Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 92

Tác giả: Dương Dương

“Ngươi…ngươi mới vừa nói cái gì?”
Đã hưởng quen nền giáo giục truyền thống trong cung, lời của Tiểu Tiểu khiến cho Hoàng thái hậu tức giận trợn tròn mắt, trước khi Hoàng thượng mở lời đã tiên phong chất vấn.
“Ây dà, Hoàng thái hậu, tai bà bị lãng hả? Lời ta nói bà nghe không hiểu ư? Bà cô ta đây phải đi rồi!”
Quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, Tiểu Tiểu cười tươi tắn một cái, người cũng bay ra ngoài:
“Hoàng thượng, trông kĩ *** vàng của người, tiên trộm đi đây!”
Một thứ màu vàng rực rơi xuống, vừa hay đáp xuống đầu Hoàng thượng, mới đầu Hoàng thượng còn sững sờ không hiểu là ý gì, đợi khi hiểu rồi, hắn một phát lôi phắt cái *** xuống, quả nhiên là của mình, cái *** của mình bị người ta treo trên đầu mình, che lên mặt mình trước mặt bao nhiêu đại thần phi tử như vậy, nỗi nhục này, sao hắn chịu cho thấu? Tuấn nhan ửng đỏ, thân mình hắn muốn độn đất mà lên, nhưng một tí nội công cũng không dùng được, mà cái cô nàng đáng ghét kia, sớm đã chạy biến đi đâu mất rồi…
“Hoàng huynh, đừng tốn sức vô ích nữa, ban nãy nàng ta đã hạ độc chúng ta rồi, thứ độc dược nàng dùng là một loại hóa công tán, chỉ có thể đợi độc dược tản đi, hoặc là uống thuốc giải, chúng ta mới có thể bức độc dụng công.”
Sóc vương ảo não giải thích, nghĩ hắn đường đường là thân thể bách độc bất xâm, thế mà bây giờ cũng liên tiếp trúng độc, khả năng duy nhất chính là cô nàng này biết thể chất kháng độc của mình, thảo nào ánh mắt mà nàng nhìn mình khi đó hơi bất bình thường…
Cũng đúng, người con gái biết bí mật này, hình như chỉ có cái cô nàng ૮ɦếƭ tiệt kia thôi. Nàng và nàng ta căn bản không phải quen biết, mà hai người họ, ắt hẳn là cùng một người!
Nghiến răng nghiến lợi, cô gái đã tìm bấy lâu mà không thấy tin tức, cư nhiên lại ở ngay trước mắt mình lâu nay, chẳng trách hắn phái nhiều người thế kia vẫn không tìm được nàng nhỉ? Hắn đã từng thề, tìm được nàng, hắn nhất định sẽ khiến cho nàng hối hận đến cùng cực!
“Hỷ công công, còn không mau đi truyền ngự y!”
Xảy ra tí chuyện như vậy, người khó chịu nhất hẳn là hắn, nhưng mọi người đều trưng ra cái vẻ dở khóc dở cười. Hoàng thượng đứng dậy, kéo lê bước chân có hơi nặng nề đi ra ngoài, mà các vị thần tử, thì phải ở đây đợi thái y đến, chờ bọn họ đến để giải độc cho.
Tuy không có võ công, nhưng ánh mắt Hoàng thượng vẫn rất lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn đám người Vu tướng, Hoàng thượng cười lạnh nói:
“Vu tướng, đúng là con gái ngoan của ngươi nhỉ! Người đâu, mời Vu tướng đến địa lao làm khách!”
Thị vệ ngoài cửa chạy vào, lôi Vu tướng, Vu phu nhân, Thủy Thủy, Vu Hoa và đám gia bộc theo bọn họ đến đi ra ngoài. Thủy Thủy không cam gào thét:
“Lỗi mà nàng ta phạm phải, dựa vào cái gì mà bọn ta phải chịu? Hoàng thượng…”
“Dựa vào cái gì? Nàng ấy không phải là tiểu thư Tướng phủ của các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi khi quân phạm thượng?”
Con mắt Hoàng thượng hơi híp lại, tối nay, định sẵn là sẽ không được bình yên, bảo đảm sẽ là một đêm đặc sắc khỏi ngủ.
***
“Vương gia, Vương gia…Hoàng thượng phái người đến xem Vương gia…”
Một đội thị vệ toàn thân vũ trang xông vào trong viện của vương phủ, làm kinh động đến những người đang ngủ say của cả viện. Lân vương và Điểm Điểm đang nằm ngủ trên giường, tiếng kinh hô của quản gia truyền vào tai hắn, hắn vội vàng ấn vào ngăn bí mật ở trên giường, đặt Điểm Điểm vẫn còn ngủ chưa dậy xuống đó. Vừa làm xong mọi việc, tiếng bước chân chỉnh tề liền di tới, cửa được mở ra một cách lễ phép, một thị vệ trông như thủ lĩnh liếc nhìn trong phòng một cái, cười nói:
“Vương gia, hoàng cung xuất hiện thích khách, Hoàng thượng không yên tâm về ngài, cho nên bảo thuộc hạ đến vương phủ xem thử, làm chậm trễ Vương gia nghỉ ngơi rồi…”
Lân vương bực bội nhíu mày, thích khách, trong cung thật sự có thích khách sao?
Tùy ý khoác lên một chiếc áo, Lân vương đi đến chỗ người thị vệ kia, không vui nói:
“Lưu Thất, ngươi còn không nói thực với bổn vương ư? Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nên nói rõ đi chứ?”
Bụng bảo dạ là phải hận nàng, nhưng nghe thấy trong cung xảy ra chuyện, người hắn lo lắng nhất vẫn là nàng. Có phải là tên thích khách mà nàng nói kia đã đến trước thời hạn? Hay là nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi? Nghĩ đến một màn chiều nay khiến cho hắn đau lòng kia, tim hắn vẫn thấy khó chịu như bị xâu xé. Nhưng hắn cũng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng, ánh mắt uất ức như thế kia, nếu như không tận mắt nhìn thấy sự thật, nghe chính miệng Hoàng thượng thừa nhận, Lân vương cũng không tin như vậy…
“Vương gia, thuộc hạ trực ở bên ngoài, chuyện ở bên trong cũng không rõ lắm, có điều Hoàng thượng đã dặn rằng thích khách là một nữ tử, chính là Tiên phi nương nương trong cung. Hoàng thượng dặn không được làm tổn hại đến nàng ấy, không được làm tổn thương đến một sợi lông tơ của nàng ấy, phải đưa nàng ấy nguyên nguyên vẹn vẹn trở về cung…”
Là nàng, đúng là nàng xảy ra chuyện rồi, thế mà lại đùng phương thức này để rời đi…nhưng Điểm Điểm thì sao, con của nàng, chẳng lẽ ngay đến Điểm Điểm nàng cũng không cần nữa?
Cuối cùng, hắn cũng đã hiểu sự quyết tuyệt trong ánh mắt của nàng khi đó rồi; rốt cuộc, hắn đã biết dự tính của nàng: Nếu như mọi chuyện của nàng phải trách tội lên đầu ai đó, thế thì trách nhiệm bên chỗ Vu tướng chắc chắn là không ít. Dùng cách này để trả thù Tướng phủ, xem ra một chút xíu tình ý của nàng với Vu Hoa cũng đứt luôn rồi.
Chuyện đó, một khi vạch trần, tất phải chịu tội tru di cửu tộc, thứ mà nàng tặng cho Vu tướng, thật là một món quà to lớn.
“Vương gia, bên chỗ ngài không thấy sao? Thế thuộc hạ ra ngoài xem thử, đúng rồi, tiểu cung nữ tên Điểm Điểm kia còn ở đây không? Hoàng thượng dặn rằng nếu có ở đây thì cùng dẫn vào trong cung luôn…” Thị vệ hỏi dò, Lân vương lạnh mặt nói:
“Điểm Điểm đã rời khỏi rồi, ngay buổi chiều hôm nay, một người hơn bốn mươi tuổi dẫn nó đi. Các ngươi ra ngoài xem thử đi…”
Lạnh lùng tiễn khách, thị vệ lui xuống, sau khi nghe tiếng bước chân đi xa, Lân vương mới mở ngăn bí mật, ẵm Điểm Điểm ra, phát hiện trong mắt Điểm Điểm đã lấp lánh ánh lệ:
“Cha, mẹ gặp chuyện rồi hả? Mẹ sao rồi? Sao bọn họ lại muốn bắt mẹ chứ?”
Tiếng khóc con trẻ, khiến cho trái tim Lân vương bị thắt chặt lại, hắn xoa đầu Điểm Điểm thở dài nói:
“Mẹ của con thông minh thế kia, sẽ không gặp chuyện đâu. Điểm Điểm, con phải nghe lời, Hoàng thượng cũng đang tìm con đó, y muốn bắt mẹ con, y chính là muốn dùng con để bắt được mẹ của con đấy. Bắt đầu từ nay, con phải nghe lời cha…”
Là lỗi của hắn, Tiểu Tiểu, Lân sai rồi, đáng lẽ khi đó Lân nên cho nàng cơ hội để nàng giải thích, đáng ra Lân nên tin tưởng nàng…nếu như không phải vì Lân, sao nàng lại tuyệt vọng như vậy, sao có thể ngay đến mấy ngày cuối cùng này cũng đợi không nổi chứ? Tiểu Tiểu, nàng đang ở đâu, đừng xảy ra chuyện, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, Lân sẽ cho nàng cơ hội, cũng cho chúng ta một cơ hội…
Con đường của hai người bọn họ, luôn quá mức gian nan, luôn lỡ mất trong đủ mọi loại chuyện. Lân vương đau lòng ôm lấy Điểm Điểm, hắn nhất định sẽ bảo vệ Điểm Điểm thật tốt, có Điểm Điểm ở đây, sớm muộn gì nàng cũng sẽ hiện thân, nếu không có Điểm Điểm, hắn phải đến tìm nàng ở đâu đây?
***
Trong địa lao âm u lạnh lẽo, nơi nào cũng giam giữ những nhân phạm quần áo rách rưới lại bẩn thỉu. Cả địa lao, đều đầy rẫy không khí khiến cho người ta ngửi mà thấy ghê tởm, ánh đèn tù mù, khiến cho cả địa lao trở nên u u ám ám, có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Không giống với những phạm nhân thông thường, là một gian bình thường, bên trong lại có bốn người ăn mặc sang trọng.
“Cha, không ngờ ả nữ nhân kia lại như vậy? Không phải đã nói là…”
Thủy Thủy bất bãn trề môi, vốn dĩ mọi việc sắp đặt tối nay đều đã ổn thỏa cả rồi, nhưng ả nữ nhân này lại phá hỏng hết chuyện tốt của bọn họ. Nàng ta muốn ૮ɦếƭ thì thôi đi. Tại sao còn dẫn theo cả nhà bọn họ chứ? Chẳng có lấy một ít chữ tín nào hết!
“Đủ rồi, cẩn thận lời nói!”
Hiệu quả cách âm của địa lao vốn không tốt lắm, Vu tướng ngồi xuống chỗ hơi sạch sẽ khô ráo, hai mắt nhắm lại, cũng cắt ngang cơn giận của Thủy Thủy. Mà trong mắt Vu Hoa, lại lộ ra chút ít lo lắng, nàng chạy ra được chưa? Không biết hiện giờ nàng có ổn không?
Bất luận lý do nàng làm như vậy là gì, y cũng sẽ không oán hận nàng. Là Vu gia của bọn họ có lỗi với nàng, không phải nàng có lỗi với Vu gia bọn họ.
“Ca, thái độ huynh như vậy là sao hả? Không phải huynh còn lo lắng cho ả nữ nhân này đấy chứ? Ca à, chúng ta đã bị ả hại ra nông nỗi này rồi…” Thủy Thủy cầm lấy tay Vu Hoa, nũng nịu lay, oán giận của nàng còn chưa hết, thì thấy mấy tên ngục tốt đi đến, cười nói:
“Vu tướng, Vu phu nhân, các người ra ngoài đi!”
“Là Hoàng thượng thả chúng ta ra rồi sao?” Thủy Thủy mừng rỡ nhìn tên ngục tốt, ngục tốt cười cười:
“Không biết…”
Trả lời nhạt nhẽo, phá vỡ sự kì vọng của Thủy Thủy, không chỉ có Vu tướng và phu nhân, ngay đến Thủy Thủy và Vu Hoa cùng bị dẫn ra ngoài.
Đi ngoằn ngoèo hồi lâu, cuối cùng đến một căn phòng sạch sẽ thoáng mát, Hoàng thượng một thân y phục màu vàng nhạt vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở phía trên, mà người trong phòng cũng không nhiều lắm, sau khi ngục lui xuống, những người còn sót lại đều là công công. Trong phòng trầm mặc, lúc hỏi chuyện có lẽ bọn họ cũng không có tinh thần như vậy, nhưng yên tĩnh quỳ như thế này, mỗi người bọn họ đều khẩn trương gần ૮ɦếƭ.
Quỳ hết hai tuần hương, cuối cùng thì Hoàng thượng cũng tỉnh lại trong sự trầm mặc, trong ánh mắt lạnh lùng, không có một chút xíu độ ấm nào, dưới loại ánh mắt ấy, mọi người đều nhịn không được mà phát run…
“Vu tướng, ngươi có lời giải thích nào không?”
Ngắm nghía cái nhẫn ngọc trên tay, trong mắt Hoàng thượng vững vừng trước sóng cả, thu lại ánh mắt sắc bén kia, hắn đang chờ câu trả lời của Vu tướng.
“Lão thần sợ hãi, lão thần cũng không biết là chuyện gì nữa…mong Hoàng thượng thứ tội!”
Vu tướng gắng trấn định cúi đầu, mà ba người còn lại căn bản không dám ngẩng đầu. Người trước mặt là Hoàng thượng, một câu nói có thể lấy mạng tất cả người của Vu phủ. Tình huống như ngày nay, ૮ɦếƭ cũng không nhận hình như là cách tốt nhất.
“Thế nữ nhân tối nay, là Tiên phi sao?”
Trên bàn, còn bày tập tài liệu, trên đó có ghi chép đại sự từ nhỏ đến lớn của Tiên phi, nữ nhân kia không phải là Tiên phi, Hoàng thượng cũng biết, nhưng hắn muốn nghe Vu tướng ăn nói ra sao.
“Hồi Hoàng thượng, lão thần sợ hãi. Nữ nhân kia, giống hệt tiểu nữ, lão thần cũng không rõ!”
Câu trả lời lấp lửng, lại điển hình cho việc chối bỏ trách nhiệm, nếu như không có hai người kia trong tay, đúng thật là Hoàng thượng không thể trị tội Vu tướng được.
“Ba người các ngươi, có dị nghị gì không?” Mày rồng khẽ nhướn, ánh mắt Hoàng thượng tựa như vô tình mà liếc nhìn bọn họ một cái, mấy người đều cúi đầu, không một ai dám nói chuyện.
“Thế thì là không có dị nghị gì rồi? Vu tướng, thế trẫm đã oan uổng cho ngươi…” Hoàng thượng cười lạnh một cái, trong lòng Vu tướng hơi bất an, mở miệng nói:
“Hoàng thượng không trách lão thần không biết cách dạy con là tốt rồi…”
“Vu tướng khiêm tốn rồi, tính của trẫm ngươi cũng hiểu, ghét nhất là nói dối, xem trẫm như một thằng ngốc…có điều, Vu tướng sẽ không vậy đâu, nhưng Vu tướng đúng là không biết cách dạy con…dẫn lên đây!”
Hừ lạnh một tiếng, cửa nhỏ ở bên mở ra, hai người toàn thân là máu bị người ta hung ác đầy ra ngoài, người ngã nhào xuống đất, trên miệng, trên mặt, trên người đều là vết tích bị roi da đánh.
Đây là…
Bản mặt già nua của Vu tướng lộ ra sự tuyệt vọng, Hoàng thượng ắt đã biết hầu hết sự tình, ban nãy, đang nghĩ cho bọn họ một cơ hội?
“Hai người này các ngươi quen không? Vu tướng à, đừng có nói là không quen biết, có điều bọn họ biết các ngươi đấy…” Âm thanh lãnh mị lần nữa vang lên bên tai bọn họ, Vu tướng đã bắt đầu run rẩy toàn thân, Vu phu nhân thì đã nước mắt đầm đìa:
“Thủy Tiên, con…”
Trước mặt Hoàng thượng, bà không dám đứng dậy, chỉ có thể dùng tay dùng chân bò đến chỗ Thủy Tiên, nhìn những lằn roi trên khuôn mặt vỗn dĩ xinh đẹp, Vu phu nhân lòng đau như cắt, ôm lấy Thủy Tiên bật khóc…
“Mẹ…” Âm thanh ấm ức, yếu ớt cất lên, ban đầu khi bị phát hiện, nàng sớm nên đoán ra kết quả như vậy rồi, điều này cũng không trách được ai. Lúc đầu, con đường này là do nàng chọn lựa, không ngờ cuối cùng lại liên lụy đến cả nhà mình.
“Hoàng thượng, tất cả đều vì tội phụ mà nên, tội phụ nguyện lấy cái ૮ɦếƭ tạ tội. Người nhà của ta, đều là vô tội, mong Hoàng thượng…”
Dùng hết sức lực toàn thân, Thủy Tiên giãy khỏi sự ôm ấp của Vu phu nhân, nàng bò lên trước vài bước, yếu ớt nói.
“Mong trẫm làm gì? Tha cho người nhà của ngươi ư? Dùng cái thân tàn hoa bại liễu của ngươi bảo trẫm tha cho bọn họ? Thủy Tiên, ngươi đúng là tự đánh giá mình quá cao rồi đấy? Muốn ૮ɦếƭ sao? Không dễ thế đâu, nếu như các ngươi ai dám ૮ɦếƭ, thì đừng trách trẫm không khách khí!”
Hoàng thượng âm hiểm nói, quả thật là chuyện này mà chịu được thì còn chuyện nào không chịu được nữa, chẳng qua chỉ cho phép nàng ta về nhà thăm người thân một chuyến, thế mà bọn họ dám làm ra chuyện thay xà đổi cột như vậy. Mà cô nàng đáng ghét kia, thì càng ghê gớm hơn, sau khi quấy rối trái tim mình xong, thì liền bỏ đi một mạch? Hơn nữa còn dùng phương thức rời đi thế kia nữa chứ?
“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, cặn cặn kẽ kẽ nói hết đầu đuôi câu chuyện ra, một chữ cũng không được che giấu!”
Lạnh lẽo nhìn Vu tướng, lửa giận trong lòng không đâu phát tiết, phát lên người ông ta vừa hay!
“Hoàng thượng, là lỗi của tội thần, khi đó…”
Tỉ tỉ mỉ mỉ, đem câu chuyện Thủy Tiên rời nhà đi, tìm khắp không thấy bóng người, cuối cùng hết cách đành phải bỏ tiền ra thuê Tiểu Tiểu kể hết một lượt, Hoàng thượng nhíu mày, đợi Vu tướng nói xong toàn bộ, hắn nhướn mày:
“Còn nữa không? Nói hết rồi à?”
Ông ta cũng nói ra kha khá rồi, nhưng có một chuyện, vừa hay Hoàng thượng biết được, mà Vu tướng bởi vì thể diện nên không nói ra. Thật ra điều ông ta không nói ra há chỉ có một chuyện, ngay đến chuyện hạ độc Tiểu Tiểu cũng không dám nói ra.
“Vâng, nói hết rồi!” Vu tướng vội gật đầu, những chuyện khác đều làm rất ẩn mật, Hoàng thượng tuyệt đối không biết được.
“Vậy sao? Vu tướng, cuối cùng hôm nay trẫm cũng biết được lòng trung của ngươi. Đã nói hết rồi, thế thì chuyện tìm sát thủ, thì không phải do ngươi làm rồi nhỉ?” Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, thấy Vu tướng dập đầu như giã tỏi, hắn tức giận nói:
“Nữ nhân kia, thật sự tên là Tiểu Tiểu?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc