Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người - Chương 19

Tác giả: Hoa Tri Phủ

Khai pháo phủ Quốc công

Cung điện Hoài Tống nguy nga mà tráng lệ, mái ngói nhấp nhô, đưa mắt không thấy điểm cuối.
Theo lý cung phi không thể tùy tiện triệu kiến ngoại thần, nhưng giờ tính mạng Hoàng đế kham ưu, mà Vũ Văn Hoàng hậu cũng chưa từng coi trọng quy củ.
Ngự hoa viên là một nơi tuyệt vời để nói chuyện yêu đương, cho đám cung nhân lui xuống, đương nhiên cũng là nơi mưu mật quyết sách tuyệt vời nhất. Cách đây không lâu, mùa đông đã tới thế chỗ mùa hè, để lại những cành cây khô khốc nghiêng bên mặt nước, gió lạnh thổi qua khiến chúng kêu rắc rắc, trái lại rất có không khí.
Trữ Khác ở xa hơn một thước, đứng thẳng. Vài khóm hoa mai vàng phía sau đã nở rộ, người ta nói hoa mai thường nở khi tuyết rơi, nhưng năm nay lại khác.
“Nương nương có gì phân phó.” Giọng hắn vẫn xa cách, hờ hững như thường.
“Ngươi định dùng cái giọng này nói chuyện cùng Bổn cung sao?” Vũ Văn Viễn đưa lưng về phía hắn, mười móng tay sơn lòe loẹt như biển hoa anh túc, “Dù gì chúng ta cũng là người trên một chiếc thuyền, sao ngươi cứ phải phủi sạch quan hệ, muốn tránh cũng không tránh được.
“Vi thần không dám.” Mũi hắn cao thẳng, miệng thì nói vậy nhưng cả người vẫn thẳng như cây tùng, không một chút kính sợ.
“Sự thật chứng minh, không có ngươi ta vẫn có thể làm được. Phủ thị vệ ấy mà, phủ nội vụ cũng vậy, có ai mà không nghe lời của ta?” Vũ Văn Hoàng hậu dùng những ngón tay được chăm sóc cẩn thận cầm lấy một quả hồng, thờ ơ, “Hôm nay Bổn cung cho gọi ngươi đến cũng là chuyện bất đắc dĩ. Cửa Bắc canh chừng không cẩn thận để Ngạn Khải đóng giả thái giám trốn ra ngoài, thân hắn vốn bị trọng thương, nhưng ngay cả Thanh Nghiêu Vệ lục soát lâu vậy cũng không thấy tung tích, thật sự ta có chút bất an.”
Trữ Khác dừng mắt trên bóng lưng nàng thật lâu, thở dài.
“Trữ Yên, muội sẽ không hối hận chứ?”
Cả người Vũ Văn Viễn chợt đông cứng, nhưng rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường, lạnh lùng nói: “Ai cho phép ngươi gọi cái tên này? Trữ Khác, ngươi có tư cách gì giáo huấn ta. Lẽ nào ngươi đã quên mình từng thề gì với cha sao?”
“Kể từ khi ngươi quỳ phục trước bài vị Trữ gia, đời ngươi đã định sẵn cho ta sử dụng. Dù cho ta có làm trái ý trời, ngươi cũng phải thay ta xoay chuyển Càn khôn.”
Hắn khẽ nhấc khóe mắt, nhưng không đáp lại.
Vũ Văn Viễn vẫn đứng đó, ánh mắt sắc bén khác xa nữ tử nhân gian, giống như một con hồ ly ngoan độc, “Gà mái gáy sáng, có gì không thể? Phụ nữ nắm thiên hạ, có gì không thể?”
Thần sắc an tĩnh chợt chuyển sang rét lạng như Bắc cực, Trữ Khác cứ nhìn mãi bóng lưng nàng, có phần đáng tiếc.
“Muội đi tới bước này, ta còn có thể nói gì… Bí quá hóa liều, bại, cũng chỉ một ly rượu độc, thắng, lại là quân lâm thiên hạ nhìn xuống muôn dân, đến khi chỉ còn một mình, mới biết nơi cao tất lạnh. Trữ Yên, muội thật sự sẽ không hối hận chứ?”
Những lời như vậy, hắn đã hỏi đến hai lần rồi.
“Vậy đã làm sao, đường vương giả, vốn không cần người làm bạn.” Nàng kiên quyết thắng thắn.
Một tiếng hừ nhẹ không rõ có phải thở dài, giống như quyết định trọng đại, Trữ Khác lui về sau một bước, giọng nói vẫn bình thản như trước: “Nếu không tìm thấy người, vậy liền đem tin tức bệ hạ băng hà công cáo thiên hạ.”
Hắn có thể nói ra những lời này, Vũ Văn Viễn thật có chút kinh ngạc, “Ngươi thay đổi thật nhanh đấy.”
“Thế nhân đều biết ta và ngươi có liên quan. Nếu không giúp ngươi, chờ Hoàng đế trở lại, vi thần cũng chỉ có ૮ɦếƭ.” Hắn tóm gọn giải thích cho nàng.
Nhưng lúc này Vũ Văn Viễn lại lộ vẻ do dự: “Nếu hắn trở lại, không phải như vậy quá mức mạo hiểm sao.”
“Hắn ૮ɦếƭ rồi thì trở về kiến giải kiểu gì.” Trữ Khác hạ mắt, hàng lông mi dài trùm lên, “Cải tử hoàn sinh, ai sẽ tin?”
Vũ Văn Viễn xoay người đối mặt hắn, ánh mắt vô hình, đáp: “Tốt.”
Trữ Khác hướng nàng cung kính khom người, ý muốn cáo từ, mai vàng phía sau chậm rãi mở đường cho hắn. Được nửa đường thì hắn dừng lại, không có ý muốn về nữa.
“Thần có một chuyện.”
Vũ Văn Viễn nghi ngờ: “Sao?”
Trữ Khác: “Cách đây vài ngày, Hoàng thượng tứ hôn con gái của Lương tướng phủ Quốc công cho vi thần, mục đích ngài cũng rõ. Khẩn cầu nương nương thu hồi ý chỉ, cho dù vi thần bị tiếng xấu cũng không sao hết.”
Vũ Văn Viễn bắt đầu tò mò, “Trước Hoàng thượng muốn ràng buộc ngươi với bọn họ, nhưng thế lực Lương Quốc công phủ đâu thể làm khó ngươi, không lẽ là ngươi không hài lòng với hôn sự này?”
“Xem như thù riêng, hà tất hỏi nhiều.” Hắn khẽ cười một tiếng, “Nếu có gan đem quốc pháp ra khống chế ta, vậy bọn chúng cũng sẽ được đi đường lớn.”
Nói được nửa, Trữ Khác thu lại tâm tình mới nói tiếp: “Vi thần mới tới hơn hai mươi tụng sư (thầy cãi), sau vài ngày sẽ đệ đơn cáo trạng. Giấy trắng mực đen, chứng cứ vô cùng xác thực. Điều lệ kháng chỉ, gian dối, tham ô, không làm tròn chức trách, lạm dụng quyền hành, với hơn ba mươi điều tội trạng, Lương tướng phủ Quốc công cử gia cáo thượng nha môn.”
Vũ Văn Hoàng hậu bật cười: “Thừa tướng tự mình động tay, còn cần ta làm gì?”
“Không cần nương nương nhúng tay, chỉ cần thu hồi ý chỉ tứ hôn là được. Vi thần mọi chuyện đều vô lực, chỉ hy vọng hôn sự bản thân do mình làm chủ.” Mắt khẽ động, hiếm khi thấy hắn nói lời thành khẩn.
Vũ Văn Hoàng hậu một tay nhấc ly trà, ngẩng đầu bí hiểm nhìn hắn, cuối cùng đáp.
“Được.”
xxxx
Thời tiết thật sự càng ngày càng lạnh, nói cũng ra khói rồi, phỏng chừng không lâu nữa tuyết sẽ rơi. Tuy Hoài Tống nằm hầu hết ở phía Nam, nhưng thật ra vào đông cũng rất lạnh lẽo.
Mỗi ngày Tống Trường Tuyết đều bộn bề rất nhiều việc, ngoại trừ quấn lấy bên giường Ngạn Khải dạy mình viết chữ ra, niềm vui lớn nhất mấy ngày nay của nàng là nấu ăn. Từ ngõ Tứ Liễu mua được các loại nguyên liệu, vén tay áo ra sức đập phá nửa ngày trong phòng bếp, đủ loại nguyên liệu được đem ra làm thí nghiệm, sau đó sẽ thấp thỏm nghe đánh giá của Ngạn Khải.
Ngày đầu tiên: “Quá khó ăn.”
Ngày thứ hai: “Tạm nuốt được.”
Ngày thứ ba: “Không tệ lắm.”
“Thật sao thật sao thật sao!?” Lúc nghe được ba chữ kia, nàng quả thực hạnh phúc muốn chảy nước mắt, thiếu chút là ôm cánh tay hắn hoan hô vạn tuế, bởi từ miệng hắn mà được khích lệ thật sự còn khó hơn lên trời.
Ngạn Khải cười như gió mùa xuân: “Đương nhiên là giả.”
Thoáng cái nàng xùy một hơi, càng nghĩ càng thấy giận, trực tiếp nện một đấm nhỏ lên cánh tay hắn, cả giận: “Loại người như ngươi chắc chắn đã định sẵn cô độc suốt đời!”
“Vậy cũng phải kéo ngươi theo cùng.”
Ngạn Khải có thể đang nói đùa, nhưng cũng có thể nghiêm túc, giọng điệu không nhìn ra là thật hay giả.
Ở chung nhiều ngày như vậy, Tống Trường Tuyết đã sớm quen với tính bất cần đời của hắn, không chấp mà xoay người rời đi, lại bị hắn kéo góc áo, hắn đem một phong thư dán kín nhét vào trong tay của nàng.
“Ngươi làm gì thế?”
“Giúp ta chuyển một thư.”
Nàng hoảng sợ tròn mắt, nàng thấy cuộc sống hiện tại của mình đã thảm đến không nỡ nhìn. Không lẽ hết giặt y phục nấu cơm thay thuốc, giờ nàng còn có tác dụng làm người chuyển thư?
Tống Trường Tuyết trừng mắt nhìn hắn: “Vậy ngươi có thưởng tiền hay không đây?”
“Thưởng thưởng thưởng, chân ta đang bị thương mà, thông cảm chút đi, nha.” Ngạn Khải triển khai chiến thuật làm nũng, cười rực rỡ như hoa hướng dương.
Tống Trường Tuyết đối với người nụ cười đẹp mắt này luôn không có sức chống cự, đành ấm ức nắm phong thư: “Được rồi được rồi, thư này là đưa cho ai?”
“Thái úy đương triều.”
“!”
Ngạn Khải nghiêng đầu, nhìn biểu tình nàng như đạp phải phân cẩu, lạnh nhạt: “Cố giao (bạn cũ) thôi mà, không cần ngạc nhiên như vậy đâu.”
“Ngươi với Thái úy là cố giao?” Nàng vẫn rất kinh ngạc, “Không nhìn ra nha, ta còn tưởng ngươi chỉ là tam công tử nhà Đàm Thị lang bị hoa liễu còn bị đuổi đánh nữa chứ!”
Ngạn Khải im lặng ngoảnh đầu: “Ngươi nghĩ giống sao?”
“Giống! Quá giống!” Tống Trường Tuyết không chút do dự giơ ngón tay cái nên, lại bị hắn chặn lui.
“Tốt nhất là trước giờ ngọ giao đến tay Thái úy cho ta.” Ngạn Khải nằm thẳng xuống, nhắm mắt, “Tái kiến.”
“Hừ, tội phạm lẩn trốn còn tính thiếu gia!” Nàng biết hắn không nên nhìn thấy, càng muốn giả vờ nhổ nước bọt, “Tái kiến.”
Mặc kệ phản ứng của hắn, Tống Trường Tuyết xoay người ra ngoài làm việc, dọc đường làn váy cứ gọi là tung bay như thể nàng để bụng câu ‘trước giờ ngọ’ kia. Nàng thấy thật lạ nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, có lẽ là do mình mặc y phục quá nổi bật, cũng có thể là ánh mắt người ta nhìn nàng có phần đặc biệt.
Nàng đi hết mấy con phố, đi mãi, hỏi qua rất nhiều người, cuối cùng cũng đã thấy cửa lớn phủ Thái úy. Tống Trường Tuyết đứng từ xa nhìn cửa to khí thế, đương nhiên không tự chủ được lại nghĩ đến phủ Thừa tướng, nhìn quy cách có vẻ giống, nhưng không giống nhau hoàn toàn.
Còn chưa đến gần, người gác cửa đã tiến lên cản nàng: “Cô nương có chuyện gì?”
Tống Trường Tuyết cúi đầu suy ngẫm, mình đang mặc y phục của Hứa bà bà, cái loại y phục chỉ dành cho người già mặc, đầu tóc thì rối một đống, sắc mặt tiều tụy do không trang điểm. Dưới tình huống này còn có thể nhận ra mình là một cô nương đúng thật không tồi.
“Ta… Ta tới đưa thư.”
Người gác cửa nghe xong, vươn tay: “Giao cho ta là được rồi.”
“Vì sao? Nếu ngươi vứt mất thì biết làm sao được?” Tống Trường Tuyết bất an, trong tiềm thức nàng nghĩ đây là một phong thư rất quan trọng.
“Dân gian có nhiều kẻ viết thư xin giải oan, đây vốn không phải chức trách của Thái úy, muốn đại nhân nhìn qua, không muốn bị vứt đi, loại chuyện này từng xảy ra vô cùng nhiều rồi, ngươi cũng chuẩn bị tâm lý đi.”
Tống Trường Tuyết bĩu môi bất mãn: “Nhưng mà thư này rất quan trọng, ta muốn đích tây giao tận tay Thái úy.”
Người gác cửa có chút châm chọc: “Ngài tưởng mình là Công chúa chắc? Thái úy là người ngươi muốn là có thể gặp ư? Giúp ngươi mang thư vào đã là cho ngươi ít mặt mũi, đi đi đi.”
Tống Trường Tuyết bị đuổi xa ba thước, tức giận đứng im dưới bậc thang. Nghĩ có người chịu nhận mang thư vào, suy tính một lát, nghĩ như vậy cũng đã đủ, nếu Thái úy thật sự không nhìn đến, đó cũng là mệnh của Cà Rốt đại ca…
Nàng đột nhiên cảm thấy mình có phần quá nặng nề trách nhiệm?
Nàng vừa bước lên hai bước, bỗng nhiên nhìn thân một hình bóng quen thuộc… Nàng phản ứng rất nhanh, thoáng cái núp sau sư tử đá phủ Thái úy, lén lén lút lút nhìn sang.
Một thân thanh sam quen thuộc bước tới, lòng nàng chợt căng thẳng. Người nọ tới trước cửa, cùng người gác cửa nói tới nói lui, dường như tới thăm hỏi. Tống Trường Tuyết nhìn gần hơn nữa mới rõ mặt hắn, hóa ra chính là người ngày trước gặp trên đường.
Nhưng thật sự bóng lưng rất giống Thừa tướng, nhưng tướng mạo lại khác nhau, mặt người này rất bình thường, nhiều lắm cũng chỉ có chút dung mạo. Nàng không nhịn được nhìn lén hắn chẳng qua cũng chỉ muốn từ hắn tìm chút hình bóng của Trữ Khác.
Dáng đi của hắn sao giống Tướng gia quá vậy? Nàng không tránh khỏi ngạc nhiên, to gan thò đầu ra, người kia còn đang mải nói chuyện với gác cửa, không có chú ý tới sự tồn tại của nàng.
“Ngươi đang nhìn gì thế?”
Nàng vô thức đáp: “Nhìn người đàn ông đó.”
Nàng giật mình phản ứng, toát mồ hôi lạnh nhìn sang bên cạnh, một tiểu khất cái (ăn xin) đứng bên cạnh nàng, cũng ngạc nhiên nhìn theo nàng đến người kia.
Tống Trường Tuyết vừa sợ vừa giận, nhỏ giọng mắng: “Ngươi là ai hả!”
Tiểu khất cái ước chừng khoảng mười tuổi, trịnh trọng trả lời: “Ta là Ai.”
“Ta hỏi ngươi là ai!”
“Ta chính là Ai đó!” Tiểu khất cái có chút buồn bực, lớn tiếng bực dọc, “Tên của ta chính là Ai đó.”
Tống Trường Tuyết không tin, nhất thời khinh bỉ: “Xùy xùy xùy ngươi là đồ nói dối, thiên hạ này có ai tên lạ thế!”
“Có gì đâu mà lạ. Mùa đông hoa mẫu đơn nở ở đây, Hoàng hậu còn có thể làm Hoàng đế nữa, thế gian này đâu có gì là lạ!”
“Ngươi nói cái gì?!” Tống Trường Tuyết thoáng bối rối, vội vàng hỏi, “Cái gì mà Hoàng hậu còn có thể làm Hoàng đế nữa? Hoàng thượng bị sao vậy?”
Tiểu khất cái khinh miệt nhìn nàng, “Ngay cả điều này ngươi cũng không biết? Đại sự Hoàng đế băng hà, hôm nay tiểu liệm, bách tính cũng phải phi ma để tang, ngươi lại dám mặc đồ sặc sỡ ra ngoài, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì!”
“Hoàng thượng… Băng hà? ” Lúc này nàng thật sự rối bời, nhớ lại yến hội ngày ấy có ngày qua một lần, tuy không thấy rõ mặt hắn, nhưng lại buồn vô cớ.
“Toàn bộ Hoài Tống đều biết, kể cả một đứa bé cũng biết, ngươi lại không biết?” Tiểu khất cái ra vẻ mình biết chuyện mà người khác không biết là rất giỏi, thật ra chuyện này cũng là chuyện thường, đã là người thì sẽ ૮ɦếƭ. Còn về phần người đó là Hoàng đế, đối với những người ở cấp bậc thấp hèn thật chẳng có chút quan hệ. Nhiều lắm thì làm bộ thương tiếc vài ngày, sau đó sẽ lại vui vẻ đi xin cơm.
Nói thật Tống Trường Tuyết cũng chẳng quá thương tâm, chỉ là cảm thán thế sự vô thường mà thôi. Rốt cuộc nàng cũng đã biết tại sao ánh mắt mọi người nhìn nàng lại quỷ dị như vậy. Nàng ϲởí áօ đỏ bên ngoài xuống, ôm vào trong иgự¢, mặc dù sẽ rất lạnh, nhưng cũng coi như là tôn trong Tiên đế mới gặp một lần.
Tiểu khất cái nhìn hành động của nàng, chọc một câu: “Ha ha, coi như ngươi cũng biết tự suy nghĩ!”
Nàng giận sôi lên, dứt khoát mặc kệ cậu, tiếp tục nhìn sang.
Không may là khi nãy tiểu khất cái nói quá lớn khiến người bên kia chú ý. Chàng trai chắc hẳn đang đợi thông báo bên trong, cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà nhìn, đối diện với ánh mắt của nàng chỉ xem như người xa lạ. Trong lòng Tống Trường Tuyết dâng lên từng tầng thất vọng.
Nhìn lén người ta bị phát hiện rồi, nàng cũng không phải dạng không biết xấu hổ mà tiếp tục nhìn, vậy nên ôm chặt áo trong tay quay về.
Từ chỗ này về đường Lĩnh An tuy không xa nhưng chân đi nhiều rất mỏi, bụng cũng quặn đau. Tống Trường Tuyết sờ bụng, có lẽ nguyệt sự của mình sắp tới, vội vã đến tiệm thuốc mua ít thuốc bổ.
Sờ đến bên hông, sao không thấy túi tiền!
Nàng sợ đến bước ba bước thành hai, bên trong đó là toàn bộ ngân phiếu lần trước Quốc công phu nhân đưa nàng, cuộc sống nhiều ngày qua của nàng đều nhờ vào nó, nếu không có chắc chắn không sống nổi! Nàng tìm khắp trong người, sờ hết bên hông, nhưng vẫn không thấy túi tiền ở đâu!
Nhớ lại tiểu khất cái khó hiểu kia, nàng liền hiểu. Nàng nhìn lại đằng sau nhưng đã không thấy hình bóng đâu, nàng quả thật tức đến nghiến răng.
Đồ con rùa! Lần sau để bà đây bắt được nhất định sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi làm Bánh! Bao! Hành! Nhân! Thịt!
Cuối cùng cũng chẳng thể mua được thuốc, Tống Trường Tuyết lắc lắc đầu, về tới nhà liền hướng trong phòng mà kêu rên.
“Cà Rốt đại ca!! Chúng ta không còn tiền tiêu nữa rồi!!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc