Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 82

Tác giả: Dương Dương

“Tiên phi, nàng sẽ không vô duyên vô cớ giúp ngươi vậy đâu, nói xem nàng muốn xin ngươi giúp điều gì? Đừng có nói với trẫm là nàng muốn ngươi lúc rảnh rỗi thì lôi kéo trẫm đến cung của nàng đấy nhé, điều này trẫm không tin đâu.”
Sự tình hình như ngày càng trở nên thú vị rồi, Hoàng thượng cười tà mị, qua ba ngày nữa chính là tiệc sinh thần của Nhị hoàng tử Hứa Nhi rồi, đại thần trong triều và cung phi đều phải tham dự, Tiên phi trước kia không phải cầm kì thi họa mọi thứ tinh thông hay sao? Đến ngày đó xem, rốt cuộc nàng còn tinh thông nổi không, cũng có thể bức Tiên phi này hiện nguyên hình được rồi. Một cô gái võ công không tồi, y thuật hạng nhất, còn biết dùng độc, vậy mà có thể trở thành phi tử của mình, có nàng, ngày tháng sau này đảm bảo sẽ đặc sắc lắm thay.
“Hoàng thượng, nàng ấy chỉ…” Ngẩng đầu lên, nhìn lén Hoàng thượng một cái, thấy khóe miệng Hoàng thượng hơi hơi nhếch lên, trong lòng Hỷ công công càng thêm khó hiểu, không phải vừa nãy Hoàng thượng còn đang tức giận à? Sao đột nhiên lại trở nên cao hứng vậy.
Một đạo ánh mắt sắc bén quét tới, Hỷ công công vội vã thu lượm lại hồn mà trả lời:
“Nương nương chỉ bảo nô tài giúp điều tra chút chuyện, chính là danh sách các hoàng tử tham gia thọ yến của Hoàng thái hậu vào năm năm trước…”
“Cái gì? Thọ yến năm năm trước? Nàng còn hỏi gì nữa không?” Hoàng thượng kinh ngạc ngồi bật dậy, đi đến bên cạnh Hỷ công công, một tay nắm lấy cằm Hỷ công công, bực bội nói: “Ngẩng đầu lên nói chuyện!”
“Không có, nàng ấy chỉ nói có chỗ hữu dụng, nhưng lại không nói dùng để làm gì! Nô tài biết cái danh sách đó cũng chẳng phải là chuyện tư mật gì, liền chép lại một bản cho nàng ấy.”
Cằm dưới bị nắm đau, Hỷ công công chăm chú nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng nhìn thẳng vào mắt Hỷ công công, sau khi xác định ông ta không nói dối, Hoàng thượng mới buông tay ra, hỏi tiếp:
“Từ khi nào mà ngươi biết nàng ấy biết y thuật?”
Lúc mình trúng độc ư? Nếu như Hỷ công công không biết, thì sao lại tìm Tiên phi để hỏi thuốc giải chứ?
“Lúc nô tài biết được, là sau khi Tiên phi nương nương chuyển về, nhưng khi đó nô tài cũng không xác định. Mãi đến hôm nay Hoàng thượng hỏi tới, nô tài mới biết y thuật của nương nương rất cao.”
Tuy Hoàng thượng đã buông tay, nhưng không để cho ông ta cúi đầu, Hỷ công công vẫn tiếp tục ngẩng đầu nói chuyện với hắn.
“Sao lại không xác định?” Hoàng thượng vẫn đứng trước mặt Hỷ công công, từ trên cao mà nhìn xuống chỗ ông ta.
“Khi đó nương nương nhìn ra nô tài có bệnh tim đập nhanh, nói là có thể châm cứu chữa trị cho nô tài. Nô tài không tin, cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, nương nương nói nàng ấy chỉ từng chữa qua cho động vật, chữa cho con người thì vẫn là lần đầu tiên…cuối cùng, nàng ấy còn châm sai kim, đau đến nỗi nô tài gào cả nửa ngày trời!”
Lần đó, một châm ấy của Tiên phi là cố ý, Hỷ công công vẫn luôn biết chứ, nhưng bởi vì nàng ấy châm cứu cho, đến bây giờ không còn tái phát bệnh cũ nữa, cũng bởi vậy, ông biết được tuy rằng ngoài mặt Tiên phi không phải dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế, tâm địa nàng ấy rất tốt. Đương nhiên, điều tiên quyết là ngươi đừng trêu chọc nàng ấy! Là người thì đều biết tức giận, đương nhiên Tiên phi cũng không ngoại lệ.
“Ha ha, Hỷ công công, không ngờ bình thường Hỷ công công uy phong là thế mà cũng bị người ta chòng ghẹo, mà Hỷ công công còn là cam tâm tình nguyện bị chòng ghẹo nữa chứ? Một châm đó của nàng, hẳn là nàng cố ý chứ gì?”
Hoàng thượng bật cười ha hả, bộ dạng khôi hài của Hỷ công công vào cái hôm Tiên phi bị biếm, bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một. Biết rõ là do Tiên phi làm, nhưng hắn không ngờ rằng ông ta lại không chút để bụng. Cái chuyện mất mặt thế kia, đừng nói là đàn ông, cho dù là nữ nhân thì cũng sẽ để bụng
“Hoàng thượng, tuy rằng nương nương có trêu chọc nô tài chút đỉnh, nhưng nương nương cũng không phải có lòng xấu. ai bảo nô tài hoài nghi nàng ấy làm chi? Vả lại điều quan trọng hơn nữa là, sau khi nương nương châm cứu cho nô tài, bệnh cũ của nô tài không hề tái phát lần nữa. Hoàng thượng, người cũng biết đấy, bệnh của nô tài cũng chẳng phải là bệnh gì to tát, nhưng đã nhiều năm vậy rồi, cũng từng lén đến chỗ thái y, đại phu khám, đều chẳng có ai chữa khỏi cho nô tài cả…”
Hỷ công công bật cười ngây ngô, chịu tội một lần và chịu tội liên miên, ai cũng sẽ chọn vế trước, cho nên tuy là biết nàng ấy từng đùa giỡn mình, ông vẫn cảm kích nàng ấy. Hoàng thượng thấp giọng nói:
“Thế cũng phải, được rồi, ngươi lui xuống trước đi, chuyện mà trẫm dặn ngươi đi phân phó một chút. Còn nữa, sau này Tiên phi có việc gì tìm ngươi, đừng quên đến nói với trẫm một tiếng. Nàng không dễ chọc, ngươi nên biết là trẫm cũng không dễ chọc đâu đấy!”
Nhìn Hỷ công công khép nép lui xuống, Hoàng thượng trở lại ghế ngồi, đúng lúc nhìn thấy bóng người vụt qua bên cửa sổ, hắn lạnh lùng cười một tiếng, tốt, đúng là ngày càng thú vị rồi.
“Vào đi!” Mở cửa sổ, Hoàng thượng lạnh lùng nói một tiếng, một bóng người bay vào, cung cung kính kính quỳ dưới đất:
“Hoàng thượng, người đã tìm được ở một tiểu thôn trang hẻo lánh ngoài kinh thành một trăm dặm, nhưng mà…” Bóng đen dừng lại, dự đoán của Hoàng thượng không sai, bọn họ đã cầm bức họa của nương nương tìm kiếm hồi lâu mà vẫn không tìm thấy, cuối cùng bỗng dưng ***ng phải, không cẩn thận mới tìm ra được đấy.
“Thật chứ?” Hoàng thượng nhướn nhướn mày, không ngờ lại tìm được Thủy Tiên thật sự, thế cái người ở trong cung chắc chắn là giả rồi, chỉ là không biết nàng là ai?
“Vâng, Hoàng thượng, nhưng mà…” Bóng đen do dự một lát, Tiên phi nương nương đã bỏ trốn theo tình lang, bây giờ hai người đang trải qua cuộc sống song túc song tê đầy hạnh phúc, nói ra thì Hoàng thượng…
“Nói!” Cảm giác được sự việc khác thường, vẻ mặt Hoàng thượng trở nên nghiêm túc, không còn vẻ vui đùa như ban đầu nữa.
“Nương nương đang ở cùng với một thư sinh tên là Từ Lâm. Thuộc hạ đã điều tra, Từ Lâm kia là con cháu trong tộc của Từ quản gia trong Thừa tướng phủ, y và Tiên phi nương nương cùng nhau lớn lên, trước kia hình như là thanh mai trúc mã…”
Cứ như vậy mà đem chuyện phi tử của Hoàng thượng ra nói với người, sơ sảy một chút, nói không chừng mạng cũng chẳng còn. Bóng đen khẩn trương mà nhìn Hoàng thượng, lại thấy sắc mặt Hoàng thượng vẫn bực bội, nhưng cũng không quá tức giận.
“Vậy sao? Bên đó vẫn chưa đánh rắn động cỏ đấy chứ? Thừa tướng có biết chuyện con gái ông ta không? Ông ta có phái người đi tìm bọn họ không?”
Hoàng thượng nhắm mắt, phi tử của mình, làm ra chuyện như vậy, vốn hắn nên phẫn nộ, hoặc là nổi trận lôi đình, trực tiếp đem bọn họ đánh cho gần ૮ɦếƭ. Thật ra sớm đã đã nên nghĩ đến kết quả này, bằng không Tiên phi kia cũng chẳng vô duyên vô cớ mà đổi người, nhưng hắn lại không phẫn nộ như trong tưởng tượng trước kia. Đối với Tiên phi thật, hắn chẳng có ấn tượng bao nhiêu, chỉ biết nàng ta là một người mà Vu tướng sắp xếp ở cạnh mình, cũng là một người để mình ổn định Vu tướng. Mà lúc chú ý đến nàng, lại chính là người hiện tại. Lúc bọn họ đổi người, chắc là lúc Tiên phi về nhà thăm người thân, khi đó, Tiên phi thật bỏ trốn theo tình lang, Vu tướng đành phải tìm một thế thân, cũng chính là Tiên phi hiện giờ.
Không biết giữa nàng và Vu tướng có quan hệ gì, việc thay thế này không phải chuyện nhỏ, nếu như bị phát hiện, thì sẽ bị tội mất đầu, diệt cửu tộc. Thế mà nàng lại đồng ý, hơn nữa nàng ở trong cung lại chẳng chút yên phận, nàng cứ sống nghênh ngang như thế, không sợ bị phát hiện ư?
Đột nhiên nghĩ tới võ công của nàng, lần đó khi ôm nàng, hắn cũng đã thử thăm dò, nàng không có võ công, nhưng thân thủ của nàng đêm đó, làm gì giống người không có võ công chứ? Sở dĩ sống một cách đặc sắc như vậy, có phải cho thấy, nàng căn bản không sợ bị phát hiện? Nhưng vậy cũng không thể nào, Vu tướng là người cẩn trọng thế kia, làm sao có thể tìm một người tùy tùy tiện tiện như thế để đóng giả con gái ông ta được?
“Bí mật áp giải hai người kia về đây, tạm thời đừng làm tổn thương bọn họ, không được để cho bất kì ai biết, cứ lén giam giữ trong mật lao! Ngay lập tức!”
Trầm tư hồi lâu, Hoàng thượng mới căn dặn, bóng đen ngây ra một lúc, lấy làm khó hiểu nhìn Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng lại căn dặn không làm tổn thương đến bọn họ, có phải Tiên phi kia có vị trí đặc biệt trong lòng Hoàng thượng? Nhưng y cũng không hỏi, cũng chẳng dám hỏi, Hoàng thượng căn dặn như vậy, y cứ thế mà làm.
“Hoàng thượng…Hoàng thượng, Vân phi nương nương cầu kiến!”
Bóng đen còn chưa rời đi, bỗng dưng Hỷ công công ở bên ngoài gọi.
“Hoàng thượng, thuộc hạ cáo lui trước!” Bọn họ là ám vệ của Hoàng thượng, đến gặp Hoàng thượng cũng rất ít khi đi cửa chính, nghe thấy có người đến, bóng đen vội hỏi. Thấy Hoàng thượng gật đầu cho phép, y vội vã rời khỏi từ cửa sổ trong phòng, Hoàng thượng trừng mắt nhìn cửa, không kiên nhẫn mà đi ra ngoài cửa, thấy Vân phi đang đứng ngoài cửa vươn dài cổ nhìn mình, Hoàng thượng bực dọc quát:
“Ái phi, có chuyện gì?”
Mắt Vân phi mang theo lệ quang, ấm ức nhìn vẻ lạnh lùng của Hoàng thượng, tâm tình hiện tại của Hoàng thượng không được tốt, không phải thời cơ tốt để nói chuyện với Hoàng thượng. Nhưng nếu đã đến rồi, không nói lại…
“Hoàng thượng, Nặc Nhi…”
Nặc Nhi, là con của hai người bọn họ, cũng là trưởng tử của Hoàng thượng, nhưng trước giờ Hoàng thượng chưa từng chính mắt nhìn nó, cũng chưa từng ôm nó, thương nó qua. Vốn ả cũng chẳng để bụng, suy cho cùng thì Hoàng thượng cũng không đối đãi tốt với những đứa con khác, Hoàng thượng đối với con trai, con gái của mình, nói thực, còn không bằng với tiểu cung nữ xa lạ kia, đây là chuyện người trong cung đều biết, ả không oán, cũng không dám oán. Nhưng bây giờ Nặc Nhi đã trúng độc, ngay chính trong cung này bị người ta hạ độc, Hoàng thượng có phải nên đến thăm đứa con này một lần hay không?
“Trẫm biết, trẫm sẽ xử lý!” Không kiên nhẫn nhướn mày, hoàng tử bị hạ độc, bất luận do ai hạ, thì cũng phải có một câu nói hợp lý.
“Thần thiếp thay Nặc Nhi, tạ ân điển của Hoàng thượng!” Vân phi cúi đầu xuống, lệ trong mắt vẫn còn, nhưng trên mặt lại vương nét cười.
“Trẫm còn việc cần xử lý, ái phi không có chuyện gì thì trở về với Nặc Nhi trước đi!”
Trên lưng của Nặc Nhi không có thai ký, nghĩ đến điểm này, trong lòng Hoàng thượng lại như bị một cây kim chích phải, một khắc cũng không muốn nhìn thấy Vân phi. Mắt liếc về phía Hỷ công công, chỉ thấy Hỷ công công cúi đầu, làm bộ không biết gì cả.
“Hoàng thượng phải lấy long thể làm trọng, thần thiếp hồi cung trước đây!”
Nghe thấy lệnh đuổi khách của Hoàng thượng, trong mắt Vân phi xẹt qua một tia thất vọng, định nói thêm gì nữa, nhưng Hoàng thượng sớm đã quay về Ngự thư phòng, nhìn cánh cửa đóng kín, Vân phi lạc lõng trở về. Bởi vì chuyện đêm hôm đó, e rằng Hoàng thượng sẽ không sủng hạnh mình nữa đâu?
“Mẹ, mẹ…” Vân phi vừa hồi cung, Nặc Nhi đã vui mừng chạy ra, Vân phi vội cúi người ôm lấy nó, hôn lung tung lên mặt nó mấy cái.
“Mẹ, mẹ…” Cao hứng nhìn ả, Nặc Nhi không nhìn ra Vân phi không được vui, nó mới hai tuổi, thân thể vừa không được khỏe, càng cần đến sự quan tâm săn sóc của cha mẹ.
“Mẹ, mẹ, phụ hoàng đâu?” Hai mắt nhìn về phía sau của Vân phi, Nặc Nhi tìm kiếm cái người mới vừa đưa nó về.
“Nặc Nhi…phụ hoàng của con, đợi bận xong việc sẽ đến thăm con…” Uất ức bên ngoài Ngự thư phòng, giờ đây vì lời nói của con trai, Vân phi không nhịn được nữa mà rơi nước mắt, Kiều ma ma và Tranh Nhi cũng lau lệ, Hoàng thượng, còn đến Vân Tiêu cung được nữa ư?
“Mẹ, mẹ…không khóc…không khóc….” Vụng về giúp Vân phi lau nước mắt, Nặc Nhi lo lắng sốt ruột, lau thế nào cũng lau không hết…
***
Ngủ hết một ngày một đêm, buổi chiều ngày thứ hai, cuối cùng Tiểu Tiểu cũng ngủ đủ giấc mà thức dậy. Nhìn thấy Từ ma ma đang đứng hầu bên cạnh nàng, Tiểu Tiểu cau mày:
“Hôm nay sao vậy? Ta còn chưa gọi người nữa mà, Từ ma ma, Hoa Nguyên, các ngươi mới sớm ra thế này mà đã đến hầu hạ rồi à?”
Còn nhớ chiều ngày hôm qua, Hoa Nguyên gọi nàng dậy, vội vàng ăn gần no, Tiểu Tiểu trở về giường mình tiếp tục ngủ, cảm giác một ngày một đêm không ngủ chẳng hay ho tí nào, mệt quá rồi.
“Tiên phi nương nương, còn sớm ư? Người nhìn coi mặt trời cũng sắp xuống núi rồi kìa…” Một giọng nói có hơi xa lạ vang lên ở cửa, Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn, hóa ra là Uyển ma ma bên cạnh Hoàng thái hậu.
“Uyển ma ma, sao ngươi lại đến đây?”
Mặt trời đã sắp xuống núi, thế thì bà ta chính là người mà Hoàng thái hậu phái đến gọi mình qua đó rồi. Một trăm lần cung quy, khi đó Lân vương đã nói là không thể nào hoàn thành được, Tiểu Tiểu nàng mà thèm ngu ngốc làm cái việc không có khả năng hoàn thành á? Lân vương ૮ɦếƭ tiệt, đã biết có chuyện một trăm lần cung quy, sao không đến đây nói với mình phải làm thế nào? Chẳng lẽ đây chính là câu ‘Đàn ông tin được, heo nái cũng biết leo cây’ mà người ta thường nói hay sao? Hừ, biết ngay là đàn ông không tin được mà, hắn là Điểm Điểm, không biết đang ở xó nào rồi?
“Uyển ma ma, để ngươi đợi lâu rồi, bổn cung sẽ đi rửa mặt chải đầu, mời Uyển ma ma đợi thêm chốc lát nữa.” Tiểu Tiểu cười híp mắt nhìn bà ta, bây giờ nàng vẫn còn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, nhưng điều này không thành vấn đề, cùng lắm thì chịu thiệt một chút, giúp Hoàng thái hậu chữa bệnh là xong chứ gì.
Hoa Nguyên và Từ ma ma tiến lên trước hầu hạ Tiểu Tiểu rửa mặt chải đầu, Tiểu Tiểu thì lại đang không vội không vàng mà suy nghĩ. Được người thân thuộc hầu hạ có chỗ lợi nhất, chính là có thể tùy ý phân tâm, bọn họ chỉnh lý xong toàn bộ, thì sẽ thông báo cho ngươi.
“Nương nương, một trăm lần cung quy ấy, tối qua tôi và Từ ma ma đã chép cả đêm, tổng cộng mới chép được chưa đến sáu lần, làm sao đây, lát nữa người lấy gì mà giao nộp?”
Nương nương ngủ, trước nay không thích bị người khác quấy rầy, Hoa Nguyên và Từ ma ma tuy rằng lo lắng, nhưng cũng chỉ biết lo lắng thôi, bọn họ quan tâm không gọi Tiểu Tiểu dậy, cái khác không nói, chỉ riêng việc nhìn thấy vết xanh tím lộ ra trên cổ tay nương nương, bọn họ cũng có thể đoán được lúc nương nương mất tích đã làm gì rồi. Nhưng Hoàng thượng vốn không biết nương nương mất tích, cho nên người đó không thể là Hoàng thượng, bọn họ chỉ có thể giữ bí mật, không dám nói ra cho bất kì ai.
“Hoa Nguyên, không cần chép nữa. Lúc đó Hoàng thái hậu đã nói, bảo ta đích thân chép, nếu như không đến thời gian ba ngày, thật sự có thể chép xong một trăm lần cung quy, thế ta còn ở trong cung làm phi tử quái gì nữa?”
Lời nói nhỏ của Hoa Nguyên, Tiểu Tiểu biết là vì muốn tốt cho mình, hai người họ là thật lòng quan tâm nàng, trong lòng Tiểu Tiểu thấy ấm áp. Nhưng những chuyện không thể thì nàng sẽ không đi làm, cho dù có làm được, nàng cũng chưa chắc sẽ làm, Tiểu Tiểu nàng có khi nào bỏ ra nhiều sức lực thế đâu?
“Nương nương, người không làm phi tử của Hoàng thượng thì làm gì?” Hoa Nguyên lấy làm khó hiểu nhìn Tiểu Tiểu, làm phi tử của Hoàng thượng và việc chép cung quy nhanh hay chậm thì có liên quan gì sao?
“Ngốc, ta chắc chắn là…ha ha, không làm phi tử của Hoàng thượng, chuyên môn chép sách đem bán!” Bĩu môi, trộm sách đi bán cũng được đó, sở trường trước giờ của nàng là trộm gà trộm chó mà. Đương nhiên, trộm người cũng được, Điểm Điểm chính là do nàng trộm về, quản gia Vương phủ còn từng nói, muốn Tiểu Tiểu sinh thêm một đứa, làm muội muội của Điểm Điểm.
“Nương nương, đã đến lúc này rồi, mà người còn có tâm tình giỡn chơi sao?” Trách móc nhìn Tiểu Tiểu, vẻ mặt Hoa Nguyên không tán đồng.
“Người như ta, vốn thuộc phái lạc quan trời sinh. Các ngươi yên tâm đi, xe đến trước núi tất có đường, hôm nay ta có cách vượt ải thành công.” Tiểu Tiểu tự tin cười một cái, ban nãy nàng đã nghĩ được cách, rất đơn giản, nhất định có thể qua ải.
“Cách gì?” Một trăm lần, không lẽ nương nương biết biến ra? Biết là nương nương rất lợi hại, nhưng lần này hình như không thể đầu cơ trục lợi được, cũng không thể từ trong không khí biến ra.
“Nương nương, xong rồi!” So sánh với Hoa Nguyên, Từ ma ma ngược lại chẳng lo lắng nhiều thế kia, sau khi sửa sang lại trang dung, vẻ mặt bà bình đạm mà nói.
“Từ ma ma, nương nương sắp bị Hoàng thái hậu trách phạt rồi, bà không lo lắng ư?” Vẻ bình đạm của Từ ma ma, Hoa Nguyên cảm thấy cực kì bất mãn, tối qua Từ ma ma còn lo lắng đến cả đêm không ngủ, sao hôm nay lại trở nên an tĩnh thế này?
“Hoa Nguyên, nương nương đã nói là người có cách, hai chúng ta có lo lắng thêm nữa thì cũng chẳng thể biến ra một trăm lần cung quy được, không bằng nghe thử cách của nương nương, như thế thì có vẻ thực tế hơn đó!” Từ ma ma nhàn nhạt nhìn về phía Tiểu Tiểu, chỗ nên che đều đã che hết rồi. Cung quy là chuyện nhỏ, vết tích trên người nương nương mới là điều nên cẩn thận một chút.
“Ừm, Từ ma ma nói cũng đúng. Nương nương, nói thử cách của người đi?” Hoa Nguyên trừng to mắt, bất an hỏi.
“Ừ, đem Pu't mực đến đây, lát nữa chúng ta có thể gặg Hoàng thái hậu được rồi!” Tiểu Tiểu bật cười ha ha, Hoa Nguyên vội lấy Pu't mực từ trong ngăn kéo ra, Tiểu Tiểu cầm Pu't lên, Pu't vừa vung, tùy tiện viết vài chữ, sau có trống ra một hàng, soạt soạt bắt đầu viết.
Chưa đến một khắc, đã viết hết một tờ giấy, Hoa Nguyên nhìn chữ nhỏ đầy ắp trên giấy, lấy làm khó hiểu hỏi:
“Thế là được rồi sao?”
Tiểu Tiểu gật đầu: “Được rồi!” Từ ma ma hiểu ý mà cười, cái này thì được rồi, nhưng nếu như Hoàng thái hậu tiếp tục làm khó, ải này vẫn không qua nổi.
“Các ngươi cũng đừng lo lắng, nếu như Hoàng thái hậu thật sự muốn làm khó ta, ta cũng có cách thoát thân. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!”
Thổi khô vết chữ trên giấy, Tiểu Tiểu cẩn thận gấp lại, kéo cái ngăn bí mật dưới giường ra, cầm vài bình nhỏ, nhét vào tay áo cùng với tờ giấy. Cười nói”:
“Thế là ổn rồi…”
“Nương nương, cẩn thận cánh tay của người…” Từ ma ma lo lắng chỉ chỉ cái cổ tay mà lúc nãy Tiểu Tiểu nhét đồ đã để lộ ra, lúc Tiểu Tiểu cúi đầu xuống nhìn, không khỏi đỏ mặt nói:
“Sao không nhắc sớm cho ta một tiếng chứ?”
Tối qua mệt quá, quên mất bôi thuốc, bây giờ thân thể không khó chịu nữa, nhưng những vết hôn này vẫn hiện rõ. Động tác mạnh một chút, rất có khả năng sẽ để lộ ra, nếu như bị người khác phát hiện, thế há chẳng phải là phiền phức to hay sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc