Thưa thầy, em yêu anh ! - Chương 17

Tác giả: Ngọc Hân

Xuống đến chỗ để xe, tôi móc túi không thấy chìa khóa xe đâu cả. Thôi ૮ɦếƭ! Hình như để quên trên bàn Sinh rồi. Lại phải trở lên nữa. Cực thân quá đi. Tôi lại phải lọt tọt trở lên. Khi đi đến đầu cầu thang thì tôi thấy bé My chạy ra từ cửa lớp. Vừa chạy nó vừa khóc. Lại gì nữa? Lại mất vé tiếp hả? Con bé chạy rất vội. Nó cắm đầu cắm cổ mà không thấy tôi. Thoắt một cái mất hút.
http://thichtruyen.vn
Tôi nhăn mặt nghiêng đầu khó hiểu :”Có chuyện gì thế nhỉ?” Thôi kệ có gì hôm thứ bảy hỏi nó vậy. Tôi đi vào lớp tìm cái chìa khóa. Lúc này lớp trống trơn nhưng cái cặp Sinh vẫn còn trên bàn mà. Tôi ngó hoài trong cái mớ hỗn độn nào là bài kiểm tra, 乃út đỏ, thước, viết xóa nằm ngổn ngang trên bàn mà chả thấy cái chìa khóa xe của tôi đâu cả. Hình như cái ly nước của Sinh cũng biến mất rồi. Quái lạ, lúc đi rót nước cho ổng tôi nhớ hình như là tôi vất cái chìa khóa cạnh ly nước. Rồi, chắc Sinh đã thấy và đi tìm tôi rồi. Thật vậy, vừa quay ra cửa thì anh bước vào với ly nước trên tay. Mặt Sinh chắc là mới trải qua một tình huống không hay nên trông có vẻ kì quặc, vừa bối rối vừa căng thẳng. Tôi không thể tả hết cái vẻ kì quặc của khuôn mặt anh lúc này. Sinh móc trong túi áo ra và thảy cho tôi chìa khóa xe: “Nè, tôi đoán thế nào em cũng trở lên đây. Nãy tìm em không thấy”. Tôi ngó ra cửa rồi lại ngó anh hỏi: “Thầy xuống dưới sao em không thấy thầy? Thầy đi ngõ nào vậy?”. Sinh kéo tôi ra cửa, xoay vai tôi ra và chỉ tay vào cái ngõ tôi tối của cầu thang phía bên tay trái tôi. Cái ngõ đó hầu như tôi không bao giờ đi mà chỉ đi ngõ cầu thang bên phải thôi. Đơn giản là tôi sợ cái bóng tối ghê rợn, và sự vắng tanh ở đó. Anh nhìn tôi ngạc nhiên: “Em chưa bao giờ đi ngõ đó à? Ngõ đó xuống phòng giáo vụ gần hơn.”. Tôi nhe răng cười đút chìa khóa vào cặp: “Chưa bao giờ ạ. Ngõ đó tối lắm. Em… sợ… ma.”.
Sinh cầm ly nước chớp mắt rồi nhếch mép cười khẽ: “ Hi…”, anh tựa vai vào cửa, đưa ly nước lên uống, mắt liếc nhìn tôi ra chiều ngẫm nghĩ. Còn tôi cũng nhìn anh đầy khó hiểu. “Ông già” ấy đang có “âm mưu” gì thì phải? Tự nhiên tôi thấy rợn cả gáy. Uống xong ly nước Sinh đặt nó cái cộp xuống bàn đầu gần đấy rồi nắm tay tôi kéo đi.
Anh kéo tôi ra cái ngõ tối đó, tôi hét hoảng lên giãy giụa: “Không!!! Em không đi ngõ đó đâu. Ghê lắm.”…
Bình thường cỡ thầy Lâm lôi tôi cũng phải dùng sức mà lôi tôi đi mới nổi, vì tôi có học võ nên sức cũng gần ngang ngửa thầy.
Còn Sinh thì không phải nhọc công, anh nắm cổ tay tôi lôi đi rất nhẹ nhàng. Và tôi để ý là tay anh siết cổ tay tôi rất chặt, rất cứng. Cứng như thép… theo kiểu của một người đã học võ tầm đai đen.
Chúng tôi đi xuống một cầu thang xi măng rất cũ nhưng khá sạch sẽ, không hề bụi bặm. Men theo tường trái là ánh sáng leo lét của mấy cây đèn ốp tường hắt ra. Bên tay phải là những chiếc cửa sổ sắt hoen rỉ được niêm phong kín bằng các thanh gỗ, trên thân có vài ba lỗ bị mọt khoét.
Đến cuối cầu thang, Sinh đẩy hai cánh cửa nhỏ ra. Trước mắt tôi hiện ra phòng giáo vụ quen thuộc và trống trơn với cây quạt trần đang quay tít mù. Mọi người đã về hết rồi. Sinh bước ra đưa tay tắt quạt và chép miệng: “Ai sang quá vậy? Về mà không tắt quạt.”. Tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng nhìn lại lối đi mà tôi chưa bao giờ khám phá mà không hay biết Sinh chuẩn bị một “mưu đồ khủng khi*p” sau lưng tôi.
Thực ra tôi đã thấy cái cửa này trong góc tường phòng khi đứng trước cửa phòng giáo vụ nhìn vào. Nhưng có điều tôi không nghĩ là nó thông lên hành lang lớp học. Đang còn đứng tần ngần ngó lại cái cầu thang, thì sau lưng tôi hai cánh cửa đóng sầm lại. Tôi hoảng hốt quýnh quáng quay lại đập cửa: “Thầy làm trò gì thế ? Mở cửa ra cho em. Mở cửa ra ra.”. Tiếng Sinh từ bên kia vọng sang: “ Tôi dẫn em xuống rồi. Giờ tự em đi lên. Chỉ việc đi lên cầu thang thôi, trở lên lớp học đi.”- Tôi bấu cánh cửa hét: “ Không!! Chịu thôi. Em… em… sợ ma lắm.Mở cửa ra cho em đi. Mở ra…”
Tiếng Sinh vẫn quả quyết: “Em đi coi phim ma cà rồng không sợ. Lại sợ ma trong tưởng tượng của em à? Nhảm. Giờ đi lên không? Tôi đếm từ một đến năm. Không đi là tôi lên trên khóa đầu kia lại, nhốt em trong này luôn đó.”. “Không!!! Thầy đừng có hù em. Thầy dám làm thế sao?” – Tôi vẫn đứng đó gào. Rồi tôi nghe tiếng khoa lách cách ở cửa bên kia, tiếng Sinh im lặng rồi anh lên tiếng đếm: “Một…”. Mặt tôi đổ như chàm. Đừng, đừng làm thật chứ.
Tôi ớn lạnh nhìn lên cầu thang với mấy ánh sáng leo lét, thôi đi thôi. Tôi bèn trấn tĩnh hít một hơi dài rồi lao lên cầu thang. Cắm đầu đi thật nhanh mà tim đập thình thịch. Trời phật! Đầu óc tưởng tượng bắt đầu trỗi dậy: ”Sợ quá lỡ có ai hiện ra thì sao?”- Lên đến nửa cầu thang tôi đứng lại thở dốc, ôm tim, đưa hai tay khua khoắng: “Bình tĩnh. Thư giãn. Trong đây đâu có gì đâu…”. Tôi hít vào rồi thở ra thật mạnh, nhắm mắt lại mấy giây và mở bừng mắt ra nhìn xung quanh. Quả thật là đâu có gì đâu. Tôi lại hít thở một lần nữa và lần bước tiếp nốt những bậc thang còn lại, ánh sáng đèn nơi hành lang lớp học hiện ra. Lát sau thì tôi đã ra khỏi cái lối đi kinh khủng ấy. Đứng trên hành lang tôi còn ngó lại cái nơi đó lần nữa và tự thán phục mình: “Mình đã rất dũng cảm.”…Sau này nhờ vậy mà tôi không còn sợ bóng tối nữa mà còn trở thành một “con ma cà rồng” thực thụ ngày ngủ đêm thức mà không sợ bất cứ con quái nào trừ con muỗi…(Sau này khi Andrew về Mỹ, tôi phải thức đêm thứ bảy để tranh thủ gặp hắn trên mạng. Giờ tôi mới nhận ra là ngồi chat trong bóng tối rất thú vị.)….
Sinh đã ngồi sẵn trên bệ lan can chờ tôi. Vừa thấy tôi anh mỉm cười hỏi: “Có “con ma nhép” nào ở dưới không, “ma cà rồng”?”. Tôi quay lại sẵn giọng: “Không thấy, mà “ma cà rồng bây giờ sẽ hút máu thầy đây.”- Vừa nói tôi vừa nhào lại định ngắt nhéo anh được cái gì hay cái đó. Nhưng chỉ với một bàn tay của mình anh tóm cả hai bàn tay tôi lại làm tôi không quơ quào gì được cả. Sinh nắm hai tay tôi dòm tôi cố sức giãy giụa mà không nín được cười: “Nấm lùn di động” mà khoái sân si. Giờ có về nghỉ ngơi để mai đi học không? Hay để tôi kí cho mấy phát vào đầu?”. Ngay khi anh thả tay tôi ra, tôi lập tức chạy ra xa không quên hét lại: “Thầy nhớ nhé. Ipod của thầy còn trong tay em đó.”. Rồi chạy xuống cầu thang đi về… Lúc đó đã tám giờ tối…
Buổi tối khi tôi đang ngồi làm bài ở lớp thì con bé My gọi cho tôi. Nghe giọng nó tôi đoán là nó vừa khóc xong một trận, tôi hỏi: “Chiều này thấy em khóc. Giờ mới khóc xong nữa phải không? Sao mà khóc? Lại bị mất vé nữa hả?”. Con bé giọng nghèn nghẹn: “Hic..hic.. Chuyện này…hic… Chị qua nhà em đi..hic…”, tôi cau mặt: “ Điên hả? Giờ mấy giờ mà qua. Có gì nói luôn đi…” ….Con nhóc lập tức khóc òa trên điện thoại: “Em… sắp dọn ra.. Hà Nội rồi, tuần sau là đi. Chiều này… em…em…đã nói… em yêu thầy… em không xa thầy được… Thầy, hic…hic… nói… hic…
Tôi nghe như sét đánh bên tai khi nghe bé My nói là nó mới “tỏ tình” với anh vào chiều nay, sao nó dạn vậy? Chắc chắn là Sinh nói không với nó nên nó mới khóc tức tưởi vậy. Nhưng tôi vẫn muốn biết chi tiết nên hỏi dồn: ”Hả? Em nói yêu thầy hả? Rồi thầy nói sao?”.
“ Thầy nói… thầy xin lỗi nếu thầy có nói gì hay làm gì để em hiểu lầm…hic..thầy chỉ coi em như em gái thôi. …..Thầy nói em mới lớn nên cảm xúc chưa xác định được… nên cảm xúc đó chỉ là mến mộ thôi… với lại em đâu biết rõ hết về con người thầy đâu mà nói yêu… Yêu vậy là yêu ảo thì không nên… Sau đó nói… em còn nhỏ… lo học… là hơn đừng nghĩ linh tinh. Hu hu… Em không chịu đâu… em yêu thầy mà…”. Nói xong nó lại khóc từng tràng trong điện thoại. Tôi thở dài bảo nó: “ Thôi… đừng khóc nữa. Thầy đã nói vậy thì em phải biết chứ. Em đừng cố chấp. Còn giờ chị phải đi học bài, có gì thứ bảy nói chuyện với em nhé.” Nói rồi tôi tạm biệt nó và gác điện thoại…
Giờ bài vở gì được. Con nít quỷ… nó còn ghê hơn tôi nữa. Người ta thích ổng gần ૮ɦếƭ mà còn chưa dám nói thích nữa, còn nó nó phóng tuốt luốt lên chữ yêu luôn rồi…Mà Sinh nói cũng phải….nhưng tôi vẫn nghe tìm mình khẽ nhói lên.. Tôi nghĩ nếu trường hợp bây giờ không phải bé My mà là tôi bây giờ thì sao nhỉ..? Chắc chắn là đỡ hơn bé My bây giờ… bởi dù gì tôi cũng đã nếm trải chuyện này từ năm lớp bảy kia. Năm lớp bảy tôi tỏ tình với cậu bạn cùng lớp và kết quả rất thê thảm…. Mãi năm năm sau tôi mới quên được, giờ gặp Sinh thì con tim tôi được hàn gắn chút ít… Tốt nhất là tôi nên im lặng trau dồi kiến thức để cưa cho ngã cây… Tôi không dại dột lần thứ hai đâu… Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cuộc đời còn nhiều thú vị phía trước….Tôi đâu ngờ sau khi bé My ra đi tôi phải đối mặt với nhiều điều bất ngờ hơn…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc