Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 30

Tác giả: Dương Dương

“Hừ!” Nói câu này không phải Tiểu Tiểu. không phải đám phi tử kia, chỉ thấy con sắc lang kia đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng đám nữ nhân không biết tự lượng sức ở phía sau, bọn họ bị dọa sợ đến nỗi đứng im tại chỗ, vài người nhát gan, mấy thứ cầm trong tay đều vất xuống đất, trong tiếng lộp cộp, có người bắt đầu đứng dậy…
Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, đi đến trước mặt bọn họ, nhìn mấy thứ trên mặt đất, khó hiểu hỏi: “Các người đây là làm cái gì vậy? Không phải tạo phản đấy chứ?”
Cho dù là muốn tạo phản, cũng không thể dùng mấy thứ này nha, chí ít cũng phải tìm mấy thứ cao minh một chút thì may ra!
“Lão đại…bọn muội thấy có sói, chỉ là muốn bảo vệ tỷ mà thôi….” Hoa Nguyên run rẩy đứng đó, sợ hãi liếc nhìn con sói đang bám bên người Lão đại.
“Ồ, các người đang nói Hắc Tử à, nó rất đáng yêu, sẽ không hại người đâu!” Tiểu Tiểu rút một bàn tay ra, xoa xoa đầu Hắc Tử, Hắc Tử ngẩng đầu lên, lấy lòng *** *** lòng bàn tay Tiểu Tiểu, chọc cho Tiểu Tiểu cười khanh khách.
“Sắc lang, mi chỉ giỏi chiếm tiện nghi của mẫu thân ta thôi!” Điểm Điểm phẫn nộ nhìn Hắc Tử ôn thuận kia, Hắc Tử ủy khuất vẫy vẫy đuôi, cái này đâu gọi là chiếm tiện nghi, chỉ là lễ tiết gặp mặt thôi mà? Cậu trèo lên người nàng, mới là chiếm tiện nghi đó?
“Lão đại, tỷ quen biết bọn chúng?” Hoa Nguyên nhìn tiểu hài tử bám người, lại nhìn con sói uy mãnh kia, Lão đại này, thật trâu quá đi?
“Đúng thế, kẻ lười biếng bám trên người ta đây, chính là con trai ta. Về phần kẻ kia, nó là hảo bằng hữu của ta, gọi là Hắc Tử!” tự hào vuốt Hắc Tử một cái, phải biết rằng, thuần phục được một con sói là chuyện tài giỏi cỡ nào. Đáng tiếc là Hổ Tử không đến, nếu nó đến, không biết bọn họ còn sợ đến cái dạng gì?
“Con trai? Lão đại tỷ có con rồi à?” Hoa Nguyên lần nữa chấn kinh nhìn Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn Điểm Điểm, giờ mới thấy, Điểm Điểm có chút giống với Hoàng thượng, bất quá mình trước giờ vẫn chưa nghe nói qua?
“Ha ha, ta đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi. Điểm Điểm là con nuôi của ta!” Cảnh cáo nhìn Điểm Điểm đang dẩu môi, ý bảo bé đừng nói lung tung.
“Ừm, được!” phi tử vừa mới bị đồ vật ***ng trúng, khập khiễng khập khà đi về phía trước, bọn họ đi sát theo phía sau Tiểu Tiểu, cách xa con Hắc Tử kia ra.
Ngồi trước bàn, có người đã sớm dọn thức ăn lên, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, dịu dáng giúp bé gắp mấy món bé thích, Điểm Điểm cũng vui vẻ ăn, tận hưởng mùi vị tình thương của mẹ.
“Mẫu thân, mấy ngày không gặp, trù nghệ của người cũng tốt lên không ít, thức ăn người nấu rất ngon!” Sau khi ăn no được một nửa, Điểm Điểm chép chép miệng, cảm khái nói.
“Chứ còn gì nữa, trước giờ ta học cái gì đều học rất mau…” con người vẫn luôn cần được ca ngợi, Tiểu Tiểu không nói mấy món này là do ai làm, đem hết thảy công lao ôm vào người mình.
“Đúng, mẫu thân học cái gì cũng rất nhanh, chỉ là ngốc muốn ૮ɦếƭ! Cũng may người chỉ là mẹ nuôi của con, không phải mẹ ruột, nếu không, con sẽ rất xấu hổ khi gọi mẹ đó!
Điểm Điểm gật gật đầu, nói bằng khẩu khí của người lớn.
“Tại sao?” một phi tử sờ sợ hỏi. Lão đại lợi hại như vậy, sao lại thấy xấu hổ khi thừa nhận vậy.
“Aizz, mất mặt lắm! Người mẹ này của con ấy à, đúng là ngốc muốn ૮ɦếƭ. Nếu như có được một nửa sự thông minh của con, thì sớm đã giúp con tìm được cha ruột rồi!” Điểm Điểm thở dài, gia gia nói, điều mà ông hối hận nhất chính là nhặt người như mẫu thân về làm đồ đệ, bất quá không hối hận về đứa con mà mẫu thân sinh ra này. Mà Điểm Điểm ấy à, điều mà bé hối hận nhất chính là có một người mẹ ngốc nghếch như thế này.
“Điểm Điểm, cháu chưa tìm được cha ruột của mình à? Vậy còn mẹ ruột thì sao?” Hoa Nguyên hiếu kỳ hỏi, Điểm Điểm này thật sự là rất đáng yêu nha.
“Đúng thế, mẹ ruột của cháu ấy à, ngốc tới nỗi không biết…”
Hu hu, Điểm Điểm ủy khuất nhìn ma trảo đột nhiên đánh tới kia, sao lại không để người ta nói hết chứ, những điều người ta nói vốn là sự thật mà.
“Điểm Điểm, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Ăn cơm không được nói chuyện, đại tiện không được nói chuyện rồi à!” Tiểu Tiểu cảnh cáo nhìn bé. Nghe thấy “đại tiện”, mấy người ngồi xung quanh đều nhịn không được chạy ra ngoài, “ọe ọe” nôn ra.
“Bọn họ sao vậy?” thả lỏng tay, Tiểu Tiểu vô tội hỏi.
“Lão đại, chúng ta đang ăn cơm, tỷ lại nói…” nhịn xuống kích động muốn nôn ra, Hoa Nguyên hảo tâm nhắc nhở, hình như Lão đại đã quên vừa nãy mình nói cái gì rồi.
“Ta đã nói gì? Ta là nói với Điểm Điểm mà. Vốn nên nói là ăn cơm không nói chuyện, đi ỉa không nói chuyện, vì để nói chuyện có văn minh một chút, ta đã tốt bụng đem đi ỉa sửa thành đại tiện, đã rất văn nhã rồi…”
Phụt….Tiểu Tiểu vừa giải thích, càng nhiều người chạy ra ngoài hơn, ngoài cửa đều là tiếng nôn “ọe”.
Tiểu Tiểu vô tội lắc lắc đầu, tán thán nói: “Vẫn là Điểm Điểm và Hắc Tử giỏi, mấy cái đó vốn là lời thật, sao phản ứng của họ lại kịch liệt đến thế nhỉ?”
“Mẫu thân, hai bọn con là do đã quen rồi, sớm đã miễn dịch, dĩ nhiên không cùng đẳng cấp với bọn họ. Nhớ khi còn ở trên núi, những lời mẹ nói lúc ăn cơm, còn khó nghe hơn bây giờ nữa, ví dụ như xác ૮ɦếƭ, dã thú đẫm máu, gà rừng chưa bị vạch lông ở trên bàn cơm…chẳng phải tụi con đều đã lĩnh giáo qua hết rồi sao?” Điểm Điểm tốt bụng an ủi nói.
Mấy người nôn gần hết đã trở lại, đúng lúc nghe thấy mấy câu cuối cùng này, lập tức chạy ra ngoài, tiếp tục nôn…
Lúc bọn họ nôn đến nỗi chân nhũn cả ra, trở về nhìn bàn cơm kia, chẳng còn khẩu vị nữa.
Kết quả, một bữa cơm ngon lành như vậy, chỉ có Điểm Điểm và Tiểu Tiểu là nuốt trôi. Sau khi hai người ăn xong, mấy cung nữ đến thu dọn, Tiểu Tiểu liếc nhìn mấy khuôn mặt đang trắng bệch kia một cái, lạnh giọng nói:
“Xin lỗi, ta không biết các người ăn cơm mà còn kiêng kị cái này. Bất quá sau này ta sẽ cẩn thận hơn, cũng sẽ quản giáo Điểm Điểm, sẽ không nói ra mấy lời này nữa. Mọi người cũng mệt rồi, ta mang bọn họ đi nghỉ ngơi trước, chuyện hôm nay, một chữ cũng không được nói ra ngoài, biết chưa?”
Chào hỏi xong, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm trở về viện của mình, mà Hắc Tử thì nằm rạp xuống đất ở trước giường, nhìn hai người trên giường chơi đùa.
“Mẫu thân, sao lại không thể nói người là mẹ ruột của con?”
Nhìn Tiểu Tiểu, Điểm Điểm ngây thơ hỏi.
Tiểu Tiểu xuỵt một tiếng, nhìn xung quanh, mới nhỏ giọng nói:
“Điểm Điểm phải nghe lời, chẳng phải mẹ ra ngoài giúp con tìm cha hay sao? Lúc đó mẹ ở trong cung mà mang thai con, cho nên mới lén trở về hoàng cung tìm cha cho con. Bất quá tình hình lúc đó có chút rối loạn, có rất nhiều người có khả năng là cha của con, vì thế ta chỉ có thể từ từ mà tìm….bây giờ, thân phận của mẹ là Tiên phi của Hoàng thượng, Tiên phi tiến cung mới vài tháng, tất nhiên không thể có bảo bảo lớn từng này được, cho nên, Điểm Điểm chỉ có thể là con nuôi của ta, hiểu chưa?”
“Ưm, con biết rồi! Có phải Điểm Điểm không thể gặp người ngoài hay không?” Lời của mẫu thân có chút sâu xa, nhưng may mà Điểm Điểm thông minh tuyệt đỉnh, cũng hiểu được ý của mẫu thân.
“Đúng thế, mấy dì lúc nãy có thể gặp, còn những người khác thì không thể gặp!” Tiểu Tiểu gật gật đầu.
“Ồ, vậy có phải ngày mai con có thể chơi với họ hay không?” cao hứng vỗ tay, ở trên núi chỉ có động vật, chẳng vui tí nào. Khó khăn lắm mới nhìn thấy con người, đương nhiên phải chơi cho đã rồi.
“Có thể, nhưng phải cẩn thận chút, đừng chơi quá đà nha?” Tiểu Tiểu cảnh cáo nói. Giỡn chơi thì được, nhưng đừng để xảy ra chuyện.
“Được ạ!” vui vẻ nhắm mắt, có được sự cho phép rồi, ba ngày sắp tới, tuyệt đối sẽ không buồn chán.
“Điểm Điểm!” Lúc sắp ngủ, đột nhiên Tiểu Tiểu nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng.
“Ưm…” người trong lòng sớm đã ngủ, vô ý thức đáp lại một tiếng.
“Điểm Điểm, đừng có nghịch phòng bếp nha, chúng ta cũng phải ăn cơm đó…”
Không có ai trả lời, bởi vì hai người sớm đã ngủ…
“Hừ!” Đen mặt, Hoàng thượng mặc xong y phục liền đi tảo triều, trong lòng Hỷ công công thầm kêu không xong rồi, đã quên hỏi tiểu tổ tông kia, nếu như ngưng uống thuốc giữa chừng thì sẽ ra sao.
Hỷ công công trong lòng thấp thỏm không yên theo phía sau Hoàng thượng đi tảo triều, mong là không xảy ra chuyện gì ha? Chỉ cần tảo triều xong là được, sau khi hạ triều, ông sẽ lén đi tìm tiểu tổ tông kia để hỏi xem, có đơn thuốc nào có thể thay thế hay không.
Để Hoàng thượng uống “nước tiểu” một ngày ba lần, thật là bất nhã nha, may mà hiện tại ngài ấy chưa biết, nếu như biết rồi, vậy thì phiền phức lắm nha.
Tảo triều như cũ, các đại thần thấy Hoàng thượng tinh thần phấn chấn, biết là bệnh của Hoàng thượng đã khỏi hẳn, trong lòng cũng yên tâm được một chút, chỉ có Sóc vương mặt lạnh tanh kia, bất an liếc nhìn Hoàng thượng một cái. Không phải là hắn không hi vọng Hoàng thượng phục hồi, chỉ là lần này đột nhiên lại khỏi hẳn làm cho hắn cảm thấy bất an.
Các đại thần có mấy tấu sớ muốn xin chỉ thị của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng thật tình xử lý, cú như vậy mà từ từ trôi qua một canh giờ, Hỷ công công lau lau mồ hôi, xem ra sự lo lắng của mình là dư thừa, nói không chừng đúng là bệnh của Hoàng thượng đã khỏi hẳn. Lời nói của tiểu tổ tông kia cũng chỉ là nói chơi thôi. Bất quá hiển nhiên là ông ta đã yên tâm quá sớm, một canh giờ vừa trôi qua, thì bụng của Hoàng thượng hơi kêu ục ục.
Hoàng thượng thầm nói: không phải là lại….ngàn vạn lần đừng như vậy nha, mất mặt như vậy? Đây là tảo triều, nếu như đột nhiên lui xuống, đặc biệt là bị người ta dìu xuống, thật sự quá mất mặt.
Bất quá, sự lo lắng của Hoàng thượng chẳng có ích lợi gì, hắn còn chưa cầu khấn xong, trong đại điện lại truyền đến một âm thanh kì lạ——
“Bủm…”
Âm thanh không phải rất vang, nhưng lại truyền khắp cả đại điện, lại còn một mùi hôi thối không biết từ đâu xộc tới, nhiều đại thần đều nhịn không được cúi hết cả đầu.
Nghĩ muốn bịt mũi lại, nhưng lại không dám, nơi này là tảo triều nha, sao có thể làm chuyện thất lễ như vậy được?
Là ai? Là ai to gan như vậy, dám xả rắm ngay trên đại điện? Hơn nữa, xả thì xả đi, âm thanh lại còn to như vậy để làm gì hả? Âm thanh to thì miễn cưỡng cũng có thể chịu được, nhưng tại sao lại còn thối như thế cơ chứ?
Nghĩ đến chữ thối, cả tảo đường thối không chịu được, thối kinh khủng. Các đại thần đều lặng lẽ nhìn tứ phía, chỉ thấy đại thần khác cũng đang nhìn xung quanh, đều là vẻ mặt mơ màng. Bất quá người tội nghiệp nhất vẫn là Hỷ công công, ai bảo ông đứng gần Hoàng thượng như vậy chứ? Ông biết tạp âm này từ đâu mà tới, cũng lãnh giáo được hậu quả của việc không uống thuốc, bất quá, cho dù có khó ngửi đến đâu, ông cũng không thể cách xa hoặc bày ra một tí biểu hiện bất thường nào, nếu như để các đại thần biết ai là người xả rắm thì phiền lắm đây.
Hoàng thượng này cũng chẳng dễ chịu gì, hiện tại trong bụng của hắn đang phiên giang đảo hải (*) cứ như hát tuồng, nghĩ muốn chạy ra ngoài, nhưng lại sợ mất mặt trước mặt các đại thần: nếu còn tiếp tục ở lại đây, chỉ sợ sẽ còn những biểu hiện càng lợi hại hơn. May mà Hỷ công công có kinh nghiệm trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần một ánh mắt của Hoàng thượng là hiểu liền, thấy các đại thần đều ngậm chặt miệng không nói chuyện, ông vội vã kêu lên:
“Vô sự thoái triều!”
Đã nghe câu thoái triều này nhiều rồi, các vị đại thần đều cảm thấy câu thoái triều hôm nay sao dễ nghe đến thế, sau khi nín thở quỳ an, thì chuẩn bị nhanh chóng chạy khỏi hiện trường. Nhưng cũng chỉ là chuẩn bị mà thôi, còn chưa kịp đứng dậy, một tiếng “bủm…” lớn hơn lại vang lên, nương theo tiếng đó là một mùi còn thối hơn trước nữa, mặt của Hoàng thượng bất giác đỏ lên, Hỷ công công thầm kêu không ổn.
(*) Phiên giang đảo hải: Sông cuộn biển gầm, ý chí mạnh mẽ.
Khoát khoát tay, các vị đại thần đều đã rời khỏi, Hoàng thượng gian nan được Hỷ công công dìu đứng dậy, dưới ghế đã ẩm ướt, về phần đó là thứ gì thì không ai dám nói .
Mất mặt đi ra ngoài, nơi Minh Chánh Điện để lâm triều này đã dự trữ cái bô để phòng ngừa rủi ro, căn bản là không có nhà vệ sinh. Hỷ công công kêu người đem đến một cái bô, tạm thời giúp Hoàng thượng làm một “noãn phòng”, để ngài ấy tiện giải quyết.
Nửa căn giờ trôi qua, cuối cùng Hoàng thượng cũng giải quyết xong, thoải mái đi tắm, thay bộ y phục sạch sẽ, mới kéo lê cái thân mềm nhũn đi về phía tẩm cung. Dọc đường đi, hắn rốt cuộc cũng biết sự “lợi hại” của việc ngưng thuốc, cũng hạ quyết tâm tiếp tục uống thuốc.
“Tiền thái y, lập tức chuẩn bị thuốc đi!” Yếu ớt phân phó một tiếng, Hoàng thượng ngả xuống long tháp, đợi cái thứ thuốc vị lạ thần kỳ kia được bưng tới.
“Hỷ công công, ông muốn đi đâu?” thấy Hoàng thượng nhắm mắt, hồi lâu không thấy động đậy, Hỷ công công nhẹ chân nhẹ tay vừa muốn rời đi, thì bị Hoàng thượng gọi lại.
“Hồi Hoàng thượng, lão nô đi xem thuốc đã sắc xong chưa!” Hỷ công công chột dạ trả lời, thật ra ông là đi tìm tiểu hoàng tử, để tiểu hoàng tử sản xuất ít thuốc cho Hoàng thượng dùng. Thái y không thể tùy ý đi vào hậu cung, bọn họ biết đơn thuốc, nhưng lại không có chỗ lấy “dược liệu”.
“Chẳng phải có thái y rồi sao? Ngươi đứng đây hầu hạ là được!” Hoàng thượng nhẹ giọng phân phó, hắn hiện tại, cảm giác bên cạnh có người đáng tin cậy thì bảo hiểm hơn, ai biết lúc nào đó, bản thân lại muốn “nhất tả thiên lý” thì sao?
“Dạ, lão nô tuân chỉ!” trong lòng Hỷ công công thấy sốt ruột, lúc này không thế cứ thế mà rời khỏi được, ông sợ Hoàng thượng sẽ hoài nghi, càng lo lắng không có thuốc.
Qua thời gian một nén nhang, Hoàng thượng đợi không được nữa:
“Tiền thái y làm ăn kiểu gì vậy? Sao còn chưa bưng thuốc lên?”
“Hồi Hoàng thượng, chi bằng lão nô qua đó thúc giục!” Hỷ công công vội vàng góp lời.
“Không cần, hắn đi!” Hoàng thượng chỉ vào một tiểu thái giám đang đứng một bên, tiểu thái giám cúi thấp đầu, vội vàng chạy ra ngoài. Lại qua một nén nhang, Hoàng thượng bắt đầu khó chịu, không thể làm gì khác hơn là đi nhà xí…
Mấy vị thái y nghe thấy Hoàng thượng muốn dùng thuốc, trong lòng kích động vạn phần, phải biết là thái y không thể tùy tiện đi vào hậu cung, trong cung hiện tại người có tiểu chủ tử cũng chỉ có hai người là Thục phi và Linh phi, còn lại đều là tiểu công chúa, dược hiệu của bé gái đương nhiên là không bằng bé trai. Lúc có Hỷ công công, ông ta có thể đi dẫn tiểu hoàng tử lại đây, nay Hỷ công công không ra, bọn họ chỉ có thể sốt ruột, có thể có cách gì chứ?
Mấy vị thái y trong dược phòng lo lắng đi lòng vòng, lúc đang không đầu không não, trùng hợp nhìn thấy một bé trai khoảng bốn năm tuổi chạy tới. Tiền thái y vừa thấy tuổi đứa bé này không lớn, nhưng lại rất lanh lợi, điều khiến người ta kinh ngạc chính là, sao bé lại giống giống Hoàng thượng thế nhỉ?
Hình như chưa nghe nói qua Hoàng thượng có đứa con lớn từng này, vậy đứa bé này là ai? Con của vương gia, cũng không có nha. Bất quá mặc kệ, trước tiên lừa chút “nước tiểu” rồi nói sau.
Tiền thái y đi lên phía trước, dịu dàng nhìn đứa trẻ, nhẹ giọng hỏi: “Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Đứa trẻ nhìn vẻ cười không có hảo ý của ông ta, đề phòng nói: “Mẹ cháu đã nói, không thể nói tên cho người lạ nghe, cháu không nói đâu!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc