Thú Phi - Chương 56

Tác giả: Chu Ngọc

VỪA Ý
Phi Lâm nghe thấy thế, duỗi tay khoác qua vai cậu thiếu niên mặt lạnh tít mắt cười. “Vẫn là Tiểu Hữu hiểu ta rõ nhất.” Cậu thiếu niên kia lập tức trừng mắt nhìn Phi Lâm, môi mím lại. Cậu nhóc có gương mặt vui vẻ hài hước bên cạnh thấy vậy nheo mắt cười.
Vân Khinh thấy vẻ mặt ba người này vô cùng ung dung tự tại, trong sáng chính trực vô cùng. Cô thoáng đưa mắt nhìn sang Độc Cô Tuyệt đứng cạnh, rồi quét mắt nhìn về phía Ngô trưởng lão đang nằm hôn mê trên đất.
Độc Cô Tuyệt trao đổi một ánh mắt với Vân Khinh, dĩ nhiên hiểu được cô đang nghĩ giống như mình. Gã tên Phi Lâm này, trước là ban ơn, sau là Gi*t người, thủ đoạn khó dò, không phải kẻ đại gian ắt là người đại trung, không thể dễ dàng tin tưởng. Ban đầu hắn thấy Vân Khinh tỏ ra biết ơn với gã còn tưởng Vân Khinh mắc lừa, giờ thấy được cô cũng đã tự có sự cân nhắc của mình, hắn không khỏi cười thầm hài lòng. Thận trọng nhường ấy thông minh nhường ấy, mới là Vân Khinh mà hắn thích.
“Đám người này dám phóng hỏa đốt chỗ ở của công tử, có ૮ɦếƭ cũng chẳng tiếc.” Thiếu niên có gương mặt vui vẻ thấy Vân Khinh nhìn đám người áo đen nằm la liệt trên đất, lập tức giơ chân đá văng một xác ૮ɦếƭ, giận dữ thốt lên.
“Ờ, không phải họ tự xưng là người của gia tộc Phi Linh sao?” Độc Cô Tuyệt cười khẩy lạnh lùng rồi cất tiếng.
Phi Lâm đứng giữa hai thiếu niên vừa nghe bèn đưa tay lên sờ cằm, nét mặt lộ rõ vẻ à-ra-thế, rồi anh ta quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh cười với vẻ giễu cợt. “Ta cứ nghĩ mãi không hiểu Dực Vương đương không lại chạy đến căn nhà cũ nát của ta làm cái gì, hóa ra là sập bẫy của người khác. Hiếm có khó gặp, hiếm có khó gặp!”
Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt sa sầm, toàn thân lại bắt đầu ùn ùn sát khí, kẻ này dám giễu cợt hắn ư.
Vân Khinh cảm nhận được sát khí của hắn, vươn tay giật nhẹ vạt áo của Độc Cô Tuyệt, ra hiệu đừng nên kích động. Âm công của người tên Phi Lâm này đã đạt tới cấp độ rất cao, cô không chắc nếu Độc Cô Tuyệt đấu với người này liệu có thắng nổi hay không. Đồng thời cô quay sang hỏi Phi Lâm. “Nghĩa là sao?”
“Gia tộc Phi Linh trừ công tử nhà ta ra còn lại đã ૮ɦếƭ hết từ lâu, làm gì còn kẻ nào khác, ngu ngốc!” Tiểu Hữu lạnh lùng, khinh thường lườm Vân Khinh một cái rồi nói.
Hai người Vân Khinh Độc Cô Tuyệt nghe vậy ngẩn ra, đã ૮ɦếƭ hết từ lâu ư.
Cậu thiếu niên có gương mặt vui vẻ bèn tiếp lời. “Nếu không phải đã sớm chẳng còn ai, bằng vào âm công của gia tộc Phi Linh chúng ta, việc xưng bá võ lâm dễ như lấy đồ trong túi, lấy đâu ra cơ hội cho Đinh gia của Tề quốc vênh váo. Đấy là công tử nhà ta không thèm nhá, bảo là mấy thứ danh tiếng này nọ chỉ là đồ hão, không cần không thèm!” Vừa nói cậu vừa không hài lòng lườm nguýt Phi Lâm.
Phi Lâm thấy vậy chỉ cười. “Tiểu Tả, con có muốn không? Công tử ta sẽ giúp con!”
“Không cần, con thèm vào ấy!” Tiểu Tả với khuôn mặt vui vẻ nhảy dựng lên từ chối, như thể danh vọng bá chủ võ lâm chỉ là củ khoai nóng bỏng tay.
Phi Lâm cả cười, rồi vừa lười biếng thong thả liếc nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt vừa nhấn nhá từng tiếng. “Ta còn tưởng đám người vớ vẩn này tự dưng chạy đến đốt nhà ta làm cái gì, hóa ra là để nướng hai con cá lớn các người. Ừm, Dực Vương, tính toán bồi thường thế nào, ngươi tự nghĩ lấy đi.”
Nói rồi, chưa kịp nhìn thấy gã làm cái gì đã thấy gã đứng cạnh tên Ngô trưởng lão đang hôn mê, rồi vung chân đá ông ta tới chỗ hai người, đoạn nói. “Muốn hỏi cái gì tự đi mà hỏi, may mà ta còn giữ lại một tên.”
Chỉ cần Độc Cô Tuyệt với Vân Khinh đến chậm một chút, gã đã Gi*t sạch đám người này rồi. Dám đốt nhà gã ư, đã thế lại còn khiến gã bắt gặp, đúng là bọn chúng xui xẻo. Cũng may gã cũng không phải đồ ngốc, vừa thấy Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đi ra khỏi mật đạo là đoán được lập tức việc này có thể liên quan đến nhau. Nếu không gã đã lóc thịt rút xương bọn chúng ra từ lâu.
Độc Cô Tuyệt chỉ hừ lạnh, trầm giọng thốt. “Muốn làm tiền thì tính với bản vương là đủ.”
Hắn cũng không hề có ý từ chối yêu cầu bồi thường của Phi Lâm, là nói thật hay nói đùa, hắn tuy không thể chắc chắn mười phần thì cũng phải đoán được bảy tám. Phi Lâm làm vậy nói vậy xem ra không phải giả vờ, mà đã không phải giả vờ, nghĩa là hắn nợ Phi Lâm một việc. Sau lưng bọn người áo đen này chắc hẳn chính là kẻ cầm đầu giật dây bấy lâu họ vẫn tra xét, những người này lưu lại quả thật có tác dụng lớn.
Phi Lâm nghe vậy ưỡn lưng vươn vai, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời, miệng lầm bầm. “Hôm nay mình dậy sớm quá, về ngủ bù thôi.” Nói rồi, gã khẽ day ấn đường giữa hai lông mày rồi phất tay áo định chuồn êm, vô cùng phóng khoáng, thật sự là cầm được thì bỏ cũng được.
“Khoan đã!” Nãy giờ Vân Khinh không nói câu nào, giờ bỗng mở miệng ngắn gã lại.
Phi Lâm dừng bước quay đầu lại nhìn Vân Khinh, miệng nở một nụ cười hở mười cái răng trắng tinh sáng bóng hỏi. “Còn có việc gì sao?”
Vân Khinh hơi cau mày nhìn Phi Lâm. “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, gia tộc Phi Linh quả thật không còn ai sao? Có còn một vị lão bà bà nào không?”
Phi Lâm liếc Vân Khinh một cái, rồi lắc đầu mỉm cười. “Đã ૮ɦếƭ hết sau một trận dịch bệnh, trừ ta khi đó đang ở ngoài chưa về.” Nói rồi, gã phất tay áo một cái, người thoáng chốc đã lướt đi xa.
Nghe vậy, nét mặt Vân Khinh bỗng khăng thẳng, cô gọi với theo bóng Phi Lâm đang dần xa. “Vậy tại sao còn dạy cho tôi?”
“Vì ta thích.” Ba chữ vọng lại từ phía bóng dáng đang khuất dần, rất thẳng thắn.
Vân Khinh nghe vậy, vừa cúi người vái dài theo bóng Phi Lâm, cao giọng nói. “Đa tạ cái ơn chỉ điểm.” Lần này là lời cảm ơn chân thành thật dạ, hoàn toàn không còn bóng dáng hoài nghi vừa nãy.
Bóng lưng đằng xa không trả lời cô, chỉ hơi giơ tay như chào, tiếp tục đi xa.
Tiểu Tả thấy vậy cười. “Bởi vì cô xinh xắn, tính tình lại dễ thương, công tử nhà ta vừa mắt cô nên là dạy cô thôi.” Nói rồi cậu ta cười hí hí mấy tiếng rồi nhanh chóng cùng Tiểu Hữu mặt lạnh lùng đi theo Phi Lâm, chỉ thoáng chốc hai người đã khuất dạng như một cơn gió, thật phóng khoáng và thoải mái.
Vân Khinh thật chả biết nói sao, nhưng Độc Cô Tuyệt đứng cạnh cô lại trở mặt lộ vẻ hung dữ, cơn phẫn nộ thoáng chốc ùn ùn kéo tới như bão tố. Hắn thò tay tóm lấy Vân Khinh gắt gao ôm chặt vào lòng, miệng rít gào. “Nàng là của ta!”
Phần eo của Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt xiết mạnh đau đớn, cô lập tức thò tay gõ nhè nhẹ vào khuôn mặt nạ sắt của hắn, bất đắc dĩ trả lời. “Chàng ấy à, ta vốn không thích anh ta, chàng cáu kỉnh cái gì?”
“Không được thích hắn, nghe rõ chưa?”
Vân Khinh thở dài gật đầu, tay khẽ xoa đôi lông mày. Độc Cô Tuyệt thấy thế mới khẽ nới lỏng vòng tay. Vừa mắt Vân Khinh nhà hắn thì đã sao chứ, Vân Khinh nhà hắn không thích gã kia thì cũng có làm được gì đâu. Thay vì đối phó với tình địch, chi bằng nghĩ cách độc chiếm lòng Vân Khinh còn hơn. Chỉ cần trong lòng Vân Khinh chỉ có một mình hắn, dù hắn có hàng ngàn hàng vạn đối thủ đi nữa hắn cũng cóc sợ.
Đứng trong vòng tay của Độc Cô Tuyệt, ánh mắt Vân Khinh vừa lúc chạm phải ba gian nhà trúc trước mặt. Hai bên chái nhà có hai hàng chữ khắc lớn, chính là hai câu năm đó bà bà đã dạy cho cô: Âm phù chính là một cách thể hiện âm nhạc. Âm nhạc chân chính là âm thanh của tâm hồn…
Vừa nhìn thấy, Vân Khinh không nhịn được lo lắng. Bà bà của cô rốt cục là người nơi nào? Rốt cục là ở nơi nào?
“Đừng nghĩ nữa. Đã nói ta sẽ tìm cho nàng thì nhất định sẽ tìm được cho nàng. Sau này ta không cho phép nàng bỏ đi một mình, dù có lại giống như thế này nữa cũng không được, nghe rõ chưa hả?” Giọng nói cứng rắn nghiêm khắc vang lên bên tai Vân Khinh. Độc Cô Tuyệt nghiêm mặt ôm chặt lấy cô, dáng vẻ băn khoăn lo lắng ngẩn ngơ ấy, hắn không thích, rất rất là không thích.
Vân Khinh khẽ chớp mắt, nét mặt lại quay trở lại vẻ lãnh đạm thanh nhã như cũ. Cô nghiêng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt lặng yên trong chốc lát rồi mở miệng. “Ừ.”
Đúng lúc đó, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa. Một đoàn người đông đúc đang rầm rộ phi lại gần, đi đầu chính là Mặc Ngân và Mặc Ly.
Mặt trời đã dần xế bóng, vầng dương đỏ như lửa phóng ra ngàn vạn tia sáng vàng rực rỡ đang từ từ lặn xuống. Ráng chiều đỏ ối mỹ lệ hắt ánh rực rỡ một góc trời. Hoàng hôn đẹp tuyệt trần.
Trong gian chính của biệt viện Hoàng gia, Độc Cô Tuyệt đang tựa người nằm trên ghế nằm, khóe môi khẽ nhếch cong lên thành nụ cười mỉm đầy hài lòng. Tai hắn nghe Sở Vân báo cáo, mắt còn bận nhìn Vân Khinh đang nhẹ nhàng lau những vết bỏng trên tay chân và mặt mình. Tuy với hắn mà nói, mấy vết thương này thì có đáng gì, cơ mà có dịp để Vân Khinh ‘quan tâm chăm sóc’, tội gì hắn không coi nó nghiêm trọng hơn một chút.
“Làm tốt lắm.” Một hồi lâu sau hắn mới khẽ gật đầu khen Sở Vân một tiếng.
Bởi vì trên dưới Yến quốc từ Yến Vương tới bá quan văn võ ai nấy đều cho rằng hắn đã bỏ mình trong biển lửa, nên lần này Yến quốc đâm lao đành phải theo lao, định liều ૮ɦếƭ cùng Tần quốc một phen. Thế nên toàn bộ trong ngoài đều trở nên canh phòng cẩn mật, chỉ trong thời gian nửa ngày đã có không khí như thể bão táp mưa giông sắp càn quét qua. Bước đầu tiên để liều ૮ɦếƭ đấu cùng Tần quốc, chính là trừ khử đoàn người Sở Vân.
Cũng còn may Sở Vân tài nghệ tinh thông. Độc Cô Tuyệt không có ở đây, anh ta liền trở thành người đứng đầu tướng sĩ, chu đáo thu xếp, vừa không thể hiện ác ý, vừa không lộ ra sợ sệt, chiêu bốn lạng đẩy bật ngàn cân sử dụng cực thông thạo.
Sở Vân thấy Độc Cô Tuyệt khen mình, biết hiện giờ tâm trạng Vương gia nhà mình đang rất vui vẻ. Anh ta không nhịn được quay sang ngó Vân Khinh đang bôi thuốc cho ngài ấy, ánh mắt lộ vẻ tôi-biết-rồi-nhé.
“Vương gia, đã tìm được ở đâu.” Sở Vân báo cáo xong xuôi, Mặc Ngân lập tức lên tiếng, ngón tay cũng đồng thời nhúng vào nước rồi viết lên bàn hai chữ: Ly cung.
Tối hôm qua Ly cung náo loạn khắp nơi, anh ta đã thừa cơ tìm được chỗ cất thứ họ đang muốn tìm.
Độc Cô Tuyệt vừa nghe, mặt mày sáng rỡ, miệng nở nụ cười lạnh lẽo. Trúng một cái bẫy đổi lấy một cây đàn quý cho Vân Khinh, lại giúp âm công của nàng tiến bộ, đồng thời nhân đó có được tin tốt này. Tới thật đúng lúc, hắn lập tức gằn giọng. “Xem ra, đã tới lúc chúng ta chào từ biệt Yến Vương rồi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc