Thú Phi - Chương 92

Tác giả: Chu Ngọc

GẶP LẠI
Tề Chi Khiêm cả người chật vật, giữa lúc rối ren chợt nghe thấy tiếng hắc ưng kêu to, khoảnh khắc có tia sáng lóe qua đáy mắt. Y thành công rồi! Độc Cô Tuyệt quả nhiên đến đây.
Liếc nhìn về hướng tây, Tề Chi Khiêm bất giác khẽ mỉm cười, rất sâu, thật trầm.
Mà lúc này ở phía tây, trên một cồn đất cao cao, Độc Cô Tuyệt vừa giải quyết xong miếng lương khô trong tay, thuận tay lấy nón đặt ở bên người đội lên, đứng lên nói:“Đi.”
Mặc Ngân, Mặc Ly và mười người đang ngồi phía trước đứng dậy, xoay người nhảy lên ngựa hướng thẳng vào vùng trung tâm thảo nguyên Thương Mang bước tiếp. Không ai chú ý bầu trời cao trên đỉnh đầu bọn họ có một bóng dáng màu đen đang nhẹ nhàng lướt qua. Mà chỉ một bóng dáng lướt qua thế thôi đã làm cho toàn bộ trang phục được chuẩn bị rất chu đáo trên người họ để lộ ra tung tích của họ mất rồi.
Vầng thái dương chậm rãi lặn vào phía tây, rồi dần khuất hẳn nơi phía chân trời. Đêm đen tiếp nhận sứ mệnh của mặt trời, bao phủ khắp mặt đất nơi thảo nguyên này.
Vân Khinh đuổi sát theo phương hướng hắc ưng đang bay. Hắc ưng trên bầu trời không ngừng lao nhanh về phía trước, tình huống này càng khiến Vân Khinh thêm xác định: một nửa số binh mã kia của Tề Chi Khiêm chỉ dùng để đối phó Độc Cô Tuyệt. Bởi vì hắc ưng rõ ràng không chỉ cố ý thông báo cho Tề Chi Khiêm phương hướng có hành tung Độc Cô Tuyệt, mà lúc này còn đang dẫn đường.
Nghĩ đến tình cảnh Độc Cô Tuyệt, tim Vân Khinh đập loạn. Vì sao Độc Cô Tuyệt lại tới thảo nguyên Thương Mang này? Chẳng lẽ hắn không biết nơi này nguy hiểm? Hắn không phải là người không biết phân biệt nguy hiểm, không biết phân biệt nặng nhẹ, vì sao lúc này lại ở đây?
Vân Khinh không dám suy nghĩ tiếp. Cô sợ, cô sợ không đúng như cái kết quả dường như đã lường được trước kia. Nhưng lại cũng càng sợ là đúng, nếu như là đúng thì cô sẽ càng đau tận xương tuỷ.
Lập tức thúc giục Bạch Hổ vương chạy nhanh hơn. Lần đầu tiên cảm thấy hận tại sao thảo nguyên này lại rộng lớn đến vậy, lớn đến nỗi cô biết hắn sẽ gặp nguy hiểm nhưng không thể nào đến ngay bên hắn.
“Hắn nếu dám đến, sẽ không ૮ɦếƭ dễ vậy đâu, đừng hoảng hốt.” Phi Lâm đứng ở phía sau cô, dường như lơ đãng buông một câu.
Tốc độ Bạch Hổ vương quá nhanh. Tuy rằng ngựa Đinh Phi Tình, Mộ Ải cưỡi đều là loại chiến mã hàng đầu, nhưng cho dù dùng hết toàn lực chạy như điên vẫn bị rớt lại phía sau cả một đoạn đường, chỉ có thể bọc trước trợ sau, chứ không thể nào song hành.
Vân Khinh nghe ra ý an ủi trong lời Phi Lâm. Trong lòng biết nếu mình quá lo lắng sẽ hỗn loạn. Lời Phi Lâm tương đối đúng trọng tâm. Độc Cô Tuyệt rất bản lãnh, cô phải tuyệt đối tin tưởng mới phải.
Lập tức hít sâu một hơi, ép hạ tâm tình mình lại, gật gật đầu dạ một tiếng, ngón tay bắt đầu vẩy nhẹ trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ. Thanh Tâm khúc từ mười ngón tay cô bắt đầu bay bổng, phiêu đãng khắp không trung.
Phi Lâm nghe âm nhận ý, biết Vân Khinh đang triệu hồi đàn sói hoang trên thảo nguyên. Không nói thêm gì, nhưng cũng không hỗ trợ. Thân mình như một bức tượng điêu khắc đứng sừng sững trên người Bạch Hổ vương, khẽ nhắm mắt lại.
Nếu thực sự Tề Chi Khiêm dùng mấy vạn binh lính còn lại kia để đối phó Độc Cô Tuyệt, bọn họ chỉ có vài người thế này, dù cho có chạy tới cũng có tác dụng gì đâu, chẳng qua là cùng nhau chịu ૮ɦếƭ mà thôi. Nếu muốn cứu Độc Cô Tuyệt, e rằng phải dựa vào đàn sói hoang cực kỳ hung mãnh trên mảnh đất thảo nguyên Thương Mang này mới được.
Tối tăm, khắp nơi là một bức màn tối tăm bao phủ, không nhìn rõ được gì. Cũng may hắc ưng bay ✓út trên bầu trời cứ chốc lát lại kêu lên hai tiếng để thông báo hướng đi của đám người Độc Cô Tuyệt. Vân Khinh chú ý lắng nghe tiếng hắc ưng, phán đoán phương hướng, chạy điên cuồng dưới đêm trăng.
Không biết là đội quân của Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên tìm tới được Độc Cô Tuyệt trước, hay sẽ là bọn cô.
Đêm trôi qua rất nhanh, bình minh nhanh chóng hiện ra ở phía chân trời. Ánh sáng chói ngời từ đường chân trời lóe lên, chiếu rọi khắp mặt đất.
“Công tử, hành trình an ổn quá.” Mặc Ly nhíu mày thấp giọng nói cùng Độc Cô Tuyệt.
Lúc ban đầu bọn họ tiến vào thảo nguyên thì nơi nơi là các khu vực cấm, đi đứng phải cẩn thận hết sức, chỉ một chút không chú ý thôi sẽ bị lộ sơ hở. Thế mà giờ bọn họ đi đã gần một ngày đêm rồi mà lại không phát hiện thêm khu cảnh giới nào nữa. Tất cả chỉ là khung cảnh thảo nguyên thê lương, rộng lớn mà chẳng còn gì khác. Chẳng lẽ bọn họ đã đi qua hết mấy khu vực quân đội đóng quân rồi sao?
Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt, đột nhiên nói:“Ai thu thập tình báo?” Mọi tin tức trước nay đều là Sở Vân trình báo cho hắn, nhưng khu vực này là ai phụ trách thì hắn chẳng có chút ấn tượng gì.
Mặc Ngân thấy Độc Cô Tuyệt đột nhiên hỏi đến việc này, vội vàng trả lời:“Là phó tướng Khâu Nhàn – thủ hạ của Mặc Tiềm. Sau khi Mặc Tiềm bị đánh rồi nhốt vào thiên lao thì Khâu Nhàn tiếp nhận vị trí này của huynh ấy. Tin tức mà Sở Vân trình lên đều được cung cấp từ y.”
“Có chuyện gì sao ạ?” Mặc Ly hạ giọng nhìn Độc Cô Tuyệt hỏi.
Sắc mặt Độc Cô Tuyệt rất không tốt, nghe vậy nhíu hai mắt lại, trầm giọng giận dữ:“૮ɦếƭ tiệt, quan trọng như vậy mà tình báo lại có thể chưa đến, kẻ này giữ lại có ích gì.”
Mặc Ngân, Mặc Ly nghe vậy đều gật gật đầu. Tình báo truyền lên chỉ nói gì mà binh lính Tề – Triệu tập kết cùng nhau, thế mà giờ lại có cả quân đội nước Yến. Có lẽ còn có cả quân đội các nước khác cũng tập trung ở đây mà họ chưa kịp chạm mặt nữa. Tình báo quan trọng đến thế mà lại không hay biết gì. Kẻ này quả thật vô dụng.
“Các ngươi tự nghĩ xem. Bọn chúng tập kết ở hướng đó trên thảo nguyên Thương Mang này rốt cuộc là muốn diệt ai?” Độc Cô Tuyệt thấy Mặc Ngân, Mặc Ly vẫn chưa hiểu rõ vấn đề. Mặt tái mét lại giận dữ quát lên, tay siết chặt cương ngựa.
Mặc Ngân, Mặc Ly nghe dứt câu, liếc nhìn nhau, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Bọn họ vốn thống lãnh năm vạn binh sĩ tinh nhuệ nhất bên người Độc Cô Tuyệt. Chuyên trách ám sát và các loại chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà không phải là ra chiến trường giết địch. Nên đối với mấy việc hành quân đánh giặc này nọ không thể sánh được với các chiến tướng như Mặc Chi, Mặc Lâm. Nên vẫn chưa nhìn ra nguy cơ lớn nhất.
Tập hợp tất cả các dữ liệu đã có, Mặc Ly bỗng biến đổi sắc mặt, mở to mắt không dám tin nói:“Muốn tấn công Hung Nô, bọn chúng phải đóng quân ở biên giới nước Triệu chứ, phải lui lại phía sau, nơi mấu chốt nhất của bọn Hung Nô. Mà bây giờ bọn chúng lại đóng quân ở phía tây, chỉ cách Đại Tần chúng ta một mảnh thảo nguyên. Doanh trại quá gần rồi. Bọn họ không phải là trấn thủ, mà là muốn tấn công Tần.”
Mặc Ly dứt lời thì Mặc Ngân cũng đã hiểu ra. Sắc mặt cũng đại biến, xanh trắng thay đổi liên tục.
Tề, Sở, Triệu, Yến, có khả năng còn có cả Hàn, Nguỵ nữa. Bọn chúng muốn công Tần.
Độc Cô Tuyệt mắt lạnh đảo qua phản ứng của Mặc Ngân và Mặc Ly, kéo ngựa dừng lại giữa thảo nguyên Thương Mang. Lúc mới tiến vào hắn đã có chút hoài nghi, lúc này tiến sâu vào thấy tình thế như thế, hắn mới thực sự khẳng định : không phải trấn thủ, mà là muốn tấn công.
Nếu không phải hắn tự mình tới nơi này tìm người, thì khả năng liên minh đa quốc gia này đánh đến tận cửa Đại Tần bọn họ mới biết. Tình báo, tình báo, ૮ɦếƭ tiệt Khâu Nhàn.
“Truyền tin tức gấp, dùng lại Mặc Tiềm.” Độc Cô Tuyệt quát lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tình báo, không phải chỉ là thu thập tin tức rồi truyền lên, mà là phải phân tích tình huống, nguy cơ tiềm ẩn. Đối thủ là Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, những nhân vật như vậy, những tin tức rõ như ban ngày thì có ích lợi gì. Mà là phải xâm nhập phân tích sâu, hàm ý ẩn sau hành động của bọn chúng rốt cuộc là gì, bước tiếp theo sẽ đi như thế nào. Phải đào ra được tầng sâu nhất của vấn đề.
Mà hiển nhiên Khâu Nhàn làm không tốt, y căn bản không hề phân tích. Mà xưa nay Độc Cô Tuyệt hắn luôn luôn tin tưởng bởi Mặc Tiềm xử lý tin tức rất tốt. Những tin tức đó đều đã được đi qua phân tích của Mặc Tiềm rồi mới đệ trình lên, đã loại bỏ hết tạp chất, chắt lọc lại tinh hoa. Chỉ cần tin tưởng rồi cứ như vậy chấp hành là được. Mới chỉ để người khác đảm nhiệm một thời gian ngắn mà đã xảy ra vấn đề lớn như vậy.
“Bây giờ phải làm sao ạ?” Mặc Ly và Mặc Ngân sau khi hiểu ra đều vội vàng hỏi Độc Cô Tuyệt.
Câu hỏi vừa dứt, bỗng một tiếng chim ưng khá to vang lên giữa bầu trời. Độc Cô Tuyệt không khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Trên thảo nguyên hùng ưng bay lượn cũng chẳng có gì lạ, chỉ là tiếng chim ưng này lại gần quá, rất chói tai.
Khoảng cách rất gần, nên hắn đã nhận ra được con hắc ưng này chính là con hắc ưng do Hoa Dương Thái Hậu của Sở quốc thuần dưỡng, là con chim ưng chuyên dùng để liên lạc truyền tin. Mà lúc này con hắc ưng kia lại quay về phương hướng của bọn họ không ngừng gào thét, đã thế còn bay vòng vòng ngay trên đỉnh đầu bọn họ. Ngôn ngữ không lời này đã quá rõ ràng rồi.
Mặc Ngân, Mặc Ly cũng đã thấy, sắc mặt càng biến đổi, hét lớn:“Có vấn đề.”
Câu nói vừa dứt, tiếng động ầm vang giống như sấm rền từ rất xa mơ hồ truyền tới. Là thanh âm chạy rất nhanh của vó ngựa.
“Đi.” Độc Cô Tuyệt rống to một tiếng, vung tay quất mạnh lên mình ngựa, người áp sát mình ngựa, lao thẳng về phía trước.
Nơi đó mặc dù có binh sĩ đóng quân, nhưng chỉ cần bọn họ vọt vào, nhiều người như vậy, giết đại vài tên rồi cải trang lẫn vào, ai biết là ai. Những kẻ này cho dù đuổi theo thì cũng khó có khả năng nhận ra bọn họ. Khu vực Sở, Triệu, Yến đóng quân tuy rằng nhìn qua vô cùng nguy hiểm, nhưng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, so với việc chạy lung tung không có mục đích tại nơi thảo nguyên trống trải này, thì chưa biết nơi nào mới an toàn hơn.
Mặc Ngân, Mặc Ly không có phản ứng gì khác, phóng ngựa bám theo Độc Cô Tuyệt, lao thẳng về phía nước Yến đóng quân.
Nhanh như bão táp, giống như gió mạnh thổi tràn qua cỏ cứng, cuồng dã quét ngang.
Mười mấy người như mũi tên nhọn, bố trận thành hình chữ nhân (人). Độc Cô Tuyệt chạy trước làm gương, cuốn như bão táp ở phía trước. Mặc Ngân, Mặc Ly bám sát hai bên trái phải. Phía sau mười người còn lại phân bố theo từng vị trí, vô cùng sắc bén chạy theo Độc Cô Tuyệt.
Tiếng ầm vang chấn động phía sau vang vọng cả một góc trời, thiết giáp đông nghìn nghịt dần lộ ra. Một dãi màu đen liên tiếp như điểm giao giữa đất trời là một dòng sông màu đen.
Ngựa của đoàn người Độc Cô Tuyệt là lọai ngựa vạn dặm mới tìm được một con. Lúc này trải rộng bốn vó chạy điên cuồng, chỉ trong khỏanh khắc đã quăng đội quân đông nghìn nghịt kia lại tít phía sau. Giữa thảo nguyên hoang vắng, hơn mười kỵ binh như gió cuốn, cường tráng mà mạnh mẽ.
Rầm rập! Giữa tình cảnh đang chạy điên cuồng, phía trước đột nhiên truyền lại từng trận tiếng vó ngựa phi. Mặt Độc Cô Tuyệt trầm xuống, không nói một lời, ghìm cương ngựa lại. Vó tuấn mã cao lớn bị khựng lại giữa không trung, rồi bật xoay người, thời điểm vó ngựa hạ xuống thì thân mình cũng đã chuyển hẳn qua một hướng khác, tiếp tục lao đi như bão táp.
Tất cả mọi động tác chỉ trong một cái chớp mắt.
Mặc Ngân, Mặc Ly đi theo phía sau nhanh chóng chuyển hướng chạy theo Độc Cô Tuyệt. Liếc mắt nhìn lại, phía bọn họ chạy vừa rồi lúc này ánh lên sắc khôi giáp đông nghìn nghịt dưới ánh mặt trời, ánh sáng lóng lánh lạnh lùng, đang không ngừng tiến về bọn họ. Đưa mắt nhìn qua, quả thật là không thấy điểm tận cùng.
tay nắm thành quyền, Mặc Ngân còn chưa kịp phẫn nộ, ngay trước mặt bọn họ lúc này lại vang lên từng trận tiếng vó ngựa chạy điên cuồng.
Đáy mắt Độc Cô Tuyệt lóe ra sát khí, không cần quay đầu chạy sang một hướng nào khác nữa, nếu đã giăng bẫy hắn thì một hướng còn lại hẵn cũng sẽ không để cho hắn có đường lui. Tấn công từ bốn phía, khẳng định là vậy. Hắn chẳng cần phải phí thời gian thử nữa làm gì.
“Theo ta, xông lên.” Độc Cô Tuyệt rút nhuyễn kiếm bên hông ra, khẽ điều chỉnh đầu ngựa một chút, vọt tới khe hở giữa nhóm trước mặt và nhóm bên tay phải đang ép lại.
Đội quân trước mặt mặt chắc chắn là đội quân quan trọng nhất, cũng là đội quân mạnh nhất. Bọn họ chỉ có vài người như này căn bản là không thể bẻ gãy được mũi nhọn này, ngay cả tư cách lẫn thực lực đối đầu trực tiếp cũng không có. Nhưng giáp ranh giữa các vòng vây đang khép kín cũng là chỗ dễ dàng xuất hiện khe hở nhất, huống chi tốc độ bọn chúng ép lại cũng không quá nhanh. Chỉ cần tính tóan được thời gian dẫu chỉ là một chút xíu cũng có thể tìm ra được chỗ hổng. Đó chính là con đường sống sót của bọn họ, là ranh giới sinh tử của bọn họ.
Cũng chỉ còn con đường duy nhất đó. Chỉ cần chậm trễ thêm một chút, mà với thế vây kẹp gọng kìm như vậy, đến lúc đó bọn họ sẽ rơi vào thế úp ba ba trong rọ, sẽ phải trả giá rất lớn. Cho nên, chỉ có thể tranh thủ trong thời gian như một cái chớp mắt này.
Mọi chuyện tưởng lâu, thực ra chỉ trong khoảnh khắc, Độc Cô Tuyệt xem xét tình thế đưa ra phán đoán. Phán đoán dẫu cho tinh chuẩn đến mức nào thì trên chiến trường cũng mấy ai hòan tòan nắm chắc. Ngoại trừ bậc vương tướng trăm trận trăm thắng trên chiến trường thì ai có thể.
Mặc Ngân, Mặc Ly không nói bất cứ câu gì, phóng theo Độc Cô Tuyệt. Tay nắm trường kiếm, lao nhanh về phía trước.
Gió mạnh thổi lệch chiếc nón đội trên đầu Độc Cô Tuyệt, để lộ ra khuôn mặt yêu diễm. Tóc đen bay lượn phía sau lưng. Một tay nắm cương ngựa, tay còn lại nắm chặt thanh nhuyễn kiếm tỏa ánh sáng lóng lánh cắt vụt qua không trung. Cả người tản ra sát khí mãnh liệt, dũng mãnh và tàn bạo cùng cực. Đi trước làm gương, mang theo khí thế giết chóc đẫm mùi máu tươi, lao thẳng về đội quân thiết kỵ đông như kín cỏ ngay trước mặt.
Bốn phía ép sát tấn công. Nếu từ trên cao nhìn xuống thảo nguyên Thương Mang, bốn đội quân cực kỳ đông đúc từ bốn hướng đang dần dần xiết chặt vây tròn một điểm. Mà ở trong vòng vây ấy chỉ có mười mấy người.
Quân lính đông nghìn nghịt, ít nhất cũng mấy vạn quân, mà mấy vạn quân như thế chỉ vây quanh mười mấy người, không thể không nói rằng đúng thực là chuyện bé xé ra to quá mức, hay vẫn là không dám quá mức khinh thường?
Quả nhiên, vùng giáp ranh của các đội quân, bởi vì tốc độ có hạn nên lúc này xuất hiện những kẽ hở, vòng vây vẫn chưa hòan toàn khép chặt. Góc ngay trước mặt mới chỉ có mấy trăm người ào lên. Hoặc ra khỏi thì sống, chống không khỏi thì ૮ɦếƭ.
“Giết.” Một tiếng thét cất lên, từng trận vó ngựa lẫn trong tiếng trống trận liên hồi. Giống như tiếng sấm nổ vang tận phía chân trời, truyền ra khắp bốn phương tám hướng với khí thế bức người, mang theo sự kiên cường và đượm mùi máu tanh.
“Giết.” Đoàn người bám sát phía sau Độc Cô Tuyệt cũng đồng thời rống to. Một hàng mười mấy người, khí thế không ngờ lại không thua gì ngàn vạn thiết kỵ kia, giống như một mũi tên cực kỳ bén nhọn với tiếng rít phá không lao tới, dũng mãnh lao thẳng về phía binh lính Tề quốc xếp tề chỉnh thành hàng phía trước.
Tiếng ngựa hí dài, kiếm sắc phá không, giết chóc thế như mãnh hổ giữa rừng. Từng người một lao vào biển người, tay vung kiếm như tử thần vung lưỡi hái, máu tươi bay thành một vòng vũ đạo.
Máu tươi bắn tỏa khắp bốn phương tám hướng, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn bên tai, người như mãnh hổ, thế như quỹ dữ.
Lưỡi kiếm bạc dưới bầu trời xanh thẳm, bị nhuỗm đượm màu đỏ của máu tươi. Toát ra khí thế giết chóc nồng đậm.
Một kiếm ngọam vào kẻ chặn đường phía trước, Độc Cô Tuyệt phóng ngựa liền hướng phía trước vọt lên. Phía trước khói bụi cuồn cuộn, chỉ trong khỏang thời gian ngắn ngủi đã gần như vượt qua được đội quân ngăn cản. Bính lính phía bên kia cũng đã gần khép tới vòng vây, nếu bọn chúng tới kịp thì cho dù sau lưng có mọc cánh e rằng cũng không thóat khỏi vòng vây này được.
“Bám sát.” Độc Cô Tuyệt rống to một tiếng, phóng ngựa vung nhuyễn kiếm lao thẳng về phía trước. Cả người cuồn cuộn sát khi, làm cho người ta chỉ nhìn đã sợ phát run, tay chân mềm nhũn không dám đối mặt với mũi nhọn này, nhờ đó Độc Cô Tuyệt vọt qua không mấy khó khăn.
Phía sau Mặc Ngân, Mặc Ly không dũng mãnh được như Độc Cô Tuyệt, nên không qua được đám binh lính Tề quốc vây bọc.
Độc Cô Tuyệt xoay người nhìn lại, mày cau chặt, vung mạnh kiếm trở lại, chém vào hai tên lính Tề quốc đang cản trước người Mặc Ngân.
“Không cần lo cho chúng thần, bệ hạ mau chạy đi.”
Mặc Ngân, Mặc Ly đồng thời hét lên. Đáy mắt vằn lên một màu đỏ rực dữ tợn.
Đáy mắt Độc Cô Tuyệt toát ra sự tàn độc, cắn chặt răng một cái, thúc mạnh ngựa quay đầu lại, nhuyễn kiếm vung lên tung hòanh khắp nơi.
“Chạy đi!”
“Chạy đi, không cần lo cho chúng thần, chạy đi!”
Mặc Ngân, Mặc Ly thấy cảnh đó càng thêm điên cuồng. Đám khói bụi cuồn cuộn bốn phía đang không ngừng tràn về đây. Một khi bị bao vây thì Độc Cô Tuyệt có muốn chạy cũng không còn kịp.
Quay ngựa vòng lại, trên mặt Độc Cô Tuyệt đầy vẻ quyết tâm, quát :“Nhảy.” Một tay xoay kiếm chém thẳng vào hai tên lính nước Tề đang tấn công Mặc Ly. Chỉ một lần vung kiếm đã chém đứt ngang hai tên nọ.
Máu tươi bắn mạnh, binh lính Tề quốc đều bị dọa sợ.
Mặc Ngân, Mặc Ly giữa tiếng hét vang của Độc Cô Tuyệt, mắt ngân ngấn lệ đồng lọat nhảy lên. Ở trong không trung xoay người đáp xuống ngay phía sau lưng Độc Cô Tuyệt. Ba người cưỡi một con ngựa nhanh như bão táp vọt ra.
Khói bụi cuồn cuộn, thiết kỵ từng đoàn. Chỉ chậm trễ trong giây lát mà đội quân bên trái đã gần như áp sát lại rồi. Vòng vây đã sắp kín kẽ.
“Vương.”
“Sợ cái gì, ta chưa ૮ɦếƭ mà.” Độc Cô Tuyệt gầm lên cắt ngang tiếng thét điên cuồng của Mặc Ngân, Mặc Ly. Tay vung kiếm, điên cuồng vọt lên. Độc Cô Tuyệt hắn tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ ở trong này.
Trống trận nặng nề, thiết đề rầm rập, vang vọng cả một vùng trời.
“N..g..o..a..o …” Bạch Hổ vương mang theo Vân Khinh và Phi Lâm, như tia chớp cắt qua không gian, điên cuồng lao tới nơi đang vang lên tiếng chém giết chấn trời kia.
Vân Khinh gắt gao ấn chặt Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, gần như không đàn nỗi nữa. Tiếng chém giết chấn trời động đất kia làm cho lòng cô có cảm giác hắn không còn tồn tại.
Phi Lâm đứng ở phía sau thấy vậy thở dài lắc đầu. Cổ tay khẽ động, đưa cây tiêu ngọc tới bên miệng, thay Vân Khinh khống chế đàn sói hoang đang lao về phía trước.
Nhảy vọt lên một cái, Bạch Hổ Vương đáp lên một cồn đất cao cao. Trong khoảnh khắc, mọi tình cảnh bên dưới đều bày ra trước mắt Vân Khinh.
Có cả vạn người vây quanh. Đưa mắt nhìn qua một lượt, tất cả đều là màu đen của khôi giáp, tất cả đều là binh lính nước Tề, dàn trải kín cả vùng thảo nguyên bên dưới. Tiếng trống trận kịch liệt, kích động cả núi sông.
Mà giữa vòng vây ấy, chỉ có một góc phía nam đang diễn ra cảnh chém giết kịch kiệt, và vòng vây cũng đang không ngừng ép lại cái góc nhỏ hẹp ấy. Nổi bật giữa góc ấy là một thân ảnh mạnh mẽ, cả người toát ra khí thế cuồng liệt, bá đạo. Không phải là Độc Cô Tuyệt cô ngày nhớ đêm mơ thì còn là ai nữa.
Cho dù khoảng cách rất xa, nhưng Vân Khinh vẫn có thể khẳng định. Đó là hắn, đó là người cô yêu nhất.
Mà giờ phút này, người cô yêu nhất đó đang giam mình trong nguy hiểm, tính mệnh như chỉ mành treo chuông. Nếu không nhanh hơn nữa, chàng, chàng ….
Móng tay *** vào bàn tay, máu tươi bắt đầu túa ra, chảy thành dòng xuống dưới. Vân Khinh hít thật sâu một hơi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh. Khẽ cúi đầu, mười ngón tay bay múa trên dây đàn. Tiếng đàn chứa đầy sát khí như sóng biển cuộn trào, mãnh liệt lan tỏa khắp không trung, phối hợp với tiếng tiêu phía sau, lao thẳng về phía chiến trường bên dưới, bao vây tất cả.
“Hú hú hú ú…” Ngàn vạn con sói cùng cất tiếng tru, rung chuyển cả một vùng trời đất.
Suốt một chặng đường dài theo hai người Vân Khinh chạy tới đây, bọn chúng đã phải kềm nén bản tính hoang dã của mình lại. Lúc này được cho phép, chúng sải thẳng bốn chân lao vọt xuống bên dưới, lao thẳng vào các đội quân đang bao vây đám người Độc Cô Tuyệt.
Tiếng sói gầm gừ lan tỏa, răng nanh trắng nhỡn hiện ra. Chỉ thế thôi đã khiến người ta sởn tóc gáy.
“Sói…” Tiếng sói tru như một bản hòa tấu ầm vang. Binh lính trong trận địa sẵn sàng giết địch của nước Tề trở nên hoảng hốt. Phía sau bọn chúng bỗng từ đâu tràn ra một đàn sói hoang đông không đếm nỗi, lan tràn khắp mặt đất, lao thẳng về phía bọn chúng. Sao có thể có nhiều sói hoang đến vậy!
Ngàn vạn con sói hoang này chỉ trong nháy mắt đã vọt tới vòng vây. Răng nanh trắng nhỡn táp thẳng vào binh lính nước Tề.
Trong khoảnh khắc, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng. Báo hiệu bầy sói đã chính thức tham gia vào trận chiến.
Tiếng trống trận dần dần yếu lại, thay vào đó là hàng loạt những tiếng kêu thê lương thảm thiết, lẫn tiếng sói tru vang vọng cả một vòm trời.
Tiếng đàn hòa lẫn tiếng tiêu, bồng bềnh giữa không gian, ẩn chứa trong đó là sát khí, là sự uy nghiêm tột bậc.
Từ thế bốn phía bao vây, trong khoảnh khắc trở nên hỗn loạn.
“Tiếng đàn, là tiếng đàn.” Ban đầu bị đàn sói hoang tấn công bất ngờ khiến hoảng sợ, giây phút này đột nhiên có tiếng đàn loáng thoáng lọt vào tai, Mặc Ngân mừng rỡ hét lên.
“Là tiếng đàn của Vân cô nương, là đàn dã thú của Vân cô nương.” Đáy mắt ngập một màu đỏ rực của Mặc Ly trong khoảnh khắc lóe ra tia sáng kỳ dị. Xoay người một cái nhảy lên đứng chắn phía trước Độc Cô Tuyệt. Vừa vung kiếm chặn lại một cây thương đang đâm về phía Độc Cô Tuyệt, mừng như điên như dại hét lên : “Bệ hạ, là Vân cô nương. Vân cô nương đến rồi.” Vừa quay đầu nhìn về phía đàn sói hoang. Binh lính nước Tề đang chạy dạt sang các bên, mà nếu không nhầm, thì đàn sói đang dần dần thẳng tiến về phía bọn họ.
Độc Cô Tuyệt được Mặc Ngân và Mặc Ly bảo vệ hai bên. Bọn họ lúc này chỉ cần bảo vệ mình, không cần phá vây, cho dù lúc này hắn không nhúng tay, thì việc này cũng không khó với hai hộ vệ của hắn.
Nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay. Trên khuôn mặt đượm mùi ૮ɦếƭ chóc của Độc Cô Tuyệt lúc này từ từ hé nở nụ cười cực kỳ yêu diễm. Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía phát ra tiếng đàn.
Áo trắng tóc đen, đang từ trên cao nhìn xuống. Giây phút này, dường như đất trời quanh cô đều không còn tồn tại, ống tay áo tung bay trong làn gió lạnh, phong tư tuyệt thế.
Khuôn mặt quen thuộc kia càng lúc càng rõ ràng. Đó chính là người hắn trông ngóng biết bao ngày, người đó – là Vân Khinh của hắn.
Vân Khinh đứng trên sườn núi cao cao, nhìn thẳng xuống Độc Cô Tuyệt đang ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cô. Khuôn mặt bết máu không nhìn rõ dung nhan, nhưng hai tròng mắt sâu thẳm lại như lóe lên ánh sáng. Tất cả trong đáy mắt ấy, đều là bóng dáng của cô.
Binh lính kêu rên thảm thiết, sói hoang hú vang từng hồi. Binh khí va chạm, cầm tiêu phối hợp. Giữa khung cảnh hỗn loạn cả một vùng thảo nguyên, là hai tầm mắt đối mắt, hai bóng hình mong mỏi, một ánh nhìn dài đến muôn đời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc