Thục Nữ Mất Hồn - Chương 06

Tác giả: Chun Chun

Nàng “ưm” một tiếng, bởi vì hắn chuyển động mà sợ hãi. Nàng muốn mau chóng rời khỏi. Đau đớn khi nãy vẫn khiến nàng cảm thấy sợ hãi cực độ. Hắn lúc trước rất ***, làm cho nàng không thể dễ dàng tiếp nhận hắn. Nàng rất nhỏ bé, mà hắn lại quá mức cao lớn, cùng với đau đớn khi đó khiến nàng vô cùng sợ hãi.
“Làm ơn! Từ bỏ đi.” Nàng thở hổn hển, bối rối nhìn hắn. “Anh cũng không thể cử động?” Khuôn mặt nàng đỏ bừng, ngập ngừng cầu xin hắn.
Đối với nàng mà nói, hắn kỳ thật là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Thỉnh thoảng trong mắt hắn lại biểu lộ hận ý, cùng với nụ cười lạnh bên môi khiến nàng càng hoảng sợ.
Nhưng là vào giờ phút hai người thân mật, khi hắn cắn chặt răng, hai mắt sáng lên cúi nhìn nàng, nàng lại như thấy ở sâu trong đôi mắt hắn là ôn nhu cùng quan tâm. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, đầu gục xuống *** nàng. Ý chí của nàng dần tan rã, hai tay run rẩy như muốn vươn ra đặt lên bả vai hắn.
“Ngạc Nhi, vẫn chưa chấm dứt đâu.” Hắn lần đầu tiên kêu tên nàng, cúi đầu ghé vào bên tai nàng, vươn lưỡi khẽ *** vành tai mẫn cảm của nàng. Lời hắn nói làm đôi môi đỏ mọng của nàng run rẩy.
Còn chưa dừng lại sao? Hắn còn có thể tiếp tục làm cho nàng đau đớn hay sao?
Ngạc Nhi mở to hai mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt chưa khô. Nàng run rẩy, cảm giác được hơi thở nóng bỏng của hắn, so với lúc trước lại càng mạnh mẽ hơn.
Tay hắn đi vào nơi hai người kết hợp, ở hạch hoa mẫn cảm của nàng mà vỗ về chơi đùa. Không giống với thô lỗ bá đạo lúc trước, động tác hắn bây giờ thập phần nhẹ nhàng, thong thả ***ng chạm.
“Ngạc Nhi, Ngạc Nhi…” Hắn tựa vào bên tai nàng, khàn giọng gọi tên nàng không ngừng.
Nếu nàng không phải phụ nữ của Lãnh gia, nếu không phải dòng họ hắn căm hận nhiều năm như vậy, hắn sẽ không phải hận thù với nàng như vậy? Hắn hẳn đã là kẻ vô tình máu lạnh, nhưng nhìn thấy nước mắt của nàng lại khiến trong lòng hắn không khỏi thương xót.
Hắn chỉ muốn báo thù, muốn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất mà làm nàng nhục nhã. Nhưng hắn lại hoàn toàn không dự đoán được đến bây giờ nàng vẫn còn nguyên vẹn. Kinh ngạc khiến hắn buông lỏng lòng hận thù trong lòng, tâm bỗng trở nên mềm mại, giờ phút này còn dỗ dành nàng.
“Buông.” Nàng nhỏ giọng nói, cổ tay đã bị thắt lưng làm cho đỏ ửng.
Hắn hơi nâng thân thể, cởi bỏ thắt lưng trói cổ tay nàng. Động tác đơn giản này lại khiến cho vật nam tính của hắn càng tiến sâu vào bên trong nàng. Hai người đồng thời *** ra tiếng.
Ngạc Nhi thở hổn hển, hai tay vẫn còn run rẩy. Nàng lúc này căn bản một chút khí lực cũng không còn, hoàn toàn không thể tránh đi vuốt ve của hắn.
Đôi tay kia như có ma lực vỗ về chơi đùa, như an ủi nàng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng cắn chặt môi, không muốn phát ra âm thanh xấu hổ, lại bị cách thức âu yếm của hắn làm cho không ngừng thở gấp.
Đôi môi Diêm Quá Đào dừng ở nơi cổ tay nàng ửng đỏ, dịu dàng ***, hôn lên đau đớn của nàng. Nàng ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, thần trí dần trở nên ௱ôЛƓ lung. Thân mình cao lớn của hắn tuy rằng vẫn đè lên nàng, nhưng là không hề nặng nề như trước. Nàng ngược lại chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn, mà sự tồn tại của hắn cũng không khiến nàng có cảm giác khó chịu.
Nàng hơi di chuyển thân mình, muốn tìm một vị trí thoải mái. Nhưng là động tác như vậy lại làm cho hắn thở gấp.
“Tôi không phải cố ý.” Ngạc Nhi đỏ mặt, không biết nên giải thích thế nào. Dường như nàng vừa động đậy sẽ khiến hắn có cảm giác rất khó chịu. “Tôi nghĩ, nếu anh nguyện ý đứng lên, chúng ta đều có thể…” Nàng không có cơ hội đem suy nghĩ nói ra hết. Bởi vì vật nam tính kia bất giác chuyển động kịch liệt, khiến cho nàng nháy mắt quên cả hô hấp.
Hắn rốt cuộc không khắc chế được nữa, đôi môi nóng bỏng che miệng nàng lại. Lúc sau hắn bất ngờ thẳng lưng, kiên quyết tiến vào sâu bên trong nàng, muốn thỏa mãn *** đã không thể kiềm chế.
Ngạc Nhi không ngừng thở dốc, không có kháng cự lại mà nhanh chóng ôm chặt hắn. Đau đớn hoàn toàn biến mất. Ngay cả nàng cũng không rõ bản thân vì sao không kháng cự hắn, ngược lại còn chờ đợi hắn, muốn giữ lấy hắn.
“Ngạc Nhi, còn đau không?” Hắn nói, động tác càng mau hơn, thận trọng mà mãnh liệt, như là muốn đem nàng nhập vào cơ thể mình.
Lúc hắn tiến vào, tay vẫn không rời khỏi nơi kín đáo của nàng, vẫn vuốt ve nụ hoa nhạy cảm của nàng, K**h th**h nàng. Nàng nhịn không được *** rỉ, cắn lên bờ vai hắn.
Nàng kịch liệt lắc đầu, trút bỏ mọi áp lực. Mái tóc đen mềm mại xõa tung, thân thể hai người ướt đẫm mồ hôi. Nàng mềm mại mà yêu kiều, phối hợp với hắn. Tiếng gầm nhẹ của hắn quanh quẩn trong không gian.
Nàng đã quên đi đau đớn, thậm chí nghĩ cũng không muốn nghĩ. Hắn như đưa nàng đến một thế giới khác. Nàng không nghĩ gì nữa, hai tay ôm chặt hắn. Thân hình hai người phối hợp, càng lúc càng dính chặt vào nhau.
“Diêm Quá Đào…” Nàng thở hổn hển, theo bản nàng mà gọi tên hắn.
Ngạc Nhi ௱ôЛƓ lung mở to mắt, cảm giác được hắn đang vuốt ve khuôn mặt mình. Khuôn mặt hoàn mỹ của hắn kề sát bên nàng, khiến nàng cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa khẩn trương.
Cảm xúc trong cơ thể nàng bùng nổ. Nàng run rẩy ôm chặt hắn, cùng hắn chìm nổi.
Khoái cảm một trận lại một trận truyền đến. Nàng nhịn không được thở dốc. Hắn ở nơi kín đáo nhất của nàng mà phóng thích. Hai người đồng thời lên đến đỉnh.
Nàng thở dốc, xụi lơ trong *** hắn, hai mắt nhắm chặt, thuốc hoàn toàn phát tác. Bởi vì triền miên mệt mỏi cùng với thuốc mê trong R*ợ*u, thân thể nàng rã rời, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Ngạc Nhi trước khi chìm vào giấc ngủ chỉ cảm thấy hắn mang đến một chiếc khăn ấm ấp, nhẹ nhàng lau thân thể cho nàng. Nàng cố gắng mở to mắt, chỉ nhìn thấy trên mặt hắn không có một chút cảm xúc nào.
Tiếp theo đó thuốc mê ngấm sâu, nàng rơi vào bóng đêm, hoàn toàn không biết gì nữa.
Thân ảnh của hắn không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của nàng, khiến nàng ngay cả trong giấc ngủ cũng không an ổn. Nàng lại mơ thấy hắn đem thắt lưng trói nàng lại, ngang ngược nhìn nàng cười lạnh.
Nhưng là sau khi thấy nàng khóc, thái độ hắn chợt chuyển biến kỳ quái, động tác trở nên ôn nhu, hận ý trong đôi con ngươi đen cũng dần biến mất… Lãnh Ngạc Nhi ở trong giấc mơ hỗn loạn từ từ tỉnh lại, theo bản năng nhìn xuống, phát hiện trên người đang mặc một chiếc váy ngủ màu xanh nhạt. Nàng khẽ động thân mình, lắc đầu, cảm giác chuyện với Diêm Quá Đào dường như chỉ là một giấc mơ.
Nhưng là nếu chuyện về hắn chỉ là một giấc mơ, thì vì sao nàng lại ở trong một phòng ngủ xa hoa xa lạ thế này. Hơn nữa, chân tay đều bủn rủn vô lực, lại ngay cả nơi kín đáo nhất cũng đau đớn đến vậy? Trên *** trắng tuyết còn lưu lại dấu hôn của hắn, cùng với vết cắn… Nàng cố gắng xuống giường, ở giữa phòng ngủ hoang mang đi lại. Thử xoay người lại thấy cửa đã bị khóa. Nàng nhếch khóe môi, bất đắc dĩ cười khổ. Xem ra nơi này tuy rằng xa hoa, nhưng lại không thể nghi ngờ chính là nhà giam, còn nàng chính là bị nhốt ở đây.
Đi đến bên cửa sổ hoa lệ sát đất, nàng kéo mạnh tấm rèm cửa. Lúc sau nàng không thể tin được, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đình viện rộng lớn bên ngoài cửa sổ.
Xung quanh được bao bọc bởi cây cối, ở chính giữa là một pho tượng làm bằng đá cẩm thạch xinh đẹp. Điều này đủ để chứng minh đây là biệt thự tư gia. Người nhốt nàng kia, không thể nghi ngờ chính là người giàu có, thế nhưng lại đặt kiến trúc hoa lệ này ở sâu trong rừng cây. Là bởi vì hắn không thích tiếp xúc với người khác, hay là hắn tính tình cổ quái?
Nhắc đến tính tình cổ quái, nàng không tự chủ lại nghĩ đến Diêm Quá Đào. Nàng từng nghe nói qua, gia tộc họ Diêm tài phú nhưng tính tình lại rất cổ quái, mà người đã ςướק đi tấm thân trong sạch của nàng lại chính là tổng tài Diêm gia.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, nàng cảm thấy liền quay đầu lại, hai tay giữ chặt rèm cửa. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có hai tay là dùng sức, lại tiết lộ tâm trạng khẩn trương của nàng.
Thân hình cao lớn uy nghiêm, mỗi bước đi đều làm cho người ta nín thở. Trên người hắn phát ra hơi thở cuồng dã mà nguy hiểm, nhưng lại không ảnh hưởng đến khí chất của hắn. Con ngươi đen lạnh như băng nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh nàng nhỏ xinh, lúc sau lại xuất hiện biểu tình kỳ quái.
Biểu tình kia chợt lóe lên rồi biến mất ngay lập tức. Trên mặt hắn chỉ còn lại ý cười lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.
“Đây là đâu?” Ngạc Nhi đưa ra vấn đề, tức giận phát hiện ra chính mình vưa nhìn thấy hắn hai chân liên mềm nhũn.
“Diêm gia.” Hắn nói qua loa, ánh mắt lợi hại nhìn nàng từ trên xuống dưới, không bỏ sót bất cứ chỗ nào. Hắn lại không kìm được mà nhớ đến thân thể xinh đẹp khiến kẻ khác mất hồn đươc che giấu dưới làn váy ngủ lam nhạt.
“Diêm gia? Anh điên sao, tại sao lại dám bắt cóc tôi?” Nàng nhìn hắn, không thể tin được mà la lên.
Nàng rốt cuộc đã hôn mê bao lâu, lại để cho hắn đem nàng đến địa phương quái quỷ này? Diêm gia không phải đã ở nước ngoài nhiều năm hay sao? Như thế nào còn có một tòa biệt thự bí mật ở Đài Loan? Càng làm cho nàng sợ hãi chính là, nàng thậm chí không biết liệu bây giờ mình cón có đang ở Đài Loan hay không? Nói không chừng bản thân đã sớm bị hắn bắt cóc đưa đến một đất nước không biết tên.
“Bắt cóc?” Hắn lơ đễnh nhún nhún vai. “Cô muốn nói thế nào thì tùy, chỉ là tôi sẽ không cho cô rời khỏi đây.”
Hắn thản nhiên nói, đi đến sô pha thoải mái ngồi xuống.
Một người hầu cung kính đi vào, im lặng dọn bàn ăn. Người đó bày lên rất nhiều đồ ăn sáng cho Ngạc Nhi.
Tuy rằng trên bàn toàn là sơn hào hải vị, nhưng nàng làm sao có thể nuốt trôi?
“Anh bắt cóc tôi, tập đoàn Thái Vĩ sẽ không tha cho anh. Anh rể tôi là cán bộ cao cấp, không phải người nào cũng có thể đắc tội. Cho dù anh giàu như thế nào thì anh rể tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh.” Ngạc Nhi lớn tiếng uy hiếp, hy vọng Diêm Quá Đào có thể thức thời một chút, mau chóng thả nàng đi. Ánh mắt lợi hại của hắn khiến nàng có chút run rẩy.
Hắn nhếch khóe miệng cười lạnh vài tiếng, cầm lên một ly R*ợ*u.
“Cô là phụ nữ của Lãnh gia, không ai có thể cứu được cô.” Hắn thong thả nói.
Ngạc Nhi giận tím mặt, hoàn toàn mất bình tĩnh, vọt tới trước mặt hắn hét lên. “Khốn nạn! Anh nói điều ૮ɦếƭ tiệt gì vậy? Anh nói tôi là phụ nữ của Lãnh gia thì đáng phải ૮ɦếƭ vạn lần sao? Anh nói cho tôi biết, phụ nữ họ Lãnh làm gì có lỗi với anh?” Hai tay chống hông, ánh mắt nàng bừng bừng lửa giận.
Trong nháy mắt vẻ mặt của hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, như là muốn đem nàng P0'p nát.
“Vì mẹ cô phạm tội, nên cô phải trả thay. Trong người cô có dòng máu Lãnh gia, thập phần am hiểu làm sao lừa gạt đàn ông, phá hoại gia đình người khác. Tôi nhốt ngươi thế này đã là đối tốt với cô lắm rồi.” Hắn châm chọc nói.
Nàng nheo mắt. Đã từ rất nhiều năm trước không còn nghe ai nói tới mẹ của nàng. Năm Ngạc Nhi chín tuổi, người mẹ xinh đẹp của nàng đã mắc bệnh qua đời. Nàng xem như được chị gái Mật Nhi nuôi nấng mà lớn lên.
“Phá hoại gia đình người khác? Anh không phải là nói nhầm đi? Nói tôi ςướק đồ của bọn đàn ông xấu xa, tôi liền nhận tội nhưng tất cả bọn hắn đều là tâm địa đen tối đến trêu chọc tôi. Còn tôi sẽ không vô cớ đi phá hoại gia đình người khác.” Ngạc Nhi quay đầu nhìn xung quanh tìm quần áo của mình, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng là nàng vừa mở tủ quần áo, lại phát hiện ra bên trong đều là váy ngủ mỏng manh, cùng với cái nàng đang mặc trên người giống hệt nhau, đều là gần như trong suốt. Thứ duy nhất có thể mặc đều là váy ngủ.
Ngạc Nhi toàn thân lạnh run, trừng mắt nhìn tủ quần áo. Nàng cảm thấy quần áo này không phải để cho phạm nhân mặc, mà giống như là dành cho tình nhân vậy.
Tên Diêm Quá Đào quái quỷ này, rốt cuộc là hắn muốn làm gì nàng đây?
“Tôi đối với cô không có chút hứng thú.” Hắn châm chọc nói, nhìn bộ dáng phẫn nộ của nàng, ánh mắt lại hiện lên hận thù. “Cô chắc là nhớ rõ, mẹ cô từng phá hoại không ít ra đình, làm cho đàn ông mê muội, làm cho mẹ con người ta phải ly tán.”
Ngạc Nhi hừ một tiếng, rõ ràng không cho là đúng. “Đó là bọn họ tự tới trêu chọc mẹ tôi, không liên quan đến mẹ tôi.”
“Đương nhiên không liến quan đến mẹ cô. Mẹ cô chỉ cần mỗi ngày đều tiếp bọn họ, cùng bọn họ trên giường là đủ rồi.”
“Khốn nạn, không được mắng mẹ tôi là kỹ nữ.” Nàng không nhịn được nữa, giơ tay muốn tát hắn.
Mà nàng vừa giơ tay lên lại bị hắn bắt lấy. Cổ tay mảnh khảnh bị nắm chặt đau đớn, nàng kêu lên một tiếng, toàn thân vô lực ngã xuống.
“Để tôi cho cô biết, tôi là vì cái gì mà hận phụ nữ Lãnh gia.” Hắn hướng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng mà nói, biểu tình âm ngoan. “Cha tôi cũng là người bị mẹ cô câu dẫn. Hắn vì mẹ cô mà muốn ly hôn. Thậm chí trước khi rời đi thiếu chút nữa đã phá hủy công ty của mẹ tôi. Tất cả đều là được phụ nữ Lãnh gia các người ban tặng. Từ khi tôi có trí nhớ đến nay, tôi luôn thống hận các người! Cho dù mẹ cô đã ૮ɦếƭ, còn có cô cùng chị cô. Tôi trở lại Đài Loan là muốn đem hết đau khổ đã phải nếm trải hai mươi năm qua trả lại các người. Và cô sẽ phải nhận hết tội lỗi ấy!”
“Anh điên rồi!” Nàng giãy dụa, chỉ có thể lên án hắn bằng lời nói.
“Thử mang trong người hận thù hai mươi năm, cô có thể hay không không điên cuồng. Tôi không có giết cô ngay tại đây là cô đã nên cảm tạ lòng nhân từ của tôi rồi.” Hắn cười lạnh, không chút nào thương tiếc kéo nàng lên khỏi mặt đất, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Anh muốn làm cái gì?” Nàng biết người đàn ông trước mắt này đã bị hận thù bao phủ. Cảm giác ban đầu của nàng thực không sai, hắn là hận nàng, hận rất sâu.
“Tôi muốn nhốt cô ở đây, để cô ở lại bên người tôi, để tôi thưởng thức ngươi, để cô đền tội thay cho mẹ cô.”
Hắn hung hắng cắn lên đôi môi nàng mềm mại, cắn đến khiến nàng đau đớn kêu lên, trên môi đã có vết thương lơ mờ, hắn mới chuyển dùng đầu lưỡi *** khóe môi nàng.
“Lãnh Ngạc Nhi, đây là cô nợ tôi.”
“Anh không thể làm như vậy. Anh không có quyền nhốt tôi.” Nàng tuyệt vọng la lên, muốn giãy khỏi bàn tay hắn đang nắm lấy nàng. Nguyên lai triền miên đêm đó, chính là hắn mở đầu cho việc báo thù. Hiểu ra điều này khiến lòng nàng không khỏi đau xót.
Khó trách vì sao đêm đó hắn lại *** như vậy… Hắn đến giữa chừng lại trở nên ôn nhu, có phải hay không vì không dự đoán được nàng còn là xử nữ?
Ngạc Nhi nhìn thấy trong mắt hắn là quyết tâm trả thù, nàng cảm thấy thật sự tuyệt vọng. Đây là hắn đã hạ quyết tâm, sẽ không thể chống lại. Hắn đã muốn nhốt nàng, vậy thì ai có thể đến cứu nàng đây?
Hắn nhìn thấu chờ mong trong lòng nàng, mỉm cười ác ý, ghé đến bên tai nàng, gằn từng tiếng triệt để hủy diệt hy vọng của nàng.
“Lãnh Ngạc Nhi, tôi sẽ nhốt cô ở đây, tận lực mà thưởng thức cô đến khi tôi chán ghét cô mới thôi. Không cần hy vọng xa vời, sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Không ai có thể xóa bỏ sự hận thù của tôi, càng không có ai dám đến ngăn cản tôi trả thù.” Trong mắt hắn hiện lên tia tàn nhẫn, hung hăng nhìn nàng đang run rẩy.
Ngạc Nhi toàn thân run rẩy. Nàng tin hắn nói được thì làm được. Khi ánh mắt hai người giao nhau, nàng biết rằng cả đời này nàng sẽ bị hắn độc chiếm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc