Thứ Nữ Vợ Kế - Chương 25

Tác giả: Uyển Tiểu Uyển

Những ngày cuối năm là bận bịu nhất, nhất là thôn trang các nơi đều nộp tiền cuối năm, những chuyện này vốn do Lưu đại phu nhân phụ trách, nhưng hôm nay mắt thấy Lưu đại phu nhân cũng sắp sinh, đương nhiên không có tinh thần để quản, cũng may Lưu lão phu nhân cũng chưa tính là già, thời điểm Lưu nhị phu nhân biết tiền lệ năm nay sẽ do đích thân Lưu lão phu nhân thu gom, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mác, vốn định năm nay mình sẽ nắm việc này, phải biết rằng việc thu tiền lệ rất là béo bở
“Lão gia, thi*p muốn nói, mẫu thân và đại tẩu không xem phòng chúng ta như người một nhà, việc thu tiền cuối năm cũng không phải thoải mái gì, bụng của đại tẩu đã lớn cách ngày sinh không còn mấy ngày, đương nhiên không thể mệt mỏi quá sức, nhưng mà mẫu thân tuổi cũng không còn nhỏ, sáng nay lúc thi*p đi thỉnh an, thấy sắc mặt người không tốt, theo lý nhiều năm nay mẫu thân cũng không để ý việc này, thân thể của chị dâu bất tiện, việc này đáng lẽ nên giao cho thi*p mới phải”
Lưu nhị lão gia nhíu mày: “Về tâm tư của nàng, gia còn không biết nàng đang nghĩ gì sao?. Nhưng đừng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nàng đừng quên thân phận của mình”
Mặc dù trên miệng ông nói vậy, nhưng trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, chỉ có đều ai bảo mình xuất thân từ thứ xuất chứ?. Vốn phải chuyển ra ngoài rồi, coi như ông trời phù hộ, mình còn có thể bám víu nhánh cây khô trên cây đại thụ Hầu phủ này, bằng không chắc chắn mình cũng sẽ giống như tam đệ…Nghĩ đến tam đệ Lưu Thông, năm đó được phụ thân cưng chiều, kiêu ngạo mạnh mẽ dám can đảm đối đầu với đại ca và mẫu thân, nhưng bây giờ thì sao?.
Ngày hôm qua, tam đệ đã lâu chưa gặp, bỗng nhiên xuất hiện, còn mang theo lễ mộc mạc như vậy, nhìn chất liệu may quần áo trên người hắn, tam đệ muội và đứa cháu nhỏ, đều là hoa văn của nhiều năm trước rồi
“Lúc đó thi*p chẳng phải suy nghĩ vì phòng của chúng ta đó sao?. Lão gia, người nhìn cho kĩ đi, cả nhà tam đệ qua được mấy ngày, chờ mẫu thân…Đến lúc đó chúng ta phải chuyển ra ngoài, nếu như ở Hầu phủ không thừa dịp gom góp một chút, cuộc sống sau này cũng không dễ chịu a”
Lưu nhị lão gia khoát tay áo: “Thôi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa có được không, chúng ta cầu nguyện ông trời phù hộ cho mẫu thân sống lâu trăm tuổi, chỉ cần mẫu thân còn sống một ngày, cho dù đại ca có giận ta, trong lòng đại tẩu có không vừa ý, chúng ta cũng có thể kiên kiên định định ở lại Hầu phủ, chờ Nguyệt nhi lớn rồi, cũng có thể tìm một nhà tốt, huống chi còn có Thanh nhi, đại ca, đại tẩu sẽ không làm quá tuyệt tình.
Tam đệ rơi vào kết cục như ngày hôm nay, cũng là do năm đó làm người không biết chừa lại một đường lui cho mình. Bây giờ hắn đã nhận sai, bề ngoài đại ca vẫn giúp đỡ chút, xem như không lo ăn uống, đúng rồi, đã nhiều ngày, nếu tam đệ muội tìm tới đây…”
“Lão gia, ngài cứ yên tâm, thi*p nhất định sẽ không nghe tam đệ muội nói gì đâu, dù sao cũng đã nhiều ngày, cho dù da mặt bọn họ có dày, cùng lắm thì qua 15 cũng phải đi thôi. Chỉ là, lão gia, thôn trang của tam đệ muội?”
“Thôn trang đó nàng đừng động đến, sợ là đó là bát cơm cuối cùng của cả nhà bọn họ, nếu cả thôn trang cũng bán, sợ là sau này sẽ sống không nổi”
“Nhưng không phải tam đệ muội không bán?”
“Nàng ta không phải đồ ngốc, hãy thu lại ý tưởng của nàng đi, cho dù tam đệ muội muốn bán, cũng do đại ca thu, nếu như đại ca thật sự mua, thì bạc cũng cho không ít, dù sao cũng là huynh đệ ruột, không giúp được thì đừng giậu đổ bìm bịp leo”
Tuy rằng Lưu nhị phu nhân có chút không cam lòng, bên trong thôn trang toàn là rừng đào, tiền lời hằng năm thu được cũng rất khách quan, đến lúc đó có thể chuẩn bị một ít của hồi môn cho Nguyệt nhi, nhưng mà thấy Lưu nhị lão gia vẫn cương quyết như vậy, cũng biết thôn trang ấy sẽ không rơi vào tay mình, bà thở dài một hơi
Từ lúc bị đưa đến biệt trang, tiền bạc bên này bị Lưu nhị lão gia trông coi hết sức kĩ lưỡng, nếu như không được sự đồng ý của ông, bà cũng không thể lấy được bạc
“Được rồi, sắc trời không còn sớm, nàng cũng nên nghỉ sớm một chút đi”
“Lão gia, đã trễ thế này, ngài…”
Lưu nhị lão gia khoát tay áo, rồi ra khỏi cửa phòng, Lưu nhị phu nhân nắm chặt khăn trong tay, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh, hừ, sợ là lại đến phòng của tiểu tiện nhân kia!
“Chu ma ma…Chu ma ma”
Chu ma ma nghe Lưu nhị phu nhân la lên thì vội vã đi vào
“Tại sao lại chậm như vậy?” Lưu nhị phu nhân nhíu mày: “Ngươi kêu Tử Linh vào đây”
“Vâng, lão nô đi ngay”
Không bao lâu sau, Tử Linh đi vào, hành lễ với Lưu nhị phu nhân xong, chỉ thấy Lưu nhị phu nhân ném một chén trà xuống, nàng phải né vào một bên mới không bị ném trúng. Chu ma ma đứng bên cạnh thấy vậy, không khỏi thở dài, đối xử với Tử Linh như vậy, sau này nếu như nàng thật sự được sủng, khi đó đương nhiên sẽ không bị ngươi khống chế, không quay lại cắn ngươi một cái đã là không tệ rồi
“Ngươi còn mặt mũi trốn sao?. Ngay cả một thai phụ như Liễu di nương ngươi cũng đấu không lại?. Lúc trước, xem như mắt ta bị mù mới đề bạt ngươi”
Tử Linh mím môi…Nghĩ đến lời ngon tiếng ngọt Lưu nhị lão gia nói với mình tối hôm trước, và sáng nay ánh mắt sáng nay nhìn Liễu di nương, chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình…khi đó mình nghe lời lão tử nương, đi đến bước này rốt cuộc là đúng hay sai?.
Lưu nhị phu nhân thấy dáng vẻ hèn yếu, cúi đầu không nói của nàng, trong lòng càng khó chịu, nhéo lỗ tai nàng: “Ngươi là đồ vô dụng, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ngươi đã bò lên giường của lão gia thì ta không thể làm gì ngươi!. Nhìn ngươi đi, bây giờ lão gia cũng không quan tâm đến ngươi, cho dù ngày mai ta bán ngươi đi, lão gia cũng không nói gì, cùng lắm thì tìm một đứa có đầu óc hơn ngươi về thay thế, đưa đến trong phòng của lão gia, sợ là khi đó ông ấy còn vui vẻ hơn”
Nghe Lưu nhị phu nhân nói vậy, Tử Linh chẳng màn đến lỗ tai đau nhức, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Là nô tỳ đáng ૮ɦếƭ, nô tỳ cũng không muốn, nô tỳ cũng muốn phân ưu cho phu nhân, nhưng Liễu di nương…”
Chu ma ma đứng một bên cũng không nhịn nổi nữa bèn tiến lên khuyên giải: “Phu nhân, điều mà bây giờ lão gia để ý là đứa bé trong bụng Liễu di nương, bây giờ thân thể có thai, sợ là không thể hầu hạ lão gia, vài ngày nửa tháng lão gia cũng sẽ chán thôi”
Nghe Chu ma ma nói như vậy, Lưu nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Hầu hạ không được?. Cho dù là ngăn được phía dưới của nàng, cũng không ngăn được miệng và phía trên của nàng ta”
Chu ma ma thấy Lưu nhị phu nhân gọn gang dứt khoát nói ra như vậy thì trong lòng lắp bắp kinh hãi: “Phu nhân cẩn thận, nếu như truyền ra ngoài…”
“Thôi” Lưu nhị phu nhân không kiên nhẫn khoát tay áo, nhìn Tử Linh đang quỳ: “Ta cho ngươi thời gian 3 ngày, nếu như không giữ được lão gia, hừ…”
Câu kế tiếp Lưu nhị phu nhân cũng không nói, nhưng Tử Linh biết rõ không khỏi cực kì sợ hãi… Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chu ma ma, Chu ma ma khoát tay áo, Tử Linh mím môi ân một tiếng rồi lui xuống
Sáng sớm hôm sau
“Thanh nhi thỉnh an bà nội”
“Bảo bảo thỉnh an bà nội”
“Ôi, cháu nội của ta, mau mau đứng lên”
Lưu Uyển Thanh nghe được lời của Lưu lão phu nhân thì ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng Bảo nhi ở bên cạnh vẫn không chịu đứng lên, còn ngồi quỳ trên mặt đất mở to đôi mắt ngập nước nhìn Lưu lão phu nhân, thấy Lưu lão phu nhân nửa ngày cũng không có phản ứng, không khỏi dẩu lên cái miệng nhỏ, vẻ mặt mất hứng, Lưu lão phu nhân nhìn Lưu Uyển Thanh liếc mắt một cái, cảm thấy rất kì lạ, rồi nhìn Bảo nhi trên mặt đất:
“Bảo nhi, trên mặt đất lạnh lắm, mau đứng lên đi”
“Tam đệ, đệ đứng lên đi”
Bảo nhi lắc đầu, ngọt ngào ngây thơ nói: “Bà nội còn chưa cho hồng bao lớn, tỉ tỉ gạt người, tỉ tỉ nói sau khi thỉnh an bà nội, bà nội sẽ cho hồng bao lớn, không cho sẽ không đứng lên”
Người trong phòng bị câu nói của Bảo nhi chọc cười khanh khách không ngừng, Lưu lão phu nhân chỉ vào Bảo nhi nói: “Lưu gia chúng ta tại sao lại sinh ra một vò tiền nhỏ vậy?. Mau đứng lên, đến đây, đến đây, bà nội cho cháu hồng bao lớn”
Bảo nhi ngồi dưới đất, thấy Lưu lão phu nhân nói như vậy 2 mắt sáng lên, lập tức chạy tới, 2 cái chân ngắn nhào vào lòng của Lưu lão phu nhân
Nhận được hồng bao Bảo nhi cười, giơ lên cho Lưu Uyển Thanh xem, Lưu Uyển Thanh đứng ở một bên, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên. Đương nhiên Lưu lão phu nhân cũng không quên cho nàng một cái, sau đó nhìn Lưu Nhân Lượng đứng ở bên người Lưu Thông, không thể thiếu đứa nhỏ này, cho nên móc thêm một cái thưởng cho nó
Lưu Nhân Lượng sợ hãi nhìn mẫu thân của mình một cái, thấy Lưu tam phu nhân gật đầu mới cúi đầu đi đến trước mặt Lưu lão phu nhân: “Cảm ơn bà nội”
“Ngoan” Lưu lão phu nhân chỉ đáp lại một chữ
Không trễ lắm anh em của Lưu Nhân Quý cũng đến, ngay cả người phải học quản giáo như Lưu Uyển Nguyệt được Lưu lão phu nhân miễn thỉnh an, cũng được ma ma dẫn đến, Lưu lão phu nhân đương nhiên cho mỗi người một hồng bao
Lưu Nhân Phúc cầm hồng bao trong tay: “Bà nội, tiền lì xì không phải buổi tối mới cho à?. Bây giờ nội cho vậy buổi tối còn không?”
Lưu lão phu nhân nghe Lưu Nhân Phúc nói như vậy, không nhịn được nở nụ cười: “Nhìn đi, Bảo nhi trước mặt chúng ta giống hệt ai đó, làm ầm ĩ nửa ngày cũng giống hệt ai đó, xú tiểu tử ngươi còn nhớ hồng bao của bà nội, không thấy có lỗi sao?. Ngày thường còn thiếu ngươi sao?. Buổi tối còn có”
Lưu Nhân Phúc ha ha cười ngây ngô
Thấy những hậu bối như Lưu Nhân Quý đã đến đông đủ, bà bèn chỉ vào Lưu Thông nói: “Đây là tam thúc của các con, hồi nhỏ Quý nhi đã từng gặp qua, thúc ấy đi nhậm chức quan ở Tế Nam, mới trở về kinh thành, đây là tam thẩm của các con, còn đây là tứ đệ”
Lưu Nhân Quý mang theo mấy người Lưu Nhân Phúc khách sáo hữu lễ vấn an Lưu Thông, Lưu Thông ra hiệu cho tam phu nhân Điền Ngọc Uyển, trên mặt bà ta hơi lúng túng, lấy vài túi hương ra: “Đây là món quà nhỏ thím tự tay làm cho các con xem như là quà gặp mặt”
Lưu Nhân Quý, Lưu Nhân Phúc còn có Lưu Uyển Thanh đều cung kính khách khí nhận lấy: “Cảm ơn thím”
Điền Ngọc Uyển vội vã nói: “Không cần cảm ơn”
Lưu Uyển Nguyệt dưới ánh nhìn chăm chú của ma ma quản giáo cũng không tình nguyện nhận lấy, đây là phế phẩm gì, thật là keo kiệt
Mà tuổi của Bảo nhi còn nhỏ, lại không giống như Lưu Uyển Thanh, tuy thân thể còn nhỏ nhưng linh hôn đã trưởng thành, nhưng cũng phân chia tốt xấu mơ hồ, dù sao cho mình cũng do tự mình kiếm được, rất không keo kiệt cười với Điền Ngọc Uyển:
“Cảm ơn tam thẩm” Cũng xem như là vô ý cứu vớt cho biểu hiển xấu hổ của Lưu Uyển Nguyệt vừa rồi, làm cho nét mặt của Điền Ngọc Uyển cũng dễ chịu hơn một chút
Lưu Uyển Thanh thấy Bảo nhi muốn mở túi hương, liền vội vàng kéo tay bé: “Qua bên kia mở với tỉ tỉ được không?” Con nít rất dễ bị thu hút lực chú ý nên ngoan ngoãn gật đầu, bà ✓ú phía sau cũng thuận thế tiếp nhận túi hương trong tay của Bảo nhi, Điền Ngọc Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm
Lưu nhị phu nhân bên cạnh cũng ghét bỏ bĩu môi, quà tặng keo kiệt như vậy, những quà ban cho hạ nhân trong Hầu phủ so ra còn tốt hơn nhiều, trong lòng nhớ lại cái gì đó, cũng muốn biểu hiện ra mặt:
“Đây là Lượng nhi sao?. Bao nhiêu tuổi rồi?. bộ dáng thật kháu khỉnh đáng yêu, mau tới đây để nhị bá mẫu nhìn một cái”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc