Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo - Chương 15

Tác giả: Dương Dương

Cũng là đêm dài, có người tựa gối liền ngủ, nhưng lại có người ‘cô chẩm nan miên’.
Vu Hoa nằm trên giường, trước mắt cứ nghĩ đến đôi môi sưng lên của Tiểu Tiểu cùng với bộ dáng nắm tay bên nhau của hai người họ, trong lòng liền buồn bực khó chịu. Nàng vốn là do mình quen biết trước, nhưng sao lại để Lân Vương chiếm trước chứ? Nghĩ đến sự si mê của Thủy Thủy đối với Lân Vương, có thể để Thủy Thủy mê hoặc Lân Vương không?
Nghĩ đến muội muội, tim hắn cũng hơi nhói lên, thật sự phải để cho muội muội đi trêu đùa Vương gia sao? Thủy Thủy có thể thích ứng với cuộc sống trong Vương phủ không? Chính mình chỉ có hai muội muội, một người đưa vào hoàng cung, đã cắt đứt hạnh phúc cả đời; mà người còn lại, cũng muốn đưa đến Vương phủ sao?
Trong lúc suy tư, hắn đi tới trong viện, bất tri bất giác, liền đi đến ngoài phòng nàng. Bên trong im ắng, chắc nàng đã ngủ say rồi. Thật muốn vào trong nhìn nàng, nhưng lại không dám.
Nhớ đên một màn bi thảm ngày đó của mình, hắn oán hận nhìn vào trong phòng Thủy Thủy. Nếu như thể người ta biết, mình trốn dưới giường người khác, bị một chiếc giày bay đến đập vỡ mũi, chính mình còn có mặt mũi nào để sống nữa?
Gió nhẹ nhàng thổi, Lân Vương đi về hướng tẩm thất của mình, nhìn thấy quản gia một bên cúi đầu, hắn bực mình hỏi:
“Lại chuyện gì nữa?”
“Vương gia…đêm nay tuyên người nào đến?” Ngữ khí run rẩy, đầu của hắn cúi thấp càng thêm thấp. Hôm nay hỏa khí của Vương gia thật không nhỏ, chắc là chuyện *** không được thỏa mãn thì phải? Hi vọng tìm cô nương tốt một chút, một khi tâm tình cao hứng, nói không chừng sẽ không truy cứu sự thất trách của mình nữa….
Lân Vương quay đầu lại, ánh mắt sắc bén quét nhìn hắn một lượt, cười nói:
“Biệt viện của Vương phủ ,hơi nhỏ, nhưng phong cảnh rất được, là nơi nào?”
Biệt viện? Vẻ kinh ngạc trong mắt quản gia chợt lóe rồi biến mất, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát. Suy tư một lúc, hắn trả lời: “Hồi Vương gia, Liên viên Thành tây. Bên trong chỉ có bốn năm gian phòng, trong viện có một ao sen rất to, phong cảnh xung quanh rất đẹp, lại rất u tĩnh!”
“Liên viên? Ngày mai phái người thu thập một chút, sau khi ta hạ triều liền đến, người chực ở bên đó là được…”
Nói xong, cười nhỏ một tiếng, Lân vương sung sướng đi đến tẩm thất, quản gia ngơ ngác nắm bản danh sách trong tay, lẩm bẩm:
“Đơn giản như vậy, liền tha cho ta?”
Tối qua, một giấc ngủ ngon! Tiểu Tiểu mở mắt, kì quái nhìn bốn phía, Thủy Thủy kia, sao lại không ồn ào đến đánh thức mình nhỉ? Chắc là thời gian ngủ lâu quá, lúc tỉnh dậy, trên người không có cảm giác đau nhức ê ẩm như lúc đầu, cúi đầu nhìn, mấy vết hôn xanh xanh tím tím cư nhiên cũng phai nhạt đi rất nhiều. Nhưng nếu như muốn đợi cho nó hoàn toàn biến mất, còn phải qua mấy ngày nữa.
Bàn tay hướng phía dưới gối, mò được ngân phiếu xong, nàng cao hứng cười. Hóa ra, đấy không phải là mơ, vừa trừng phạt được Ngưu Phong, lại lời được ngân phiếu. Đây không phải là trộm nha, là ám đoạt đấy chứ?
“Cười gì vậy?” Một đạo âm thanh dễ nghe truyền đến, Tiểu Tiểu liền theo tiếng nói quay đầu lại, nhìn thấy được cư nhiên lại là ánh mắt hàm ý cười của Lân Vương. Nàng hoảng sợ trừng mắt, hắn đến đây lúc nào?
“Ta cũng là mới vừa đến, thấy nàng vẫn chưa dậy, liền đợi ở bên ngoài. Vùa mới tiến vào thôi!” Đọc ra được nghi vẫn trong ánh mắt nàng, Lân Vương cười giải thích nói.
“Người hiện tại làm như vậy thật không đúng, Vương gia. Sao người có thể tùy tiện vào phòng của ta được chứ?” đầu ốc Tiểu Tiểu cuối cùng cũng thoát ra khỏi tiếu nhãn của hắn, nàng đem thân mình chui tuột vào trong chăn, mãi đến khi xác định bản thân chỉ lộ ra có đúng một cái đầu, mới yên tâm nhìn hắn.
Nhìn thấy cử động của nàng, trong lòng Lân Vương vui đến tận trời. Tiểu Tiểu này, thật là quá có ý tứ rồi. Hôm qua hai người cũng đã ‘cái kia’ rồi, nàng còn trốn cái gì? Nhìn môi nàng vẫn còn có chút sưng, Lân Vương cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, cái đấy là kiệt tác của mình….
“Tiểu Tiểu, môi của nàng sao lại sưng thế?” Vô tội hỏi nàng, đơn giản là vì muốn bức nàng nói ra hết thảy sự việc hôm qua. Kì thực trong lòng, bản thân sẽ không truy cứu tội hạ độc của nàng.
“Ách…” Còn không phải bị ngươi làm sao, Tiểu Tiểu thầm nói, nhưng nghĩ đến hạnh phúc của Thủy Thủy, câu này có như thế nào cũng không nói ra được, nàng bất an nói: “Bị muỗi cắn!”
Cái gì? Cư nhiên dám nói bổn Vương là muỗi? Mặt Lân Vương lúc này xệ xuống, thật muốn đi qua đó áp trụ nàng, hung hăng muốn nàng, hỏi xem chính mình rốt cuộc có phải muỗi hay không….
Tiểu Tiểu chỉ vô tội nhìn hắn, nghĩ đến hắn là con muỗi, hơn nữa còn là một con muỗi lớn, trong lòng sớm đã buồn cười muốn ૮ɦếƭ…
Nhớ đến mục đích đến đây, Lân Vương đè ép sự tức giận, mới quay mặt qua, ôn nhu nói:
“Tiểu Tiểu, không phải nàng muốn tìm một nơi ở sao? Ta đã giúp nàng tìm một chỗ, nàng qua đó xem có thích hay không? Muốn mua muốn thuê đều tùy nàng!”
“Thật không?” Cả mặt Tiểu Tiểu đều sáng lên, thật không ngờ Lân Vương này thật khá, cư nhiên giúp mình tìm phòng ở: “Người ra trước đi, ta mặc y phục, chúng ta liền đi xem!”
Nàng đã hạ độc mình sao? Tại sao chỉ đơn giản nhìn nụ cười của nàng, liền có thể đánh tan những gì bất mãn trong lòng? Ngồi ở ngoại sảnh, nghe thấy tiếng thay y phục sột sột soạt soạt, thật muốn đi vào đó xem xem, xem bộ dáng e lệ của nàng. Nhưng bây giờ vẫn chưa thể vào được, Tiểu Tiểu không phải nữ tử bình thường, phải từ từ chinh phục nàng, để nàng cam tâm tình nguyện tiếp nhận mình. Bản thân mình còn có ưu thế, lần đầu tiên của nàng, chính là cho mình, không phải sao? Nhớ đến mấy vết máu loang lổ trên y phục kia, trong lòng hắn càng thêm bay bổng…
“Tại sao phải đi cửa sau?” Lại chẳng phải trộm, đi cửa sau hình như rất kì quái.
“Tiểu Tiểu, nàng quên rồi sao, hôm nay là ngày Tiên phi về thăm người thân, cửa trước rất nhiều người!” Thấy nàng mơ mơ hồ hồ, Lân Vương hảo tâm giải thích.
“Ồ!” Chả trách Thủy Thủy kia không đến làm phiền mình, hóa ra là đi nghênh tiếp phi tử của Hoàng thượng.
“Nàng ấy có đep không? Ta cũng muốn nhìn a!” Phi tử của Hoàng thượng, chắc người nào người nấy mạo mỹ như tiên. Hoàng thượng lão đầu kia thật có phúc khí, cưới nhiều nữ tử xinh đẹp như thế, hằng ngày XXOO, có khi nào phòng sự quá độ mà ૮ɦếƭ không?
Lân Vương bất đắc dĩ nhìn nữ tử đang suy nghi vớ vẩn kia, lắc lắc đầu, chỉ một cái cây cách đó không xa, thở dài nói: “Đừng lên tiếng, chúng ta lên đó!”
“Được a! Được a!” Đang lúc nói chuyện, bên hông đột nhiên siết chặt, cả hai người đều đã không thấy bóng. Chỉ lưu lại một lão đầu gác cổng, miệng lẩm bẩm:
“Thật đúng là hoa mắt, lúc nãy rõ ràng nhìn thấy hai bóng người mà, sao lại không thấy đâu nữa? Lớn tuổi, già rồi…”
“Này, Vương gia, ngươi làm chi ôm thắt lưng ta chặt như vậy hả?” Tiểu tiểu bực mình nhìn thắt lưng bị nắm, kháng nghị nói.
“Không phải sợ nàng té xuống sao? Nàng lại không có võ công? Nếu té rồi làm sao bây giờ?” Lân Vương sung sướng nói.
Ai không có võ công? Tiểu Tiểu hung tợn nhìn hắn. Chính mình vốn che giấu võ công là chuyện thực, hắn cũng không thể thừa dịp này, gắt gao ôm chính mình, sẽ không sợ *** thiêu đốt sao? Hay là chính mình vóc người không tốt, mặc dù hắn gắt gao ôm, cũng sẽ không có bất cứ phản ứng gì?
Cúi đầu nhìn về phía bộ *** của mình, hình như cũng không nhỏ hả; ௱o^ЛƓ thì nhân tiện càng không cần phải nói rồi, tuyệt đối đủ co dãn, đủ cong. Như vậy vóc người không tệ, không tin hắn sẽ không có phản ứng. Trừ phi…
Ha ha, rốt cục biết rồi, hắn thích chính là nữ đồng rồi, tự nhiên chỉ có hứng thú với nữ oa chưa phát dục, cho nên hắn mới dám đem chính mình gắt gao ôm vào trong ***. Nghĩ đến trước nói qua phải giúp hắn, xem ra, thật đúng là chuẩn bị nhiều Xuân dc. Ăn nhiều Xuân dc, hắn rất dũng mãnh à, tựa như ngày hôm qua, thật sự là cực kỳ hay!
“Lại đang suy nghĩ cái gì? Cười như vậy gian trá?” Lân Vương nhẹ nhàng bám vào bên tai Tiểu Tiểu, ác ý thổi vành tai Tiểu Tiểu.
“Không có! Vương gia, ngài như vậy chăm sóc, Tiểu Tiểu thật hảo hảo cám ơn ngươi nha…” Thanh âm ôn nhu vừa nói, Tiểu Tiểu quay đầu ẩn tình nhìn hắn, cố ý đem khí thổi trên mặt hắn, mà đầu thì làm bộ vùi đầu sâu vào áo hắn, vuốt vuốt *** hắn ( * *hải đường*: chị này gian thấy mồ = =…..Shinku: Ta cũng thấy vậy *vuốt cằm*)…
Tử Vương gia, có dũng khí khiêu khích ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi! Thế nào cũng phải cho ngươi *** thiêu đốt.
Đột nhiên ôn nhu, làm cho Lân Vương hơi kinh ngạc một chút. Chợt lộ ra nét tươi cười mê hồn, ẩn trong đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Tiểu Tiểu, làm cho Tiểu Tiểu thấy tụ trong mắt hắn ngay lúc đó là ***…
Bên ngoài tiếng động lớn vang lên làm tất cả dừng lại, Tiểu Tiểu đang đắm chìm trong đôi mắt hắn thanh tỉnh lại. Đôi mắt của nam nhân này, thật đúng là không thể nhìn, rất quỷ dị rồi, thiếu chút nữa vừa rồi như hắn nói. Phía sau có vật gì cứng cứng, hướng ௱o^ЛƓ của mình? Mặt hơi đỏ một chút, xem ra không riêng gì mình, ngay cả phá hư nam nhân đều sinh lòng ái mộ rồi đây, Tiểu Tiểu một chút cử động cũng không dám đứng. Sợ chính mình hơi chút vừa động, Vương gia nhân tiện ăn chính mình, nếu như vậy, ngày đó Thủy Thủy cố gắng chẳng phải là uổng phí?
Cửa chính tướng phủ, tất cả đồng loạt quỳ xuống, chỉ thấy một cỗ kiệu xa hoa dừng lại. Mà người quỳ ở dưới cũng đồng thanh xin thỉnh an quý phi, xem chính mình không hô đi, thật đúng là chiếu cố chính mình, Tiểu Tiểu nghĩ lại chưa từng có quỳ qua bất luận kẻ nào đây?
Quý phi? Không phải nói phi sao? Chẳng lẽ quý phi cùng phi vốn là một cấp bậc? Vậy phải tăng một chữ ‘quý’ làm cái gì? Phiền toái, thật đúng là ăn no rồi rỗi việc?
Một nữ tử quần áo hoa mỹ từ trong kiệu được dìu ra, trên đầu rất nhiều vật trang sức, làm cho Tiểu Tiểu bị ép nhìn tới khó chịu, thật không biết nàng như thế nào chịu được. Xem nàng kia dáng vẻ thật yếu đuối, phỏng chừng cũng là một đóa liên hoa trong thiên hạ, đáng tiếc một đóa hoa tốt như vậy tiến Hoàng thượng ,vậy chẳng phải là đóa hoa trên bãi phân trâu sao…
Bồi nàng trở về người không nhiều lắm, sau khi hạ kiệu, những người đó dĩ nhiên nhân tiện rời đi rồi, còn lại hai người cung nữ cùng nàng vào tướng phủ. Bởi vì chỉ nhìn được từ một góc, Tiểu Tiểu vẫn không nhìn được mặt của nàng, nhưng ở cùng trong viện, muốn gặp mặt hẳn là không khó đi? Sau này lại nhìn cũng dễ thôi…
Lân Vương chứng kiến Tiểu Tiểu nhìn không chuyển mắt, ác ý hướng người Tiểu Tiểu nhích lại gần. Tiểu Tiểu bực mình mặt nhăn cau mày, nhìn cách đó không xa đám người rộn ràng nhốn nháo, tay nàng tùy ý vung về phía sau, thân thể chấn động một lát, tay vừa lúc đánh vào *** mạnh mẽ của Lân Vương , Lân Vương thở dốc vì kinh ngạc…
“Xin lỗi, Vương gia, ta thật sự không phải cố ý. Vừa mới đánh ngươi chỗ nào rồi, đau không?” Vẻ mặt không biết xấu hổ nhìn nam nhân, Tiểu Tiểu chuẩn bị tâm lí mình sẽ bị mắng rồi đây.
“Không có việc gì!” Không đành lòng trách phạt vẻ mặt nữ nhân ngây thơ kia, Lân Vương rầu rĩ nói. Nữ nhân, sau này, chờ ta quang minh chính đại có được nàng, ta thế nào cũng phải cho nàng bảy ngày bảy đêm không xuống giường được! Lân Vương trong lòng thề nói. ( * hải đường: soái ca còn gian hơn, hí hí, bất quá em thích *—-*Shinku: Hơ hơ! mãnh nam^^!)
Bên ngoài đợi mọi người vào nhà rồi, ôm thắt lưng Tiểu Tiểu, Lân Vương trực tiếp đi ra ngoài tướng phủ. Xem một chút sắc trời, nhanh đến giữa trưa rồi, hắn quan tâm hỏi: ” Tiểu Tiểu, buổi sáng nàng cũng không có ăn cơm, đói bụng chưa? Chúng ta ăn cơm trước đi?”
Tiểu Tiểu cảm kích nhìn hắn một cái, mặc hắn dẫn đi tới quán ngay gần đó. Vương gia mặc dù vừa nãy phá hư chuyện một chút, nhưng bản chất là tốt, bây giờ lại cố gắng để quan tâm người khác.
“Làm chi dùng loại này ánh mắt nhìn ta hả, Tiểu Tiểu, nàng sẽ không đột nhiên phát hiện ta rất không tệ đi? Ta vốn rất không tệ, nàng xem ta lớn lên ngọc thụ lâm phong…” Lân Vương vừa nói tựa nhạc, Tiểu Tiểu quay đầu đi chỗ khác, cả giận nói:
“Vương gia, muốn cho ta ăn ít thì nói rõ ra được rồi , làm chi phải nói ác tâm như vậy?”
“Này… Chẳng lẽ ta nói có sai sao?” Chứng kiến Tiểu Tiểu không kiên nhẫn, Lân Vương cười làm lành nói: “Tiểu Tiểu, không nói nữa , ta không nói nữa, chúng ta nhanh lên một chút ăn đi, ăn xong rồi, đi xem phòng ở đi…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc