chị cũng đang tiễn chị” Lâm Trị miệng vẫn mỉm cười
Nại Nại cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng vẫn mỉm cười: “Vậy thì tốt quá! Sau này chúng ta có thể làm hàng xóm rồi”
Thực ra nhiều chuyện trên đời luôn kì lạ vậy đấy, tuy biết rõ ràng ban đầu là mình từ chối người ta, ng ta đương nhiên cũng có quyền chọn lựa 1 lần nữa, nhưng vẫn sẽ có 1 chút tiếc nuối trong lòng
Nhìn chung phụ nữ đều rất ích kỉ, dù là từ chối người ta, nhưng vẫn muốn có 1 chỗ trong trái tim người đó, và lúc nào cũng nhung nhớ về mình khôn nguôi
Cô thở dài nói tiếp: “Khi nào cậu kết hôn, nhớ mất công 1 chuyến mang thiệp mời cho tôi, dù gì cũng cho là chúng ta không phí 1 lần xem mặt”
Lâm Trị cười tít mắt : “Chắc chắn rồi, nếu không có chị khai thông đầu óc, sợ rằng bây giờ tôi vẫn loay hoay 1 mình. Bây giờ thì tốt rồi, tôi đã tìm được rồi”
Có lẽ, anh lại có 1 câu chuyện khác.
Nại Nại cảm thấy chút xót xa, vội vã vẫy tay tạm biệt Lâm Trị rồi rảo bước đuổi theo mẹ. không hiểu nổi tại sao mình lại phải chạy, tại sao lại hoang mang, cô chỉ bất giác muôn nhanh chóng rời xa sự thương cảm, càng nhanh càng tốt.
Cô không thích ly biệt, cô mong muốn tất cả mọi người đều ở cạnh bên mình mãi. Kiểu tính cách tiểu công chúa này từ nhỏ cô đã có, tuy đã từng bị người ta đả kích, nhưng vẫn còn xót lại 1 ít tàn dư. Bây giờ Lâm Trị đã tìm được người tình như ý, nghe đồng nghiệp nói Tiểu Trần sẽ làm cô dâu mùa đông, duy chỉ có mình cô vẫn đi trên con đường xa xôi và gian khổ.
Chuyện kết hôn giống như 1 điều cấm kị. Anh và cô đều không ai nhắc đến nữa. Đương nhiên chuyện gặp gia trưởng trc khi kết hôn cũng theo đó mà bị đẩy lui lại. không phải không muốn, mà là tìm không ra thời điểm
Cô không thể nào hùng dũng nói với LÔI KÌNH: “Này mẹ em muốn gặp anh, em với anh về nhà gặp mẹ em đi” Con người truyền thống như cô không thể làm thế được. Cô vẫn hy vọng, anh có thể tự mình đến nhà ra mắt
Thế là cô chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện đợi ngấy sắc mặt mẹ cô trở nên sáng sủa hơn, đợi cái ngày LÔI KÌNH xuất hiện mau chóng đến.
KHÔNG phải cô muốn lấy chồng mà là rất rất rất muốn lấy chồng rồi.
Có 1 gia đình thuộc về riêng mình, có 1 đứa con của riêng mình, thật hạnh phúc biết bao!
LÔI KÌNH vẫn luôn có chút do dự về chuyện đến gặp người nhà Nại Nại.
Nói sao nhỉ, nhìn hành động cử chỉ hàng ngày của Nại Nại là biết mẹ cô dạy dỗ thành công. Trong mọi tình huống, cách cư xử của Nại Nại đều cho thấy rõ hai từ ‘gia giáo’. Nhưng con người LÔI KÌNH lại không thích rằng buộc, từ bé đã tự do sinh trưởng, sau này người nhà mất hết càng khiến anh xa cách sự trói buộc của quy củ. Trong các trường hợp càng gò bó, hành động của anh càng tùy tiện. Con người coi thường mọi quy tắc đạo đức như anh rất dễ đem lại ấn tượng không tốt cho mẹ Nại Nại. Nếu như bà phản đối chuyện của 2 người, Nại Nại nhất định sẽ rất buồn, vậy nên anh không muốn Nại Nại khó xử.
Thế nhưng, những lời nói của Lão Thất cũng khiến anh suy nghĩ nhiều
Lão Thất nói: Nại Nại là 1 người phụ nữu truyền thống, sự ỷ lại và tín nhiệm vào gia đình của cô đạt ở mức độ cao nhất. Cho nên, nhận được lời chúc phúc của người nhà, cô mới có thể bình tâm vui vẻ, cũng thật sự thừa nhận sự tồn tại của LÔI KÌNH
Cho nên LÔI KÌNH vẫn quyết định đi gặp mẹ vợ mà theo miêu tả của HTD là có khuynh hướng bạo lực
Nói cho cùng, mẹ vợ là người thân duy nhất của bà xã, muốn ‘lừa bắt’ con gái người đi, chí ít phải qua cửa của mẹ vợ trc.
Lúc Nại Nại mở cửa, phát hiện người phía sau cánh cửa là LÔI KÌNH, mắt cô suýt chút nữa lăn từ sống mũi xuống
LÔI KÌNH nhìn cô cười, gật đầu rồi tự mình bước vào nhà. Nại Nại đang thất thần chợt bừng tỉnh, nhanh chóng chạy theo sau anh, thì thầm hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Đặt làn hoa quả to bự lên tay cô, LÔI KÌNH hôn nhẹ lên trán Nại Nại rồi nói: “Đến ra mắt mẹ em” Lời nó của anh khiến cô lâng lâng, nhớ lại những gì suy nghĩ sáng nay, mặt bỗng đỏ bừng
Cô vừa muốn gả, thì đã có người chịu lấy?
Hai người vẫn đang duy trì tư thế tình tứ, mẹ Nại Nại đứng phía sau không nhịn nổi nữa, đột nhiên húng hắng 1 tiếng: “Xong rồi thì tìm chỗ nào ngồi xuống”
Í, Nại Nại lập tức bật ra, hoang mang nói: “Mẹ, sao mẹ đứng sau lưng mà không lên tiếng?”
“Con cũng phải nhìn mẹ thì mẹ mới nói được chứ” Mẹ Nại Nại bình thản trả lời
Tên tiểu tử đáng ૮ɦếƭ, rõ ràng đã nhìn thấy bà đứng ngay phía sau mà vẫn cố tình diễn 1 màn ‘Không tốt cho người già’, đừng tưởng bà không biết anh đang định giở trò gì
Cho dù bằng lòng cũng không được, dám trêu ghẹo con gai bà trong địa bàn của bà? Tên tiểu tử đáng ૮ɦếƭ
LÔI KÌNH quay người, cung kính tự giới thiệu bản thân: “Chào bác, cháu tên LÔI KÌNH, cháu là…bạn tốt của Nại Nại”
Giây phút ngừng nghỉ giữa câu của LÔI KÌNH, tim Nại Nại như sắp bật ra ngoài, chỉ sợ anh dùng từ ngữ quá thân mật
Mẹ Nại Nại gật đầu, bà nhìn anh đáng giá 1 hồi, sau khi xác định đã nhìn kĩ đối phương, bà quay sang nói với Nại Nại: “Ngồi xuống đi, con đi rót nước”
Thần thái Nại Nại không mấy thoải mái, nhìn LÔI KÌNH ra hiệu bảo anh nói ít thôi, rồi mới quay người đi vào bếp
Gần đây hình như cô suốt ngày phải đi rót nước, Nại Nại vừa tìm lá trà vừa nghĩ. Lần trc rót nước xong thì kẻ thù biến thành bạn bè, không biết lần này trong lúc cô rót nước mẹ có bắt tay hữu nghị với LÔI KÌNH không, nếu được như vậy thì thật là cảm tạ trời đất
LÔI KÌNH ngồi trên sofs, tư thế vẫn được coi là đúng quy củ, anh đang dò xét người phụ nữ vô cùng giống Nại Nại đang ngồi trc mặt
Anh nhớ lại câu nói của Lão Thất, Nại Nại từ nhỏ mồ côi cha, một tay mẹ Nại Nại nuôi lớn, thế nên Nại Nại có 1 sự kính phục và ý lại vô hạn vào mẹ
“Nại Nại nhà chúng tôi không thông minh” Bà thẳng thắn vào đề, lúc nói còn nhìn Nại Nại đang bận rộn trong bếp, hạ thấp giọng
“Cái này cháu biết” LÔI KÌNH cười nói, sau đó cũng nhìn theo hướng ánh mắt bà, Nại Nại đang bận rộn đi lại trong bếp, không biết đang tìm kiếm cái gì
Trc mắt biểu hiện của LÔI KÌNH trong mắt của mẹ Nại Nại vẫn khá tốt. Nhưng bà không dám nhẹ dạ cả tin, lần đầu tiên Lữ Nghị ra mắt cũng có biểu hiện vô cùng tốt, ai ngờ rằng sau này lại có nhân tình nhân ngãi ở bên ngoài. Cho nên lần này bà phải “giữ thành” nghiêm ngặt, vì con bé ngốc Nại Nại mà bận tâm thêm 1 chút.
“Nhà tôi không tiền không thế, đương nhiên cũng không dám hy vọng dựa dẫm vào các nhà có tiền có thế. Nại Nại nhà tôi đời này đã chịu nhiều đau khổ, con bé này trc giờ không nói với người khác, nhưng tôi biết nó luôn phải sống rất vất vả. Từ nhỏ đã mồ côi cha, lớn lên lập gia đình thì chồng lại ngoại tình, rõ ràng là đã ba mấy tuổi vậy mà vẫn đơn thuần như đứa trẻ, giao nó cho ai tôi cũng không an tâm”
“Cháu cũng không yên tâm” LÔI KÌNH cười tiếp lời mẹ Nại Nại
Mẹ Nại Nại cảm thấy bất ngờ trc câu trả lời của LÔI KÌNH: “Cậu có ý gì?”
“Nại Nại quá đơn thuần, quá lương thiện, đẻ cô ấy bên ngoài như đợi người ta đến lừa, ít nhất để chỗ cháu thì không có ai dám lừa gạt cô ấy” Thấy Nại Nại dang nhìn về phía mình, anh còn dám hiên ngang đưa tay lên vẫy. Tiếp đó là loảng xoảng một trận, hình như chiếc đĩa bị rơi trên sàn, anh càng nở nụ cười tươi rói
“Tiếc là cái phúc này lớn quá, sợ rằng Nại Nại nó không hưởng được” Mẹ Nại Nại lạnh lùng nói: “Nại Nại không chịu được khổ, cũng không hưởng nổi phúc, thế nên cứ yên bình mà qua ngày là tốt nhất”
LÔI KÌNH nhướng mày, khuôn miệng giữ nguyên trạng thái tươi cười. Đúng là 1 bà già giảo hoạt, rõ ràng trong câu nói có ẩn ý.
Mẹ Nại Nại quay lại nhìn LÔI KÌNH cười: “Vậy hôm nay Lôi tiên sinh đến đây là vì…”
“Cháu yêu N và cũng muốn kết hôn với cô ấy” LÔI KÌNH đi thẳng vào vấn đề
“Ồ” Sau khi thốt ra 1 tiếng đơn giản, mẹ Nại Nại không nói thêm gì nữa, kiểu phản ứng này khiến LÔI KÌNH không biết phải phòng bị thế nào
Một hồi lâu sau chẳng ai nói gì nữa, tiếp đo thì Nại Nại bê nước từ trong bếp ra, đặt trên bàn, ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, không mấy thoải mái ngồi nhìn LÔI KÌNH đối diện bị thẩm vấn
“Cháu rất nghiêm túc” LÔI KÌNH lại bổ sung thêm một câu
“Năm nay Lôi tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi” Mẹ Nại Nại đột nhiên hỏi câu này khiến LÔI KÌNH không kịp trở tay
Anh nghiêm nghị trả lời: “35 tuổi ạ”
“Nại Nại nhà tôi năm nay cũng hơn ba mươi rồi, không phải thiếu nữ nữa” Bà nói tiếp
Nại Nại ngồi bên phản đối: “Con mới qua 30 thôi”
“Thế không phải là hơn 30 sao?” Mẹ cô chẳng giữ chút thể diện nào cho cô
“Với tuổi này không còn chơi đùa được nữa. Lôi tiên sinh tướng mạo cũng bảnh bao, hoàn toàn có thể tìm các cô gái trẻ dưới 25 tuổi. Cậu có thể nói tại sao lại thích Nại Nại nhà tôi không ? Phải chăng vì nó ngốc nghếch?”
“Đương nhiên không phải…” Câu chuyện nói tới đây đột nhiên trở nên kì lạ và khó khăn, LÔI KÌNH mỉm cười: “Cháu cảm thấy…”
“KHÔNG có gì là cảm thấy hay không cảm thấy, tôi nói thẳng luôn, tôi nhận thấy điều kiện của cậu không phù hợp với gia đình tôi. Sự nghiệp, con người cậu và Nại Nại đều không tương xứng. Điều quan trọng nhất là, tôi thấy Nại Nại ở cùng cậu rất nguy hiểm. Đây cũng là 1 trong những nguyên nhân tôi không chấp nhận yêu cầu của cậu” Thái độ của mẹ Nại Nại vẫn rất nghiêm túc, từng câu từg chữ đều rất khó nghe
“Cháu thấy Nại Nại đã thành niên mười hai năm rồi, sao bác không hỏi ý kiến của cô ấy?” LÔI KÌNH nói
Mẹ Nại Nại đưa mắt liếc nhìn Nại Nại đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh: “Nó? Cho dú nó 50 tuổi trong mắt tôi vẫn luôn là đứa trẻ, thế nên nghe hay không nghe cũng không quan trọng”
Một câu từ chối thẳng thừng, không để lại chút đất xoay chuyển tình thế. Nại Nại chớp mắt 1 cái, túm lấy tay áo của mẹ Nại Nại, sợ sệt nói: “Mẹ, con có thể nói không ?”
“KHÔNG được” Mẹ Nại Nại đối đãi con gái không khác gì người ngoài, từ chối dứt khoát y chang
Được!Sao hôm nay ‘bà lão’ này lại trở nên cương quyết như vậy, Nại Nại chỉ có thể nở nụ cười biết lỗi với LÔI KÌNH, thể hiện bản thân đã tận lực rồi, nhưng quả thực cánh tay không níu được cẳng chân, không còn cách nào khác
“Nói khó nghe 1 chút Nại Nại nhà tôi là bị người từ chối, dù cho ai đúng ai sai, đều cho thấy tôi dạy con gái không đúng cách, trên người Nại Nại có tìm ngang tìm dọc cũng không ra được bao nhiêu ưu điểm, nên đương nhiên cũng không thể có được sự coi trọng của Lôi tiên sinh. Nếu sau này nó theo anh, lại chưa được bay ngày đã bị người ta đóng gói trả về, không những chỉ có nõ sống không tốt, mà e rằng đến bản thân tôi cùng không sống được tử tế. Thế nên lần này vấn đề không phải là cậu nói có thể là tôi tin được. Cậu phải làm ra chuyện gì khiến tôi có thể tin tưởng”
Nại Nại lại kéo cánh tay của mẹ Nại Nại, và lại bị bà hất ra
LÔI KÌNH gật đầu rất nghiêm túc: “Việc này cháu sẽ làm”
“Vậy thì được, đợi khi nào làm xong thì lại đến. Nại Nại tiễn khách” Mẹ Nại Nại cười tít mắt, “Lôi tiên sinh bây giờ chắc muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành”
LÔI KÌNH hiểu ý đuổi khách của bà liền đứng dậy, cung kính cúi đầu chào: “Bác gái, cháu sẽ còn đến nữa”
“Hy vọnh là vậy” Mẹ Nại Nại cầm tách trà trc mặt lên, sau khi nhấp 1 ngụm cũng đứng dậy, đi thẳng vào bếp tìm lá trà. Con bé này vội vàng đến mức không cho cả lá trà vào
Chỉ còn lại Nại Nại với LÔI KÌNH, Nại Nại nói đầy vẻ hối lỗi: “KHÔNG ngờ mẹ em lại như thế”
LÔI KÌNH ấn nhẹ mũi cô: “Nếu trc kia em không làm người khác phải lo lắng nhiều, thì bây giờ mẹ em có phải hao tâm tổn sức thế không ? Bà định ép tôi rút lui đấy”
“Vậy anh đã rút lui chưa?” Nói không chừng lại có khả năng này thật. Anh đường đường là 1 xã hội đen, đã bao giờ phải chịu sự dạy dỗ và phê bình của 1 phụ nữ trung nhiên đâu, hơn nữa bị người ta lên lớp còn không thể vỗ đít bỏ đi, vẫn phải ૮ɦếƭ dí ở đây để nghe hết tất cả mới được đi xuống, đổi thành ai cũng có thể rút lui
“Tôi rút lui thì em có buồn không ?” Anh cố tình trêu cô
“LÔI KÌNH” Cô hét tên anh 1 cách trịnh trọng
“Hả?” Thấy nét mặt nghiêm túc của cô, anh cúi mặt xuống hỏi tiếp: “Sao thế?”
“Anh đi ૮ɦếƭ đi” Nại Nại nói vô cùng kiên định
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc