Thư Ký Hợp Ý Của Tổng Giám Đốc - Chương 08

Tác giả: Lâm Ương Ương

Thẩm Nhã Hinh không còn chút sức lực nào để mà chống đối anh nữa, cô theo bản năng nâng eo thon lên, chủ động tìm kiếm đầu ngón tay của Mạnh Dục Thành, cách một lớp *** mà yêu thương đã không đủ để thỏa mãn cô nữa rồi, cô muốn nhiều hơn, trực tiếp hơn nữa… cảm nhận bàn tay của Mạnh Dục Thành phủ lên đùi cô, dùng ngón tay móc mép *** ra, cô rất phối hợp mà nâng ௱ôЛƓ lên, để anh có thể kéo *** xuống dễ dàng hơn, u cốc ẩm ướt vừa tiếp xúc với không khí liền khát vọng nhiều hơn, cơ thể này đã không còn chịu nghe lời chủ nhân của nó nữa, mà chỉ thuần phục với Mạnh Dục Thành thôi, đối với mỗi động tác của anh đều để lộ ra những phản ứng khiến anh yêu thích.
Đợi lâu như vậy mà vẫn không nhận được bất kỳ an ủi nào khiến Thẩm Nhã Hinh khó chịu lắc eo, nâng cặp mắt hạnh nhìn Mạnh Dục Thành, anh đang làm gì thế? Tại sao không chạm vào người cô?
Mạnh Dục Thành thông qua cặp mắt hạnh long lanh của cô thấy được dáng vẻ tràn ngập *** của mình, anh ôm lấy cô, cho cô một nụ hôn sâu, “Bảo bối, đừng sợ, anh sẽ không làm đau em.” Anh lại lần nữa hứa với cô, muốn nhận được mọi sự tin tưởng từ cô.
Thẩm Nhã Hinh nhìn anh với vẻ không hiểu, ánh mắt của anh như là đang nhẫn nhịn gì đó, cô xem không hiểu, nhưng cô biết anh sẽ khiến cô e sợ, khiến cô điên cuồng, “Em…” Giọng nói của cô run run, không chỉ vì sợ mà còn vì mong đợi nữa.
“Đừng sợ.” Mạnh Dục Thành lại lần nữa hôn cô, sau đó đỡ cô nằm xuống từ từ.
“Anh định làm gì?”
Cô nghi ngờ hỏi, bàn ăn lạnh như băng, cũng may có áo khoác của anh lót bên dưới mới không cảm thấy quá cứng, nhưng tư thế này khiến cô không có cảm giác an toàn, cô không chạm được người anh mà cũng không thể nhìn rõ được động tác của anh.
“Làm thứ việc sẽ khiến em vui vẻ.” Anh cười khẽ, vừa nghĩ đến sự vui vẻ mà mình sắp đem đến cho cô liền cảm thấy H**g phấn, đè nén lại sự xao động của ***, anh cúi người sáp lại gần nơi *** cô.
“Anh làm gì thế? A..”
Cánh hoa non mềm bị vật thể vừa ẩm ướt vừa nóng hổi bao bọc lấy, sự tiếp xúc quá mức *** và trực tiếp khiến đầu óc cô trống rỗng, “Đừng…” Cô kêu lên, định đưa tay đẩy đầu anh ra, sao anh có thể *** nơi đó chứ? Thật khiến người khác xấu hổ.
“Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, nếu không anh sẽ khiến em sáng mai không thể rời giường được luôn.” Mạnh Dục Thành vì để đạt được mục đích mà uy hiếp cô, khiến Thẩm Nhã Hinh không dám chống đối nữa, anh lại lần nữa vùi đầu vào u cốc, dùng đầu lưỡi trêu đùa cánh hoa của cô, thậm chí còn luồn sâu vào nhụy hoa nữa.
Thẩm Nhã Hinh tưởng rằng cô sẽ mắc cỡ đến mất hết mọi cảm giác, nhưng tư thế nằm này khiến cô có thể cảm nhận rõ ràng mỗi hành động của Mạnh Dục Thành ở *** của cô, Chiếc l*** linh hoạt của anh cuốn lấy những cánh hoa, đưa sâu vào bên trong hoa huy*t khiến cô không nhịn được ngâm lên *** kiều mị.
“ A….” Khi đã mở miệng thì không thể ngừng được nữa,từng tiếng ngâm mê người khiến anh càng H**g phấn hơn, càng dùng sức mà yêu thương cô hơn.
Tạm thời rời đôi môi khỏi nơi đó, Mạnh Dục Thành đem hai ngón tay từ từ xâm nhập vào hoa huy*t của cô, tuy hai người đã làm qua vài lần, nhưng cô vẫn chặt chẽ như đêm đầu tiên, anh cần phải thật cẩn thận để không khiến cô bị thương.
Cảm giác ẩm ướt ấm áp nhắc nhở anh những khoái cảm đạt được lúc trước. hơi thở Mạnh Dục Thành trở nên thô ráp hơn, thân thể anh đang khát vọng lần nữa trải nghiệm sự ấm áp trong T*nh d*c, nhưng anh vẫn áp chế *** của bản thân, bởi vì anh muốn đạt được mọi sự tin tưởng của cô trước khi chìm đắm vào bể T*nh d*c.
Anh chậm rãi di chuyển ngón tay, chờ đợi phản ứng chậm chạp của cô, của cô thật nhỏ, chỉ vửa nghĩ đến cảnh mình bị cô nuốt chửng anh liền cảm thấy không thể nhịn được nữa.
“ Ưm…”
Nghe được tiếng ngâm mong muốn được nhiều hôn nữa của cô, anh bắt đầu dao động ngón tay, đồng thời cũng cúi người ngậm lấy hạt trân châu *** của cô.
“ Anh đang làm gì thế? A…”
Cảm nhận được anh tăng tốc độ ngón tay, Thẩm Nhã Hinh vừa định mở miệng liền bị Chiếc l*** linh hoạt của anh làm cho đầu óc mơ hồ, sự khoái cảm đáng sợ cùng với Chiếc l*** vừa thô ráp vừa dịu dàng ma sát nụ hoa non mềm, ngón tay vẫn đang tàn sát bên trong hoa huy*t, mô phỏng động tác của anh khi ở bên trong cô.
“ Đừng … Chịu không nổi…”
Thẩm Nhã Hinh khó chịu nói, nước mắt nhanh chóng trào dâng, cảm giác bị Chiếc l*** trêu chọc còn khó chịu hơn cả ngón tay nữa.
Cô không tiếp nhận nổi nhiều khoái cảm như thế, đầu óc trống rỗng khiến cô không thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể vô lực vặn vẹo chiếc eo thon, mong muốn đem nụ hoa non mềm của mình càng sát lại gần Chiếc l*** xấu xa của anh hơn.
Mạnh Dục Thành bị K**h th**h bởi hành động không khống chế được của cô, anh càng thêm mạnh mẽ mà hút lấy nụ hoa xinh đẹp, đem đến cho cô từng trận khoái cảm mãnh liệt.
Thẩm Nhã Hinh không thể nói được một câu hoàn chỉnh nào nữa, những thứ tiếng phát ra chỉ toàn tiếng khóc và tiếng ngâm mà thôi, chân cô run run, nhủy hoa không ngừng co rút, bao bọc lấy ngón tay của Mạnh Dục Thành,” Dục Thành…” khoái cảm kinh người như mực nước trào dâng, Mạnh Dục Thành đúng thời cơ, dùng lưỡi ấn mạnh lên hạt trân châu của cô.
“ Á….”
Thẩm Nhã Hinh hét lớn,cả người run rẩy, cô cảm thấy mình như bị sóng biển cuốn trôi vậy.
Mạnh Dục Thành *** sơ mi ra, bọc lên người cô, Thẩm Nhã Hinh vẫn còn đang chìm đắm trong đợt cao trào vừa rồi, thật đáng sợ cô còn tưởng mình sẽ ૮ɦếƭ trong cao trào mất.
“ Thích không?” anh hôn cô, môi lưỡi tràn ngập mùi vị của cô.
“ Thích” cô không dám nhìn anh, mà cũng không thể lừa mình dối người nói không thích, nên cô chỉ đành nói bằng âm lượng thật nhỏ, chỉ mong anh không nghe thấy mà cũng hy vọng anh hiểu được lời cô nói.
Thẩm Nhã Hinh vuốt ve người anh, Mạnh Dục Thành lại bắt đầu một lần hoan ái mới nữa, anh lúc nào cũng chơi đùa, mang đến cho cô khoái hoạt hơn trước mới tiến vào người cô, muốn cô một cách cuồng dã, cho đến khi cô không chịu được nữa, anh mới đưa cô đến một đợt cao trào tiếp theo, rồi sau đó sẽ phóng thích toàn bộ ở bên trong cô.
“ Còn muốn nữa không?” Anh trêu chọc cô, vò nắn đầu *** *** của cô.
“ Tại sao anh luôn ăn *** em?” Thẩm Nhã Hinh ủy khuất lên án, đổi lại sự vuốt ve đầy yêu thương của anh.
“ Chẳng lẽ em không thích?” Mạnh Dục Thành nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô để mà tháo cọng dây nịch của anh ra, kéo *** xuống, “ Sờ thử xem.” Anh dụ dỗ cô, cô chỉ hơi nhẹ nhàng ***ng vào *** của anh một cái liền rụt tay lại như là bị phỏng vậy.
“ Đừng…” cô xoay đầu qua một bên, cô sợ phải đối mặt với *** to lớn của anh.
Mạnh Dục Thành cũng không miễn cưỡng cô, anh biết có những việc không thể gấp được, cô vẫn còn là một trái chanh xanh ngắt, cần anh từ từ dạy dỗ, để cô trở thành một trái đào tươi chin mọng, tỏa ra hương thơm dụ người.
Anh lấy chiếc áo sơ mi lót dưới ௱ôЛƓ cô để phòng hờ những hành động tiếp theo sẽ làm cô đau, sự tỉ mỉ của anh khiến Thẩm Nhã Hinh cảm thấy vui mừng, cô chủ động co chân để cự long của anh tì vào hoa huy*t đầy mật dịch của cô.
“ Gấp gáp như vậy à?”
Trái tim vì hành động của cô mà đập loạn nhịp, không đợi câu trả lời của cô, anh tìm kiếm được vị trí chính xác, eo khẽ dùng lực,mạnh mẽ đi vào.
“ A…”
Anh lấy chiếc áo sơ mi lót dưới ௱ôЛƓ cô để phòng hờ những hành động tiếp theo làm cô đau, sự tỉ mỉ của anh khiến Thẩm Nhã Hinh cảm thấy vui mừng, cô chủ động co chân, để cự long của anh tì vào hoa huy*t đầy mật dịch của cô.
“Gấp gáp như vậy à?”
Trái tim vì hành động của cô mà đập loạn nhịp, không đợi câu trả lời của cô, anh tìm kiếm được vị trí chính xác, eo khẽ dùng lực, mạnh mẽ đi vào.
“A….”
Thẩm Nhã Hinh bị cảm giác áp bách đó làm cho *** thành tiếng, tuy không đau nhưng cảm giác bị xâm chiếm quá lạ lẫm, con dao bằng thịt to lớn đó như vừa bổ ra một đường dọc ở bên trong người cô vậy, đi thẳng vào trong thân thể.
“ Thật tuyệt.”
Toàn bộ của anh đều bị hoa huy*t nhỏ bé của cô nuốt chửng, Mạnh Dục Thành cắn chặt răng, thưởng thức sự tinh tế của cô, lúc nãy anh tấn công quá bất ngờ, bức tường *** mạnh mẽ co rút, chất dịch của cô bị anh đẩy tràn ra ngoài, khiến nơi đó của hai người ẩm ướt một mảnh.
Mạnh Dục Thành dùng hai tay nắm chặt lấy ௱ôЛƓ cô, rút cực đại của mình ra, hoa huy*t của Thẩm Nhã Hinh co rút không nỡ mà hút lấy anh, phát ra thứ tiếng kỳ diệu khi anh rới khỏi, an*** nề thở dốc, va chạm vào bức tường thịt non mềm của cô mỗi lúc một mãnh liệt, trong không gian yên lặng không ngừng vang lên những tiếng ‘ phịch, phịch’ mê người.
“ Chậm chút...nhanh quá...”
Thẩm Nhã Hinh bị anh làm đến thở không ra hơi, những ngón tay xinh đp bấu chặt lấy chiếc áo khoác của anh, anh như là muốn đem cô hòa tan vào trong lòng anh vậy, ôm cô thật chặt.
Mạnh Dục Thành nhìn chằm chằm cơ thể vì sự tấn công của anh mà không ngừng run rẩy, đỉnh núi đỏ hồng trông cực kỳ quyến rũ, cúi đầu xuống, ngậm lấy *** của cô không ngừng *** láp, núi đôi của cô cực kỳ mềm mại, nhưng đầu *** lại cứng rắn như viên chân trâu nhỏ.
“ Bảo bối, kêu anh bằng chồng đi.” *** của anh không ngừng ra vào, cô bị sự cuồng dã của anh xâu xé, yêu kiều cầu xin anh: “ Chồng à....chồng....”
Thẩm Nhã Hinh ngoan ngoãn nghe lời, thân thể không ngừng dao động theo nhịp điệu của anh, anh mạnh mẽ đến mức khiến cô chịu không nổi, cô muốn trốn tránh, nhưng ௱ôЛƓ lại bị anh khóa chặt, thứ duy nhất có thể là chính là tiếp nhận sự điên cuồng anh một cách bị động, hưởng thụ cảm giác được anh chiếm hữu, được anh yêu thương.
Mạnh Dục Thành mỉm cười gian tà, một tay mò mẫm đến cánh hoa **** của cô, dò tìm nụ hoa sưng đỏ của cô rồi bỗng nhiên dùng sức, “ A!” Thẩm Nhã Hinh kêu to, hoa huy*t không ngừng co rút, bao bọc lấy cự long to lớn của anh, khiến anh H**g phấn thở dốc.
“ Chính là như thế, cắn chặt anh.” Anh gầm nhẹ, hướng dẫn dẫn làm như thế nào để cho anh vui vẻ.
Động tác của Mạnh Dục Thành càng lúc càng nhanh, cô gần như không thể theo kịp nhịp điệu của anh, anh nắm chặt ௱ôЛƓ cô, mỗi một lần đi vào đều sâu đến kinh người.
“ Ở chỗ đó...á...” Thẩm Nhã Hinh mở to mắt, bị khoái cảm mãnh liệt dọa phải.
“ Ở đây sao?” Mạnh Dục Thành lập tức phát hiện nơi nhạy cảm của cô, anh điều chỉnh tư thế, để mỗi một lần xâm nhập đều mãnh mẽ va chạm vào nơi nhạy cảm đó.
Cả người Thẩm Nhã Hinh đều căng cứng, cô không chịu nổi mà khóc lớn, “ A....chồng à...” Tiếng ngâm phóng đãng thoát ra từ miệng, cô bắt lấy cánh tay của Mạnh Dục Thành, chủ động nâng ௱ôЛƓ đón nhận anh, chỉ có anh mới đem đến khoái cảm cho cô, cô không ngừng kiếm tìm anh, nâng eo vặn vẹo, nhưng...tại sao anh không cho cô? Cô rất muốn.
“ Bảo bối của anh, nói em muốn đi, nói lớn lên.”
Mạnh Dục Thành vẫn duy trì một tư thế, chuẩn bị mang đến sự K**h th**h lớn hơn cho cô, đồng thời dùng tay nắm lấy đầu *** của cô kéo mạnh.
“ Em muốn, em muốn...a!”
Thẩm Nhã Hinh phát ra tiếng ngâm dâm đãng sẽ khiến cô xấu hổ sau khi xong việc, khoái cảm mãnh liệt hơn lúc nãy chảy dọc cơ thể cô, cô hét lên một tiếng, không ngừng run rẩy, cả người cô *** lên rồi lại mềm oặt xuống, chỉ còn hoa huy*t không ngừng co rút, ép đẩy cực đại của Mạnh Dục Thành ra ngoài.
“ Bảo bối....”
Mạnh Dục Thành hưởng thụ cao trài của cô, anh không còn khắc chế *** của mình nữa, dùng sức mà ra vào bên trong hoa huy*t của cô, khẽ gầm một tiếng để tiến đến cao trào.
Thẩm Nhã Hinh mềm oặt nằm trên bàn, dần dần thoát khỏi bể tình, lý trí cũng quay về với cô, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên trong đầu, trời ạ, cô không thể tin được mình lại phóng đãng như thế, sự vuốt ve của anh như ma pháp vậy, khiến cô trầm luân vào đó.
“ Bảo bối.”
Mạnh Dục Thành khẽ nhúc nhích, cực đại của anh vẫn chưa nỡ rời khỏi người cô, cảm giác được cô bao bọc quá tuyệt vời, anh nhìn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, gòa má đỏ rực, ánh mắt sáng long lanh ngại ngùng không dám nhìn anh.
“ Đừng nhìn nữa.” Thẩm Nhã Hinh che mặt lại, không muốn cho anh nhìn.
“ Tại sao? Em đẹp như vậy.” Anh kéo hai tay cô xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên cái mỏ chu ra của cô, “ Rất đẹp.” Anh như là hôn không đủ vậy, liên tiếp hôn lên cổ cô, *** cô....da của cô vừa non vừa mịn, chỉ cần khẽ dùng sức hôn lâu một chút sẽ để lại một dấu hôn màu đỏ đỏ trên đó.
“ Anh...anh đi ra được không?” Anh cứ để ở bên trong cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu mấy, chỉ là có chút căng trướng mà thôi, nhưng làm cũng làm xong rồi mà còn ‘ hàn gắn’ với nhau một cách trơ trụi như vậy thật là kỳ quái mà.
“Anh… anh đi ra được không?” Anh cứ để ở bên trong cũng không khiến cô cảm thấy khó chịu mấy, chỉ là có chút căng trướng mà thôi, nhưng làm cũng làm xong rồi mà còn ‘hàn gắn’ với nhau một cách trơ trụi như vậy thật là kỳ quái mà.
“Không.” Mạnh Dục Thành cười khẽ nhìn khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên của cô, lúc này mới từ từ lấy *** của mình ra.
Hỗn hợp của hai người trào ra, chảy xuống mặt bàn, vừa nhìn thấy cảnh tượng dâm mĩ như thế, *** của Mạnh Dục Thành lại căng trướng lên, anh đưa tay bế Thẩm Nhã Hinh lên, quẳng chiếc bàn thảm hại qua một bên, đi vào phòng ngủ.
“Á, anh làm gì thế?” Cô bị anh làm hết hồn, đưa tay ôm chặt cổ anh để mình không bị té xuống đất.
“Làm một lần nữa.” Mạnh Dục Thành đáp lại cô như là chuyện hiển nhiên, rồi cúi đầu ngậm lại đôi môi muốn kháng nghị của cô.
Ừm, đêm dài như vậy, sao có thể kết thúc dễ dàng như thế chứ. “Đây là nơi nhuộm vải có tuổi thọ hàng trăm năm rồi, đợi tí nữa đi vào là có thể thấy được rất nhiều mảnh vải đẹp mắt khác nhau đã được nhuộm xong, còn rất nhiều lu màu nhuộm khác nhau nữa.” Thẩm Nhã Hinh nhân lúc không ai chú ý mà khẽ vặn eo, cô đang cười thật tươi mà thuyết minh cho vị thiết kế sư người Pháp đang ngồi kế bên, thật muốn mạng cô mà, kết quả của việc dung tục quá độ chính là đau nhức cả người, hôm nay cô ngay cả nhúc nhích cũng chẳng muốn, hôm qua lúc gần cuối cô gần như không muốn động đậy mà cũng chẳng động đậy nổi nữa, chỉ có thể bị động mà đón nhận sự xâm chiếm của anh cho đến khi anh thỏa mãn mới thôi.
Lén liếc nhìn người đàn ông khiến cô mệt đến nửa sống nửa ૮ɦếƭ kia, anh đang ngồi đằng trước ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe như là chẳng có chuyện gì cả.
Thẩm Nhã Hinh có nghĩ cỡ nào cũng chẳng thể hiểu nổi, đa phần đều là anh hoạt đông mà sao anh chẳng vẻ gì gọi là mệt hết vậy? Ngược lại sau khi xong chuyện cô đều mệt đến không muốn thở? Chẳng lẽ cấu tạo cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau sao? Đàn ông vừa sinh ra liền sỡ hữu một loại cấu tạo xương và kết cấu cơ bắp thích hợp cho việc vận động đó?
Haizz, ông trời thật không công bằng mà, cô thấy mệt quá, thật muốn ngủ, thật muốn quăng tấm thân mỏi nhừ này lên chiếc giường mềm mại mà nghỉ ngơi, nhưng mấy thứ đó cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, hôm nay không phải cuối tuần, cô phải làm việc, mà còn phải làm hết trách nhiệm tiếp đãi khách quý của công ty nữa.
Thẩm Nhã Hinh đã hoàn toàn quên sạch chuỗi tên tiếng Pháp dài thòng của vị thiết kế sư kia rồi, cô chỉ có thể nhớ tên tiếng Trung của ông ấy mà thôi, không chỉ cô, ngay cả hai anh chàng phiên dịch viên chuyên nghiệp cũng kêu ông ta bằng Khanh tiên sinh, cũng may bản thân Khang Thái rất thích được người ta gọi bằng tên tiếng Trung của mình, nên mọi người cũng đỡ được phần nào.
Kế hoạch của hôm nay vốn là đi tham quan phòng thí nghiệm, nhưng Mạnh Dục Thành trong lúc vô ý đã nhắc đến Câu lạc bộ nhuộm vải bằng thảo mộc Văn Tuyền, Khang Thái bị Mạnh Dục Thành làm cho tò mò, nhất quyết đòi đi xem công nghệ nhuộm vải truyền thống đó.
Vô ý? Nếu vào nửa tháng trước có lẽ cô sẽ tin, nhưng giờ cô chỉ có thể hoài nghi nhìn Mạnh Dục Thành, dùng ánh mắt để mà hỏi anh, anh là cố ý đúng không?
Mạnh Dục Thành thì chỉ quẳng cho cô một ánh mắt em biết mà, rồi dặn dò cô sắp xếp lịch trình.
Tội nghiệp cho cô thư ký nhỏ bé là cô đây sao dám không nghe lời ônh chủ cơ chứ? Cô chỉ đàng kéo lê tấm thân ê ẩm mà gọi điện cho phiên dịch của công ty, rồi lại sắp xếp một chiếc xe thích hợp, cô vốn sắp xếp vào ngày mai, nhưng Khang Thái lại nôn nóng muốn ngay vào buổi chiều, thế là cô lại phải lên xe ngay vào giờ nghỉ trưa quý báu, hai bên là phiên dịch viên và Khang Thái, phía trước là Mạnh Dục Thành.
Vị thiết kế sư người Pháp này quả thật là một người hiếu kỳ mà, dọc đường đi thấy cái gì lạ cũng hỏi, mà còn đặc biệt thích hỏi Thẩm Nhã Hinh.
Thẩm Nhã Hinh rất muốn nói với ông ta, ngồi kế bên ông là phiên dịch viên chuyên nghiệp đó, ông có thể kiếm người chuyên nghiệp mà nói chuyện không? Để cho cô còn được nghỉ ngơi một tí nữa chứ! Tiếc rằng có cho cô thêm mười cái gian thì cô cũng chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi, ông ấy dù sao cũng là khách hàng quan trọng của công ty.
Nhân lúc ngắm cảnh, Mạnh Dục Thành lo lắng quét mắt nhìn cô, tối hôm qua anh không có thông cảm cho sức khỏe của cô, để cô quá mức mệt mỏi, vốn định cho cô ở nhà nghỉ ngơi, nhưng người phụ nữ cố chấp này cứ nhất quyết đòi đi làm, xem ra để tốt cho cô thì mấy ngày kế tiếp anh phải nhịn rồi.
Vừa nghĩ đến đây anh liền nhớ đến cảm giác cô co rút Dưới *** anh, dáng vẻ tội nghiệp cầu xin anh của cô, còn có đôi môi anh đào đỏ mọng của cô nữa…gặp quỷ rồi, anh chỉ tưởng tượng thôi mà xém xíu *** lên là sao?
“Mạnh tiên sinh, tí nữa tôi có thể tự tay nhuộm một cọng vải không?”
Cũng may vị thiết kế sư Khang Thái không biết nhìn sắc mặt này đã làm gián đoạn suy nghĩ xấu xa của anh, có ai nghĩ đến người đàn ông được người khác xem như tu sĩ là anh đây lại có loại phản ứng đó chứ? Anh nhân cơ hội đó mà bỏ đi mọi hình ảnh trong đầu, gật đầu với Khang Thái: “Đương nhiên là được, giờ nơi đó là câu lạc bộ mà, chỉ cần là thành viên của câu lạc bộ đều có thể tham gia quá trình nhuộm vải.” Một cọng vải? Đó là kiểu lượng từ thần kỳ gì vậy?
“ Ồ, thế tôi không phải thành viên cũng được chứ?”
“Được, câu lạc bộ đó là do công ty Khải Dương đầu tư, nên ông có thể thoải mái thử mọi phương pháp nhuộm vải khác nhau.” Thẩm Nhã Hinh nghe cuộc đối thoại của họ, đầu cô không nhịn được từng chút từng chút một nghiêng về phía cửa sổ xe, có gì đó để làm phân tán sự chú ý còn tốt, giờ vừa mới rảnh rỗi một chút cô liền buồn ngủ không chịu được, kết quả là lúc xe ngừng hẳn thì đầu của cô cũng theo quán tính mà ‘boong’ một tiếng, tông thắng vào cửa kính xe.
Trong khoang xe yên tĩnh, tiếng ‘boong’ này liền khiến tất cả mọi người chú ý đến, Thẩm Nhã Hinh hết hồn lập tức ngồi thẳng lưng, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, những người khác không phải nhịn cười thì là lắc đầu, thảm rồi, quê ૮ɦếƭ đi được.
Mạnh Dục Thành nhăn mày, da cô mỏng như vậy, ***ng kiểu này chắc chắn bị bầm mất, anh nhịn lại ý muốn đi qua xem xét vết thương cho cô, nhàn nhạt nói: “Thân thể không khỏe thì tí nữa ngồi trên xe nghỉ ngơi đi.”
“Không có gì, không có gì, chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi.” Thẩm Nhã Hinh huơ tay từ chối rồi chạy xuống xe, ngỏ ý là cô vẫn rất khỏe, những người khác cũng lần lượt xuống xa, không khi trong lành của vùng núi khiến tất cả mọi người ở đây đều yêu thích.
Đi vào khu vườn của câu lạc bộ nhuộm vải Văn Tuyền, những công cụ nhuộm vải đa dạng cùng với những chiếc lu với nhiều màu sắc khác nhau nhiều đến mức khiến người ta mắt tròn mắt dẹt, Thẩm Nhã Hinh kiếm cơ hội khẽ hỏi Mạnh Dục Thành.“Mấy hôm trước vẫn không có nhiều như thế, anh kêu họ trưng ra từ lúc nào thế?”
Mạnh Dục Thành cười khẽ, “ Mấy thứ này vốn ở đây, chỉ là sợ bị hư tổn nên phần lớn thời gian đều để ở trong nhà mà thôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc