Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Chương 38

Tác giả: Thuấn Gian Khuynh Thành

Lạc lõng sau khi xả thân vì nghĩa
Tiền tiêu vặt của Nại Nại là tiền công làm việc nhà cho mẹ. Hồi nhỏ, mẹ Nại Nại không đủ thời gian chăm sóc cô nên đã đưa ra lời hứa: chỉ cần mỗi tháng tiểu Nại Nại tự hâm nóng cơm ăn, tự đi tới trường và về nhà thì sẽ lĩnh khoản ‘lương’nho nhỏ là 10 tệ. Tiểu Nại Nại không cưỡng nổi sức mê hoặc của đồng tiền nên đương nhiên là cầm chìa khóa và trở thành 1 nhi đồng đảm đang. Vào mỗi buổi tối khi nhà nhà xào nẫu thức ăn nhộn nhịp thì cô đơn độc hâm nóng lại 1 phần cơm trong bếp, sau đó tự giác ngồi trên chiếc ghế đẩu nho nhỏ bên bàn ăn đọc sách làm bài tập.
Khoản tiền tiêu vặt 10 tệ so với các bạn học vẫn là ít, nhưng Nại Nại vẫn thấy thỏa mãn. Sau này khi vô tình nhặt được 1 bọc tiền trong giấy báo trên đường đi học về, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là: Nhiều tiền vậy chắc phải tự hâm nóng rất nhiều phần cơm!
Tiếp đó, cô thẫn thời ngồi lại chỗ đó chờ người mất tiền đến tìm, mãi chẳng thấy người mất tiền mà lại thấy mẹ. Vậy là mẹ cô ngồi lại cùng Tiểu Nại Nại mãi cho đến đêm tối mới thấy 1 người phụ nữ mặt trắng bệch nhớn nhắc như đang tìm kiếm gì đó trên đường.
Sau khi hỏi đúng số tiền và vỏ bao bọc tiền, không nhiều lời, tiền vật quy nguyên chủ!
Mẹ Nại Nại cầm đôi tay lạnh buốt run rẩy của Nại Nại chậm rãi về nhà, tiểu Nại Nại hỏi nhỏ rằng đó có bao nhiêu tiền.
Mẹ Nại Nại nói: “Đó là vô số lần tiền lương của tiểu Nại Nại nhà chúng ta”
Mới học hết cộng trừ, Nại Nại cũng chẳng biết rốt cuộc là bao nhiêu, chỉ mím môi hỏi mẹ, “Vậy con làm thế không sai đúng không ?”
Mẹ Nại Nại nói: “Đương nhiên không sai, đó cũng đâu phải tiền của chúng ta”
Tiểu Nại Nại gật đầu, ngoan ngoãn theo mẹ về nhà. Tối hôm đó mẹ đích thân nấu cơm, đếm đó Nại Nại ôm mẹ ngủ rất ngon.
Chiếc sơ mi đen của LÔI KÌNH đã cởi bung đến ba chiếc cúc, bộ иgự¢ phía dưới xương quai xanh từ chỗ Nại Nại có thể nhìn thấy rất rõ ràng, chiếc quần âu căng ra của anh cho thấy lúc này cơn giận dữ đang chực chờ bùng phát, ng đang lao phăm phăm về phía trc như anh vẫn để tâm đến những bước đi chậm chạp bắt đầu trở nên khó khăn của Nại Nại, muốn khiến anh nở nụ cười gượng gạo lúc này quả thực không dễ dàng gì.
Anh vóng tay ôm chặt lấy bờ vai cô, tới trc cửa xe, dưới sự che chắn của cửa xe, anh ôm cô vào lòng, nghiêm nghị trách móc: “KHÔNG phải đá bảo em không để tâm tới cô ta rồi sao? Em tới làm cái gì?”
“Em không sao” Nại Nại nhỏ nhẹ đáp: “Con người cô ấy không xấu”
“Ng xấu thì sẽ dán trên mặt 1 chữ xấu xa sao? Lúc cô ta xấu xa thì em đâu nhìn thấy” LÔI KÌNH gầm lên.
Nại Nại ôm lấy anh, vỗ nhè nhẹ lên lưng anh rồi nói: “Bình tĩnh, đừng căng thẳng quá, em thật sự không sao cả, anh đừng quá lo sợ”
Dường như bị người ta nhìn thấu hết tâm sự, anh lườm cô 1 cái, biểu cảm trên mặt không được tự nhiên, anh cố nhịn 1 lúc, sau đó không nói gì nữa, đẩy mạnh cô vào xe, đóng cửa lại, anh cũng tự mình lên xe, sau đó nói với Nại Nại: “Tần Nại Nại!”
Bị LÔI KÌNH gọi đổng cả họ lẫn tên ra như vậy là lần đầu tiên, Nại Nại nghiêng đầu lại nhìn thì phát hiện ra biểu cảm của LÔI KÌNH nghiêm túc 1 cách dị thường, anh lấy tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cô, giống như đang muốn nói gì đó, sau đó lại làm như không có chuyện gì, “KHÔNG có gì!”
Nại Nại không nghe lời dặn dò của anh nên trong lòng chột dạ, cũng không dám truy hỏi, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi trên vị trí tay lái phụ âm thầm hối cải. Lúc LÔI KÌNH khởi động xe, trái tim cô vẫn đang đập loạn nhịp liên hồi.
Nửa cuộc đời anh nhấn chìm trong gió đao mưa máu, anh thừa biết làm nghề này sẽ trả giá và mất mát nhiều thứ. Những gì tươi đẹp, yên bình và vui vẻ đều không thuộc về anh, anh nhất định phải quen với cô đơn. Nhưng đúng vào lúc nhận được tin nhắn của Nại Nại anh mới thực sự phát hiện ra rằng anh sợ hãi mất mát, anh sợ mất đi Nại Nại, sợ cái cảm giác sẽ không có cô ở bên mình.
Đôi tay nắm lấy vô lăng vẫn còn run run, rất nhẹ chẳng ai có thể phát hiện ra. Mãi tới lúc dừng ở cột đèn xanh đỏ, anh mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm trạng. Bỗng nhiên lấy lại bình tĩnh, LÔI KÌNH thực không biết nên nói gì cùng Nại Nại hoặc làm điều gì đó cho cô.
Ngay vào giây phút đó, hai từ nực cười “tình yêu” hiện lên trong tâm trí anh 1 cách đột ngột.
Thế là, anh cầm lấy tay Nại Nại, nói: “Em nói đi, giấu em vào chỗ nào thì mới yên tâm được? Hay là em về Húc Đô với tôi, tìm dịp nào đó rảnh chúng ta kết hôn”
Nại Nại bị tiếng sét đùng đoàng làm giật nảy cả người, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Xưa nay trc mặt LÔI KÌNH, cô không bao giờ cần suy nghĩ, mọi lời anh nói đều là thánh chỉ, chỉ cần chấp hành theo là được. Thế nhưng không biết tại sao, liên quan đến việc hôn nhân cô lại muốn phản bác, không hề uyển chuyển nhã nhặn, cô liền đáp luôn: “Em nghĩ chúng ta cần thương lượng”
“Em không muốn kết hôn cùng tôi?” LÔI KÌNH hoang mang hỏi, bên trong câu nói nhẹ nhàng ấy chất chứa biết bao cảm xúc.
Giọng nói của anh làm lây sang Nại Nại, chỉ trong phút chốc nước mắt làm nhòe đôi mắt cô, sau 1 hồi lâu cô mới nói: “Em không biết”
Đúng vậy, cô không biết. Giữa bọn họ không có cảm giác thuộc về nhau tự nhiên kiểu nước chảy đến đâu thuyền theo đó, cũng phải cảm giác an toàn nhàn hạ dựa vào nhau mà sống, chuyện tương lai quá nhiều, hơn nữa cô lại không phải người phụ nữ có thể đối mặt với nguy hiểm.
Nại Nại mím chặt môi khống chế cảm xúc của bản thân, ra sức bình tĩnh hỏi tiếp: “Lúc nãy cô ấy có hỏi em, liệu có phải mỗi đồng tiền em tiêu đều có thể phơi ngoài ánh sáng? Đây cũng là vẫn đề mà em thực sự muốn biết. Em không sợ gian lao vất vả, nhưng em sợ ngày nào cũng phải lo lắng người mình yêu lúc nào cũng sẽ biến mất, thậm chí người đó sẽ bị pháp luật trừng phạt ngày vào lúc em cần người đó nhất. Em nghĩ em không thể không oán không hận, tới lúc đó nhất định em sẽ hận anh. Nếu là như vậy, thà không bước thêm bước đó”
LÔI KÌNH nhìn sâu vào mắt cô nói: “Vậy bây giờ em có thể yên tâm khi tôi bị pháp luật trừng phạt?”
Lúc này đầu óc Nại Nại hỗn loạn vô cùng, cô không biết nên nói gì và càng chẳng biết đã biến tình thế trc mắt trở nên rất khó xử, nhưng cô lại không thể rút lại những lời nói linh tinh mình đã nói.
Cứ như vậy, 2 người nhìn vào mắt nhau cho tới khi còi xe phía sau vang lên inh ỏi.
Sau khi đã định thần trở lại, LÔI KÌNH không nói không rằng khởi động xe đi thẳng về phía nam thành phố. Suốt hơn 1 tiếng đồng hồ trên đường đi, anh không hề nói chuyện với Nại Nại.
Lúc về đên căn số 21, Hồng Cao Viễn đang chuẩn bị rời khỏi căn số 22, còn đám người trong căn số 21 vẫn đang bận rộn.
LÔI KÌNH nhảy xuống xe cầm tay Nại Nại đi thẳng lên tầng 2. Hứa Thụy Dương đang định chạy lại hỏi thì bị Lão Thất ngăn lại rồi kéo ra ngoài, mọi người cũng nhanh chóng ra về. Tiếng đóng cửa “dinh dang” như đoạn tuyệt mọi liên hệ giữa bên trong và phía ngoài khiến Nại Nại đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng không nói nên lời!
Sự tuyệt vọng không có tương lai! Sự tuyệt vọng khiến người ta ngạt thở đến ૮ɦếƭ.
Sao anh lại không đặt mình ở địa vị cô mà suy nghĩ?
LÔI KÌNH lấy chân đạp cửa, trong chớp mắt ấn Nại Nại xuống giường, cúi đầu xuống bắt dầu hôn, anh lấy răng cắn đôi môi và cổ của cô. Nại Nại muốn phản kháng, muốn vùng vây đứng dậy, nhưng bị anh dùng lực kẹp chặt nên 1 lần nữa ngã xuống giường. Cô gằn giọng: “Anh là đồ khốn!”
“Em quen biết tôi lâu như vậy, lần đầu tiên biết tôi là đồ khốn?” Anh cười khẩy. Sau đó càng hôn càng sâu hơn, tay kia luồn vào bên trong chiếc T-shitrướccủa cô, cách 1 lớp áo nịt, anh xoa xoa bầu иgự¢ của cô. Nại Nại lắc đầu, không dễ dàng gì mới thoát khỏi đôi môi anh, nói trong hơi thở cái được cái mất: “LÔI KÌNH, anh đừng coi em là đứa bé gái, nếu anh cứ làm càn thì em tuyệt đối không tha thứ cho anh đâu”
“KHÔNG phải em không chịu kết hôn với tôi sao? Tôi cần em tha thứ làm gì? Em cũng không phải vợ tôi” LÔI KÌNH lại ghì chặt lấy môi cô, sau đó tụt chiếc quần bò của cô xuống, nắm lấy 2 chân cô mạnh bạo xoạc ra.
Sao sự việc có thể tiến triển tới mức này? Sau khi bọn họ cùng vượt qua nguy hiểm, sau khi họ cùng nhận ra tình yêu của đối phương.
Nại Nại đau đớn từ bỏ việc kháng cự, nằm lặng ra như ૮ɦếƭ, giương đôi mắt lên nhìn chằm chằm người đàn ông trc mặt đang mất đi kiểm soát. Ánh mắt tuyệt vọng của Nại Nại đã thành công trong việc khơi dậy cảm giác bất lực trc giờ chưa từng có trong LÔI KÌNH, anh hận bản thân không thể đối xử với Nại Nại giống như đã từng đối xử với Elly trc kia, nhưng anh vẫn không thể nào kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng mình, nhất là sau khi cô nói không kết hôn như 1 lẽ đương nhiên.
Anh biết mình không phải là một quân tử nhưng tuyệt đối cũng không phải là hạng tiểu nhân trở mặt chỉ vì sự cự tuyệt của 1 người phụ nữ. Nhưng cảm giác khó chịu trong tim cứ luôn nhắc nhở anh rằng, ng phụ nữ này không cần anh, khinh không thèm kết hôn với anh. Anh cho rằng có thể độ lượng tỏ ra không sao, nhưng trên thực tế anh thể vượt qua nổi cái hố đó, có ૮ɦếƭ cũng không vượt qua được.
Nếu như…nếu cô chỉ là 1 nhân tình, anh đã không cần phải dằn vặt nhiều như thế này.
Nếu như. . nếu anh có thể dễ dàng từ bỏ, anh cũng không cần phải gắng sức để thay đổi như thế.
Cho nên, anh muốn chứng minh rằng đối với anh Nại Nại chỉ là 1 người tình, đơn giản vậy thôi. Nhưng đến lúc phải ra tay thực sự, nhìn thấy những giọt lệ dâng trào trong mắt cô là anh lại không nhẫn tâm tay. Anh tức giận gục đầu trên vai cô, giọng trầm ấm: “Tần Nại Nại, tôi muốn có em”
Tiếng nói của anh rất nhẹ, nhưng không thể nào phớt lờ được. Nại Nại cố vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, dùng sức đẩy vai anh. Nại Nại tưởng rằng anh sẽ không bỏ cuộc, kết quả chỉ đẩy nhẹ 1 cái anh đã ngã khỏi người cô, phần đệm bên cạnh lún xuống, vì sức nặng của LÔI KÌNH, khiến trái tim Nại Nại bỗng trĩu xuống. Anh xoay lưng lại phía Nại Nại, tìm kiếm thuốc là trong mớ quần áo hỗn độn dưới đất, châm lửa xong lặng lẽchút.
Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi khiến trái tim của 2 người đều tê dại, sau lưng anh Nại Nại ngước mặt lên với tư thế hình chữ đại(trong tiếng Trung có cách viết như hình dáng của 1 con ng), để mặc cho nước mắt là chã tuôn trào.
Một lúc sau tâm trạng của LÔI KÌNH mới bình tĩnh lại, trong tiếng thở nặng nề Nại Nại từ từ cuộn mình lại dựa vào lưng anh, ngón tay cô từ từ luồn qua cánh tay anh ôm lấy eo, cô áp mặt vào nơi ấm áp nhất của anh.
“Thực ra…” Nại Nại rất muốn giải thích.
LÔI KÌNH lật người lại đè lấy cô, tay ấn mạnh một bên vai của cô, sau đó bắt đầu hôn.
KHÔNG còn sự che chắn của đồ lót, có thể dễ dàng nhìn thấy những đường cong của иgự¢ cô, anh đùa nghịch trc иgự¢ cô, làn da mịn màng sau khi bị kích thích bắt đầu có phản ứng. Nại Nại hít thở dồn dập, không có nơi nào để tránh. Dụς ∀ọηg mãnh liệt trào dâng của LÔI KÌNH hoàn toàn không phù hợp với tâm trạng bình tĩnh khi nãy, động tác của anh vẫn kích động như thế, dưới sự dùng sức của anh, Nại Nại không chịu nổi sự đau đớn, có chút ՐêՈ Րỉ, nhưng sự đau đớn này lại bị che lấp bởi 1 niềm sung sướng cứ ập đến liên hồi.
“LÔI KÌNH!” Nại Nại nhỏ nhẹ: “Nhẹ thôi!”
LÔI KÌNH bị tiếng nói của cô thu hút, vội vàng cởi phăng quần của mình, xâm nhập vào cơ thể cô. Sự đau đớn trở tay không kịp khiến Nại Nại có phần khó chịu, cô xoay người lại đẩy bụng LÔI KÌNH, ngăn chặn sự xâm nhập tiếp theo của anh.
KHÔNG có tiếng động nào, động tác của LÔI KÌNH cũng không chậm lại, kết ủa của việc xâm chiếm từng đợt khiến anh đột nhiên kiên định suy nghĩ của mình.
Nại Nại sau khi bị dày vò bởi cơn đau, đột nhiên bùng lên 1 sự dễ chịu không thể nào tin nổi, cô không nỡ nhắm mắt lại, chỉ có thể nhìn đôi mắt lo âu thấp thỏm của anh.
Nại Nại không biết LÔI KÌNH có yêu cô hay không, nhưng cuối cùng cô đã biết tâm ý của bản thân.
Vô cùng rõ ràng.
Đúng thế, cô yêu anh, yêu anh bất chấp tất cả. không rõ lí do, cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào. Trong tình trạng không hề hay biết, cô đã đắm chìm vào tình yêu dành cho anh!
Niềm khoái cảm đó khiến cô buồn bã, sự dày vò của LÔI KÌNH càng khiến cô bùng nổ, sự mê hoặc ấy làm hỗn loạn tâm trí của cô 1 cách không thể kháng cự nổi, Nại Nại ôm chặt lấy eo của anh, mặc cho anh lao vào, đến lúc ngừng thì thôi.
Chính vào giây phút đó, sự trống rỗng sau khi âи áι đột nhiên tràn đầy trái tim của Nại Nại.
Chính là như vậy, nếu bọn họ còn có thể tiếp tục.
Một người bạn tình không có tình cảm, những tháng ngày không có cảm giác an toàn, và thêm cả 1 tình cảm không có kết quả.
“Tần Nại Nại” LÔI KÌNH nói.
“Hả?” Nại Nại bị anh nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt anh, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bộ иgự¢ săn chắc đang đè lấy mình, những cơ bắp bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Nại Nại thở dồn dập cố gắng khống chế bản thân không suy nghĩ lệch lạc, nhưng mồ hôi của anh rơi trên người khiến cô không thể rời mắt đi, ng bị làm mờ đôi mắt bởi mồ hôi như cô chỉ có thể quan sát biểu cảm của anh trong sự mơ hồ.
Nhưng lại không thể nhìn rõ.
“Tần Nại Nại, em khiến tôi phải suy nghĩ có nên buông tay hay k” LÔI KÌNH khẽ thở dài.
“Ý của anh là…” Nại Nại run rẩy hỏi
“Em đi đi” LÔI KÌNH nói, không chút cảm xúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc