Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 23

Tác giả: Dương Dương

Trên Tuyệt Tình sơn, có một đứa trẻ không lớn đang nhàm chán dựa vào một con hổ lớn để ngủ, cái đuôi của con hổ còn phe phẩy qua lại, độ lực không lớn va chạm vào đưa bé, giống như đang dỗ bé ngủ vậy.
“Điểm Điểm, con ngủ say ở đây rồi hả?” một lão nhân hạc phát đồng nhan (1) từ bên ngoài đi đến, trong tay cầm một con thỏ con toàn thân trắng như tuyết, sau khi Hắc Tử ở bên cạnh Điểm Điểm nhìn thấy, khinh thường lắc lắc đầu, ra ngoài lâu như vậy, chỉ bắt về được một con thỏ, cũng quá……
(1) Hạc phát đồng nhan: tóc bạc nhưng mặt thì trẻ.
“Ngươi đây là thái độ gì thế hả?” Một bàn tay lớn vỗ lên đầu Hắc Tử, Hắc Tử ủy khuất chạy đến cọ xát bên người Điểm Điểm, Điểm Điểm liếc nhìn sư phụ một cái, nói:
“Gia gia, con không muốn ăn con thỏ này…….”
“Không phải gia gia, gọi là sư công!” lão nhân cải chính lần thứ một trăm lẻ một.
“Gia gia, con không ăn thỏ….” Điểm Điểm vẫn nói theo ý mình , lão nhân day day đầu nói:
“Y chang mẫu thân con, cố chấp muốn ૮ɦếƭ. Tùy vậy, Điểm Điểm, con muốn ăn gì nào?”
“Con nhớ mẫu thân quá! Sao mẫu thân còn chưa trở về? không phải chỉ là tìm một người cha thôi sao? Đã xuống núi bảy tám ngày rồi…..” Điểm Điểm vừa dẩu môi, hai hàng nước mắt lưng tròng cứ thế mà bật khóc.
“Điểm Điểm, mẫu thân con là ra ngoài giúp con tìm cha, không phải đi bắt gà bắt vịt bắt chó. Con nghĩ cứ tùy tiện tìm một nam nhân là được chắc? Haizz, nói mấy cái này con cũng không hiểu, đợi thêm một năm nữa đi, nếu như mẫu thân con còn chưa trở về, con cứ đi giúp trộm một người về đây là được……” lão nhân bế Điểm Điểm lên, thuận thế ngồi xuống chỗ Điểm Điểm vừa ngồi, híp mắt phơi nắng——ưm, thật dễ chịu!
“Gia gia, bây giờ người đi giúp mẫu thân trộm một nam nhân về đây được không? Như thế mẫu thân có thể trở về rồi, lúc mẫu thân ở đây, ngu ngốc như thế, có thể giúp con tìm được cha mới lạ…….gia gia à, nếu bây giờ không đi bắt mẫu thân về, ngộ nhỡ nàng lại đi trộm một bảo bảo về đây, thế thì……”
Mẫu thân à, không phải con xem thường người, là người thật sự có chút ngốc. Con thật không muốn có thêm đệ đệ muội muội đâu, như thế người và gia gia sẽ không thương con mà chỉ thương bọn nó, Điểm Điểm ủy khuất nói.
Mẫu thân à, không phải con trai của người là con muốn hãm hại người đâu, gia gia dạy cho người y thuật cao minh như thế, nhưng người lại có thể phạm một sai lầm cấp thấp như vậy, thật ngốc a! Nhưng đã phạm một lần, thì có khả năng sẽ phạm lầm thứ hai, đề phòng không thể thiếu, nhắc nhở gia gia là rất cần thiết……
“Nó dám!” sắc mặt lão nhân khẽ biến, một đứa đã đủ phiền rồi, lại thêm một đứa nữa, vậy chẳng phải Tuyệt Tình sơn sẽ gà bay chó sủa sao? Ngẫm lại tên đồ đệ kia, chuyện như thế nó dám làm lắm chứ, không được, vẫn là nên đi cảnh cáo nó một chút thì hơn!
“Điểm Điểm phải ngoan nha, qua thêm bảy ngày nữa, gia gia có việc phải xuất núi một chuyến, đem theo con thuận tiện đi thăm mẫu thân, được không?” giọng điệu nói chuyện vừa nãy hình như có chút hung dữ, nhìn nhìn Điểm Điểm, cũng thiếu chút nữa bị dọa cho khóc. Lão nhân vội vàng dỗ dành nói.
“Ô, được ạ, con sẽ giúp mẫu thân một tay! Đúng rồi, gia gia, người có biết mẫu thân đang ở đâu không? Đừng có nói với con là không biết đấy, thế thì con tuyệt đối sẽ ngất cho người xem, Điểm Điểm lo lắng nhìn lão nhân.
“Tạm thời chưa biết, nhưng chuyện tìm người, có thể làm khó được ta chắc. hơn nữa , với tính cách của mẫu thân con, tám chín phần là sẽ tiến cung, ngốc a…..”
Ngu ngốc còn không phải là người dạy dỗ không tốt hay sao! Trong lòng Điểm Điểm âm thầm bổ sung thêm một câu, nhưng bé lại không có gan nói ra, sẽ bị mắng đó!
“Điểm Điểm, con muốn ăn cái gì nào?” con thỏ trong tay lão nhân bởi vì lúc nãy bé không thích, sớm đã thả đi, giờ thì hay rồi, bữa trưa không có gì ăn.
“Ăn gà đi, gà ăn mày (2)!” Điểm Điểm suy nghĩ một lát, trên ngọn núi này, ngon nhất vẫn là gà rừng. Hai mắt Điểm Điểm chờ mong nhìn lão nhân.
(2) Gà ăn mày: món gà nướng bùn–một món ăn nổi tiếng của Hàng Châu (Trung Quốc), vào đây để biết thêm thông tin chi tiết.
“Vớ vẩn! Điểm Điểm, ta không đi bắt đâu, nghĩ ta đường đường là thần trộm, suy bại đến nỗi phải đuổi bắt gà khắp núi à, đừng mà đừng mà!”
Điểm Điểm lắc lắc đầu, hai mắt chuyển sang hướng Hổ Tử, Hổ Tử trực tiếp quay mặt đi, nhìn cũng không thèm nhìn bé một cái: ta là chúa sơn lâm nha, đi bắt gà á, truyền ra ngoài, ta làm gì còn mặt mũi nữa?
Hổ Tử cũng không chịu đi, tay Điểm Điểm vuốt lên người Hắc Tử, Hắc Tử trực tiếp nhắm mắt lại: lang vương bắt gà, trên thế gian này còn có vương pháp nữa không? Nếu như để ta đi bắt hồ ly thì còn được……
Haizz, Điểm Điểm thở dài một tiếng, một tay nhấc Như Nhi rất thích ngủ kia lên, tức giận nói: “Như Nhi, ta muốn ăn gà rừng, ngươi giúp ta đi bắt một con về đây, không cho phép phản đối!”
Như Nhi ủy khuất nháy nháy mắt, lại nháy nháy mắt: nếu như còn gặp lại Tiểu Tiểu, đánh ૮ɦếƭ ta ta cũng sẽ nhờ cậy nàng. Mấy người các ngươi, chỉ biết khi dễ động vật nhỏ bé yếu đuối thôi!
Bỏ qua ánh mắt ủy khuất của Như Nhi, Điểm Điểm nói: “Nếu như ngươi cũng không đi, vậy ta sẽ phải chịu đói rồi, đói bụng thì sẽ không đủ dinh dưỡng, vậy thì mẫu thân của ta sẽ…..”
Bất đắc dĩ từ trên tay Điểm Điểm trườn xuống, tiểu xà đáng thương, lại bị bóc lột nữa rồi……
Thấy nó không tình không nguyện, ủy khuất vạn phần, xà ảnh chậm rãi rời đi, Điểm Điểm thở dài nói: “Thật sự là không nên đuổi mẫu thân xuống núi! Nếu như mẫu thân ở đây, tuyệt đối không nói hai lời, lập tức sẽ giúp ta đi bắt gà về đây……
Giờ đây, Điểm Điểm cuối cùng cũng nghi ra được chỗ hữu dụng của mẫu thân rồi, nghĩ ra được lợi ích của việc có mẹ, sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc đầu lại làm thế!
Bất quá câu này của Điểm Điểm không có ai phụ họa, tất cả mọi “người” trong viện tử đều nhắm mắt lại, nằm phơi nắng, đợi Như Nhi đáng thương trở về……
Lúc này, Tiểu Tiểu đang ở lãnh cung, hồn nhiên không biết chẳng bao lâu nữa một đôi bảo bối sư phụ và nhi tử cộng thêm mấy sủng vật của nàng, đến hậu cung, giúp cho cuộc sống nhiều tai nhiều nạn ở hậu cung này thêm gạch thêm ngói…..
Trong Ngự thư phòng, tiểu thái giám đến dâng ngự thiện, dọn xong rồi thì chậm rãi rời đi.
“Sóc, sắc trời hôm nay đã muộn, đệ hãy lưu lại bồi ta dùng thiện đi!” Hoàng thượng có chút mệt mỏi, nhìn Sóc vương vẻ mặt đang thối kia, hỏi.
“Ừm!” Sóc vương buồn bực ngồi xuống bàn thiện, trừng mắt nhìn mấy thứ mỹ vị kia, người nào không biết còn tưởng rằng, bọn chúng cùng hắn có thâm cừu đại hận gì.
Đều tại nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt kia! Hôm nay sau khi hạ triều vội vàng hồi Vương phủ, đem tất cả thị thi*p trong phủ gọi đến một lượt, trong đó lại không có bóng dáng nữ nhân đáng ૮ɦếƭ kia! Được lắm! cư nhiên dám gạt bổn vương, nghĩ đường đường là Sóc vương phủ của ta không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi, hơn nũa nữ nhân kia có vẻ như không có võ công. Không phải thị thi*p thì là nha hoàn rồi, tìm đến tất cả nha hoàn trong Sóc vương phủ, mụ nội nó, chỉ cần là nữ nhân trong phủ đều gọi đến hết, không ngờ vẫn không có!
Vẽ ra cái bộ dáng khó coi muốn ૮ɦếƭ kia của nàng, đưa cho quản gia, quản gia nhìn rồi trực tiếp lắc đầu: “Chưa thấy qua, trong phủ không có người này! Vương gia, người này xấu xí như vậy, chỉ cần gặp qua một lần lão nô nhất định sẽ nhận ra!
Sóc vương nhíu mày, nàng xấu xí sao? Nữ nhân kia lớn lên xấu xí á? Bán tín bán nghi đem bức họa kia qua xem, mới phát hiện bản thân đem nàng vẽ xấu gấp hai mươi lần! đem bức tranh xé nát vụn, lấy 乃út vẽ lại lần nữa, một nữ nhân gợi cảm hiện lên trên giấy!
Vội vàng đem bức họa ném cho quản gia, quản gia vẫn nói chưa gặp qua. Nộ khí xông lên, đem mấy tên thị vệ đương trực đánh cho một trận, rồi kêu người đến kinh thành lùng bắt khắp nơi……
Này không, người vẫn còn chưa tìm được, thì bản thân lại bị Hoàng thượng kêu đến đây bồi hắn nói chuyện. ô ô, ta cũng rất buồn bực mà? Ai đến bồi ta tâm sự đây?
“Sóc, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp phải hảo hảo uống, đêm nay chúng ta không say không về!” đẩy tiểu thái giám bên cạnh ra, Hoàng thượng đích thân rót rượu cho Sóc vương, khôn phải đều nói ‘nhất túy giải thiên sầu’ hay sao? Chiều hôm nay thật sự là suýt chút nữa bị nữ nhân kia làm cho tức ૮ɦếƭ.
Ly rượu cứ tràn đầy, mỹ vị trên bàn vẫn chưa động đến bao nhiêu, rượu thì lại uống không ít. Nói hai người, mỗi người đều có chuyện phiền lòng, nhưng bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, chuyện phiền lòng của hai người họ cư nhiên là cùng một nữ nhân……..
“Sóc, đệ có tâm sự gì vậy? mặt hôm nay thật là thối…..”
Nhìn đệ đệ vẫn chưa thể nâng ly, Hoàng thượng hảo tâm hỏi.
“Không có, Hoàng thượng huynh nhìn lầm rồi!” Sóc vương bực bội đáp. Cho dù có, cái loại chuyện phiền đó chỉ cần ta biết người biết, trời biết đất biết là được rồi, có thể ra ngoài lớn tiếng la hét hay sao? Có thể nói với mọi người, đường đường Sóc vương lại bị hạ xuân dược, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ bị dục hỏa thiêu đốt một lúc, sau đó lại không thể……..
“Vậy sao? Nhưng ta lại có chuyện buồn phiền đấy. Chiểu nay suýt chút nữa thì bị Vu Thủy Tiên kia làm cho tức ૮ɦếƭ.” Hoàng thượng lại uống một ly, ngẫm lại bản thân, đường đường là cửu ngũ chí tôn, có bao giờ chịu sự bực tức này chứ? Không thể tìm người khác để phát tiết, trò chuyện với đệ đệ của mình, ngồi phát tiết buồn bực hẳn là được rồi.
“Thụy Tiên (tiên ngủ)? chính là Tiên Quý phi của huynh hả? tên có chút quái, nhưng nghe nói là đúng tiêu chuẩn của một đại gia khuê tú, nàng sao dám chọc huynh…..” Sóc vương nhướn nhướn mày, trên thế gian này người có thể chọc giận hoàng huynh không nhiều, xem ra Thụy Tiên kia không phải loại hiền thục như trong lời đồn
“Thụy Tiên? Ha ha, cái này ngược lại nghe hay đấy, sau này ta sẽ gọi nàng như vậy……” nghĩ đến cái tên này sẽ làm cho nàng tức đến nỗi giậm chân, tâm tình của Hoàng thượng bắt đầu cao hứng lên, gắp một miếng thịt nai, đưa vào trong miệng, bắt đầu nhấm nháp……
“Hoàng thượng……cứu mạng a…….có ma…”
Cứ như cơn gió, một bóng đen từ bên ngoài bay xộc vào, thái giám ngoài cửa ngay cả ngăn lại cũng không có cơ hội, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, mấy người gan bé liền hôn mê bất tỉnh.
“Bắt thích khách!” không biết ai ở ngoài cửa hô lên một tiếng, một đám thị vệ liền xông vào, gắt gao theo sau bóng đen kia…..
“Phụt…”
Hoàng thượng nghe thấy thanh âm của Hỷ công công trước hết là ngây ra một lúc, rồi lúc nhìn thấy mặt của hắn, miệng bắt đầu co quắp, vô tình đưa mắt đến phía sau vải, thức ăn trong miệng rốt cục không cố kị gì đều phun sạch ra ngoài……
Bất quá, may mà Sóc vương cảnh giác, hắn nhảy sang một bên, ngoại trừ góc tay áo bị dính chút đỉnh, nơi khác vẫn bình yên vô sự.
“Hoàng thượng!” Sóc vương bực mình trừng mắt nhìn Hoàng thượng, mà Hoàng thượng thì càng cười vui vẻ:
“Hỷ công công, ngươi quay người lại, để trẫm xem một cái?”
“Hoàng thượng, lãnh cung kia nháo quỷ rồi……” Hỷ công công kinh sợ nói ra những gì xảy ra buổi tối hôm nay, cái bản mặt máu đất lẫn trộn lẫn kia bởi vì hắn nói chuyện mà chuyển động, nước mắt càng thuận thế mà chảy xuống, thành hai dòng nước. Hoàng thượng thế mà lại có hứng thú nghe hắn than khóc trần thuật, Hỷ công công thấy sự chuyên chú của Hoàng thượng, nói càng thêm đặc sắc, mãi đến khi hắn nói hết, rồi dùng tay áo lau mặt một cái, bởi vì nước mắt, cả gương mặt của hắn càng thêm đặc sắc………
“Xong rồi?” nghẹn ý cười, Hoàng thượng rất ‘quan tâm’ hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, xong rồi!” Hỷ công công rất ‘bình thường’ trả lời.
“Xoay người lại đây!” Hoàng thượng rất tò mò ‘màu cờ tung bay’ ở phía sau hắn, phía trước đặc sắc như vậy, không biết phía sau lại là quang cảnh gì?
“Hoàng thượng, không được đâu. Đưa lưng về phía Hoàng thượng, chính là bất kính…..” Hỷ công công vội vàng cự tuyệt, nhưng Hoàng thượng lại trầm mặt xuống, tức giận nói:
“Xoay người!”
Hoàng thượng tức giận à? Cảm giác được sự bực mình của Hoàng thượng, Hỷ công công cẩn cẩn dực dực chậm rãi xoay người lại, hai tiếng cười to mãnh liệt bộc phát ra ——
“Hỷ công công, ngươi mặc tiết khố hình quả trứng à?” Hoàng thượng ôm bụng hỏi.
“Không đúng, là hình tam giác lớn!” Sóc vương khẳng định nói.
“Ta nói hình quả trứng thì chính là hình quả trứng!” Hoàng thượng bá đạo nói.
“Vậy chưa chắc, nếu không thì đi qua xem xem, lột ra không phải biết rồi sao…..”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc