Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 33

Tác giả: Dương Dương

“Ngươi nói gì cơ?” Liên phi lùi về sau vài bước, cung nữ vội đỡ nàng ta ngồi, nàng ta hoang mang hỏi.
“Nô tài nghe nói, Hoàng thượng không gặp ai hết…” Tiểu Thạch tử cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Hoàng thượng không gặp ai hết, thái y thì ở thiên lao, thế…bổn cung…ta phải làm sao đây?” Liên phi bất lực vung tay loạn xạ.
“Đỡ bổn cung, bổn cung phải đi gặp Hoàng thượng! Ta nhất định phải gặp Hoàng thượng…”
“Nương nương, hay là người cứ đợi ở đây, để nô tài đi xem động tĩnh ở mấy cung khác, rồi mới dò xét tình hình bên chỗ Hoàng thượng được không?” Tiểu Thạch tử nhanh nhẹn đề nghị. Bởi vì nếu như Hoàng thượng thật sự không muốn gặp ai, cho dù nương nương có qua đó thì cũng chẳng ích gì, hơn nữa gần đây Hoàng thượng đích thực là có chút kì lạ.
“Ngươi, mau qua đó, lập tức qua đó…” Liên phi khẩn trương căn dặn, cứ sợ chậm một chút thì mình sẽ trở thành người mù không bằng. Hoàng thượng này cũng thật là, sao đang yên đang lành đột nhiên lại tống hết thái y vào thiên lao chứ? Còn không chịu gặp ai hết, nhiều người trúng độc như vậy, không cứu mà được à? Nhưng mấy ả kia cũng chẳng bị nhẹ hơn mình là bao. Ừm, đúng vậy, cũng chẳng khá hơn mà mấy.
Đều tại tên tiểu thái giám ૮ɦếƭ tiệt kia, đợi sau khi khỏe lại, cho dù có phải đào ba thước đất cũng quyết lôi cổ tên tiểu thái giám kia ra, thật đáng ghét, dám hạ độc như vậy!
*************
Hỷ công công ra khỏi lãnh cung, trực tiếp đi đến thiên lao. Chuyện của tiểu tổ tông kia, ông thật không có gan đi nói với Hoàng thượng, nếu như để nàng ta biết mình bán đứng nàng ta, chẳng phải ông sẽ chỉ còn nước lết mà đi hay sao? Lết đi còn đỡ, đi không được mới là đáng sợ nhất.
Trong thiên lao, vì sự góp mặt của mấy vị thái y mà trở nên náo nhiệt không ít, giống như con người không thể không ăn cơm, trong cung cũng không thể không có thái y. Hơn nữa lần này bọn họ cùng vào một lượt, Hoàng thượng không dặn phải dụng hình với họ, việc này cho thấy Hoàng thượng chỉ là muốn bọn họ suy xét một chút mà thôi, chứ không định sẽ xử lý bọn họ. Giống như những gì lao đầu nói, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ được thả ra.
Có loại tư tưởng này, sự đãi ngộ dành cho mấy vị thái y cũng khá tốt, mọi người nói chuyện với họ luôn cung cung kính kính, ngay đến nhà giam của họ cũng là nhà giam sạch sẽ nhất trong thiên lao, tuyệt đối là sự đãi ngộ thượng đẳng nhất. Lúc Hỷ công công đến, nhìn thấy thái y cùng mấy ngục tốt đang ngồi dưới đất tán dóc, ông bực bội lườm họ một cái: Thế mà mình còn đang suy nghĩ biện pháp giúp họ ra ngoài cơ đấy, còn họ thì vẫn mạnh khỏe, chả lo lắng tẹo nào.
Một tên ngục tốt thấy Hỷ công công đến, vội chào hỏi ông ta, mấy người đang nói chuyện cũng đều dừng lại, Tiền thái y cười nói:
“Ta đã nói mà? Hoàng thượng sao có thể bắt nhốt chúng ta lại hết được cơ chứ? Mới chốc lát thôi, thì đã phái Hỷ công công đến đón người rồi nè?”
Mấy vị thái y khác cười cười, ngay đến lao đầu cũng bật cười, nịnh hót nói: “Tiểu nhân cũng biết các vị đại nhân chỉ là ngẫu nhiên tới đây ngồi chơi thôi, sau đó nhất định sẽ ra ngoài…”
Lời của lao đầu còn chưa nói xong, Hỷ công công liền hừ lạnh một tiếng, làm tên đó sợ đến nỗi câm miệng lại, ngoan ngoãn xéo sang một bên, Hỷ công công lạnh giọng nói: “Các ngươi đều lui ra hết đi, cách xa chỗ này một chút, nô gia có chuyện muốn nói với thái y!”
Lao đầu thấy Hỷ công công đang tức giận, sợ hãi phất tay, cả lao phòng đều trống trải không ít. Tiền thái y bất an hỏi:
“Hỷ công công, lần này ông đến đây, chẳng lẽ không phải Hoàng thượng muốn ông đến thả bọn ta ra à?”
“Hừ, lần này Hoàng thượng đã thực sự tức giận, ông nghĩ sẽ dễ dàng thả ông ra hay sao? Ta cũng đang chạy chọt tìm phương thuốc chữa bệnh cho Hoàng thượng, đương nhiên vị thuốc kia Hoàng thượng sẽ chẳng thèm dùng nữa. Nếu như bệnh của Hoàng thượng không khỏi, đừng nói là các ông, ngay đến đầu của nô gia cũng phải dọn nhà luôn đây nè. Nô gia ở bên ngoài bận đến tối mắt tối mũi, mấy ông thì tốt nhỉ, không những không suy nghĩ ra phương thuốc, lại còn cười cười nói nói với lao đầu…bỏ đi, bỏ đi, nô gia không thèm chấp nhặt với các ông nữa, cũng chả thèm lo chuyện nhàn rỗi nữa. Cùng lắm thì lấy đầu, lấy mạng này, dù sao thì nô gia cũng cô đơn lẻ loi một thân một mình, không vướng không bận. Nhưng các ông cũng coi như hạnh phúc, cả nhà đông đảo đoàn kết, dù cho có cùng nhau xuống dưới đó thì cũng coi như việc tốt.
“Hỷ công công, đừng mà…thằng cháu nhỏ của ta vừa mới ra đời. Bọn ta đều bị nhốt ở đây, cách gì cũng không có, ngài ở bên ngoài, nhất định phải chạy chọt cho bọn ta, bọn ta nhất định sẽ trọng tạ Hỷ công công ông…” Vương thái y quỳ xuống trước, Hỷ công công là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, ông ta nhất định có cách cứu họ ra ngoài, bao gồm cả người nhà của họ.
“Đúng đó, Hỷ công công, tục ngữ có nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, huống hồ bây giờ Hỷ công công phải cứu là cả trăm mạng người đấy? Hỷ công công, ngài nhất định phải giúp bọn ta…sau khi bọn ta ra ngoài cho dù có phải làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của Hỷ công công…”
Mấy vị thái y khác cũng quỳ xuống theo, Hỷ công công thấy biểu hiện của họ chân thành, khó xử nói:
“Mấy vị thái y chắc cũng hiểu tính khí của Hoàng thượng rồi đấy, nếu các vị muốn mạng sống, chỉ có một cách…”
“Cách gì?” Thái y đều ngẩng đầu lên, vẻ mặt hy vọng hỏi.
“Cách đó chính là Hoàng thượng khỏi bệnh đấy. Nếu như Hoàng thượng vẫn còn tiếp tục thế này, bệnh tình không thuyên giảm, các ông nghĩ đi, Hoàng thượng có thể nuốt được cục tức này hay không?” Hỷ công công buồn cười nhìn họ, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không nghĩ ra à?
“Haizz…” Mấy tiếng thở dài lúc nhau tuôn ra, cả thiên lao đều trở nên ai oán, tràn ngập không khí tuyệt vọng.
“Các ông đều không còn biện pháp nào khác nữa đúng không?” Hỷ công công than một tiếng, mấy tên thái y này cũng thật là kém nhỉ? Thật đúng là không cùng đẳng cấp với tiểu tổ tông kia, người kia tuy không có được thánh ý, nhưng cũng không thể đắc tội, tuyệt đối là một cây đại thụ, một cái cây thật lớn.
“Hỷ công công, thật không dám giấu, nếu như có cách, bọn ta còn cần phải giống như những gì ông nói à…” Tiền thái y nhìn Hỷ công công, bừng tỉnh đại ngộ hỏi: “ Hỷ công công, cách kia là do ông nói, vậy nhất định ông còn cách khác tốt hơn đúng không? Ta nhớ ông từng nói phương thuốc kia là do một lão công công nói cho ông, ông hãy hỏi lại ông ta , không phải được rồi hay sao?”
“Đúng đó, Hỷ công công, ông hãy hỏi ông ta, có lẽ ông ta vẫn còn cách khác…”
Mấy vị thái y năm mồm bảy miệng tranh nhau nói, trong lòng Hỷ công công mừng thầm, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi, ông than: “Lão ta cũng không có cách, nhưng lão ta có đề cử một người với nô gia, nói rằng người đó có lẽ sẽ có biện pháp. Nhưng người đó không những khó tìm, mà còn khó mời nữa, riêng việc muốn hắn ta xuất sơn thôi, ít nhất cũng phải con số này!”
Hỷ công công vươn một ngón tay ra, mấy vị thái y hồ nghi nhìn một cái: “Một trăm lượng?”
Hỷ công công lắc lắc đầu.
“Một ngàn lượng?”
“Một vạn lượng?”
Hỷ công công than nói: “Cái hắn cần là một ngàn lượng hoàng kim, nô gia vốn chẳng có nhiều tiền như vậy, lại không thể nói với Hoàng thượng, nếu lỡ như không tìm được hoặc là không mời được hắn, vậy chẳng phải sẽ giống như đùa giỡn Hoàng thượng hay sao? Thái y, các ông cảm thấy phải làm sao?”
“Hỷ công công, một ngàn lượng hoàng kim, sáu người bọn ta vẫn có thể gánh được, như vậy đi, bọn ta mỗi người ra hai trăm lượng hoàng kim, còn hai trăm lượng hoàng kim dư ra kia là do Hỷ công công thuê người đi tìm hắn, việc này đều nhờ cậy vào Hỷ công công cả đấy, Hỷ công công nhất định phải cứu bọn ta!”
Mấy vị thái y thương lượng một hồi, Tiền thái y tổng kết nói.
“Được thôi, nô gia sẽ cố hết sức. Hơn nữa nếu như việc này thành công, nói không chừng Hoàng thượng mà cao hứng sẽ trả lại ngân lượng cho các ông. Nhưng mà cái này nô gia cũng không dám bảo đảm, phải xem tâm tình của Hoàng thượng. Nô gia sẽ phái người lấy 乃út lại đây, sau khi mấy vị thái y viết xong nô gia sẽ đi lấy tiền, rồi phái người đi tìm hắn, là tốt hay xấu còn phải xem vận khí của chúng ta…”
Tiếp đó bắt đầu bận rộn, sau khoảng hai canh giờ, cuối cùng Hỷ công công cũng gom góp được một ngàn hai trăm lượng hoàng kim. Hai trăm lượng bản thân thu lại, số còn lại ông ta phái một người thân tín đến nhìn, muốn mời Tiểu Tiểu thì phải đưa chúng nó qua đó.
Vội vội vã vã đi đến lãnh cung, một đứa trẻ ᴆụng thẳng vào người ông, vừa muốn giáo huấn nó vài ba câu, đứa trẻ ngẩng mặt lên, bật cười ha ha:
“Ông chính là vị công công thú vị bên cạnh Hoàng thượng đấy à?”
Hỷ công công có chút kinh ngạc, đúng là tìm kiếm mỏi mòn không thấy bóng, chẳng tốn sức gì lại tìm ra. Tìm suốt cả nửa ngày trời cũng tìm không thấy người, thế mà giờ đây lại để ta tìm ta, ông ta túm lấy áo Điểm Điểm, miệng cười nói: “Nhóc con, ngươi tên gì? Thúc thúc kia vẫn đang tìm ngươi đấy? Theo ta về được không?”
Khó khăn lắm mới bắt được nó, nói thế nào cũng không thể để nó chuồn thoát được. Đem nó về, chắc Hoàng thượng sẽ cao hứng lắm đây? Nếu cao hứng, nói không chừng sẽ tha tội cho mình.
Nhưng mà, tên nhóc này thật sự dễ bắt vậy sao?
Chân nhỏ dùng sức đạp một cái, sức lực toàn thân đều dồn ở mũi chân, tuy Điểm Điểm nhỏ người, nhưng ít nhiều gì cũng có chút võ công, dùng hết sức mà đạp, đau tới nỗi Hỷ công công phải buông cái tay đang túm lấy bé ra, ôm chân nhảy tung tưng cả lên:
“Ui da…ui da…”
Điểm Điểm cười ha ha:
“Đồ ngu! Muốn bắt ta, đến đi….muốn bắt ta, qua đây nè…”
Hỷ công công hung hăng trừng Điểm Điểm: “Thằng nhóc xấu xa này, nếu để ta bắt được ngươi, thể nào cũng phải đánh vào ௱ôЛƓ ngươi cho xem…” tên nhóc kia, vừa cười mình vừa vẫy tay, cứ như đang vẫy chó gọi mèo vậy, thật là đáng ghét.
“Ngươi muốn đánh ௱ôЛƓ ai hả?” một âm thanh tựa ác ma, đột nhiên vang lên phía sau Hỷ công công, ngay sau đó, ông cảm thấy lông tay lông chân đều dựng hết cả lên, bất chấp chân vẫn còn đau, run rẩy quay đầu lại, là…..
Sói! Một con sói đen nhánh cường tráng đang giận dữ trừng mắt nhìn ông!
“A…” Ánh mắt không tiếp tục nâng lên, ông biết âm thanh kia là của ai, nhưng tiểu tổ tông kia cũng không cần phải gọi sói ra dọa ông thế chứ.
“Sói…sao lại có sói…” rất không có cốt khí, Hỷ công công vọt đến núp sau lưng Điểm Điểm, hai tay ôm lấy người Điểm Điểm, run như cầy sấy!
“Haizz, lá gan nhỏ thế, vừa nhìn là biết đi theo ai rồi. Điểm Điểm, đi chơi với Hắc Tử đi, ở đây giao cho ta xử lý là được. Nhớ kĩ, không được ra khỏi đại môn của lãnh cung, biết chưa?”
Điểm Điểm đi đến trước mặt Hắc Tử, nghênh nghênh ngang ngang đi ra ngoài, Tiểu Tiểu thấy bé đi về hướng bên ngoài của lãnh cung, vội nhắc nhở.
“Biết rồi, đồ ngốc!” Quay đầu lại, làm mặt ngáo ộp, Điểm Điểm cười nghịch ngợm.
Hừ, mẫu thân ngốc, người nói không cho con ra khỏi đại môn của lãnh cung, con trèo tường đi ra không phải được rồi sao, ngốc ૮ɦếƭ đi được.
Thấy sự chuyển biến của Điểm Điểm, Tiểu Tiểu mới xoay người đi về viện của mình, đi vào trong sảnh, nàng cười nói: “Mấy thứ kia Hỷ công công đều chuẩn bị xong rồi à?”
Hỷ công công vội gật đầu “Đúng vậy, nương nương, nô tài đều đã chuẩn bị xong cả rồi. Đặc biệt qua đây hỏi nương nương một tiếng, phải để đồ ở đâu?”
Tiểu Tiểu nghĩ một chút, cười đáp: “Đổi thành ngân phiếu đi. Khách điếm Bình An có một vị đại phu rất nổi danh tên là Tiếu Kiếm, hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng. Ngươi trực tiếp đem ngân lượng đến tìm y là được.”
“Tạ nương nương chỉ điểm.” Hỷ công công vội dập đầu tạ ơn, nhưng lại không vội rời đi, bất an hỏi:
“Nương nương, đứa trẻ lúc nãy là…”
“Là ta che giấu đấy, ngươi phải bảo vệ tốt cho nó, nếu dám toan tính với nó, ngươi biết hậu quả rồi đấy!” Tiểu Tiểu lườm ông ta, Hỷ công công vội gật đầu cúi lưng rời đi. Chả trách tên nhóc kia tinh quái muốn ૮ɦếƭ, hóa ra là do tiểu tổ tông kia đem đến, Hoàng thượng muốn gặp nó, e rằng khó lắm đây.
***********
Sau khi Hỷ công công rời khỏi, Tiểu Tiểu vội chạy đến chỗ của bọn Hoa Nguyên, kéo lấy tay Hoa Nguyên, thần bí nói: “Ta có chút chuyện, Hoa Nguyên. Giúp ta chăm sóc tốt cho Điểm Điểm, đừng để nó gây họa, ta sẽ về trước trời tối, biết chưa?”
Hoa Nguyên khó hiểu gật đầu, nhưng nàng ta thật sự có thể quản được Điểm Điểm hay sao?
Tiểu Tiểu trở về phòng, lấy ra một cái áo bào không lớn lắm, từ bên trong lấy ra một cái bình, tùy tiện lắc vài cái, trộn đều hỗn hợp trong bình, lấy một ít đổ vào trong miệng, một ít đồ lên trên mặt, chưa đến nửa khắc, trong gương liền xuất hiện một mỹ nam tử phiêu dật.
Soi vào gương, nàng tự tin cười, 乃úi tóc lên cao, tìm một bộ bạch sam, một nam tử tuấn dật phi phàm hiên ngang xuất thế. Cười tự tin, tựa như một chòm mây trắng tự do tự tại, sau vài canh giờ, nàng đã đi đến con phố lớn sầm uất.
Trên phố rất nhộn nhịp, nhưng giờ đấy y còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, bước chân vội vã, thẳng tắp đi đến khách điếm đã hẹn với Hỷ công công, đợi hai ngàn lượng hoàng kim kia lọt vào tay.
Nhưng mà, nhiều thêm chút đỉnh cũng chả sao, chẳng phải đám phi tử kia cũng trúng độc hay sao? Nếu như mấy ả muốn mình giúp giải độc, còn phải tính toán lại đã.
Ha ha, Tiểu Tiểu cười trộm, xem ra, vào cung cũng không tồi, được lợi rất nhiều.
Căn phòng mới lấy, Hỷ công công đã nhanh chóng qua đó. Bởi vì trong lúc vô ý Tiểu Tiểu đã tiết lộ tên của mình, mà diện mạo xuất chúng lại khắc sâu ấn tượng cho người ta. Cho nên, Hỷ công công vừa nói, chưởng quỹ liền dẫn ông ta đến trước cửa phòng Tiểu Tiểu.
Mở cửa ra, Hỷ công công nói rõ ý đồ đến đây, Tiểu Tiểu cự tuyệt một hồi, cuối cùng vẫn là khó xử mà thu lấy ngân lượng của Hỷ công công, đi theo Hỷ công công vào cung.
Lần đầu tiên đến tẩm thất phú lệ đường hoàng kia (1), trong lòng Tiểu Tiểu hung hăng mắng chửi hắn ta một trăm lần. Người gì vậy nè, cho mình căn phòng chẳng khác gì ổ chó, còn hắn thì ở căn phòng hoa lệ thế đấy. Hừ, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ để ngươi ở trong ổ chó! (Toát mồ hôi, Tiểu Tiểu à, căn phòng của cô gọi là ổ chó, vậy cô là gì?)
Đến thật không đúng lúc, Hoàng thượng vẫn còn ở trong đó bận giải quyết, Hỷ công công cười ngượng ngùng, Tiểu Tiểu không thèm để ý nhướn mày, ánh mắt xem xét bài trí trong tẩm thất của Hoàng thượng. Nhưng, lần này nàng chỉ thuần khiết là thưởng thức mà thôi, tuyệt đối không phải đến đây dò xét này nọ. Đánh ςướק chí bảo trong tẩm thất của Hoàng thượng, đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
Khoảng chừng nửa canh giờ, Hỷ công công lại từ tẩm thất đi ra lần nữa, thấp giọng nói:
“Tiếu đại phu, Hoàng thượng ra rồi, ngài có thể vào!”
Tiểu Tiểu gật đầu, cải chính: “Đại phu là được rồi, không cần mang theo ‘Tiếu’ đâu!” như thế nghe có vẻ, rất kì quặc, cứ như thể đại phu mà còn phân lớn nhỏ vậy. (2)
Hỷ công công gật đầu, lòng thầm buồn bực, vị công tử này, mặt quen thật đấy. Tại sao khí tức của y làm cho mình cảm thấy rất quen thuộc? Tuy y rất hòa nhã, nhưng tuyệt đối không dễ nói chuyện, đó chính là cảm giác mà y ta đem lại cho mình!
Nhưng, cũng không thể đắc tội với y, bởi vì y là người mà tiểu tổ tông kia đề cử.
“Ngươi chính là vị thế ngoại cao nhân mà Hỷ công công mời đến à?” Hoàng thượng nhìn vị “cao nhân” đang theo vào kia, không ngờ y lại trẻ tuổi như vậy, trẻ như thế, thật sự có thể chữa được bệnh mà mấy lão thái y kia không chữa được hay sao?
Đương nhiên Tiểu Tiểu có thể nghe ra được sự không tín nhiệm trong lời nói của hắn ta, y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, lạnh giọng: “Có thể vì Hoàng thượng chẩn mạch, là vinh hạnh của tiểu nhân. Nhưng tiểu nhân có một thói quen, trước nay không chữa bệnh cho người không tín nhiệm mình. Xin lỗi, cáo từ!”
________________________
Chú thích:
(1) Phú lệ đường hoàng: giống với lộng lẫy xa hoa
(2) Chữ Tiếu (肖) trong họ giả của Tiểu Tiểu phát âm gần giống chữ tiểu (小) nghĩa là nhỏ, còn trong từ đại phu có chữ đại (大) nghĩa là lớn. cho nên Tiểu Tiểu mới nói “đại phu mà còn phân lớn nhỏ”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc