Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 87

Tác giả: Dương Dương

“Nương tử, nàng đã có chủ ý rồi, lại còn hỏi ta phải làm sao?” Lân vương cười nhìn Tiểu Tiểu, nhìn hai con mắt tinh ranh của nàng đảo qua đảo lại, hắn liền biết chắc chắn là nàng đã có chủ ý xấu xa gì rồi.
“Hà hà, biết chàng hiểu thiếp mà, nhưng chàng nói như vậy, người ta sẽ cảm thấy rất không có thành tựu đấy? Chàng nên nói là, ta cũng không biết phải làm sao, Tiểu Tiểu, nàng có chủ ý gì hay?”
Tiểu Tiểu kéo tay hắn, nũng nịu nói.
“Vi phu biết rồi, nương tử định xử trí hắn ra sao?” Lân vương mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ dịu dàng khiến người ta động lòng.
“Chắc chắn là tiền binh hậu lễ rồi…” Cười tít mắt, Tiểu Tiểu nói với người dưới đất:
“Ngươi không biết rằng đối với loại mãnh thú như hổ là không thể tùy tiện làm tổn thương hay sao? Ngươi có biết vì một đao của ngươi chém xuống, sẽ có hậu quả gì không?”
Nghĩ đến chuyện có khả năng xảy ra, Tiểu Tiểu liền tức tối muốn đập cho tên đó một trận:
“Nếu như con hổ không hiểu nhân tính, nó sẽ không chỉ làm hại người, còn sẽ tùy ý tấn công người. Hơn nữa với sự đoàn kết của hổ, nếu như các ngươi làm hại con hổ, chúng nó sẽ đến đây báo thù cho con hổ, cho dù các ngươi có nhiều người cỡ nào đi nữa, ngươi cảm thấy một đàn hổ đến đây, chúng ta sẽ được lời to lắm sao?”
“Vương gia…ta…”
Người thị vệ đang quỳ run rẩy mà nhìn Lân vương một cái, hắn cũng chỉ muốn lập tí công thôi mà. Lúc đó nhìn thấy tiểu cô nương mà Vương gia thương nhất đang đứng bên cạnh con hổ, hắn bỗng nghĩ nếu như mình giết được con hổ này, thế chẳng phải Vương gia sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa hay sao? Ai mà biết được, hổ không giết được, bản thân hắn thì suýt chút nữa bị hổ giết…
“Nương tử, nàng nói xem nàng nghĩ được chủ ý gì rồi? Hắn cũng chỉ vì cái lợi trước mắt, ý định ban đầu thì vẫn còn chấp nhận được.”
Liếc xéo tên thị vệ một cái, sợ hãi lâu như vậy, lo lắng lâu thế kia, cũng xem như hắn đã nhận được một chút giáo huấn rồi.
“Con người thiếp ấy à, trước giờ luôn thích tùy việc mà xét, về phần hắn ư? Thì…”
Bàn tay trắng trẻo chạm lên người hắn một cái, người thị vệ quỳ im không động đậy, Tiểu Tiểu cười nói:
“Quỳ đến khi mặt trời xuống núi đi, Lân, thiếp đi xem Điểm Điểm trước!”
Điểm Điểm, nàng đánh thằng bé một trận, không biết bé có hoán hận nàng không nữa?
……………
“Điểm Điểm, cời quần ra, phải bôi thuốc rồi!” Về đến phòng, quản gia tìm loại thuốc mỡ làm giảm sưng bớt đau, nhỏ tiếng nói.
“Đừng mà, ௱o^ЛƓ cháu đau lắm, cháu không muốn bôi thuốc!”
Cố chấp nằm rạp trên giường, mẹ cũng thiệt là, sao lại dùng sức lớn vậy chứ? Cứ tưởng là mẹ chỉ làm ra vẻ thôi, nhưng sau đó càng lúc càng đau, bé mới xin tha một cách rất không có cốt khí.
“Cháu đó…Điểm Điểm, không bôi thuốc sẽ càng đau hơn. Bôi thuốc rồi, một lát sẽ đỡ…”
Suy cho cùng thì Điểm Điểm vẫn là một đứa trẻ, con nít cần được dỗ dành. Quản gia tốt tính mà dỗ dành bé, việc kia, ông cảm thấy Điểm Điểm có chút không đúng, nhưng đánh thằng bé như vậy cũng…
“Vu thúc, có phải mẹ không thích cháu nữa không, sao lại đánh cháu mạnh như vậy chứ? Hu hu, cháu nhớ gia gia của cháu quá, vẫn là gia gia tốt, trước nay không đánh cháu, không mắng cháu…”
Không phải gia gia nói đi làm việc ư? Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy về? Nếu có gia gia ở đây, mẹ sẽ không đánh được bé, chắc chắn gia gia sẽ bảo vệ bé.
“Điểm Điểm, mẹ cháu không phải là không thích cháu, nàng ấy chỉ là không muốn để cháu làm tổn hại người khác thôi! Nghĩ lại người thị vệ kia, cũng là một mạng người đó, cho dù cháu có giận cỡ nào đi nữa, cũng nên ngăn cản con hổ làm tổn thương tới hắn…”
Nhớ lại tình huống khi đó, đến bây giờ quản gia nghĩ lại mà còn thấy rùng mình, khi đó ông cũng sợ đến nỗi nhắm tịt mắt, cứ sợ sẽ thấy thảm kịch xảy ra.
“Nhưng mà, hắn ta làm tổn thương Hổ Tử của cháu. Hắn ta đã muốn giết Hổ Tử, Hổ Tử làm như vậy về tình thì có thể tha thứ được…” Bất mãn cúi đầu, bé chính là không hiểu điểm này, dựa vào cái gì mà lúc hắn ta làm hại Hổ Tử lại chẳng ai lo, Hổ Tử tổn thương hắn thì lại là không đúng?
“Cái này…”
“Điểm Điểm, có phải mẹ đánh con chưa đủ, ௱o^ЛƓ của con vẫn còn muốn bị đánh đòn nữa phải không?”
Vừa vào cửa, liền nghe thấy “kiến giải độc đáo” của Điểm Điểm, Tiểu Tiểu nghe mà ngứa hết cả tay. Đã đánh nhiều như vậy rồi, tư tưởng của thằng nhóc này sao vẫn chưa thay đổi thế nhỉ?
“Mẹ, đừng mà, ௱o^ЛƓ của Điểm Điểm rất đau, ௱o^ЛƓ đau lắm!” Ấm ức nhìn Tiểu Tiểu, Điểm Điểm từ trên giường bò dậy, nhưng lúc bò lại vô ý ***ng phải vết thương trên ௱o^ЛƓ, đau đến nỗi bé cắn răng cắn môi.
“Hừ, biết đau rồi à, sao vẫn chưa biết kiểm điểm lại lỗi lầm của mình? Hắn đánh Hổ Tử là sai, nhưng con không thể để Hổ Tử tổn thương hắn, trừng phạt hắn thì có rất nhiều cách, con sai ở chỗ không ngăn cản Hổ Tử, biết chưa?”
Lắc lắc đầu, đứa bé này cứng đầu như vậy, không biết cái tính này di truyền từ ai nữa?
“Ừm, mẹ, ௱o^ЛƓ của con đau quá trời!” Điểm Điểm chẳng hề hiểu, nhưng bé thông minh không hỏi ra, chẳng phải có câu hảo hán không chịu thiệt trước mắt hay sao. Trái tim của mẹ mềm yếu nhất, Điểm Điểm ra vẻ đáng thương mà nhìn Tiểu Tiểu, bảo đảm mẹ sẽ đau lòng.
“*** ra, ta bôi thuốc cho con nhé!”
Lấy từ trong tay áo ra một ít thuốc, Tiểu Tiểu thở dài nói.
“Tiểu Tiểu, ta rất tò mò, trong tay áo của nàng chứa những thứ gì vậy? Bình thường cũng chẳng nhìn ra có gì lạ cả, sao trong đó lại có nhiều chai lọ lỉnh kỉnh đến vậy?” Tay áo của nàng, gần như sánh với túi càn khôn của Phật Như Lai rồi đó.
“Quen rồi, đủ mọi loại thuốc, cứ phải mang theo bên mình một ít thì mới thấy yên tâm được.”
Ngồi trước giường, dịu dàng đem thuốc bôi lên cái ௱o^ЛƓ vừa đỏ vừa sưng kia, thoa đều đặn xong, Tiểu Tiểu hung ác nói:
“Nằm một ngày, ngày mai là khỏi. Hôm nay con nghiêm túc nằm đây phản tỉnh cho ta!”
“Mẹ xấu xa!”
Vừa nghe là biết lấy việc công trả thù riêng mà, mẹ biết là mình không nằm yên được, không an tĩnh nổi, mới biến tướng mà dùng cái cách này để trừng phạt bé.
“Hừ, sau này gây họa, sẽ không chỉ đơn giản là tét *** thôi đâu! Điểm Điểm, tiếp tục kiểm điểm, Lân, chàng giúp thiếp giám sát, thiếp sẽ tùy thời mà về kiểm tra đấy.”
Khẽ hừ một tiếng, tâm tư của thằng nhóc này nàng mà nhìn không ra hay sao? Giả bộ đáng thương muốn thu được sự đồng tình của nàng, vô ích thôi.
“Biết rồi, nương tử. Món nợ của Điểm Điểm tính xong rồi, món nợ giữa chúng ta…”
Lân vương hơi híp mắt lại, chuyện của Hoàng thượng và nàng hôm nay, phải có lời giải thích chứ nhỉ?
“Thôi ૮ɦếƭ, không phải thiếp đã hứa sẽ đến Ngự thư phòng hầu hạ hay sao? Sắp đến giờ rồi, đừng để bị người kia bắt được thiếp lén chuồn ra ngoài mới được. Đúng rồi, Lân, thiếp và Hoàng thượng là trong sạch, chuyện gì cũng không có. Thị vệ kia chẳng phải đã nói là tiền binh hậu lễ hay sao? Nói sao đi nữa cũng coi như là hắn có công, đợi sau khi mặt trời xuống núi, hãy đem đám thị thiếp của chàng thưởng cho hắn đi, bằng không thì thưởng cái cô nàng vì cứu hắn mà bị mất mặt ấy, cũng cho hắn ít lợi lộc…”
Tiểu Tiểu cười giảo hoạt một cái:
“Không cần cảm ơn thiếp đâu, thiếp đang chỉ cho chàng một con đường sáng đó. Thiếp đi đây, muộn thêm nữa thì sẽ xảy ra chuyện thật đó…”
Không đợi Lân vương nói câu nào, Tiểu Tiểu liền vắt chân bỏ chạy, Điểm Điểm trợn to mắt, nhìn cái vẻ hoảng hốt chạy trốn của mẹ, lấy làm khó hiểu hỏi:
“Cha, mẹ sao vậy?”
Đã lớn chừng này, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ hốt hoảng như vậy đó?
“Không có gì, nàng ấy sợ bị người ta phát hiện lén chuồn ra ngoài. Điểm Điểm, còn đau không?”
Lân vương cười khổ một tiếng, ban nãy lại quên nói cho nàng biết chuyện tối mai rồi. Nàng không phải Tiên phi, không biết cầm kì thi họa học được đến đâu? Tối mai là tiệc sinh nhật của Nhị hoàng tử, ngày này phi tần bình thường có thể tự biểu diễn tiết mục của mình, cũng chỉ vì muốn để Hoàng thượng nhớ đến các nàng, giành lấy sự sủng ái của vua. Tiểu Tiểu đương nhiên là không cần, nhưng nếu như lúc các phi tử khác nhắc đến nàng, nàng cũng phải có sự chuẩn bị chút ít mới được.
“Cha, đau lắm đó, mẹ thật xấu!” Miệng méo xẹo, Điểm Điểm khóc lóc nói. Chi khi cha mềm lòng rồi, mới có thể cho bé sớm được xuống giường, sớm được đi chơi chứ.
“Điểm Điểm, mẹ con cũng chỉ vì muốn tốt cho con…” Lân vương đau lòng nhìn Điểm Điểm, chẳng cần biết thằng bé có phải con ruột mình hay không, chỉ cần hắn làm cha ruột của Điểm Điểm là được rồi.
“Cha ơi, khi nào mẹ mới sinh cho Điểm Điểm một muội muội vậy?” Nghe nói, muội muội thú vị lắm, bé có thể bảo vệ nó, cũng có thể cùng chơi với nó. Với lại có muội muội rồi, mẹ sẽ không quản bé như vậy nữa, bé cũng có thể tự do một chút.
“Sẽ nhanh thôi…” Tuấn nhanh hơi đỏ, bị một đứa con nít bốn tuổi hỏi câu này có hơi kì lạ. Có lẽ, bây giờ trong bụng của Tiểu Tiểu đã có một tiểu sinh mệnh rồi. Lúc có Điểm Điểm, không phải một lần liền trúng hay sao?
***
“Nương nương, nương nương, cuối cùng người cũng về rồi!” Còn chưa vào trong phòng, Hoa Nguyên đã ra nghênh đón, kích động gọi.
“Lại sao nữa? Trời sập hả? hay là đất lún?” Tiểu Tiểu bực bội cau mày, cũng chẳng phải chuyện to tát như là trời sập, Hoa Nguyên kích động gì chứ.
“Không phải, nương nương, là Hỷ công công dẫn một cô nương đến đây thăm người, nàng ta nói nàng ta tên là Thủy Thủy…” Hoa Nguyên khẽ thở dài một tiếng, biết ngay là nương nương chẳng hề khẩn trương với chuyện gì hết mà, vị cô nương nương này nói là muội muội của nương nương, nhưng thái độ hiện giờ của nương nương là gì đây? Gặp muội muội của mình sao lại chẳng có tí gì kích động hết vậy?
“Thủy Thủy?” Tiểu Tiểu khẽ nhíu mày ngài, Thủy Thủy tiến cung, chắn chắn là do Vu tướng thỉnh cầu Hoàng thượng, mà Hỷ công công dẫn nàng ta đến đây, hiển nhiên là cũng muốn thám thính nội dung trò chuyện của hai người. Tiểu Tiểu đã tiến cung lâu vậy rồi, Thủy Thủy đột nhiên đến, có chuyện gì được nhỉ?
“Ừm, biết rồi, thay áo đi!” Bởi vì Thủy Thủy đang đợi ở phòng bên, Tiểu Tiểu không muốn gặp nàng ta với cái dáng vẻ này, nàng liền vào phòng ngủ từ cửa sổ, Hoa Nguyên thì đã nhìn quen không thấy lạ nữa mà đi vào từ cửa bên bắt đầu hầu hạ. Cũng chỉ có Lão đại của các nàng, ban ngày ban mặt mà cũng thích đi vào bằng cửa sổ.
“Thủy Thủy, sao cô lại tới đây?” Lát sau, trong phòng chỉ còn sót lại hai người bọn họ, Tiểu Tiểu hỏi thẳng.
“Nương nương, người ở trong cung vẫn sống tốt chứ?” Hai mắt u oán mà nhìn Tiểu Tiểu, tay trái của Thủy Thủy khẽ vỗ về lên cái bụng.
“Vẫn ổn, có lẽ đỡ hơn lúc mới đến nhỉ?” Lúc mới đến, nàng đang ở lãnh cung, Tiểu Tiểu cười khổ nói.
“Thế thì tốt, ta vẫn luôn lo lắng cho nương nương đấy!” Tay của Thủy Thủy hơi dùng sức, nàng ta định nói, nhưng lúc nhìn thấy Tiểu Tiểu, lại đột nhiên chẳng nói được gì. Ánh mắt của Tiểu Tiểu, vẫn thuần khiết như khi chưa tiến cung, nhưng nụ cười lạnh trên khuôn mặt nàng lúc này, không được tự nhiên như lúc mới quen biết.
“Thủy Thủy, khiến cô lo lắng rồi. Cô đến tìm ta có việc gì không?”
Ánh mắt liếc nhìn bàn tay trên bụng nàng ta, Tiểu Tiểu thầm nói: Nàng ta không phải thật sự mang thai đấy chứ? Người hôm đó không phải nàng ta, thế đứa bé kia…
“Nương nương, Thủy Thủy mang thai rồi, Thủy Thủy định mạo muội đến thỉnh cầu nương nương một việc…” Thủy Thủy đỏ mặt, nàng ta đã mang thai, nhưng cha của đứa bé lại không chịu thừa nhận, đổi lại là cô gái nào đi nữa thì cũng khó mà nói ra.
“Cô thật sự đã mang thai rồi?” Một tay nắm lấy cổ tay trắng trẻo của nàng ta, trong chớp mắt Tiểu Tiểu nói:
“Là hỷ mạch, khoảng hai tháng, đứa bé là…”
Ngày đó nàng ta nói là Lân vương, nhưng trước giờ Lân vương chưa từng nói cho Tiểu Tiểu. Với sự hiểu biết của Tiểu Tiểu về Lân vương, đứa bé tuyệt đối không phải của hắn, hắn không phải là một người vô trách nhiệm như vậy.
“Đứa bé là của Lân vương, nhưng Lân vương không thừa nhận…”
Hai dòng nước mắt thuận theo gò má Thủy Thủy chảy xuống, tuy trong lòng nàng ta rất hận Tiểu Tiểu, là Tiểu Tiểu đã đoạt đi mọi sự chú ý của Lân vương, là Tiểu Tiểu cho nàng ta kì vọng, nhưng mà…
Nàng ta yêu Lân vương mà, hai người còn có con nữa, đứa con phải làm sao đây? Nàng ta muốn cho đứa bé một người cha, nàng ta phải tự nắm bắt hạnh phúc của mình, cho nên…
“Thế thì cô nên đi tìm Lân vương, nói với ta cũng chẳng ích gì!”
Tiểu Tiểu ngờ vực nhìn Thủy Thủy, tại sao nàng ta lại nói một cách chắc chắn như vậy? Tại sao nàng ta lại nhận định như vậy? Chẳng lẽ đứa bé thật sự là của Lân vương ư? Khẽ siết chặt tay: Nếu như, giữa hai người họ thật sự xảy ra chuyện gì đó, Tiểu Tiểu phải thản nhiên đối mặt với Lân vương ra sao?
Vốn hắn đã có rất nhiều nữ nhân, nhưng đám nữ nhân đó đối với Tiểu Tiểu mà nói cũng chỉ là người xa lạ. Mà Thủy Thủy thì khác, các nàng từng là bạn rất tốt, bọn họ sao có thể xảy ra chuyện như thế chứ?
Phải trách mình, lúc đầu là nàng từng nói muốn giúp Thủy Thủy. Nếu như không có lần đó, nói không chừng Thủy Thủy sẽ không cố chấp như vậy.
“Ta nói rồi, nhưng Lân vương không tin, chàng nói đã có người con gái chàng yêu. Nương nương, người đã là phi tử của Hoàng thượng rồi, người và chàng là không thể nào, từ bỏ chàng đi…”
Bỗng Thủy Thủy quỳ xuống đất, lệ trên mặt càng nhiều hơn, Tiểu Tiểu bất an nhìn xung quanh một lượt, đây là hậu cung đấy, sao nàng ta có thể nói như vậy chứ? Nếu như để đám tay chân của Hoàng thượng nghe được, nàng còn có thể an toàn mà ૮ɦếƭ đi được nữa hay sao?
“Thủy Thủy, không được nói bậy! Ta là phi tử của Hoàng thượng, đương nhiên là không có chút quan hệ gì với Lân vương rồi, đừng có mà ăn nói linh tinh!”
Tiểu Tiểu, mi thật là ngu ngốc mà, nàng ta đã không sợ người nhà của nàng ta bị liên lụy rồi, mi còn lo lắng gì nữa? Nếu giữa phi tử của Hoàng thượng và đệ đệ hắn thật sự có gì đó, người nhà của phi tử có thể bình an vô sự được chắc?
Một câu của Tiểu Tiểu, làm thức tỉnh Thủy Thủy, nàng ta cúi đầu xuống, khẽ nói:
“Nương nương, ta cũng chỉ là muốn nương nương giúp ta đi khuyên thử một lần, ta yêu chàng, người vẫn luôn biết mà. Hơn nữa, người cũng từng đồng ý với Thủy Thủy, sẽ giúp Thủy Thủy có được chàng…”
Từng đồng ý? Những chuyện trước kia từng màn từng màn hiện về, đúng là nàng từng đồng ý với nàng ta, nhưng cái kế hoạch đó trước nay chưa từng thành công. Với lại, Lân vương không hề yêu Thủy Thủy, người hắn yêu là Tiểu Tiểu mà, Tiểu Tiểu cũng yêu hắn, cũng muốn ở bên hắn, sao nàng có thể nhẫn tâm đẩy hắn vào trong lòng của một cô gái khác được chứ?
“Thủy Thủy, xin lỗi, hắn là hắn, ta là ta. Ta không lung lạc được hắn, hắn cũng không ảnh hưởng được ta!”
Kiên định mà nhìn Thủy Thủy, từ lúc mình nhập cung, tình hữu nghị giữa nàng và Thủy Thủy đã đứt rồi. Ban nãy rõ ràng biết nàng là nương nương giả, nhưng Thủy Thủy vẫn nói mình là phi tử của Hoàng thượng, điều này có phải cho thấy…
“Nương nương, người đừng quên, người đã là phi tử của Hoàng thượng rồi, đây là sự thật mãi mãi cũng không thể thay đổi được. Với chàng, là tuyệt đối không thể nào đâu?”
Nghe thấy sự kiên quyết của Tiểu Tiểu, Thủy Thủy từ dưới đất đứng dậy, đứng trước mặt Tiểu Tiểu, cười lạnh nói.
“Ta cho rằng cô đã biết, thời gian ba tháng đã sắp hết rồi!”
Lật mặt nhanh như vậy sao? Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn Thủy Thủy, xem ra thời gian đúng là có thể thay đổi một con người, Thủy Thủy ở ngoài cung so với Thủy Thủy ở trong cung thật sự đã thay đổi rất nhiều. Thủy Thủy trước kia, thật là một cô gái đơn thuần như nước vậy, có bao giờ nói năng sắc bén như vậy đâu?
“Ba tháng? Thế cũng phải tìm ra người thì mới được chứ! Nếu như không tìm được người, nương nương còn có thể làm được gì?”
Một cô gái yếu đuối bình thường, chẳng lẽ còn có thể mọc cánh bay ra khỏi cung được chắc? Cho dù có mọc cánh đi nữa, cũng chưa chắc có thể bay ra được, thứ trong cung có là người tài, một thanh kiếm liền có thể bắn trúng nàng ta được rồi.
“Ý của Thủy Thủy là…các ngươi vốn chẳng hề tìm người?”
Sớm đã đoán ra kết quả này, nhưng lúc đích thân chứng thực, trong lòng Tiểu Tiểu vẫn có chút cay đắng, xem ra để Thủy Tiên ૮ɦếƭ đi vẫn là điều đúng đắn, chỉ khi Thủy Tiên ૮ɦếƭ rồi, hai người bọn họ mới có thể tự do.
“Thế thì không phải, chỉ là giữa biển người mênh ௱o^ЛƓ này, muốn tìm một người đúng là có hơi khó. Nương nương, Thủy Thủy kiến nghị người, vẫn nên yên ổn ở trong cung thì hơn. Có điều có thể sống được bao lâu ấy à, thì phải xem mạng của người rồi…”
Ha ha cười trào hai tiếng, cha từng nói, muốn cho nàng ta cơ hội làm chút chuyện tốt trước khi nàng ta ૮ɦếƭ, nhưng giờ xem ra nàng ta không muốn làm, thế thì nàng ta càng không cần thiết phải sống tiếp nữa. Chỉ cần nàng ta ૮ɦếƭ, lòng Lân vương mới từ từ phai nhạt, nàng cũng có hi vọng đoạt được trái tim của Lân vương, có cơ hội gả cho hắn.
“Thật sự do các ngươi làm?”
Tiểu Tiểu cười khổ một tiếng, suy đoán trong lòng lần nữa được chứng thực, xem ra mình đối với bọn họ mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một con cờ sắp bị vứt bỏ mà thôi.
“Bọn ta chẳng làm gì hết. Nương nương, Thủy Thủy không quấy rầy người nữa, nương nương phải tự mình bảo trọng đấy!”
Không nói lời vô ích nữa, Thủy Thủy vội cáo từ, mà Tiểu Tiểu thì thất vọng mà nhìn bóng dáng đang từ từ đi ra ngoài, từng bước từng bước rời khỏi…
“Vu Hoa, y có biết không?” Một tia hi vọng cuối cùng, rốt cuộc thì Tiểu Tiểu vẫn hỏi ra.
“Huynh ấy là con trai duy nhất của cha, trước giờ cha đều không giấu huynh ấy…”
Quay đầu lại, Thủy Thủy cười tươi một cái. Vu Hoa có biết hay không thì nàng không rõ, nhưng nhìn thấy vẻ mất mát của nàng ta thì cũng đủ lắm rồi. Tiểu Tiểu, vốn chúng ta là bạn tốt, tại sao ngươi lại là người con gái mà Lân vương thích chứ? Nếu như không phải là ngươi, thì nhất định ta sẽ ngăn cản cha…
Vu Hoa, thế mà cũng ngầm đồng ý chuyện này? Tiểu Tiểu ngồi thụp xuống ghế, trong lòng hơi đau nhói. Vu Hoa, cái người đàn ông trước giờ vẫn luôn đối xử rất tốt với nàng kia, nếu như ngay đến y cũng bắt đầu đối phó nàng, Tiểu Tiểu còn gì lo ngại nữa? Vu Hoa thích nàng, mà nàng không hề thích Vu Hoa, nhưng lúc tiến cung, y cũng là người duy nhất suy nghĩ cho nàng, cũng bởi vì vậy, Tiểu Tiểu mới băn khoăn nhiều về y…
Một thứ mềm mềm sáp lại gần, âm ấm cọ xát bên cạnh Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, tay dịu dàng xoa đầu nó. Là Hắc Tử, Hắc Tử biết tâm tình nàng không tốt, nên mới đến an ủi nàng.
“Hắc Tử, ta không sao, qua mấy ngày nữa, chúng ta có thể rời đi được rồi, ta sẽ gả cho người ta, mi cũng có thể đoàn tụ với Hổ Tử, tụi bây có thể chơi cùng nhau, chịu không?”
Hắc Tử, chỉ là sủng vật của nàng, trong kí ức, trước giờ nàng chưa từng cho nó cái gì, nhưng đã nhiều năm như vậy, nó từ bỏ thân phận cao quý, trước nay đều ở bên cạnh Tiểu Tiểu, lúc cao hứng thì chơi với nàng, lúc không vui thì lẳng lặng ở bên cạnh dỗ dành nàng…
Nó chỉ là động vật, nhưng lại có thể ở bên nàng một cách vô tư như vậy, so với con người, thật sự là tốt hơn nhiều…
***
Ban ngày ban mặt, xung quanh đều là ánh nắng chiếu rọi, nhưng trong căn phòng trước mắt này, tấm màn cửa sổ dày che đi ánh nắng bên ngoài, tia sáng mờ mờ khiến cho căn phòng trở nên lạnh lẽo muôn phần, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi chậm bước đi vào, hai người đàn ông trong phòng hơi sững sờ, một người trong đó lập tức cười nói:
“Nhanh vậy mà đã trở về, sao rồi, hạ chưa?”
“Cha, con gái làm việc, cha cứ yên tâm. Thuốc đã hạ rồi, cha dự liệu chẳng sai tí nào, con gái vừa nói đã có thai, đứa bé là của Lân vương, nàng ta liền vội vã chẩn mạch cho con gái, con gái liền thuận tiện đem thuốc độc hạ lên *** nàng ta…”
Mỹ nữ bật cười khanh khách, nàng ta chính là Thủy Thủy vừa mới từ trong cung trở về, mà hai người đàn ông trong phòng, lại chính là người cha Vu tướng của nàng ta và quản gia của tướng phủ.
“Nàng ta đã nói gì?”
Vu tướng híp mắt, ả nữ nhân này biết độc thuật, chỉ cần đừng phát giác ra điều dị thường là được.
“Cha, cha yên tâm đi, khi con gái hạ độc nàng ta xong, con gái vẫn luôn nói chuyện về Lân vương với nàng ta, tuy bề ngoài nàng ta khá trấn tĩnh, nhưng bên trong…thì khẩn trương không thôi, có điều nàng ta vẫn còn khá quan tâm đến nhà chúng ta, nàng ta rất lo ngại trong cung có ai đang nghe lén hay không, hình như rất che chở cho nhà chúng ta.” Thủy Thủy lấy làm khó hiểu lắc đầu, nhất định là ảo giác của nàng, sao nàng ta có thể bảo vệ nhà nàng được chứ? Nàng ta chẳng có quan hệ gì với nhà này hết.
“Vậy ư? Chỉ cần nàng ta không phát hiện, tối nay là có thể dùng được rồi, ngày mai là tiệc sinh nhật của Nhị hoàng tử, vừa hay để nàng ta đề cập với Lân vương. Có đứa bé, chắc Hoàng thượng sẽ không phản đối đâu! Quản gia, việc nay cứ giao cho ngươi làm. Qua tối ngày mai, thì có thể…”
Vu tướng làm tư thế giết, Thủy Thủy cao hứng bật cười, Lân vương cưới nàng rồi, nếu như nàng ta không ૮ɦếƭ, sao hắn có thể từ bỏ được? Chỉ có người ૮ɦếƭ là tốt nhất, thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Con à, đừng trách mẹ lòng dạ độc ác, mẹ làm mọi thứ đều là vì con!”
“Đúng rồi, Thủy Thủy, nghe nói Lân vương phủ có một tiểu cô nương đến ở, chừng năm sáu tuổi, Lân vương rất yêu chiều con bé, thậm chí cho phép tiểu cô nương đó gọi hắn là cha, con phải nghĩ cách. Tiểu cô nương kia khá là bướng bỉnh, phải thuần phục con bé mới được!”
Vu tướng nhìn Thủy Thủy, sau này, Vu phủ phải dựa vào đứa con gái này rồi. Đứa con gái lớn không nên thân, bây giờ người mà ông có thể dựa vào được thì chỉ có đứa con gái nhỏ này mà thôi.
“Vâng, cha! Con gái sẽ chú ý.” Thủy Thủy cười vui vẻ, một con nhóc mà thôi, sau này con mình sinh ra rồi, Lân vương còn không chuyển dời lực chú ý hay sao?
“Ừm, ngoan ngoãn an thai. Phải bảo vệ đứa bé cho tốt, sau này chúng ta còn phải dựa vào đứa bé này đấy?”
Vu tướng nhìn cái bụng vẫn còn chưa nhô lên kia của Thủy Thủy, xem ra giữ lại đứa bé này là đúng, đứa bé này hữu dụng hơn bất cứ thứ gì, đủ đảm bảo cho tướng phủ thịnh mãi không suy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc