Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 24

Tác giả: Dương Dương

“Vậy chưa chắc, nếu không thì đi qua xem xem, lột ra không phải biết rồi sao…..”
Sóc vương nói xong, thuận thế đi lên phía trước vài bước, lúc đầu Hỷ công công nghe đến hồ đồ đột nhiên hiểu ra, hai tay hướng cái ௱o^ЛƓ của mình sờ thử——
Mẹ của ta ơi, từ lúc nào, trên ௱o^ЛƓ lại rách một lỗ to như vậy? chẳng lẽ lúc nãy té ngã bị ma…….
Nghĩ đến lúc nãy trên ௱o^ЛƓ có cảm giác mát mát, Hỷ công công vội xoay người lại, hoảng sợ nói với Hoàng thượng:
“Hoàng thượng, đây là do quỷ nháo ở lãnh cung làm đó, tay của quỷ sờ lên, rất mát rất lạnh, lúc nô nài muốn chạy về, còn nhìn thấy lửa ma nữa……”
Sóc vương thấy Hỷ công công xoay người rồi, vẫn còn muốn ra phía sau nghiên cứu xem xem ai nói đúng, Hoàng thượng cười nói:
“Được rồi, Sóc, đừng nghịch Hỷ công công nữa. Hỷ công công, ngươi nhanh chóng thu thập một chút, trẫm cùng ngươi qua đó xem xem rốt cuộc là ma quỷ gì đang tác quái!”
“Ack…..” Hỷ công công chấn kinh nhìn về phía Hoàng thượng, nhất thời quên luôn mình phải nói gì.
“Sao? Ngươi có ý kiến hả?” Hoàng thượng nhướn nhướn mày, nhìn cái bản mặt ‘te tua’ có chút ngây ngốc kia. Sau này còn phải để Hỷ công công ghi nhớ bản mặt ngày hôm nay, nêu như tâm tình mình không tốt, vẽ mấy cái này lên, tùy tiện ở trước mặt nói vài câu, đảm bảo sẽ cười đến đau cả bụng.
“Lão nô không dám, chỉ là bên kia nháo quỷ, lão nô sợ ma quỷ sẽ gây bất lợi cho Hoàng thượng, Hoàng thượng vẫn là đừng nên qua đó……” Hỷ công công cúi thấp đầu, không dám nhìn Hoàng thượng nữa.
“Ha ha, Hoàng huynh, đệ nói đúng rồi, nội khố của Hỷ công công là hình tam giác!” Một tiếng cười lớn, Hỷ công công vội vàng dùng tay che cái ௱o^ЛƓ lại, mặt đỏ cả lên muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Hỷ công công, ngây ngốc gì nữa? còn không mau thu thập đi?” Thấy sự quẫn bách của hắn, Hoàng thượng hảo tâm giúp hắn giải vây.
“Vâng! Vâng!” tay che ௱o^ЛƓ lại, Hỷ công công cẩn thận thối lui ra ngoài cửa. cái bản mặt già của ta, lần này thật sự là bị mất hết rồi, Hỷ công công hướng trời ca thán!
Mười sáu cung đăng (*) mở đường, Hoàng thượng, Sóc vương còn có Hỷ công công, cộng thêm mấy cung nữ, thái giám, thị vệ đi theo, tổng cộng hơn trăm người rầm rầm rộ rộ đi về phía lãnh cung, lấy cớ “dò xét quỷ tình”! mấy cung đăng uốn lượn dẫn đường, trong màn đêm đen tối. nhìn qua thật đúng là đồ sộ. rất nhiều cung nhân không biết xảy ra chuyện gì, lén lút từ xa nhìn đám người rầm rộ kia, có người vì để có được sự tưởng thưởng của chủ tử, mạo hiểm đi theo phía sau. Đương nhiên, chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết nhiều người như vậy, khí phái lớn như vậy, tám chín phần là Hoàng thượng, bọn họ chỉ là xa xa mà nhìn theo, chứ không dám lại gần một bước——nếu như bị Hoàng thượng phát hiện, còn không phải sẽ bị hai chữ ‘chém đầu’ giải quyết hay sao?
(*) cung đăng: người cầm đèn ***g trong cung để soi đường.
“Hỷ công công, ngươi đang sợ hãi à?” cách lãnh cung càng gần, Hỷ công công run rẩy càng lợi hại mà theo chặt phía sau Hoàng thượng, ngay đến nói chuyện cũng lắp bắp: “Hoàng thượng……nô tài không……sợ….”
Không sợ mà còn phát run đến thế sao? Hoàng thượng hiểu rõ cười cười, nhưng không có vạch trần. Nơi cách lãnh cung không xa, nhìn thấy chiếc ***g đèn và hộp thức ăn rớt trên mặt đất, suy nghĩ một chút, Hoàng thượng liền biết cái gì gọi là ‘lửa ma’ rồi, khóe miệng hắn khẽ nhếch cười lạnh: “Hỷ công công, đây là cái mà ngươi gọi là ‘lửa ma’ đấy hả?”
Tiếp tục đi về phía trước, cách đó không xa liền nhìn thấy hòn đá không lớn lắm, kiêu ngạo nằm đó. Hỷ công công tỉ mỉ nhìn một cái, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cảm tình cùng với hai lần vấp ngã kia đều là do nó tác quái? Mẹ ơi, là ai nói ‘mỗi người tự quét tuyết ở trước cửa, mặc xác sương gió trên ngói nhà người ta’ thế hả? Nếu như lần đầu tiên vấp ngã mình thuận tiện đem hòn đá hại người này dịch chuyển sang một bên, thì còn té ngã lần thứ hai được hay sao? Lại còn tưởng thái giám bưng thức ăn kia là ma nữa chứ?
Giờ thì hay rồi, mặt thì giống như ma, trên đường đi không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy, còn trên cái ௱o^ЛƓ kia…….ngẫm lại bản thân là thiếp thân thái giám bên người Hoàng hượng, vốn là chuyện vinh quang biết bao, tất cả mọi người lớn nhỏ trong cung nhìn thấy mình đều tôn kính một tiếng Hỷ công công, nhưng chuyện đại tiếu lâm hôm nay mà truyền ra ngoài, bản thân cò có chỗ đứng trong cung hay sao…..
May mà, lần này Hoàng thượng không có trách mình, chỉ kêu thái giám đem hòn đá kia đi chỗ khác, nhìn sắc trời, hắn cười nói: “Sóc, nếu đã đến đây rồi, thì bồi trẫm vào trong xem mấy vị ái phi kia đi?”
Ái phi? Đã bị ném vào lãnh cung rồi, phải là tội phi chứ? Mấy lời như vậy, cũng chỉ có Hoàng thượng mặt không đỏ tim không đập nói ra thôi.
Kỳ thực, trong lòng Hoàng thượng là muốn xem bộ dáng nghèo túng của Tiểu Tiểu, nếu đã dám có dũng khí đắc tội ta, nàng ắt hẳn phải có sự chuẩn bị ૮ɦếƭ tại nơi này chứ? Hiện tại nàng đang ở trong đó làm gì? Khóc lóc, tức giận hay là…….
Trong lãnh cung im ắng, ngoại trừ một gian phòng sáng đèn ra, còn lại đều là một mảng tối đen. Trong lòng Hoàng thượng bắt đầu cao hứng , loại tình huống này đã nói rõ, nữ nhân kia đang bị phê phán? Hơặc là bị ngược đãi? Đúng lúc có thể qua đó xem nàng ta ૮ɦếƭ hay chưa, thuận tiện căn dặn mấy người kia không cần phải khách khí với nàng ta, sớm ૮ɦếƭ sớm siêu sinh nha!
“Hoàng thượng giá đáo!”
Theo tiếng hô, cung nhân nhanh chóng dẫn theo cung đăng đứng ngay ngắn trong viện, trong viện lúc đầu tối đen như mực thoáng chốc đã sáng rực cả lên, mà Hoàng thượng căn bản chưa có chuẩn bị vào đó, liền dừng trong viện tử, đợi các nàng ra ngoài.
Một người, hai người, ba người……dần dần, tất cả mọi người trong lãnh cung đều ra hết, ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng quét về phía đám người đó, trong đó không có nàng!
Nhận ra điều này, khiến hắn có hơi chấn kinh, từ lúc nào mà mình lại nhỡ rõ nữ nhân đến vậy? liếc sơ một cái, liền có thể nhận ra nàng từ trong đám mấy chục người? Không được không được, nguy hiểm nguy hiểm——nữ nhân này quá nguy hiểm, nàng ta tiến cung cũng không phải mới một hai ngày, cớ sao bản thân đến bây giờ mới phát hiện ra điểm này chứ?
“Người trong lãnh cung đều ra hết chưa?” ánh mắt nguy hiểm liếc về phía trong phòng, nữ nhân kia tám chín phần là vẫn ở bên trong, giám không ra tiếp giá, gan của nàng quả là không nhỏ!
“Hồi Hoàng thượng, trong phòng không có người…..” Hoa Nguyên run rẩy đáp, nhưng nàng không dám nói Tiên phi trốn ở bên trong, nhớ lại sự bi thảm của ma ma, nói rồi, người kế tiếp e rằng sẽ là nàng nha!
Hừ…….Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào bên trong phòng, mấy tên thái giám cũng vào theo, ngay đến Sóc vương ban đầu có chút mất kiên nhẫn cũng ham vui mà vào theo, Hoàng huynh lạ thật đấy! là đang tìm người nào à? Không phải là đang tìm vị Tiên phi mới bị biếm vào kia đấy chứ?
Giống như những gì Hoa Nguyên nói, trong phòng trống không, một người cũng không có.
“Tiên phi mới đến hôm nay đâu rồi?” không vòng vo tam quốc nữa, Hoàng thượng trực tiếp điểm danh.
“Hồi Hoàng thượng, tội phi không biết! có lẽ là đang ở trong cung của nàng ta!” Hoa Nguyên âm thầm thở phào một hơi, may mà lúc nãy chưa tố giác Tiên phi, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nàng ta lại có thể biến mất không thấy. Thật phi thường, sau này, tiểu tổ tông này chỉ có thể nịnh hót, lấy lòng, không thể đắc tội được.
“Hỷ công công, dẫn đường!” âm thanh lạnh lẽo bạc tình từ trong miệng Hoàng thượng thốt ra, từ đầu đến cuối, đối với những nữ nhân đã từng là ái phi này của hắn, hắn cũng chả thèm liếc mắt lấy một cái.
Vài cặp mắt mong chờ dõi theo bóng dáng màu vàng kia rời đi. Lãnh cung, cho dù có gặp được Hoàng thượng – người khó gặp được một lần này thì sao chứ? Thấy cũng như không chả phải là thái độ hiện giờ của hắn hay sao?
Hoàng thượng muốn đến cung của Tiên phi để xem? Sau khi Hỷ công công nghe thấy, lần đầu tiên vì sự thông minh của mình mà cảm thấy cao hứng, vì Hoàng thượng đã nói qua phải chiếu cố tốt cho nàng ta, bản thân liền an bài cho nàng ta một cái viện tử rách nát nhất, cái này chắc có thể kể công đấy chứ?
Hỷ công công ở phía trước dẫn đường, Hoàng thượng đứng ở trước cửa cung đen thui kia, thấy Hỷ công công giúp Tiên phi an bài một cái viện tử rách nát này cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn tâm tình tốt bảo cung nhân lưu ở bên ngoài viện, chỉ đem theo Hỷ công công và Sóc Vương vào trong…..
Trong phòng không có đèn, cũng không nghe thấy âm thanh gì hết, chẳng lẽ nữ nhân kia không có ở đây? Len lén đi vào, chính là muốn xem bộ dáng nghèo túng bất lực của náng ta.
Đi đến cửa, Hỷ công công cầm theo cái đèn ***g nghĩ muốn vào trong xem xem, hai người mới vừa bước lên bậc thềm trước cửa, một thứ không rõ vật thể liền bay ra, chuẩn xác trùm lên Hoàng thượng và Hỷ công công.
Đáng ૮ɦếƭ, ném thứ gì ra ngoài thế? khó thấy như vậy? Mà bản thân dĩ nhiên không hề phòng bị liền bị trúng chiêu?
“Ha ha ha……” Sóc vương cười ha ha, hoàng huynh vui thật, hắn đi lên phía trước, vừa giúp bọn họ lấy “cái chăn” rách rưới kia vừa nói:
“Hoàng huynh, vị Tiên phi này của huynh thật thú vị…..”
Lời của Sóc vương còn chưa nói hết, lại có một chiếc hài rách ném ra , may mà Sóc vương vẫn phòng bị tốt, lách người, chiếc hài đập vào người Hoàng thượng, hai tay Hoàng thượng bắt được. Mà vẻ cười của Sóc vương càng thêm vui vẻ, chỉ là, còn chưa cười ra tiếng, lại có một chiếc hài bay đến, chuẩn xác đập vào mặt hắn…..
Hu hu, khuôn mặt đẹp trai của ta! Tay sờ lên mặt, điều không may là, lực đạo chiếc hài kia ném ra quá lớn, đường đường là chiếc mũi của Sóc vương lại bị đánh bể rồi……
“Hửm, đệ……ha ha ha…….” Tiếng cười thay đổi, lần này trở thành Hoàng thượng, vì Sóc vương bị đánh mà cảm thấy cao hứng.
“Hoàng thượng……” Hỷ công công sợ hãi nhìn Hoàng thượng, chiếc hài kia vừa bẩn vừa thối, sao Hoàng thượng vẫn còn ôm trong lòng nhỉ? Sao còn chưa vứt xuống?
Hoàng thượng hiểu rõ cười, tưởng là Hỷ công công muốn nhắc nhở mình làm chính sự trước. Hắn tức giận nói: “Tiên phi, lăn ra đây tiếp giá!”
Gọi ta hả? Tiểu Tiểu ở trong phòng nghe thấy tiếng rống bên ngoài, liền nhìn xuống đất, sau đó sờ soạng đem bụi chà lên mặt mình, trên đầu cũng bôi thêm một chút mạng nhện, đi ra như vậy, tên Hoàng thượng thối kia chắc cũng hài lòng rồi chứ? Còn tên Sóc vương đáng ૮ɦếƭ kia, nửa đem nửa hôm đến đây xem náo nhiệt gì chứ? Hừ , tuyệt đối không thể để hắn nhận ra mình, bản thân tránh hắn còn không kịp, nếu bị hắn nhận ra thì sẽ rắc rối lắm đây.
Nhưng nàng cũng rất muốn biết hắn làm sao để qua đêm đó, có phải cả đời khó quên không nhỉ? Haizz, bảo toàn tánh mạng là quan trọng nhất, trước tiên ra ngoài đem tên Hoàng thượng thối kia đuổi đi đã rồi nói sau, mệt ૮ɦếƭ đi được!
Lề lề mề mề đi ra, Tiểu Tiểu vẻ mặt bi lụy nhìn tên Hoàng thượng thối kia vẫn còn đang thân mật ôm chiếc hài thối. Chậc chậc, thật không ngờ hắn còn có loại sở thích này.
“Hoàng thượng, xin lỗi, rất xin lỗi. Ta không biết lăn, ta hiện giờ đang rất mệt, chỉ có thể từ từ ra đây tiếp giá. Nếu không thì, ngài đích thân làm mẫu một lần, nói không chừng rất nhanh ta sẽ học được?”
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn “mỹ nhân” bước ra kia, toàn thân là đất, trên đầu còn có mạng nhện rậm rạp, màu sắc trên mặt còn phong phú hơn…..
Đặc biệt là lúc nói, khuôn mặt kia thật buồn cười…..
“Ha ha……ha ha……” Hoàng thượng khoa trương mà cười, Sóc vương vốn đang bực mình bịt mũi của mình nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của Tiểu Tiểu cũng bắt đầu ha ha mà cười, Tiểu Tiểu nhàm chán nhìn bọn họ, vô tình liếc đến phía sau Hoàng thượng….
Hửm, kia là cái gì thế? Đỏ đỏ, hình như là lửa thì phải, hơn nữa đã cháy đến long bào rồi…….con người quả nhiên không thể làm chuyện xấu, ngươi xem Hoàng thượng đi, chỉ biết cười giễu người ta, long bào của mình bị cháy cũng không biết, chẳng lẽ để đến lúc lửa cháy đến ௱o^ЛƓ hán mới phát giác hả? Có cần nhắc nhở hắn không nhỉ? Hay là đổ thêm dầu vào lửa?
“Hoàng thượng, thật không ngờ ngài còn có sở thích này nha? Nhưng mà không sao, trong phòng của ta vẫn còn có rất nhiều ‘hài rách’ như vậy, lát nữa ngài cứ đem về hết đi, lần lượt ôm chơi là được…..”
“Hửm?” Hoàng thượng nhất thời khó hiểu, sau khi hắn thấy trong tay mình đang ôm khư khư chiếc ‘hài rách’, hắn vội vàng ném nó đi, thân thể Tiểu Tiểu chợt lóe, ‘hài rách’ lại quay trở lại trong phòng. Thấy trên mặt Hoàng thượng có vẻ mất tự nhiên, Tiểu Tiểu tiếp tục nói:
“Không ngờ Hoàng thượng ngoài việc có sở thích khác với người thường ra, còn thích sự K**h th**h đến vậy, lửa thiêu ௱o^ЛƓ, thật sự thoải mái đến vậy à?”
Yên tĩnh! Một giây, hai giây, ba giây……
Lúc Tiểu Tiểu đếm đến ba, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng kêu lớn của Hỷ công công: “Người đâu, cứu hỏa!”
Haizz, ngu ૮ɦếƭ đi được! lúc nãy Hỷ công công cầm theo đèn ***g mà đến, cái chăn kia bay đến trùm lên bọn họ, Sóc vương là giúp Hoàng thượng đi ra,Hỷ công công cũng chui ra, nhưng cái đèn ***g hắn cầm theo kia vẫn chưa chui ra nha…..
Mà Hoàng thượng đáng thương, phía sau của long bào hơi dài, ***ng đến cái chăn có chút khí đốt, tất nhiên sẽ từ từ cháy lên trên rồi. Chỉ đáng tiếc mấy người này vốn nhạy bén, lực chú ý đều đặt trên người Tiểu Tiểu cả rồi, lại không phát hiện cái ௱o^ЛƓ của Hoàng thượng nong nóng…..
Rất nhiều người xông vào, chỉ thấy Hoàng thượng đứng ở bên tường, lưng hướng về phía tường, không ngừng động đậy……
“Hoàng thượng, tốt bụng nhắc nhở ngài một chút, như thế này không dập lửa được, ở dưới đất lăn lộn hình như dập lửa nhanh hơn….”
Phẫn nộ quét mắt về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cúi đầu xuống, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Một toán người vừa xông vào cúi đầu đứng đó, Hoàng thượng bất đắc dĩ lăn lộn trên đất, xám xịt bò dậy……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc