Thu Thiên Mau Đến Đây - Chương 47

Tác giả: Tả Tiểu Hồ Ly

Tham Dự Với Thân Phận Gì?
Cho dù có hài lòng với góc độ hình chụp của mình, tại sao còn muốn phóng lớn.
Cho dù muốn phóng lớn, tại sao còn phải chụp thêm hai tấm?
Thu Thiên hơi phiền muộn lườm anh, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô hắng giọng một cái rồi nói: "Còn hai tấm cuối này, anh đặc biệt chọn khung hình cá nhân cho mình."
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "Đặc biệt".
Mắt Kỷ Tri Viễn sáng lên nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi gật đầu: "Đúng, tôi sẽ chụp thật nghiêm túc."
Chẳng trách anh muốn đặc biệt chọn riêng hai khung hình.
Khi anh nhìn thấy trên máy hiện lên hình đầu heo và đầu con báo, không nhịn được mỉm cười.
Sư tử nhỏ đã thức dậy chưa?
Thu Thiên lại giả vờ như không trông thấy ánh mắt của anh, cô xoay người vén rèm che nhỏ lên rồi chạy đến chỗ ghế dài ngồi xuống.
Nhưng trong lòng lại mừng thầm, cô ngẫm lại, gương mặt đẹp mắt quá mức kia của anh, xuất hiện bên trong khung hình đầu heo, sẽ thành bộ dạng như thế nào đây?
Đôi mắt sáng long lanh, biểu cảm của cô đều lọt vào trong mắt người con trai nào đó.
Trêu chọc mình, lại khiến cho cô ấy vui vẻ như vậy sao?
Rõ ràng là bị Thu Thiên trêu chọc, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất tốt.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra, sau khi gặp cô, nụ cười vẫn luôn hiện trên mặt anh.
Đưa mấy tấm hình lớn cỡ bàn tay vừa được in ra tới trước mặt cô, anh phát hiện ý cười rõ ràng trên mặt cô.
Khụ, anh biết tấm hình đầu heo và đầu báo kia, gắn lên mặt anh thì cực kỳ không phù hợp, thậm chí có chút buồn cười.
Nhưng mà. . . Cô ấy cười rồi, thì có sao đâu.
Thu Thiên cắn môi cười: "Ừm, tấm này, rất hợp với anh." Thật ra nếu nhìn một cách nghiêm túc, thì cũng không buồn cười lắm, ngược lại anh có vẻ đáng yêu giống trẻ con.
Đôi mắt đen của Kỷ Tri Viễn tối sầm lại, nhẹ nhàng lấy đi tấm hình trong tay cô.
Hành động này, khiến cho Thu Thiên không thể không nhìn anh.
Trong lúc nhất thời, cô đã bị hút vào bên trong đôi mắt đen của anh, cô cảm thấy xung quanh đột nhiên tối lại, chỉ còn nơi anh đang đứng tỏa ra ánh sáng.
"Thu Thiên." Anh khẽ cười một tiếng, đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh tuấn cũng trở nên mềm mại.
Thu Thiên chỉ yên lặng nhìn anh, nhưng trong lòng cô đang cuộn sóng mãnh liệt.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với một người con trai ở khoảng cách gần như vậy, huống chi, cô cũng mong đợi những lời nói tiếp theo của anh.
Nhưng khi đôi môi gợi cảm của anh vừa động, đột nhiên điện thoại di động của anh lại vang lên.
Phá vỡ bầu không khí đã trở nên kì lạ giữa hai người.
"Tôi phải nhận điện thoại." Anh khôi phục lại hơi thở đang bị rối loạn cực nhanh, lấy điện thoại di động ra.
Nhân lúc này, Thu Thiên cũng làm bộ lơ đãng nhìn sang bên cạnh, lặng lẽ hít vào thở ra.
Sau khi anh nói mấy câu thì cúp điện thoại, nhìn Thu Thiên với vẻ hơi áy náy.
"Có việc gấp?" Thu Thiên hỏi.
Anh gật đầu, đôi con ngươi xinh đẹp vẫn không ngừng lưu luyến nhìn cô.
Cho đến khi quân sư bình tĩnh thiếu chút nữa lại bỏ Thu Thiên mà chạy lên chín tầng mây, thì anh mới thu ánh mắt lại.
Trong phút chốc, anh chậm rãi đứng lên rồi nói: "Tiễn em đến trạm tàu điện ngầm."
Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Kỳ lạ chính là, hình như lúc này anh đi hơi chậm, vì vậy đi tới đi lui, vô tình hai người đã sóng vai nhau.
Cũng không biết nên nói chuyện gì, Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện để nói.
"Cuộc phỏng vấn của Trần Thế, anh quyết định không đi sao?"
"Không đi." Giọng điệu rất kiên định, chân thật đáng tin.
"Vậy thì bên Trần Thế sẽ rất thất vọng." Bên kinh doanh trò chơi muốn phỏng vấn anh, đương nhiên là vì mượn cơ hội quảng bá, nếu anh không tham dự, hẳn là bên kinh doanh trò chơi sẽ cảm thấy rất không HAP¬PY.
Kỷ Tri Viễn đột nhiên đứng lại, liếc nhìn cô bé bên cạnh mình, anh nói: "Thu Thiên, em hi vọng tôi tham dự sao?"
Thu Thiên sững sờ.
Không đợi cô trả lời, người con trai nào đó đột nhiên hé môi cười một tiếng: "Hay là. . . Muốn đi cùng anh."
Choáng váng! Em nói muốn đi cùng anh lúc nào chứ?
Thu Thiên lườm anh, thế nhưng anh càng cười vui vẻ hơn.
"Có lẽ đi chung cũng không tệ." Anh cố ý dừng lại hai giây, sau đó đón nhận ánh mắt của cô: "Với quan hệ là vợ chồng."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Thiên đang cố gắng duy trì biểu cảm bình tĩnh, đột nhiên đỏ lên, sau đó đáp lại anh một câu theo phản xạ có điều kiện: "Anh nghĩ hay quá nhỉ!"
Giọng nói trong trẻo, lại giống như mang theo một chút làm nũng và xấu hổ.
Mặc dù trông biểu cảm có vẻ rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại âm thầm trách cứ anh.
Tên hư hỏng này, lại có thể đùa giỡn mình!
Kỷ Tri Viễn của giờ phút này, nụ cười có vài phần trêu chọc, lại có mấy phần vô lại.
Giống như để cho Thu Thiên nhìn thấy Tây Hồ của hơn hai tháng trước.
Mà biểu cảm rất nhỏ trên mặt Thu Thiên, người con trai nào đó đều không hề bỏ qua.
Mặc dù hai người đều có suy nghĩ riêng, nhưng bầu không khí không hề vì vậy mà trở nên gượng gạo.
Những người cũng đang chờ tàu điện ngầm ở bên cạnh, không khỏi hâm mộ nhìn hai người bọn họ, nghĩ thầm: Bộ dáng khi cãi nhau của đôi tình nhân nhỏ này thật là đáng yêu.
"Tàu điện ngầm đến rồi!" Thu Thiên khẽ hô một tiếng, cũng không quan tâm đến sự trêu chọc của anh, cô vội vàng vẫy tay chào anh, rồi nhanh nhẹn đi vào trong tàu điện ngầm.
Cho đến khi cửa tàu đóng lại, tàu rời đi, anh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ đăm chiêu nhìn ảnh chụp vừa mới lấy từ trong túi áo khoác ra.
Trong ảnh chụp cô khẽ mỉm cười, mặc dù không chút phấn son, lại dễ dàng khiến cho trái tim người khác rung động.
Xong rồi, gặp phải cô, phần tà ác trong cơ thể anh không chịu bị trói buộc đã chạy ra ngoài rồi.
Trở lại nhà cha mẹ, cha Kỷ đang xem tài liệu ở trong phòng khách.
Thấy con trai trở về, cha Kỷ buông tài liệu trong tay xuống, rồi đưa một túi tài liệu cho anh: "Xem kỹ một chút, trong vòng năm ngày thiết kế ra bản vẽ phác thảo."
Từ nhỏ cha Kỷ đã nghiêm khắc với anh, mặc dù gương mặt rất hiền lành, nhưng trong giọng nói vẫn có phần uy nghiêm.
Mỗi khi cha Kỷ nhận được một hạng mục, chắc chắn sẽ cố ý làm như vô tình để cho con trai của mình tham gia vào phần thiết kế, vừa để kiểm tra đánh giá vừa cho con trai mình thêm cơ hội tiếp xúc thực hành.
Thời gian năm ngày, thực sự có hơi gấp một chút. Chẳng trách lại gọi điện thoại bảo anh lập tức trở về.
Kỷ Tri Viễn nhíu mày, mở tài liệu ra xem, sau đó gật đầu một cái.
"Đúng rồi! Tri Viễn, vừa rồi có cậu con trai gọi điện thoại tới." Mẹ Kỷ đi vào phòng sách, nhìn anh: "Chính là cậu bé đáng yêu lần trước tới nhà chúng ta ăn cơm."
Giữa mùa đông, ngồi xổm một lúc lâu ở ngoài cổng chính, nước mũi cũng đã chảy ra; sau đó còn liên tục gọi Tứ ca Tri Viễn.
Đứng ở ngoài cửa nhà anh . . . Kỷ Tri Viễn không cần suy nghĩ, cũng biết là ai.
Ngoại trừ người luôn tự nhiên chiếm lấy phòng khách nhà anh, còn ai vào đây.
Kỷ Tri Viễn cười cười: "Cậu ấy đã nói gì ạ."
"Không nói gì nhiều, chỉ nói không thể kết nối được với điện thoại di động của con." Mẹ Kỷ dịu dàng cười nói.
Không thể kết nối được, vậy hẳn là lúc anh và người nào đó đang chờ tàu điện ngầm.
Nghĩ đến người nào đó, khóe môi anh không tự chủ hiện lên ý cười, trong mắt lại có ánh sáng lóe lên.
Sau khi Thu Thiên về đến nhà, mới phát hiện cô lại có thể. . . Lại có thể quên lấy ảnh chụp!
Cô còn nghĩ sẽ dùng di động chụp lại hình chân dung đầu heo và đầu báo của người nào đó, sau đó lưu thành biểu tượng cảm xúc trên QQ, để thuận tiện thỉnh thoảng trêu chọc người con trai nào đó.
Không có ảnh chụp trên tay, làm sao chụp lại được?
Còn nhớ rõ ràng mới vừa rồi, cô đang xem, sau đó anh vô cùng tự nhiên lấy đi.
Sau đó, sau đó. . .
Sau đó hình như tàu điện ngầm tới rồi cô đi cực kỳ nhanh vào trong tàu điện ngầm, sau đó thì về nhà .
Cho nên, hẳn là ảnh chụp còn ở trên tay anh.
Cô mím môi, hơi nản lòng đi vào trong phòng của mình, ôm gấu bông nhỏ lăn lộn.
Lúc gấu bông nhỏ vô tội bị bạn học Giang Thu Thiên ôm lăn qua lộn lại đến hỗn loạn, thì điện thoại di động của cô vang lên tiếng chuông trong trẻo.
Tây Hồ??
Thu Thiên chậm rãi buông gấu bông nhỏ ra, cầm điện thoại di động lên, do dự một lúc lâu mới ấn nút trả lời.
Không phải là không muốn trò chuyện cùng anh, chỉ là vừa mới gặp mặt xong, trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, lại phải trò chuyện cùng anh, khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.
Người ở đầu bên kia của điện thoại rất kiên nhẫn chờ đợi, một tiếng rồi lại một tiếng vang lên, cho đến khi giọng nói của cô nhẹ nhàng cất lên.
"Tây Hồ?"
Giọng nói của anh có chút trầm thấp, nhưng vẫn dễ nghe như cũ: "Thu Thiên, em quên lấy ảnh chụp."
Nói đến ảnh chụp, Thu Thiên im lặng lần nữa.
Sau đó lại nghe thấy người con trai nào đó cười rộ lên: "Nếu hai ngày nữa có rảnh thì ra ngoài nhé, tôi đưa ảnh chụp cho em."
"Được. . ."
Có chút ngẩn ngơ cúp điện thoại, Thu Thiên mới kịp phản ứng.
Nếu cô đi lấy ảnh chụp, chẳng phải là muốn gặp anh sao?
Cuộc gặp mặt hôm nay cũng không khách sáo giống suy nghĩ trước đó của cô, cũng không có bất kỳ sự lúng túng giữa những người xa lạ, mặc dù mới ba giờ ngắn ngủi, mặc dù không nói gì nhiều.
Nhưng mà rất kỳ lạ, loại cảm giác này không hề làm cho người ta chán ghét.
Dĩ nhiên, chỉ cần anh không đột nhiên mặt dày nói những lời làm cho người ta phải đỏ mặt là được.
Nhất là khi nghĩ đến vẻ mặt của anh lúc nói hai chữ vợ chồng, bây giờ trái tim của cô vẫn không ngừng đập nhanh.
Cô có chút ngẩn ngơ mở máy vi tính ra, vào trò chơi.
Lại phát hiện trong bang rất ầm ĩ, hình như, đang tranh cãi chuyện gì đó.
Tuyết Nhi: "Tất cả mọi người đừng tranh cãi nữa có được không?"
Vi Nguyệt: "9494*."
(*) Đúng vậy, đúng vậy.
Mục Mã Nam Sơn: "Ai dám ăn Hi*p Tuyết Nhi, ông đây sẽ không để yên cho gã!"
Ca chơi vì tịch mịch: "Đỉnh Nam Sơn."
Lúc này lại có người từ bang khác tham gia góp vui, cố ý nói một câu.
"Ngưu Xoa, cũng thiệt là, đều đã vào Thu Ý Nồng rồi, còn phải giải quyết mấy chuyện kia sao?"
Lại thêm một người từ bang khác vào phụ họa: "Vậy sao, người nào đó trong bang, là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
Dạ thượng ngưu xoa đầu: "Mẹ nó, ông đây nói không làm là không làm."
Thủ lĩnh Cuồng Long: "Ai dám vu oan Ngưu Xoa, là con mẹ nó chẳng khác nào lừa gạt!"
Lão Tam: "Trước tiên bình tĩnh đã."
Miêu Miêu: "0 0 Làm sao vậy. . ."
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ trước đến giờ trong bang luôn hoà thuận vui vẻ, chưa lúc nào giống như bây giờ, rõ ràng vì chuyện gì đó mà nổ ra tranh chấp.
Thu Thiên lập tức thu cảm xúc lại, hỏi Lão Tam trong kênh nói chuyện riêng: "Làm sao vậy?"
Lão Tam trả lời cực nhanh: "Tuyết Nhi bị người khác cố ý đoạt quái thú PK."
Từ sau khi bang chiến, trong mắt người chơi đã quá rõ thực lực của bang; ngay cả KC và Tử Thần cũng bớt làm loạn đi rất nhiều, còn có người dám động đến người trong bang?
"Nghe nói là người trong bang làm." Lão Tam có vẻ hơi nhức đầu.
Hả? Không phải chứ.
Thu Thiên: "Là ai?"
Lão Tam: "Ngưu Xoa."
Dạ thượng ngưu xoa đầu? Tối qua trước khi logout, cô còn nhìn thấy anh ta ở trước nhà kho của bang phái, có lên tiếng chào hỏi, dường như là đang tự tính chi phí cho bang phái.
Nhìn qua là một người rất khiêm tốn, làm sao có thể động thủ với con gái?
Thu Thiên đang suy nghĩ, thì thấy hệ thống thông báo: Tây Hồ quan nhân login!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc